A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Hành Kiện
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Đĩnh
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 82
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7882 / 154
Cập nhật: 2015-08-05 20:17:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78
ột làng chết, tuyết phủ đầy, phía sau, những ngọn núi cao im lìm cũng ngập tuyết. Những vệt đen là các cành cây uốn cong, những búi đen chắc là đám lá thông nhòn nhọn và những bóng thì chỉ có thể là những hòn đá nhoi lên khỏi tuyết; không mầu sắc, người ta không biết là đêm hay là ngày, bóng tối phát ra một thứ ánh sáng nhất định, tuyết hình như tiếp tục rơi, các vết chân đi qua liền theo đó mờ nhòa.
Một làng phong.
Có lẽ.
Không tiếng chó sủa.
Họ chết cả rồi.
Mi gọi một lúc.
Vô ích, đã có người sống ở đây, tuyết phủ lên bức tường đổ, lớp tuyết dầy nặng vùi họ vào trong giấc mộng.
Họ chết trong khi ngủ?
Như thế có lẽ mà hay, sợ là đã có một cuộc thảm sát, một cuộc thủ tiêu triệt để, mọi người đều không thoát khỏi; trước tiên dùng những cái bánh bao thịt trộn thạch tín để diệt chó; không độc ác không trượng phu được mà.
Chó hấp hối không ư ử kêu lên được sao?
Họ đánh chó bằng đòn gánh, nện vào sống mũi, cao thủ tuyệt vời đấy.
Vì sao không đánh vào chỗ khác?
Đánh chó vào mũi mới giết chết tươi.
Không có ai chống lại ư?
Họ giết hết tất cả tại trong nhà, không ai chạy được ra ngoài lấy một bước.
Cả trẻ con à?
Họ dùng búa rìu.
Cả đến phụ nữ cũng không ta:
Hãm hiếp rồi mới giết thì mới càng tàn khốc hơn chứ.
Đừng nói nữa.
Em sợ à?
Không còn một gia đình nào ở cái làng ấy nữa à?
Một gia đình ba anh em.
Cũng chết hết à?
Nghe nói anh em nhà này là nạn nhân hoặc của một cuộc trả thù gia tộc nếu không phải là dịch bệnh hoặc là làm nghề buôn bán đãi vàng dưới sông.
Họ đã bị những người lạ mặt giết chết?
Họ ngăn người đến tìm vàng ở đất của họ.
Lòng sông ấy ở đâu?
Dưới chân chúng ta.
Làm sao lại không nhìn thấy nó chứ?
Chỉ nhìn thấy hơi khói từ u ám bốc lên, đó chỉ là một cảm giác, đây là một dòng sông chết.
Và chúng ta ở trên nó?
Ừ. Để anh dẫn em đi.
Đi đâu?
Đến bờ sông bên kia, trên vùng tuyết trắng tin, ven đồng có ba cái cây, khi đi ngang qua chúng, sẽ đến trước một quả núi, ở chân những ngôi nhà đã đổ sập xuống dưới những lớp tuyết dầy nặng. Chỉ có bức tường đổ nát kia nổi lên. Sau đó còn có thể nhặt được những viên ngói vỡ và những mảnh bát bằng gốm đen. Mi không giữ được cho chân mi gạt chúng đi, một con chim đêm nặng nề bay lên làm mi giật mình, mi không thấy trời nữa, mi chỉ thấy tuyết tiếp tục rơi và tích tụ lại trên hàng rào. Bên trong hàng rào là vườn rau. Mi biết rằng ở đấy, dưới tuyết, người ta trồng mù tạc chống được rét và những bầu bí vỏ nhăn nheo như da các bà cụ già. Mi biết rõ khu vườn rau quả này, mi biết lối đi dẫn tới ngưỡng cửa trong cùng ở đâu; ngồi ở đó, mi đã ăn hạt dẻ rang, mi không biết đây là một giấc mơ của tuổi thơ hay cái tuổi thơ mà mi mơ ước, mi không phân biết được, mi hiểu rằng muốn phân biệt được thì cần nhiều sức lực, hơi thở của mi bây giờ yếu, mi phải cẩn thận chớ giẫm phải đuôi mèo, mắt nó đang lóe sáng lên trong đêm tối, mi biết nó nhìn mi, mi vờ như không thấy nó, mi phải im thi thít đi qua mảnh sân trong, đằng ấy có một que đũa chống cái nia đan bằng tre, cái nia được giữ thăng bằng trên que đũa, cô bé và mi, hai đứa nấp sau cửa, một sợi dây ở tay để rình chim sẻ, người lớn đánh bài trong nhà, tất cả đều đeo kính mắt tròn gọng đồng, mắt sưng húp và lồi ra như mắt cá vàng nhưng họ không thấy gì hết, họ đưa từng quân bài ra trước kính, hai đứa trẻ trườn dưới gầm bàn; chung quanh hai đứa, những cái chân, một móng ngựa và cả một cái đuôi to xòa ra rậm rịt, mi biết đó là một con cáo, nó không ngừng cựa quậy và cuối cùng thì hóa thành một con hổ cái lông vằn, ngồi trong chiếc ghế bành lớn và có thể xồ vào mi bất cứ lúc nào, mi không thể bỏ đi, mi biết cuộc vật lộn sẽ rất dữ tợn và nó sẽ nhảy vào mi!
Gì thế anh?
Không có gì cả, chắc anh đã mơ, trong giấc mơ, tuyết rơi vào một cái làng, trời đêm được tuyết chiếu sáng lên, cái đêm này không có thật, không khí lạnh, đầu anh rỗng khồng, anh cứ mơ luôn thấy tuyết, tới mùa đông và tới những vết chân trên tuyết vào mùa đông, anh nghĩ đến em.
Đừng nói với em như thế, em không muốn lớn lên đâu, em nghĩ tới bố em, chỉ bố là thật yêu em, anh chỉ nghĩ tới việc ngủ với em, em không thể làm tình mà không có tình.
Anh yêu em,
Không đúng, đấy là một thèm muốn thoảng qua.
Em lảm nhảm cái gì vậy? Anh yêu em!
Vâng, lăn trong tuyết, như những con chó, anh đi đằng anh đi, em chỉ muốn em thôi.
Con sói có thể ngoạm lấy em, ăn hết em, lại còn con gấu chó mang em vào trong hang để bắt em làm vợ nó!
Anh nghĩ tới cái đó tức là anh bận tâm tới em, lo lắng cho tâm tư em.
Tâm tư nào?
Đoán xem, ngốc thế, em muốn bay...
Cái gì?
Em thấy một bông hoa trong đêm.
Hoa nào?
Hoa sơn trà.
Anh đi hái nó cho em đeo nhé,
Đừng phá nó, anh không phải chết cho em.
Tai sao chết chứ?
Yên tâm, em chẳng dại đi mong anh chết cho em, em quá cô đơn, em kêu không có tiếng vọng lại, tất cả chung quanh bình lặng, không tiếng suối, không khí nặng nề, con sông mà họ tìm vàng ấy ở đâu?
Dưới tuyết ở dưới chân em,
Không đúng.
Đó là một con sông ngầm tăm tối, họ lọc nước sông, người cúi về đằng trước,
Có một bụi cây?
Cái gì?
Không gì cả,
Anh ác thế,
Ai bảo em cứ hỏi?
Ê ê! Hình như có tiếng vọng ở trước mặt, dẫn em đi nếu anh thích.
Ta đã thấy, mi và nàng trên tuyết, trong đêm tối đen, khó nhìn ra rõ nhưng còn nhận thấy mi chân trần trên tuyết.
Anh không lạnh ư?
Anh không biết lạnh.
Và mi đi trong tuyết như thế với nàng, rừng rậm hủa quanh những cây rừng xanh thẫm.
Không có sao à?
Không, không cả trăng.
Không nhà cửa?
Không.
Không ánh đèn?
Không, không gì hết, chỉ mi và nàng, thế thôi, đi cùng nhau, đi trên tuyết, nàng quàng khăn phu la, mi thì chân đất. Mi hơi rét, không rét lắm. Mi không thấy mình, chỉ cảm thấy minh đang chân trần trong tuyết, nàng ở bên mi, nàng cầm tay mi. Mi nắm chặt tay nàng, mi dắt nàng đi.
Có phải đi lâu không?
Có, rất xa đấy, em có sợ không?
Cái đêm này lạ, xanh đen, sáng, với anh, em không sợ.
Em cảm thấy an toàn?
Vâng.
Em đang ở trong tay anh.
Có, em ngả vào anh, anh ôm em nhè nhẹ.
Anh hôn em không?
Không.
Em có muốn hôn không?
Có, nhưng em cũng không nói rõ ra được, như thế này rất tốt, chúng ta đang đi xuống và em nhìn thấy một con chó.
Ở đâu?
Trước mặt em, nó ngồi đấy, em nhận ra là một con chó, và em thấy anh thở hắt, thở ra một luồng khói to.
Em có thấy hơi nóng không?
Không, nhưng em biết anh đang thở ra hơi nóng, anh chỉ thở hắt, anh không nói.
Mắt em mở à?
Không. Em nhắm mắt. Nhưng em nhìn thấy hết, em không mở được mắt ra, em biết nếu em mở ra là anh biến ngay mất, em tiếp tục nhìn như thế này và anh tiếp tục ôm em, đừng ôm mạnh lắm, em không thở được nữa, em còn muốn nhìn nữa, muốn giữ anh lại, ô, bây giờ họ đã rời nhau và tiếp tục đi lên.
Vẫn ở trong tuyết?
Đúng, tuyết níu chân lại một ít, nhưng rất là dễ chịu, anh hơi lạnh ở chân, nhưng anh cũng cần cứ đi tiếp như thế này.
Em có nhìn thấy hình dạng em không?
Em không cần nhìn thấy, em chỉ cần cảm giác, em hơi rét, chân em hơi bị níu lại, em muốn cảm thấy tuyết, cảm thấy anh ở bên em, thế là em yên tâm, vững dạ đi lên, anh yêu, anh có nghe thấy em gọi anh không?
Có.
Hôn em đi, hôn lòng bàn tay em đi, anh ở đâu, đừng có đi!
Anh ở bên em.
Không, em gọi hồn anh, em gọi anh, anh phải lại đây, đừng ruồng bỏ em.
Đồ trẻ con ngốc nghếch, không có chuyện đó được.
Em sợ, sợ anh bỏ em, đừng bỏ em, em không chịu được cô đơn.
Em chẳng phải ở trong tay anh đây sao, lúc này đây?
Vâng, em biết, em cảm ơn anh, anh yêu.
Ngủ đi, yên tâm ngủ đi.
Em không buồn ngủ, đầu óc em hoàn toàn sáng suốt, em thấy đêm trong suốt, rừng mầu lam, tuyết chất đống, không sao, không trăng, tất cả các cái đó em thấy rõ, cái đêm này mới lạ làm sao, có lẽ em cứ muốn ở mãi với anh trong đêm tuyết này, đừng bỏ em, đừng ruồng bỏ em, em muốn khóc, em không biết tại sao, đừng ruồng bỏ em, đừng ở xa em thế, đừng hôn những người đàn bà khác!
Linh Sơn Linh Sơn - Cao Hành Kiện Linh Sơn