Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6012 / 12
Cập nhật: 2015-11-23 09:41:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ột đêm trằn trọc, trăn trở, sáng ra, đầu Đồng Phi nhức như búa bổ. Nhưng không lẽ mình nằm mãi, ngày đầu tiên về nhà chồng kia mà.
Nhìn quần áo, chăn màn vẫn nguyên vẹn như lúc tối, một cảm giác buồn buồn chợt đến với Đồng Phi. Cô thở dài:
- Đêm tân hôn của cô là thế ư?
- Cô Đồng Phi! Cô Đồng Phi...
Tiếng gơ cửa khá thô bạo của ba quản gia đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Đồng Phi, khiến Đồng Phi khó chịu. Chừng mấy giây sau cô mới lên tiếng:
- Tôi nghe rồi.
- Nghe rồi thì làm ơn nahnh cho. - Bà quản gia xẵng giọng - Cậu Phúc Đình muốn gặp cô ngay bây giờ đấy.
- Lại cậu chủ à?
Chiếc bàn chải răng trên tay Đồng Phi rơi đánh cộp xuống lavabo, nhưng rồi cô đã trấn tĩnh lại được.
"Viêc. gì phải sợ chứ? Tuy hắn quái dị, thô lỗ, nhưng cũng như cô tôi, cũng là người như bao người vậy mà"
Nhủ thế nên Đồng Phi ậm ừ:
- Bà chờ cho một lát.
- Nhanh lên! Đừng để cậu chủ tôi phải nổi nóng nữa đấy - Bà quản gia cộc cằn.
"Đúng là chủ nào tớ nấy". Không nén được, Đồng Phi chợt cười khẩy một mình:
"Được, bà cứ an tâm đi! Hôm nay, chẳng những tôi sẽ không chọc nóng cậu chủ quư hóa của bà, mà còn làm cho cậu ta vui mừng không hết nữa là khác".
Dù vậy, cũng phải mất gần mười lăm phút sau, Đồng Phi mới có mặt ở phòng Phúc Đình.
Căn phòng có vẻ gọn ghẽ, sáng sủa hơn lần gặp đầu, nhưng không khí ngột ngạt, căng thẳng vẫn còn, thậm chí có phần hơn, không khác gì cảnh Đồng Phi phải chen chân vào chốn đông người trong những ngày giáp Tết hoặc lễ hội.
Gần đến cuối phòng, Đồng Phi đứng lại.
Cô đã nhận ra Phúc Đình. Anh đang ở tư thế nửa nằm nửa ngồi trên giường như cũ, miệng lơ đễnh nhả khói, mắt đăm đắm nhìn lên trần nhà. Anh ta nói mà không cần ngó đến Đồng Phi:
- Tôi cần trao đổi một số viêc. với cô. Còn chiếc ghế ở góc phòng, cô có thể tự kéo ra để ngồi đi.
Thấy Đồng Phi vẫn đứng im không nói năng, Phúc Đình lạnh lẽo:
- Nếu cô thích đứng hơn ngồi thì tùy ư, tôi không ép:
Dừng một lát, Phúc Đình lại tiếp lời:
- Tôi chủ động mời cô nhưng cô có quyền nói trước, nếu cô muốn.
Ban nãy khi nghe lệnh truyền của Phúc Đình từ bà quản gia, Đồng Phi không chối là cô đã không ít lo âu, hồi hộp pha lẫn nhiều sợ hãi. Nhưng giờ thì tâm trạng Đồng Phi đã đổi khác, nhất là lúc gặp vẻ mặt khinh khỉnh cùng ánh mắt nhâng nhâng của Phúc Đình như vừa rồi. Cô cảm thấy không cần phải lịch sự với đức ông chồng bất đắc dĩ này của mình nữa, nên Phúc Đình vừa dứt lời, Đồng Phi đã vội hắng giọng nói ngay:
- Tôi sẽ nói trước.
Âm thanh khô như ngói, rắn như đá thóat ra từ đôi môi mỏng mím chặt của Đồng Phi khiến Đồng Phi hơi khựng lại. Bộ râu dài quá cỡ động đậy, đôi mày đen cau tít, anh gật gù:
- Được, cô khá lắm! Dũng cảm lắm!
Đồng Phi khoát tay:
- Có phải viêc. to tát đội đá vá trời gì đâu mà dũng cảm với không. Tôi chỉ làm với những việc đúng với cá tính, suy nghĩ và tâm trạng của tôi thôi.
Phúc Đình nhếch môi, anh cười khẩy:
- Thế cá tính, suy nghĩ và tâm trạng cô hiện giờ ra sao?
Đồng Phi so vai, trả lời lừng khừng:
- Tất cả đều chẳng quan trọng, dù tôi đang ở trong hoàn cảnh khó khăn.
Hơi nghiêng người:, Phúc Đình cười mỉm:
- Khó khăn về tình cảm hay tiền bạc?
- Cả hai. - Phớt lờ trước lời nói mỉa mai, châm chọc của Phúc Đình, Đồng Phi gật đầu, thản nhiên - Nhưng chủ yếu là về phương diện tiền bạc, đó điều không phải cho tôi mà là cho người khác.
- Cho ai nào? - Ánh mắt sâu hoắm của Phúc Đình lóe lên tia giễu cợt - Đừng nói với tôi là cô cần tiền để dùng vào việc từ thiện nhé?
- Cũng gần đúng như vậy. - Câu hỏi xách mé của Phúc Đình vẫn chưa tác dụng đến Đồng Phi, ngó thẳng anh, cô bĩu môi - Nhưng không cần anh phải tìm hiểu rơ cặn kẽ câu chuyện riêng tư của tôi, chỉ biết tôi cần tiền và ba anh đã giúp cho số tiền đó với điều kiện...
Phúc Đình ngạo nghễ phớt lờ lời Phi:
- Điều kiện này thì tôi biết rồi. Hôm qua chẳng phải ba tôi và cô đã trò chuyện tại đây là gì... Càng nghĩ càng thêm buồn cười... - Phúc Đình khịt khịt mũi - cô định dùng miệng lưỡi Tô Tần để mong thuyết phục tôi làm theo ư cô à? Cô nghĩ rằng cô có khả năng ấy sao? Khó lắm đấy, cô bé ạ.
Hai tiếng "cô bé " cố tình kéo dài ra của Phúc Đình khiến Đồng Phi nóng mũi. Cô nhạt giọng:
- Anh khỏi phải nói, tôi cũng đã biết là khó cỡ nào rồi. Vì thế, tôi đã quyết định...
- Quyết định sao nhỉ - Phúc Đình thản nhiên đốt thuốc.
Ngước mắt nhìn lên trần nhà, Đồng Phi chậm rãi:
- Tôi muốn chúng ta ly hôn.
- Cái gì? - Vứt nhanh điếu thuốc mới được gắn lên môi, Phúc Đình giương mắt ngỡ ngàng - Cô vừa nói gì?
Đồng Phi nghiêm nghị:
- Tôi nghĩ chúng ta nên ly hôn.
Nụ cười chế giễu đã tắt hẳn trên môi Đình, mắt anh bỗng chốc tối sầm lại. Khá lâu sau, anh mới lên tiếng, giọng đùng đục:
- Thế còn nợ nần? Số tiền ấy đối với cô đâu phải nhỏ?
- Ba anh đã kư giấy chuyển nhượng cho tôi số tiền ấy rồi. - Đồng Phi tỉnh bơ - Số tiền ấy đã thuộc về tôi, nghĩa là muc. đích cuối cùng tôi đã đạt được thì tôi còn ở lại đây làm chi nữa chứ? Rời khỏi biệt thự Vũ gia, một việc làm vui lòng anh, vừa nhẹ trí tôi, chẳng phải tốt hơn không?
Trán Phúc Đình nhăn lại, đôi chân mày cau tít. Sự việc không như anh tưởng. Cô gái trước mắt anh lại càng không tưởng hơn, bởi cô đã làm anh ngạc nhiên lẫn bất ngờ.
Số tiền mà ba anh bỏ ra, theo lời bà quản gia đã kể, có lớn lao gì đâu so với tài sản còn lại. Phúc Đình này là con trai duy nhất, làm vợ Phúc Đình, cô ta sẽ sung sướng cả đời.
Nếu bảo cô ta đã vì tiền... mà đúng là cô ta đã vì tiền thật, bởi làm sao cô ta có thể yêu nổi một người què quặt nằm chết gí một chỗ như Đình, từ ăn uống đến sinh hoạt cá nhân, từ viêc. lớn đến viêc. nhỏ đều phải nhờ người giúp đỡ... thì cớ gì khi đã đạt được muc. đích, cô ta lại thẳng thừng khước từ với thái độ cương quyết, không tiếc nuối? Qua nét mặt và ánh mắt cô ta, Phúc Đình có thể khẳng định được điều đó.
"Hay cô ta giở trò làm eo làm sách với Đình? Nhưng Phúc Đình có màng tới cô ta đâu để cô ta có thể sử dụng chiến thuật ấy chứ? Hoăc. là... "
Đôi mày rậm rì đang cau tít của Phúc Đình càng lúc càng nhíu sát hơn.
"Hoặc là cô ta muốn làm khó ba Đình, để anh sẽ vì thương cha mà hạ mình với cô ta?"
Phúc Đình chưa kịp tìm ra câu trả lời cho chính mình thì nghe Đồng Phi giục:
- Sao, thế nào, anh nhất trí với những gì tôi nói chứ?
Phúc Đình ú ớ. Định mời Đồng Phi lên để xài xể cô một mách, để cô tự ái mà tự ư rút lui, nào dè mọi thứ đều đảo lộn hê"t, Phúc Đình đã hoàn toàn bị động trước cô vợ khá xinh đẹp và cũng khá ma mãnh trước anh.
Ngồi thừ ra một lúc lâu, Phúc Đình mới hắng giọng:
- Ba tôi có biết gì về lời đề nghị của cô lúc nãy không?
- Không! - Đồng Phi đáp cụt ngủn.
"Có vậy chứ ". Đôi mày Phúc Đình giãn ra được một chút.
Tuy không chấp nhận cuộc hôn nhân với Đồng Phi và tuy rất muốn tống khứ cô ta ra khỏi nhà, nhưng như thế không có nghĩa là phải ly hôn.
Ly hôn? Con dâu nhà họ Vũ sau ngày cưới một hôm đã quyết định ly hôn? Chẳng phải do cô ta không chịu được người chồng không bình thường này sao? Điều này là một sỉ nhục lớn đối với Phúc Đình.
"Không! Phúc Đình không thể nào chấp nhận được! Cô ta không có quyền bôi nhọ Phúc Đình như thế được!"
- Nếu anh không có ư kiến gì thì tôi sẽ tìm ba anh, cho người hay. - Hất nhẹ những lọn tóc phất phơ trước trán, Đồng Phi thong thả dợm bước quay đi.
- Đứng lại đó!
Tiếng hét không to lắm nhưng lại vang lên trong gian phòng vắng lặng và kín bưng khiến người nghe và hình như cả người nói đều giật nảy mình.
Thót cả tim, Đồng Phi ngớ người ra, lắp bắp:
- Nè! Trong phòng chỉ có hai người, đâu cần anh phải hét to thế? Nói chuyện bình thường như nãy giờ tôi vẫn nghe kia mà.
Mặt Phúc Đình rắn đanh, đôi mắt anh không giấu được tia giận dữ.
"Tôi còn muốn cho cô ăn tát tai đích đáng, vì dám chọc giận cậu ấm của Vũ gia này nữa kiai".
Phúc Đình hầm hừ nghĩ thế và anh nghiến răng, trong lúc râu tóc anh như dựng đứng cả lên:
- Trong nhà này tôi muốn làm gì, muốn noí gì mặc xác tôi, không ai có quyền phê phán hay chỉ trích cả.
Đồng Phi đã trấn tĩnh lại được. Cô nhạt giọng:
- Tôi không phê phán hay chỉ trích ai hết. Tôi chỉ nhắc nhở, nghe hay không tùy người đối diện. Còn vị trí, vai trò trong nhà này, tôi và anh chẳng khác nhau lắm đâu.
- Cô... - Phúc Đình trợn tròn - cô dám trả treo với tôi hả?
Mặt Đình Phi lạnh tanh:
- Thế anh muốn tôi phải làm sao? Im thin thít để anh tha hồ mắng mỏ, nặng nhẹ à?
Phúc Đình ngớ người:
- Tôi... tôi không cần vậy. Nhưng ít ra cô cũng phải biết nể nang tôi chứ?
Đình Phi quay ngoắt lại:
- Còn anh, anh đã nể nang tôi chưa? Chưa chứ gì? Không trọng người thì làm sao người trọng mình được. Hơn nữa... tôi đã nói rồi: Anh sao tôi vậy mà.
- Nhưng đây là nhà của tôi! - Phúc Đình cung tay đánh rầm xuống giường, anh quát - Nhà của tôi, cô rơ chưa?
Tuy sợ đến thót ruột thót gan vì vẻ hung hăng dữ tợn của Phúc Đình, nhưng Đình Phi vẫn bặm môi, cứng cỏi:
- Một khi anh chưa chịu ly hôn, một khi tôi còn ở lại đây, thì nhà này anh chỉ có một nửa quyền hạn và tự do.
- Trời ơi là trời! - Xoắn tít bộ râu như râu bắp của mình. Phúc Đình rên lên - Ba tôi đã rước về đây hạng người gì thế chứ? Vừa trơ trẽn, vừa trâng tráo lì lợm, lại không biết tự trọng là gì.
Đình Phi cũng không vừa:
- Tôi xấu xa chừng ấy, thì anh còn chần chừ gì mà chưa chịu ly hôn?
- Tôi sẽ không bao giờ ly hôn và tôi cấm cả cô điều đó. Còn bây giờ... - Ném mạnh cái gạt tàn vào tường bể nát, Phúc Đình gầm lên - Cô ra mau, ra khỏi nơi này mau. Bằng không, chớ trách tôi đấy.
"Hừ! Lại đuổi!"
Điên tiết, Đình Phi nắm chặt hai tay lại, cô la lớn:
- Thì anh hãy gật đầu đi.
Lần này thì không phải cái gạt tàn nữa mà là cuộn băng nhạc. Và địa điểm Phúc Đình ngắm vào không phải bức tường, mà là Đình Phi. Cầm hộp băng nhạc, anh vung mạnh, xui xẻo hay may mắn không biết, nhưng một cuộn băng còn nguyên hộp đã bay vèo về phía Đình Phi va vào trán cô đánh cốp. Hàng ngàn vì sao chấp chới, mắt Đình Phi hoa lên và cô té quỵ xuống.
Trước khi ngất đi, Đình Phi vẫn còn cố thì thào:
- Tôi muốn... ly... hôn...
Nhìn mặt Đình Phi đầy máu, Phúc Đình hốt hoảng. Bất kể đôi chân và cái thân thể bất trị của mình, Phúc Đình nhào tới và anh cũng ngã lăn ra thảm. Tay anh với tới trước nhưng hoài công. Cuối cùng Phúc Đình chỉ còn cách hét lớn gọi mọi người:
- Ba ơi ba! Bà quảng gia ơi!
Tiếng gọi hớt hải của Phúc Đình vang lồng lộng, mọi người quáng quàng chạy xổ tới. Thấy Phúc Đình và Đình Phi, ông Phúc Nhân kinh hoàng kêu lên:
- Đình Phi! Sao thế này?
Quay ra sau, ông thét chú tài xế:
- Chú ba! Chú ba đâu rồi? Mau gọi bác sĩ Khanh giùm tôi.
Trong lúc chú ba tài xế cuống cuồng chạy đi, bà quản gia lo đỡ Đình Phi đặt lên ghế dài thì ông Phúc Nhân giận dữ trừng mắt ngó Phúc Đình:
- Con nói đi! Con đã làm gì Đình Phi?
Phúc Đình lết dưới sàn, anh nghẹn ngào:
- Cô ấy chọc tức con, con không dằn được nóng nảy. Ba ơi! Con chẳng cố ư đâu.
Giúp bà quản gia chặm máu trên trán Đình Phi lại, ông Phúc Nhân nặng giọng:
- Cố ư hay không thì con cũng không nên hành động hồ đồ như kẻ vô giáo dục như thế... Ba thật không ngờ, con càng lúc càng quá đáng. Con khiến ba thất vọng quá, Phúc Đình ạ.
Biết lỗi của mình không nhỏ nên lúc này Phúc Đình không còn bướng bỉnh nữa. Ôm đầu, anh thở ra:
- Không ai hiểu con đâu. Nhưng con có lỗi, rơ ràng có lỗi, ba muốn trách sao cũng được.
Hên cho Đình Phi, vết thương không nặng lắm, khâu bốn mũi, lại nằm sát viền tóc.
- Không sao đâu. - Bác sĩ Khanh thở phào nói cùng ông Phúc Nhân - Có thể lấy tóc phủ kín được.
- Con gái người ta chỉ có gương mặt, con lại làm thế.
Ném về phía Phúc Đình cái nhìn đầy trách móc, ông Phúc Nhân lắc đầu:
- Ba không hiểu rồi đây con sẽ còn gây ra bao nhiêu chuyện nhức đầu thế này nữa.
Phúc Đình lặng thinh, mắt ngó về phía Đình Phi.
Giờ thì Phúc Đình có dịp để quan sát Đình Phi kỹ hơn.
Vết thương trên trán với mảnh băng trắng xóa và những sợi tóc bết máu dính vào nhau như đầu một chú gà xước vẫn không làm mất đi vẻ đẹp thanh thoát của cô.
Nhưng đẹp để làm gì chứ? Phúc Đình đâu có tiêu chuẩn điều kiện như ngày nào để giành lấy, giữ gìn, sở hữu cái đẹp ấy về mình. Ôi! Sao ngày ấy anh lại không chết phứt đi cho rồi. Anh có tội gì phải nhận lấy kết cuộc bi thảm hôm nay thế này? Còn cô gái tên Đình Phi nữa, tại sao lại cứ khăng khăng một cách thẳng thừng rằng đã lấy anh vì tiền? Làm thế, cô không biết rằng đã xúc phạm vào lòng tự trọng và mặc cảm thân phận của Phúc Đình này đến độ nào ư? Tại sao Đình Phi không noí khác đi, dù sự thật là thế? Có phải do Đình Phi xem thường anh không?
Và tại sao mới hôm qua thôi, Đình Phi đã khẳng định rằng cô sẽ chẳng đi đâu cả. Vậy mà chỉ mới một đêm... cô lại một mực đòi ra đi, một mực đòi ly hôn cho bằng được, dù trước mắt cô là một gia tài kết xù, cùng một tương lai phủ đầy nhung gấm.
Đáng buồn và đau lòng hơn nữa cho Phúc Đình là anh tin rằng quyết định này của Đình Phi lại rất thật. Không đùa giỡn, không đe doạ, cũng chẳng phải làm nư. Trước khi ngất đi, cô vẫn không quên thề u thào đò i ly hôn đã nói lên điều đó. Có lẽ Đình Phi kinh tởm anh, một gã con trai đã què quặt lại còn trái tính trái nết. Ôi, Đình Phi! Tuy tôi hối hận vì đã gây thương tích cho cô, nhưng không thể vì vậy mà tôi bỏ qua việc cô cố tình xúc phạm đến tự ái của một gã đàn ông như tôi. Tôi nhất định không ly hôn! Tôi cho quyền cô đi dâu, ở đâu, sống thế nào cũng mặc, nhưng sẽ không bao giờ có chuyện ly hôn, nếu một khi tôi chưa muốn, chưa chủ động... Cô có hiểu điều đó không?
Trong khi Phúc Đình cứ mãi thừ người ra và hàng loạt câu hỏi tại sao, cùng sự dằn vặt day dứt của bản thân mình thì Đình Phi đã được bác sĩ Khanh băng bó vết thương rồi, tiêm mũi thuốc khỏe xong.
- Thế nào Khanh? - Ông Phúc Nhân hỏi bằng giọng lo âu:
- Ổn rồi, bác ạ.
Bác sĩ Khanh ôn tồn đáp:
- Chỉ cần cô ấy ngủ yên, không bị sốt là được. Nếu có thể, bác nên cho người trông chừng cô ấy.
- Ừ. Bác sẽ làm theo lời cháu.
Ông Phúc Nhân gật đầu.
Ông cho người đưa Đình Phi về phòng, cắt đặt chị bếp ở lại chăm sóc cô.
- Có gì chị gọi cho tôi ngay nhé!
Ông Phúc Nhân cẩn thận dặn chị bếp:
- Nhớ không được ngủ quên đấy.
- Vâng, thưa ông chủ ạ. - Chị bếp lễ phép - Tôi nhớ rồi.
Cuối cùng, trong phòng còn lại mỗi Phúc Đình và bác sĩ Khanh.
- Khanh này!
Phúc Đình lên tiếng khi thấy bác sĩ Khanh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra vê `.
- Tối nay cậu ở lại với tôi nhé?
- Có viêc. gì không?
Khanh buông tay ngó Đình.
- Ờ, thì... cũng có một chút việc.
Phúc Đình thoáng bối rối. Khanh nhíu mày, anh nói sau một lúc do dự:
- Vậy để tôi gọi điện thoại về nhà báo qua một tiếng đã...
Phone về nhà xong, Khanh kéo ghế đến cạnh giường Phúc Đình, anh nhẹ giọng:
- Rồi đấy! Cậu nói đi... là việc gì?
Vậy mà mười lăm phút có hơn, Phúc Đình vẫn không ừ hử. Bác sĩ Khanh nhăn mặt:
- Này! Có gì sao không nói đi? Định gọi tôi lại để nhìn cậu ngồi thừ ra đó hút thuốc hở?
Phúc Đình chậm rãi gắn điếu chốc khác lên môi và bật lửa. Sau đó, anh mới từ từ đáp:
- Tôi muốn cậu làm giúp tôi một việc, có điều... - Phúc Đình ngập ngừng - Không biết cậu nghĩ thế nào và có làm được không?
- Ái dà! Phải cậu không đó Phúc Đình? - Đôi mày Khanh giãn ra nhanh, anh phì cười - Bỗng dưng lại khách sáo thế? Thường cần gì ở tôi, cậu luôn ào ào phăng tới kia mà.
Phúc Đình không cười, tựa lưng vào thành giường, mắt liếc mắt nheo sau làn khói:
- Cậu cười cũng được, chê cũng được, nhưng cậu phải hứa là không để một ai biết được những gì tôi sắp nói với cậu.
- Được. Tôi hứa.
Bác sĩ Khanh tắt hẳn nụ cười khi nhận ra vẻ nghiêm túc trong giọng nói của Phúc Đình, anh gât. nhanh:
- Cậu an tâm đi.
Phúc Đình lại mím môi bgần ngừ rồi sau đó anh chăc. lưỡi hạ giọng:
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc trước cậu có bảo: bệnh tôi được ra nước ngoài điều trị thì cơ may thành công sẽ đến nhanh và chắc chắn hơn phải không?
- Ừ. Nhưng cậu nhắc chuyện ấy để làm gì? Không phải cậu đã từng nổi nóng lên, mỗi khi nghe tôi đề cập đến chuyện ấy sao? - Khanh nhíu trán, ngạc nhiên.
- Cậu không cần thắc mắc - Phúc Đình khoát tay ngắt lời Khanh - Cậu chỉ trả lời tôi phải hay không, vậy thôi.
Khanh xoa cằm, ậm ừ:
- Ồ! Thì... phải.
- Và cậu đã cho biết, cậu có người bạn bên ấy, anh ta chuyên về khoa chấn thương chỉnh hình? - Phúc Đình nói tiếp.
- Ừm. Nhưng cậu cần gì cứ noí phứt ra đi, đừng rào đón vòng vèo nữa.
Bác sĩ Khanh nóng nảy gạt ngang.
Vờ như không thấy vẻ sốt ruột của Khanh, Phúc Đình xoay xoay chiếc bật lửa trong tay, anh bật lửa quẹt lên rồi dập tắt đi. Phải đôi ba lần như vậy, anh mới chịu lên tiếng bằng giọng chậm chạp:
- Nếu đúng như cậu nói thì hãy giúp tôi lo thủ tục đi.
- Cái gì?
Mắt Khanh sáng lên rồi lại cụp xuống nhanh:
- Cậu định giở trò với tôi nữa đấy à?
- Tôi không giở trò. Tôi đang noí thật. Rất thật.
Phúc Đình gằn từng lời một:
- Lo thủ tục xuất cảnh hộ tôi, đó là công việc mà tôi nhờ cậu giúp đấy.
- Nhưng trước đây tôi và ba cậu đã khuyên hết lời, cậu có chịu nghe ra đâu. - Bác sĩ Khanh nhíu mày.
Phúc Đình lạnh nhạt:
- Trước khác, giờ khác.
Dường như vẫn chưa tin tưởng lời Phúc Đình mấy, nên Khanh lại hỏi gặng:
- Sẽ không thay đổi chứ?
- Ừ.
- Thế cậu định bao giờ?
- Càng sớm càng tốt.
Phúc Đình cao giọng:
- Tuần này, tháng này, thậm chí ngay sáng mai cũng được.
- Nè!
Bác sĩ Khanh gần như nhảy nhỏm lên trước câu nói chắc nịch của Phúc Đình. Anh trợn mắt:
- Ra nước ngoài chứ có phải lên Đà Lạt đâu, mà hễ nói đi al` đi ngay hở?
- Tôi không cần biết, cậu làm thế nào đó thì làm. - Phúc Đình dứt khóat - Miễn sao là đừng để tôi phải thất vọng.
Khanh gật gù:
- Tôi hiểu rồi... Có phải vì cô gái ấy mà cậu đã thay đổi trăm tám mươi độ không?
Phúc Đình hơi bối rối, nhưng rồi anh nhếch môi:
- Đúng vậy. Đúng là vì cô ta. Tuy nhiên, mọi việc không phải đơn giản như cậu nghĩ đâu. - Phúc Đình lầm lì - Chỉ cần cậu tranh thủ mau chóng hoàn thành thủ tục hộ cho.
- Tôi sợ cậu luôn.
Khanh thở hắt ra:
- Lúc nài nỉ hết lời thì xôi hỏng bỏng không, giờ lặng thinh chưa kịp đề nghị, đã thúc hối như bị bão lụt đến nơi chẳng bằng... Đúng là cá tính thuộc về hàng bản chất của một cậu ấm quen được nuông chiều có khác. Thôi được, tôi chấp nhận. Ai bảo tôi không biết chọn bạn mà chơi. Dẫu sao, tôi cũng chúc mừng cậu và cả bác Phúc Nhân nữa. Bên trong giữa cậu và cô vợ mới toanh này như thế nào, tôi không cần biết, nhưng rơ ràng rằng việc bác Nhân cưới vợ cho cậu là một việc làm hết sức đúng đắn và đúng lúc.
Phúc Đình nhăn nhúm khi nghe Khanh nhắc đến Đình Phi. Anh bực bội:
- Đã bảo không phải vậy mà. Cậu đừng nói nhăng nói cuội nữa có được không?
- Được, được. Không nói thì không nói.
Khanh xua tay giả lả khi thấy Phúc Đình có vẻ giận. Tuy vậy anh vẫn cố kỳ kèo:
- Nhưng khi mọi viêc. hoàn tất, cậu phải cho tôi biết lư do vì sao cậu lại thay đổi đột ngột đến phát chóng mặt đấy nhé?
- Ừm... - Phúc Đình gục gặc chiếc đầu bù xù của mình một cách miễn cưỡng và rồi anh hỏi tiếp - Khanh này! Theo cậu, khâu hồ sơ giấy tờ có gặp rắc rối không?
- Dĩ nhiên là phải có rồi. Nhưng trước nhất là phải có tiền, mà cậu thì muốn giấu cả bố mình... - Khanh so vai - Thú thật, tôi đang lo, chẳng biết đào đâu ra nhiều tiền để chạy việc cho cậu đây nữa.
- Về khoản này, cậu không phải bận tâm. - Phúc Đình một lần nữa lại đưa tay vuốt cái "ổ quạ" của mình ra sau gáy, anh chép miệng - Tôi có tài khoản riêng. Tôi sẽ kư séc cho cậu, cậu đến ngân hàng nhận tiền và chi thoải mái. Tôi cần được việc chứ không sợ hao tổn.
- Thế thì tốt quá rồi.
Bác sĩ Khanh mừng rỡ:
- Vậy cậu cứ yên trí nhé.
Đúng như lời đã hứa, Khanh hoàn tất thủ tục ra nước ngoài trị bệnh cho Phúc Đình nhanh hơn anh nghĩ, cả vé máy bay cũng mua xong. Mười hai giờ trưa mai là Phúc Đình rời Việt Nam. Khanh đã tình nguyện theo anh để tiện việc chăm sóc.
Cho đến tận giờ phút này, họ vẫn giấu biệt mọi người, ngoại trừ bà quản gia. Ông Phúc Nhân thì đã ra miền Trung giao dịch làm ăn hai ngày nay, nên họ không gặp trở ngại gì mấy. Chỉ còn mỗi việc làm thế nào để Phúc Đình có thể rời khỏi nhà mà không bi. Đình Phi phát hiện?
Và trong suốt khoảng thời gian này, Phúc Đình không hề gặp mặt Đình Phi, hay nói đúng hơn là anh đã từ chối sự gặp mặt, dù Đình Phi đã nhiều lần đến trước cửa phòng anh, làm dữ có, dịu ngọt có, khẩn cầu có, Phúc Đình vẫn cương quyết kín cửa với sự tiếp tay của bà quản gia.
Thật ra, bà quản gia chẳng phải là người nhỏ mọn, chỉ vì ngay từ đầu bà đã có ấn tượng không tốt đối với Đình Phi. Yêu thương Phúc Đình như con ruột nên những ghét, những thương, buồn, giận của Phúc Đình cũng chính là của bà. Từng chứng kiến cảnh Phúc Đình đau đớn vất vả khi bị Lan Anh - người con gái mà bà đã đặt hết niềm tin yêu, chẳng khác gì bà đã yêu thương Phúc Đình - bỏ rơi, nên bà rất sợ hãi. Bà không muốn cảnh cũ lặp lại ở một người con gái khác. Từ sợ biến thành ghét, và thế là bà đã luôn hằn học với Đình Phi, dẫu rằng hơn ai hết, bà biết ro ~mình không có quyền. Bởi xét cho cùng, tuy được Phúc Đình tin yêu, nhưng thân phận bà vẫn là kẻ ăn người ở và bản thân Đình Phi thì không hề làm chuyện phật ư bà.
Về phiá Đình Phi, vết thương trên trán đã lành hẳn, có điều vết sẹo không xóa đi đâu được. Mà mỗi lần mỗi nhìn thấy hay sờ đến nó, Đình Phi, không sao ngăn được nỗi ấm ức.
- Hừ! Chưa là gì của nhau mà hắn ta còn thô bạo thế, nói chi đến viêc. phải sống chung lâu dài. Mới nghĩ đến thôi là Đình Phi đã ớn tới óc.
Giấy ly hông Đình Phi đã viết sẵn, chỉ chờ chữ kư của Phúc Đình, nhưng đã nhiều ngày trôi qua, Phúc Đình vẫn trốn biệt.
Suy nghĩ mãi, Đình Phi vẫn không sao hiểu nổi Phúc Đình.
Đã không ưa, khôn thích, hễ mở miệng là đuổi thẳng cánh, vậy thì can cớ gì khi nghe Đình Phi đòi ly hôn, Phúc Đình lại phản ứng quyết liệt đến thế. Quyết liệt đến mức... ngoài sự tưởng tượng của Đình Phi, cuối cùng hậu quả là trán Phi phải mang một vết sẹo để đời.
Thật chẳng dễ dàng chút nào khi phải đối đầu với kẻ gần như là không bìn thường "nắng sáng, chiều mưa" kiểu này.
Nhưng dù Phúc Đình thuận tình hay không, thậm chí có thể "tặng" Đình Phi một vài vết sẹo nữa, Đình Phi vẫn quyết tâm "moi" cho bằng được chữ kư của anh.
Làm việc này, Đình Phi chẳng thấy hối hận. Cô chỉ nghe áy náy mỗi lúc nhớ tới ông Phúc Nhân.
Quả ông Phúc Nhân là người cha chồng tốt, tốt hơn cả cha ruỘt của Đình Phi nữa. Nhưng tốt thì đã sao, khi Đình Phi chưa muốn lấy chồng và Đình Phi thì đã không nhận cô là vợ?
Hơn nữa, lấy một người chồng hkông yêu đã là một việc làm trái khoáy, đằng này, mình không yêu người mà người cũng chẳng yêu mình. Thử hỏi, cứ tiếp tục kéo dài... thì cuộc sống có khác gì đia. ngục?
Thôi thì đành phụ tấm lòng của ông thôi. Chỉ hy vọng ngày nào đó vị cha chồng này sẽ hiểu mà thông cảm cho cô.
Mãi vẩn vơ với bao điều lẩn quẩn, nên Đình Phi không hay bà quản gia vừa lướt qua. Đến khi Đình Phi giật mình sực nhớ thì bà đã bỏ Phi một khoảng hành lang khá dài, dẫn về phòng Phúc Đình. Đình Phi chực chờ ở đây đã mấy ngày rồi, chỉ cần bà quản gia lơ đễnh khi mang cơm vào cho Phúc Đình là cô xông vô và hôm nay nhất định cô sẽ thực hiện điều đó.
Vừa dốc hết sức chạy theo bà quản gia, vừa phải giữ độ tiếng động nhỏ vừa đủ dể bà quản gia không phát hiện ra được đã làm Đình Phi như muốn hụt hơi đến nơi. Ấy thế mà khi bà quản gia vừa ngừng lại, tra chiếc khóa vào ổ khóa khổng lồ, miệng bà ta đã lên tiếng một cách tỉnh khô:
- Mợ làm gì vậy? - Bà quản gia hừ nhẹ - Chẳng khác gì một kẻ trộm!
Không ngờ bà ta lại tinh ma quỷ quái thế? Biết có mình đuổi theo mà vẫn nín thinh để mình chạy mệt nghỉ. Đình Phi rủa thầm và cô lầu bầu:
- Bà ăn noí dễ nghe một tí có được không?
Bà quản gia cười nhạt:
- Tại cô xui tôi phải nói vậy thôi.
Đình Phi khác lạ gì miệng lưỡi ghê gớm của bà quản gia, biết càng noí càng thua nên cô xua tay gạt ngang:
- Tôi không thèm đôi co với bà nữa.
Vả lại, Đình Phi đến đây chẳng phải để gây gỗ với bà quản gia. Mà mục đích chính là tờ đơn xin ly hôn trong túi áo của cô vẫn còn thiếu chữ kư của Phúc Đình kia.
- Bà muốn noí sao, nghĩ gì mặc bà, tôi không chấp - Đình Phi cáu kỉnh - Tôi cần gặp cậu chủ của bà thôi.
- Gặp cậu Đình à? Ra thế! Được.
Giấu nụ cười đắc ư, bà quảngia thông thả mở toang cánh cửa phòng ra rồi cao giọng:
- Mời cô tự nhiên vào cho.
Sự dễ dãi bất ngờ của bà quản gia khiến Đình Phi không thể không thắc mắc. Nhưng rồi cô lại lắc đầu:
"Ôi! Kệ bà ta. Bà ta cũng giống chủ mình thôi, nắng mưa thất thường ấy mà.
Một chút nghi ngờ đọng lại trong Đình Phi vụt tan nhanh, cô vội vã gạt bà quản gia sang bên, tuôn xộc vào:
- Ô hay...
Đình Phi thảng thốt kêu lên khi trước mắt cô là gian phòng trống tênh như chưa từng có người ở bao giờ.
Mặt tím tái, Đình Phi chộp lấy vai bà quản gia, hỏi nhanh:
- Dì à! Thế này là thế nào?
Đủng đỉnh gỡ tay Đình Phi, bà quản gia chậm rãi:
- Cô muốn hỏi về việc gì?
Phóng tia mắt hậm hực về phía bà quản gia, Đình Phi nóng nảy:
- Cậu Phúc Đình đâu?
- Cậu Phúc Đình hả... - Bà quản gia bình thản ngồi xuống chiếc ghế độc nhất còn sót lại trong phòng rồi từ tốn - Cậu ấy đi rồi.
- Đi? Nhưng mà đi đâu? - Đình Phi cáu kỉnh.
- Đi Pháp. - Bà quản gia buông gọn.
- Đi Pháp ư?
Đình Phi rụng rời, cô lắc đầu nguầy nguậy, mặt cô nhăn nhúm lại như khỉ phải mắm tôm:
- Tôi không tin, bởi làm sao mà ông ta đi được chứ? Ngày nào tôi cũng ngồi trông ra cửa... Hơn nữa, mới khuya này tôi còn nghe tiếng cậu Phúc Đình trò chuyện cùng bác sĩ Khanh kia mà.
- Tin hay không tùy cô. Nhưng việc câu Phúc Đình đi là có thật.
Qươ cây chổi nylon, bà quản gia ậm ừ:
- Cậu Đình đi từ lúc sáu giờ sáng, đi bằng cổng sau, chính tôi đưa cậu ấy ra xe. Giờ này có lẽ cậu ấy sang đến Thái Lan, Hồng Kông hoặc Singapore rồi cũng nên.
"Trời hỡi trời!" Vậy là cô đã chậm chân rồi ư?"
Đình Phi chết điếng:
- Dì Hai có nghe cậu Đình đi bao lâu sẽ trở về không?
- Tôi không biết. - Bà quản gia ngước lên - Nhưng sớm nhất có lẽ cũng phải chờ cậu ấy thật hết bệnh, bác sĩ Khanh noí vậy.
- Thế ông chủ có hay không?
Bà quản gia chặn ngang lời Phi:
- Ông chủ không hề hay biết gì cả.
Ôm lấy đầu, Đình Phi ngồi phịch xuống sàn gạch hoa. Tờ giấy ly hôn mà Đình Phi đã nắn nót viết mấy hôm nay giờ trở thành vô nghĩa. Đình Phi chẳng biết phải xử trí ra sao và nên khóc ay nên cười nữa.
Việc Phúc Đình đột ngột bỏ ra nước ngoài, khiến Đình Phi hoang mang. Dường như không phải chỉ đơn giản để trị bệnh, mà là nhằm bảo vệ quyết định của anh ta: không ly hôn.
- Phúc Đình! Anh thậ tlà tàn nhẫn.
Và suốt buổi chiều hôm đó, Đình Phi cứ nằm khóc mãi ở trong phòng. Chả biết sao dạo này cô hay khóc thế. Nhưng... ngoài khóc ra... cô còn biết làm gì nữa đây chứ?
Chẳng hiểu, Đình Phi sẽ còn khóc đến bao lâu, nếu không có tiếng gơ cửa từ bên ngoài và giọng đùng đục lạnh lùng của bà quản gia:
- Ông chủ gọi cô đấy.
- Ba tôi về rồi ư?
Tiếng khóc nín bặt, quẹt nước mắt, Đình Phi ngồi bậy dậy:
- Được, dì thưa lại với ba tôi, tôi sẽ ra ngay.
Đình Phi nghĩ ra rồi. Chỉ có ông, chỉ có cha chồng mới có thể giúp cô được thôi. Nào ngờ, Đình Phi chưa kịp lên tiếng thì ông Phúc Nhân đã buông lời mở đầu:
- Đình Phi! Con biết ba gọi con lên là vì việc gì không?
- Dạ không ạ.
Đình Phi không khỏi hồi hộp.
- Là vầy... - Ông Phúc Nhân chợt nghiêm mặt - Hôm trước, ta đã hứa với con nếu Phúc Đình đồng ư ra nước ngoài trị bệnh, ta sẽ cho con trở lại trường. Vậy thì con hãy chuẩn bị đi nhé! Sáng mai, con có thể lên trường được rồi. Mọi việc, ta đều chiều theo ư con. Ngược lại, con phải chấp thuận một điều kiện...
- Điều kiện gì hả ba? - Đình Phi thót tim, môi cô run nhẹ.
- Ta muốn khi con ra trường về lại "Vũ gia" và mọi chi phí cho việc học tập của con phải để ba lo liệu.
- Ồ! Không được đâu, ba ơi. - Đình Phi kêu lên - Cả hai điều kiện đều không được.
- Tại sao?
Dụi mẩu thuốc hút dở vào chiếc gạt tàn hình ngôi sao, ông Phúc Nhân nhíu mày, hỏi gặng Đình Phi.
Mặt Đình Phi hơi tái đi, cô hấp tấp noí:
- Thứ nhất, về lại Vũ gia nghĩa là con trở lại với Phúc Đình. Mà như ba thấy đó, chúng con không thể nào hòa hợp với nhau được.
- Hòa hợp hay không sau này hẵng tính. - Ông Phúc Nhân dịu dàng nhìn Đình Phi - Không là dâu thì vẫn có thể là con, Phi ạ. Thế còn điều kiện thứ hai, con nghĩ sao?
Đình Phi gãi đầu, ngắc ngứ:
- Con chẳng biết noí thế nào nữa. Giữa con và Phúc Đình mâu thuẫn dữ dội cũng chỉ vì vấn đề tiền bạc. Nếu con xài tiền Vũ gia hóa ra anh Phúc Đình đã noí đúng sao? Ba à! Xin ba nghĩ lại... Con đủ khả năng để lo cho mình mà.
Nụ cười tắt hẳn trên môi, mắt ông Phúc Nhân hình như tối lại. Ông khoát tay:
- Nếu con vẫn khăng khăng bảo thủ ư kiến của mình., thì xem như buổi noí chuyện hôm nay và những lời đề nghị của con, ta chưa từng nghe qua vậy.
Nghe ông Phúc Nhân tuyên bố chắc như đinh đóng cột, Đình Phi hốt hoản g. Quên cả đây là cha chồng của mình, cô chồm tới, níu lấy tay ông khi ông dợm chân đứng lên, miệng cô rối rít:
- Con chịu. Con chịu rồi ba à.
- Có thế chứ.
Ông Phúc Nhân ngồi trở lại ghế, mới nở nụ cười hài lòng:
- Con thậ tlà biết chuyện v` ngoan ngoãn, ta rất hài lòng về con đấy Đình Phi. Còn đây này...
Thọc tay vào túi, ông Phúc Nhân lấy ra một xấp tiền, đặt trước mặt Đình Phi:
- Con giữ lấy để chi phí. Hàng tháng, ta sẽ gởi lên sau.
Lần thứ hai, ông Phúc Nhân lại đứng lên:
- Thôi, không làm mất thời giờ của con nữa. Con hãy về phòng thu xếp đồ đạc rồi tranh thủ ngủ sớm. Sáng mai năm giờ, ta sẽ bảo tài xế đưa con trở lên trên ấy.
- Không cần phải phiền phức thế đâu. - Đình Phi xụ mặt, từ chối. - Tự con đi được mà ba.
Ông Phúc Nhân thoáng cau mày, nhưng rồi ông phẩy tay:
- Con không thích thì thôi, tùy con vậy. Ba thật tình muốn lo lắng, quan tâm đến con.
Đình Phi nuốt nhẹ tiếng thở ra vào lòng.
- Cám ơn ba.
Ông Phúc Nhân hơi mỉm cười:
- Chỉ cần con không oán ba đã mang đến cho con bao điều rắc rối suốt thời gian qua là đủ để ta vui rồi.
Lấy Chồng Xứ Lạ Lấy Chồng Xứ Lạ - Dạ Miên Lấy Chồng Xứ Lạ