The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Ảm Hương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 404
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 638 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:41:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 200
hân thể Sở Tự Nguyên run lên, quỳ ở trên mặt đất nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thật sự không biết, nếu không cũng đã không làm chuyện như vậy!”
“Hoàng thượng, hắn nói láo!” Ngu Thụy Lân lập tức phản bác, nhìn Sở Tự Nguyên nói: “Tiểu công gia, nhạn bay qua để tiếng, gió thổi đến lưu vết, nhà thảo dân mặc dù coi đây là một khối đất hoang không dùng nhưng vẫn phái gia nhân đến trông coi. Thảo dân đã hỏi rồi, ngày đầu tiên tiểu công gia đến đã trông thấy gia bộc nhà chúng ta, cũng hỏi thăm rõ ràng mảnh đất này là của nhà ai. Nhưng ngày thứ hai tiểu công gia đến liền đem gia bộc nhà ta đả thương, vậy làm sao ngài lại không biết là khối đất kia có chủ?”
Sở Tự Nguyên nhìn Ngu Thụy Lân ác độc nói: “Ngu Thụy Lân ngươi đừng nói hươu nói vượn, ta nào biết là gia bộc nhà ngươi, rõ ràng đó chính là một đám điêu dân!”
“Điêu dân? Nếu là điêu dân xin hỏi tiểu công gia thế nào không đem bọn họ giao cho nha môn mà tự ý bắt lại, qua mười mấy ngày mới thả người?” Chương Tứ Thần hỏi, sắc mặt tràn đầy tức giận!
Sở Tự Nguyên nhất thời nghẹn lời, Tiêu Vân Bác lại tiếp lời nói: “Điêu dân đụng phải tiểu công gia, tiểu công gia đem bọn họ giam lại có cái gì không đúng? Cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ không cần làm phiền nha môn!”
“Đúng, chính là như vậy!” Sở Tự Nguyên lại trở nên có chút phách lối nói, có người làm chỗ dựa hắn còn sợ gì?
“Tiểu công gia nếu nói người gia nhân nhà ta là điêu dân, vậy xin hỏi bọn họ đắc tội chỗ nào với tiểu công gia?” Thường Hy không chút hoang mang hỏi, tỉnh táo, tận lực không để ình phẫn nộ mà mất hết phương hướng.
Nhất thời Sở Tự Nguyên nói không ra lời, Tiêu Vân Bác đang muốn nói chuyện thì Tiêu Vân Trác lại giành mở miệng trước, nhìn Ngu Thụy Lân nói: “Gia nhân nhà ngươi đang ở đâu?”
Ngu Thụy Lân đã sớm có chuẩn bị, nói: “Bọn họ đang chờ ở ngoài cung, tùy thời có thể triệu kiến.”
Dù sao cũng đang có nữ quyến ở đây, không thích hợp đem bọn họ vào điện tra hỏi, Minh tông làm như vậy là có suy tính chu đáo. Vạn Thịnh là người phục vụ bên cạnh Hoàng thượng bao nhiêu năm nay, chưa từng thiên vị bất cứ một vị Hoàng tử nào, vì vậy để cho Vạn Thịnh đi hỏi khẩu cung là có thể tin tưởng được.
Sau khi Vạn Thịnh đi, trong đại điện lại rơi vào im lặng. Chiếm đất ngay dưới chân thiên tử không phải chuyện đùa, thần sắc Minh tông lúc này cũng có thể lý giải được. Mị phi bây giờ không dám nói chuyện, chỉ có thể lo lắng, không ngừng nháy mắt ra dấu với Anh quốc công, bà ta không rõ chân tướng sự tình, chỉ sợ nói giúp mà lại sinh lỗi.
Thường Hy theo sát Ngu Thụy Lân thấp giọng hỏi thăm thân thể Ngu Thế Hùng. Chương Tứ Thần ở một bên an ủi nàng, hiển nhiên nhìn ra được bởi vì cha nàng bị tập kích mà vô cùng tức giận. Minh tông nhắm lại mắt không biết đang suy nghĩ cái gì. Tiêu Vân Trác nhìn bộ dáng Chương Tứ Thần quan tâm thăm hỏi Thường Hy mà cực kỳ chướng mắt, đáng nhẽ hôm nay không nên để Chương Tứ Thần vào cung.
Ánh mắt của Chuyên Tôn Nhạc Đan càng không ngừng nhìn tới nhìn lui, không biết là đang tìm kiếm cái gì. Thế nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng tức giận của Tiêu Vân Trác, lại theo ánh mắt hắn nhìn lại, trong lòng bỗng dưng thoáng qua một tia… không thoải mái. Nam nhân kia tên là gì? Chương Tứ Thần đúng không? Khoảng cách so với Thường Hy gần như vậy làm cái gì? Quan hệ của bọn họ ra sao khiến Tiêu Vân Trác cũng có chút ghen tỵ? Hắn tốt hơn là nên điều tra một chút mới được.
Tiêu Vân Bác cùng Sở Tự Nguyên không biết là đang thì thầm bàn bạc những gì, nhưng nhìn ra được giữa hai người có chút không thoải mái. Tiêu Vân Triệt và hai Hoàng tử còn lại là ngồi im bất động. Mấy vị hậu phi càng không cần phải nói, ai cũng mang theo chút tươi cười, họ chỉ mong Thường Hy và Mị phi đấu với nhau ngươi chết ta sống, để cho bọn họ ngồi giữa ngư ông đắc lợi.
Rất nhanh sau đó Vạn Thịnh đã trở lại, cầm trong tay một xấp giấy, bước nhanh trình lên trước mặt Minh tông. Minh tông chậm rãi mở mắt, đưa tay cầm lấy bản lời khai, sau đó nhìn ngược lại Sở Tự Nguyên hỏi: “Ngươi còn có cái gì để nói?”
Sở Tự Nguyên bị ánh mắt sắc bén của Minh tông nhìn đến, tim nhảy bùm bùm vài cái, do dự hồi lâu vẫn là cứng cổ nói: “Vi thần không có lời gì!”
Minh tông không vui hừ lạnh một tiếng, hắn rõ ràng là muốn cho thêm một cơ hội, chỉ tiếc con lừa ngu ngốc kia nghe không hiểu, thôi vậy!
Xem xong bản cung, Minh tông ngước mắt nhìn Anh quốc công, nhàn nhạt hỏi: “Sở Dương, chuyện này ngươi có biết hay không?”
Trong lòng Anh quốc công biết mọi chuyện không ổn, chỉ đành phải lắc đầu mà nói: “Vi thần cũng không biết. Hôm nay lên đại điện mới được nghe nói!”
Minh tông vươn tay đem bản cung đưa cho Vạn Thịnh, nói: “Cho Anh quốc công nhìn một chút, để hắn biết con trai tốt của hắn làm những gì!”
Anh quốc công nheo nheo mắt, run run rẩy rẩy tiếp nhận bản cung trong tay Vạn Thịnh, cúi đầu nhìn qua.
Đợi hắn nhìn xong, lúc này Minh tông mới hỏi tiếp: “Sở Tự Nguyên, trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thành thật nói ra lý do ngươi chiếm đất của Ngu gia. Nếu là không nói ra căn nguyên, hôm nay ngươi cũng không cần ra khỏi đây nữa!”
Sở Tự Nguyên vạn vạn không nghĩ tới Minh tông lại có thể thẳng tay như vậy, trong lúc nhất thời thân mình càng run rẩy. Mị phi vừa thấy liền lập tức nói: “Hoàng thượng, Tự Nguyên còn quá nhỏ, nếu đã làm sai chuyện gì xin ngài giơ cao đánh khẽ, cũng chỉ là do người trẻ tuổi làm việc không biết nặng nhẹ…”
“Câm miệng!” Minh tông nhìn Mị phi, sắc mặt khiến người ta không đoán được, chỉ nghe hắn nói tiếp: “Bản thân mình khó bảo toàn còn bận tâm đến người khác?”
Mị phi nghe vậy thì nhất thời trên khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào. Rất nhiều năm rồi Hoàng thượng không có nặng lời qua như vậy, làm cho lòng Mị phi một phen rơi xuống đáy cốc.
Anh quốc công vừa nhìn thấy một màn này cũng biết Minh tông thực sự tức giận, một cước đá vào thân con trai mình, giận dữ hét: “Tên súc sinh này, ở bên ngoài làm xằng làm bậy, gây nên nghiệp chướng. Đến tột cung tại sao nhà ngươi lại nhất định muốn chiếm khối đất hoang kia, nếu hôm nay ngươi không nói rõ cẩn thận tự tay ta sẽ đánh chết ngươi tên khốn kiếp này!”
Thường Hy cười lạnh trong lòng một tiếng, Anh quốc công mới vừa rồi còn một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, lúc này lại hoàn toàn quay ngoắt lại, thật khiến người ta rửa mắt mà nhìn.
Chỉ là Thường Hy thật sự cũng có chút tò mò tại sao Sở Tự Nguyên tại sao nhất định phải chiếm bằng được khối đất kia nhà nàng?
Quay đầu nhìn về phía đại ca nhà mình, lại thấy Ngu Thụy Lân căn bản không có nhìn về phía nàng, Chương Tứ Thần lúc này cũng đang nhìn thẳng, hình như hai người có ý tứ tránh né ánh mắt của nàng. Thường Hy càng phát tò mò, trong lòng hai người này nhất định có quỷ, quay đầu lại nhìn Tiêu Vân Trác, lại thấy hắn vẫn một bộ mặt đưa đám như cũ, chẳng lẽ là nàng suy nghĩ quá nhiều sao?
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn! Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn! - Ảm Hương