It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Mặc Tà Trần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 109
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 637 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:33:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 102: Chương 101
uyên quý phi chậm rãi nheo mắt đẹp lại, nguy hiểm cười nói: “Nam nhân bà, nói ai thích hôn người đấy?”
“Ngươi mới là nam nhân bà.” Đức quý phi hừ nhẹ một tiếng, phóng bạch ngọc đỉnh lô tới trên tay Nạp Lan Yên, thuận tiện nghiêng đầu liếc mắt Tuyên quý phi một cái, “Lễ gặp mặt chỉ cho một cái hôn, ngời ngươi ra cũng không có ai nữa.”
“Ai nói chỉ có một cái hôn?”
Tuyên quý phi thần bí dương môi cười, “Lễ gặp mặt của ta, đương nhiên không thể bị đám tục nhân (người phàm tục) các ngươi nhìn thấy.”
Bạch ngọc đỉnh lô vừa vào tay, một cổ linh khí liền phả vào mặt, Nạp Lan Yên nhìn là vừa kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) vừa kỳ quái, đây đúng là một đỉnh lô cấp bậc Thượng phẩm Linh Khí!
“Đức mẫu phi, này......”
Nạp Lan Yên nói còn chưa nói xong, đã bị Đức quý phi phất tay đánh gãy, cười nói: “Cho ngươi thì ngươi cứ nhận, ở nơi này của ta cũng là lãng phí, huống chi thân là nhi tức đầu tiên vào cửa của Lãnh gia ta, còn tuổi nhỏ đã là Bát phẩm Luyện Đan Sư, không cho ngươi thì cho ai?”
Cho đến bây giờ, lão đại Lãnh Thiếu Lân còn không có ý tưởng thú thê (cưới vợ), lão Nhị tuổi còn trẻ ngày qua ngày vô cùng nhạt nhẽo, lão Tứ, lão Ngũ lại tâm chơi đùa không giảm, Lão Thất và lão Cửu còn nhỏ, lão Lục lão Bát lại không ở đế đô.
Chín nhi tử, trước mắt đã thú thê chỉ có một người là lão Tam.
Nạp Lan Yên thu bạch ngọc đỉnh lô, ánh mắt trịnh trọng nói với Đức quý phi: “Đa tạ Đức mẫu phi.”
“Tiểu Yên nhi, đến Tuyên mẫu phi nói thầm với người.” Tuyên quý phi kéo Nạp Lan Yên từ trong lòng Lãnh Thiếu Diệp ra, cười tủm tỉm đưa cho nàng một cái hộp gỗ, tiến đến nàng bên tai nói nhỏ, “Tiểu Yên nhi, trở về lại mở ra xem nha.”
Nạp Lan Yên thu hộp gỗ, cũng trịnh trọng nói đa tạ.
Nữ tử dịu dàng ngồi bên cạnh bàn cờ vây không khỏi cười khẽ: “Ta nói hai vị muội muội, các ngươi là không tính để cho thê tử của lão Tam đi vào à?”
Lần này không đợi Tuyên quý phi nói cái gì nữa, Lãnh Thiếu Diệp đã trầm mặt không nói nắm tay của Hồ Ly nhà mình đi vào đại điện, đi đến chỗ ba người ngồi ở trong điện.
Ngồi ở trên thủ tọa (ghế cao nhất) nam tử trẻ tuổi, một bộ trường bào màu vàng thêu hoa văn hình rồng, hai đạo mày kiếm bay nghiêng mà vào, khí phách nghiêm nghị, một đôi mắt phượng hẹp dài lãnh thúy (lạnh lung + thâm thúy), mũi thẳng, môi mỏng hiện lên độ cong tự tiếu phi tiếu (cười mà không phải cười), quả thực là tuấn mỹ vô cùng, tôn quý vô song.
Ngồi bên cạnh hắn là một vị nữ tử thanh nhã như liên (hoa sen), một bộ áo trắng, phiêu dật như tiên, hai mắt sáng trong và ấm áp, giữa hai đầu lông mày lại không mất ung dung quý khí của mẫu nghi thiên hạ.
Nữ tử ngồi một bên ở bên cạnh bàn cờ vây cũng mặt mày như họa, hai mắt cười yếu ớt lúc nào cũng mang theo dịu dàng và thanh uyển của nữ tử Giang Nam.
Liệt Diễm Hoàng đế, Liệt Diễm Hoàng hậu, Uyển quý phi.
Thân phận ba người không cần suy đoán, dễ dàng miêu tả sinh động.
Tuyên quý phi và Đức quý phi cũng lười biếng bước tới vị trí của mình ngồi xuống, năm người đều đặt ánh mắt ở trên người của Lãnh Thiếu Diệp và Nạp Lan Yên.
Lãnh Thiếu Diệp nhẹ nhàng nắm tay của Nạp Lan Yên, giọng nói trầm thấp bình tĩnh chậm rãi vang lên: “Phụ hoàng, mẫu hậu, Uyển mẫu phi, Tuyên mẫu phi, Đức mẫu phi, nhi thần mang Yên Nhi đến thỉnh an.”
Nạp Lan Yên mỉm cười, khuynh thân thi lễ một cái: “Phụ hoàng, mẫu hậu, Uyển mẫu phi, Tuyên mẫu phi, Đức mẫu phi.”
“Yên Nhi ngươi trước ngồi xuống.” Đế vương đối với Nạp Lan Yên chỉ chỉ một bên nhuyễn tháp (giường êm), giọng điệu ôn hòa, nhìn Lãnh Thiếu Diệp trong con ngươi hiện lên ý cười bỡn cợt, “Lão Tam, trễ như thế ngươi mới mang Yên Nhi trở về, ngươi nói vi phụ nên như thế nào thu thập ngươi?”
Lãnh Thiếu Diệp nhướng mày, chỉ nói: “Như thế này ta liền mang đi.”
“Ngươi đó, biết rõ tính tình của lão Tam còn trêu chọc hắn.” Hoàng hậu áo trắng xuất trần cười khẽ nhìn Hoàng đế, đi đến bên người Nạp Lan Yên, kéo tay nàng, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt của nàng một lúc lâu, mới tràn ra một tiếng thở dài trầm thấp không thể nghe thấy, “Càng ngày càng giống bộ dáng của nương ngươi......”
Uyển quý phi cũng tiến lên từng bước, vỗ vỗ bả vai của Nạp Lan Yên, nói: “Tiểu Yên nhi, nếu lão Tam dám khi dễ con liền nói với chúng ta, cam đoan đánh hắn.”
Thái tử Lãnh Thiếu Lân và Ngũ hoàng tử Lãnh Thiếu Kỳ là Hoàng hậu sở sinh, mà Tứ hoàng tử và Bát hoàng tử bên ngoài là Uyển quý phi sở sinh.
“Các ngươi ai đánh được tiểu tử này?” Môi mỏng của Hoàng đế bệ hạ giương lên một nụ cười có chút tà mị, mắt phượng lãnh thúy dừng ở trên người Nạp Lan Yên, chậm
Lãnh Đế Cuồng Thê Lãnh Đế Cuồng Thê - Mặc Tà Trần