Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 160
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 779 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 04:36:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 138
ó thể là Mai Vũ Đình động tay động chân ở trong rừng cây, sương mù trong rừng dày đặc đã tiêu tán đirất nhiều, đi trong đó, có thể nhìn thấy đượccảnh vật trong mười thước.
Thời gian hữu hạn, không thể trì hoãn, Mai Lệ Nhi không để ý Lạc Mộng Khê có mang, lập tức bước nhanh đi trước, Lạc Mộng Khê cố gắng theo sát, cuối cùng cũng không bị nàng bỏ rơi.
Một lát sau, Lạc Mộng Khê và Mai Lệ Nhi đi vào một chỗ trước đài cao, Mai Lệ Nhi chỉ lên trên đài cao.
“Kia chính là cơ quan chính của cung, chỉ cần đẩy nó qua bên trái, cửa ra sẽ sẽ tự động mở ra, cố gắng nhanh một chút, bọn thị vệ sắp trở lại.”
“Đa tạ.” Tuy rằng Lạc Mộng Khê không thể nào thích Mai Lệ Nhi, nhưng dù sao nàng cũng đưa Lạc Mộng Khê đến cửa ra, vài lời khách sáo, Lạc Mộng Khê vẫn lànói.
Mai Lệ Nhi thản nhiên ừ một tiếng xem như đáp lại, trong thanh âm tràn ngập khinh thường, nhìn Lạc Mộng Khê ngốc ngếch tiêu sái lên đài, chậm rãi đến gần kia cửa cung, đáy mắt Mai Lệ Nhi lóe châm biếm và âm lãnh nồng đậm: Lạc Mộng Khê, đây là ngươi tự tìm......
Tại bậc thang xoay mình lại, Lạc Mộng Khê có thai bảy tháng, đi phải cẩn thận, nếu khôngsẽ ngã xuống, đến lúc đó, tính mạng nàng và cục cưng đều khó giữ được.
Thời gian cấp bách, Lạc Mộng Khê không dám trì hoãn, cẩn thận lại cố gắng rất nhanh đi lên, chính là mất hết chín trâu hai hổ sức lực mới đi tới đỉnh đài.
Một khắc chung thời gian rất nhanh sẽ qua đi, Lạc Mộng Khê đã không còn nhiều thời gian, sau đi lên đài cao, không kịp nghỉ ngơi, Lạc Mộng Khê liền bước nhanh đi tới trước cự cung, hai tay đặttrên cự cung, đang muốn đẩy qua bên trái, mở ra cửa ra.
Lúc này, Mai Lệ Nhi đứng ở dưới đài đột nhiên hô to:“Người đâu, có gian tế, gian tế trộm bảo vật......”
“Mai lệ nhi, ngươi làm gì?” cự cung này không phải chốt mở ra cửa ra sao?
“Người đâu, mau tới!” Sau khi Mai Lệ Nhi hướng ra bìa rừng hô lớn, quay đầu nhìn về phía Lạc Mộng Khê, đáy mắt đầy gian kế được thực hiện cùng âm lãnh tà ác:
“Lạc Mộng Khê, ngươi thật đúng không phải là ngu ngốc bình thường, chuyện tới bây giờ ta không ngại nói thật cho ngươi biết, cự cung này không phải chốt mở cửa ra, mà là mở ra bảo tàng của Tuyệt Tình cung......”
“Ngươi vàMai Vũ Đình liên hợp lại hãm hại ta.” Đáy mắt trong trẻo lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên lửa giận.
Mai Lệ Nhi cười nhạo một tiếng:“Đây là ngươi tự tìm, đừng trách người khác, ai bảo ngươi mang theo dã chủng tiến vào Tuyệt Tình cung cùng tiểu thư nhà ta giành vịCung chủ Phu nhân......” hai chữ dã chủngMai Lệ Nhi tăng thêm ngữ khí, nhìn bụng bầu của Lạc Mộng Khê, ánh mắt càng thêm âm lãnh.
“Lạc Mộng Khê, chỗ ngươi đang ở, cự cung ngươi đang cầm, tội danh trộm bảo nhảy vào Hoàng Hà rửa cũng không sạch, sự tình nháo đến chỗ Thiếu chủ, cho dù muốn bảo hộ ngươi Thiếu chủ cũng là có tâm nhưng vô lực.” Bởi vì dưới cơ quan này không chỉ có bảo tàng, còn có......
“Người đâu, có người trộm bảo vật......” Trong rừng cây truyền đến dày đặc tiếng động rất nhỏ, Mai Lệ Nhi biết là bọn thị vệ tới nơi này rồi, khóe miệng cười dương dương đắc ý: Lạc Mộng Khê, thời khắc bi kịch nhất của ngươi đã đến......
Đột nhiên, Mai Lệ Nhi cảm thấy cảnh sắc trước mắt biến đổi, nguyên bản đang đứng trên mặt đất, nháy mắt đến trên đài cao kia trước cự cung......
“Xoát!” Mai Lệ Nhi còn chưa kịp phản ứng, hàn quang lóe lóe, trường kiếm đã đặt trên cổ nàng, khuôn mặt thị vệ lạnh như băng, giờ phút này lại đầy lạnh lẽo đứng trước mặt nàng:“Thật to gan, dám đến Tuyệt Tình cung trộm bảo.”
“Không phải...... không phải ta trộm bảo...... Là...... Là......” Mai Lệ Nhi nhìn khắp mọi nơi, bốn phía trừ bỏ nàng thì là bọn thị vệ vừa mới đuổi tới, Lạc Mộng Khê đứng trước cự cung thế biến mất không thấy.
“Ngươi đã bị bắt còn dám ngụy biện” thị vệ lấy ra từ bên cạnh Mai Lệ Nhi một túi, mở ra xem, bên trong tất cả đều là vật phẩm vô giá, bảo vật này đó chính là lấy ra từ bảo khố dưới cự cung.
“bảo vật không phải ta trộm, thật sự không liên quan ta......” trộm bảo vật là tội lớn, sẽ bị mất đầu.
Mai Lệ Nhi mặc dù ỷ vào mình là nha hoàn của Mai Vũ Đình, ở Tuyệt Tình cung kiêu ngạo, nhưng là chuyện xúc phạm cung quy nàng chưa từng làm, cũng không dám làm.
“Giải nàng về, chờ xử lý!” Không thừa nhận cũng không sao, thị vệ chúng ta chỉ phụ trách bắt người, không phụ trách định tội, đem ngươi và bảo vật giao cho người xử lý việc này, sẽ không là chuyện của chúng ta.
“Không liên quan đến ta...... Thật sự không liên quan ta...... Là Lạc Mộng Khê, bảo vật là Lạc Mộng Khê trộm......”
Đối với Mai Lệ Nhi kêu khóc bọn thị vệ không chút động dung, thị vệ giải Mai Lệ Nhi bước nhanh hướng đến ngoài bìa rừng: Bất kể nàng kêu khóc gì, bọn thị vệ chỉ ở nơi này bắt đượcmột mình Mai Lệ Nhi, không thấy được thân ảnh Lạc Mộng Khê.
Sau khi thị vệ và mai lệ nhi đi xa, một đạo bóng đen ẩn nấp trong góc đi ra, lạnh lùng quét mắtbọn người sắp biến mất một cái: Nha đầu chết tiệt kia, bây giờ mới biết sợ, đã chậm......
Đúng vậy, chuyệnnày là Mai Vũ Đình đạo diễn, Mai Lệ Nhi phối hợp thiết kế Lạc Mộng Khê, đài cao cự cung trong rừng cây là cửa vào bảo tàng, không phải cửa ra Tuyệt Tình cung.
Chuyện này ở Tuyệt Tình cung không phải bí mật, bởi vì rừng cây là cấm địa, nếu cấm người khác đi vào, thì sẽ nói cho người ta nguyên nhân.
Lạc Mộng Khê đến Tuyệt Tình cung đã hơn ba tháng, nhưng Mai Vũ Đình điều tra nàng, chỉ biết Lạc Mộng Khê đối với Tuyệt Tình cung không có hứng thú, biết rất ít, thậm chí cung quy cùng lịch sử Tuyệt Tình cung cũng không biết rõ.
Vì vậy, Mai Vũ Đình mới lợi dụng nhược điểm này của Lạc Mộng Khê, lừa nàng đi đến trên đài cao đẩy cự cung, sau đó, dẫn thị vệ tiến vào bắt nàng, từ đó, vô luận đứa bé trong bụng Lạc Mộng Khê là của ai, vị Thánh nữ của nàng tất nhiên khó giữ được......
Từ đầu tới cuối, Mai Vũ Đình chưa bao giờ nghĩ muốn thả Lạc Mộng Khê rời khỏi Tuyệt Tình cung, bởi vì Mai Vũ Đình nhìn ra, Lãnh Tuyệt Tình đối với Lạc Mộng Khê là thật tâm, cho dù Lạc Mộng Khê rời khỏi Tuyệt Tình cung, Lãnh Tuyệt Tình cũng có thể đem nàng trở lại.
Lạc Mộng Khê, đừng có trách ta, muốn trách thì trách chính ngươi, ai bảo ngươi đoạt Lãnh Tuyệt Tình ta thích nhất, suýt nữa chiếm vị trí Cung chủ Phu nhân ta muốn nhất.
Trong rừng cây truyền đến một trận xôn xao, tiếng hét phẫn nộ của thị vệ theo gió bay vào trong tai, Mai Vũ Đình biết kế hoạch của nàng thành công, Mai Lệ Nhi là nha hoàn bên người của nàng, thông minh lại có khả năng, cùng nàng phối hợp rất ăn ý, đem việc thiết kế Lạc Mộng Khê giao cho nàng, chắc chắn làm hoàn mỹ không sứt mẻ.
Thị vệ bắt lấy Lạc Mộng Khê, khẳng định sẽ trị nàng trọng tội, đến lúc đó, Thánh nữ chắc chắn phải thay đổi người. Nghĩ đến đó, trong lòng Mai Vũ Đình dâng lên nồng đậm vui sướng: Ta chờ đợi tất cả, rốt cục đã thực hiện được.
Đi nhìnThiếu chủ ca ca, âm thầm làm hắn tỉnh trước, miễn cho khiLạc Mộng Khê bị giải đến trước mặt hắn, hắn giật mình, còn có ta theo giám sát, Thiếu chủ ca ca cho dù nghỉ buông tha cho Lạc Mộng Khê cũng không tìm thấy lý do!
Đắc ý nghĩ, Mai Vũ Đình bất tri bất giác bước nhanh bước chân.
Từ khi Lạc Mộng Khê đến Tuyệt Tình cung, Lãnh Tuyệt Tình liền hàng đêm ngủ ở thư phòng, Mai Vũ Đình muốn tìm hắn, đương nhiên phải đi thư phòng.
Bóng đêm đã thật đen, trong thư phòng còn sáng đèn, thân ảnh thon dài của Lãnh Tuyệt Tình bị chiếulên trên cửa sổ, tao nhã, mê người.
“Khởi bẩm thiếu chủ, Mai đại tiểu thư cầu kiến.” Thị vệ đứng ở ngoài cửa cung kính bẩm báo.
“Mời nàng vào đi.” Lãnh Tuyệt Tình không có hỏi nguyên nhân, trực tiếp mời nàng vào thư phòng, thực làm cho Mai Vũ Đình lắp bắp kinh hãi.
khi Lãnh Tuyệt Tình ở thư phòng xử lý sự tình, ghét nhất bị người quấy rầy, một ngày hai năm trước, Mai Vũ Đình có việc gấp tìm Lãnh Tuyệt Tình, trước khi đi vào thư phòng, cũng là cách cửa phòng nói, lại nhận được đáp án Lãnh Tuyệt Tình đóng cửa từ chối tiếp khách.
Giật mình thì giật mình, Lãnh Tuyệt Tình cho phép nàng vào phòng, Mai Vũ Đình cầu còn không được, mừng rỡ như điên đẩy cửa bước vào:“Thiếu chủ, ngươi có biết vừa rồi Tuyệt Tình cung phát sinh chuyện gì......”
Mai Vũ Đình đanghào hứng nóithì nhìn thấyđám người Lí trưởng lão, Mai trưởng lão, Phong trưởng lão ngồi trên ghế thì im bặt: Nguyên lai thư phòng không chỉ một mình Thiếu chủ, các trưởng lão đã ở......
“Điểm tâm đã làm tốt, Thiếu chủ cùng các vị trưởng lão nhân lúc nóng mà ăn.” Một thân ảnh quen thuộc từ nội thất đi ra, đi theo phía sau Tiểu Vũ tay bưng khay, cũng không biết trong khay là ra đồ ăngì, từng trận hương thơm bay vào trong mũi, làm người ta cảm thấy thèm ăn.
“Lạc Mộng Khê, ngươi làm sao có thể ở đây?” trong mắt Mai Vũ Đình đầykhiếp sợ không từ nào có thể hình dung: lúc này, không phải là nàng đang bị bọn thị vệ bắt giảiđến thư phòng sao? Vì sao hội như thế nhàn nhã bình tĩnh lúc này phân điểm tâm......
“Ách, nơi này cũng không phải cấm địaTuyệt Tình cung, vì sao ta không thể ở đây?” Lạc Mộng Khê nêu ra nghi vấn, lúc mọi người không chú ý, đáy mắt nhìn về phía Mai Vũ Đình trong trẻo nhưng lạnh lùng, ẩn ẩn hiện một tia khiêu khích, lập tức bừng tỉnh đại ngộ:
“Mai đại tiểu thư là lo lắng Mộng Khê có mang, đi đứng không tiện đi, không có việc gì, mới bảy tháng, đi đường dài không được, hoạt động nhỏ cũng không ngại.”
Tiểu Vũ đem điểm tâm trong khay đặttrước mặt các trưởng lão, hương thơmtự nhiên bay vào trong mũi, làm người ta thèm chảy nước dãi.
“Hôm nay nhờ phúc củaThiếu chủ, mới có thể thưởng thứcđược điểm tâm thánh nữ tự tay làm, thật sự là tam sinh hữu hạnh.” Phong trưởng lão nhỏ nhất, nói chuyện cũng thẳng thắn nhất.
“Phong trưởng lão khách khí, nếu thích ăn điểm tâm Mộng Khê làm, thường xuyên đến thư phòng củaThiếu chủ là có thể ăn.” Ngụ ý là, ta chỉ làm điểm tâm cho Lãnh Tuyệt Tình, muốn ăn chút điểm tâm ngon thì lại đây tìm Lãnh Tuyệt Tình.
“Thiếu chủ phúc khí thật tốt.” Phong trưởng lão tán thưởng, cầm lấy một khối điểm tâm đặt vào trong miệng, nhất thời, vị ngọt tràn ngập trong miệng:“Thật sự là mỹ vị.”
“Không sai, không sai, hương vị thực tốt......”
“Thơm thơmmềm mềm thật ngon miệng, so với đám đầu bếp làm ăn ngon hơn......”
“Đúng vậy, đúng vậy, độ mềm vừa phải, lão già chúng ta ăn thật thích hợp......”
Các trưởng lão liên tục khích lệ, Lạc Mộng Khê cười nhẹ, bưngmột đĩa điểm tâm đến cho Lãnh Tuyệt Tình:“Này là tặng cho ngươi.”
“Vì sao điểm tâm của Thiếu chủ so với chúng ta nhiều hơn?” Phong trưởng lão biết rõ còn cố hỏi.
“Bởi vì thiếu chủ là vị hôn phu của Thánh nữ, thê tử đau lòng phu quân thực bình thường!” Ngươi là trưởng lão không phải Thiếu chủ, có ăn sẽ không tốt rồi, oán thán cái gì.
Lí trưởng lão không cho là đúng, vừa ăn điểm tâm vừa nghĩ: Đáng thương chúng ta, cô đơn một đời, thật sự là hâm mộ Thiếu chủ.
Lãnh Tuyệt Tình cầm lấy một khối điểm tâm đặt vào trong miệng, hương vị ngọt ngào của điểm tâm nháy mắt tràn ngập khoang miệng:“ mùi vị thực rất ngon.” đầu bếp Tuyệt Tình cung tay nghề không sai, chính là ăn thời gian dài ai cũng đã thấy chán.
Không thể tưởng được tay nghề Mộng Khê tốt như vậy, trước kia, nàng cũng từng làm điểm tâm mỹ vị như vậy choNam Cung Quyết có phải hay không.
Lạc Vương Phi Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li