Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 361
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:00:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 194: Người Ấy Kết Hôn, Họa Mi Ngừng Ca
ditor: Tinh Di
“Chuyện này đương nhiên! Đây là chuyện hệ trọng cả đời! Diệp tiểu thư cứ suy nghĩ thật kĩ sau đó quyết định cũng chưa muộn.’’ Reidar rút tiền, đặt lại trên bàn, chuẩn bị rời đi, ánh mắt lại một lần nữa dời đến cổ tay của Diệp Thanh Hòa, cười nói, ‘’Vòng tay kia của Diệp tiểu thư là đồ thượng hạng, ở nơi thành phố L người ăn thịt người này, vẫn là không nên để lộ như thế.... Hay là, Diệp tiểu thư không hề lo lắng?’’
Diệp Thanh Hòa không chút dao động, mỉm cười: ‘’Cảm ơn Thụy tiên sinh đã nhắc nhở.’’
Reidar đã đi xa, Diệp Thanh Hòa vẫn ngồi lại quán cà phê, tay trái không tự chủ được xoa nhẹ vào chiếc vòng, suy nghĩ lại trôi xa, một giọng nói vang lên bên tai.....
Ngày hôm sau cô rời thành phố L, đi đến Đại Lý.
Gần đây Mục Xuyên bận viết đầu đề luận văn ở Đại Lý, người làm trò như cô lại có chút lười biếng.....
Tháng Giêng qua chưa lâu, mùa hoa đăng ở Đại Lý cũng mới kết thúc, đi dạo trên sân trường đại học D, dường như vẫn có nhận được không khí ồn ào náo nhiệt của những đêm hội hoa đăng, còn thành phố L thì êm đềm trầm lặng hơn.
Vì lí do nghiên cứu, Mục Xuyên có thể ở lại kí túc xá của trường đại học hợp tác, coi như cũng có chỗ ở cố định ở Vân Nam.
Diệp Thanh Hòa sắp tốt nghiệp, nội dung bảo vệ luận văn cũng không có sự giúp đỡ của Mục Xuyên, cô vốn là người như thế, làm chuyện gì cũng luôn hết sức mình, không muốn bị sắp xếp.
Cửa mở, Mục Xuyên nhìn thấy cô liền mỉm cười: ‘’Trở lại rồi sao? Em đó, ‘si mê’ ngọc thạch quá rồi!’’
Cô bày ra khuôn mặt vô tội: ‘’Là cha em nha! Chỉ là em bị ảnh hưởng quá sâu sắc từ ông ấy!’’ Cô tự tìm lí do cho việc trở đi trở lại thành phố L của mình, cô nói với Mục Xuyên là cô thích ngọc, hơn nữa còn hứa chỉ chơi đùa cho vui, khi nào thấy chán lại trở lại, tuyệt đối không sa đà.
Mục Xuyên đương nhiên không chút nghi ngờ, vốn cũng biết về sở thích kia của cô.
“Lần này thu hoạch được gì nào?’’ Mục Xuyên cười hỏi cô.
‘’Không gì cả! Có khối em nhìn nhầm, lúc đầu nhìn không chút giá trị, về sau bị người khác mua, thành ra là cực phẩm!’’ Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói, không quên bày ra vẻ mặt đau khổ tiếc nuối.
Nhìn cô như thế, Mục Xuyên càng thêm tin tưởng, cô còn vui vẻ kể lại, anh chỉ lo lắng mấy chỗ ấy không lúc nào không có nguy hiểm bất trắc.
Diệp Thanh Hòa kể lại cho Mục Xuyên chút chuyện lần này đi thành phố L đổ thạch, vừa chuẩn bị rời đi, một bóng dáng xinh đẹp đi vào.
Lúc Mục Xuyên ở cùng Diệp Thanh Hòa, cửa thường không đóng, cô gái kia vừa vào, liền nhìn thấy Diệp Thanh Hòa đầu tiên, giọng nói vui vẻ vang lên: ‘’Thanh Hòa, đúng lúc cô đang tìm em, em không ở kí túc xá cô liền nghĩ đến chỗ thầy Mục, quả nhiên là ở đây!’’
Âm thanh giòn giã êm tai kia là của Vương Tuyết – Cô giáo thanh nhạc của trường đại học D.
“Chào cô Vương.’’ Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng chào hỏi Vương Tuyết, đồng thời quay sang nháy mắt với Mục Xuyên, cô Vương nói đến tìm cô, là thật sao? Có vẻ như không hẳn là thế?
Mục Xuyên vốn là người trầm tĩnh, nhưng đối với hành động trêu ghẹo của Diệp Thanh Hòa, gò má cũng có chút phiếm hồng, nói với Vương Tuyết: ‘’Thanh Hòa đang ở đây, cô tìm em ấy có chuyện gì?’’
Ôi! Diệp Thanh Hòa thầm sốt ruột thay cho Mục Xuyên, sao lại hỏi như thế? Con người này có lúc cũng thật lạnh lùng......
Cô quyết định bản thân nên sớm thức thời........
“Cái này..... Cô Vương, em còn phải chuẩn bị luận văn, không nên làm phiền thầy Mục nữa ạ!” Cô nháy nháy mắt, nhanh chóng rời khỏi phòng của Mục Xuyên.
“Nha đầu quỷ!’’ Mục Xuyên ở phía sau không ngừng cười khổ.
Tình huống bây giờ của Mục Xuyên, Diệp Thanh Hòa hoàn toàn ủng hộ. Từ sau khi chị A Tổ mất, anh ấy vẫn chung thủy không có ý định đi bước nữa, mẹ Mục không hỏi lo lắng, lần nào trở về Bắc Kinh cũng sắp xếp cho anh hết xem mắt đến gặp mặt, Mục Xuyên đã sớm sợ việc quay lại Bắc Kinh....
Mọi chuyện có chút tiến triển từ sáu tháng trước, Vương Tuyết là giáo viên thanh nhạc, vũ đạo cũng xuất sắc, trong một lần hội diễn ở trường đại học, Vương Tuyết có biểu diễn một bài múa Khổng Tước, thật sự rất ấn tượng......
Người cũng không còn, chắc chắn chị A Tổ cũng mong muốn Mục Xuyên hạnh phúc, nguyện lòng chúc phúc.....
Còn cô thì luôn luôn hi vọng, tất cả mọi người đều có thể hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc.........
Cô trở về phóng, mở máy tính, đăng nhập QQ, theo thói quen liền tìm kiếm nick có cái đầu tròn tròn, tò mò tên nick của anh sau khi không còn đi học liệu đã thay đổi hay chưa.
 
Nhưng là, hai năm rồi, phần kí tên của anh vẫn không hề thay đổi: Người ấy kết hôn, họa mi ngừng ca.
Dòng chữ này, cô không rõ từ bào giờ, mỗi lần nhìn, trong đầu cô luôn hiện lên khung cảnh người con gái đi lấy chồng, người con trai đứng từ xa nhìn lại, như một chú họa mi mệt mỏi,không buồn cất tiếng hót.
Đương nhiên người con trai kia là anh, còn người con gái......
Mặc kệ là ai, khung cảnh ấy cũng đâu đến nỗi.....
Hai năm trước Khương Vãn Ngư cũng từng để cập đến chuyện kết hôn của Tiêu Y Đình và Quách Cẩm Nhi, lần gần đây nhất nói đến, có vẻ cũng sắp tổ chức đính hôn, họa mi sắp không ca nữa rồi......
Đột nhiên có tập tin anh gửi tới, nếu không phải mươi mười lăm ngày anh lại gửi tệp đến, cô thực sự đã nghĩ rằng anh không bao giờ đăng nhập nick QQ này nữa,
Mở ra, tên tệp “”Em gái’’, cô khẽ mỉm cười, giống như ngọn gió xuân, chậm rãi lướt xuống.
Thật dài, anh kể chuyện của mình, chuyện lúc mới đi làm, lúc mới mở văn phòng luật sư, ngày ngày đều bận rộn, nhưng vẫn ăn uống đầy đủ, hơn nữa còn dặn dò cô phải biết tự chăm sóc bản thân....
Cô vẫn mỉm cười.
Cô biết, anh không bao giờ khiến cô thất vọng.......
Anh còn kể chuyện lão Tam, mắt cậu ấy đã bình phục, hơn nữa còn tự mở công ty giải trí, tiếng tăm không hề nhỏ.
Thật tốt.......
Đúng như cô muốn, tất cả mọi người đều hạnh phúc.......
Sau đó, anh hỏi tình hình của cô, phương Nam có nuôi cô béo lên được tí nào không, Mục Xuyên có chăm sóc tốt cho cô hay không, tốt nghiệp có dự định gì, liệu về nhà có giống lão Đại hay không.......
Lão Đại?
Cô nhớ lại, có lần cô gặp lại Ninh Chấn Khiêm sau khi trở về từ Vân Nam, cô phơi nắng nơi này không ít, lúc quay lại Bắc Kinh đen đi không ít, lúc anh ấy nhìn thấy cô còn hết sức kinh ngạc, vui vẻ gọi cô là ‘Hắc Nữu’.....
Thực ra, ‘Hắc Nữu’ là tên một loại kẹo làm từ đường đen bán gần trường họ.....
Sau này, cô ở lại trường, cũng lâu rồi chưa gặp mặt......
Cô luôn luôn tin tưởng Ninh Chấn Khiêm, dù cho từng có chuyện gì xảy ra, có đau khổ gì, anh ấy đều tự mình chịu đựng, khi lâu, dần dần sẽ nhạt đi, luôn nhàn nhạt mỉm cười, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra......
Cô điều chỉnh suy nghĩ, quyết định trả lời.
Của cô đơn giản thôi, không dài được như của anh:
“Anh hai,
Em nhận được thư của anh,
Ở đây thực sự rất vui vẻ, cảnh cũng rất đẹp, trời luôn luôn mát mẻ, em thực sự muốn kéo dài thêm thời gian ở đây nữa! Em còn tính chọn Vân Nam làm chỗ ở sau khi tốt nghiệp nữa đó!
Anh hai, anh yên tâm, em có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, anh không biết chứ, đồ ăn ở đây rất hợp với khẩu vị của em! Hôm qua em ăn đến hai chén cơm nha! Lần trước gặp, không phải anh bảo em đen sao? Đen cũng tốt, là khỏe mạnh đúng không? Không chỉ đen mà em còn béo lên nữa đó anh hai, bây giờ em đang đau đầu nghĩ cách giảm béo nữa, quần áo mặc không vừa nữa rồi........
Còn thầy Mục, thầy ất rất tốt với em, bây giờ càng tốt hơn, có thầy ấy bên cạnh em, anh hai, anh không cần lo lắng nhiều nữa đâu......
Cuối cùng, chúc sự nghiệp của anh hai ngày càng thành công, Thanh Hòa luôn chờ ngày nào đó anh hai trở thành luật sư giỏi nổi tiếng nhất cả nước luôn!
Viết đến đây cũng dài rồi....”
Cô nặng nề gõ những chữ cuối cùng, nhấn gửi đi.
Giờ phút này, cô cũng không rõ anh đang ngồi trên bàn làm việc hay đang ở ngoài, thư này gửi đi, anh có nhận được luôn không? Đúng là, cô và anh, càng ngày càng xa, nhưng là, cũng không quá đau buồn...... không phải sao?
Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm - Cát Tường Dạ