I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1769 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 -
ừa bước chân vào nhà, Trường Giang đã nghe tiếng bà Mai từ trên lầu vọng xuống.
- Đồ không biết dạy con ! Các người đừng ỷ lớn rồi hiếp đáp chúng tôi nha.
Trường Giang sôi giận, nàng nhảy hai nấc một lên lầu rồi xông ngay vào phòng :
- Ai cho phép bà vào đây lớn tiếng với mẹ tôi ?
- Á... á... Con ranh này ! - Tuyết Mai xỉa xói vào mặt Trường Giang - Mày phải trả lời cho tao biết rõ ràng mới được...
Trường Giang không chịu kém :
- Người trả lời phải là bà chứ không phải tôi. Ai cho phép bà vào đây lớn tiếng với mẹ tôi ?
Kiều Anh nhẹ nhàng lên tiếng :
- Trường Giang, con không được hỗn hào như vậy.
- Mẹ... bà ta không đáng để con tôn trọng.
- Lỗi là do con, tại sao con xúi bạn đánh Khải Hoàn và Khải Bình ?
Trường Giang ngơ ngác :
- Mẹ nói gì con không hiểu ?
- Mày con giả vờ ngơ ngác nữa à ? Hai đứa con của tao suýt nữa là bỏ mạng vì mày rồi đó, ranh con..
Trường Giang bỏ ngoài tai những lời nói khiếm nhã của dì ghẻ :
- Mẹ, chuyện này là sao, con không hiểu gì cả ?
- Con không có...
Tuyết Mai nhảy vào :
- Mày con chối nữa à ? Rõ ràng là đám bạn hôm đó của mày đánh con tao đến sưng mày sưng mặt, bây giờ còn chối nữa sao ?
- Tôi không có việc gì phải chối cả . Nếu như hai đứa con của bà bị đánh thì thật là đáng đời cho chúng nó . Tiếc là tôi không có mặt để mà chứng kiến.
Bà Tuyết Mai giận run lên:
- Được lắm... mày giỏi thật ! Chuyện này tao để cho ba mày, ổng xử.
Cũng vừa lúc đó chị Thúy vào báo là ông Định đã về tới . Bà Tuyết Mai gầm gừ :
- Mày xuống đây, xuống mà nói chuyện với cha mày.
Nói rồi, bà ta đùng đùng bỏ đi. Còn lại hai mẹ con, bà Kiều Anh nhẹ nhàng hỏi :
- Con thật tình là không có chứ, Trường Giang ?
- Mẹ, mẹ không tin con sao ?
Kiều anh nhìn con, mỉm cười :
- Vậy thì con hãy xuống mà nói với cha con.
- Con sẽ đi, nhưng mà... mẹ không sao chứ ?
- Con thấy đó, mẹ có sao đâu.
- Được rồi con gái cưng, mẹ biết là con yêu mẹ mà.
Lúc Trường Giang đã xuống tới phòng khách thì thấy cha đứng đó cùng với gia đình thứ hai của ông.
Hai đứa con trai mặt mày sưng vù, thâm tím trông rất thảm thương, Giang biết ngay đây là kiệt tác của Thăng và các bạn trong lớp.
- Đó ! - Giọng Tuyết Mai - Anh hãy xử sao coi cho được thì xử.
Trường Giang thấy ánh mắt cha nhìn nàng nghiêm khắc . Thứ ánh mắt như dò hỏi ấy làm cho nàng cảm thấy tức bực, vì rõ ràng là cha đã tin và chuẩn bị trách mắng nàng.
Cô gái ngẩng cao đầu, ngang tàng nói :
- Cha không cần phải hỏi con. Chuyện này, con không có, nhưng con rất cám ơn người bạn của con mà không ân hận chút xíu nào.
Cả gian phòng chìm trong im lặng . Rõ ràng là ai cũng bất ngờ vì thái độ quyết liệt của Trường Giang. Ông Định quắc mắt nhìn con gái, nhưng đứa con của ông cũng không kém, nó ngẩng cao đầu và nhìn ông không chớp . Bất chợt, người đàn ông nhận ra con gái cúa ông không sợ gì mà phải chối.
Ông quay sang Tuyết Mai:
- Trường Giang nó đã nói là không có...
Tuyết Mai rít lên:
- Và anh tin nó ?
- Tôi tin con tôi.
- Vậy thì hai đứa kia, chúng nó không phải là con anh sao?
Ông Định nhìn sang hai đứa con trai. Rõ ràng là ông đang bối rối vì câu hỏi của người vợ lẽ . Càng khó xử hơn khi Khải Hoàn nói như mếu :
- Cha, thật đó mà, hai đứa con bị bạn của nó đánh thật mà.
- Trường Giang - Ông Định quay sang con gái - Những người bạn của con...
Cửa phòng khách bật mở, Thăng gầy đứng đó, cậu ta nói :
- Thưa bác, là do con đánh họ, không hề có ý của Trường Giang trong ấy.
Thì ra cậu là Thăng sau khi đánh anh em Khải Hoàn liền được bạn bè giao cho nhiệm vụ trinh thám gia đình Trường Giang và lúc này cậu ta đang sừng sững hiên ngang nhận lấy trách nhiệm của mình.
Anh em Khải Hoàn vừa nhìn thấy Thăng gầy là lập tức xông lại, ông Định gắt :
- Dừng lại !
- Cha, chính là thằng này đánh tụi con đó.
Bà Tuyết Mai bước tới định đánh Thăng, miệng bà ta rủa liên tục :
- Thằng tiểu yêu chết bầm này ! Tại sao mày đánh con tao?
- Đứng im đó !
Giọng ông Định nghiêm khắc vang lên làm cả ba mẹ con cùng dừng lại . Người đàn ông từ từ đi về phía Thăng, ánh mắt tóe lên lửa :
- Tại sao cậu đánh con tôi ?
Trường Giang kinh hoàng thét :
- Bạn chạy đi Thăng, đừng có lo cho tôi.
Thăng có hơi chờn, cậu ta lùi một bước nhưng vẫn không chạy . Ông Định rít lên:
- Nói, tại sao đánh con tôi ?
Thăng cuối cùng cũng đáp :
- Bác đừng hỏi tại sao mà hãy nhìn lại hai đứa con của mình.
- Im mồm ! - Ông Định thét lên, gương mặt tái xanh vì giận . Thái độ ấy làm Trường Giang đau lòng, rõ ràng là cha cũng yêu hai đứa con trai của mình . Ông Định tiếp tục nói - Không cần biết lý do gì, cậu đã đánh con tôi là đáng bị trừng phạt.
Một cái tát tai giáng vào mặt Thăng làm cậu ta chúi nhủi . Trường Giang vội vàng đứng chắn trước mặt bạn.
- Cha không được đánh bạn con. Họ hành động như vậy là vì con, vì cảm thấy bất bình cho con - Cô gái vừa nói vừa rơi nước mắt - Bất cứ ai cũng thương cho hoàn cảnh của con và mẹ, chỉ có cha là không thương mà thôi.
Cơn giận bỗng vơi đi vì những giọt nước mắt và lời lẽ của con, ông Định trút tiếng thở dài rồi nói :
- Lần này tôi tha cho cậu . Nhưng tôi cảnh cáo, nếu cậu còn đụng tới con tôi vì bất cứ lý do gì thì chẳng những cậu mà cả gia đình của cậu cũng phải chịu hậu quả . Cậu đi đi !
Trường Giang đẩy vai Thăng:
- Bạn về đi, mai mốt gặp lại mình sẽ nói chuyện.
- Xin lỗi Trường Giang, bọn mình đã làm cho bạn liên lụy.
- Không đâu, đánh con tôi rồi ra đi dễ dàng như vậy sao?
- Cậu về đi!
Ông Định ra lệnh bằng giọng nghiêm khắc rồi quay sang hai đứa con trai.
- Hai đứa ra xe, ta chở đi bác sĩ.
Trường Giang lặng lẽ nhìn theo bóng cha xa dần.
Cha ơi, trong lòng cha bây giờ đâu còn khoảng trống dành cho con và mẹ nữa.
Giang quay lại, bắt gặp mẹ đứng tựa cầu thang nhìn ánh mắt mẹ đượm buồn . Ôi, sao mà Giang thương mẹ quá đỗi và càng căm ghét hơn người đàn bà xảo quyệt đã và đang xen vào cuộc sống gia đình nàng.
Lúc ông Định trở về thì được chị Thúy báo tin bác sĩ đang săn sóc cho bà Kiều Anh ở trên lầu . Ngần ngừ một lúc rồi ông bước chân về phía cầu thang, chợt có giọng nói :
- Đứng lại đã, anh Định.
Ông quay lại nhìn vợ, buông gọn :
- Chuyện gì ?
Bà Tuyết Mai đi về giữa phòng, buông người xuống xa lông hỏi:
- Anh đã quên những gì anh nói lúc cầu hôn tôi rồi sao?
- Em nhắc lại xem, tôi không nhớ là mình đã quên những gì.
- Hừ ! Anh thật là mau quên quá . Lúc đó chẳng phải anh đã từng nói cuộc đời anh rất cô đơn, rằng vợ anh đã phản bội anh và anh cần một người vợ, một gia đình thứ hai để mà an ủi anh.
- Thì bây giờ tôi có làm gì sai đâu ? Tôi vẫn cần có em và con, bằng chứng là tôi đã đưa các người về đây, sống chung trong ngôi nhà này.
Bà Tuyết Mai gằn giọng :
- Anh tưởng rằng tôi không biết anh làm như vậy vì muốn trả thù cá nhân thôi sao ? Anh đem mẹ con tôi ra làm trò đùa cho mình, và bây giờ đến lúc anh cảm thấy chán nản trò chơi của mình thì mẹ con tôi trở thành thừa thãi.
Ông Định nhìn sững vợ . Rõ ràng Tuyết Mai không chỉ vì ghen tuông mà nói như vậy, bà ta đã nhìn thấy tận đáy lòng ông. Cuối cùng, người đàn ông cảm thấy mệt mỏi, ông buông gọn :
- Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm tròn bổn phận của mình đối với em và con.
Ánh mắt bà Tuyết Mai quắc lên:
- Và bây giờ điều đầu tiên tôi muốn là anh không được bước chân vào căn phòng của người đàn bà đó . Tôi không muốn anh đem mầm bệnh lây sang cho tôi và các con.
- Hãy nhìn lại xem, em có tư cách gì để mà ghen với người ta chứ ?
- Tôi không ghen, tôi chỉ muốn bảo vệ gia đình của tôi mà thôi.
Ông Định nhìn đăm đăm người đàn bà, người mà bây giờ đây đối với ông chỉ còn có trách nhiệm mà thôi. Ông lạnh lùng :
- Nếu em cảm thấy sợ thì đừng gần tôi nữa và nếu em muốn, tôi cũng có thể ăn riêng.
Bà Tuyết Mai tức uất thét :
- Vậy thì cái trách nhiệm, cái bổn phận mà anh vừa nói ở đâu đây ?
- TôI sẽ không bao giờ để cho mẹ con em bị thiếu thốn.
- Anh lầm rồi - Bà Tuyết Mai nghẹn ngào, lần đầu tiên mới thấy người đàn bà cứng cỏi này rơi nước mắt - Ngày xưa, tôi ưng anh không phải chỉ vì anh giàu có và bây giờ cũng vậy, tôi không chỉ cần tiền mà còn cần ở anh thứ khác nữa kìa.
Ông Định hiểu vợ cần cái gì, nhưng ông buồn bã lắc đầu :
- Xin lỗi em, con người của tôi, tình cảm của tôi đã khô kiệt mất rồi.
Nói xong, ông bước lên cầu thang . Bà Tuyết Mai uất nghẹn gào lên:
- Anh nói dối, anh vẫn còn có tình cảm . Nếu không, anh đâu có lo lắng cho họ chứ ?
Dừng lại ở bậc thang cuối cùng, ông Đinh nói vọng xuống :
- Sai lầm lớn nhất trong đời em là đi ghen với người mà mình không đủ tư cách để ghen. Em hãy suy nghĩ lại đi !
Còn lại một mình, người đàn bà rơi những giọt nước mắt vốn rất cứng cỏi . Ông Định nói phải, bà lây tư cách gì để mà ghen với vợ trước của ông chứ . Tuy biết vậy nhưng mà bà không cam tâm gánh chịu số phận . Bà quyết vùng vẫy, phải giành giật tất cả những gì có thể giành được về cho mình . Kiều Anh, tôi không có chịu thua bà đâu.
Người đàn bà trở về phòng riêng xăm soi lại nhan sắc của mình rồi đi xuống nhà lấy xe đi ra ngoài . Ông Định biết trả thù người vợ tư tình của mình thì bà, bà cũng biết cách bù đắp cái khoảng trống tình cảm mà ông Định không dành cho bà.
Cả bà và ông Định đang lao vào cuộc phiêu lưu tình cảm . Rồi đây, kết quả sẽ ra sao ?
Còn lại một mình, người đàn bà rơi những giọt nước mắt vốn rất cứng cỏi . Ông Định nói phải, bà lấy tư cách gì để mà ghen với vợ trước của ông chứ . Tuy biết vậy nhưng mà bà không cam tâm gánh chịu số phận. Bà quyết vùng vẫy, phải giành giật tất cả những gì có thể giành được để cho mình. Kiều Anh, tôi không có chịu thua bà đâu.
Người đàn bà trở về phòng riêng xăm xoi lại nhan sắc của mình rồi xuống nhà lấy xe đi ra ngoài . Ông Định biết trả thù người vợ tư tình của mình thì bà, bà cũng biết cách bù đắp cái khoảng trống tình cảm mà ông Định không dành cho bà.
Cả bà và ông Định đang lao vào cuộc phiêu lưu tình cảm. Rồi đây, kết quả sẽ ra sao ?
Lụy Tình Lụy Tình - Lê Duy Phương Thảo