Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3180 / 4
Cập nhật: 2016-05-03 19:56:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ô ấy không sao, chỉ do quá kiệt sức thôi. Ông mua thuốc cho bà nhà theo toa này, cần phải nghỉ ngơi nhiều.
Đổng Quân đứng lặng im như hóa đá, anh quên cả cám ơn người bác sĩ, cho đến khi vị bác sĩ ra về, Đổng Quân mới sực tỉnh. Anh đứng ngắm Lập Vân. Gương mặt xanh xao, đôi rèm mi khép kín. Người mà anh yêu thương những bao nhiêu năm không còn thuộc về anh.
Lập Vân cựa mình tỉnh dậy. Lần đầu tiên Lập Vân cảm thấy sợ khi đối diện Đổng Quân. Đổng Quân lạnh nhạt:
- Em có cần tôi giúp gì không? Tôi sẽ nhanh chóng lo thủ tục ly dị.
- Cám ơn.
- Hắn ở đâu, tôi nhắn hộ cho.
Lập Vân nhắm mắt lại, nước mắt cô trào ra. Đổng Quân tức tối:
- Tại sao em phải khóc? Nếu tôi không lầm hắn bỏ rơi cô rồi phải không?
Lập Vân vùi mặt xuống gối. Cô xấu hổ với Đổng Quân. Trời ơi giây phút này Lập Vân chỉ muốn mình được chết đi. Anh có biết tôi đau khổ thế nào không Vĩnh Sinh?
Im lặgn, không một tiếng động, Lập Vân ngẩng đầu lên, Đổng Quân bỏ đi từ lúc nào. Lập Vân nghe mình cô đơn khôn cùng. Đó là kết quả cho một cuộc sống không chung thủy của cô, cho lối sống mơ mộng không thực tế. Lập Vân cay đắng hiểu mình đã mất tất cả, Đổng Quân và bé Nhân, luôn cả tình yêu cô ảo vọng như trong mơ, thực tế không đẹp như Lập Vân đã mơ. Lập Vân bỗng chồm người ra cửa sổ, Đổng Quân vừa rời nhà, chiếc xe của anh lao vút ra ngoài. Cho đến bây giờ Lập Vân mới hiểu ra những gì Đổng Quân cho cô quý giá vô cùng. Chỉ có anh đến với cô bằng một tình yêu rất thật. Muộn mất rồi, bát nước đổ đi không bao giờ lấy lại nguyên vẹn trắng trong. Vết nhơ phản bội in sâu vào tâm trí Đổng Quân. Tôi mất hết rồi.
Xe dừng lại trước cổng trường, vừa vặn trống tan học điểm. Lập Vân băng qua đường. Cô tưởng tượng gương mặt con sẽ tươi lên khi nhìn thấy mẹ. Bỗng... Lập Vân đứng lại hốt hoảng. Xe của Đổng Quân cũng vừa đỗ lại, anh bước xuống đi thẳng vào trường.
- Ba, ba đến cô ơi.
Thằng Nhân chạy nhanh ra với Đổng Quân, nó đu tay lên cánh tay cha:
- Có chờ cô của con không ba?
- Có chứ, ba hứa với con chiều nay chở cô giáo với con đi chơi mà.
Thằng bé chạy ngược vào lớp trong lúc Đổng Quân dừng lại. Đám học trò tản ra, rồi thưa dần chỉ còn lại Đổng Qua6n, bé Nhân và...
- Vĩnh Thúy.
Lập Vân sững sờ. Đổng Quân đi bên Thúy, cả hai đang trò chuyện. Lập Vân nghe cả tiếng cười của Vĩnh Thúy. Lập Vân choáng váng tựa người vào thân cây phượng bên đường. Rồi như người mất hồn, cô vùng bỏ chạy ra đường.
Một tiếng hét thất thanh vang lên. Người tài xế chiếc tắc xi không kịp phản ứng trước cô gái đang lao ngang qua đường...
okhôngo
- "Anh Vĩnh Sinh, về Sài Gòn ngay. Lập Vân đã chết".
Bức điện tín đến với Vĩnh Sinh vào buổi chiều khi anh vừa ở vườn cao su về, mồ hôi nhễ nhại. Thắm đón Vĩnh Sinh với ly nước, bụng to vượt mặt nặng nề. Vĩnh Sinh run rẩy cầm lấy bức điện tín, anh hoảng sợ nhìn vợ:
- Em gọi anh về gấp là như vậy phải không?
Thắm quay đi không nhìn chồng:
- Anh có chuyện gì giấu em không Vĩnh Sinh?
Vĩnh Sinh điếng người, anh không sao trả lời được câu hỏi của vợ. Thắm bỏ đi.
- Em chuẩn bị cho anh hết rồi đấy, một lát có xe đổ dầu về Sài Gòn, anh thay đồ để đi cho kịp.
- Thắm.
Thắm nhẹ nhàng gỡ tay Vĩnh Sinh ra:
- Anh về Sài Gòn đi, khi về chúng ta nói chuyện sau.
- Nhưng mà...
- Trễ rồi, anh đi tắm đi, còn thay quần áo nữa.
Thắm đẩy Vĩnh Sinh đi. Vĩnh Sinh cứ nhìn Thắm bấn loạn. Thắm không tiễn Vĩnh Sinh khi anh ra xe. Vĩnh Sinh không thể hiểu Thắm đã biết gì. Anh không biết Thắm đang gục mặt vào đôi bàn tay khóc lặng lẽ.
Tôi biết tôi không sao bằng Thắm. Tôi đã vội rời xa anh Sinh ngay khi anh bước chân vào tù. Khi ấy tôi cứ nghĩ tôi sẽ quêN ngay con người ghê gớm giết chết cha của mình. Nhưng ba năm trôi qua sống lạnh lùng bên cạnh anh Đổng Quân, tôi mới hiểu tôi không thể nào quên được Vĩnh Sinh. Thế rồi định mệnh cho tôi gặp lại anh Sinh. Chúng tôi có những ngày bên nhau đầm ấm tuyệt vời. Một buổi sáng trong căn phòng nhỏ của anh ấy, chúng tôi sống lại những ngày mới biết nhau và yêu nhau. Buổi chiều hôm ấy tôi quay lại với bao nhiêu là hạnh phúc. Anh Sinh đã ra về không một lời từ giã. Tôi mòn mỏi đợi. Vĩnh Sinh lặng lẽ, tôi cứ chờ đợi một người không bao giờ quay lại. Tôi lội đường đi xa vược đường đi gặp Vĩnh Sinh để báo với anh tôi có con. Mãi đến hôm nay tôi mới biết tình yêu không đẹp như tôi tưởng. Em hãy phá bỏ nó đi. Tôi trở về Sài Gòn với cõi lòng tan nát. Tôi nhớ hoài câu nói lạnh lùng của anh. Hãy phá bỏ nó đi...
Lá thư đó đã đến với Thắm trong cùng một lúc với bức điện tín Lập Vân chết. Nhưng sự ra đi của cô không để lại nhẹ nhàng cho người ở lại. Nó như một bản án làm bàng hoàng người trong cuộc và đối với Thắm một đổ vở to lớn trong đời. Vĩnh Sinh phản bội, sự phản bội vỡ ra sau cái chết của Lập Vân. Thắm rơi vào tình trạng hụt hẫng đau đớn. Làm sao cô tha thứ được cho Vĩnh Sinh khi mà từ đây cái chết của Lập Vân sẽ là một ám ảnh không rời?
- Con đi đâu vậy Thắm? - - Bà Phát ngớ người ra khi thấy Thắm với valy quần áo. - - Con sắp sanh rồi phải không?
- không, có phải còn hơn 2 tháng nữa.
- Vậy con đi đâu?
- Mẹ cho con về nhà ở.
Thắm cúi gầm mặt cố ngăn dòng nước mắt, bà Phát ngơ ngác:
- Vợ chồng cãi nhau phải không? Đừng nên mỗi chút là giận chồng rồi xách valy đi, không tốt đâu con, ba má cũng không thể chứa con, nghe lời mẹ về nhà đi.
Thắm khóc òa:
- Chết thì thôi, con nhất định không về bên ấy.
- Còn heo gà, còn nhà cửa nữa, thằng Sinh làm gì con?
- không làm gì hết nhưng con không bao giờ làm vợ anh ấy nữa.
Bà Phát tức giận:
- không làm gì mà mày bỏ nhà đi. Thằng Nhật đâu, sang nhà thằng Sinh kêu nó qua đây cho tao biểu.
- Anh Sinh không có bên nhà đâu.
- Vậy chứ nó đi đâu?
- Đi Sài Gòn.
Như hiểu ra bà Phát cười cười:
- Nó có vợ bé ở Sài Gòn phải không?
- không phải... trời ơi con không nói được, nếu mà mẹ không cho con ở với mẹ, nhất định con cũng đi không bao giờ về bên ấy.
Hiểu tính con gái, bà Phát kéo Thắm lại, lấy valy để vào một góc:
- Thôi được rồi chờ nó về đã, chuyện gì từ từ tính sau, vào trong nhà rửa mặt đi.
Thắm lủi thủi đi. Cô biết mình sẽ không bao giờ tha thứ được cho Vĩnh Sinh. Bàn tay kia, vành môi kia, con người kia đã phản bội cô, đánh tan tình yêu và niềm tin đã có từ nơi cô. Quyết định như vậy, Thắm vẫn nghe mình đau lòng không thể tả, khi phải rời xa căn nhà sống bao nhiêu ngày với những ngày đầm ấm hạnh phúc.
- Anh Sinh, anh là như vậy đó sao?
Vĩnh Thúy khóa òa khi Vĩnh Sinh vừa bước vào nhà, cô đánh lung tung vào ngực Vĩnh Sinh.
- Lập Vân chết như vậy anh vừa lòng chưa? Vừa lòng chưa? Lẽ nào anh không hiểu chính anh là nguyên nhân làm cho chị Lập Vân tuyệt vọng. Lẽ nào anh không biết chị Lập Vân có thai?
Vĩnh Thúy gục đầu khóc ngất. Vĩnh Sinh chết đứng. Rồi như người điên anh quày quả ra xe phóng chạy như điên, mặc cho Vĩnh Thúy kêu thất thanh. Tấp nập người ra vào. Vĩnh Sinh dựng mạnh chống xe, anh lao bổ vào nhà. Chiếc quan tài màu đỏ nằm giữa nhà và bức di ảnh của Lập Vân. Vĩnh Sinh bàng hoàng bước tới, anh đứng lại nhìn trân trối như không tin Lập Vân đã chết, nước mắt Vĩnh Sinh từ từ chảy ra. Tại sao lại như vậy Lập Vân ơi? Tàn nhẫn quá.
- Anh là Vĩnh Sinh?
Vĩnh Sinh lùi lại, anh hiểu người đang đứng trước mặt mình là Đổng Quân, Vĩnh Sinh cúi mặt đau đớn:
- Chính tôi.
Vĩnh Sinh nhìn thấy đôi bàn tay Đổng Quân nắm lại run rẩy, môi mím lại giận dữ:
- Anh... khốn nạn lắm.
Vĩnh Sinh khụy xuống. Ôi, phút này lương tâm anh gào thét nguyền rủa anh. Đổng Quân chỉ đối lại với anh hai tiếng khốn nạn giận dữ, giá như Đổng Quân cứ tông vào mặt anh những cú đấm nặng nề thỏa mãn cơn hờn ghen, có lẽ Vĩnh Sinh thấy mình nhẹ nhàng hơn, nhưng không, Đổng Quân lặng lẽ quay đi.
- Cô ấy không cần anh trở lại muộn màng đâu, vì dù có muộn hay kịp lúc anh cũng không thể sống với cô ấy. Vậy anh hãy lập tức trở về với vợ con anh đi.
Vĩnh Sinh đốt ba cây hương cắm trước quan tài Lập Vân. Đôi mắt cô đang thật buồn nhìn Vĩnh Sinh, những dòng nước mắt lung linh. Vĩnh Sinh trở ra, trước mắt anh mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo. Vĩnh Sinh lái xe đi như người mộng du. Ở đâu anh cũng nhìn thấy Lập Vân với đôi mắt đẫm lệ.
Vĩnh Thúy mở cửa cho Vĩnh Sinh vào, cô không hỏi Vĩnh Sinh lấy một câu, đẩy xe của mình ra cửa. Vĩnh Sinh buồn rầu:
- Em giận anh lắm sao Vĩnh Thúy, ở nhà với anh đi, anh như người chết rồi em biết không?
Vĩnh Thúy nhìn anh rưng rưng nước mắt:
- Buổi sáng hôm ấy khi bắt gặp chị Lập Vân trong phòng anh, em cứ lo sợ, đẩy được anh về Long Khánh em cứ tưởng sẽ dứt khoát được mọi chuyện, nhưng người tính không bằng trời tính. Nếu như anh nhìn thấy chiều hôm ấy chị Lập Vân trở lại vui như thế nào, em không hiểu anh nghĩ gì? Khi biết anh về Long Khánh chị ấy như muốn điên lên. Có một điều anh không thể biết, em yêu Đổng Quân, nhưng không bao giờ em muốn làm kẻ thứ ba chen vào họ, cho dù họ sống không hạnh phúc. Bây giờ em phải đến nơi đó, bé Nhân cần em. Em không mong em thay thế được chị Lập Vân, nhưng em vẫn muốn làm điều gì đó để thay anh chuộc tội với anh Đổng Quân.
Vĩnh Thúy đi luôn ra cửa, Vĩnh Sinh đứng ngây người ra. Anh thấy mình hèn kém không sao được như Vĩnh Thúy. Vĩnh Sinh gieo người xuống ghế. Anh đốt điếu thuốc rít từng hơi khói. Anh không muốn say mà phải thật tỉnh để đối diện với lương tâm của mình. Sực nghĩ về Thắm, Vĩnh Sinh run cả người. Tha thứ cho anh Thắm ơi, anh đã làm cho em đau khổ, với em hay với Lập Vân anh không biết phải làm gì đây để chuộc tội của anh bây giờ.
Vĩnh Thúy đến lúc Đổng Quân đang ngồi với con bên cạnh quan tài của Lập Vân, anh nhìn Vĩnh Thúy rồi quay đi.
- Cô ơi - - Thằng Nhân ôm chầm Vĩnh Thúy khóc òa - - Mẹ chết rồi.
Vĩnh Thúy ôm chặt thằng bé cô cũng khóc. Đổng Quân buồn buồn:
- Lẽ ra anh không nên dồn Lập Vân vào chân tường, anh bằng lòng ly dị ngay khi biết Lập Vân có thai. Tự ái của một người đàn ông biết vợ không yêu mình và phản bội, em biết rồi đó, anh mang bé Nhân về nhà cha mẹ anh, không quay trở lại một lần hôm ấy. Trưa nay khi đọc nhật ký anh mới hiểu anh chính là nguyên nhân của sự tuyệt vọng nơi Lập Vân, khi không bấu víu được vào Vĩnh Sinh, anh cũng không. Lập Vân chết có lẽ thanh thản cho cô ấy, người ở lại sẽ không bao giờ được như Lập Vân. Chúng ta phải dừng lại Vĩnh Thúy ạ.
Chưa bao giờ Vĩnh Thúy nghe Đổng Quân nói nhiều như vậy, mới ngày hôm qua và ngày nay Đổng Quân như già đi 10 tuổi. Vĩnh Thúy muốn an ủi Đổng Quân, dùng lời lẽ gì đây. Tất cả đều không lấp được khoảng trống nặng nề và tình yêu của cô sẽ tan vỡ, tan vỡ để thời gian lặng lờ đi qua tìm cho mình một lãng quên.
Lỗi Hẹn Cùng Anh Lỗi Hẹn Cùng Anh - Thảo Nhi Lỗi Hẹn Cùng Anh