If you have love in your life it can make up for a great many things you lack. If you don’t have it, no matter what else there is, it’s not enough.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Maya Banks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Whispers In The Dark
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2250 / 15
Cập nhật: 2016-04-20 11:24:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
hea cứng đờ người, mở to mắt sợ hãi. Nathan bò khỏi giường rồi ra hiệu cho cô đi vào phòng tắm trong khi anh mặc đồ. “Em hãy lấy súng, rồi vào phòng tắm mặc đồ đi. Nhanh lên. Đừng ra ngoài cho đến khi anh bảo em làm thế. Hiểu rồi chứ? Và nếu có ai đó ngoài anh bước qua cánh cửa ấy, em cứ nổ súng.” Cô gật đầu rồi nhanh chóng làm theo chỉ dẫn của anh.
Nathan chộp lấy một khẩu súng trường, đảm bảo những khẩu còn lại nằm trong tầm với, sau đó anh chầm chậm đi đến cửa. Chẳng có cách nào biết được ai đang ở ngoài kia. Có thể đó là nhân viên quản lý. Nhưng anh sẽ không liều lĩnh ỷ lại như thế đâu. Ấn khẩu súng trường lên vai, Nathan mở toang cửa ra và kinh ngạc khi đối mặt với Donovan.
Trông anh ấy chẳng có vẻ gì thích thú khi được chào đón bằng nòng súng cả. Nathan hạ súng xuống, thậm chí còn bất ngờ hơn khi thấy Ethan và Swanny đang đứng hai bên Donovan. Donovan nhìn đăm đăm khẩu súng. “Tính bắn bọn anh sao?” Nathan ra hiệu cho họ nhanh chóng vào trong rồi đóng cửa lại.
“Làm thế quái nào mấy anh đến đây nhanh thế? Em chỉ vừa mới nói chuyện với Sam khoảng một tiếng trước thôi mà.” “Có lẽ chúng ta đã là hàng xóm rồi,” Ethan nói. “Chú che giấu vết tích không tốt lắm,” Donovan chỉ ra. “Bọn anh đã theo dấu chú đến thành phố Crescent. Khi Sam gọi, bọn anh đã có mặt ở đây rồi.
Vì thế, bọn anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chạy đến ngay.” Swanny do dự, lặng lẽ quan sát mọi thứ xung quanh. Trong khi Ethan và Donovan tập trung nói chuyện với Nathan, cậu ấy rà soát căn phòng, như thể đang tìm một người nào đấy. Shea sao? Nhưng Swanny đang làm gì ở đây thế? Khi Nathan vừa định hỏi câu đó thì Swanny cũng quay lại nhìn anh.
“Cậu đừng mong tớ sẽ bỏ mặc cậu trong đống hỗn loạn mà cậu tự chui đầu vào. Nếu nghĩ thế thì cậu đi chết đi.” Nathan thốt ra tiếng cười khùng khục chói tai. “Không, tớ nghĩ mình không làm thế đâu. Tớ còn mong đợi điều đó đấy. Nhưng tớ thực sự muốn hỏi là cậu dùng cách nào để được hai ông anh ngu ngốc cứng nhắc này đồng ý cho đến đây thế?” Ethan và Donovan cùng nhướng mày liếc nhìn nhau.
“Hai ông anh ngu ngốc cứng nhắc? Nó vừa gọi chúng ta như thế sao?” Donovan giả vờ hoài nghi hỏi. “Thế Shea đâu rồi?” Ethan gặng hỏi. “Trong phòng tắm,” Nathan nói bằng giọng căng thẳng. “Em sẽ đưa cô ấy ra.” Vào khoảng khắc Shea được đề cập đến, Swanny trông có vẻ thiếu thoải mái.
Cậu ấy quay đi để tránh cho vết sẹo trên mặt không lộ ra. Nathan đi tới khẽ gõ cửa phòng tắm. “Shea? Em có thể ra rồi. Mấy anh trai anh đang ở đây này.” Khi cánh cửa mở ra, Shea đứng đó, nắm chặt khẩu Glock, trông có vẻ rất lo lắng và thiếu chắc chắn khiến cả người Nathan trở nên mềm yếu.
Anh cầm lấy tay cô, kéo cô lại mà không hề quan tâm các anh trai có nhìn thấy hay không. “Em chẳng có gì phải lo lắng nữa,” Nathan thì thầm. “Nhưng giờ họ biết em rồi,” Shea khẽ đáp lại. “Họ sẽ nghĩ em bị điên mất thôi.” Anh kéo cô ra để có thể nhìn vào mắt cô. “Vậy thì anh cũng thế.
À, Swanny cũng có mặt ở đây đấy.” “Swanny?” Shea đẩy Nathan qua một bên, sau đó bước vào phòng rồi nhìn chằm chằm ba người đàn ông đang tụ tập ở đó. Ethan và Donovan đều tò mò nhìn cô trong khi Swanny lại tiếp tục quay mặt đi. Donovan mở to mắt khi nhìn thấy khẩu Glock trong tay Shea.
“Swanny,” Shea thì thầm. Cô dúi súng cho Nathan rồi vội vã đến chỗ cậu ấy. Swanny trông hoảng sợ khi cô quay mặt cậu ấy lại. Cô nắm chặt lấy tay cậu ấy rồi ngước nhìn cậu ấy với vẻ hơi ngạc nhiên. “Swanny, thật sự là anh rồi.” Trông chàng trai đáng thương ấy có vẻ khiếp sợ người phụ nữ nhỏ bé đang đứng trước mặt mình.
Cậu ấy hành động như thể không biết phải làm gì. Rồi Shea bỗng vòng tay ôm chặt lấy Swanny. Sự hoang mang của cậu ấy chuyển sang bối rối, sau đó trở thành kinh ngạc. Shea đẩy người ra, rồi chạm vào vết sẹo trên mặt cậu ấy. Ánh mắt cậu ấy lộ vẻ xấu hổ nhưng cô lại không như thế.
Cô chỉ nhón chân hôn vào bên má có sẹo của cậu ấy và nói. “Tôi rất mừng là anh không sao. Suốt mấy tháng qua, tôi đã rất lo cho anh và Nathan.” Swanny há hốc miệng, nhìn cô trân trối. Cậu ấy khép miệng lại rồi mở ra nhiều lần nhưng hình như chẳng có lời nào được thốt lên.
Rồi vẻ mặt cậu ấy trở nên dịu đi. Cậu ấy ngập ngừng đưa tay chạm vào tóc cô, như thể không chắc mình có đang bị ảo giác hay không. “Cảm ơn cô,” cậu ấy khàn giọng nói. “Tôi sẽ không bao giờ quên những gì cô đã làm cho Nathan và tôi đâu.” Shea lại ôm chặt Swanny và trao cho cậu ấy một nụ hôn khác vào má.
Sau đó cô có vẻ nhận ra Donovan và Nathan đang nhìn mình. Cô liền đỏ mặt và lập tức chạy trở lại chỗ Nathan. Anh nắm lấy tay cô, siết chặt rồi kéo cô tựa vào người mình. “Shea, anh muốn em gặp hai anh trai của anh, Ethan và Donovan. Này mấy anh, đây là Shea.” Nathan hoàn toàn không chắc hai ông anh sẽ xử lý tình huống khó xử này thế nào.
Trước vẻ ngạc nhiên của anh, Donovan tiến lên trước rồi nắm lấy tay Shea. “Tôi mắc nợ cô,” Donovan nghiêm túc nói. “Cô đã đưa em trai tôi trở về với gia đình. Vì điều đó, cô có được lòng biết ơn của tôi đấy.” Shea đỏ mặt vì thích thú và tặng một nụ cười tuyệt đẹp cho Donovan.
“Tôi là Ethan,” Ethan nói khi tiến về phía trước. “Rất vui khi được gặp cô, Shea.” Cô cũng mỉm cười với Ethan nhưng lại rụt rè nép vào Nathan. “Anh chẳng muốn ngắt quãng màn trò chuyện vui vẻ này đâu, nhưng chú có thể cho bọn anh biết chuyện gì đang xảy ra không?” Donovan lên tiếng.
“Nếu chú không phiền thì giải thích ngắn gọn thôi. Chúng ta cần phải lên đường ngay. Chúng ta có thể trò chuyện thêm trong suốt lộ trình bay.” Shea cau mày và trông như sắp sửa tranh luận, nhưng Nathan siết tay cô, âm thầm yêu cầu cô nghe họ nói hết. Cô thư giãn và được anh dẫn đến giường.
Anh ngồi bên cạnh cô trong khi Swanny ngồi xuống đất, áp lưng vào bức tường gần cửa sổ. Ethan tựa người vào cửa chính còn Donovan ngồi phịch xuống chiếc ghế lung lay cạnh bàn. Nathan chợt nhìn xuống Shea. Anh phải kể hết mọi chuyện với họ. Em biết thế mà. Cô không hề phản ứng lại cách thức giao tiếp của anh mà chỉ gật đầu đồng ý.
Anh cẩn thận giải thích những khả năng của Shea. Gương mặt của Ethan và Donovan tràn ngập nghi ngờ. Còn Swanny chỉ gật gù và giữ vẻ bình thản. Lúc nói đến việc Shea đã bỏ đi sau khi các anh trai đến giải cứu anh ở Afghanistan, Nathan thúc cô kể tiếp phần liên quan đến mình. Shea ngập ngừng thuật lại chi tiết thời gian cô chạy trốn.
Cô thành thật nói về Grace, việc cha mẹ họ bị giết chết và cách đối xử của bọn bắt giữ. Nét mặt của những người khác chuyển sang u ám và Donovan cau mày dữ tợn đến nỗi Shea phải cẩn trọng nhìn anh ấy. “Tôi muốn tự tay trừng trị lũ khốn nạn đó quá,” Donovan lầm bầm.
Nathan chẳng hề bất ngờ khi thấy Van lại có phản ứng dữ dội trước câu chuyện của Shea như thế. Anh ấy luôn có khuynh hướng bạo lực khi phụ nữ và trẻ em bị ngược đãi mà. “Nói cho chúng tôi nghe về Grace đi,” Ethan lên tiếng. “Giờ cô ấy đang ở đâu?” Shea bỗng trở nên buồn bã.
“Tôi không biết. Chị ấy đã về nhà cha mẹ của chúng tôi. Lần cuối nói chuyện với chị ấy, tôi đã thấy được những quang cảnh xung quanh nên biết chị ấy ở đó. Đấy là lý do Nathan và tôi đã đến nơi ấy hôm nay.” Donovan liền hướng ánh mắt sắc lẹm về phía Nathan. “Chú đã làm gì hả?” Một lần nữa, Nathan kể lại chi tiết những sự việc xảy ra cho các anh trai.
“Em đã tải đoạn phim quan sát và gửi qua email cho anh. Em hy vọng anh có thể xem qua nó. Nếu Grace ở đó, chúng ta ắt hẳn có thể biết được chuyện gì đã xảy ra. Em cũng chụp lại hình ảnh của hai tên đột nhập trước khi bọn chúng nổ bom phá tường. Van à, chúng trông có vẻ là người trong quân đội, chắc chắn không phải là dân nghiệp dư đâu.” Gương mặt Ethan tối sầm lại.
“Lẽ ra chú nên chờ bọn anh trước khi dấn thân vào một tình huống chưa rõ ràng như thế. Cứ thử làm trò ngu ngốc ấy nữa đi, anh sẽ đá mông chú đấy.” “Đó là lỗi của tôi,” Shea khẽ xen vào. “Tôi phải đến đấy. Tôi chẳng biết Grace còn ở đó không. Hoặc chị ấy có bị thương hay đã bị bắt giữ.
Tôi phải tìm hiểu và xem mình có thể phát hiện những gì. Nathan muốn gọi cho các anh nhưng tôi lo lắng việc ấy sẽ tốn nhiều thời gian. Và nếu cứ chờ đợi, mọi thứ quá muộn màng rồi.” Donovan nhìn chằm chằm Shea bằng ánh mắt dịu dàng. “Tôi thấy cô có vẻ dành quá nhiều thời gian để lo lắng cho mọi người hơn bản thân mình thì phải.” Shea lắc đầu phủ nhận.
“Giờ chúng tôi sẽ lo liệu chuyện đó cho cô,” Donovan nói tiếp. “Bất kể lũ khốn kia là ai, chúng tôi sẽ không để những kẻ đó đến gần cô lần nữa đâu.” Ethan gật đầu đồng ý. “Anh muốn làm gì, Van?” Nathan hỏi. “Em nghĩ chúng ta không nên mang rắc rối ấy về nhà.” “Chúng ta có thể đưa Shea đến nơi ẩn náu an toàn nào đó,” Ethan đề nghị.
“Có căn nhà gỗ nằm ở bang Virginia, nơi Sam đã đưa chị Sophie đến đó ấy.” Donovan cau mày một hồi lâu. “Anh sẽ gọi cho Sam, cập nhật tình huống rồi tìm ra phương hướng hành động tốt nhất. Dù sao chúng ta cũng sẽ rời khỏi nơi này.” “Nhưng còn Grace thì sao?” Shea hỏi. “Tôi không thể cứ thể mà rời khỏi đây.
Tôi sẽ không bỏ rơi chị ấy đâu.” Donovan gật đầu xác nhận lời nói của cô. “Tôi cần chút thời gian để xem lại đoạn phim Nathan đã tải lên. Chúng ta phải ráp nối mọi thứ với nhau và tìm ra càng nhiều lời giải cho vấn đề rắc rối này. Chúng ta không thể làm được điều đó ở đây.
Chúng ta cần phải đến một nơi an toàn để tôi có thể sử dụng toàn bộ nguồn tài nguyên của KGI.” Shea bỗng vỗ trán. “Cuốn nhật ký. Chúa ơi, Nathan, cuốn nhật ký của mẹ em. Em thật sự quên mất nó. Có thể nó sẽ chứa đựng điều gì đấy.” Cô định trườn khỏi giường thì Nathan liền chộp lấy tay cô.
“Khi ở trên máy bay, em sẽ có nhiều thời gian hơn để đọc nó. Ngay bây giờ mối ưu tiên của chúng ta là đưa em rời khỏi chỗ quái quỷ này và đến một nơi an toàn.” Khi cô tính phản đối lần nữa, Nathan liền ấn miệng mình lên miệng cô. Lúc kéo người ra, anh đưa tay vuốt tóc cô.
“Chúng ta sẽ không bỏ rơi Grace, cưng ạ. Anh hứa đấy. Nhưng anh cần phải đưa em rời khỏi nơi này. Khi rời khỏi đây, anh thề với em là bọn anh sẽ làm mọi thứ có thể để xác định vị trí của cô ấy.” Shea chầm chậm gật đầu. “Anh sẽ bảo Resnick phái vài người do thám xem những cơ quan chính phủ nào có thể quan tâm đến khả năng của Shea và Grace,” Donovan nói.
Shea ngước đầu hốt hoảng. “Không! Anh không thể nói cho bất cứ ai khác biết về chúng tôi cả!” Donovan giơ tay lên. “Bọn tôi sẽ chỉ kể với Resnick thôi. Đó là người bọn tôi tin tưởng. Ông ta không có hứng thú gây bất lợi cho bọn tôi đâu. Nếu chính phủ đang tìm kiếm chị em cô, ông ta sẽ khám phá ra.
Một kẻ thù vô danh không có lợi ích gì cho chúng ta cả. Chúng ta cần phải biết chính xác mình đang đối phó với ai. Cách duy nhất để làm việc ấy là chuyển sang thế tấn công chứ không phải chờ bọn chúng tìm ra chúng ta. Chúng ta sẽ săn lùng đám người đó chứ không phải ngược lại.” “Đúng thế,” Swanny lên tiếng lần đầu tiên.
“Tính luôn cả em nữa.” Nathan suýt bật cười vì sự nhiệt tình trong giọng của Swanny. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc họ trở về từ Afghanistan, anh mới thấy cậu ấy nhặng xị lên vì chuyện gì đó. Chết tiệt, anh cảm thấy mình có mục đích. Và cảm giác ấy thật tuyệt vời.
Lời Thì Thầm Trong Đêm Lời Thì Thầm Trong Đêm - Maya Banks Lời Thì Thầm Trong Đêm