Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Lan Khai
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Sakitabi
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1131 / 13
Cập nhật: 2016-06-17 07:56:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ặt trời mọc đã cao, thấu tia sáng bức màn lụa căng trên khung cửa sổ chiếu vào phòng Trâm ngủ...
Một vầng mặt trời tưng bừng rạng rỡ nó đem cho vạn vật cái cảm giác êm đềm say đắm tuy chỉ thoáng qua của những ngày tươi đẹp.
Bên ngoài, tiếng chim ngàn đua nhau hót. Thỉnh thoảng, một dịp khèn văng vẳng, mơ hồ như cái tiếng gọi ái ân chưa thỏa nó gieo trong lòng người một nhớ tiếc bâng khuâng...
Xinh xắn một màu vàng dịu, gian phòng Trâm ngủ trong đó mặt trời thóc mách vừa xuyên ánh sáng vào nom có vẻ gian buồng của một bà chúa nào trong truyện Một nghìn một đêm lẻ với những gối tròn bằng gấm Lào, những thảm ngũ sắc, những lồng đèn phất the màu hồng phớt, những gươm cẩn ngọc, những da báo kim tiền trải kín mặt sàn gỗ sơn son.
Trong cái giường gỗ thấp phủ màn sa màu tím nhạt. Trâm vẫn ngủ say.
Với ánh sáng lộng lẫy, với tiếng chim ngàn ríu rít bên tai, chàng thanh niên ngủ say như vậy kể đã trưa lắm. Có lẽ đêm qua, chàng trằn trọc với muôn nghìn mộng đẹp đến quên cả canh tàn.
Một chiếc đồng hồ đâu đó thong thả và dịu dàng điểm chín tiếng.
Trâm giật mình, mở mắt, đoạn vùng ngồi dậy. Cạnh giường, trên một cái bàn con sơn trắng, các đồ rửa mặt đã sẵn sàng.
Trâm đổ nước ra chậu, gội đầu, rửa ráy đoạn mặc áo quần. Chàng vừa xong thì chủ nhân đã tới.
- Chà! Quý khách ngon giấc quá! Như thế đủ tỏ rằng ngài đã vừa lòng thứ rượu quý, các món ăn ngon, giường, đệm, chăn, màn, của nhà lão. Sung sướng quá cả đêm lão chỉ e quý khách có điều chi bất mãn đến không ngủ được chăng. Giờ ta cùng nhau đi điểm tâm chứ?
Mặc dầu cách ân cần quá của chủ nhân khiến cho chàng ngượng nghịu, Trâm cũng vui vẻ nhận lời ngay.
Lúc gần tới phòng ăn, chủ nhân bỗng vỗ lên vai khách mà rằng:
- Từ nay, Liếp Ly sẽ giữ việc thù phụng bọn ta. Cháu nó đã qua cơn lo sợ và ngỏ ý muốn tự nó cảm ơn ngài. Vậy ta hãy rẽ vào phòng khách đã. Nếu không cháu nó sẽ lại dỗi ngay đấy! Con bé nhớn người nhưng trẻ nết, khó ăn khó nói không biết chừng nào.
Cụ già vừa nói vừa đẩy Trâm vào một gian phòng bày rất hoa lệ.
Muốn tránh ruồi muỗi, các khung cửa sổ đều căng lưới bằng sa màu. Trong phòng lại để những chậu cây gì mùi thơm như lá sả, khiến cho không khí lúc nào cũng nhẹ nhàng và thanh khiết. Kèo, cột, ván bưng hết thảy đều bằng gỗ bạch đàn. Trên mỗi đầu cột lại treo một bóng đèn bằng pha lê gọt bát giác. Đêm đến, ánh đèn lọt qua những bóng ấy biến thành một thứ ánh cầu vồng rực rỡ. Trên đất loáng thoáng một vài bức tranh vẽ sự tích Phật Thích Ca, một vài bức tranh thêu, những gạc nai, ngà voi, gươm, giáo. Mặt sau trải kín những đệm hoa nhồi lông vịt. Những chiếc kỷ thấp xinh xinh để rải rác, trên bày những bộ chén cốc bằng các chất sứ, chất pha lê quý giá. Những chiếc quạt lớn, cán dài, kết bằng lông đà điểu dựng trong giá ngà voi, dùng để quạt những khi mùa hè oi ả...
Trâm còn đương ngắm mê man cảnh phòng khách thì trên khung cửa phía tây, hiện ra một thiếu nữ tuyệt vời...
Liếp Ly!
Trời! Rõ ràng mở mắt còn ngỡ chiêm bao!
Liếp Ly tiến lại trước mặt chàng thướt tha êm ái, nàng khoác trên mình một tấm lụa mỏng như sương không giấu kín những nét yêu kiều.
Màu da nàng đầm ấm như một ngày hè. Cặp môi đỏ thắm như một quả lựu chín hé ra trên bộ răng ngà óng ánh. Mắt đen thăm thẳm như bầu trời khuya. Những con bướm, kết bằng hạt kim cương ném ra muôn nghìn tia sáng ngũ sắc trên mái tóc mây bỏ tha thướt xuống sau lưng. Quanh hai cổ tay, vòng xuyến khua sang sảng. Cổ chân nàng cũng đeo một chiếc vòng san hô lớn.
Nàng đi chân không, bước êm đềm trên mặt thảm như một cái bóng.
Phụ thân nàng cười một nụ cười đắc chí.
- Liếp Ly! Con sao không mặc chiếc áo thêu màu tím?
- Vâng, con vẫn biết thế nhưng sợ ông khách lại cười con làm dáng quá. Vả cứ thế này cũng đủ là một cô gái Lào rồi.
Trâm lại ngạc nhiên một cách êm ái: Chàng không ngờ thiếu nữ nói tiếng Việt Nam hay như thế!
Liếp Ly đã tiến lại gần Trâm.
Và, bằng một giọng nói ru lòng, thiếu nữ bảo chàng trai trẻ:
- Thưa ông, cha tôi đã cảm tạ ông. Nhưng riêng tôi, tôi còn muốn tự mình tạ ân ông nữa. Tôi biết rằng ông chẳng qua chỉ cứu vớt cho một mạng đứa con gái; nhưng nhiều khi chính đứa con gái ấy cũng thiết tha được sống lắm. Vì thế mà cứu thoát tôi, ông có quyền được tôi cảm tạ.
Thiếu nữ đã rụt rè nói câu ấy.
Trâm bối rối quá; chàng vội nghiêng mình từ tạ và ấp úng mãi không nói được rằng lúc này, trái lại, chính chàng mới là người được chịu ơn và sung sướng.
May giữa lúc ấy, chủ nhân đứng dậy mời chàng sang phòng ăn.
...
Mấy ngày ở nhà Liếp Ly thực là mấy ngày tốt đẹp nhất trong đời Trâm, mấy ngày dệt bằng những mộng đẹp của ái tình.
Vui vẻ, hoạt động, thiếu nữ cười đùa như một con chim xuân; nàng khiến cho Trâm, một anh chàng tư tưởng bất tử, cũng phải bật cười như nắc nẻ.
- Ông Trâm ạ, thiên hạ cứ đồn rằng xứ Lào ăn mắm cóc. Lời ấy hẳn đã khiến ông, trước khi đến đất này, phải ghê tởm lắm đấy nhỉ. Nhưng người ta đã nhầm ông ạ. Xứ Lào chúng tôi là một...
Trâm vội tiếp:
... Là một cõi bồng lai của tiếng khèn, của điệu hát, của hoa đại, của ve sầu, của mùi hoa Liếp Ly và của ái tình!
Sắc mặt thiếu nữ bừng đỏ.
- Bởi thế nên chúng tôi lúc nào cũng vui sướng lắm. Thoạt trông thấy tôi nhoe nhoẻn suốt ngày, ông chắc lấy làm lạ, cũng như tôi đã lấy làm lạ khi thấy ông và tất cả mọi người đồng quận của ông đều có dáng trầm mặc quá đến gần như buồn rầu.
- Cô vui là phải, vì cô có quyền yêu cuộc đời, cuộc đời nó đẹp như một cảnh rạng đông trước cặp mắt trong sáng của cô. Cô chưa biết giọt nước mắt là gì vì cô có phải khóc bao giờ đâu!
Liếp Ly bỗng hỏi:
- Sao ông dám chắc như thế?
Tiếng cười của nàng tắt hẳn. Trâm thoảng nghe trong họng thiếu nữ một cái gì như một tiếng thở dài.
- Cô tha lỗi cho tôi nhé. Tôi đã vụng về động đến một ghi nhớ buồn rầu nào ở trong lòng cô. Tôi không muốn đem sự sầu não vào nhà này.
Nhưng, vụt cái Liếp Ly đã lại tươi như hoa.
Nàng nhìn thẳng vào mắt Trâm; tia mắt êm đềm thấm vào tận đáy tim chàng trai trẻ. Đoạn, nàng giơ tay cho Trâm:
- Không, ông chớ ngại. Ông không làm sự gì khiến tôi phải phiền lòng cả. Tôi chỉ xin cảm ân ông đã nhắc tôi nhớ rằng trong một đời người còn có nước mắt nữa mà thôi. Đối với ông, cái gì cũng nghiêm trọng lắm nhỉ. Như thế cũng hay cho những người mà ông yêu dấu, vì tình cảm của một người như ông chắc phải bền.
Trâm náo nức:
- Với ai chú trọng đến nó, cảm tình của tôi có thể cam đoan là vĩnh viễn được.
Liếp Ly vội ngoảnh nhìn ra phía khác. Câu chuyện tình đương phác họa phải tạm ngừng...
Liếp Ly Liếp Ly - Lan Khai Liếp Ly