A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: Mị Tử Diên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 527 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:19:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 95: Chém Giết
au khi đưa nàng về phòng, hoàng hậu còn ngồi lại một lát, sau đó mới đi, Long Y Hoàng có chút nhà chán đứng nhìn cửa sổ, phòng của nàng ở lầu ba, vì thế từ xa có thể nhìn thấy đội binh mã đang thao luyện, cùng thanh âm đinh tai nhức óc.
Vài tên hoàng tử cũng đứng trên phong hỏa chỉ huy chiến trận, tràng diện thực rất đồ sộ.
Một lúc sau, Phượng Trữ Lan vẫn chưa về, Long Y Hoàng không chịu được cảm giác đau lưng, thoáng cái ngã lên giường mơ màng ngủ thiếp đi.
Mặc dù giường không mềm mại thoải mái bằng giường trong hoàng cung, nhưng là nàng không có lựa chọn nào khác, hơn nữa, trải qua một ngày mệt mỏi, xương của nàng cũng « nhừ » cả rồi.
Ngủ như lơn chết, qua bao lâu nàng cũng không biết, tựa hồ ở phía sau có người nhẹ nhàng gọi nàng, nhưng nàng không thể tỉnh, cũng không thể đáp lại, sau đó lại thấy bản thân bị ai đó di động thoáng cái, chăn được đắp lên người nàng cẩn thận, sau đó là nghe thấy tiếng nước.
Nàng định ngủ tiếp, nhưng không thể, chỉ là duy trì trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, sau đó nhịn không được mở mắt ra, ngồi dậy.
Phong cảnh ngoài cửa đã tối dần, nàng cảm giác mình đã ngủ rất lâu rồi.
Rắc…Tiếng nước…
Tiếng nước không ngừng truyền tới từ phía sau bình phong, nàng mở to mắt, chậm rãi đi tới….vô ý thức nhẹ nhàng qua, thị nữ bên cạnh che miệng cười khẽ.
Nàng đã đi hẳn vào sau bình phong, tiếng nước ngày càng gần hơn,mà trong không khí, moi thứ dường như ngưng đọng.
Phượng Trữ Lan đang ngâm mình trong bồn tắm, tóc dài trút xuống, tản ra trong nước, hai tay được rửa sạch sẽ trở nên trắng nõn, hắn đang giương mắt nhìn vị khách không mời mà đến tùy tiện xông vào này, đôi mày dài hơi giương lên,mắt không chớp càng lộ vẻ đen bóng.
Mặc dù sau bình phong là hơi nước mù mịt, nhưng với khoảng cách của hai người lúc này, muốn nhìn rõ từng phần của đối phương cũng không phải việc khó.
Long Y Hoàng vẫn còn buồn ngủ, nhìn qua hắn, tức thì thanh tỉnh, miệng khẽ động, quét nhanh qua người hắn, đột nhiên ủ rũ thất lạc, từ từ quay người ra ngoài, bỏ lai Phượng Trữ Lan đang tức đến thổ huyết kia.
“Cũng hơi gầy… » Nàng lầm bầm nói.
Phượng Trữ Lan mặt không chút thay đổi, nhưng khóe miệng lai không ngừng co quắp.
Hắn có một thê tử như vậy thì nên vui hay nên buồn đây?
Long Y Hoàng ngồi chờ ở phòng khách, nhấp từng ngụ thuốc dưỡng thai mà thị nữ bưng lên, một bên không quên nghe ngóng động tĩnh bên kia bình phong.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh mộ chút, tiếng nước lại lần nữa vang lên, thanh âm nặng nề từ bên trong truyền tới, thị nữ bên ngoài vội mang thường phục tới.
Phượng Trữ Lan mặc y phục trắng bước ra, giống như một tiên nhân, hắn tiện tay nắm lên một cây ngân châm trê bàn, đơn giản vấn lại tóc lên, cũng mặc kệ tóc vẫn còn ướt hắn một thân bạch y chạy tới phía sau Y Hoàng.
Thuốc thực rất khó uống, Long Y Hoàng không uống nổi nữa, đặt bát lên bàn, cho toàn bộ thị nữ lui ra.
« Tỉnh từ bao giờ? » Phượng Trữ Lan nhẹ giọng hỏi.
« Tỉnh? Đầu tiên ta định đi tìm ngươi không phải sao? » Long Y Hoàng cười khẽ.
Phượng Trữ Lan trầm mặc.
« Vết thương đã đỡ hơn chút nào chưa? » Nàng hỏi.
« Ân » Phượng Trữ Lan đơn giản trả lời.
« Ngày mai sẽ là gì? » Long Y Hoàng tiếp tục hỏi.
“Ngươi nói đi, ta cùng nghiên cứu trận pháp, đối kháng giết địch.” Phượng Trữ Lan lạnh lùng nói.
“Nha… Như vậy…” Long y hoàng có chút đau đầu, nàng ghét nhất là đánh nhau, thanh âm ồn ào chưa nói tới, lại còn phải liên tục quan sát tình thế trên chiến trường..nàng sợ hoa mắt.
“Ngươi không muốn đi cũng không sao, chỉ cần nói một tiếng với mẫu hậu thôi là được.” Phượng Trữ Lan ngồi xuống đối diện nàng, bên cạnh lập tức có thị nữ bưng tới một tách trà nóng.
“Không được…” Long y hoàng cắn răng nói: “Ta tới nơi này không phải để đi du lịch, nếu không chịu được thì ta đâu có ở đây? Lão nương nhất định sẽ liều mạng.”
Lại là một tiếng rên, Phượng Trữ Lan suýt nữa phụt hết trà trong mồm ra.
Ngày thứ hai, trời trong nắng ấm.
Nơi cao nhất trên đài phong hỏa, một màu vàng hoa lệ trang nghiêm, mọi thứ đều một màu vàng tráng lệ, từ sa rèm cho tới mọi thứ, đang tung bay trong gió.
Hoàng đế uy nghiêm ngồi trên ghế trung tâ, hoàng hậu ngồi ngay bên cạnh ngài, đối lập màu vàng chính là mảnh màn trúc trước mặt họ.
Ngự lâm quân nghiêm chỉnh đứng bốn phía, bảo vệ hoàng thượng và hoàng hậu, Vân Phượng Loan và Long Y Hoàng ngồi ngay bên cạnh hoàng hậu, màn trúc trước mặt che gần hết thân hình các nàng.
Long Y Hoàng theo thói quen sờ sờ giới chỉ, cảm giác được mùi vị có chút buông rèm chấp chính.
Nàng bây giờ đang ở vị trí chính ở chủ phong hỏa đài, không cần nói tới đây là nơi cao nhất,mà tầm nhìn còn rất tốt, từ xa đã thấy được màu vàng chói mắt của hoàng cung.
Các hoàng tử đều đã đứng thẳng trước đình,trận địa sẵn sàng đón quân địch,hàng lối đều giống như một trận chiến bình thường,
Ở sau màn trúc, Long Y Hoàng có thể thấy rõ ràng hai người đang đứng trong hàng kia, cũng là hai người quen thuộc nhất với nàng.
Nàng ngồi ở trên ghế đã rất lâu, eo lại đột nhiên trở nên đau nhức, hoàng hậu lập tức phân phó người mang đệm tới, cẩn thận hầu hạ thân thể nàng.
Nhưng là, thân thể thư thái nhưng lòng lại không thư thái.
Long Y Hoàng buồn bã nhìn ra xa.
Theo luật là hai vị hoàng tử sẽ lần lượt đấu đối kháng và tự phân phó lực lượng quân đội nhất định, có thời gian quy định để phá vỡ trận đồ của đối phương….mà các hoàng tử này, phải rút thăm để quyết định đối thủ, cứ thế tiến hành vòng đấu loại, sau đó là đấu bán kết, cuối cùng là tổng trận chung kết…
Long y hoàng không nghe nổi nữa, ngáp một cái, hai cánh tay bám chặt vào hai tay vịn ở ghế, cằm gối lên mặt, buồn ngủ.
Cuối cùng, toàn bộ quân đội hét to, tiếng vó ngựa, tiếng chém giết vang lên, nàng rốt cuộc cũng không nhịn được, ngủ ngồi.
Lão Thiên cố ý không để cho nàng thanh tịnh, chẳng những bên người là tiếng hò hét lộn xộn, mà trong mộng cũng không được an bình.
Đầu tiên là một mảng hắc ám, cuối cùng là sự hắc ám tới vô tận khiến nàng vô cùng sợ hãi, trở lại nhất định là đại hỏa dị thường, hừng hực cắt đứt ý nghĩ của nàng, cuối cùng là một mảng trắng…
Nàng cố gắng thức, lập tức nhìn xung quanh, sờ sờ tiểu phúc trong bụng: “ Sao lại có giấc mộng như vậy…”
Chỉ là một giấc mộng nhưng đối với nàng mà nói, cảm giác rất thật, khiến nàng kinh hãi mồ hôi lạnh đầm đìa….cái cảm giác sợ hãi chân thật này quả rất dị thường.
Nàng hiện tại từ trong mộng thanh tĩnh, nhìn kỹ, ở phía dưới phong hỏa là quân đội chém giết phá trận, tiếng gào thét đinh tai nhức óc. Trong tích tắc, Long Y Hoàng cảm thấy mình thật thần kỳ, lại có thể ngủ nhẹ nhàng trong hoàn cảnh này!
Nhìn lại, bầu trời cũng u ám không ít, nàng nhìn bộ mặt nghiêm trọng của hoàng hậu bên cạnh cười hỏi: “Mẫu hậu! Tỷ thí đã xong chưa, thành tích của thái tử thế nào?”
“Biệt sảo!” Hoàng hậu vừa nói vừa nhíu mi, ngấn lệ nói: “Cái này mà gọi là tranh tài sao, ngươi xem đi.”
Long Y Hoàng phảng phất cảm giác có gì kỳ quái, nàng nhìn bộ mặt khẩn trương của Vân Phượng Loan bên cạnh, rốt cuộc tiếp nhận cái thực tế tàn khốc.
Lâu như vậy sao vẫn chưa xong.
Nàng khổ không thể tả,cố gắng ngồi thẳng người, cùng ngồi xem với hoàng hậu.
Chiến trường phía dưới vẫn là một mảnh hỗn loạn.
Nhưng sau khi nàng tìm được thân ảnh Phượng Trữ Lan thì càng cảm thấy lo lắng, vết thương của hắn còn chưa khỏi hắn, cứ như vậy mà mặc giáp ra trận?
Hắn là đang muốn vui đùa cái gì.
Long Y Hoàng cắn chặt răng, tay xiết chặt, người này, thừa dịp lúc nàng ngủ mà phản bội nàng! Hỗn đản!
Nàng vừa nhấc đầu, thấy chủ soái quân địch, lập tức há hốc mồm.
Là Phượng Ly Uyên….
Hai người này nhanh như vậy đã tranh đấu sao?!
Long Y Hoàng rục rịch, mấy lần cố gắng đứng lên, hoàng hậu ánh mắt tinh tường, chuẩn xác kéo nàng trở lại: “Y Hoàng! Ngồi xuống đi! Tỉnh táo lại cho bổn cung, so với ta con ngày càng khẩn trương?”
Long Y Hoàng ngày càng khẩn trương, đột nhiên, nàng muốn xem rõ ràng trận hình của Phượng Ly Uyên, theo bản năng thốt ra: “Thất tinh yêu nguyệt”
Trận pháp này tuy không lớn, chuyên tấn công các quân đội nhỏ, nhưng là có thể chứng tỏ được bản lĩnh của chủ soái.
Phượng Ly Uyên từ xa nhìn lại, Long Y Hoàng tiếp nhận ánh mắt của hắn mà không khỏi rùng mình.
“Y Hoàng! Nguyên lai ngươi cũng biết trận pháp này.” Từ từ dựa người vào ghế, ánh mắt thâm trường xuyên qua màn trúc, bắn trúng lòng nàng.
“Ha ha…Y Hoàng sao biết được trận pháp này,bất quá chỉ là nhìn thấy những đốm nhỏ quay chung quanh như nguyệt lượng thôi, hơn nữa, Y Hoàng biết tới những thứ này làm gì, ha ha…” Long Y hoàng cười khan, vuốt vuốt tóc, tiếp tục theo dõi trận đấu.
Chiến trường vẫn đang rất kịch liệt, Long Y Hoàng cũng nhìn không ra là tai sao, trận pháp của Phượng Ly Uyên nhanh chóng bị đánh bại!
Phượng trữ lan một thân mặc áo giáp, giục ngựa đi trước, nhanh chóng dàn xế trận địa của hắn.
Long Y Hoàng thở phào nhẹ nhõm…nàng suýt nữa quên, đây là tác chiến, không phải đánh nhau, như vậy, tỷ lệ Phượng Trữ Lan thắng cũng rất lớn.
Đã đến giờ, trống trận reo lên, tuyên bố Phượng Trữ Lan là người chiến thắng cuối cùng.
Long y hoàng quay đầu đi, thấy sắc mắt Vân phượng loan có chút khó coi, hoàng hậu đứng lên nghênh đón phượng trữ lan, nàng nhân cơ hội này nói với Vân Phượng Loan: “ Vương gia nhà ngươi không tin ta, vậy ngươi có tin ta không?”
Vân phượng loan sắc mặt trắng nhợt, bất đắc dĩ gật đầu.
Long y hoàng còn nói thêm: “Vậy ngươi lấy danh nghĩa của ngươi thay ta nói với hắn, dục tốc bất đạt, tính tình hắn quá nóng vội, như vậy sẽ nhanh chóng thất bại thôi.”
Vân phượng loan cắn môi, chỉ là gật đầu.
Phượng trữ lan một mực rất trấn định, một thân chiến giáp phong trần mệt mỏi, đi tới trước mặt Long y hoàng,mỉm cười.
Nhưng là, trận pháp thắng, như vậy tỷ thí kế tiếp là gì?
Long y hoàng lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
Đêm đó, hoàng đế mở tiệc trong quân doanh, mãi thật lâu, vợ chồng thái tử mới có thể trở về phòng.
Long y hoàng thấy tửu lượng của Phượng Trữ Lan rất kém, mới uống một chút đã say khiến nàng phải rìu hắn về phòng.
Bề ngoài là bộ dạng không thể tỉnh táo, nhưng mới được một chút, hắn lậprang được thiên y vô phùng, nhưng là một hồi phòng, hắn lập tức lộ chân tướng.
Hắn thật sự muốn thoát khỏi chiến giáp trên người, nay bị Long Y hoàng phát hiện ra, lại còn bị nàng lấy hết y phục và phát hiện ra một mảng đã biến thành màu đỏ, lạnh lùng thở dài.
Bộ phận đó đã ngưng kết thành màu đen, khiến cho y phục gắn chặt vào cơ thể, ngoài y phục ra…Long Y Hoàng lại khổ sở gỡ lớp băng đã nhuốm đầy máu của hắn, thoáng nhìn Phượng Trữ Lan chỉ là dùng nước rửa qua, sau đó bỏ vải xuống.
Long y hoàng thấy vậy không rét mà run, cảm giác, phảng phất da cũng theo đó mà rớt xuống, cảm giác giống như chính nàng cũng đang bị thế vậy.
“ Cứ vội vã như vậy cũng không phải cách tốt? Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?” Nàng lắc đầu thở dài, dùng một tay quấn vải lên.
“ Nếu càng để lâu sẽ càng đau hơn, đau một đời không bằng đau nhất thời.” Hắn vừa nói, vừa cầm lấy khăn lau quanh vết thương, Long Y Hoàng giúp hắn bôi thuốc, lúc này vết thương mới được xử lý xong.
“Ngủ đi, ngày mai không cần dậy sớm.” Long y hoàng khuyên.
“Ân.” Phượng trữ lan cười đến thản nhiên,chỉnh lại dây lưng, ngoan ngoãn nằm xuống giường.
“Thắng ngươi có vui không?” Long Y Hoàng hỏi,chậm rãi nằm xuống bên cạnh hắn.
“Ta chỉ thấy ngươi không vui.” Phượng trữ lan hìn chăm chú đôi mắt nàng, gằn từng tiếng nó.
“dù ai thắng ai thua đều giống nhau…” Long Y Hoàng yếu ớt thở dài nói: “ Dù là ngươi hay Ly Uyên ta đều không thoải mái.”
“Trận pháp hắn muốn bày ra…nhưng chỉ mình hắn chiến đấu, ta tất nhiên có thể thắng dễ dàng.” Hắn đè chặt vết thương, không e dè nói.
“ Phượng Trữ Lan…. Ngươi không cần miễn cưỡng bản thân, thương thế của ngươi nếu kéo dài sẽ rất nguy hiểm, dứt khoát đừng nên tham gia nữa, như thế có thể ngươi sẽ sống không bằng chết, dù thế nào nhất định ta sẽ không bỏ rơi ngươi, dù kết quả có thế nào, hiện tại ngươi không có việc gì khiến ta yên tâm.” Long Y Hoàng nghiêm túc nói.
Phượng trữ lan phì cười, hài hước nhìn nàng: “Tại sao? Ngươi đau lòng vì ta? Di tình biệt luyến?”
Long y Hoàng toàn thân cứng đờ, nhàn nhạt nói: “ Đừng nằm mơ nữa!”
“Biết rồi biết rồi, trong lòng ngươi mãi chỉ có một mình phượng Ly Uyên thôi đúng không?” Phượng Trữ Lan hai tay nắm chặt nói: “ Lần này ta ngay cả đầu của hắn cũng không dám làm tổn thương, ngươi an tâm đi.”
“Nhàm chán! Ngủ đi” Long Y Hoàng sắc mặt tái nhợt, đắp chăn lên người.
“Lúc này mới đúng nha” Phượng trữ lan cười nói.
“Vậy ngươi không thể không đi sao?”
“Ai, dù có thế nào cũng phải làm bộ dáng để mẫu hậu xem chứ. »
“Được.” Nàng bừng tỉnh giác ngộ, thẳng thắn hỏi phượng trữ lan: “Vậy..tỉ thí đến lúc nào lai bắt đầu?”
Ta làm sao biết, là tùy thuộc vào phụ hoàng nhất thời cao hứng mà quyết đinh thời gian, Phượng Trữ Lan đè nặng vai nàng, đặt nàng nằm xuống, nghiêm mặt nói: « Chậm rãi mà ngủ đi. »
Long y hoàng chỉ có làm theo, lần này, nàng làm một giấc mộng dài.
Mộng kéo dài như nước, khiến nàng không thể tỉnh.
Bốn phía không có người, chỉ có một đồng cỏ và hoa mênh mông, chỉ có mình nàng ở đó, mặt cỏ tựa hồ vĩnh viễn không nhìn thấy ngọn, nàng chỉ có thể đi một mình.
Tựa hồ, có thanh âm ai đó trong mộng vang vọng thiên địa, thanh âm đó nói: “Y Hoàng! Yên tâm ngủ một giấc đi, đến khi ngươi tỉnh lại, mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Nàng đột nhiên nhớ lại, lúc ở trên phong hỏa đài nằm mơ, bản thân bị giam trong một mảng tối, cũng là thanh âm đó nhẹ nhàng trấn an nàng, trong lúc nhất thời, không thể phân tích thanh âm này là của ai, chỉ là chăm chú nghe, tịnh thả giọng nói này đã khắc ghi trong đầu nàng rồi.
Trong bóng tối, người kia nói: “Y hoàng, chớ khóc…”
“Y hoàng, bất quá là hai tháng mà thôi, rất nhanh sẽ qua …”
“Ta sẽ nói chuyện với phụ hoàng, nhờ người khuyên mẫu hậu…”
“Không phải sợ, ta sẽ luôn bên cạnh nàng…”
“Y Hoàng…có tuyết rơi…”
“Y hoàng, hài tử ngoan sao? Hắn sẽ không làm phiền nàng đâu? »
Sau đó là không có gì nữa, xung quanh lại chỉ là một bầu trời lửa mênh mông, khiến nàng không thể động đậy, hỏa diễm này ngày một cắn lấy da tay nàng, khiến nàng đau tới tận xương tủy mà ngất đi.
Cuối cùng, mọi thứ lại hóa thành giấy trắng.
Không có gì.
Long y hoàng bị đánh thức, hoàn toàn là bởi vì hài tử trong bụng không an phận làm phiền nàng.
Nàng đau …rất đau và bị đánh thức, chính là hài tử vẫn không chịu buông tha nàng, một mực phản kháng, khiến nàng không thể nghỉ ngơi.
Nàng quay đầu nhìn, thái y đang bắt mạch bên cạnh, nàng không thể làm gì hơn ngoài cười khổ nói: “ Hài tử thật không an phận a..thái y hài tử có sao không?”
“Hồi thái tử phi nương nương, không có, là vì tiểu hoàng tôn trong bụng thái tử phi đang phát triển cực kỳ khỏe mạnh, cho nên mới nghịch ngợm.” Hắn phịch một tiếng quỳ xuống đất, chúc mừng nói: “Vi thần chưc s mừng thái tử phi nương nương, đây nhất định là hoàng thái tôn điện hạ vô cùng hoạt bát.”
Hắn nói là một hoàng tôn, là thái tử phi, Long y hoàng nghe xong cực kỳ không thoải mái, nàng nhìn Phượng Trữ Lan không có trong cung, liền hỏi: « Thái tử đâu?”
Nàng nhìn trời ngoài cửa sổ, đây nhất định đã là trưa, nàng sao có thể ngủ lâu như vậy được.
“Cái…này, thái tử đã đi đội võ nhạc rồi.” Thái y cắn răng một cái, chọn chi tiết bẩm báo.
Long Y Hoàng kinh hãi: “Đội nhạc võ! Hiện tai là hạng mục gì?”
“Đây chính là hạng mục luận võ của hoàng tử điện hạ.” Thái y hồi đáp.
“Hắn không muốn sống nữa! Hỗn đản! Dĩ nhiên lại gạt ta!” Long y hoàng nhất thời tâm hoảng ý loạn, vội vàng đi giấy, khẩn trương ra ngoài.
“Chính là, chính là thái tử phi nương nương, ngài…” Thái y đến khuyên bảo nàng.
Long y hoàng quyết đoán lấy áo choàng mà cung nữ mang lên, mặc lên người, lên ngựa chạy đi.
Các hoàng tử đang ngồi xung quanh lôi đài, ai cũng toát mồ hôi lạnh, Phượng Trữ Lan cười đến vân đạm hong khinh, một mình thưởng trà.
Trên đài đang là một mình Phượng Ly Uyên độc lĩnh phong tao, hắn lai đánh bại một hoàng tử nữa, hoàng đế đang vỗ tay tán thưởng, hoàng hậu có chút không vui, ngược lại Vân Phượng Loan lại thập phần hưng phấn.
Lại là một vị hoàng tử lên đài, hắn cười nói, cầm kiếm giương quyền trước mặt Phượng ly uyên nói: “Thỉnh đại ca hạ thủ lưu tình.”
Phượng ly uyên khinh thường nhìn hắn, nhìn hoàng đế một chút, đột nhiên cầm kiếm chỉ vào Phượng trữ lan: “Phụ hoàng, nhi thần muốn cùng thái tử đánh một trận.”
“Ha hả, được.” Hoàng đế cười nói.
Hoàng tử kia bị làm lơ, chỉ có thể hậm hực lui ra.
Phượng trữ lan tao nhã đặt chén trà sang một bên, thuận tay rút kiếm từ tên thị vệ bên cạnh, khẽ chuyển người, không nhanh không chậm đi lên đài.
« Đại ca. » Hắn hướng về phía Phượng ly uyên cười một tiếng, ôm quyền nói: “Lãnh giáo.”
Phượng ly uyên xoay người vũ khởi kiếm hoa, thẳng tắp công kích tới hướng Phượng trữ lan,Phượng trữ lan đưa tay, lập tức dùng kiếm của mình tiếp nhận công kích của hắn.
“Mặc kệ ngươi hiện tại đối vớiY hoàng như thế nào… Nhưng vì trước đây ngươi vì Y Hoàng mà làm mọi thứ, ta đều ghe nhơ tất cả. » Phượng Ly Uyên tới gần Phượng Trữ Lan, đột nhiên nói: « Nếu bây giờ ta có cơ hội ta nhất định sẽ giết ngươi! »
Phượng trữ lan cười một tiếng, tiếp nhận công kích của hắn, nói:
« Nguyên lai là đai ca mãi không quên được nàng vậy thì cần gì hải làm những chuyện khiến cả hai đều đau khổ. »
« Ngươi mau đi chết đi. » Phượng Ly Uyên phẫn nộ nhíu mày, tiếp tục khởi xướng đòn công kích trí mạng.
“Đại ca không ngờ si mê như thế, có từng để tay lên ngực tự hỏi? » Phượng trữ lan không chút hoang mang tiếp từng chiêu hạ gục hắn, có chút dồn dập nói.
Phượng ly uyên không nói gì, chỉ là tăng thêm lực đạo ở tay, tiếp tục công kích.
“Đại ca… đã từng tin chút nào chưa? » Phượng trữ lan đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời biến thành lợi kiếm, đâm thấu tâm Phượng ly uyên.
“Tin tưởng… Ta khi nào không tin nàng…” Phượng ly uyên tức giận trả lời, đôi mắt dần nhuốm hồng.
« Đại ca, lúc nói những lời này, có từng nghĩ? Nếu ngươi tin tưởng nàng..hiểu rõ nàng, thông cảm nàng, vậy đừng nên để bản thân mắc lỗi nữa. » Thấy Phượng Ly Uyên trong nháy mắt đã thất thần, Phượng Trữ Lan cố gắng ra đòn, cố ý tránh né chỗ hiểm chỉ cảnh cáo nói: « Ngươi bây giờ đã biết chưa, nàng vì cố bảo vệ ngươi mà khiến thân thể biến thành cái tình trạng gì chưa? »
“Im miệng!” Phượng ly uyên hít sâu, cả giận nói: « Lời ngươi nói, một chút ta cũng không thể tin! »
« Nếu là đại ca khẳng định mọi chuyện đều để tâm, vậy các người sao có thể thành bây giờ? »Thấy Phượng Ly Uyên tiếp tục công kích, mặc dù vết thương lại bắt đầu đau, nhưng Phượng trữ Lan vẫn cắn răng chịu đựng, tiếp tục phòng ngự.
“Ta giết ngươi!” Phượng ly uyên hai mắt đã đỏ lên.
« Giết ta…ta tự nhận thua..nhưng là.. » Lại ra một đòn nữa, Phượng Trữ Lan từng bước ép sát Phượng Ly Uyên, đột nhiên hiểu ý cười một tiếng: « Nếu giết ta có thể làm đại ca tỉnh ngộ là tốt rồi…coi như ta sắp chết đi…đại ca..ngươi không cần độc địa như vậy..mọi chuyện ta đều tin nàng.. »
“A… Lời này, ” Phượng ly uyên thu hồi kiếm, chớp mắt lại dừng lại, dù có chút bối rối, nhưng hắn vẫn trấn định nói: « Là từ miệng của một trượng phu như ngươi nói, ta sao có thể tin. »
Lãnh Cung Thái Tử Phi Lãnh Cung Thái Tử Phi - Mị Tử Diên