As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2064
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1124 / 19
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 137: Mạng Người Hèn Hạ Như Cỏ Rác​
goài cửa sổ hạt mưa như mành, kèm theo tiếng thở dài khe khẽ của Vô Hà công tử.
Vô Hà công tử tự nhận là phong lưu kiệt xuất, tuấn lãng phi phàm, dĩ nhiên nếu như chẳng qua chỉ nói đến dung mạo, khó tránh cũng quá tầm thường, hắn có thể có danh tiếng như hôm nay, làm sao có thể chỉ dựa vào gương mặt cùng với vô số tài nguyên chứ?
- Từ trước tới nay trên cõi đời này cũng chưa từng có vị nữ tử nào sẽ cự tuyệt ta.
Hắn lại một lần nữa thở dài, không ngừng thở dài ba lần.
Vẻ mặt Đông Phương Kính Nguyệt bình thản, như một buội ôn thất mỹ hoa, nói:
- Vô Hà công tử, tài hoa vô song, thao lược siêu phàm, mặc dù là người khiêm tốn nhưng mà danh tiếng đã sớm truyền khắp tu tiên giới của vương triều Thần Tấn, được xưng là khắc tinh của mỹ nhân đương thời, là kẻ phong lưu đa tình và vô tình.
- Ngươi vậy mà cũng nghe đến tục danh của ta?
Vô Hà công tử mang theo mấy phần hớn hở.
- Hiển nhiên có nghe qua, tên của ngươi đã sớm khắc ở trên sinh tử bộ của Thái thượng đoạt mệnh cung, được lục tọa đại thế lực lớn đoàn kết lại với nhau tốn một số tiền lớn để treo giải thưởng, mạng của ngươi đúng là khác đáng giá.
Đông Phương Kính Nguyệt nói.
Phong Phi Vân vẫn thật không ngờ tới địa vị của vị Vô Hà công tử này lại to lớn như vậy, vậy mà chọc cho lục tọa đại thế lục cũng muốn giết hắn, xem ra tác phong sinh hoạt của người này quả thực là khá bậy bạ, nói không chừng cũng đã mê hoặc lão bà của chưởng giảo một thế lực lớn nào đó, hoặc là ngủ với đệ nhất phu nhân của một đại gia tộc nào đó.
Nhưng mà lời của bà nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt này cũng không thể tin hoàn toàn được, nàng hết sức thông minh cộng thêm giảo quyệt, nói không chừng nói ra những lời này chẳng qua cũng chỉ hù dọa Vô Hà công tử mà thôi.
Trời mưa nhỏ lại, mưa phùn như tơ, xen lẫn gió rét, đem cổ kiệu bạch sắc vân la thổi chó chút dập dờn.
Vô Hà công tử ngồi ở trong kiệu, lại thản nhiên tự đắc bật cười:
- Không tệ, không tê, tên của ta lại có thể khắc lục lên trên sinh tử bộ, quả thực có chút ngoài dự liệu của ta. Nhưng mà sát thủ của Thái thượng đoạt mệnh cung tuy mạnh, nhưng có thể giết được ta lại không có mấy người, trừ khi có mấy vị tôn cổ sát thần tự thân xuất thủ, nếu không thì ta vẫn có thể vạn hoa tùng trung quá, quá xử tẫn tàn hoa. (hiểu vu vơ là phong lưu vẫn cứ phong lưu, lướt qua vạn bông hoa rồi cũng sẽ làm hoa tàn hết, đại loại thế, mình cũng chả biết phải hiểu thế nào)
- Vạn hoa tùng trung quá, quá xử tẫn tàng hoa! Lời nói này chính là khẩu hiệu của bổn thiếu gia, Vô Hà công tử ngươi sợ là không có được bản lĩnh cao như vậy.
Phong Phi Vân cười nói.
- A! Phong huynh đệ, hình như đối với tại hạ có thành kiến rất lớn, chẳng lẽ muốn tỷ thí một phen sao?
Vô Hà công tử nói.
Phong Phi Vân nói:
- Tỷ thí thì tỷ thí, cách thức thế nào?
Vô Hà công tử nói:
- Nếu Phong huynh đệ đã xưng là vạn hoa tùng trung quá, quá xử tẫn tàn hoa thì ta liền đưa lên sáu vị thủy tộc mỹ nhân, tuổi các nàng ấy đều không quá mười sáu, tài sắc song tuyệt, nếu như ngươi có thể làm cho các nàng ấy trở thành tàn hoa, thì ta liền tin ngươi.
Ống tay áo của hắn hơi vẫy một chút, trong màn mưa liền bay ra sáu đạo lam ảnh mãnh khảnh, các nàng ấy tựa như dung thân trong nước, nhẹ nhàng vay lên, đều cầm cây ngân tỏa mảnh khãnh (sợi dây xích bằng bạc), giống như kiếm quang du tẩu vậy.
Ngân tỏa kia mảnh khãnh giống như ngân châm, quất ra một roi thì có thể dễ dàng đem một con đại ngư lớn cắt thành hai khúc.
Phong Phi Vân đã sớm lãnh hội được sự lợi hại của những cô nương bên cạnh Vô Hà công tử, mỗi một người đều là nhân vật hung ác khó dây dưa, lúc này sáu vị thủy tộc thiếu nữ cùng nhau xuất thủ, càng là hung mãnh khác thường, sát ý khắp nơi.
Sáu vị nữ tử này yêu diễm quyến rũ, tú sắc khả xan, trên người chỉ mặc một bộ lâm lân tiểu y trũng ngực, lộ ra nửa cặp bồng đảo, chọc ghẹo người khác.
Hai chân các nàng ấy thon dài dị thường, mịn màng trắng noản, hết sức thon thẳng, tràn đầy sự dẻo dai và tính đàn hồi.
Hạt mưa lăn dài trên làn da trắng nõn, phía trên còn mang theo hương thơm dịu dàng cùng với nhiệt độ cơ thể, làm cho toàn thân Phong Phi Vân cũng đều là hương vị của các nàng ấy.
Vèo! Vèo! Vèo!
Nhưng mà lúc này Phong Phi Vân lại không được phép có chút thời gian thưởng thức sự hương diễm trước mắt, sáu đạo ngân tỏa kia giống như sáu con độc xà, bên trên mang theo linh mang, thấm sát quang, hết sức hung ác độc địa, làm cho không gian bị phong tỏa không lưu lại chút khe hở.
Xẹt xẹt!
Phong Phi Vân xuyên qua giữa sáu vị thiếu nữ thủy tộc, bước chân nhanh chóng biến hóa, chợt vỗ ra một chưởng, làm cho y phục của một thiếu nữ xinh xắn lanh lợi bị phá rách lộ ra một vết thương, dưới lớp y phục kia lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết.
Quả thực là làm cho người xem hoa mắt thần trì!
Nếu như đổi thành những người khác, lúc này đâu còn có tâm tư chiến đấu, đã sớm kích động ôm chằm lấy vị thiếu nữ này, đại chiến ba trăm hiệp.
Cho dù tâm chí Phong Phi Vân kiên định thì lúc này cũng hô to không chịu nổi, sức chiến đấu đã giảm đi nhiều.
Cái này hoặc giả chính là kết quả mong muốn của Vô Hà công tử.
- Nữ nhân tự mình phải cùng nữ nhân giao thủ, một đại nam nhân như Phong Phi Vân ngươi đôi co với nữ nhân, cũng không sợ là trong lòng phải luống cuống.
Đông Phương Kính Nguyệt biết rõ nếu để cho Phong Phi Vân này tiếp tục chiến đấu, nhất định lộ ra bộ dạng lúng túng, đến lúc đó nếu như là bị sáu vị thủy tộc yêu diễm này chủ động lột trần y phục, sợ là tên háo sắc bao thiên này sẽ trực tiếp vứt mũ khí giới áo giáp, vậy thì liền bị ảnh hưởng đến sỉ khí.
Nàng đối với Phong Phi Vân không nhiều lòng tin lắm, quyết định tự mình xuất thủ.
Bá!
Một tiếng đàn tỳ bà vang lên, kinh động đến phong lôi khắp bầu trời, đem nước mưa xung quanh đều bị đông lại, biến thành từng đạo băng đao, dốc sức gào rét xông ra đến.
Khúc Vong hồn sát của Đông Phương Kính Nguyệt khá lợi hại, Phong Phi Vân sợ bị thương, liền nhanh chóng lui về phía sau, bay trở về mộc ốc trà lâu.
- Bà nương chết tiệt này rõ ràng là không tin ta, đối với ta cũng không có một chút lòng tin nào.
Phong Phi Vân hung hăng xem thường liếc Đông Phương Kính Nguyệt, mặc dù hắn vừa rồi quả thực là có chút rạo rực xuân tình, nhưng mà thử hỏi một chút, ở dưới sự bao vây của sáu vị tuyệt sắc giai nhân thế kia, thân thể lại bị vùi lấp trong hương hải, lại có người nam nhân nào có thể không sôi máu chứ?
Đây đều là chuyện thường tình của con người, trừ phi là thái giám mới có thể ở dưới loại tình huống đó mà trong lòng vẫn không nổi loạn.
Nhưng mà ánh mắt của Phong Phi Vân vừa liếc nhìn mảng thịt tráng lòa ở trước ngực vị nử tữ kia vài lần thì đã bị Đông Phương Kính Nguyệt phát hiện, đem hắn hoán đổi mặt trận, thật giống như chỉ sợ hắn lâm trận chơi điểu, thua ở trong tay sáu vị thiếu nữ kia vậy.
Tiếng tỳ bà của Đông Phương Kính Nguyệt vừa bắt đầu vang lên liền chấn đắc khắp núi làm phong diệp bay lên, mưa gió khắp trời ngưng kết, một cổ túc sát khí cuốn sạch bạch vân không trung.
Ầm!
Sóng âm trùng trùng điệp điệp, tràn đầy sát khí, cắn nắt bụi đất trên mặt đất, đem ngân tỏa trong tay sáu vị thiếu nữ thủy tộc kia đánh gãy thành trăm mảnh, càng là làm cho các nàng ấy bị đánh bay ra ngoài.
Bành, bành...
Linh Chu Linh Chu - Cửu Đương Gia