The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Eno Raud
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thu Hằng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 441 / 7
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chiến Dịch “Héc-To”
ột ngày tháng chín năm 1941 sau bữa ăn trưa, tên sĩ quan Đức đi dọc theo phố Rừng. Hắn từ đâu đến và đi đến đâu - không ai biết, chỉ biết rằng đôi giày bóng lộn của hắn đang nện trên mảnh đất E-xtô-ni-a bị chiếm đóng.
Đến đầu phố Bạch dương thì có một cậu bé bước tới gặp tên sĩ quan. Cậu bé nói bằng tiếng Đức nhấn mạnh trọng âm:
- Xin lỗi, có một bà gửi thư cho ngài.
Tên sĩ quan dừng lại.
- Bà nào? - tên sĩ quan hỏi, mặt hắn lộ vẻ ngạc nhiên.
- Có một bà nhờ chuyển bức thư này tới ngài, - cậu bé nói. - Tôi không biết gì hơn nữa.
Cậu bé chìa bức thư cho tên sĩ quan và bỏ đi.
Cậu bé đó là Ô-lép Ki-vi-mi-a-ghi.
Bức thư viết bằng tiếng Đức như sau:
“Chiều tối nay sẽ ở nhà một mình.
Chờ đúng 9 giờ tối.
Đô-rít”
Hẳn độc giả đã đoán ra Đô-rít không viết và không gửi bức thư này, mà là chúng tôi. Chả là vì kế hoạch quân sự của chúng tôi đã tính đến một bức thư như thế.
o O o
Mẩu thư thật ngắn ngủi. Nhưng viết nó không phải dễ. Có ba trở ngại chính. Một là, chúng tôi không thạo tiếng Đức lắm. Hai là, chúng tôi không biết Đô-rít và tên sĩ quan xưng hô với nhau là “ông, bà” hay “anh, em”. Ba là, chúng tôi không biết nét chữ của Đô-rít. Chúng tôi khắc phục trở ngại thứ nhất bằng cách nghiên cứu tự điển và sách giáo khoa ngữ pháp tiếng Đức. Với trở ngại thứ hai chúng tôi đối phó bằng cách dựa theo kiểu viết của trí thức, viết mà không có xưng hô “ông” hay “anh”. Trước trở ngại thứ ba suýt nữa chúng tôi lùi bước. Chúng tôi chăm chú nghiên cứu cuốn sách “Nét chữ và tính cách” của Ph. Vít-tơ-lích xuất bản theo “xê-ri” [12] “Tri thức sinh động” và nhận ra rằng chúng tôi không thể giả mạo được nét chữ của Đô-rít. Ngoài ra, trong sách cũng còn nói rằng giả mạo tên người khác là hèn, là tội lỗi và có thể bị truy tố.
[12] Theo từng bộ, loại riêng. - N.D.
Tôi nói:
- Tớ nghĩ là chúng mình đến phải bỏ kế hoạch này mất.
May thay, cuối cùng Ô-lép đã nhớ ra chuyện một tên kẻ cướp hào hiệp trong một cuốn sách nào đó. Tên này đã dùng một cái tên khác để viết gửi đi một bức thư trình bày những dự kiến hào hiệp mà không hề dè chừng cơ quan luật pháp, bởi mục đích viết bức thư của tên cướp ấy là cao thượng.
Thế là chúng tôi bèn dùng nét chữ điển hình của các cô gái 18 tuổi để thảo ra bức thư ấy.
Ô-lép bảo:
- Nếu có khác một chút với nét chữ thường ngày của Đô-rít thì cũng có thể cho là vì hồi hộp. Bởi có lẽ nào một cô gái lại tự ý hẹn hò, gặp gỡ tình nhân.
Mọi việc xong xuôi. Gặp dịp, Ô-lép chuyển ngay bức thư cho tên sĩ quan. Tất nhiên trước đó chúng tôi đã lập được một cách chính xác lịch di động hàng ngày của tên sĩ quan, cố gắng sắp xếp thành chương trình và ghi vào vở. Bởi lẽ trong công việc này chúng tôi không thể phó mặc cho sự ngẫu nhiên được.
Nhưng để thực hiện được kế hoạch, chúng tôi cũng phải chuẩn bị trước một ít. Chắc hẳn độc giả còn nhớ việc tôi hứa thỉnh thoảng đem xương cho con chó cảnh của Ê-lô. Nhưng thật là tức cười, tôi có đem xương đi, nhưng không cho con chó cảnh, mà lại cho con Héc-to. Bởi vì việc đó cũng nằm trong kế hoạch của chúng tôi. Ở sân sau có cái cũi của con Héc-to, nó thường bị xích chặt vào cũi. Mỗi ngày nó chỉ được tháo xích hai lần để chạy nhảy. Đối với mọi người sống trong nhà thì nó hiền lành thôi, nhưng mặc dù vậy tôi vẫn thấy cần phải hữu hảo với nó. Câu ngạn ngữ cổ đã chả nói rằng một khúc xương ngon có thể thắng được kẻ địch đó sao. Bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải giữ mối thân thiện với Héc-to.
Giờ đây tính tò mò của độc giả chắc hẳn đã lên cao độ, muốn biết sự việc gì sẽ xảy ra. Xin vâng, tôi sẽ không hành hạ độc giả lâu hơn nữa.
Lúc 20 giờ 45 phút tôi đem trước cho con Héc-to một miếng thịt đã sắp sẵn. Lúc 21 giờ 3 phút từ ngoài phố vang lên tiếng huýt sáo của Ô-lép. Đó là ám hiệu báo cho biết tên Đức số 1 đang đến gần. Mấy giây sau cánh cổng cọt kẹt và hầu như đúng lúc ấy tôi tháo xích thả con chó.
Chiến dịch “Héc-to” bắt đầu. Chúng tôi đặt tên chiến dịch như vậy vì chính Héc-to có trọng trách trong kế hoạch của chúng tôi trả thù tên sĩ quan Đức.
Hiển nhiên rằng Héc-to đã nghe thấy tiếng kẹt cổng cũng như tôi, nói chính xác hơn, nó nghe rõ hơn tôi, vì chó có thính giác tốt hơn người.
Con Héc-to cảm thấy không còn bị cái xích níu lại nữa, liền xông ra nhanh như chớp tới chỗ tên lạ mặt nào đó dám động tay vào cổng.
Héc-to không thuộc loại chó sủa ầm ĩ, từ xa báo cho người ta biết là nó đang đến gần, để mà đề phòng. Không, Héc-to đã lặng lẽ, bất ngờ lao vào đối thủ. Bây giờ đúng như vậy. Trước tiên, tôi nghe thấy tiếng tên Đức rú lên rồi chửi, sau đó mới đến tiếng gầm gừ của con Héc-to.
Tôi biết con Héc-to có thói quen xông vào cắn từ phía sau lưng, cho nên tôi tin rằng nó cũng “véo” tên Đức vào đúng cái chỗ mà tên Đức đã véo tôi trong lúc xem bóng đá. Tôi dám chắc rằng con Héc-to “véo” đau hơn tên Đức nhiều. Cú véo của tên Đức thật hèn hạ, nó để lại dấu vết trong tâm hồn tôi. Héc-to cũng cần phải để lại một dấu vết mà ta có thể nhìn thấy bằng mắt trần.
Thế rồi vang lên một phát đạn súng lục. Điều này kế hoạch của chúng tôi đã không tính tới. Nhưng may sao tên Đức bắn trượt thì phải, bởi Héc-to lại càng sủa dữ dội hơn.
Tôi bắt đầu thấy sợ hãi. Đương nhiên tôi biết đó là một khẩu súng lục thực sự, chứ đâu phải khẩu súng mà cứ sau mỗi phát bắn lại phải nạp đạn. Tôi chờ đợi một phát súng nữa nổ vào một thời điểm bất kỳ và sợ rằng lần này tên Đức sẽ không bắn trượt. Thật ra tôi không ưa con Héc-to, nhưng dù sao cũng thương cho cái chết của con vật vô tội.
Tuy vậy phát súng đã không nổ ra. Thay vào đó từ bậc thềm vang lên tiếng lão chủ nhà. Lão quát con Héc-to và tên Đức không còn phải bắn thêm nữa.
Sau đó tên Đức quát lão chủ nhà gì đó rồi đóng sập cánh cổng lại. Đến đây mọi việc kết thúc.
Tôi biến ra đầu sân đằng kia - bởi vì rõ ràng là chủ nhà sẽ ra xích chó. Tôi trèo qua hàng rào, băng qua sân nhà bên cạnh và ra phố. Ở đó, cuối cùng tôi đã gặp Ô-lép. Ô-lép bảo:
- Mọi việc diễn ra rất khớp. Tên số 1 không chạy đi mà là bay biến.
- Còn hắn… điệu bộ hắn thế nào?
- Quần bị rách một ít và hắn giữ tay vào mông.
Ngày hôm sau Ô-lép viết vào vở:
“Chiến dịch Héc-to được tiến hành kết quả. Tên Đức số 1 bị trừng trị. Công việc kết thúc”.
Và tôi cũng kết thúc chương này ở đây, bởi vì không còn gì kể về tên Đức số 1 nữa. Và chúng tôi không bao giờ còn trông thấy nó nữa.
Lửa Trong Thành Phố Sẩm Tối Lửa Trong Thành Phố Sẩm Tối - Eno Raud Lửa Trong Thành Phố Sẩm Tối