Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3180 / 4
Cập nhật: 2016-05-03 19:56:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
on vào trường đi, chiều ba đón.
Hôm nay bé Nhân đến rất trễ. Gương mặt thằng bé không hớn hở như mọi hôm. Vĩnh Thúy đón thằng bé:
- Hôm nay Nhân đến lớp muộn rồi, con biết không? Ngủ muộn fải không?
Thằng bé đứng lại buồn hiu:
- không có, tại ba bể đầu.
- Chết.
Vĩnh Thúy bưng lấy miệng:
- Sao vậy?
- Mẹ quăng cái bình bông vào đầu ba.
Vĩnh Thúy thở nhẹ, cô thấy lòng mình buồn hẳn và xót xa. Vĩnh Thúy treo nón với cặp sách vào chỗ dành riêng cho thằng Nhân:
- Con vào ngồi với các bạn đi.
Suốt ngày hôm đó. Vĩnh Thúy cứ băn khoăn với những điều mình biết. Mẹ bé Nhân là người đàn bà như vậy đó sao. Lập Vân chọn Đổng Quân, tại sao họ lại không thể hạnh phúc?
Buổi chiều rồi cũng đến. Đổng Quân hiện ra với một miếng băng keo trên trán. Ánh mắt anh buồn rầu, nhưng vẫn quan tâm đến con:
- Con có ngoan không Nhân?
- Dạ có.
- Chào ông.
Vĩnh Thúy đến gần chào Đổng Quân. Đổng Quân chỉ khẽ gật đầu chào Vĩnh Thúy rồi dắt tay con ra xe. Vĩnh Thúy đứng trông theo. Cô cảm thấy mình đau đớn như vết thương băng lại trên trán kia.
- Về chưa Vĩnh Thúy?
Vĩnh Thúy giật mình quay lại. Cô sầm mặt khi nhận ra Khải Minh. Chiều nay trông Khải Minh thật đỏm dáng, giống như thằng Bườm đã từng làm cái đuôi của Vĩnh Thúy ngày nào.
- Tôi có hẹn, anh đi trước đi.
- Vĩnh Thúy chỉ xí gạt tôi, tôi biết Vĩnh Thúy không có hẹn với ai hết. Sau khi tôi về, Vĩnh Thúy về thẳng nhà luôn.
Vĩnh Thúy nổi cáu:
- Bộ anh đi theo tôi chắc.
- Dĩ nhiên rồi, tại Vĩnh Thúy không biết đó thôi. Tôi theo Vĩnh Thúy từ nhiều ngày như vậy. Vĩnh Thúy, chẳng lẽ chúng ta không là bạn với nhau được sao?
Vĩnh Thúy cộc lốc:
- không.
Câu trả lời không làm Khải Minh phật lòng, anh cười khẽ:
- Người ta nói bao giờ người đẹp cũng khó tánh. Ngày xưa chắc Dương Qúi Phi của Đường Minh Hoàng cũng khó tính như vậy?
Vĩnh Thúy cáu kỉnh:
- Anh đi mà hỏi họ.
Khải Minh buồn rầu:
- Tôi biết Vĩnh Thúy không bao giờ nghĩ tới tôi, nhưng có một điều tôi muốn nói với Vĩnh Thúy. Người đàn ông đó đã có vợ, vợ Ông ta là một người đàn bà rất đẹp.
- Anh nói cái gì vậy? Tôi không biết anh nói điên khùng cái gì.
Vĩnh Thúy quay ngoắt vào trong. Chiều nay cô bị ma ám rồi.
- Vĩnh Thúy!
Khải Minh chụp lấy tay Vĩnh Thúy:
- Vĩnh Thúy yêu người đàn ông kia đúng không?
Lần này Vĩnh Thúy nổi giận thật sự, cô vùng mạnh tay ra quắc mắt:
- Anh nói năng điên khùng gì vậy hả? Có tránh ra cho tôi đóng cửa đi về không?
- Tôi yêu Vĩnh Thúy. Vĩnh Thúy đừng đuổi mồi bắt bóng nữa. Lúc trước Vĩnh Thúy đâu như vậy với tôi.
- Trước sau tôi nói rồi, tôi không yêu anh. Người biết tự trọng không ai lì lợm như anh.
Khải Minh đứng lại. Anh biết một điều như 5 với 5 là mười. Vĩnh Thúy đã yêu người đàn ông kia. Ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn, sẽ không ai giấu giếm được lòng mình qua ánh mắt. Vĩnh Thúy đóng nhanh cửa lại, cô đẩy chiếc Chaly của mình ra cổng nổ máy phóng vút đi như sợ Khải Minh sẽ chạy theo mình.
Buổi chiều nắng hãy còn khá gắt. Vĩnh Thúy buồn rầu, cô không muốn về nhà lúc này. Chiều nay cô bỗng thấy mình hoang vắng vô cùng. Tấp xe vào một quán nước có cây đào phía trước. Vĩnh Thúy gọi một ly nước trái cây.
- Cô ơi!
Vĩnh Thúy giật mình. Trong một góc Đổng Quân đang ngồi với con. Anh gật đầu chào Vĩnh Thúy.
- Cô ơi, ngồi với con đi.
Vĩnh Thúy chưa biết làm sao. Thằng bé đã chạy sang, nó lôi tay Vĩnh Thúy:
- Cô ngồi với con đi mà.
Đổng Quân cũng cười:
- Cô uống nước với cha con tôi đi. Buổi chiều nắng còn tốt tôi đưa thằng bé đi chơi một vòng.
Người tiếp viên mang ly nước ra. Đổng Quân đón lấy, anh khuấy cho tan đường rồi đặt trước Vĩnh Thúy:
- Phải cám ơn cô nhiều lắm. Nhờ có cô mà thằng bé rất ngoan.
Vĩnh Thúy ngượng ngập cúi đầu:
- Bổn phận của tôi thôi. Chiều nay... Ông không đưa bà đi dạo cùng với sao?
Nụ cười trên môi Đổng Quân tắt ngủm, trở lại nét lạnh lùng:
- không.
Mình thật ngốc khi quên vết thương trên trán kia. Vĩnh Thúy cúi đầu xuống với ly nước, lòng cô bâng khuâng. Cô muốn nói với người đàn ông kia thật nhiều, lại không biết nói gì hết. Vĩnh Thúy yêu người đàn ông này có đúng như lời Khải Minh không? Trái tim nhỏ bé tội nghiệp của Vĩnh Thúy đang run rẩy khi ngồi đối diện, vừa bâng khuâng vừa bàng hoàng vừa hạnh phúc, những tình cảm phức tạp cứ hỗn độn.
- Tôi xin phép...
Vĩnh Thúy đứng lên, Đổng Quân cũng tỉnh cơn mơ thoát ra khỏi vùng suy tưởng của anh. Đổng Quân gật khẽ:
- Cô về, tiền ly nước để tôi trả.
Vĩnh Thúy vuốt má thằng bé, cô vội vã đi chạy trốn. Cô không sao chịu được sự im lặng đến khó thở. Tôi muốn làm gì đó để đi nỗi buồn hiện diện trêN khuôn mặt anh, và tôi đau khổ nhận ra tôi đang đau đớn vô cùng, vì tôi không là gì trước anh. Tôi đã yêu như Khải Minh nói hay sao? không phải, hoàn toàn không fải. Vĩnh Thúy tuyệt vọng chống chỏi với điều vừa hình thành trong mình. Tôi không thể yêu một người đàn ông có vợ. Tôi không thể làm một kẻ thứ ba. Nước mắt rơi rơi... Vĩnh Thúy hốt hoảng gạt nhanh nước mắt.
Miếng băng keo trắng trên trán không làm Lập Vân thấy thương hại Đổng Quân chút nào, cô lạnh lùng ngồi im nơi khung cu8?a khi nghe tiếng ồn ào của con và Đổng Quân bước vào. không nhìn Lập Vân, Đổng Quân đi luôn vào phòng. Đổng Quân lắng tai nghe tiếng con bên ngoài.
- Mẹ ăn bánh bông lan kem không? Ba mua cho mẹ đó.
- Mẹ không ăn.
- Mẹ ăn đi, hôm qua mẹ làm ba đau lắm đó. Ba nói ba không có giận mẹ đâu.
- Ông ấy dạy con như vậy fải không?
- Mẹ nói ông ấy là ông nào?
- Ngốc quá, là ông Quân đó.
Hiểu ra, thằng bé nhoẻn miệng cười:
- không fải đâu, con hỏi ba đau lắm không, ba nói đau nhưng mà ba không giận mẹ.
Lập Vân mím môi đẩy hộp bánh sang một bên:
- Con đem cất để ăn một mình đi.
- Ba nói mua cho mẹ mà.
- Mẹ nói mẹ không ăn.
Lập Vân bực mình hét toáng lên, cô nói lớn như cho Đổng Quân nghe:
- Anh đừng tưởng làm như vậy là tôi cảm động. không đâu.
Đổng Quân bước ra, anh lặng lẽ nhìn Lập Vân:
- Tôi không cần em cảm động.
- Vậy thì giữa chúng ta không nên dùng thằng bé để nói gì hết.
Lập Vân quày quả bỏ đi. Cửa phòng cô đóng mạnh lại.
- Ba ơi, con năn nỉ mẹ không được.
Đổng Quân bế con ngồi lên đùi mình:
- không cần fải năn nỉ mẹ đâu con, thật ra ba không hiểu mẹ con muốn điều gì?
Thằng bé không hiểu những điều xa xôi của người lớn, nó tụt xuống:
- Con đi tắm nha ba.
- Ừ.
- Ba ơi, có fải cô giáo con dễ thương hơn mẹ nhiều?
Đang buồn Đổng Quân cũng fải cười:
- Con mà nói với mẹ như vậy, mẹ sẽ đánh đòn con.
- Con không sợ, cô giáo còn thương con hơn mẹ. Fải chi cô làm mẹ con thích hơn.
Đổng Quân sững sờ, thằng bé mới hơn ba tuổi vậy mà biết xét đoán hành động của Lập Vân. Đổng Quân chợt nghe lòng mình êm dịu khi hình dung ra Vĩnh Thúy với vẻ cam chịu hiền lành. Cô cứ ngồi bên anh như vậy cho hết buổi chiều. Người con gái kia sẽ là một người vợ biết làm cái bóng của chồng. Lần đầu Đổng Quân chợt so sánh vợ với cô giáo của con. Ngày ấy anh đã yêu Lập Vân trong dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, vừa gặp anh đã yêu. Thần tượng kia, hỡi ơi đã vỡ vụn rồi.
Nắng tắt từ lâu, thành phố bắt đầu chuyển mình cho cuộc sống về đêm. Trời tháng chạp mau tối hơn, chưa sáu giờ bóng tối đã đến. Vậy mà Đổng Quân không đến rước con về. Vĩnh Thúy dắt xe ra, gọi thằng Nhân:
- không cần ba đến rước con nữa. Con lên xe đi cô đưa con về nhà.
- Cô biết nhà của con không?
- không biết thì con chỉ được chứ?
- Dạ.
Vĩnh Thúy nổ máy xe, không cần thằng bé chỉ đường Vĩnh Thúy cũng biết được con đường nào. Đó là con đường cô yêu thương thầm lặng. Sẽ không bao giờ Đổng Quân biết được điều đó.
Nhấn chuông gọi cửa, Vĩnh Thúy đỡ thằng Nhân xuống xe:
- Con vào nhà đi có người ra mở cửa kìa.
Cô người làm mở cửa cho thằng Nhân vào, thấy Vĩnh Thúy thì ngạc nhiên:
- Còn ba đâu bé Nhân?
- Chiều nay ba không rước con, con chờ ba hoài không được nên cô giáo đưa con về.
Vĩnh Thúy vẫy vẫy tay với thằng Nhân. Chờ cho cánh cửa đóng lại Vĩnh Thúy mới chịu đi. Bỗng Vĩnh Thúy giật mình thắng gấp xe lại, một chiếc xe quẹo qua. Trời ơi! Hú hồn. Vĩnh Thúy xanh mét cả mặt. Cố giữ chiếc xe cho khỏi ngã, Vĩnh Thúy nhìn kẻ vừa suýt gây tai nạn cho mình. Đổng Quân! Vĩnh Thúy đứng chôn chân, cô không dám la lên dù chỉ một tiếng kêu hoảng sợ. Đổng Quân gục đầu trên volent xe. Vĩnh Thúy dựng xe mình lên cô đánh bạo đến gần:
- Ông Đổng Quân, tôi vừa đưa bé Nhân về.
-...
- Ông Đổng Quân.
Trời ơi sao Đổng Quân cứ im lặng gục mặt trên volent, không lẽ việc suýt gây tai nạn làm anh khiếp đảm đến độ quên hết.
- Ông Đổng Quân.
Vĩnh Thúy đánh bạo lay vai Đổng Quân. Đổng Quân vẫn gục đầu im lặng. không biết làm sao, Vĩnh Thúy nửa muốn mặc kệ Đổng Quân, nửa lại sợ có điều bất trắc.
- Ông Đổng Quân.
Vĩnh Thúy lay mạnh Đổng Quân. Đổng Quân hơi ngẩng đầu lên. Trời đất, Đổng Quân uống rượu. Uống đến say không biết gì hết. Vậy mà, lại lái xe về được đến nhà. Vĩnh Thúy đi lại cửa, cô bấm chuông cửa.
- Có chuyện gì cô giáo?
- Ông Đổng Quân...
Chị giúp việc đi lại xe lắc đầu:
- Ông lại say rượu nữa chứ gì. Có hôm say đến bỏ xe, người ta fải mang về nhà. Hôm nay lái xe về đến nhà được là hay lắm rồi... Ông chủ ơi...
- Ông ấy say quá rồi, hay chị mời bà chủ ra đưa ông ấy vào nhà.
- Bà không có ở nhà đâu, đi từ chiều rồi, cô không biết đó thôi, nhà này chán lắm, ổng chỉ có mặt khi thằng bé đi học về, giàu có làm chi không biết mà sống không hạnh phúc tí nào.
Lại gặp bà 8 rồi. Vĩnh Thúy đề nghị:
- Tôi phụ với chị đưa ông ấy vào nhà.
- Còn cái xe?
- không sao đâu, một lát tôi nhờ người quen đưa vào sân cho.
Phải khó khăn lắm Vĩnh Thúy mới cùng chị giúp việc đưa Đổng Quân ra khỏi ra. Để cho cánh tay Đổng Quân choàng qua vai mình, Vĩnh Thúy đưa Đổng Quân vào nhà. Đặt cho Đổng Quân nằm trên giường, Vĩnh Thúy nói:
- Chị pha nước chanh cho ông chủ uống đi.
Chị giúp việc nhăn mặt:
- Làm sao mà uống, ổng đang say như chết.
- Tôi sẽ giúp ông ấy.
Làm ly nước chanh, chị giúp việc ngoe nguẩy bỏ đi:
- Cô lo được giùm thì lo, tôi còn nhiều công chuyện fải làm, mọi khi bà chủ bỏ cho ổng ra sao thì ra. Sáng hôm sau ổng cũng tỉnh lại thôi.
Vĩnh Thúy xót xa. Cuộc sống vợ chồng Đổng Quân là như vậy đó sao.
Đổng Quân trở mình kêu khẽ:
- Nước...
Vĩnh Thúy ngập ngừng rồi cầm lấy ly nước:
- Nước đây ông Quân.
Đổng Quân ngốc đầu dậy lừ đừ cầm ly nước, anh trút ngược ly nước vào miệng, nước đổ cả ra ngoài. Vĩnh Thúy fải đón lấy cái ly, Đổng Quân lại ngã vật ra trên nệm. Ngần ngừ một lúc, Vĩnh Thúy cởi hộ giùm Đổng Quân đôi giày đẩy xuống gầm giường, cởi giùm cúc áo cho thoáng, lau lại vết nước đổ. Gương mặt kia đang thật gần với Vĩnh Thúy, gương mặt và nhân dáng này chỉ đến với Vĩnh Thúy trong những giấc mơ chập chùng. Sau cơn mơ chỉ có Vĩnh Thúy và khoảng không gian lạnh lùng. Giờ đây cô đang ở thật gần, trong một căn phòng ấm cúng sang trọng, nhưng chỉ có sự im vắng. Người ta không hề biết có mình. Vĩnh Thúy khao khát làm sao được gục mặt lên vùng ngực kia. Bất giác Vĩnh Thúy đưa tay ra... cô vuốt mái tóc Đổng Quân rối bù trên trán. Sẽ không bao giờ anh biết em yêu anh bằng một tình yêu đơn phương thầm lặng.
- Lập Vân.
Đổng Quân vụt cựa mình mở choàng mắt ra, anh ôm lấy Vĩnh Thúy. Vĩnh Thúy hốt hoảng cô vùng ra:
- Ông Đổng Quân...
- Lập Vân, anh biết em không yêu anh, em tàn nhẫn lắm Lập Vân.
- Ông Đổng Quân tôi là...
- Em lại khóc...
Đổng Quân xô mạnh Vĩnh Thúy ra vùi mặt xuống nệm. Vĩnh Thúy sững sờ nhìn Đổng Quân. Anh nằm im lìm như say ngủ. Tủi thân, Vĩnh Thúy quay đầu cô đi như chạy. Chiếc chaly của Vĩnh Thúy và chiếc xe của Đổng Quân vẫn nằm nghinh ngang. Quên hết, Vĩnh Thúy lên xe, cô phóng chiếc Chaly lao vút trên đường. Nước mắt nhạt nhòa...
okhôngo
- Ba ơi!
Đổng Quân tỉnh giấc với tiếng thằng Nhân léo nhéo bên tai.
- Thức dậy đi ba, đưa con đi học.
Đổng Quân vỗ trán. Men rượu làm anh chếnh choáng, đầu nặng nặng. Thằng Nhân ghé sát vào tai Đổng Quân thì thào:
- Hôm qua ba say rượu quá trời, cô giáo của con fải đưa ba vào nhà.
Đổng Quân hoảng hốt bật dậy:
- Cô giáo của con?
- Bộ ba không biết gì hết hả?
Thằng bé nhe răng ra cười:
- Cô của con còn pha nước chanh cho ba uống, con thấy cô lau mặt cho ba y như lau mặt cho con.
Đổng Quân thừ người ra:
- Mẹ con đâu?
- Mẹ còn ngủ.
Đổng Quân thở dài vươn vai nhảy xuống giường. Lập Vân chẳng bao giờ quan tâm đến anh, cuộc sống gượng ép, lạnh lùng này đến bao giờ mới chấm dứt đây?
- Thưa ông ăn sáng.
Vừa cài lại nút áo, Đổng Quân lắc đầu:
- Tôi không ăn đâu, chị lo cho thằng Nhân.
- Dạ, bé Nhân ăn rồi.
- Đi học Nhân ơi.
Đổng Quân đi nhanh ra xe. không biết tại sao chiếc xe có thể vào nhà xe đàng hoàng như vậy.
Mở cửa cho thằng Nhân xuống xe. Đổng Quân nhìn thấy Vĩnh Thúy trong sân trường. Sáng nay cô bé mặc nguyên bộ đồ âu trắng, tập họp học trò trên sân. Cô không chào Đổng Quân như mọi hôm, chăm chú với công việc tập thể dục cho học trò buổi sáng.
- Bé Nhân cất cặp vào trong đi rồi ra đây.
- Dạ.
Thằng bé dạ to rồi vẫy vẫy tay với Đổng Quân như muốn bảo Đổng Quân hãy về đi. Đổng Quân đứng im ngoài xe. Vĩnh Thúy hô to:
- 1, 2, 3, 4... 1, 2, 3, 4...
Trời ơi, sao Đổng Quân không chịu đi. Vĩnh Thúy đếm lộn xộn, 2, 3, 4, 4, 3, 2, 3... Bước chân lộn xộn. Vĩnh Thúy đành đứng lại.
- Cô Thúy... cám ơn... ngày hôm qua đã đưa bé Nhân về giùm tôi.
Mặt Vĩnh Thúy đỏ như gấc. Cô chỉ muốn mình biến ngay đi. Nếu Đổng Quân biết đêm hôm qua Vĩnh Thúy đã khóc... Vĩnh Thúy cúi gầm mặt, trong lúc bước chân Đổng Quân bước đi vội vã. Chiếc xe ngoài kia đã đi cùng với người ấy. Vĩnh Thúy thẫn thờ, cô chợt nhớ bài thơ hôm nào của một cô gái trong buổi họp mặt câu lạc bộ thanh niên:
Rồi một ngày em đã tuổi hai mươi.
Rồi một buổi sông về chia hai nhánh.
Khi soi gương em biết mình đã lớn...
Lỗi Hẹn Cùng Anh Lỗi Hẹn Cùng Anh - Thảo Nhi Lỗi Hẹn Cùng Anh