Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2064
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1124 / 19
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1348: Đông Phương Tiểu Nguyệt Nhi. (2)
ác ngươi nhìn kìa, nữ nhân đi bên cạnh hắn đẹp quá, tựa như tiên, chẳng lẽ là nữ nhi phủ chủ tiên phủ nào?
- Tu vi của nữ nhân đó rất mạnh, ngang ngửa tộc lão cổ tộc. Có lẽ là nữ chủ nhân của bán yêu Phong Phi Vân?
Hai bên dường cổ, nhiều tu sĩ mở mắt ra, giật mình vì sắc đẹp của Đông Phương Kính Nguyệt. Dù Đông Phương Kính Nguyệt đẽ đeo khăn che nhưng khó thể giấu tiên vân thanh tú thoát tục, làm nhiều tu sĩ điên cuồng.
Sắc đẹp của một người gây ra náo động.
Phong Phi Vân không quan tâm lời đám tu sĩ nói, đi theo Sau lưng Đông Phương Kính Nguyệt.
Phong Phi Vân hỏi:
- Rốt cuộc bọn họ ở đâu?
Đông Phương Kính Nguyệt cũng rất bình tĩnh, khuôn mặt trắng nõn không chút cảm xúc:
- Ngươi đi thì biết.
Một đoàn tu sĩ chặn đường, một tài tuấn cổ tộc mặc linh bào tơ vàng bước ra.
Tài tuấn cổ tộc hơi mập, nhìn Đông Phương Kính Nguyệt chằm chằm muốn rớt tròng mắt, thè lưỡi liếm môi.
Gã vái chào Đông Phương Kính Nguyệt, cười nói:
- Tại hạ là đệ tử trực hệ đời thứ mười hai của Lý gia, Lý Thiên Nhị, xin chào cô nương.
Lý gia là cổ tộc truyền thừa hơn mười vạn năm, nội tình thâm sâu hơn Mộng gia, là vật khổng lồ trong Quý vực.
Đám tu sĩ nghe tài tuấn cổ tộc báo tên thì e ngại thụt lùi. Quan tài hoàng thạch là công tử ca cổ tộc nổi tiếng xấu, biệt danh 'ngân thương tiểu bá vương Quý vực'.
Cái gọi là 'ngân thương tiểu bá vương' không phải thành tựu tu vi của gã lợi hại cỡ nào, ý chỉ 'ngân thương' nửa người dưới của gã.
Nghe đồn nữ nhân nào lọt vào mắt công tử ca Lý Thiên Nhị hì khó tránh khỏi móng vuốt, bị gã chơi chán rồi giao cho tùy tùng chơi tiếp, tùy tùng chơi chán thì đưa đi Úy An doanh nô lệ, cho đám nô lệ chơi.
Bởi vì Lý gia là cổ tộc, phụ thân của Lý Thiên Nhị là đại nhân vật trong Diệp Hồng cảnh, nhiều mỹ nữ bị gã tàn phá nhưng người bị hại chỉ có thể nuốt hận vào bụng.
Nghe đồn Lý Thiên Nhị có một ca ca càng lợi hại, được gọi là 'ngân thương đại bá vương Quý vực'.
- Tiêu rồi, nữ nhân xinh như tiên kia bị Lý Thiên Nhị thấy, chắc chắn không thoát khỏi móng vuốt.
- Hết cách, thế lực lý gia trong Quý vực quá lớn, ai dám đối đầu với bọn họ?
Nhiều người thấy tội cho Đông Phương Kính Nguyệt.
Phong Phi Vân rất phản cảm Lý Thiên Nhị, tai họa là ánh mắt xấu xa gã nhìn Đông Phương Kính Nguyệt, rất càn rỡ.
Phong Phi Vân quen thuộc ánh mắt này, vì hắn cũng từng nhìn nhiều thiếu nữ con nhà đàng hoàng như vậy, Sau đó cướp các nàng về Phong gia rồi... Rồi thiếu nữ biến thành nữ nhân.
Không hiểu sao khi Lý Thiên Nhị nhìn Đông Phương Kính Nguyệt bằng ánh mắt đó thì Phong Phi Vân rất khó chịu, ngọn lửa bốc lên.
Phong Phi Vân trầm giọng nói:
- Cút đi!
Lý Thiên Nhị liếc Phong Phi Vân, khinh thường nói:
- Ngươi là ai? Ngươi biết lão tử là ai không? Dám kêu ta cút? Ngươi có giỏi thì nói lại xem?
Phong Phi Vân lặp lại:
- Cút!
Cơ mặt Lý Thiên Nhị cứng ngắc, hai tay vung, ra lệnh:
- Làm thịt tiểu tử ngáng đường này cho a!
Hai lão bộc đi ra từ Sau lưng Lý Thiên Nhị, đôi mắt lạnh băng, cười khùng khục.
Tà lực xám đen vờn quanh người hai lão bộc, có mấy chục tinh hồn nữ nhân trần truồng bay ra từ lưng bọn họ. Các nữ nhân hơi đẹp, người yểu điệu, đường cong mỹ miều, tóc đen dài, mắt ngơ ngác, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy đau buồn.
Đám nữ nhân xinh đẹp bị hai lão bộc thải bổ đến chết, luyện tinh hồn thành âm binh.
- Tạo nghiệt quá, các nàng là thiên kim tiểu thư một số gia tộc giàu có trong Quý vực nhưng bị Lý Thiên Nhị cướp đi, phá thân, lại giao cho hai lão già kia chơi đến chết, luyện thành âm binh.
Có người nhận ra thân phận một tinh hồn, vẻ mặt thương tiếc nói:
- Đó là một mỹ nhân chi thứ của Lý gia, không ngờ Lý Thiên Nhị không tha cho tộc nhân của mình.
Hai lão bộc âm trầm ngây người vì sắc đẹp của Đông Phương Kính Nguyệt, đây là một nữ nhân không nên tồn tại dưới trần gian.
Hai lão bộc nhe răng sún, cười khàn khàn. Bọn họ định làm thịt Phong Phi Vân rồi bắt cóc Đông Phương Kính Nguyệt về Lý gia.
- Người ta không dám giết người cổ tộc nhưng ta thì dám!
Phong Phi Vân triệu hoán Thiên Tủy Binh Đàm ngưng tụ thành thanh đao dài chín thước, chém nhát đao đánh bay một lão bộc. Cơ thể già nua đứt thành hai khúc văng ra hơn mười trượng.
Máu dính lên mặt Lý Thiên Nhị.
hai lão bộc là chân nhân Niết Bàn đệ nhất trọng thiên nhưng không đỡ nổi một đao của Phong Phi Vân.
đao khí dâng trào, vẫn thiên linh thạch trong Vực thành cũng bị nó áp chế.
Lão bộc khác sợ hết hồn, vội xua mấy chục âm binh Sau lưng ra. Âm binh biến thành gió âm vô hình, các sát khí còn tồn tại xoay quanh Phong Phi Vân.
- Phật quang phổ chiếu!
Người Phong Phi Vân phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, phật khí phóng lên cao, tịnh hóa mấy chục âm binh tan biến.
Bùm!
Phong Phi Vân chém một nhát đánh bay lão bộc kia, cơ thể bị đao khí cắt nát mấy mảnh.
Phong Phi Vân sải bước xông hướng Lý Thiên Nhị, sát khí dâng lên cao.
Lý Thiên Nhị, đám tùy tùng sợ hãi liên tục thụt lùi.
Đông Phương Kính Nguyệt đứng giữa đường cổ nhìn bóng lưng Phong Phi Vân xách đao công kích, lòng mừng thầm. Đông Phương Kính Nguyệt biết mặt ngoài Phong Phi Vân hờ hững nhưng trong lòng quan tâm nàng hơn bất cứ ai.
Một tùy tùng Sau lưng Phong Phi Vân run rẩy thụt lùi, nói:
- Ta nhớ rồi, ngươi là bán yêu giết năm tộc lão Mộng gia, tên... Tên là Phong Phi Vân!
Phập!
Phong Phi Vân huơ đao dấy lên sóng đao, đánh gục ba tùy tùng Lý gia, đạp xác bọn họ từng bước đến gần Lý Thiên Nhị.
Lý Thiên Nhị không chịu nổi Khí thế trên người Phong Phi Vân, chân run lập cập ngồi phịch dưới đất, lắp bắp nói:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Phụ thân của ta tên Lý Đại Giang... Nếu... Nếu ngươi dám đụng ta thì... Thì phụ thân của ta sẽ không... Không tha cho ngươi!
Phong Phi Vân đứng trên cao nhìn xuống Lý Thiên Nhị, đao nhỏ máu tí tách.
- Ta không giết ngươi.
Lý Thiên Nhị thở phào.
Phập!
Phong Phi Vân giơ đao chém xuống, chặt Lý Thiên Nhị thành hai khúc, nửa người bay hai bên.
- Ta không giết ngươi chẳng lẽ chờ ngươi giết ta?
Phong Phi Vân vẩy máu dính trên sống dao, cất Thiên Tủy Binh Đàm.
Phong Phi Vân nhìn Đông Phương Kính Nguyệt:
- Đi.
Đôi mắt Đông Phương Kính Nguyệt trong suốt nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, đi tiếp. Đông Phương Kính Nguyệt dẫn Phong Phi Vân đến trước cánh cửa hao lệ tinh xảo, nơi này bạch ngọc trải đất, cửa đúc bằng linh thạch, rất xa hoa.
Tấm biển trên cửa viết ba chữ to: Đấu Chiến cung.
Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi:
- Bọn họ ở trong Đấu Chiến cung?
Đông Phương Kính Nguyệt đã đi vào Đấu Chiến cung, xuyên qua các đài chiến đấu, tử vong bí cảnh, đến khu vực khác. Nơi này đầy rẫy lâu đài, tiên cung lơ lửng, thị nữ xinh đẹp tới lui. Đi qua một đường linh lộ, đến ngọc điện quỳnh lâu tựa tiên cảnh.
- Là ngươi?
Tại đây Phong Phi Vân gặp nữ nhân xinh đẹp, là chấp sự của Đấu Chiến cung, tên Lam uyển Tinh.
Lam uyển Tinh cũng rất ngạc nhiên, nàng nhận ra Phong Phi Vân, bán yêu liên tục phế ba thiên tài đẳng cấp sử thi Mộng gia, để lại dấu ấn sâu sắc.
Linh Chu Linh Chu - Cửu Đương Gia