Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Hành Kiện
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Đĩnh
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 82
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7882 / 154
Cập nhật: 2015-08-05 20:17:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
àng bật cười to, mi hỏi tại sao. Nàng nói nàng vui, nhưng nàng biết nàng không vui; chẳng qua nàng làm ra vẻ, nàng không muốn người ta biết kỳ thật nàng không vui.
Nàng nói một hôm đi trong phố nàng thấy một người đàn ông chạy theo chiếc xe điện vừa lăn bánh. Ông ta vừa chạy vừa nhảy cà kếu, vừa ra sức gào vì một chiếc giầy của ông kẹt vào cửa xe khi ông xuống. Chắc ông ta ở nông thôn ra. Khi nàng còn bé, thày cô giáo dạy nàng không được chế giễu nông dân, lớn lên rồi thì mẹ nàng dặ không được vô duyên vô cớ cười với đàn ông, họ sẽ mang tà ý ngờ rằng nàng làm duyên làm dáng. Nàng cười như thế, nàng lôi cuốn đàn ông thật sự. Họ luôn có con mắt khác nhìn đàn bà, anh không được lầm đâu đấy nhớ.
Nàng nói lần đầu tiên nàng trao thân cho một người đàn ông, mà nàng không có yêu, hắn bò ở trên người nàng, chiếm hữu nàng rồi hắn vẫn chưa biết nàng còn trinh, hắn hỏi làm sao nàng khóc. Nàng nói không phải vì không chịu được đau mà chỉ là nàng thương thân nàng. Hắn lau nước mắt cho nàng, nhưng những giọt nước mắt đó có phải chảy ra vì hắn đâu. Nàng gạt hắn ra, cài lạo áo váy, soi gương sửa lại đầu tóc, nàng không muốn hắn giúp nàng, càng giúp càng hỏng hết. Lợi dụng một phút yếu đuối thoáng qua ở nàng, hắn hưởng được nàng.
Nàng không thể nói là hắn cưỡng bức nàng, hắn mời nàng đến nhà ăn cơm trưa. Nàng đến, uống một cốc rượu, hơi vui vui nhưng cũng chẳng phải là thật vui và thế là nàng cười lên như vậy.
Nàng nói không hoàn toàn trách hắn, lúc đó, nàng chỉ muốn biết xem sẽ có thể xảy ra cái gì thôi. Đầu óc nàng hơi lơ mơ một chút, nàng không biết cái rượu ấy lại nặng như vậy, nàng cảm thấy mặt mình đỏ ran và nàng bắt đầu cười vô duyên vô cớ. Thế là hắn ôm nàng, đè ngửa nàng ra giường, thật mà, nàng đã không chống cự, khi hắn vén váy nàng lên, nàng biết.
Đó là giáo sư của nàng, nàng là học trò, giữa hai người lẽ ra không nên xảy ra chuyện ấy. Nàng nghe thấy ở ngoài phòng, trong hành lang, tiếng chân người đi lại, luôn có tiếng cười nói, con người luôn có quá nhiều cái vô vị để nói. Đang trưa, những người ăn xong ở căng tin trở về buồng họ, nàng nghe thấy họ rất rõ. Trong khung cảnh ấy, hành vi nọ xem như gian tà, nàng xấu hổ kinh khủng; con vật, mi là con vật, nàng tự bảo thầm.
Sau đó, nàng mở cửa buồng, đi ra, ưỡn ngực, cao đầu, khi nàng đến đầu cầu thang, thình lình có ai kêu tên nàng, nàng nói lúc ấy nàng đỏ mừng mặt tựa như váy nàng tốc lên mà chẳng mặc thứ gì bên dưới. May sao lối vào cầu thang rất tối. Đúng là có một bạn cùng lớp muốn nàng đi cùng đến nhà giáo sư để nói về chương trình các lớp ngoại khóa học kỳ sau. Nàng nói thác là phải đi xem xi nê, đã bị muộn rồi, nàng chạy trốn. Nhưng không bao giờ nàng quên tiếng gọi ấy, nàng nói tim nàng suýt nữa thì văng ra ngoài lồng ngực; ngay cả khi người đàn ông chiếm nàng, tim nàng cũng không đập mạnh như thế. Bây giờ, nàng đã trả thù được hắn rồi, nàng đã trả thù cho mình, trả thù cho tất cả các nỗi dằn vặt và sợ hãi của những năm vừa qua, nàng đã trả được thù cho bản thân. Nàng nói hôm ấy, trên sân vận động, mặt trời đặc biệt sáng chói, trong ánh nắng có một tiếng chói tai xuyên thấu vào tim như lưỡi dao cạo cứa vào thủy tinh.
Mi hỏi nàng xét đến cùng thì nàng là thế nào nhỉ.
Nàng nói nàng là nàng, rồi lại phá lên cười.
Mi vẫn phân vân.
Nàng bèn an ủi mi, nàng nói nàng chỉ là kể một câu chuyện, câu chuyện nàng nghe ở một đứa bạn gái. Nó là sinh viên Học viện y khoa đến thực tập ở bệnh viện nàng. Nó đã trở thành một trong những đứa bạn thân nhất của nàng.
Mi không tin.
Tại sao mi chỉ mới được kể chuyện? Nàng kể thì không ổn ư?
Mi bảo nàng tiếp tục kể.
Nàng bảo nói hết rồi.
Mi bảo chuyện nàng nó quá đột ngột.
Nàng nói nàng không biết như mi giỏi nói cái hư giả, hơn nữa, anh đã kể nhiều chuyện rồi, nàng chẳng qua mới là bắt đầu.
Đấy, thì kể tiếp đi, mi nói.
Nàng nói nàng hết hứng rồi, không muốn nói nữa.
Đó là một hồ ly tinh, mi nói sau giây lát suy nghĩ.
Không phải chỉ đàn ông mới có dục vọng.
Hẳn rồi, đàn bà cũng thế, mi nói.
Tại sao nhiều cái đàn ông được phép làm mà lại cấm đàn bà? Đều là bản tính người.
Mi nói mi không hề lên án đàn bà, mi chỉ là nói nàng là một kẻ mồi chài, một hồ ly tinh.
Là thế cũng chẳng xấu nhé.
Mi nói mi không tranh cãi, mi chỉ kể lại.
Thế thì anh đã kể xong rồi đấy.
Còn kể gì nữa đây?
Anh muốn nói đến mụ bỏ bùa mê ấy thì nói về mụ ấy đi, nàng nói.
Mi nói chồng của cái mụ bỏ bùa mê ấy chết trước cả mãn thật...
Mãn thất là cái gì?
Ngày xưa, khi một người chết đi, phải canh hồn bảy ngày bốn mươi chín ngày.
Bảy là con số không tốt à?
Bảy là ngày tốt, cát nhật, cho các vong linh.
Không nên nói đến vong linh.
Vậy thì nói đến cái người chưa chết này vậy, những dải vải trắng khâu trên mặt giầy của cô ta vẫn chưa bị bỏ đi, cô ta giống như cô gái mại dâm ở Hỉ Xuân Đường tại trấn Ô Y ấy, tựa cửa đứng im, hai tay đặt trên eo, một chân chống uể oải. Khi thấy đàn ông đi vào, bèn làm duyên, nhìn hắn ta như dửng dưng để ngoài con mắt cốt quyến rũ hắn ta.
Nàng nói là mi lăng mạ đàn bà.
Không, mi nói, cả đàn bà cũng không chịu được kiểu này của cô ta mà vội tránh xa hết. Chỉ có chị dâu thứ tư Tôn tứ tấu, cái mụ lắm mồm mép ấy, mới đứng lại nhổ toẹt vào cô ta.
Nhưng khi đàn ông đi qua, chẳng phải là đều ăn sống nuốt tươi mi bằng mắt đấy ư?
Không thể nào khác được, họ đều quay đầu lại hết, ngay gã gù năm chục tuổi hẳn hoi rồi vẫn vẹo cả cổ đi chằm chằm nhìn cô ta. Em đừng vội cười.
Ai cười cơ chứ?
Mi lại kể vợ lão Lục, hàng xóm của cô ả, vừa mới ăn cơm chiều xong ra ngồi ở cửa để khâu đột đế giầy, nhìn thấy hết tất cả bèn kêu lên: "Kìa, Lão Gù, xéo phải cứt chó rồi kìa!" Lão Gù ngượng ghê gớm. Giữa hôm rất nóng, dân làng ăn cơm tối hết ở ngoài đường, khi thấy cô ả mang đòn quẩy đôi thùng không ngoáy mông đi ngang qua từng nhà. Mẹ tay Xồm đã véo chồng bằng đôi đũa, cái véo sau đó đã cho mụ hưởng một trận đòn. Bị đau, mụ rên rẩm suốt đêm. Đàn bà có chồng trong làng chỉ có một ý thích: giáng cho cái con vô loại ấy những cái tát. Rồi mẹ tay Xồm đã nhất quyết phải lột truồng, túm tóc, ấn mặt con ả vào một thùng cứt.
Thật là ghê gớm, nàng nói.
Nhưng chuyện đời nó diễn ra như vậy đấy, mi nói. Đầu tiên, cô ả bị vợ lão Lã hàng xóm bắt chợt thấy. Lão Chu không kiếm ra vợ luôn lủi vào trong hầm cất bầu bí của cô ả, nói là để giúp vãi phân tro, nhưng kỳ thật lão vãi ra chỗ. Nếu tất cả chuyện này không đến tai vợ lão Tôn, thì sự tình không tới cái đận bi kịch. Tôn nói hắn vào núi từ sáng sớm kiếm củi nhưng thật ra, đòn gánh trên vai, lão đã làm một vòng qua các con phố trong làng rồi leo tường sân nhà con đĩ. Trước khi lão trở ra, vợ lão luôn canh chừng đã đến đập đòn gánh vào cửa gọi. Cô ả mở cửa, như chẳng có chuyện gì xảy ra hết, tay cài lại cúc áo. Vợ lão Tôn làm sao mà cho qua được? Kể lại thì lâu, thực tế thì nhanh, vợ lão nhảy phắt vào trong nhà rồi hai người đàn bà bắt đầu đánh nhau kêu la gào khóc. Tất cả thiên hạ chạy đến. Đàn bà dĩ nhiên đứng về phía vợ lão Tôn còn đàn ông im lặng xem hai bên quần thảo. Cô ả bị xé hết quần áo, mặt bị cào cấu. Sau đó vợ lão Tôn thú thật rằng mụ đã cố tình tìm cách làm biến dạng cô ả đi. Cô ả đưa hai tay lên ôm mặt khóc, vặn vẹo người như một con sâu. Thật mất tư cách nhưng rút cục đó là chuyện đàn bà. Chú Sáu, Lục thúc thúc và trưởng làng đứng hơi xa ra một chút bằng lòng ho khan với nhau. Điều này làm cho đám đàn bà càng thêm tức giận, họ quyết định trừng trị ả. Sau khi thỏa thuận với nhau, nhiều người trong đám họ, những ai tay to cẳng khỏe, đã đến phục ở đường núi, nơi ả đi kiếm củi rồi lột quần áo ả ra. Họ trói ả lại, lùa đòn vào tay chân khiêng đi. Cô ả chỉ còn cách kêu cứu. Nhưng ngay cả các bạn tình của cô ả cho dù nghe thấy mà chạy đến cũng không dám xuất đầu lộ diện khi nhìn thấy sát khí dữ tợn của các bà vợ, các bà sẵn sàng lột da họ. Các mụ khiêng cô ả ra Vực Đào Hoa. Ngày xưa cái vực này, nơi những người đàn bà dâm đãng sa đọa sinh sống, vốn là làng người hủi. Các mụ ném cô ả xuống đấy, trên con đường độc đạo ở trong vực ra rồi giày xéo lên, khạc nhổ lên người cô ả, chửi rủa cô ả. Cuối cùng các mụ về làng.
Rồi sau thì sao?
Rồi sau, mưa, mưa nhiều ngày đêm liên miên. Một hôm, buổi trưa, ai đó trông thấy cô ả về làng, quần rách tả tơi, thân người trần trụi bọc trong một cái áo rơm chống mưa, môi tái nhợt. Trẻ con nô dưới các mái hiên bỏ chạy, các cánh cửa đóng vội lúc cô ả qua. Ít ngày sau, đã hoàn hồn, cô ả lại ở trong nhà đi ra. Có vẻ đỏm dáng hơn, môi đỏ thắm, má đào: một hình tượng sống động vè cái loại mồi chài đàn ông. Nhưng cô ả không dám lượn diễu trong làng nữa. Cô ả ra bờ suối kín nước hay giặt quần áo trước khi trời sáng hay sau khi đêm đã buông. Cô ả đi men sát tường, đầu cúi. Nếu bọn trẻ trông thấy, chúng sẽ gọi từ xa: "Con hủi, con hủi, mũi mày sẽ cụt, mồm mày sẽ cùi!" Rồi chúng móc chân lên cổ chạy. Dần dần, dân làng quên cô ả đi, mải bận rộn với các công việc gặt lúa, đập lúa của cô. Rồi đến vụ cày bừa, gieo cấy, thu hoạch lúa sớm, cấy lúa muộn. Họ thình lình nhận ra ở các ruộng của người đàn bà kia các việc đó không được làm và cũng đã từ lâu họ không nhìn thấy cô ả. Người ta bèn quyết định cử một người tới nhà cô ả. Sau bao phen lần lữa, người ta chỉ định hàng xóm của cô ả, vợ lão Lã, đi xem cái gì đã xảy ra. Trở về, mụ nói: "Con phù thủy này cuối cùng đã bị trừng trị rồi. Mặt nó đầy những mụn, thảo nào nó không ra khỏi nhà nó nữa!" Đàn bà thở dài nhẹ nhõm, họ không phải luôn lo lắng cho các đấng ông chồng của họ.
Rồi sao nữa?
Rồi sau phải gặt lúa muộn. Khi người ta thu hoạch xong thửa đồng cuối cùng, sương giá xuất hiện, tiết sương giáng. Dân làng bắt đầu mua bán cho ngày Tết nguyên đán, cọ rửa cối để xay gạo lấy bột. Vợ gã Xồm phát hiện những mảng rộp trên lưng chồng mình cởi trần đẩn cần cối. Mụ không dám nói cái đó với ai, trừ với người chị dâu. Ai nói được rằng hôm sau người chị dâu này lại thấy những cái mụn hiện lên ở trên ngực chồng mình! Cái nạn này e lan rộng và đã lan đi thì đám đàn bà không thể giữ bí mật mãi được nữa. Ngay lão Bốn Tôn cũng thấy mọc lên ở cẳng chân những cái mụn to chảy mủ. Rõ ràng là Tết diễn ra âm thầm, các bà có nỗi niềm cả, chồng các bà không che đầu thì bịt mắt, nhưng đến thời vụ cày cấy đất đầu mùa xuân, đầu và mặt cứ bịt kín thì quả không tiện. Vốn chú ý đến mặt mũi đàn ông, bây giờ các bà thấy da họ bong từng mảng, hoặc tóc rụng hoặc mụn lại mọc ra. Một mụn rộp nước đã mọc ở ngay chỏm mũi chú Sáu. Tất cả mọi người đều chung cảnh ngộ, chẳng có gì để mà nói trong khi đất thì vẫn phải làm. Sau cấy, người ta rút cục đã được thở đôi chút vậy là người ta bèn nghĩ đến con mụ mồi chài đàn ông, ả nay không biết sống chết ra sao. Nhưng ai cũng nói nếu ngồi vào cái ghế của người hủi, người ta có cơ hồ mọc mụn ở đít và chẳng còn ai dám đi qua cửa nhà cô ả nữa.
Đáng đời cái đám đàn ông ấy, nàng nói.
Người đàn bà đầu tiên ra đồng làm cỏ, mặt phủ một chiếc khăn tay là vợ lão Bốn Tôn. Người già nói: "Ác giả ác báo ngay tại sinh thời". Nhưng làm sao đây? Cả vợ lão Lã cũng không thoát, mụ bị viêm tấy rồi phá mủ ở vú. Đám con gái con trai trẻ tuổi chưa vợ chưa chồng có lẽ khó mà thoát khỏi tai họa nếu như chúng không biến đi rất xa đến các làng khác.
Kể xong chưa? Nàng hỏi.
Xong rồi.
Nàng nói rằng cái chuyện này, nàng không chịu nổi.
Vì đây là một câu chuyện về đàn ông.
Chuyện cũng có của đàn ông đàn bà? Nàng hỏi.
Mi nói dĩ nhiên có chuyện đàn ông, những chuyện mà đàn ông kể cho đàn bà và những chuyện về đàn ông mà đàn bà thích nghe, mi hỏi nàng thích nghe chuyện nào.
Nàng nói các chuyện của mi ngày càng độc ác, ngày càng thô tục.
Mi nói đó chính là thế giới đàn ông mà.
Như thế thì thế giới đàn bà thế nào?
Thế giới đàn bà thì chỉ đàn bà mới biết.
Không có cách nào hai bên giao tiếp với nhau được à?
Vì là hai góc độ khác nhau.
Nhưng tình yêu làm cho họ giao tiếp chứ.
Mi hỏi: em tin ở tình yêu ư?
Không tin thì anh đi yêu làm gì? Nàng vặn.
Và như thế có nghĩa là nàng còn muốn tin.
Nếu chỉ còn lại ham muốn mà không tình yêu thì con người ta sống có ý nghĩa gì chứ?
Mi nói rằng cái ấy là triết học đàn bà.
Anh đừng cứ mà chỉ đàn bà, đàn bà; đàn bà cũng là con người.
Con người đều được Nữ Oa nặn ra bằng đất 1.
Đấy là ý kiến của anh về đàn bà hả?
Mi nói mi chỉ trình bày sự vật.
Trình bày cũng là một thứ kiến giải chứ.
Mi nói rằng mi không có ý tranh luận.
--------------------------------
1 Nữ Qoa hay Nữ Oa là một nhân vật huyền thoại dưới dạng một quái nhân nửa người nửa cá. Vợ hay em gái của Phục Hi, một trong các vị hoàng đế huyền thoại, bà đã vá lại vòm trời và tạo ra con người bằng nặn họ ra từ đất sét.
Linh Sơn Linh Sơn - Cao Hành Kiện Linh Sơn