When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3180 / 4
Cập nhật: 2016-05-03 19:56:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
e chạy vùn vụt trên đường. Thành phố lùi lại sau lưng Lập Vân, rồi xa hút. Hai bên đường là những cánh đồng hoang sơ và rừng cây bạt ngàn. Vùng đất đỏ dần hiện ra. Lập Vân kéo lại mắt kính. Những giọt nước mắt của cô sắp rơi ra khi nghĩ mình đối diện Vĩnh Sinh. Tại sao anh có thể im lặng với cô? Tại sao anh không hiểu buổi sáng hôm ấy anh đã cho cô một đứa con?
Xe vào thị xã, Lập Vân bỡ ngỡ nhìn quanh. Hai thứ cảm giác nôn nao và lo sợ làm Lập Vân khó chịu. Vĩnh Sinh đâu sao anh không đón cô?
- Lập Vân!
Vĩnh Sinh chạy tới, Lập Vân mừng quýnh:
- Em đang lo không gặp được anh.
- Lập Vân lên đây chi vậy?
Lập Vân sụ mặt giận dỗi:
- Sao anh về Long Khánh mà không từ giã em, hai tháng nay anh cũng không thèm thư từ cho em hết, em fải nói khéo lắm má anh mới cho em địa chỉ của anh.
Vĩnh Sinh thót cả ruột:
- Em nói như thế nào?
- Em nói bạn của Thắm.
Vĩnh Sinh thở dài. Sự có mặt của Lập Vân tại Long Khánh làm anh khó xử. Vĩnh Sinh không muốn Thắm biết. Cô đang có thai vào trong tháng thứ 5, mọi lo buồn fải tránh tất cả.
- Anh định cho em ở đâu?
- Em định ở lại Long Khánh hay sao?
Lập Vân trợn mắt:
- Bây giờ là ba giờ chiều anh bảo em quay về Sài Gòn hay sao?
- Còn một chuyến xe ba giờ rưỡi.
- Trời đất, em từ Sài Gòn vừa đặt chân lên Long Khánh chưa kịp rời bến xe anh đã muốn em quay về Sài Gòn. Anh không cho em nói gì với anh sao?
- Chúng ta còn chuyện gì để nói hả Vân, khi anh đã có vợ và em đã có chồng?
Lập Vân lau mồ hôi trên má:
- Em muốn kiếm một chỗ ngồi, em khát quá.
Vĩnh Sinh nhìn quanh, anh chỉ vào một quán giải khát trong bến xe:
- Chúng ta vào đó đi.
Lập Vân nhăn mặt:
- Quán gì tồi tàn thấy ghê quá.
- Ở đây tất cả đều như vậy hết, thôi cũng được em lên xe đi.
Lập Vân ngồi lên sau chiếc xe cub của Vĩnh Sinh. Cô ôm tay qua bụng Vĩnh Sinh, Vĩnh Sinh khổ sở:
- Em buông anh ra đi Lập Vân, anh không muốn người quen nhìn thấy.
- Anh sợ gì họ? Tại sao em không sợ Đổng Quân mà anh fải sợ?
Vĩnh Sinh cho xe chạy đi, ruột gan anh rối bời. Nhất định Lập Vân sẽ đòi hỏi ở anh trách nhiệm. Rồi Thắm sẽ sao đây? Dừng xe trước một quán vắng khách xa nội ô thị xã, Vĩnh Sinh gọi hai chai nước ngọt, Lập Vân giận dỗi:
- Hình như anh không vui vì sự có mặt của em?
- Anh nghĩ chúng ta đều có trách nhiệm và cũng đã lớn, chuyện hôm ấy anh và em đều có lỗi không nên để xảy ra lần thứ hai.
- Nghĩa là... anh không muốn trở lại với em?
- Hãy hiểu cho anh Lập Vân, Thắm sắp có con với anh.
Lập Vân lặng người tê tái:
- Anh yêu Thắm hơn em?
- Đừng bắt anh fải trả lời câu hỏi của em.
- Nhưng mà em yêu anh, em cũng sắp có con với anh.
- không thể được đâu Vân.
Lập Vân bật khóc:
- Tại sao không được, em ly dị với Đổng Quân, anh ly dị với Thắm, em gặp anh trước Thắm mà, anh fải hiểu em đau khổ biết bao nhiêu khi anh đi tù.
Vĩnh Sinh không muốn nói ra điều đau lòng. Nếu Lập Vân chờ đợi anh, ngày nay anh và Lập Vân đâu fải như thế này, nhất định anh không thể sống với Lập Vân làm khổ Thắm. Nhưng fải nói làm sao đây?
Sao anh không nói gì với em hết vậy, hay anh muốn em chết anh mới tin là em yêu anh?
- Anh muốn em quay về Sài Gòn đi.
- Chừng nào anh về Sài Gòn với em?
- Anh không biết.
Lập Vân khóc lớn hơn, cô vung tay tát vào mặt Vĩnh Sinh:
- Anh khốn nạn lắm.
- Anh xin lỗi em Lập Vân. Em quay về Sài Gòn còn kịp lúc.
- Anh về đi, không cần fải nhắc tới nữa, tôi tự biết tôi fải làm gì rồi.
- Hãy hiểu cho anh Lập Vân.
Lập Vân ngồi bất động. Đây là kết quả của mối tình cô và Vĩnh Sinh. Nó không đẹp như cô hoài ôm ấp trong bao nhiêu năm qua, nó chỉ đẹp khi không đến với nhau được, khi có nhau, bộ mặt trái của nó phơi bày ra. Vĩnh Sinh không yêu cô như cô tưởng. Ôi! Vĩnh Sinh! Lập Vân khóc ngất. Vĩnh Sinh cũng không dám nhắc. không còn một chuyến xe nào để về Sài Gòn.
- Anh có thể ở lại với em đêm nay không?
Từ chối thì tàn nhẫn quá, mà ở lại thì thật tình Vĩnh Sinh không muốn.
Vĩnh Sinh miễn cưỡng:
- Cũng được.
- Anh thuê giùm em một phòng trọ.
Vĩnh Sinh đưa Lập Vân đi. Thuê phòng cho Lập Vân xong, Vĩnh Sinh đưa Lập Vân về phòng:
- Em tắm rửa nghỉ ngơi đi, muốn ăn gì không anh đi mua cho.
Lập Vân héo hắt:
- Em không đói, em muốn ngủ thôi.
- Vậy... em tắm đi, anh fải về qua nhà một chút nói với Thắm anh bận việc không về nhà ngủ đêm nay.
không thấy Lập Vân trả lời, Vĩnh Sinh khép cửa lại. Chờ cho tiếng chân Vĩnh Sinh đi xa, rồi máy xe nổ, Lập Vân mới ngã người ra giường khóc nức nở. Trái với mong đợi của cô, Vĩnh Sinh lạnh nhạt không vui mừng khi gặp lại. Báo tin có con lại càng làm Vĩnh Sinh thêm xa cách. Em phá đi Vân. Còn tàn nhẫn nào hơn nữa không Vĩnh Sinh? Trời đã xử phạt em, tội không chung thủy, tội bất trung bất nghĩa với chồng. Ngày nào Đổng Quân mừng biết bao khi biết có con, còn với anh... lẽ nào anh không hiểu em yêu anh? Bóng tối bao trùm căn phòng nhỏ bé, Lập Vân vẫn nằm bẹp dí, lòng cô tan nát tơi bời.
- Ở nhà ngủ ngon nha em, sáng anh về sớm.
Vĩnh Sinh hôn nhanh lên má vợ, anh lưu luyến rời Thắm:
- Nhớ ngủ sớm nghe em.
- Dạ nhớ rồi.
Thắm hôn lại Vĩnh Sinh, không chút nghi ngờ Vĩnh Sinh đang gian dối mình. Vĩnh Sinh chạy nhanh ra xe, như sợ Thắm biết được điều dối trá anh đang giấu giếm cô. Chạy xe chầm chậm trên đường. Vĩnh Sinh nghĩ đến Lập Vân. Anh không nghe mình xúc động hay nhung nhớ, có chăng bây giờ chỉ là lo âu mong cho qua những phiền toái Lập Vân mang đến.
Bên trong im lặng không ánh đèn, Vĩnh Sinh đưa tay lên gõ nhẹ:
- Lập Vân.
Thật lâu cửa mới mở ra, Vĩnh Sinh lách nhanh người vào.
- Em ăn gì chưa?
Lập Vân lắc đầu khe khẽ nhìn Vĩnh Sinh. Trông anh gọn ghẽ và mập hẳn ra. Hẳn cuộc sống của Vĩnh Sinh fải rất hạnh phúc, trong lúc đó chỉ có cô quay quắt với nhớ thương và đau khổ. Vĩnh Sinh nhắm mắt khi thấy Lập Vân khóc.
- Em lại khóc, khóc sẽ không giải quyết được gì đâu Vân.
- Anh đến với em một lát rồi về hay ở lại với em?
- Thì em bảo anh ở lại, với lại không lẽ anh bỏ em một mình ở đây.
- Cám ơn anh.
- Kìa, người ta mang cơm lại rồi, em đi rửa mặt đi rồi ăn cơm.
Lập Vân uể oải theo lời Vĩnh Sinh, cô cũng còn được chút an ủi Vĩnh Sinh lo cho mình. Tình cảm chưa hẳn chết trong anh thì tại sao không giành lấy Vĩnh Sinh cho mình?
Trang điểm lại một chút bằng một ít son môi, một chút phấn hồng Lập Vân trở ra ngồi bên cạnh Vĩnh Sinh:
- Anh ăn với em.
- Anh ăn rồi, em ăn đi.
Lập Vân buồn thầm, Thắm mới có thai mấy tháng thôi. Vĩnh Sinh biết đến như vậy. Cố nuốt nước mắt vào lòng Lập Vân bưng dĩa cơm cố mà ăn. Vĩnh Sinh ngồi hút thuốc im lìm. Buổi chiều vui vẻ gặp lại nhau nói chuyện đi ăn bánh cuốn đâu rồi, buổi sáng tinh mơ gặp nhau trong căn phòng nhỏ của Vĩnh Sinh đâu rồi, sao giờ đây anh im lặng lạnh lùng? Ăn được nửa dĩa cơm Lập Vân bỏ dĩa cơm lên bàn:
- Em không ăn được nữa đâu.
Vĩnh Sinh dìu Lập Vân ra ngoài lấy khăn lau mặt cho cô:
- Em nằm xuống nghỉ đi.
Ấn công tắc cho chiếc quạt trần quay nhè nhẹ, Vĩnh Sinh ngồi xuống bên cạnh:
- Em cầm lấy số tiền này để uống thuốc.
Lập Vân bật khóc cầm lấy tiền:
- Anh nghĩ em thiếu hụt lắm sao?
- không fải, nhưng anh hiểu em cần tiền để chi dụng, đừng buồn anh Lập Vân. Anh thì nhất định không thể sống với em, nếu như ngày trước em đợi anh. Anh còn nhớ hôm gặp em trong căn nhà nhỏ khu lao động sình lầy, em bảo đợi thế mà... em lại làm vợ Đổng Quân. Lẽ ra anh và em không nên gặp lại.
Lập Vân ôm chầm Vĩnh Sinh nức nở. Cô hiểu chính mình làm tan vỡ tình yêu của mình. Trái tim Vĩnh Sinh đã hướng về người con gái khác. Vĩnh Sinh vỗ nhè nhẹ lên vai Lập Vân:
- Em đừng buồn nếu như đêm nay anh đến với em như một người bạn.
Vĩnh Sinh đứng lên đi lại bên cửa sổ, khói thuốc của anh bay bay. Lập Vân nằm chết lịm. không gian mới buồn não ruột làm sao. Hết rồi, hết thật rồi, anh từ chối cô thẳng thắn. Lẽ ra mình không nên đến đây, khi tình yêu xưa đã hết.
Đêm đã quá dài, cả Lập Vân lẫn Vĩnh Sinh đều không ai ngủ, cũng không ai nói một lời, những gì cần nói Vĩnh Sinh dã nói hết. Anh chọn người con gái đã là vợ anh, không fải Lập Vân với mối tình lãNg mạn đầu đời. Đau khổ đến nát cả lòng anh vẫn không biết. Giờ đây chắc anh chỉ nghĩ đến vợ, ngồi bên Lập Vân, thở chung với cô một không khí nhưng tâm hồn anh thì phiêu du tận nơi nào.
- Lập Vân, năm giờ sáng rồi em, có chuyến xe đầu đó, em chuẩn bị về Sài Gòn cho sớm.
Lập Vân mở mắt ra. Thì ra anh đang đợi sáng mà Lập Vân không biết.
Lập Vân uể oải choàng dậy. Cô lẳng lặng thu góp lại mọi thứ của mình.
Xách valy lên, Lập Vân tủi thân lại khóc, Vĩnh Sinh vỗ về:
- Đừng khóc nữa Lập Vân.
- Anh hết thương em rồi fải không?
- Anh không trả lời em được.
- Anh thương vợ anh lắm fải không?
- Ừ.
- Hôn em đi, em muốn được anh hôn lần sau cùng.
Vĩnh Sinh ngần ngừ rồi ôm lấy Lập Vân, anh hôn cô, nụ hôn nhạt nhẽo không mang hương vị của tình yêu.
- Đi Lập Vân.
- Anh Sinh, đừng bỏ em.
Lập Vân hôn đắm đuối lên môi Vĩnh Sinh. Vĩnh Sinh từ từ gỡ tay Lập Vân ra.
- Chúng mình đã thỏa thuận rồi, đừng làm anh khó xử nữa.
Lập Vân bậm môi xách valy lên:
- Anh không fải tiễn em nữa, em muốn đi một mình.
- Đừng Lập Vân.
- Anh không sợ em khóc người ta chú ý hay sao? Từ đây lại bến xe không xa lắm đâu.
Vĩnh Sinh đành đứng lại, anh bất nhẫn nhìn theo dáng Lập Vân thở dài. Một chút tình yêu còn sót lại làm Vĩnh Sinh chạnh lòng. Hãy quên anh đi Vân và tha thứ cho anh.
Chuyến xe khuya đưa Lập Vân trở lại thành phố chở theo cả niềm đau tuyệt vọng. Long Khánh lùi lại phía sau, cũng như giờ đây Vĩnh Sinh không bao giờ còn đến nữa với Lập Vân.
Thành phố cũng như ngày hôm qua Lập Vân ra đi, vẫn nắng vẫn người và xe chạy đông nghìn nghịt trên đường. Lòng Lập Vân chua xót não nề.
Cổng rào không khóa, Lập Vân đẩy cửa bước vào, cô giật khẽ người khi thấy Đổng Quân, anh chỉ hơi ngước lên rồi cắm cúi vào tờ báo.
Lập Vân ngập ngừng rồi cũng xách valy đi về phòng mình.
- Lập Vân.
Đổng Quân gọi giật:
- Em trở lại ngồi đây đi, chúng ta nói chuyện.
- Em đang mệt, tối nay được không?
- Cũng không có gì, anh muốn nói chuyện ly dị như em đề cập hôm nọ, anh bằng lòng, nhưng phần thằng Nhân anh nuôi.
Lập Vân đứng im. Mọi thứ như muốn đổ nát trước mặt cô. Lập Vân buông valy bưng lấy mặt.
- Trời ơi, khó thở quá...
Lập Vân hoảng hốt kêu lên, cô quỵ xuống trên nền gạch hoa lạnh buốt.
Lỗi Hẹn Cùng Anh Lỗi Hẹn Cùng Anh - Thảo Nhi Lỗi Hẹn Cùng Anh