Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Tác giả: Maya Banks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Whispers In The Dark
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2250 / 15
Cập nhật: 2016-04-20 11:24:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
húng ta gặp vấn đề nghiêm trọng rồi,” Sam nói. Gia đình Kelly đều tụ tập tại phòng khách nhà của Marlene và Frank. Marlene liên tục siết chặt hai tay bất kể Frank cố sức trấn an bà. Ethan ngồi giữa Rachel và Sophie, trong khi Sarah và Garrett đứng đối diện. Donovan và Joe khoanh tay đứng trước lò sưởi.
Swanny đứng một mình, vẻ hoang mang lo lắng hằn lên gương mặt mệt mỏi của cậu ấy. Marlene cố đưa Charlotte bé bỏng cho Rusty để ép con bé rời khỏi cuộc trò chuyện này, nhưng con bé thẳng thừng từ chối. Rusty đau khổ nghĩ rằng lời mời Nathan đến dự lễ tốt nghiệp của mình đã làm anh ấy suy sụp như thế.
Tất cả đều nhìn Sam để nghe thêm thông tin, nhưng anh không chắc họ chuẩn bị đón nhận điều này hay chưa. “Một tiếng trước, Nathan đã cho chiếc máy bay của KGI cất cánh.” Chẳng có gì ngạc nhiên, cả phòng đều trở nên hỗn loạn. Donovan đặt hai ngón tay lên miệng phát ra tiếng huýt còi chói tai rồi giơ tay để ra hiệu im lặng.
“Anh nói cất cánh là có ý gì? Phi công đã đưa Nathan đến nơi nào đó sao?” Sam lắc đầu, biết rằng Donovan đã ngờ ngợ nhận ra những điều mình sắp nói. “Không, nó tự lái.” “Chúa ơi,” Garrett lầm bầm. Joe chửi thề. “Nó đang nghĩ cái quái gì thế?” “Chúng ta có xác định được Nathan đang ở nơi nào không?” Ehtan hỏi.
Sam lùa tay qua tóc. Chết tiệt, nhưng anh thật sự rất mệt. “Nathan đã sắp xếp lộ trình bay đến thành phố Crescent, bang California. Nhưng ai biết được nó sẽ hạ cánh ở nơi nào hay suy nghĩ gì chứ. Ai biết có gì ở thành phố Crescent ấy không?” “Chuyện này thật điên rồ,” Joe nói.
“Em cứ nghĩ… Chết tiệt, em chẳng biết mình nghĩ gì nữa. Nathan và Van mới vừa cười đùa vật lộn cùng nhau, chớp mắt nó lại lên đường đến thành phố Crescent sao? Em nghĩ đến lúc phải làm gì đó rồi. Rõ ràng Nathan cần được giúp đỡ dù biện pháp chữa trị của nó có vớ vẩn như thế nào đi nữa.” “Bớt chỉ trích Nathan đi.
Cậu ấy vẫn đang chiến đấu để giành lấy sự tỉnh táo còn sót lại đấy,” Swanny xen vào. Mọi người đều kinh ngạc quay lại nhìn Swanny. Cậu ấy vốn là người ít nói. Sam nhớ cậu ấy chưa bao giờ tự nguyện cung cấp thông tin như thế này. Cậu ấy là người “chỉ nói lúc cần thiết”, thậm chí đôi khi chẳng nói lời nào cả.
Donovan buông tay xuống, tiến về phía trước và chỉ tập trung nhìn Swanny. “Cậu biết gì đó phải không, Swanny? Một trong những điều cuối mà Nathan đã nói với anh là nó phải giải quyết vấn đề gì đấy trước khi có thể làm việc cho KGI. Nó không kể cho anh nghe mà cứ im thin thít khi bị thúc ép.
Điều kế tiếp anh biết là nó hoảng sợ rồi nhảy lên máy bay đến California.” Swanny cúi đầu xoa gáy. Trông cậu ấy có vẻ do dự, cứ như không chắc mình có phản bội Nathan hay không. Sam hiểu cảm giác đó. Anh cũng sẽ nghĩ như thế. Nhưng chết tiệt, Nathan là em trai anh và thằng nhóc bướng bỉnh đó cần được giúp đỡ bất kể nó có muốn hay không.
“Hãy nói mọi thứ cậu biết đi, Swanny. Đây không phải lúc để chần chừ đâu. Nathan có thể đang gặp rắc rối. Chúng ta không thể để nó hành động thiếu suy nghĩ được.” Swanny ngước nhìn Sam. “Anh không hiểu đâu. Làm sao anh có thể hiểu được chứ? Bọn em đã bị giam ở chốn địa ngục đáng sợ nhất.
Bọn em không chỉ sống từng ngày hay từng giờ mà là từng phút đau đớn tột cùng. Ngày mai cách xa vô tận và bọn em chẳng hề muốn thế. Cái chết không phải là kẻ thù mà là sự cứu rỗi và hy vọng. Vì chỉ khi đó, bọn em mới có thể thoát khỏi thực tại của mình thôi.” Lòng Sam thắt lại.
Mẹ anh khẽ bật khóc đau đớn rồi xoay người úp mặt vào ngực chồng. Hai mắt Rusty lấp lánh nước và Rachel có vẻ bị ám ảnh bởi nỗi kinh hoàng của quá khứ. Giờ chính Nathan cũng biết rõ cảm giác ấy rồi. Vẻ mặt của Garrett và Ethan nghiêm nghị. Những lời nói xé lòng của Swanny khiến mỗi thành viên trong gia đình đều cảm thấy đau khổ.
Sam hiểu Nathan đã chịu đựng đau đớn. Nhưng anh có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết được mức độ hay những việc làm của bọn cầm thú kia. Tuy nhiên anh biết Nathan rất đau khổ, vì anh nhìn thấy nỗi đau lẫn cô độc trong mắt nó kể từ lúc nó trở về. “Còn gì nữa không, Swanny?” Donovan khẽ hỏi.
Trông Swanny có vẻ phiền não. Cậu nghiến chặt răng quai hàm rồi liếc nhìn từng người thân của Nathan, như thể đang cân nhắc xem có nên nói ra hay không. Sam tiến một bước về phía Swanny, người có ý nghĩa quan trọng đối với Nathan, người mà nó bảo vệ và yêu cầu mọi người hãy ưu tiên chăm sóc nhất.
“Swanny, bọn anh chỉ muốn giúp Nathan, nhưng bọn anh không thể làm được điều đó nếu không biết tường tận mọi chuyện. Cậu phải biết là mình không hề phản bội nó mà.” “Em có thể thấy vẻ chỉ trích trong mắt anh,” Swanny khàn giọng nói. “Không đời nào,” Garrett gầm lên.
“Anh chẳng quan tâm cậu kể điều gì. Nathan là em trai của bọn anh, cho dù nó đã thay đổi.” Sam kinh ngạc khi thấy Rachel đứng dậy rồi bước về phía Swanny. Ánh mắt cô hé lộ vẻ lo lắng, hai tay run rẩy và nét mặt thấu hiểu khi chạm vào tay Swanny. “Có phải vì cô gái kia không?” Gương mặt của Swanny thoáng nhẹ nhõm.
Cậu ấy gần như khuỵu xuống. “Nathan đã kể cho chị nghe về cô gái đó rồi sao?” Hy vọng trong giọng Swanny như muốn nói: Nếu Nathan đã chia sẻ điều gì đó với Rachel thì việc giữ bí mật không chỉ còn là gánh nặng của cậu ấy nữa. Rachel gật đầu. “Nathan bảo là cô ấy đã nói chuyện với chú ấy và là người gửi email báo tin cho anh Donovan.” Donovan ngẩng đầu lên, sắp đưa ra một loạt câu hỏi nhưng Sam vung tay ngăn lại, vẻ mặt trở nên dữ tợn.
Donovan đang mím môi, đứng yên không ngắt lời. “Cậu ấy… Cậu ấy đã kể hết mọi chuyện với chị sao?” Swanny dò hỏi. “Chị chắc Nathan không làm thế vì chú ấy vốn rất kín tiếng trong chuyện đó. Nhưng cậu không phải đang phản bội chú ấy, Swanny à. Chẳng bằng việc chị thuật lại mọi điều chú ấy đã kể đâu.
Mọi người là gia đình và đều yêu quý Nathan. Mọi người chỉ muốn giúp đỡ chứ không phải chỉ trích chú ấy. Đối với mọi người, những việc đã xảy ra hay là chú ấy nghĩ mình bị điên đều không quan trọng. Vì mọi người biết chú ấy không hề bị điên. Nhưng chú ấy cần sự giúp đỡ của mọi người.” Ôi, Rachel đáng yêu ngọt ngào.
Cảnh tượng này giống như giai nhân đang thuần hóa quái vật vậy. “Swanny, dù cậu có kể bất cứ điều gì thì mọi người cũng sẽ không chỉ trích, phán xét mà chỉ quyết định xem phải làm sao để bảo vệ và giúp đỡ Nathan thôi,” Sam nói. Rồi anh nhìn mấy cậu em mình, đoán chắc là chúng hiểu mệnh lệnh ngầm đó.
“Tên cô ấy là Shea,” cuối cùng Swanny nói. “Em chỉ biết Shea đã nói chuyện với Nathan trong khi bọn em bị giam cầm. Nathan bảo cô ấy đã chịu đựng tra tấn, che chở và lấy đi đau đớn cho cậu ấy. Đừng hỏi em là cô ấy làm thế nào vì em chẳng biết gì đâu. Nghe thật vớ vẩn phải không? Nhưng Nathan bị tra tấn dã man hơn bọn em.
Cuối cùng khi không thể hạ gục cậu ấy, bọn chúng liền chuyển sang em. Chính cậu ấy đã đưa bọn em thoát khỏi nơi đó. Em bị thương, xuất huyết bên trong, không thể nào thở được và biết rằng mình sẽ khiến cả hai mất mạng. Em đã yêu cầu Nathan bỏ em lại, nhưng cậu ấy chỉ đặt tay lên người em, và thề trước Chúa, cậu ấy đã làm gì đó để chữa lành vết thương cho em.” Vẻ mặt của mấy ông anh chuyển từ ngỡ ngàng sang hoài nghi sau đó đến “chàng trai này mới hút phải thứ gì thế?”, nhưng Sam lại lắc đầu cảnh cáo.
Chết tiệt, chuyện này nghe thật điên rồ. Thậm chí anh cũng không thể nào chấp nhận sự thật đó. Nhưng điều quan trọng là Nathan lẫn Swanny đều tin như thế. Và giờ Nathan đang lên đường đuổi theo người phụ nữ tưởng tượng kia. “Nathan nghĩ Shea đang gặp rắc rối. Cậu ấy nói những điều rất… kỳ quặc, như là cô ấy đang cố nói chuyện với cậu ấy lần nữa.
Em cho rằng hôm nay chuyện đó lại xảy ra, một việc gì đấy đã làm cậu ấy phát điên lên. Em không biết nhưng dám cá là Nathan chạy đến thành phố Crescent và nghĩ cô ấy đang ở đó.” “Jesus ơi,” Joe lầm bầm. “Chuyện này có thể chẳng tốt đẹp gì.” “Con sẽ làm gì hả, Sam?” Marlene hỏi.
Sam liếc nhìn cha mẹ và thấy ánh mắt họ hiện ra vẻ lo lắng lẫn bất lực vì họ có vẻ không thể đến chỗ Nathan. Anh hít một hơi. Bản năng đầu tiên của anh là huy động toàn bộ nhân lực của KGI, nhanh chóng đến thành phố Crescent và làm những việc cần thiết. Anh muốn làm điều đó và biết các em trai mình cũng thế.
Nhưng anh cũng biết là họ không nên làm vậy. Và điều ấy đang giết chết anh. “Chính xác thì Nathan đã nói gì với em, Van?” Sam hỏi. “Trước lúc em đề cập đến việc gia nhập KGI ấy.” “Nathan bảo nó vẫn có ý định gia nhập nhưng phải tự giải quyết chuyện gì đó trước khi có thể cam kết.
Em cố ngỏ ý giúp đỡ, dò hỏi thông tin nhưng nó chẳng hé lời nào.” Chúa ơi, chuyện này thật phức tạp. Sam sẽ không cử Garrett đến đó. Garrett sẽ khăng khăng đòi đi nhưng nó nên ở bên Sarah. Cả hai đã hy sinh quá nhiều cho Nathan rồi. Giờ anh sẽ không kéo Garrett theo, nhất là khi không biết họ sắp gặp chuyện gì.
Sam ngước nhìn Rachel. Dường như cô biết rõ anh đang phải vật lộn với điều gì. Ánh mắt cô kiên quyết, thẳng thắng như muốn bảo anh hãy cử Ethan đi. Kể từ lúc Nathan trở về, Rachel tỏ ra rất bảo vệ và muốn mọi điều tốt nhất cho nó. Có lẽ điều đó tốt cho Rachel vì cô vẫn cần tự bảo vệ mình.
“Anh nghĩ Ethan và Van nên đi,” cuối cùng Sam nói. Thật khó chịu khi phải rút khỏi nhiệm vụ này, nhưng làm sao anh có thể thuyết phục Garrett ở lại nếu bản thân không tự nguyện làm thế chứ? “Chờ chút,” Joe nổi giận. “Chết tiệt, em sẽ không ở lại đâu.” “Joe!” Marlene khiển trách, quắc mắt nhìn con trai.
“Con xin lỗi mẹ,” Joe thì thầm. “Nhưng anh Sam biết việc này thật vớ vẩn. Con sẽ đi tìm em trai mình mà chẳng cần sự cho phép của anh ấy.” Lần đầu tiên, Garrett lên tiếng nói lý lẽ. “Anh nghĩ Sam nói đúng,” Garrett nói. “Anh cho rằng Ethan và Van nên đi, còn chúng ta phải ở nhà.
Hai đứa nó sẽ gọi về nếu cần trợ giúp. Joe à, lúc này Nathan không cần chú bảo vệ nó đâu. Anh hiểu chú tuyệt vọng và cố làm gì. Anh biết hai đứa thân thiết với nhau hơn nhưng chú sẽ chẳng giúp được gì. Việc đó chỉ tạo thêm áp lực, cô lập và đẩy Nathan ra xa hơn thôi. Hãy để Ethan và Van điều tra rồi báo cáo lại.
Sau đó chúng ta sẽ quyết định xem nên làm gì.” “Nathan không điên!” Rusty thốt lên. “Nếu anh ấy bảo mình đã nói chuyện với người phụ nữ ấy thì em tin điều đó. Anh ấy sẽ không bịa ra chuyện như thế đâu.” Marlene liền ôm Rusty vào lòng. “Không ai nghĩ Nathan bị điên cả, bé cưng à.
Tất cả mọi người chỉ lo lắng và muốn giúp anh con thôi. Ethan và Donovan sẽ giải quyết việc đó ngay mà.” Swanny ngước nhìn Sam, vẻ quyết tâm lấp lánh trong đôi mắt sâu thẫm ấy. “Tuy biết không thuộc đội của anh nhưng em vẫn muốn đi. Em phải làm việc này vì Nathan. Cậu ấy đã không bỏ rơi em thì em cũng sẽ không làm thế.” Sam liếc nhìn Donovan và thấy em trai mình gật đầu đồng ý.
Lời Thì Thầm Trong Đêm Lời Thì Thầm Trong Đêm - Maya Banks Lời Thì Thầm Trong Đêm