"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Maya Banks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Whispers In The Dark
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2250 / 15
Cập nhật: 2016-04-20 11:24:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39
ra tấn còn tốt hơn nơi địa ngục này. Sự tỉnh táo của Shea từ từ bị ăn mòn. Cô đang nằm trong một lồng nhựa trong suốt, hai cạnh áp sát vào cánh tay làm cô không thể nào cựa quậy. Những miếng thép buộc quanh mắt cá chân, cổ tay và cổ cô. Đây là điều tệ nhất vì cô cứ phải đấu tranh với cảm giác nghẹn thở mỗi khi tỉnh táo.
Bọn chúng đã lấy mẫu máu của cô. Tất cả đều được vô trùng và có bài bản. Chẳng có ai nói chuyện với cô cả. Bọn chúng đối xử với cô như cô là một vật thể vô tri vô giác. Không phải con người mà chỉ là một dự án nghiên cứu khác. Đây chính là điều xảy ra cho cô và Grace lúc ban đầu sao? Bọn chúng muốn gì ở cô chứ? Nước mắt khiến khóe mi cô nhức nhối và tầm nhìn nhòe đi.
Cô là một con người bất kể được ra đời trong hoàn cảnh nào. Chuyện này thật vô lý. Chẳng có gì đúng đắn cả. Cô và Grace xứng đáng được tự do. Chạy trốn một kẻ thù vô danh không phải là cách sống. Shea sợ hãi liếc nhìn màn hình được bố trí bên trái cô. Cô phải làm dịu những suy nghĩ của mình.
Biến mọi thứ trở thành trống rỗng. Các điện cực dính vào đầu cô giám sát hoạt động sóng não. Cô đã học được một điều từ thất bại: Hậu quả của việc cố gắng giao tiếp bằng ngoại cảm là cơn đau khủng khiếp, không chỉ từ ảnh hưởng sót lại của thuốc mà còn từ cảm giác điện giật lan khắp cơ thể mỗi khi hoạt động não cô tăng lên.
Nhưng ngoại cảm không phải là thứ duy nhất nâng mức độ hoạt động của não. Shea còn phải cẩn thận làm dịu cảm xúc của mình nữa. Cô cảm giác mình như một con chuột bị điều khiển hành vi. Ăn, phá hủy. Làm việc sai trái, phá hủy. Tàn phá, tàn phá, tàn phá. Đúng thế, Shea đang bắt đầu mất trí.
Chẳng cần tốn nhiều công sức để kết thúc nhận thức hiện thực mong manh của cô. Cô đang lâm vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, và ngay bây giờ việc buông xuôi và chết đi hình như dễ dàng hơn. Trong vài giờ qua, cô không còn cố liên lạc với Nathan nữa. Cô có thể vẫn cảm thấy cơn đau nấn ná từ nỗ lực cuối cùng của mình.
Sự trống rỗng trong tâm trí thật khủng khiếp. Chiếc lồng tù túng bọn chúng đã nhét cô vào thật đáng sợ. Trong khoảnh khắc này, cô biết mình không muốn kết nối với Nathan. Cô không bao giờ muốn anh biết cảm giác này. Anh đã chịu quá nhiều tra tấn rồi, và biết được những gì đang xảy ra với cô sẽ khiến anh hoàn toàn mất kiểm soát.
~*~ Resnick đi đi lại lại trong tầng hầm của ngôi nhà dùng làm văn phòng, nằm cách xa trụ sở của ông ta ở D.C. “Lúc này, Shea đáng lẽ đã có thể liên lạc với cậu rồi chứ. Gần đây cậu có thử kết nối với con bé không?” “Tôi sẽ không làm việc đó nữa,” Nathan nói dữ dội.
“Mỗi lần làm thế, tôi có thể cảm thấy đau đớn của cô ấy. Nó rất khủng khiếp. Tôi sẽ không bao giờ bắt cô ấy phải chịu đựng cảm giác đó đâu. Tôi có thể cảm nhận sự bối rối, trống rỗng của cô ấy. Shea rất cô độc, đang ở vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc và chịu đựng đau đớn khó tưởng.
Chúng ta phải cho cô ấy thêm thời gian thôi.” “Anh có thể thử,” Joe nhỏ giọng nói. “Chú làm quá lên rồi, em trai. Chúng ta phải giúp Shea bình tĩnh lại. Nếu cô ấy cảm nhận được cảm giác của chú, anh không thể tưởng tượng ra điều đó tác động đến cô ấy thế nào. Anh khách quan hơn.
Chí ít hãy để anh thử. Có lẽ anh sẽ gây ra ít đau đớn hơn với cô ấy.” Nathan thở dài, biết anh trai có lẽ nói đúng về việc mình đang làm quá lên. “Em biết ơn vì anh cố giúp đỡ, anh trai. Nhưng cách liên lạc ấy rất ngẫu nhiên. Shea nói với em là cô ấy không thể nào kiểm soát những người có thể kết nối với mình.” Joe từ từ lắc đầu phản đối.
“Shea có thể nói chuyện với anh. Anh đã nghe thấy tiếng cô ấy trong tâm trí mình vào ngày đầu tiên bọn anh gặp mặt. Anh có thể cảm nhận và nghe thấy suy nghĩ của cô ấy. Ban đầu anh cho rằng mình tưởng tượng nhưng đó chính là cô ấy.” Nathan nhìn trân trối anh trai vì bối rối. “Sao ạ?” “Shea không kể với chú à?” “Không, cô ấy không kể với em.
Em chẳng hề biết chuyện đó. Tại sao anh không nói cho em nghe?” Joe giơ tay lên. “Thôi nào, đâu phải bọn anh lừa gạt chú đâu. Shea đã sợ anh sẽ tức giận vì cô ấy có thể nghe thấy suy nghĩ của anh và ngược lại. Đó là lý do anh yêu cầu nói chuyện một mình với cô ấy ở đằng sau nhà để có thể dàn xếp vài việc đấy.” Nathan bóp chặt chiếc gáy rồi liếc nhìn những ông anh còn lại.
Mọi người đang cố tỏ vẻ không hứng thú với cuộc trò chuyện hiện tại nhưng lại thất bại, vì ánh mắt họ đều dán chặt vào hai đứa em sinh đôi của mình. “Không phải, ý em là bằng cách nào cơ?” Joe nhún vai. “Shea nghĩ rằng có lẽ do chúng ta là anh em sinh đôi nên rất gần gũi.
Ai biết lý do là gì chứ? Em vừa nói khả năng ấy ngẫu nhiên mà. Cô ấy cũng bảo thế. Nhưng anh đã bảo là nếu cô ấy cần gì thì cứ yêu cầu anh. Có lẽ anh cũng có thể liên lạc được với cô ấy. Việc ấy đáng thử mà phải không?” Sự do dự lan khắp người Nathan. Anh thật sự không muốn để cô ấy chịu đựng đau đớn nữa, nhưng anh cũng muốn tìm hiểu xem cô ấy đang ở nơi chết tiệt nào.
Resnick vẫn đang tiếp tục tìm hiểu. Ông ta có sẵn mọi nguồn tài nguyên để xác định vị trí của Shea. Nhưng chết tiệt, mọi thứ lại đang diễn tiến quá chậm. “Hãy để Joe làm thử đi, Nathan,” Swanny nhỏ giọng nói. “Chúng ta phải tìm ra Shea trước khi quá muộn. Chúng ta không biết những tên khốn đó đang làm gì cô ấy và như cậu đã nói, cô ấy đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.
Vậy cô ấy còn có thể đón nhận bao nhiêu nhiêu đau đớn nữa chứ?” Nathan liếc nhìn các anh trai lần nữa. Rồi hướng về phía Steele và đội của anh ấy. Thậm chí cả Resnick và người của ông ta, dẫn đầu là chàng lính Thủy quân lục chiến trẻ tuổi, Phillips. Họ đều đang chờ tin tức, thông tin, vị trí của Shea để có thể đến đó và trừng trị lũ xấu xa kia.
Nhiều giờ trôi qua. Trong khi Resnick tiến hành tìm kiếm thông tin, Nathan, Swanny, Joe và đội của Steele đã lùng sục các con đường ở Charleston. Họ liên tục hỏi thăm mọi người, cho đến khi cuối cùng gặt hái được thành công lúc ông già vừa xuống xe buýt đề cập đến việc đã nhìn thấy một người phụ nữ trẻ ở trong tình trạng kiệt sức.
Ông ta chỉ hướng đi của cô, và từ đó, họ rảo khắp khu vực trong phạm vi bốn dãy nhà cho tới luc tìm thấy một nhân chứng đã nhìn thấy cô ấy bước vào một chiếc Toyota Avalon màu đen. Resnick đã lấy đoạn phim giám sát ở địa điểm đó. Và không nghi ngờ gì, đoạn phim này cho thấy một gã đã ép Shea vào xe.
Thậm chí họ còn nhận ra biển số xe, nhưng ở thời điểm này điều đó chẳng mang lại thông tin gì. “Em không biết Joe à. Việc này... không hề dễ dàng. Anh sẽ cảm nhận được cảm giác của cô ấy. Em không biết anh chuẩn bị đón nhận điều đó như thế nào nữa.” “Có lẽ là không có gì cả,” Joe tranh luận.
“Chú yêu Shea, em trai à. Chú có mối liên hệ tình cảm với cô ấy. Những gì chú cảm thấy về cô ấy và thông qua cô ấy sẽ được khuếch đại gấp mười lần. Đúng, anh thích Shea, nhưng không yêu cô ấy. Anh không hề có kết nối tình cảm với cô ấy như chú. Ít nhất hãy để anh thử. Nếu cảm giác mình đang tạo ra quá nhiều đau đớn cho cô ấy, anh sẽ lập tức ngắt kết nối.
Đó là anh giả định mình có thể liên lạc với cô ấy thôi. Anh không biết cách làm việc quái quỷ này.” Nathan nhắm mắt lại và hít thật sâu, Joe nói đúng một điều. Chí ít họ phải thử. Chí ít họ phải thử. Mọi đau đớn đều đáng giá nếu điều ấy giúp họ mang cô trở về nhà bình an.
Anh không thể thực hiện một lời hứa: bảo vệ Shea. Thật dễ dàng hứa hẹn một điều làm cho cô cảm thấy an toàn. Nhưng đó chỉ là lời nói. Anh không thể làm được việc ấy, ngay cả khi có sự trợ giúp của KGI và gia đình mình. Resnick cũng phần nào đúng. Anh em anh không hề biết mình đang đối phó với điều gì.
Họ chỉ mới nhận thức chứ chưa nắm được toàn bộ sự việc. Nathan đặt tay lên vai Joe rồi nhìn vào mắt anh ấy. “Anh chỉ cần tập trung nghĩ về Shea và nhớ kết nối đó thế nào. Sau đó mở tâm trí và liên lạc với cô ấy.” Joe hít một hơi thật sâu. “Được rồi. Anh sẽ làm thế.” Resnick dừng lại, tiến đến gần nơi Joe và Nathan đứng với Swanny.
Nathan cong môi khó chịu nhưng Resnick chỉ tập trung quan sát khi Joe hít sâu rồi nhắm mắt lại. Ở xung quanh, những người khác đều chồm về phía trước, vài người còn tiến mấy bước để lại gần Joe hơn. Gương mặt họ đều lộ vẻ hiếu kỳ nhưng cương quyết. Sự tĩnh lặng dần buông xuống cho đến khi âm thanh duy nhất có thể nghe thấy là tiếng thở.
Joe hít vào rồi từ từ thở ra. Anh cố ý để tâm trí trống rỗng vì không muốn phân tâm. Việc này rất quan trọng. Nathan và Shea đang phải chịu đựng đau đớn. Nếu như có thể bắt được liên lạc với Shea, anh sẽ có thể giúp được cả hai. Anh nhắm mắt lại, và toàn bộ căn phòng dần biến mất.
Nhận thức về những thứ khác trở nên mơ hồ khi anh chỉ tập trung vào con đường đến chỗ Shea. Lúc hoàn toàn thả lỏng và có cảm giác quen thuộc, anh mới thận trọng bắt liên lạc. Shea? Cô có nghe thấy tiếng tôi không? Tôi là Joe đây. Joe nói thật nhanh, sợ gây ra cơn đau không thể chịu nổi cho cô.
Anh chờ đợi, nín thở và nắm chặt tay lại. Ban đầu, mọi thứ tĩnh lặng, sau đó anh chợt cảm thấy một sự khuấy động nhỏ trong tâm trí mình. Điều này chẳng hề giống với bất cứ thứ gì anh từng cảm thấy trước đây. Sự ấm áp đột ngột xuất hiện nhưng đi kèm là dòng lũ kinh hoàng, hoảng sợ và đau đớn dữ dội.
Anh co rúm người lại nhưng vẫn níu giữ kết nối bằng từng phần trên cơ thể mình. Ngay lập tức, anh có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh, cảm nhận những cảm giác của cô và chịu đựng tất cả mọi thứ cô đang trải qua. Shea bị giam trong một lồng nhựa dài, hở bên trên. Những miếng thép quấn quanh tay chân và cổ cô.
Anh có thể cảm nhận nỗi hoảng sợ khủng khiếp lấn át niềm tin sẽ khiến cô ngẹt thở. Chúa nhân từ! Thậm chí anh không biết phải làm gì để khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn và lấy đi nỗi sợ hãi kinh khủng đang ăn mòn sự tỉnh táo của cô. Shea bỗng nhắm mắt lại và mọi thứ đều tối om.
Joe có thể cảm thấy cô đang chiến đấu để giữ bình tĩnh. Mở mắt ra đi, Shea. Hãy làm thế vì tôi, cô gái. Để tôi thấy những gì cô đang nhìn đi. Có những điện cực dính vào đầu cô. Khi cô mở mắt ra, anh có thể trông thấy chúng được nối với máy giám sát hoạt động não của cô.
Cô quả quyết cố gắng giữ kín ý nghĩ của mình nhưng một luồng suy nghĩ bỗng tăng quá cao, điều đột ngột làm anh bị giật điện và khuỵu gối xuống. Joe gập người ôm bụng, sau đó chống một tay xuống sàn để khỏi ngã về phía trước. “Ôi Chúa ơi,” anh thét lên, từng từ kèm theo đau đớn.
“Chuyện gì vậy?” Nathan hỏi. “Chết tiệt, Joe, nói chuyện với em đi. Chuyện gì đang xảy ra thế?” Joe giơ tay bảo em trai im lặng. Anh không thể mất tập trung được. Không phải bây giờ. Anh phải tìm ra cách xử lý tình huống này. Anh cực kỳ tức giận vì Shea đang bị đối xử như một con thú, và nó làm anh muốn giết ai đó.
Anh cố xoa dịu cô, gửi những làn sóng an ủi yêu thương đến cô, nhưng việc này thật khó khi tâm trí anh cứ gào thét trả thù và trừng phạt. Anh cố xua tan bóng tối và nghĩ đến những thứ làm anh thấy hạnh phúc. Tận hưởng những cơn mưa mùa hạ. Nằm trên võng đọc một quyển sách thật hay.
Câu cá trên hồ. Lang thang cùng với anh em mình. Gặp lại cha mẹ. Biết Nathan còn sống và sắp về nhà. Sau đó anh cố an ủi Shea và nói chuyện với cô lần nữa. Nathan đang ở cùng với tôi. Cô hãy cố giữ bình tĩnh. Không cần trả lời tôi đâu. Chỉ lắng nghe thôi. Cô hãy dồn sức tập trung vào việc giúp chúng tôi dễ dàng tìm ra cô.
Tập trung nào Shea. Cơn đau sẽ qua đi. Cô rất mạnh mẽ. Cô có thể làm điều này mà. Nathan và tôi đang đến cứu cô đấy. Cô hiểu ý tôi chứ? Bọn tôi sẽ đưa cô trở về rồi hạ đo ván lũ khốn làm hại cô. Hít vào, cô gái. Hãy hít thở và bình tĩnh lại. Sau đó tôi muốn cô nghĩ đến thứ gì đó có thể kể với tôi.
Đừng nói qua tâm trí. Chỉ cần hình dung nó thôi. Cô hãy nhắm mắt lại rồi tưởng tượng nơi đó trông ra sao. Tôi sẽ nhìn được những gì cô trông thấy. Shea liền nhắm mắt lại, ngăn cách anh với cảnh vật xung quanh cô. Cô thư giãn, cảm giác yếu đi và run rẩy khi chút đau đớn tan biến.
Những đầu dây thần kinh của cô co rút và những ngón tay giật giật liên tục. Những tên khốn chết tiệt. Anh sẽ vô cùng thích nếu có thể khiến chúng phải chịu đựng mọi đau đớn đã gây ra cho cô. Dần dần, Joe có cảm giác mình đang ở ngoài khi bóng tối xa dần. Anh lắc lư lên xuống, tựa như ai đó đang bế mình.
Rồi Joe nhận ra anh đang hồi tưởng lại ký ức của Shea. Đó là những gì cô muốn cho anh thấy. Cảnh vật xung quanh hiện ra. Những dãy núi. Mùi gỗ thông. Không khí trong lành, khô lạnh và nhiệt độ mát mẻ. Joe chợt rùng mình khi một cơn gió thổi qua người. Tiếng sỏi kêu lạo xạo bên dưới chân cái gã đang bế cô.
Sau đó một lối vào xuất hiện. Anh từ từ hướng mắt lên phía trên cánh cửa. UFV5591. Rồi mọi thứ lại trở nên tối đen. “Uniform, Foxtrot, Victor, five, five, nine, one,” Joe nói nhanh. Sau đó anh lặp lại lần nữa cho đến khi nghe thấy tiếng Swanny hình như cách đó một dặm. Tôi nhìn thấy rồi, Shea, Joe dịu dàng nói.
Giờ cô nghỉ ngơi đi. Hãy giữ sức. Bọn tôi sẽ tìm ra cô. Cô hãy hợp tác với chúng, đừng làm gì khiến chúng nổi giận. Cố sống sót. Bọn tôi sẽ đến giải cứu cô. Anh lau mặt và hít vài hơi thật sâu để cố làm cho đầu óc tỉnh táo. Anh cảm thấy rất yếu ớt. Chẳng hiểu sao Nathan có thể duy trì sự giao tiếp lâu dài với Shea cơ chứ.
Swanny và Nathan kéo anh đứng lên. Sau đó anh ngồi sụp xuống chiếc ghế Donovan đã đẩy tới trước. Anh úp mặt vào hai lòng bàn tay, cúi người và vẫn cố kết nối mọi thứ. Nathan lấy ghế ở bên cạnh, đẩy nó tới để ngồi đối mắt với anh trai mình. Joe nhợt nhạt và run rẩy. Cuối cùng Joe ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Nathan, và Nathan nhìn thấy điều mình không hề thích.
Đó chính là vẻ lo lắng. “Kể cho em nghe đi,” Nathan lên tiếng. Những người khác đều lặng lẽ tập hợp, chờ Joe kể lại những gì anh đã khám phá ra. Joe trông có vẻ bực bội. Trong một thời gian dài, Nathan chưa hề nhìn thấy anh ấy tức giận như thế. Nhưng trông anh ấy cũng thiếu kiểm soát và lo lắng.
Ruột gan Nathan quặn thắt vì anh sợ biết được những gì Joe đã tìm ra. Joe ngước nhìn Nathan, vẻ đau đớn vẫn phản chiếu trong mắt anh ấy. “Bọn chúng đang giam giữ Shea trong một cái lồng chết tiệt nào đó. Trông nó như một loại lồng khử trùng cực kỳ hiện đại. Nó nhỏ hẹp, dài, bằng nhựa hoặc kính, trong suốt và hở phía trên đỉnh.
Shea không thể nào cựa quậy. Chân tay và cổ đều bị trói. Đó là nguyên nhân gây ra nỗi hoảng sợ của cô ấy vì cô ấy cảm giác mình liên tục nghẹt thở.” Cơn thịnh nộ bùng nổ trong tâm trí Nathan cho đến khi người anh run rẩy còn dữ dội hơn Joe. Swanny liền đặt tay lên vai Nathan để cố xoa dịu bạn mình.
“Có một thứ còn tồi tệ hơn,” Joe nhỏ giọng nói. “Chúng dính những điện cực vào đầu Shea để giám sát hoạt động sóng não của cô ấy. Đó là lý do cô ấy chịu đựng đau đớn khủng khiếp khi em cố nói chuyện với cô ấy. Shea bị điện giật mỗi khi hoạt động não tăng vượt mức nhất định.
Bọn chúng đã vô hiệu hóa khả năng nói chuyện để cầu cứu của cô ấy.” Nathan lập tức bật dậy khiến chiếc ghế ngã ngửa. “Lũ khốn nạn!” Nước mắt làm bỏng rát khóe mi của anh. Anh tức giận và lo sợ cho cô đến nỗi không biết phải làm gì. Anh hoàn toàn suy sụp khi nỗi sợ hãi làm bản thân nghẹn thở.
Ôi Chúa ơi, ý nghĩ về những đau đớn, sợ hãi khủng khiếp Shea trải qua mỗi khi tỉnh giấc vượt quá sức chịu đựng của anh. Anh phải tìm được cô bằng mọi cách. Nathan quay lại phía Joe, nắm chặt tay, sôi sục vì thịnh nộ và đau buồn. “Những con số kia có ý nghĩa gì?” Trông Joe cũng chẳng khá khẩm gì hơn.
Vì kết nối với Shea, anh ấy cũng trải qua mọi thứ cô đang phải chịu đựng, và bạn chỉ cần nhìn anh ấy là biết điều đó vô cùng khủng khiếp. “Anh đã bảo Shea nhắm mắt lại và cố nhớ bất cứ thứ gì có thể giúp chúng ta xác định vị trí của cô ấy. Anh không muốn cô ấy nói chuyện bằng ngoại cảm, mà chỉ muốn cô ấy nhớ điều gì đó, bất cứ thứ gì, và hy vọng mình sẽ có thể thấy được nó qua kết nối với cô ấy.
Shea nhớ mình đã bị bế đi. Cô ấy chỉ mơ hồ nhận thức cảnh vật xung quanh. Những dãy nũi, mùi gỗ thông và không khí mát mẻ. Rồi cô ấy nhìn cánh cửa dẫn vào một tòa nhà và những chữ cùng con con số nằm phía trên mà anh đã nói lại.” “Chỉ vậy thôi sao?” Nathan thất vọng hỏi.
“Có lẽ điều đó là đủ rồi,” Resnick chậm rãi nói. Nathan quay ngoắt đầu về phía Resnick. “Ý ông là gì?” Resnick đi tới chỗ máy tính rồi nhanh chóng gõ một loạt lệnh. Giây lát sau, ông ta đưa ra bức ảnh trông như một khu nhà nằm bên sườn núi. “Chính là nơi đó,” Joe phấn khởi nói.
Anh ấy lao tới và chỉ tay vào màn hình khi ngoái lại nhìn Nathan. “Là nó. Chú có thấy những con số ở bên trên cửa không?” “Được rồi, vậy đó là nơi quái quỷ gì vậy?” Sam hỏi, lần đầu tham gia vào cuộc trò chuyện. Resnick bóp chặt gáy, đập cánh tay rồi ấn vào đầu. “Đó là nơi bắt đầu toàn bộ chuyện này.”.
Lời Thì Thầm Trong Đêm Lời Thì Thầm Trong Đêm - Maya Banks Lời Thì Thầm Trong Đêm