The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Đức Vũ
Số chương: 765
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5325 / 160
Cập nhật: 2014-12-04 12:45:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 107: Thu Hoạch Ngoài Dự Liệu
ốn mươi lăm vạn đại quân xuất chinh này, gần như có thể khẳng định một câu rằng: thiên hạ đệ nhất tài phiệt, Tiêu gia xong! Nhất là hiện tại xem ra, cho dù là sau khi đã khơi thông lại đại giang, thì độc đạo Thiên Thủy sừng sững mấy năm năm qua cũng sẽ không còn là nơi hiểm yếu gì nữa! Lăng Thiên lại càng không cho Tiêu gia có cơ hội ngóc đầu trở lại, như vậy trọng địạ chiến lược của Tiêu gia, tất nhiên sẽ bị Lăng Thiên đi trước một bước chiếm lĩnh, từ lá chắn hiểm yếu của Tiêu gia, biến thành trạm trung Chuyển của Lăng Thiên tiến công nội điạ Tiêu gia!
Mà mất đi tuyệt đại bộ phận binh lực lại thêm hao tài tốn của, trên điểm này, Tiêu gia đã không còn bất kỳ năng lực nào để cạnh tranh! Kế tiếp, Lăng Thiên chỉ cần thu thập tàn cục, là đủ để có thể vững vàng chiếm nữa giang sơn
Một trận lũ lụt vốn không nên xuất hiện, dĩ nhiên tạo ra ảnh hưởng cực lớn, không gì sánh nổi! Đồng thời hẹn ước năm năm với Ngọc Mãn Lâu, đã đạt được cục diện thắng lợi. Trách không được công tử trăm phương ngàn kế muốn chặn ngang dòng sông này! Đang suy nghĩ đến tất cả những lợi ích và thu hoạch theo cục diện hiện tại mà đến, rốt cục Lăng Kiếm cũng minh bạch dự định trong lòng Lăng Thiên đến tột cùng là như thế nào! Bất quá cũng chỉ có công tử mới có thể làm vậy, Người khác cho dù có nghĩ đến, thì cũng chẳng làm sao mà nghĩ ra biện pháp dể dàng chặn ngang dòng sông này! Trăm ngàn năm qua nghĩ đến chủ ý này, sợ rằng tuyệt đối có không ít người, nhưng đã từng có người nào thành công hay chưa?
Nhìn Lăng Thiên đang đứng thẳng trên vách núi tay áo phiêu động trong lòng chúng nhân nhất loạt sinh ra sự kính nể nồng đậm! Người ấy rốt cục đã làm ra một kỳ tích mà chỉ có thần mới làm được, à không, đây căn bản là thần tích mới đúng!
"Không ngờ lại còn có thu hoạch ngoài ý muốn!" Sau khi quan sát tỉ mỉ mực nước, Lăng Thiên rốt cục yên lòng, hai phía của ngọn núi đồng thời sụp xuống giống như một con đê cực lớn ngăn sông, giống như một đường phân nước phân dòng sông thành thượng du và hạ du, Mực nước ở thượng du càng ngày càng là cao, mà mực nước ở hạ du.,, Ách, hạ du không không có mực nước,., Đã gần như khô cạn. Nơi cao nhất của con đê ngăn sông vào lúc này, dòng nước dần dần có xu hướng roi vào trạng thái bình ổn, mực nước cao nhất còn cách khoảng chừng mười trượng, Ít nhất là có xối vào thì tuyệt đối không sụp đổ được. Bởi vì thượng lưu sớm đã tràn ra bốn phương tám hướng rồi, Khai mở "chiến trường " ở phía khác...
Tin rằng chúng nhân Tiêu gia chắc chắn sẽ nhận được một cái " kinh hỉ" cực lớn! Yên lòng. Lăng Thiên bắt đầu nghiên cứu cự xà vốn là "dân bản Xứ". Trăm vạn lần cũng không nghĩ ra, vụ nổ lớn vừa rồi lại tặng thêm nhiều quà tặng khác nữa. Nhìn hình dạng con rắn này, đầu rắn cũng đủ sánh với một cái hang nước. Thân rắn phỏng chừng còn muốn to gấp đôi! Một con quái vật lớn như vậy! Phỏng chừng không có một ngàn tám trăm năm, Hẳn là nó cũng không thể lớn đến mức này, Con rắn lớn như vậy. Đủ để được xưng là “yêu quái" tồn tại rồi, Ai ngờ lại cứ như thế rơi vào trong tay mình, Không hảo hảo giải phẫu một chút. Quả thực là phụ lão thiên bạn ân nha
Con rắn này quả thực cũng không may chút nào. Vốn dĩ ăn no nghỉ ngơi thoải mái trong động Lại bị một vụ nổ lớn bất thình lình chặn động đến hôn mê bất tỉnh, Hơn nữa ngày mới rốt cục tỉnh lại, vội vàng cuống quýt chạy ra bên ngoài kết quả là vào lúc cả ngọn núi sụp xuống ngay tại chính cửa hầm ngầm của mình, vừa vặn bị một khối cự thạch vừa rơi xuống nện lên thân thể... Đại khái là từ rất lâu khi nó được sinh ra cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến. Mình lại có thể chết một cách nghẹn khuất đến như vậy,,, Nếu nó thành thành thật thật ở trong động không lao ra ngoài cho dù là núi sụp thì nó cũng chỉ thụ thương chui vào trong nước, cũng không lo lắng gì đến tính mạng, nhưng vụ nổ lúc trước một mực dọa "phá" lá gan của nó, sợ phải chết, cứ thế nhảy ra bên ngoài... Vậy là bi kịch!
"Con mẹ nó! Hay cho một con rắn béo!" Cặp mắt Lăng Trì rốt cục từ trên mặt nước Vòng trở lại, lúc này mới phát hiện một vị yêu quái xui xẻo cực lớn cách mình không xa, nhất thời bắt đầu hô to gọi nhỏ. Hiện tại, cái tên này ăn nhiều những món nướng của Lăng Thiên đâm nghiện, đã thành thói quen, thấy vật còn sống liền tính xem nó béo hay không béo, ăn ngon hay không ngon để hình dung...
Lăng Thiên hừ một tiếng, tay nâng kiếm lên, chém xuống một nhát, một tiếng phốc vang lên, một cái đầu rắn thật lớn bị chém xuống không chút thương hại, Màu máu đỏ sậm vọt ra Tạo ra mùi nhàn nhạt, không ngờ lại thơm ngát như mùi hoa cỏ. Lăng Thiên nhanh chóng lấy ra một cái bình ngọc từ trong lòng, đưa tay chạm vào xà huyết, đưa lên miệmg nếm thử, Tuy rằng xà huyết ở trong ký ức của Lăng Thiên từ trước đến nay đều là thứ đại bổ, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một con rắn lớn như vậy, trước khi xác định trong máu có độc hay không, Lăng Thiên sẽ không thể vô tâm để cho đám Lăng Kiếm Lăng Trì uống vào. chính mình cứ nếm thử trước một chút, đó là bởi vì, cho dù có độc, dựa vào mười tầng nội công công pháp Kinh Long, cũng đủ để xử lý! Mà những người khác vị tất đã làm được.
sau khi huyết xà có mùi thơm ngát trôi xuống yết hầu thì nó cũng không có vị cay độc như trong tưởng tượng, trái lại có một luồng thanh lương thấm tận vào nội tâm con người ta. trong lòng Lăng Thiên biết rằng máu này không có độc, liền phóng ra nội lực của mình để áp chế. Thấy có hiệu quả liền lấy chân lực bản thân tiến thêm một bước tăng tốc độ thôi động dược lực của xà huyết trong cơ thể mình để nó tự do phát huy, cùng lúc đó cũng bắt đầu triển khai nội thị (xem phía bên trong cơ thể). sau khi nội lực dạo qua một chu thiên tụ về đan điền, trên người Lăng Thiên bùng lên một cảm giác có phần khô nóng, trong khoảnh khắc liền biến mất, tựa hồ tinh thần cũng chơt trở nên phấn chấn hơn.
Như thế có nghĩa là xà huyết không có độc tố, hơn nữa rất có ích lợi. Cần phải biết rằng Lăng Thiên từng dùng qua linh dược tối thượng, cực phẩm đại hoàn đan những dược vật bổ dưỡng tầm thường rất khó sản sinh ra hiệu quả trị liệu đối với hắn, Vậy mà xà huyết này lại có thể khiến cho hắn cảm ứng được, hiệu dụng tự nhiên là phi phàm!
Lăng Thiên hoàn tất phán đoán nói: “Chúng ta gặp may rồi, mỗi người đều đến đây uống một chút đi, xà huyết này không những không có độc, hơn nữa đối vối sự dung dưỡng công lực còn có đôi chút lợi ích. Bất quá dù có lợi, cũng không được uống quá nhiều, Mỗi người chỉ nên uống một chén thôi” Tuy rằng không có độc, nhưng Lăng Thiên lại vẫn lo lắng. Nên biết xà huyết đều có công hiệu tráng dương, cho dù là xà huyết tầm thường hiệu lực đã bất phàm huống hồ đây lại là máu của một con Xà" không biết đã sống bao nhiêu lâu đạt cấp độ "yêu quái” rồi! Mà lần này đi theo hắn. nhóm người kia ai nấy đều là những lưu manh khí huyết phương cương, vạn nhất khiến cho huyết mạch sôi sục lên, vậy có thể so sánh với chuyện tình rất khó chịu. Thân ở núi hoang ngay cả một “con đường" để phát tiết cũng không có...
vừa nghe nói không có độc, chúng nhân nhất thời tinh thần tỉnh táo, đều tiến lên, vừa nhận huyết xà liền đổ thẳng vào miệng, có mấy người nghe nói có lợi, liền trở nên tham lam, chẳng thèm quản tới việc Lăng Thiên hạn chế, chỉ cho uống một chén, ừng ực vài tiếng, đã uống vài bát xuống bụng
sau khi uống vài ngụm Lăng Thiên liền lấy ra hai cái bình ngọc, chậm rãi đổ đầy hai bình, Xà huyết nhập thể phát sinh tình huống toàn thân nóng rực, hắn vẫn còn nhớ rõ trong lòng, để xem có thêm chút tác dụng với Huyền Âm Thần Mạch hay không đây.
Dưới sự đồng tâm hiệp lực của chúng nhân mấy khối cự thạch đè lên thân đại xà bị đẩy ra Gần nữa canh giờ trôi qua rốt cục toàn bộ thân thể của cự xà mới lộ ra “Con mẹ nó, đây... đây vẫn còn là rắn sao?" Một đại hán ngoác cái miệmg rộng, trợn mắt ngây ngốc nhìn thi thể to lớn không gì sánh nổi của cự xà: "Nó to quá đi! Nếu như nói nó có thể nuốt trợn một con trâu ta tuyệt đối sẽ không hoài nghi, hơn nữa ta dám đánh cược, cho dù có dăm ba con trâu chỉ sợ cũng không đủ để nó ăn no. Thảo nào từ lúc tới nơi này không thấy một con dã thú quá lớn nào. Chắc hẳn đã bị nó ăn sạch rồi,“
Thân rắn dài đến mười lăm thước chỗ lớn nhất theo Lăng Thiên nhìn ra, cắt ngang trải ra mặt đất ít nhất rộng đến hai mét vuông phỏng đoán sơ Bộ thể trọng của con rắn này ít nhất phải hai ba ngàn cân trở lên! Chúng nhân trợn mắt há miệng! Một con quái vật lớn như vậy, đến tột cùng là làm sao mà lớn đến thế này đây? Những năm gần đây Lăng Kiếm đều phiêu bạt ở bên ngoài cũng đã từng chém qua những đại xà nặng đến ba bốn năm cân nhưng khi nhìn đến thể tích cực lớn của cự xà này, thì những “đại xà" kia so với cự xà đang ở trước mặt này, quả thực chính là chênh lệch giữa một con thỏ và một con lợn rừng!
"Phát tài rồi!" Lăng Thiên vừa Chuyển mắt đến thân rắn, sau khi nhìn thấy một tầng lân phiến nhẵn nhụi đầu tiên là thử thăm dò lấy tay kéo kéo, sau đó dường như đăm chiêu, thu hồi Liệt Thiên Kiếm, đưa một tay ra rút xoẹt một thanh bội đạo ở bên hông một đại hán ở bên cạnh hung hăng bổ xuống một đao, lại không ngờ trên chỗ bị chém chỉ xuất hiện một cái miệmg nho nhỏ, không khỏi lấy làm vui mừng, Đao tuy rằng là phàm thiết, nhưng lưỡi đao lại dùng huyền thiết để chế luyện hơn nữa với lực đạo của Lăng Thiên tuy rằng vấn chưa dùng đến mười thành nhưng cũng đủ để chém sắt như chém bùn, Với lực lượng như vậy chém xuống thân đại xà lại chỉ làm nó toác ra một cái miệng nho nhỏ! Trình độ Cứng cỏi của da con rắn này đã không thể tưởng tượng nổi nữa
Một con rắn lớn như vậy, chỉ với da trên thân thể của nó, cũng đủ để chế tạo ra không biết bao nhiêu bộ nhuyễn giáp hộ thân! Nếu để cho mấy người trong biệt viện VŨ trang lên, lại chuẩn bị một bộ cao cấp chiến giáp cho lão ba thì chính mình không cần phải thay lão gia tử lo lắng sự an toàn của lão cha rồi, Nhất là đám người Lăng Kiếm, Lăng Trì trong lúc ám sát, quả thực cho dù là đứng vào thế bất lợi thế nào! Lấy trình độ ám sát của Lăng Kiếm, lại có thêm trang bị nghịch thiên này, hơn nữa là hữu tâm so với vô tâm nhìn quanh thiên hạ còn có mấy kẻ có thể chạy thoát khỏi một kiếm đoạt mạng của hắn nữa đây?
Nghĩ tới điểm này, Lăng Thiên hưng phấn đến mức gần như muộn ngửa mặt lên trời hô to một tiếng! Liệt Thiên Kiếm một lần nữa rời vỏ, Lăng Thiên vô cùng cẩn thận lột da rắn cũng chỉ có thanh thiên cổ danh kiếm này mới có thể tạo thành tổn hại cho lớp da cứng rắn tới cực điểm của con rắn này. Lăng Thiên vừa cẩn thận vừa tỉ mỉ phân da rắn thành mười đoạn phân biệt đặt lên lưng chúng nhân
Sau đó Lăng Thiên mới bắt đầu hăng hái bừng bừng tiến hành giải phẩu "tầm bảo": Với loại giải phẩu rắn có thể nói Lăng Thiên vô cùng thành thạo, Đầu tiên hạ xuống một đạo sâu chừng bảy tấc, trên cơ bản mật rắn các loại nội đan cùng các thứ tốt lành gì đó đều ở tại vị trí này. công việc đầu tiên đương nhiên là lấy mật rắn, Lấy loại Cự xà thế này mà nói mật của nó tất hhiên là thánh vật giải độc ngàn năm khó gặp, Lăng Thiên đương nhiên không thể buông tha, sau khi thu lấy mật rắn, lấy sự trầm ổn của Lăng Thiên cũng không thể tự kiềm chế mà than lên một tiếng, quá tốt, quả thực có thể lớn bằng ba lá gan gấu, đáng gọi là cực lớn! cẩn thận thu mật rắn vào trong túi da ở trên lưng, Lăng Thiên tiếp tục công việc, bất quá lần này biểu tình trên mặt Lăng Thiên chậm rãi trở nên vô cùng đặc sắc, sau khi khai mở toàn bộ tấm thân của con rắn Lăng Thiên rốt cục cực kỳ phiền muộn đứng thẳng dậy.
"Mẹ kiếp! Thế nào lại không có nội đan nhỉ?! Không phải quá đáng lắm sao? Sống lâu như một lão quái vật như thế này, ít nhất cũng phải có vài thứ gì đó đáng mặt xà vương chứ?! Trên người ngoại trừ da thịt lại không có cái gì khác đáng giá?!“Lăng Thiên trừng mắt nhìn cự xà: "Ngươi quá mức vô dụng đi thôi! Sao không ngưng kết lấy một cái nội đan hả? Sao lại không có khả năng có chứ hả?!"
Bộ dạng Lăng đại công tử rất oán giận, tựa hồ vì Cự xà này không ngờ không tự mình ngưng kết lấy một cái nội đan cường đại mà tức giận không ngớt. Khẩu khí như vậy, ngược lại cứ như là con rắn này thiếu nợ hắn thật sự là rất vô sĩ, lại càng vô lương tâm...càng xem tử thi cự xà, lại càng thêm phẩn nộ, tràn đầy vẻ không cam lòng, Lăng Thiên đá đá vài cái, hung ác nói: "Chặt cái "thằng" này ra thành từng khối thịt, buổi tối ngày hôm nay toàn bộ là xà yến! sau khi ăn đủ rồi, còn thừa ra thì đều vác đi hết!”
Mọi người nhất tề hoan hô, đặc biệt là Lăng Trì thanh âm vang dội nhất, biết rằng lại có "lộc" để ăn, từng người đều như một đám sói đói bụng nhào đến.
“công tử, nội đan là là cái gì thế? Thuộc hạ hình như là chưa từng nghe nói qua thỉnh công tử chỉ giáo!“Lăng Kiếm đi tới bên cạnh Lăng Thiên có chút buồn bực hỏi vấn đề này, phỏng chừng tất cả mọi người đều rất nghi hoặc, bất quá cũng chỉ một mình Lăng Kiếm mới đủ tư cách hỏi thẳng Lăng Thiên!
'Nội đan?... cái thứ đồ chơi này nên nói như thế nào nhỉ, Đại khái là một ít dã thú sống tương đối lâu, trong thân thể đều có một loại sinh mệnh lực tương đối cường hãn, bình thường sẽ không tử vong, Mà cỗ sinh mệnh lực đó sau khi được tích lũy đến một trình độ nhất định hơn nữa bọn chúng hàng ngày thổ nạp tinh khí của thiên điạ lâu dần sẽ hình thành trong cơ thể nó một thứ kỳ diệu, cùng loại với các thứ tinh hoa trong thiên điạ cũng chính là bộ phận tinh hoa nhất trong cơ thể dã thú đó. Bộ phận này là một thứ tinh hoa tinh khiết tồn tại với thân thể con người, có lẽ phải nói là đối với tất cả các loại sinh mạng đều có lợi ích vô cùng to lớn! Đặc biệt đối với người luyện võ, càng có tác dụng hơn, Tất cả những dã thú sống mấy trăm năm đều giống nhau trong cơ thể cơ bản đều có thứ đó. Đồ chết tiệt kia thoạt nhìn sống ít nhất cũng hơn một ngàn năm trong cơ thể không ngờ không hình thành nội đan cũng coi như là một chuyện cực kỳ quá đáng!" Lăng Thiên sờ sờ cằm, ánh mắt săm soi nhìn chúng nhân đang cắt xà, cùng khối thịt rắn dường như đăm chiêu nghĩ ngẫm
"À, hóa ra là vậy." Lăng Kiếm cũng như đăm chiêu, gật đầu rối nói: "Lầu trước ở trong núi, ta cũng từng chém giết một đại xà lân giáp màu đen to cỡ một thùng nước, lúc đó một kiếm xẻ đôi đầu nó ra bên trong cũng có một thứ cổ quái màu đen to cỡ bằng hòn đá, có điều lầ có phần hơi nhũn..."
“Không thể nào, cái loại nội đan rắn này, hẳn là phải ngưng kết tại những chổ yếu hại đều phải nằm ở vị trí sâu chừng bảy tấc trong bụng, thế nào lại ở trên đầu nhỉ?" Lăng Thiên nghi hoặc nói, Ánh mắt cũng đã bắt đầu chuyển tới cái đầu rắn dữ tợn mà mình vừa chặt xuống "Thử xem sao!"
Lăng Thiên dẫn theo Lăng Kiếm đi tới, như vô ý nói: "Vậy ngươi xử lý cái thứ đó như thế nào? Hắc lân xà vốn là thứ đồ tốt, hắc lân xà có thể sinh ra nội đan lại càng không tầm thường!"
Lăng Kiếm mặt đỏ bừng, cúi đầu nói: Khi trở lại biệt viện, tạ ném thứ đó cho lão Phùng sau đó lão Phùng đem nó ngâm trong một vò rượu rồi..."
"Ta ngất! Dùng nội đan ngâm rượu ư?" Lăng Thiên giật mình thật mạnh lập tức nghiến răng nghiến lợi nhìn Lăng Kiếm: "Lão Phùng hắn cũng không sợ bị trương lên mà chết chứ! Ống bà ơi! “vừa nói đến bị căng lên, Lăng Kiếm không ngờ lại nở nụ cười: “Bất quá đoạn thời gian này, lão Phùng tựa hồ đặc biệt có tinh thần, liên tục chạy đến kỹ viện trong hai tháng, một lần đi là đủ một ngày đêm, nghe nói các cô nương cũng không dám một mình tiếp đại hắn..."
Gân xanh trên đầu Lăng Thiên nổi hết lên, co giật, ánh mắt dữ tợn: "NỘi đạn của hắc lân xà ngàn năm khó gặp lại để cho Phùng Mặc dùng như một loại xuân dược?? Thực sự là vương bát đãn ăn lúa mạch rồi, giày xéo lương thực.:: ôi ôi!" càng nghĩ càng bi phẫn Lăng Thiên không khỏi khí dũng như sơn: "A kiếm à, ngươi đúng là một kẻ siêu cấp ngu si. Ta thật muốn chém chết ngươi. Ngươi có biết một khỏa nội đan ấy nếu là ta chỉ đạo ngươi dùng vào, phỏng chừng dược lực của nó cũng có thể bằng với hai viên đại hoàn đan Nhưng dược lực ấy tuyệt không giống với dược lực vốn có của đại hoàn đan! Như vậy, trong một đêm ngày cả đại hoàn đan ở trong cơ thể ít nhất có thể tăng sáu mươi năm công lực, đấy là tròn một giáp nội lực tinh thuần đó! cũng chính là bằng hai tuyệt đỉnh cao thủ cỡ như ngươi hợp lại với nhau! Ngươi lại để cho lão Phùng ngâm rượu ta thật sự muốn nuốt sống hai người các ngươi. Vì sao goi là phí của trời, chính cái này là phí của trời đấy!"
Lăng Thiên gần như muốn thổ huyết, đã hoàn toàn quên mất việc phải giải phẩu đầu rắn, "Lão Phùng kia cũng thật là, Ngươi không biết hỏi người khác hay sao? Hỏi bản công tử đây không hiểu thì giả bộ hiểu, không ngờ lại dùng để ngâm rượu! Ngâm ở trong rượu thì cũng được, đằng này không ngờ sau mỗi lần uống rượu thu được dược lực hắn lại phải đi kỹ viện... Thứ tốt như vậy toàn bộ vô ích, lãng phí trên người một đám kỹ nữ... ta... ta con mẹ nó muốn thổ huyết mà!.:."
Lăng Kiếm trợn mắt há mồm nghe Lăng Thiên nói đột nhiên sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ bừng, tiếp đó hắng giọng, hối hận trực tiếp nhảy tưng tưng, lấy tay nắm tóc mình tựa như người điên, chạy vòng vòng quanh chỗ hai người đang đứng sau đó đặt mông ngồi xuống mặt đất, Trừng mắt, thất hồn lạc phách nói không nên lời! chính mình dĩ nhiên tiện tay liền vứt đi một kiện bảo vật tuyệt thế hơn nữa đây còn là cơ hội khó gặp để mình tấn cấp thẳng thành một tuyệt đỉnh cao thủ! Điều này đối với người một lòng một dạ truy cầu đỉnh cao võ học như Lăng Kiếm mà nói quả thực là một tin tức giống như trời sập vậy.
"Cơ hội chỉ trong một đêm liền biến thành tuyệt thế cao thủ ngay trước mắt ta, nhưng ta lại không biết quý trọng, đợi khi ta minh bạch rồi, ta mới hối không kịp, nếu như lên trời cho ta thêm một lần cơ hội như thế nữa... " Lăng Kiếm thì thào nhắc đi nhắc lại.
"Rơm rác! cút" Lăng Thiên phát điên đạp cho Lăng Kiếm một cước: " Khi nào mới khôn ra hả?"
cặp mắt mê man của Lăng Kiếm vừa ngẩng lên, thất hồn lạc phách thở dài, mặt mày ủ ê nói: " Lần trước bị thương ở Bắc Ngụy, được Lê Tuyết tiểu thư hộ tống quay về Thừa Thiên, trên đường về được nghe nàng nói cho nghe mấy câu nói kia, lúc đó không cảm thấy gì hết, thế nhưng bây giờ khi biết chuyện này, ai... Mới thấy rằng mấy câu nói đó thực sự rất...chuẩn xác.“
Lăng Thiên há mồm trợn mắt. là người hiện đại đương nhiên biết được xuất xứ chân chính mấy câu nói của Lê Tuyết. Nhưng hắn lại không nghĩ tới khi Lê Tuyết tới nơi này rập khuôn lại, còn bị Lăng Kiếm nghe được. Người này sống chết học lấy, dùng ở chỗ này.
Trò đùa? Khôi hài? Không biết nên khóc hay nên cười đây? Kỳ thực Lăng Thiên đâu có biết rằng Lê Tuyết bắt đầu ngược đãi Lăng Kiếm chính là từ lúc nàng nói mấy câu đó. Lúc ấy khi Lê Tuyết hồi ức lại mấy câu nói, nghĩ tới đủ loại chuyện kiếp trước, tâm tình sa sút tới Cực điểm, mới có thể bất tri bất giác đọc ra, nhưng cũng dùng lúc đó, Lăng Kiếm dưới tình trạng bị thương, tâm tình không tốt, cười nhạo nàng hai câu, sau đó thì ác mộng của Lăng Kiếm đương nhiên bắt đầu, với bất cứ người nào vị ma nữ này đều có thể tùy tiện vui đùa cho dù là Lăng Thiên cũng không có can đảm như vậy.
Nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Lăng KIếm Lăng Thiên cũng không nhẫn tâm nói thêm gì nữa, thở dài nói: “Tất cả đều là số mạng, đây là vì “Duyên pháp", ngươi không có phúc phận ấy, cưỡng cầu cũng không được, lão Phùng vốn dĩ có chút phúc khí lại bị chính hắn lãng phí, Bây giờ để xem trong đầu con rắn này có nội đan hay không, Nếu có thì còn có thể bù đắp chút ít, còn nếu không có, chỉ sợ ngươi chỉ còn cách chậm rãi rèn luyện thôi Thỉnh thoảng bị ta và Lê Tuyết biến thành đống cát chơi đùa một hồi vậy...“
"Nhất định sẽ có." Nghe thấy Lăng Thiên đề nghị như vậy, trong mắt Lăng Kiếm dường như co rút lại, không tự chủ được mà run rẩy một chút. Ánh mắt cuồng nhiệt nhìn thẳng vào cái đầu rắn cực lớn, giống như nhìn chằm chằm vào mộng ảo của chính hắn, Đầu rắn dữ tợn trong mắt hắn lại trở nên xinh đẹp không gì sánh nổi, vô hạn trông mong
Lăng Thiên cười hắc hắc một tiếng, bắt đầu dạo quanh đầu rắn một vòng, một kiếm bổ xuống!
Lăng Thiên Truyền Thuyết Lăng Thiên Truyền Thuyết - Phong Lăng Thiên Hạ Lăng Thiên Truyền Thuyết