To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Thies
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Signé Vendredi 13
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Duy Nguyen
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1519 / 8
Cập nhật: 2016-04-30 17:43:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Venderedi 13
gày lại qua ngày. Không có tin tức gì về những kẻ đã làm ra chiếc quan tài kia. Ngược lại, về phần Kevin, hàng ngày chúng tôi nhận được: thư, điện tín, điện thoại.
Ở đó, người ta đã tiêm chủng cho cậu ta. Những nhân viên của Lãnh sự quán đến gặp cậu ta, dạy cậu ta đọc, viết, và có thể cả hắt hơi bằng tiếng Pháp nữa.
Một hôm, CẬU TA gọi điện. Mẹ nhấc máy.
Trong tai nghe, tôi nghe thấy giọng cậu ta khàn khàn, gần như tàn nhẫn. Một cảm giác lạ lùng: như thả những động vật bò sát đang trườn dưới nước qua đường dây điện thoại.
Tôi rùng mình, chớp chớp mắt. Đủ rồi, Caravelle, không mơ mộng nữa.
Mẹ trao đổi rất nhanh, với một nụ cười lạ lùng. Tôi thấy mẹ... khác thường. Trẻ hơn thường lệ, vui hơn. Trái tim tôi thắt lại.
Carabine ngồi trong một góc, làm ma-két những chiếc tàu con thoi Columbia. Niềm say mê của nó: nó đã có tàu con thoi Challenger, tháp London, tháp Eiffel, cây cầu Brooklyn. Những mảnh kim loại, những chiếc vít nhỏ xíu, hàng triệu chiếc đai ốc, hàng cây số kiên nhẫn. Không thể tin nổi, cô em gái tôi.
Tôi quì bên cạnh nó, thì thầm:
- Này! Mày có thấy mẹ lạ không? Từ khi mẹ quan tâm đến cái thằng Kevin ấy.
Carabine nhìn tôi mỉa mai:
- Em, chị biết không, em đã có Banzai của em, những ma-két của em, không cần mất thời gian với một tên găng-xtơ nhãi ranh.
Lúc nào cũng đáng yêu; phải đặt cho nó cái biệt danh Mitraillette (Súng tiểu liên) mới được. Tôi không đáp lại. Bực mình. Nó làm cho tôi mệt mỏi.
Nó lại cưòi khẩy:
- Mà này, anh chàng thuần chủng mèo của chị, cái anh chàng Vendredi 13 của chị đâu ấy nhỉ? Chị không gặp lại anh ta à?
Điều này lại khiến tôi nhói đau. Nơi họng tôi, trong ngực tôi. Một chút ít trong tim tôi nữa.
Phải thú nhận rằng: dù không có lý do gì, tôi vẫn lang thang ở Trocadéro. Tôi qua đó, rồi lại qua đó, mơ mộng. Không thấy gì cả.
Quỉ tha ma bắt Carabine, những cái ma-két, điện thoại đi. Tôi làu bàu.
- Được. Tôi đi.
Đúng lúc đó, mẹ đặt máy điện thoại xuống. Vui không thể tưởng nổi:
- Kevin rất khỏe!
Tất cả bỗng bùng nổ trong đầu tôi. Tôi hét lên:
- Kệ xác nó! Con, con cuốn xéo đây.
Lần duy nhất mẹ mất bình tĩnh:
- Nhưng? Julie...
Julie, cái tên thật của tôi, và Jeanne, của Carabine.
- Julie...
Nhưng điều đó chỉ làm cộm trong lòng không phải lúc mềm lòng.
Carabine khẳng định:
- Chị ấy ghen đấy. Với một thằng người Mỹ mọi rợ.
Carabine không bao giờ ghen. Cô em bằng đá, bằng gỗ, bằng đá hoa cương của tôi ấy. Một mẩu gạch. Cô gái người máy. Và thật ngu ngốc: nó thậm chí không hiểu được rằng mẹ không nghĩ đến gì khác ngoài Kevin.
Carabine nhắc lại:
- Đồ ghen tuông!
- Không phải thế!
Tôi đi ra ngoài và đóng sầm cửa lại.
Chiều thứ Bảy: không phải đến trường. Tôi đi bộ trên phố, không chủ định, tôi cảm nhận được mưa bụi của tháng Mười một.
Những cửa hàng hoa, quầy hoa quả được che bởi những miếng vải dầu. Lũ nhóc chạy nhảy. Tôi khóc. Một mình. Cứ như vậy, ở ngoài, giữa trời mưa gió, vào ngày thứ Bảy, một ngày thứ Bảy không có Vendredi 13.
Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra với tôi. Tôi rẽ một cách vô thức, gần như một người điên, chỉ vì một thằng nhóc trong ảnh, vì một anh chàng trượt pa-tanh, vì một con mèo không bình thường, vì Banzai kẻ không hề muốn tôi.
Tôi tới Trocadéro. Bây giờ trời mưa nặng hạt hơn. Chỗ nào cũng có những vũng nước, có thể dìm được vô số những con mèo đen, trắng, hay xám.
Sân chơi vắng tanh. Không thấy Vendredi 13, cũng chẳng thấy Banzai. Không ai cả. Phía cuối sân, tháp Eiffel ngập mình trong mưa rào, mờ nhạt, trơ trọi.
Tôi đợi, bất chấp trời mưa, bền bỉ trong nỗi buồn. Nước quất mạnh vào mặt tôi, chảy trên tóc tôi, lăn trên má tôi.
Tôi tựa vào hàng lan can giá lạnh nổi lên giữa Paris và sông Seine. Tôi nghĩ đến San Diego, những bến cảng lúc bình minh, những con tàu chở hàng đầy hiểm nguy, mạo hiểm...
- Xin chào!
Tôi quay ngưòi lại. Vendredi 13. Ướt sũng. Không có ván trượt pa-tanh, đôi giày thể thao mòn vẹt, nổi bồng bềnh, một thác nước Niagara trong cái túi dết.
Mái tóc mượt và dày dính vào cổ, trán cậu ta. Chiếc áo trượt tuyết ướt sũng tạo cho cậu ta dáng vẻ khốn khổ của một kẻ lang thang. Lúc nào cũng ở trên vai, con mèo đen trông có vẻ mặt của một kẻ thất nghiệp.
Tôi lẩm bẩm trong kẽ răng:
- A... Xin chào.
Tôi không biết nói gì khác. Sự ngốc nghếch của tôi làm tôi nổi cáu. Cáu với cậu ta. Tôi. Cáu với con mèo, con mèo chết tiệt. Nó quan sát tôi: mắt sắc, mờ ảo qua làn mưa. Tôi lắp bắp:
- Này... Bạn không lạnh sao? Bão đấy...
Thật ngu ngốc! Cậu ta mỉm cười, lắc đầu, hai hay ba dòng nước đang chảy xuống tai con mèo, cho đáng kiếp!
- Tôi thích nước. Tôi sinh ra bên bờ một con sông lớn. Một lần, tôi đã bám vào xác của một con thuyền đắm trong suốt ba ngày.
Tôi tròn xoe mắt:
- Bạn bị đắm tàu à?
Cậu ta nhún vai:
- Ừm... Còn bạn, bạn làm gì giữa trời mưa thế?
Ai cha. Tôi lúng túng đáp:
- Ưm... Tôi cãi nhau với, với... ưm... em gái tôi.
Vendredi 13 mỉm cười tinh nghịch. Bất ngờ. Đáng yêu. Điều đó làm cho tôi thấy ấm lại:
- Cãi nhau à? Này... Vì anh bạn trai của các bạn, đấy... anh chàng Banzai ấy à?
Cười hay không, cậu ta đang nói chuyện gì đây? Tôi phản kháng:
- Đấy là bạn trai của NÓ. Tôi cóc cần cái anh chàng Banzai ấy!
Có thể nói rằng con mèo cũng không thèm tin tôi. Con vật bẩn thỉu! Tôi phản ứng lại:
- Được, chúng ta sẽ ở lại đây cho tới khi nào tháp Eiffel hắt hơi thì thôi nhé? Tôi sẽ cho bạn một thanh sôcôla.
Lại mỉm cười. Tôi luôn thích thế.
- Đồng ý.
Một ý kiến hay. Chúng tôi đi. Chúng tôi bỏ sân chơi lại cho những dòng suối, cho những thác nước, đúng là ngày tận thế thực thụ.
Chúng tôi bước nhanh, tôi lén quan sát cậu ta. Tôi muốn biết về cậu ta và con mèo không thể chấp nhận được của cậu ta, về câu chuyện đắm thuyền. Và sau đó... vì sao cậu ta lại biết được tên của Banzai? Cậu ta đẹp trai, O.K., nhưng còn tôi, tôi cũng chẳng phải kẻ ngốc nghếch.
Tôi hỏi, mặt chẳng tỏ vẻ gì cả:
- Trường học của cậu gần đây chứ?
Cậu ta do dự.
- Tôi làm việc trong một cửa hàng cắt tóc với tư cách của một người học việc.
Học việc sao? Tôi chưa bao giờ gặp cả. Tôi chỉ tưởng tượng ra họ ở trong những nhà máy tối om và những ga ra đầy dầu mỡ. Không có mèo.
Cậu ta giải thích cho tôi:
- Phố Vistule, gần đại lộ Choisy. Và tôi học tiếng Pháp. Tôi từ một trại tị nạn đến đây.
Trại tị nạn? Được. Lại một điều bí ẩn nữa. Rồi sẽ biết. Tôi nghĩ:
- Choisy à? ở quận XIII có phải không?
- Đúng. Người ta gọi đó là "khu phố Tàu", ở đó có người Trung Quốc, Campuchia, Việt Nam, nhưng ông chủ của tôi lại là người Ý. Trước đây, tôi sống ở Nice.
Tôi nhắc lại:
- "Khu phố Tàu". Bố của Banzai thường đến đó. Ông ấy lãnh đạo một hiệp hội ở đó.
Vendredi 13 cãi lại một cách cụt lủn:
- Anh ta may mắn thật, cái anh chàng Banzai ấy.
Thôi được. Không nhấn mạnh nữa. Tôi nhìn cậu ta với vẻ ngây thơ:
- Ông ta thật tử tế khi cho cậu nghỉ một ngày như thế này.
Cậu ta nhăn nhó:
- Ông ta tưởng là tôi bị ốm.
Và đến đó, Vendredi 13 dừng lại. Đứng sững lại Thực sự. Đúng góc phố. Cậu ta nhìn thẳng vào tôi:
- Tôi muốn gặp lại bạn.
Bùm! Tôi cảm tưởng như đang đội tháp Eiffel trên đầu, thêm cả tàu con thoi Challenger, thêm cả tàu vũ trụ Columbia, một mảnh của sao Hỏa.
Tôi tựa người vào tường. Ẩm ướt, trơn tuồn tuột, khắp người tôi sũng nước, đôi giày của tôi bị hỏng. Tôi ấp úng:
- Tôi á?
Cậu ta nói đùa:
- Bạn đã không sợ tôi. Bạn rất dũng cảm.
Dũng cảm, tôi ư? Ôi chao! Con mèo cũng đùa. Con vật này mới tốt bụng làm sao. Tôi ngưỡng mộ loài mèo!
Tôi hít mạnh một hơi:
- Nghe đây. Tớ là Caravelle. Julie. Julie Beauregret. Em gái tó là Carabine. Jeanne Beauregret. Thiên tài về mọi mặt. Học sinh giỏi môn toán, nữ hoàng môn thể dục. Bạn... bạn không nhầm đấy chứ?
Cậu ta cười to hơn:
- Tôi muốn gặp lại BẠN.
Chúng tôi đến tiệm cà phê. Thật may mắn, toàn thân tôi run lên, người tôi lả đi, tôi như bị sét đánh: không còn chút sức lực nào nữa.
Bad Luck ngồi trên góc bàn như một viên quan trong cung điện bằng ngà. Người nó khô ráo. Chúng tôi cũng vậy.
Tôi nhấm nháp món sôcôla, tuyệt vời. Vendredi 13 uống một cách chậm rãi, quan sát tôi. Cậu ta đề nghị:
- Hãy hỏi tôi đi.
Tôi hỏi:
- Về chuyện gì cơ?
- Về tôi. Tôi không có thói quen nói. Tôi chỉ có một mình, từ rất lâu rồi. Vậy hãy hỏi tôi đi.
Được. Tôi phải bắt đầu bằng cái gì đây? Vui lên, Caravelle, mọi việc luôn diễn ra tốt đẹp.
Tôi cười:
- Tuy nhiên, thường thường, những người thợ cắt tóc thường hay chuyện. Cậu...
Cậu ta càu nhàu:
- Tôi không thích ông chủ của tôi. Tôi không thích cái nghề ấy. Tôi không thích những người khách hàng lắm mồm.
Được. Được. Chúng ta sẽ vui đùa vào dịp khác. Tôi húng hắng ho:
- Xin lỗi.
Cậu ta nhắc lại:
- Hãy hỏi tôi đi.
Nào, Miss Interpolo. Nhà gián điệp vĩ đại.
- Bạn bị đắm thuyền khi nào vậy?
- Cách đây một năm.
- Tại sao?
- Người ta muốn giết tôi.
- Tại sao?
- Tôi không thể nói cho bạn được.
Hãy khoan! Xin chờ một giây. Bộ phim, câu chuyện, cuộc đối thoại này là cái gì đây? Tôi, tôi chẳng hiểu tí gì cả, cậu ta điên hay tôi điên đây?
Tôi nhìn quanh mình: một quán cà phê bình thường, với một cái quầy hàng, một máy hát tự động, những cú hắt hơi, hơi nước đọng trên kính. Những cái bàn vuông, những miếng lót cốc bia bằng bìa cứng hình tròn, những người phục vụ mặc gi-lê đen và sơ mi trắng, một ông chủ ăn mặc tuềnh toàng. Những con ngưòi bình thường, không có mèo, không có ván trượt pa-tanh. Không...
Tôi nhắc lại:
- Giết... bạn?
- Đúng thế.
- Tại sao?
Không phải, điều đó lại bắt đầu! Vendredi 13 lưỡng lự:
- Tôi sẽ nói cho bạn biết nếu chúng ta còn gặp lại.
- Tuần sau nhé?
- Nếu bạn muốn.
- Thứ Bảy nhé?
- Không. Tôi phải làm việc suốt cả ngày.
Những người thợ cắt tóc chết tiệt, quỷ tha ma bắt họ đi! Tôi gợi ý:
- Thế buổi tối?
- Buổi tối, tôi phải làm việc, tôi học tiếng Pháp. Và Chủ nhật, tôi ôn bài.
- Tại sao?
Một biểu hiện nguy cấp trên mặt cậu ta. Lo âu, tức giận kìm nén.
- Tôi PHẢI học. Để được ở lại đây, ở Pháp. Và không phải làm thợ cắt tóc nữa.
Cậu ta sa sầm mặt:
- Nếu tôi không học, nếu tôi đi chơi với một cô gái, thậm chí là với một cô gái xinh đẹp như bạn, thì tôi sẽ không bao giờ đạt được mục đích. Tôi không muốn bị tóm cổ!
"Xinh đẹp"! Thôi ngay cái món sôcôla này đi, hãy mang cho tôi một bể sâm panh!
Nhưng điều bí mật kia lại trở nên kỳ quặc. Chúng ta hãy tiếp tục cuộc điều tra:
- Vậy, tại sao bạn lại làm thợ cắt tóc?
- Tôi đã học trong trại tị nạn. Ở đó, cần phải có một nghề.
Trại... Tôi nhớ lại những hình ảnh trên truyền hình, những bài phóng sự. Dây thép gai, chòi canh, những bàn tay bị cột vào chấn song, làm mòn những cái cọc bằng gỗ.
Tôi bắt đầu lại, chẳng hạn với cảng San Diego, những cần trục, những chiếc tàu chở hàng. Tôi đứng dậy. Tôi rời quán cà phê. Tôi phát hiện ra cái trại.
Tôi nhìn thấy biển. Không phải Côte d'Azur và những kỳ nghỉ hè, cũng không phải những bãi biển trắng và uốn lượn, dài vô tận của đảo Martinique, cũng chẳng phải những con sóng ẩm ướt và đẫm dầu của những bến cảng ở Mỹ.
Nơi khác. Đó là biển Đông, màu xanh và âm u, những hòn đảo nhỏ xanh tươi, tròn trịa, trông tựa như tấm lưng của những loài vật khổng lồ thời tiền sử. Những tấm ván ẩm ướt của các lán trại, những dây thép, những hàng giậu. Những đội cảnh sát tuần tra đang canh gác, kiểm soát, cấm đoán.
Tôi nhìn thấy cậu ta. Vendredi 13 dưới một cái lều bằng vải ka ki. Một chiếc ghế đẩu để cho những ngưòi gầy guộc, lo lắng ngồi. Tiếng kéo kêu lách cách, những lọn tóc đen của đám dân tị nạn rơi xuống đất, chất thành đông...
Tôi đột nhiên hỏi:
- Ở trại bạn đi chân đất à?
Ngạc nhiên, cậu ta trả lời mà không hiểu tại sao:
- Đúng vậy.
Đám tóc đã cắt phủ đầy mặt đất, lướt qua những ngón chân của cậu ta. Tôi mỉm cười, không phải với cậu ta. Với một Vendredi 13 khác, đang ở gần biển, trong trí tưởng tượng của tôi:
- Bạn cắt tóc cho mọi người và giẫm lên trên tóc... Êm lắm phải không?
Cậu ta nhìn tôi một cách kỳ lạ, như thể tôi là một mụ phù thủy.
- Phải...
Tôi biết. Tôi cảm thấy. Đôi chân trần của cậu ta giẫm lên chiếc thảm kỳ cục kia, tựa như lớp lông của một con thú khổng lồ, mịn màng, êm ái. Cái kéo của cậu ta sáng lên, cắt đứt, kêu lách cách. Cậu ta cắt nhanh. Cậu ta để một cái bát cũ lên trên đầu những đứa trẻ, điều đó giúp cậu ta. Cậu ta thu về những đồng tiền nhàu nát, những đồng xu mờ xỉn, một vài điếu thuốc lá.
- Này, bạn đang mơ đấy à?
Tôi quay trở lại với quán cà phê. Vendredi 13 nhìn thẳng vào mặt tôi. Tôi lắc lắc đầu. Những hình ảnh kỳ cục... khiến ngay cả tôi cũng trở nên bối rối. Carabine không hiểu tôi, nó cho rằng tôi bị điên. Mặc xác Carabine.
Vendredi 13 khẽ động vào tay tôi, nhắc lại:
- Bạn mơ đấy à?
- Không...
Nào, Caravelle: cô là một nhà thám tử vĩ đại, là cô cảnh sát. Cô còn có một đống những câu hỏi cần phải hỏi.
- Được rồi. Thế tên cậu là gì? Tại sao lại là Vendrèdi 13?
- Thực ra tôi tên là Minh. Nhưng ở trại người ta nói rằng tôi... mang lại rủi ro. Một ông bác sĩ người Pháp của Hội Chữ thập Đỏ đã đặt cho tôi cái biệt danh này.
Tôi nhìn con mèo. Bad Luck. Nó đang ngủ gà.
- Cậu nói đùa?
- Không. Nhiều người quanh tôi đã chết.
Bỗng nhiên, tôi chợt nhớ đến mẹ. Chiếc quan tài, những lời đe dọa, những phát súng trong băng. Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi đây? Toàn thế giới đang rối loạn, đảo lộn.
Vendredi 13 đặt cái cốc không của mình xuống:
- Bạn đi chu du đấy à?
Tôi đã quên hết. Tôi, Caravelle, cùng với một chàng trai. Giống như em gái tôi.
Chúng tôi ra đi. Cùng với con mèo.
Màn đêm buông xuống: gần tới công viên Vert-Galant, chúng tôi nhìn dòng nước sông Seine tối đen, đang chảy, rất nhanh.
Vendredi 13 thì thầm:
- Sao tôi thích nước đến thế. Tôi thấy nhớ biển quá.
Tôi lo lắng:
- Tuy nhiên, vụ đắm thuyền...
Cậu ta khẽ vuốt ve lườn của con Bad Luck. Tôi thấy ghen với con vật kia!
- Đúng... Cái xác thuyền đắm đó vỡ toác ra, từ từ rời tung ra. Tôi thấy đau ở cánh tay, và rất lạnh... Muối thiêu đốt đôi mắt tôi, tôi cảm giác thấy những ánh đèn pha trên những con sóng. Tôi nghĩ về New York, Paris, về những thành phố lớn, tôi bám chặt lấy, tôi muốn biết về chúng biết chừng nào...
Tôi không dám trả lời, nhưng tôi rất vui: cậu ta đã mơ giống tôi. Cậu ta bị ám ảnh bởi những ảo tưởng vu vơ, thất thường. Chúng tôi giống nhau.
Sông Seine rộng thêm ra, gầm lên, nghiến ngấu hai bên bờ, phồng bụng lên như một con vật đang lúc no nê, đại dương mênh mông. Mảnh thuyền vỡ lắc lư, tôi thấy đôi bàn tay rách nát của Vendredi 13, mặt cậu ta cứng đờ, ướt sũng. Bám trụ, chống đỡ với cái lạnh và chứng chuột rút, thêm một giờ nữa, một ngày nữa.
- Nhìn này!
Giọng nói của cậu ta lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu ta lôi từ trong túi dết ra một cái mũ cát-két để đội lên đầu, một mẩu xúc xích mà con Bad Luck chỉ tớp một miếng là chén gọn, một cái hộp đồ vẽ màu đen. Cậu ta tiến lại gần một thân cây, vẽ lên đó một bức tranh kỳ cục: bóng của một con mèo bị một mũi tên hay một cây lao móc đâm xuyên qua.
- Đây là chữ ký của tôi. Ở trại, tôi đã đánh dấu cái giường của tôi, cái góc lần của tôi như thế này. Địa phận của tôi.
Tôi mỉm cười:
- Với cái mũ cát-két và một cái túi đựng đầy đồ nghề, trông bạn giống như một ngưòi lính tí hon ấy.
Cậu ta sầm mặt:
- Dường như tôi đã là người lính thì phải? Thậm chí ngay cả ở đây, tôi vẫn nghi ngờ điều đó.
Cậu ta thò tay vào trong túi, lấy ra một cái kéo rất to:
- Thó được của ông chủ đấy. Kể từ khi ở trại, lúc nào tôi cũng phải có vũ khí...
Tôi đặt bàn tay của mình lên cánh tay cậu ta. Tôi muốn cậu ta ôm tôi, nhưng cậu ta đột ngột tránh ra xa, như thể những kỷ niệm của cậu ta đã đầu độc dòng nước tối đen và buổi hoàng hôn.
- Bạn phải về nhà thôi.
- Hãy đợi đã...
Tôi vô tình kéo tay áo của cậu ta lên và phát hiện ra một vết xăm trên cổ tay của cậu ta: năm cái chấm màu xanh xếp thành một hình tam giác.
- Cái gì thế?
Cậu ta gập mạnh tay áo xuống:
- Bạn đừng quan tâm tới nó!
Tôi nhận thấy có sự nguy hiểm, một điều bí mật. Tôi phải năn nỉ:
- Có chứ! Hãy nói cho mình biết!
Ở nơi khác, tại một địa điểm khác, có lẽ cậu ta đã không nói cho tôi biết, nhưng dòng nước và màn đêm đã chia cắt chúng tôi với Paris, với gia đình tôi, với những người bình thường...
- Vết xăm này có nghĩa là tôi đã thuộc về hội Tam Hoàng. Những hội Tam Hoàng...
- Mình biết! Đó là những tổ chức bí mật tồn tại khắp nơi ở châu Á. Mẹ mình đã nói với mình về chúng. Nhưng... đó là những người rất nguy hiểm.
Cậu ta nở nụ cười bối rối, khổ đau:
- Có thể chính tôi cũng nguy hiểm chăng? Trong trại, cần phải biết...
Màn đêm tràn từ cây cầu này tới cây cầu khác, nước đang lắng nghe chúng tôi, bảo vệ chúng tôi.
Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13 Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13 - Paul Thies Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13