Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10409 / 21
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14 -
ày biết tại sao có vụ quậy hôm đám hỏi của mày không?
Đang lui cui xếp lại kệ đồ chơi cho học trò, Bảo Hân ngừng tay, ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời chị Trúc:
- Không! Mà em cũng không muốn biết.
Trúc lên giọng tức tối:
- Nên biết em à? Nhiều cái bất ngờ lý thú lắm đấy!
- Bi hài kịch mà, không lý thú sao được.
- Nhưng điều lý thú nhất là chuyện có người đứng ra mướn bà Liễu đánh ghen.
Thấy Hân sững sờ nhìn mình, Trúc đắc ý nói tiếp:
- Tao nghe Huyền Sương kể vanh vách từ đầu tới đuôi mới không khỏi giật mình.
Hân bỡ ngỡ:
- Huyền Sương có đi đám hỏi em đâu để kể với lể. Nhiều chuyện thấy ghét! Mà... nó kể gì vậy?
- Nó nói con Khương Liên, chị bà con với nó là bồ ruột thằng Thuấn -
Quay sang Hân, Trúc nói tiếp:
- Em biết Khương Liên không?
Hân lặng lẽ gật đầu. Trúc tức giận:
- Biết à! Biết mà không bỏ nó cho rồi, để bị một cú đau điếng. Thằng Thuấn là thằng đểu mà!
- Em đã biết ảnh đểu rồi. Chị kể tiếp đi!
- Ờ... con nhỏ này nhà giàu lắm, hình như lớn hơn thằng Thuấn 3, 4 tuổi, có một cửa hiệu cho mướn băng vidéo đầu máy cũng khá. Thằng này ăn dầm, nằm dề ở đó mà.
Liếc Hân một cái, thấy thái độ cô vẫn bình thản, Trúc kể tiếp:
- Huyền Sương nói số tiền thằng Thuấn bỏ ra mua cái hôn thú với mụ Liễu là của Khương Liên, con nhỏ này tin chắc thằng Thuấn tính chuyện lâu dài với mình nên móc hết hầu bao ra lo cho nó.
- Nhưng anh Thuấn nói với em toàn bộ chuyện này là do mẹ ảnh mà.
Trúc dài giọng:
- Xời! Giờ này mà vẫn còn tin nó, không lẽ nó đi nói sự thật chả ra làm sao đó với em à. Con Sương lại rêu rao rằng chính bà Hoàng Yến, mẹ thằng Thuấn bắt nó đi hỏi cưới em, vì bà ta chê Khương Liên lớn tuổi, không đàng hoàng, dễ gì chung thủy suốt thời gian con bả ở nước ngoài. Con Liên căm lắm nhưng đâu hó hé gì được, vì cô ả làm bé tay giám đốc nào ở miền Tây, hắn mua cho cái cửa hàng đâu phải để cô ta công khai xây tổ uyên ương với kẻ khác.
Hân thở dài, cô chống cằm nghe chị Trúc kể xấu về Thuấn:
- Con nhỏ Liên này cũng thâm. Nó biết mụ Liễu mê cờ bạc, mà với dân có máu đỏ đen thì tiền là trên hết, nên nó tung tiền ra nhờ mụ ấy quậy tới nơi tới chốn. Dĩ nhiên sau cái màn quậy này, em có ba đầu, sáu tay cũng không dám rớ vào thằng Thuấn nữa. Nó sẽ thừa cơ hội này mà bám thằng quỷ đó. Một năm, hai năm, ráng ráng biết đâu cũng được đi Mỹ.
Hân chua chát:
- Trong khi đó Thuấn lại nói tại bà Liễu vòi ảnh một món tiền quá lớn, ảnh không đủ sức cho nên bả mới dằn mặt bằng một màn không thể ngờ được.
Trúc cười cười:
- Cũng có thể mụ ta cố ý vòi Thuấn một số tiền thật để tạo nguyên nhân giả cho mụ ấy dễ quậy không chừng.
- Hôm đó mụ ta dám tuyên bố đang mang bầu nữa mà.
- Ôi! Càng lắm trò càng tạo ấn tượng. Mụ ấy sợ gì ai mà không tuyên bố có bầu chứ.
Giọng Hân ấm ức:
- Nhưng nếu mụ có bầu thật thì sao?
Chị Trúc nhìn chầm chầm Bảo Hân:
- Em nói vậy là... là... không lẽ thằng Thuấn dám ăn ở với... với...
- Hừ! Sao lại không? Em từng thương ảnh đến mức cứ nghĩ sẽ chết được, nếu ảnh gian dối, nhưng sao bây giờ em chỉ thấy ghê tởm khi nghĩ tới những cái vuốt ve, âu yếm của ảnh. Quả là em chưa hiểu gì về người ảnh hết, em chỉ thấy bề ngoài đẹp trai, lời nói ngọt ngào, khôn khéo, nuông chiều em là em yêu. Ngờ đâu với những cô gái khác ảnh cũng vậy. Có khác chăng với riêng em, ảnh chưa đạt được mục đích sau cùng nên cứ dài công săn đón.
Mắt Hân chợt xa xôi:
- Chị biết không, em thường kiêu hãnh, tự hào cho rằng mình đã loại được nhiều đối thủ để là người độc nhất chiếm lĩnh tình yêu của Thuấn. Nghĩ lại em thấy mình đã bị lòng cao ngạo đánh lừa nên không thấy gì hết. Thật ra Thuấn rất tệ, việc tệ nhất, đáng để em khinh bỉ nhất, là ảnh đã ăn ở với người đàn bà đáng tuổi mẹ mình, chỉ vì ảnh là gã đàn ông không sống thiếu tình dục được, chứ không vì nguyên nhân nào khác.
Thấy Trúc vẫn ngó mình đăm đăm, Hân nói tiếp:
- Mẹ anh Thuấn đúng là người từng trải, tính xa, trông rộng. Bác ấy thường chê cách sống, rồi nề nếp của gia đình em là thủ cựu, lạc hậu, lỗi thời, em tưởng mình không lọt vào mắt bác ấy rồi chứ! Ai ngờ sau này chính bác lại chọn em. Để làm gì nhỉ? Thật sự em vẫn chưa hiểu, không lẽ bác Yến nghĩ rằng em có đủ sức lôi kéo thằng con của bác trở về à? Coi chừng bác ấy lầm đó, khi rõ ràng bác đang khốn đốn vì bà con dâu thời đại đang đòi hỏi đủ điều. Điều đau đầu nhất là chuyện cái thai, chẳng biết con ai nhưng trên pháp lý là cháu nội mình.
- Ủa! Vậy con mụ đó có bầu thật à?
- Chuyện đó bác sĩ chắc cũng chưa dám khẳng định. Chỉ có tiền mới tính được cái thai ấy thôi. Ha! ha! quả báo nhãn tiền.
Trúc ngần ngừ:
- Em không buồn sao Hân?
- Nếu chị là em, chị có buồn không?
Trúc háy cô một cái thật dài:
- Hứ! Nếu chị là em đời nào chị yêu thằng quỷ ấy để phải buồn phải khổ. Tao khó tánh lắm mày ạ! Thà ở giá như bây giờ, chớ tao thấy tụi bây yêu loạn quá, tao sợ...
Hân nói:
- Đâu phải ai cũng yêu tham như anh Thuấn, hay yêu ngu như em đâu mà chị sộ.
- Phải! phải! Có những người lại yêu kiểu có tiền như Khương Liên, hay yêu thầm như kiểu thằng Triều nữa. Em biết không, con Huyền Sương nói thằng Thuấn mấy hôm nay lại ăn ngủ bên con Khương Liên.
Hân kêu lên:
- Kệ ảnh! Chị đừng nhắc nữa được không? Em không muốn biết gì thêm về họ hết.
Trúc tiu nghĩu, nhưng cô không giận khi ngó thấy mắt Hân chục rưng rưng khóc. Trúc bước tới kéo tay thằng Lễ Trí xuống, nó ngủ say quá nên gác tay lên cả ngực bạn. Phải chi lúc nào người ta cũng vô tư hồn nhiên như trẻ con nhỉ? Nhìn chúng ngủ cũng thấy lòng mình trẻ lại và chan chứa tình thương.
Quay sang thấy Hân vẫn còn ngồi thừ ra với ba mớ đồ chơi, Trúc nhỏ nhẹ:
- Nằm ngủ chút đi Hân, chị coi lớp cho!
- Dạo này em muốn ngủ phải uống thuốc, nếu không cứ nằm ôm gối mà đợi nghe đồng hồ ngân nga đủ các bài nhạc. Còn buổi trưa như bây giờ thì không cách chi nằm được hết. Có lẽ trời bắt đầu hành em rồi chị Trúc.
- Nói tầm bậy tầm bạ! Trời nào mà hành. Chị biết em khổ lắm. Nhưng Hân nè, chị nói thật, thà em khổ vài ba tháng còn hơn khổ suốt đời vì Thuấn.
- Đừng an ủi em nữa chị Trúc. Chị kể chuyện chị cho em nghe đi.
Trúc chớp mắt:
- Anh ấy chết rồi là hết, còn gì đâu mà kể chứ.
- Kể về những người khác sau ảnh. Em vẫn thắc mắc tại sao đẹp người, đẹp nết như chị mà lại ở một mình. Chị không yêu được ai ngoài anh Trung sao?
- Có, chị có yêu chứ, nhưng cứ chờ đợi rồi tan vỡ, rồi lại bắt đầu với một người khác bằng tất cả các bước của một cuộc tình phải có, xong lại vỡ tan. Đúng là có tình, mà không có nợ, thì đành dang dở, như giấc chiêm bao. Má chị nói tại anh Trung thương chị quá nên hồn ảnh theo phá, chị khó lấy chồng lắm!
Hân rùng mình:
- Mà... chị có tin như vậy không?
- Đôi lúc buồn qúa, chị cũng tin, tin để đổ thừa: vì lòng ghen tuông của người chết mà số mình lận đận long đong, chớ không phải vì lòng dạ mau thay đổi của những người sống mà mình cứ trôi nổi với những cuộc tình vô vị. Đời người ta trăm năm thật, nhưng chẳng mấy chốc tuổi trẻ và sắc đẹp của phụ nữ sẽ qua rất nhanh. Bây giờ chị đã lớn tuổi không còn tự tin như xưa để có thể phải bắt đầu lại từ đầu cho một tình yêu. Chị mệt mỏi thật sự rồi nên chị sợ yêu lắm!
Bảo Hân rụt rè hỏi:
- Em thấy ba của bé Mỹ Ngà cũng rất tốt, ảnh đeo đuổi chị cũng gần 3 năm rồi còn gì?
Trúc nhún vai:
- Chị sợ những cuộc hôn nhân chấp nối. Khi đang là bồ bịch, người đàn ông tự dấu con người của họ hay lắm, đến lúc nên vợ nên chồng mới lòi ra ức, tỉ cái xấu, không lẽ lại ly dị như anh ta đã ly dị bà vợ trước?
Hân phản đối.
Trúc bật cười:
- Thì chị cũng đang hạnh phúc. Chị quen một mình rồi Hân à! Chị bằng lòng với cuộc sống đang sống, chị đã qua rồi cái thời đôn đáo đi tìm cho mình một tình yêu như em bây giờ.
Kín đáo nhìn Hân, Trúc trầm giọng:
- Quên khuấy thằng Thuấn đi, chị biết có một người tốt, rất yêu em...
Hân thẳng thắng nói:
- Triều phải không? Nhưng tính của ảnh không hợp với em. Ảnh tự cao quá.
- Nó đã nói gì mà em cho là tự cao.
- Cần gì phải nói.
Nheo mắt, Trúc kêu lên:
- A! Vì không nói nên mới bị nghĩ là tự cao. Tao phải xui nó nói mới được.
Nghiêm mặt lại Hân hỏi:
- Vậy chứ ảnh đã tâm sự gì với chị.
- Nó mà tâm sự gì với ai. Im ỉm, lầm lì như hòn đá! Nhưng đá xanh, đá cuội gì cũng đừng hòng qua mắt tao. Mà phải công nhận thằng Triều hay! Dạo nghe mầy gần đám hỏi, nó buồn lắm, nhưng đố ai biết nó thất tình, ngoài tao ra.
Bảo Hân ngắt lời:
- Vậy sao chị biết?
Trúc hiu hiu tự đắc:
- Thế mới tài.
Thấy Hân có vẻ nóng ruột muốn nghe, Trúc được dịp chọc cho cô vui:
- Sao, muốn biết không nhỏ?
Trề môi, Hân làm tỉnh:
- Ôi! Chuyện thiên hạ, biết càng thêm mệt!
- Tốt! Tao khỏi mất công kể!
- Tốt! Em ngủ đây.
- Ê! KHông cần uống thuốc à?
- Không.
Trúc lém lỉnh:
- Vậy... thằng Triều còn hơn... thuốc, nghe nhắc tới nó mầy ngủ được ngay.
Nằm xuống chiếc chiếu sát vách tường, Hân mai mỉa:
- Nghe nhắc tới sợ quá em phải ráng ngủ để tìm quên ấy chứ...
Trúc vẫn không tha:
- Vậy là lúc thức, em vẫn hay nhớ tới anh chàng Bá tước Đờ Phe Phắc?
Mím môi, Bảo Hân đáp khẽ:
- Có! Em vẫn nghĩ nếu cần một người chồng để làm tấm bình phong, để làm một chỗ dựa cho đỡ cô đơn, chọn Triều vẫn hay, dù anh ta hơi khập khễnh, có dựa phải cẩn thận, không lại ngã.. cả đôi.
Sững người một chút, Trúc nạt:
- Ác vừa thôi Hân! Đừng nên nói thế!
- Ác mới đúng là Bảo Hân. Vì chị lúc nào chẳng rủa em là độc mồm, độc miệng!
- Nhưng chuyện này thì không nên, em không để ý đến Triều thì thôi, nói ra những lời như vậy tội lắm. Nó thương em thật mà.
Thấy Hân nhắm mắt như ngủ, Trúc nói:
- Dạo trước có một lần chị vào phòng của Triều để mượn búa, chị thấy trên bàn có một cuốn tập vẽ bìa đẹp lắm. Thì cũng tật tò mò, chị mở ra xem. Eo ơi! Toàn là hình vẽ, em đủ tư thế, đủ kiểu, không biết nó ngồi ở đâu để nhìn mà vẽ hay thật. Có tấm em đang ngồi chống tay dưới cằm, cắn một ngón út giữa hai hàm răng dáng suy tư nghĩ ngợi, có tấm em nghiêng nghiêng đầu, hai tay giơ lên kiểu như đang làm lỗ tai thỏ...
Trúc mỉm cười khi thấy Hân mở mắt nhìn mình.
- Chị độ chừng anh chàng thấy em đang dạy học trò chơi cái trò "con thỏ ăn củ cải đỏ" trong dễ ghét qúa, nên anh ta mới vẽ em như thỏ.
- Xì! Chớ hổng phải ảnh muốn biến em thành thỏ để đem nấu rượu.
- Ủa! Không ngủ à?
- Chưa chớ không phải là không! Nghe chị kể em bị biến thành thỏ là sùng rồi, làm sao ngủ liền được.
Nghiêng đầu ngó Hân, Trúc hỏi:
- Nhưng cũng vui vui được chút chút chứ?
- Ờ! Kể nữa đi.
- Triều vẽ cũng gần hết cuốn tập, trong đó có một hình rất ngộ.
- Ngộ là sao? Bộ ảnh vẽ em thành con thằn lằn hả?
- Không phải! Nó vẽ em đứng chống nạnh với cái đầu to thật to, cái mình nhỏ xíu. Mặt em hất lên sừng sộ như đang gây với nó. Nó vẽ lỗ mũi em bẹp dí xuống xấu ơi là xấu!
Hân nhỏm người dậy bực tức:
- Sao kỳ vậy?
- Gì mà kỳ, lỗ mũi xẹp tại có một bàn tay nắm lại, xỉa ngón trỏ đè bẹp lép nó xuống.
Liếc liếc Hân, Trúc nói tiếp:
- Chắc bàn tay đó của nó. Phía dưới có ghi câu " Dễ ghét mà ghét không dễ!"
Rồi Trúc kết luận:
- Thằng tài thiệt!
Hân bĩu môi:
- Vẽ lén, vẽ xấu người ta mà tài.
- À! vậy phải đường hoàng mời... cô bảo Hân ra làm người mẫu mới tài phải không? Nhất định tao sẽ bảo Triều làm như vậy.
- Tội qúa chị Trúc ơi! Cho em xin hai chữ bình an đi.
- Bình an hay không là do mình. Ai dám cho đâu mà xin.
- Lòng em vẫn vững như bàn thạch, chỉ sợ bà Thạch Thảo và nhỏ Huyền Sương đơm đặt lắm lời thôi. Em xin bình yên từ những người thích tạo sóng gió cho người khác kìa. Nói thật, em sợ Huyền Sương lắm. Nó mà trông thấy những hình ảnh Triều vẽ thì nó đồn rùm beng lên cho coi. Cả tháng nay em như con cua lột, cố tạo cho mình lớp vỏ cứng trước dư luận, vừa tàm tạm quen lì nên em sợ phải tạo một lớp vỏ mới nửa lắm. Xin bình an là như vậy đó!
Trúc lý sự khơi khơi:
- Người ta nói rằng "Đừng mơ đời bình an, bởi nếu có bình an tức hồn em đã chết". Không lẽ thằng Thuấn có khả năng giết chết tâm hồn em à?
Hân làm thinh. Biết cô không muốn nhắc tới Thuấn, Trúc vội lảng qua chuyện khác:
- Mày làm gì phải sợ con nhỏ lắm mồm đó! Thằng Triều có tình ý gì với nó đâu?
Cả với Thạch Thảo cũng vậy, hai đứa làm như thân thiết với nhau lắm, nhưng chị chị em em ngọt sớt, mà đứa nào cũng ngấm ngầm quyến rủ thằng Triều. Nhưng nó không phải tay mơ để tụi này muốn õng ẹo thế nào cũng được đâu mà sợ. Triều đàng hoàng, nó tốt lắm Hân!
Tựa lưng vào tường, Hân dửng dưng:
- Lạ thật! Tự nhiên quảng cáo cho anh ta dữ vậy? Bộ chị không thấy em và ảnh như mặt trời với mặt trăng à?
- Thấy chứ! Tại trước đây có mâu thuẫn, nên em đối với Triều như mặt trời, còn mình như mặt trăng, bây giờ em cứ nghĩ mình là trái đất đi, mọi việc sẽ khác xưa xa lắc. Vì trái đất nào lại không cần hơi ấm của mặt trời.
Hân phì cười trước cách ví von kiểu gán ghép cố ý của Trúc. Cô biết Trúc thương mình, những lời chị nói như đùa nhưng thật lòng, vì có nhiều lần chị vẫn khen bóng khen gió Triều với Hân. Chị so sánh anh với người đàn ông khác rồi nhận xét rằng: người như Triều rất chịu khó, anh có thể từ tay trắng làm nên sự nghiệp nếu có một động lực đặc biệt... Hân thì khó là động lực đặc biệt đó lắm vì bản thân cô bây giờ cũng đang cần một động lực.
- Thấm ý rồi sao mà cười hả nhỏ?
- Ờ! thấm ý rồi thưa bà chị. Có điều không biết em sẽ nhận được gì từ những tia nắng ấm áp của mặt trời, khi tầng ôzôn ngày càng bị phá vỡ to. Em cần cái gì đó cụ thể hơn hơi ấm mặt trời, và tự em sẽ tìm ra, em tin là như vậy!
Lấp Lánh Mưa Bay Lấp Lánh Mưa Bay - Trần Thị Bảo Châu