However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Bối Nhĩ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1375 / 12
Cập nhật: 2015-11-23 21:47:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hỉ cần ta màng theo ngươi, nháy mắt liền đến nơi.” Hắn thuận miệng nói.
“Ngươi nói là biến đến? Nếu vậy thì rất không có ý tứ…” Nếu như thế thì sẽ không đạt được kết quả mình muốn:”Cái gọi là lữ hành chính là tận mắt thưởng tức phong cảnh ven đường, một mặt tăng thêm hiểu biết, thuận tiện thưởng thức mỹ vị*(món ăn) của thứ dân, như thế tài năng mới có thể tăng lên, không thì cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng.”
Nghe xong, Hàn Tĩnh lại cảm thấy không thể tin tưởng:”Ngươi tình nguyện trải qua quá trình đi đường mệt nhọc, cực cực khổ khổ đi đến địa điểm.”
Minh Nguyệt ngược lại hứng thú nói:”Như thế mới kêu là lữ hành không phải sao? Đi đường bao nhiêu mệt nhọc cũng là sự thú vị trong đó mà, như thế mới làm cho người ta nhớ mãi không quên chứ.”
“Ngươi là nữ nhân ta cảm thấy kém thông minh nhất từ trước đến nay ta từng thấy.” Hắn hạ lời bình luận.
Nàng bĩu bĩu môi:”Không thích thì thôi, làm gì lại mắng chửi người?”
“Muốn đi thì đi xe ngựa, bất quá cũng đừng đi rồi mà vì đường xa liền chịu không nổi, la hét muốn ta dùng [biến].” Hàn Tĩnh xấu xa nói.
“Ta nhất định sẽ chống đỡ đến cuối cùng.” Minh Nguyệt hạ quyết tâm nói.
Hàn Tĩnh nhấp nhẹ cánh môi, không suy nghĩ nguyên nhân sâu xa tại sao lại dung túng nàng như vậy, coi như là đi giết thời gian đi.
“Cần phải về.” Nói xong, liền đi về phía trước.
“Hảo.” Minh Nguyệt đi theo sau lưng hắn, may mắn không bị phát giác, thuận lợi qua cửa.
Kỳ thực dụng ý của nàng rất đơn giản, đơn giản là hi vọng lần lữ hành này, tìm cơ hội mở ra nội tâm của hắn, không tiếp tục chấp nhất quá yêu hận oán căm ghét, học cách buông tha.
Về phương diện khác, cũng hi vọng có thể thuyết phục hắn nói với dân chúng trong Thanh Hà không cần mê tín nữa, muốn giúp bọn họ làm điều nên làm, kia mới là cách giải quyết mọi chuyện.
Bỡi vì sáng mai mới xuất phát, cho nên đêm đó vẫn ở trong cung nội điện bên dưới đáy sông.
Minh Nguyệt ngủ không được, liền ra ngồi lên thềm đá bên ngoài tẩm cung, hai tay chóng cằm, nhìn ánh trăng trên cao, biết rõ nó là hư ảo… nhưng vẫn hội cảm thấy nó quá đẹp.
“Hi vọng cha mẹ không cần quá khổ sở…” Bọn họ cũng đều biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến, cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng khi nó thật sự đến, trong lòng vẫn không muốn buông tha như vậy.
Nàng không muốn buông tha thì như thế nào? Minh Nguyệt thật thản nhiên đối diện với tâm tình của mình, cũng thừa nhận sự tồn tại của nó, chuyện này chấp nhất hay không chấp nhất cũng không có liên quan, mà vì nàng là người, chỉ cần là người thì đều có tình cảm, đó là năng lực từ lúc sinh ra, nếu mất đi nó rồi, kia mới thật sự là đáng buồn.
“Tuy rằng sẽ không thể gặp lại, nhưng bọn họ trong lòng ta vẫn chiếm vị trí quan trọng nhất, ta tin cha mẹ cũng sẽ gửi cho ta những lời chúc phúc, bình an vượt qua tuổi già.” Nghĩ như thế, giống như buồn bực trong lòng tất cả đều tan đi, không tiếp tục rối rắm nữa.
“…Sao vẫn còn chưa đi ngủ?”
Giọng nói nam nhân mang theo từ tính nửa đêm vang lên, tràn ngập mê hoặc cùng sức quyến rũ.
Trước mắt chậm rãi hiện lên thân hình cao lớn, lúc này Minh Nguyệt cũng không bị hắn doạ, vẫn bảo trì dáng ngồi bất động như cũ:”Ngươi cũng không phải vẫn chưa ngủ đấy thôi!”
Hàn Tĩnh nhàn nhạt trả lời:”Ta cũng không cần.”
“Nói cũng đúng.” Nàng không khỏi tò mò:”Ngươi là thần nên không cần ngủ, hai trăm năm nhiều như vậy…. Rốt cuộc là đã bao nhiêu năm?”
“Hai trăm hai mươi năm.”
Nàng kinh thán một tiếng:”Hai trăm hai mươi năm? Đã lâu như thế? Vậy ngươi làm thế nào sống qua từng ngày? Bình thường có làm chút chuyện gì hay không?”
Nghe vậy, Hàn Tĩnh không khỏi nghẹn lời.
“Chẳng lẽ đều ngẩn người trải qua? Hay vẫn là tiếp tục mộng tưởng hão huyền trải qua?”
Trầm ngâm một lát, hắn mới oán hận nói:”Chính là… Nghĩ những chuyện đã qua.”
“Tất cả đều đã qua, có cái gì cần phải nghĩ?”
“Không liên quan đến ngươi!” Sắc mặt Hàn Tĩnh trở nên khó coi hơn.
Nàng kinh thán một tiếng:”Suy nghĩ hai trăm hai mươi năm, có nghĩ ra cái gì không? Ta nghĩ hẳn là không có, lịch sử giống nhau đều không thay đổi, ngươi cũng vô pháp ngồi trên long ỷ, lên làm hoàng đế…”
“Im miệng!” Hàn Tĩnh không khỏi giận tím mặt, tay phải phất lên, đem thân thể của nàng quăng ra ngoài.
Hàng động bất thình lình như thế, Minh Nguyệt chỉ cảm thấy bản thân liền bị bay ra ngoài, sau đó cái trán đụng lên cái gì đó, tiếp theo là ngã xuống đất, trong nháy mắt làm nàng cảm giác đau đớn kịch liệt, thật sự hận không thể lập tức té xỉu, mà Hàn Tĩnh động thủ cũng sửng sốt như vậy, tay phải siết thành nắm đấm, trên mặt cũng xẹt qua một tia hối hận.
“Ngô…”
Tiếng rên rỉ này khiến Hàn Tĩnh phục hồi lại tinh thần, bước một bước xa, tiến lên đem Minh Nguyệt từ trên đất nâng lên, cái trán bị đụng trúng quả nhiên sưng đỏ chảy máu.
Tiếng nói cứng rắn của Hàn Tĩnh phía sau vang lên:”Ngươi không nên chọc giận ta!”
“Ta nhìn thấy… Nhìn thấy ngôi sao… Thật nhiều ngôi sao a…” Thì ra đây là nhãn mao kim tinh*(mắt thấy sao vàng)
Thấy Minh Nguyệt rung đùi đắc ý, giống như sắp ngất xỉu, Hàn Tĩnh không nghĩ ngợi liền ôm ngang hông nàng, rất nhanh đi vào tẩm cung, để nàng nằm lên giường nhỏ.
“Đem dược mang tới!” Hắn cao giọng ra lệnh.
Tuy rằng giờ phút này đầu váng mắt hoa, nhưng mà Minh Nguyệt vẫn nhìn thấy sự lo lắng trên mặt hắn… Cùng với tự trách, nếu thật sự không quan tâm sống chết của bản thân, liền sẽ không có loại vẻ mặt này.
Tiếng chưa dứt, một quan nữ mang theo hòm thuốc, từ chỗ vô hình xuất hiện.
“Đã không thể hảo hảo quản tốt cái miệng của mình, lại thích nói những lời chọc giận ta.” Hàn Tĩnh một mặt giúp Minh Nguyệt bôi thuốc, một mặt trách cứ.
Minh Nguyệt vô lực tựa vào đầu giường, bị đau rên nhẹ một tiếng:”Nếu sớm biết ngươi sẽ đánh nữ nhân, ta nhất định sẽ không nói!”
“Ta cũng không đánh nữ nhân!” Hàn Tĩnh chán nản giải thích.
“Như vậy ta chính là người thứ nhất bị ngươi đánh, thật đúng là vinh hạnh.” Nàng đùa cợt cãi lại.
“Ta…” Hắn không cách nào vì bản thân cãi lãi.
“Đầu ta rất choáng váng, còn bị chảy máu, có phải não bị chấn động hay không?” Minh Nguyệt nhắm hai mắt lại, miệng lẩm bẩm:”Ninh vương, ngươi mau biến ra một đại phu giúp ta nhìn thử a…”
Hàn Tĩnh nhanh chóng giúp nàng cầm máu, bôi thuốc, hừ nhẹ một tiếng:”Cho dù có biến ra, cũng không phải là đại phu thật, tất nhiên sẽ không xem được bệnh cho ngươi.”
“Thì ra ngươi cũng biết đây bất quá chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, không phải là chân thật tồn tại, đại não cũng có thể coi là thanh tỉnh….” Trán nàng khẽ nhăn lại, nhịn không được châm chọc.
“Ngươi có thể câm miệng hay không?” Hắn cắn chặt răng, ẩn nhẫn tức giận.
Tuy rằng thật sự câm miệng, nhưng cũng có thể biểu đạt quyền lợi bất mãn trong lòng, thế là Minh Nguyệt cố hết sức mở to mắt, dùng ánh mắt không nói gì kháng nghị.
Tiếp xúc ánh mắt mười phần khí thế của nàng, Hàn Tĩnh nhất thời cảm thấy đuối lý, nhưng mà từ khi sinh ra đến giờ, cho tới bây giờ cũng chưa từng mở miệng nói lời xin lỗi với người nào, muốn hắn mở miệng nói ra những chuyện này quả thật không có khả năng.
“Ta cam đoan… Sẽ không có lần sau.” Những lời này đã đạt đến cực hạn.
Minh Nguyệt thấy trong mắt hắn có áy náy, nói cũng nói không được liền khép nép mở miệng, giống như thật sự đã biết sai lầm rồi, cho nên cho hắn thêm một cơ hội nữa cũng không sao.
“Nhìn ngươi có thành ý như thế, ta cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, lần này liền không tính toán với ngươi…” Nàng nắm chăn gấm phía dưới, tiếng nói hữu khí vô lực:”Ta muốn nằm nghĩ một chút, nói không chừng ngày mai sẽ tốt hơn.”
Hắn căn bản không cần có một tia áy náy, nhưng không có cách nào nhìn như không thấy được:”Vẫn nên hoãn lại cuộc lữ hành hai ngày đi, ta cũng không muốn có người giữa đường đi lại té xỉu, đến lúc đó ta còn phải chiếu cố ngươi.”
Kỳ thật hắn có thể biến đại một cung nữ đến, căn bản không cần thiết tự mình chiếu cố mình, nam nhân này rõ ràng đang quan tâm đến thương thế của bản thân, không chịu nói thẳng, lại thích nóii ngược lòng mình, thật đúng là tiểu hài tử kỳ quái.
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi…” Minh Nguyệt không cãi lại hắn:”Nếu sáng ngày mai ta vẫn không tỉnh lại, ngươi phải nhanh chóng tìm đại phu giúp ta, cũng không thể thấy chết không cứu nha…”
Không đợi Hàn Tĩnh trả lời, nàng đã mơ mơ hồ hồ chìm trong giấc ngủ.
Hàn Tĩnh không khỏi thấp giọng mắng:”Ngươi đến cùng là từ nơi nào đến?”
Một nữ nhân dị tộc cổ quái như thế, giảo hắn đến hồ đồ, lại không để ý đứng lên, Hàn Tĩnh giống như càng lúc càng không hiểu chính mình.
Khi Minh Nguyệt mở mắt ra, đầu tiên đã nghe thấy mùi vị của thuốc bắc.
“Vương hậu nương nương tỉnh…”
“Mời Vương hậu nương nương uống dược…”
Hai cũng nữ từ sớm đã đứng bên giường chờ đợi hầu hạ.
Nàng được đỡ ngồi dậy, mới phát hiện vết thương trên trán đạ được băng bó cẩn thận, lại nhìn đến chén thuốc trên tay cung nữ:”Đây là cái gì?”
“Mời Vương hậu nương nương uống dược…”
“Nương nương thỉnh uống dược…” Cung nữ không cách nào trả lời được, nên chỉ biết luôn miệng mời nàng uống thuốc.
Nghĩ đến các nàng đều là cá được “Thức thần” biến ra, cho nên không thể nghe hiểu lắm tiếng người, hỏi cũng như không, Minh Nguyệt cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
“Ta uống, ta uống.” Cho đến khi nàng đem chén thuốc uống hết xuống bụng, bóng dáng hai cung nữ mới lui về phía sau, tiếp theo liền biến mất.
Hàn Tĩnh cũng đồng thời mở cửa đi vào:”Uống dược chưa?”
“Vừa mới uống xong… Ngươi đừng nó cho ta biết bát dược kia cũng là do ngươi biến ra nha.” Nàng không khỏi hoài nghi hỏi.
Hắn đạm nhiên trả lời nàng:”Là ta mời đại phu đến xem bệnh, còn phái người bốc thuốc về để nấu, cam đoan là thật.”
“Ngươi đem đại phu đi đến nơi này?” Minh Nguyệt không khỏi cứng họng:”Không có đem hắn hù chết chứ?”
“Cũng không có hù chết, bất quá khi tiễn hắn đi về, trước khi thả hắn đi thì có động chân động tay một chút, cái gì cũng sẽ không nhớ được…” Hàn Tĩnh nhoái người về trước, kiểm tra vết thương trên trán nàng:”Đầu còn choáng váng không?”
Minh Nguyệt thoáng chuyển động hạ cổ:”Đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Chờ khi nào thân thể ngươi hoàn toàn tốt lên thì chúng ta khởi hành.”Hắn nói.
Nàng nghĩ nghĩ, vẫn là đừng cùng chống đối với thân thể của mình, chịu khổ cũng chỉ có bản thân thôi a.
“Được rồi, chờ thêm vài ngày nhìn xem tình hình rồi nói sau…” Minh Nguyệt một mặt nói xong, một mặt còn lại điều chỉnh dáng ngồi, muốn tìm tư thế thoải mái, cũng bỡi vì chuyển động quá lớn, đầu đột nhiên bị một trận choáng váng hoa mắt, thân thể lảo đảo, chuẩn bị ngã xuống giường.
Thấy thế, Hàn Tĩnh theo bản năng vương tay đến, tự nhiên mà đem Minh Nguyệt ôm vào trong lòng, ác thanh ác khí trách cứ:”Ngươi không thể an phận một chút hay sao?”
“Này là do ai làm hại?” Minh Nguyệt ngẩng đầu trừng hắn.
Trong náy mắt, hai người cuối cùng cũng ý thức được mặt cả hai cách có bao nhiều gần.
Trái phải chỉ có ba tấc.
Hàn Tĩnh có thể theo con ngươi đen nhánh của nàng mà thấy biểu cảm của chính mình, giống như có nhiều hơn chút gì đó, đó là trừ bỏ oán hận mãnh liệt cùng đối với thế gian vạn vật lạnh lùng bên ngoài… Miễn cưỡng có thể gọi là tình cảm gì đó, như là bất đắc dĩm thất bại, thậm chí lo lắng, cảm xúc này đã bao lâu rồi hắn chưa từng có?
Thì ra bản thân cũng có cái loại cảm xúc này.
Duyên cớ là vì nàng sao?
Hắn không hiểu, vì sao sẽ là cái cô gái này?
Thực không nên đem nàng giữ ở bên người…
Nhưng mà… Lòng lại muốn gắt gao trói buộc nàng…
Ý niệm này khiến Hàn Tĩnh không khỏi nâng tay phải lê, nhẹ chạm vào khuôn mặt nàng…
Mà Minh Nguyệt cũng bị cặp mắt phức tạp kia của hắn cuốn vào, thật giống như vốn chính là một toà lửa đỏ, nhưng đôi đồng tử lại đột nhiên có dấu hiệu phục sinh nhu hoà, nhiệt độ gò má cũng không hiểu mà lên cao, loại cảm giác này có chút quen thuộc…
Giống như cảm giác thường xuất hiện trong ngôn tình tiểu thuyết…
“Oa!” Minh Nguyệt quát to một tiếng, tiếp theo lấy tay che trụ môi, lui về phía sau.
Phản ứng tránh xa của nàng khiên Hàn Tĩnh có chút bất mãn.
“Ngươi đây là cái thái độ gì?” Sớm biết như vậy sẽ không cần một phen đỡ nàng.
Minh Nguyệt nhích tay ra sau, có chút đề phòng hỏi:”Ngươi… Vừa rồi có phải muốn hôn ta?”
Trong ngôn tình tiểu thuyết liền viết như vậy nha, chỉ vì một cái nho nhỏ ngoài ý muốn, khiến cho nam nữ nhân vật chính ôm cùng một nơi, kế tiếp cả hai kìm lòng không đậu liền hôn nhau.
Một câu này bay tới, khiến Hàn Tĩnh suýt nữa phát hoả.
“Ngươi…” Sau một lúc lâu trừng mắt nhìn Minh Nguyệt, thật sự thể hiểu được trong đầu óc cái cô gái này đang nghĩ cái gì:”Ngươi tại sao lại cho rằng như vậy…”
Chẳng lẽ không đúng sao? Trong lòng Hàn Tĩnh bỗng nhiên vang lên một thanh âm.
“Thì ra là do ta hiểu lầm, không phải là tốt rồi, haha.” Minh Nguyệt cười có chút xấu hổ, cũng không muốn để cho nam nhân này thấy là do nàng tự mình đa tình.
Nghe Minh Nguyệt nói như thế, hắn muốn phát hoả, lại không rõ tức giận từ đâu mà đến.
“Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Hàn Tĩnh nói xong liền phấy tay áo bỏ đi.
Minh Nguyệt còn chưa kịp mở miệng, liền thấy hắn như gió lốc rời đi.
“Thật là đều do xem quá nhiều ngôn tình tiểu thuyết mà…” Nàng xoa xoa các đốt ngón tay, rờ nhẹ cái trán một chút, lại quyên bên trên còn có miệng vết thương:”Ai… Đau quá…”
Nàng tới đây là để hoàn thành sứ mệnh thứ hai, cũng không phải là đến để yêu đương, tuy nói hai người trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng cũng là do người khác cứng rắn ghép đôi, chẳng phải tạo nên do tình yêu, nên phải hảo hảo giữ thật chặt tâm của mình, không thể tuỳ tiện mà khảm sâu đi vào, Minh Nguyệt ở trong lòng tự nhắc nhở bản thân.
Cứ như vậy, Minh Nguyệt mất gần mười ngày dưỡng thương, cho đến khi cái trán kéo da non, miệng vết thương không còn ra mau, không bị choáng váng mắt hoa nữa, cuối cùng cũng có thể lên đường triển khai lữ trình.
Buổi sáng hôm sau, nàng rời khỏi cung điện dưới đáy sông, đi theo Hàn Tĩnh lên bờ, đã có một chiếc xe ngựa cùng một gã phu xe chờ bọn họ.
“Đây là lần đầu tiên ta ngồi xe ngựa a….” Minh Nguyệt cẩn thận vuốt mao ngựa.
Hàn Tĩnh có chút mê hoặc liếc mắt lườm nàng một cái, kì thật có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng lại không muốn quá mức để ý, thế là bắt buộc bản thân chẳng quan tâm.
“Nên chuẩn bị khởi hành.” Hắn nhàn nhạt nói.
Nàng ngồi vào bên trong xe ngựa, không biết là do bản thân có ảo giác hay không, lại cảm thấy nam nhân này giống như là đang tránh mình, cùng với mấy ngày nay không thấy bóng dáng của hắn, cũng không mở miệng nói muốn ăn cá kho tàu, Minh Nguyệt rất muốn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, lại sợ đụng phải thiên lôi, vẫn chỉ dám một bên quan sát hắn.
Sau khi hai người yên vị bên trong xe ngựa liền ‘khách khách’ đi tới.
Làm Vợ Hà Bá Làm Vợ Hà Bá - Mai Bối Nhĩ Làm Vợ Hà Bá