Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ảm Hương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 404
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 638 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:41:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 301
ả cho ai? Ngài nghe người nào nói hay sao?” Thường Hy thật sự có điểm nóng nảy, đây cũng không phải là đùa giỡn. Nếu như thực sự có thánh chỉ hạ xuống, nàng liền coi như xong rồi!
“Cụ thể là ai thì ta không biết, ta cũng chỉ tình cờ nghe mẫu phi ta nhắc tới, chỉ muốn nàng cẩn thận một chút thôi. Với thân phận của nàng bây giờ, thật giống như dê giữa bầy sói.” Tiêu Vân Triệt nhẹ nhàng nói, nhìn Thường Hy, lại tiếp tục: “Nếu như nàng thật sự thích tứ đệ thì nên sớm tính toán. Nếu như phụ hoàng thật sự chỉ hôn cho nàng, kim khẩu ngọc ngôn, khó có thể thu về!”
Nếu vừa rồi Thường Hy đối với Tiêu Vân Triệt có điểm đề phòng thì giờ đây nàng cảm thấy mình đa nghi quá rồi. Thường Hy nhìn Tiêu Vân Triệt, nói: “Đa tạ vương gia đã chỉ điểm, nô tỳ vô cùng cảm kích!”
Tiêu Vân Triệt mỉm cười, nhìn nàng nói: “Ở trong lòng ta nàng vẫn mãi là tiểu cung nữ to gan lớn mật lúc mới vào cung mà không phải là Ngu thượng nghi cẩn trọng hiện tại. Làm người cố nhiên phải cẩn thận, nhưng có lúc phá vỡ quy tắc thông thường cũng không phải là một ý tồi. Tục ngữ dân gian nói vua cũng thua thằng liều, đây không phải là ý này hay sao?”
Tiêu Vân Triệt nói xong liền gật đầu với Thường Hy một cái rồi xoay người rời đi. Thân ảnh cao ráo lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, càng lúc càng nhìn không rõ nét.
Thường Hy nào còn có tâm tình ngồi ngốc ở chỗ này, nàng phải nhanh chóng tra ra là người nào muốn xin Hoàng thượng ban hôn, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng!
Từ đường cũ lộn trở lại, Thường Hy trực tiếp trở về Đông cung muốn tìm Tiêu Vân Trác bàn bạc một chút, lại phát hiện Tiêu Vân Trác còn chưa có trở về, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Loại chuyện như vậy, để Thái tử gia như hắn tra xét sẽ dễ dàng hơn.
Thường Hy lại hỏi thăm Trịnh Thuận lại biết Ngũ Hải cũng chưa có trở lại. Nếu là ngày khác, thời gian này Tiêu Vân Trác nhất định đã trở về, ngày hôm nay thế nào lại khác thường như vậy, chẳng lẽ lại là vì chuyện hôn sự của nàng? Thường Hy gấp đến độ xoay vòng. Vân Thanh đã xuất cung theo dõi Tần Nguyệt Như, không có cơ sở ngầm của cô cô, muốn hỏi thăm chút tin tức thật là khó khăn!
Đột nhiên linh quang chợt lóe trong đầu nàng. Nếu như người người trong triều đều biết đến thân phận của nàng, vậy thì Hoàng thượng sao có thể dễ dàng gả nàng đi đây? Nàng là thần nữ hộ quốc, ban nàng cho người nào đồng nghĩa với việc ngầm đồng ý nhường ngôi long ỷ cho người đó. Hoàng thượng lại không phải kẻ ngốc, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy? Ít nhất trong năm vị hoàng tử này, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không tỏ rõ ý định đem nàng gả cho ai, vấn đề này quá nhạy cảm!
Nhưng là Mẫn phi từ đâu lại lấy được tin tức kia? Huyệt không trống không có gió, chuyện xảy ra cũng không phải vô cớ, nàng không nên xem thường.
Mới vừa ngồi xuống lấy hơi, không lâu sau Phùng Lương đễ đã mang theo cung nữ tiến vào.
“Nô tỳ tham kiến Lương đễ.” Thường Hy chỉ phải đứng dậy hành lễ, không biết vị Lương đễ yên lặng đã lâu này lại muốn làm gì. Hôm nay quả thật là mọi chuyện đều không thuận!
“Nghe nói Ngu thượng nghi bình an trở lại. Ta ghé qua thăm cô một chút!” Phùng Thư Nhã cười nói. Trải qua một khoảng thời gian yên lặng, Phùng Thư Nhã tựa hồ thay đổi rất nhiều, ngang ngược càn rỡ trước kia hoàn toàn biến mất. Nàng bây giờ thật sự là có chút khí độ của khuê nữ nhà quan.
Kẻ sĩ cách ba ngày coi như phải rửa mắt mà nhìn, Thường Hy nay quả nhiên được thể nghiệm. Người mà ngươi cực kỳ cảnh giác, coi ngươi như cừu địch đột nhiên lại thân thiết đến lấy lòng, chỉ cần không phải kẻ ngu cũng biết chuyện có quỷ dị!
“Đa tạ Lương đễ đã quan tâm, ta không sao, cũng chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, làm sao dám làm phiền ngài tự mình đến đây!” Thường Hy không thể làm gì khác hơn là cùng nàng đánh thái cực quyền. Kẻ địch thay đổi sách lược, nàng cũng phải khẩn cấp điều chỉnh, nếu không sẽ thua thiệt.
Triêu Hà vội dâng trà cho Phùng Lương đễ. Nàng ta ngồi ở ghế gỗ đỏ trên đại điện, thần thái nhàn nhã nhìn Thường Hy nói: “Khi ra cửa cần phải chú ý an toàn, nhất là nữ nhân chúng ta lại càng cần phải cẩn thận. Ta nghe nói ngày đó là Minh vương cứu cô, cùng cô rơi xuống vách đá, có phải vậy hay không?”
Thường Hy cảm thấy câu hỏi này của Phùng Thư Nhã còn có hàm ý khác, vì vậy cẩn thận ứng phó, nói: “Ngày đó chỉ đơn thuần là trùng hợp, Minh vương điện hạ cách nô tỳ rất gần cho nên thấy nô tỳ ngã xuống liền thuận tay kéo nô tỳ một cái, ai biết ngược lại làm liên lụy đến ngài ấy. Thật may là lần đó rơi xuống còn có cây cỏ chống đỡ, nếu không thì đã vùi xác nơi đáy cốc.”
“Thì ra lời đồn đãi là thật, quả nhiên Minh vương điện hạ đã cứu cô, cũng khó trách mấy ngày gần đây lại nói bóng nói gió vô cùng lợi hại!” Phùng Lương đễ cố làm ra vẻ sợ hãi, than nói.
Thường Hy càng lúc càng bị nàng ra tung hỏa mù, nhìn bộ dạng Phùng Thư Nhã chính là đang biết cái gì đó lại muốn dụ nàng cắn câu. Nàng nghĩ rồi nói ra: “Chuyện gấp cứu người nên phải bắt buộc, điều này cũng không có cách nào. Lúc đó Thái tử gia cách nô tỳ quá xa, muốn cứu nô tỳ cũng chỉ sợ nước xa không cứu được lửa gần. Thái tử gia đã nói qua với nô tỳ đã đáp tạ ơn cứu mạng của Minh vương điện hạ rồi!”
Thần thái Phùng Lương đễ cứng đờ, Thường Hy càng nhìn càng cảm thấy trong đó có huyền cơ gì, lòng nóng như có lửa đốt nhưng trên mặt vẫn một mực tỏ ra bình tĩnh, nói tiếp: “Không biết Phùng Lương đễ đã nghe được những gì? Nô tỳ cũng rất muốn được mở mang thêm kiến thức!”
Phùng Thư Nhã nhìn Thường Hy, thần thái có chút ngưng trọng, há miệng nói: “Mọi người đều nói thanh bạch đối với nữ nhi gia là rất quan trọng. Tay của cô bị Minh vương điện hạ kéo qua rồi, hai người còn cùng nhau rơi xuống vách núi, cô nói đây không phải là đại sự?”
Linh quang trong đầu Thường Hy lóe lên, có thứ gì đó bay vụt qua rồi nhanh chóng biến mất, thần sắc trong trẻo lạnh lùng nhìn Phùng Thư Nhã nói: “Lương đễ đây là có ý gì?”
“Không phải ta có ý gì mà là cô nên tự mình biết đây là có ý gì. Nam nữ thụ thụ bất thân, chút đạo lý này cô cũng không hiểu được sao?” Phùng Thư Nhã mang theo châm chọc nói, lúc này lại chậm rãi đứng dậy, nhìn Thường Hy, tiến lên một bước đến gần bên cạnh nàng thấp giọng mà nói ra: “Không có ai có thể chống lại vận mệnh được. Ngay cả khi cô được Hoàng thượng miễn xá thương tạ, ca ca của cô đỗ trạng nguyên, nhưng cô vẫn như cũ không thể thay đổi được vận mệnh của mình. Thân phận của cô thật sự đắt giá, tuy nhiên nó lại không thể tỏa sáng được ở Đỉnh Nguyệt quốc. Ta xem cô có thể diễu võ dương oai được mấy ngày, cô sớm muộn cũng sẽ rời đi nơi này, mà ta sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh Thái tử gia!”
Phùng Thư Nhã xoay người rời đi. Thường Hy nhíu chặt chân mày, mới vừa rồi Tiêu Vân Triệt còn nói có người xin Hoàng thượng ban hôn, bên này Phùng Thư Nhã lại đến nói nàng mất trong sạch cùng Chuyên Tôn Nhạc Đan. Liên hệ hai chuyện này với nhau, nàng đột nhiên bừng tỉnh hiểu được!
Nhớ ngày đó trên núi xuất hiện hai cỗ hắc y nhân, hiện tại Thường Hy có thể xác định một nhóm trong đó thuộc về Mạnh Điệp Vũ, mà nhóm còn lại… Bây giờ nghĩ lại thật cùng Tần Nguyệt Như không thoát khỏi quan hệ, nếu không cũng không có biện pháp giải thích chuyện nàng bị gả đi này rồi!
Khó trách Mạnh Điệp Vũ đá nói Tần Nguyệt Như âm hiểm xảo trá, quỷ kế tầng tầng, hôm nay nàng coi như đã được lãnh giáo. Bà ta làm việc quả nhiên phòng ngừa chu đáo, rơm rạ phòng tuyến trải dài đến ngàn dặm.
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn! Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn! - Ảm Hương