Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Thies
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Signé Vendredi 13
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Duy Nguyen
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1519 / 8
Cập nhật: 2016-04-30 17:43:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Tôi, Caravelle
ôi tên là Caravelle Beauregret. Tôi mười lăm tuổi và có bố mẹ; một cái tên thật, những nỗi buồn thật.
À, điều quan trọng mà tôi rất muốn báo trước với các bạn: tôi xinh đẹp, quỉ tha ma bắt những ai nghĩ ngược lại. Họ có thể bị chìm dưới sông Seine, đi dạo trong bụng cá voi hay nhảy từ trên đỉnh của tháp Effel xuống.
o0o
Tôi gặp Vendredi 13 (có nghĩa là thứ Sáu ngày 13, ám chỉ một sự không may mắn - (ND) vào một ngày thứ Bảy đẹp trời, ở sân chơi trước Trocadéro trong ngày hội trượt pa-tanh của chúng tôi.
Vì chúng tôi thành lập một nhóm đáng gờm, ba nhân vật rùng rợn, bộ ba sấm sét: Carabine, cô em gái song sinh với tôi, Banzai (bạn trai của nó), và tôi.
Không có gì rắc rối hơn một cô em song sinh, nhất là với vô số những điểm tốt, với một bà mẹ suốt ngày lang thang hết chỗ này đến chỗ khác và một ông bố làm việc mỗi tuần bằng cả một tháng.
Mẹ ư? Là nhà báo! Thật khó có thể đoán được hiện bà đang "đi dạo" ở đâu. Bà đi điều tra ở châu Phi về ảnh hưởng của bảng cửu chương, tới những cơn ác mộng của loài voi, ở Úc về bệnh thấp khớp của loài chuột túi và ở Mỹ vì sự biến mất của một tay anh chị Mafia.
Bố à? Là kỹ sư! Tại công ty Điện lực Pháp. Chuyên gia tại các nhà máy điện.
Công việc của ông đòi hỏi rất nhiều thời gian, thường không thấy ông có mặt ở nhà.
Chỉ còn Carabine, than ôi, rất có năng khiếu, luôn là người thắng cuộc: hơn một điểm môn tiếng Pháp, hai điểm môn tiếng Anh, mà tôi còn chưa nói với các bạn về môn toán đấy. Tóm lại, hoàn hảo, luôn ở vị trí số một từ tháng Giêng cho tới hết tháng Mười hai, một tai họa thực thụ.
Đã thế, nó còn cuỗm luôn cả anh chàng Banzai của tôi nữa chứ. Banzai là bạn học cùng lớp với chúng tôi. Thực ra, anh ta tên là Phan Hồng. Mặc dù có một cái biệt danh Nhật, nhưng gia đình anh ta lại từ Việt Nam tới. Bố anh ta à? Một nhân vật rất bí hiểm. Ông ta nhập khẩu ghe đánh cá hay ngọc thạch gì đó, tôi cũng không biết rõ. Ông ta giàu, họ sống trong một căn hộ đẹp ở phố Pompe, không xa chúng tôi là mấy.
Tôi cảm thấy Banzai rất đáng yêu ngay từ phút giây đầu tiên, từ cái buổi khai trường vào tháng Chín ấy. Cậu ta mỉm cười với tôi ở một góc hành lang, ngay sau giờ học thể dục:
- Cậu là Carabine Beauregret? Cậu chơi xà đơn cừ thật đấy.
Tôi nhăn mặt. Tôi rất muốn nói dối, nhưng điều đó chả có ích gì:
- Cậu nhầm tớ với em gái tớ rồi. Tớ, tớ bị ngã từ trên ngựa gỗ xuống cơ.
Cậu ta tròn xoe mắt, miệng khẽ huýt một cái, và hiểu ra:
- Em gái? A! Đúng rồi, hai chị em sinh đôi của đảo Martinique.
Carabine và tôi không thích cái biệt danh này một tí nào: bố tôi sinh ở Paris, dù rằng ông nội chúng tôi tới từ vùng Fort-de-France (Thủ phủ của đảo Martinique, nằm trong quần đảo Antilles (thuộc Pháp) - (ND).. Đôi khi mọi người vẫn nhỏ to khi nhìn thấy bố tôi khoác tay mẹ tôi, tóc mẹ tôi rất vàng.
Tôi nhìn Banzai, cậu ta đang nghĩ tới Carabine, và tôi nguyền rủa Carabine cùng với cái xà dơn của nó.
Vừa hay đến lượt cái cô gọi là Carabine, nhân vật không thể thiếu được, cũng rời phòng để quần áo:
- Hình như cậu tìm tớ?
Đôi mắt Banzai sáng lên, mở to: thế là xong, nó đã có được cậu ta!
Họ đi xa dần...
Carabine đã thó mất anh chàng Banzai của tôi. Tôi giận nó cho tới cái ngày thứ Bảy của Vendredi 13.
Mỗi tuần, chúng tôi dành một buổi ở Trocadéro: những cuộc thi trượt pa-tanh điên cuồng, khủng khiếp, kỳ dị.
Phải thú nhận rằng Carabine và tôi cũng khá có năng khiếu, nhưng Banzai thì tuyệt vời. Trước khi cô em gái yêu quí của tôi trói được, cậu ta thuộc một nhóm điên khùng có thể thực hiện những cú nhào lộn trên sông Seine. Ở đó, cậu ta đã nhận được vài cái bướu và biệt danh của mình. Từ khi cậu ta cặp với Carabine, ba chúng tôi tự biến mình thành những nhân vật lạ thường.
Chúng tôi nhảy, đi tung tăng, vọt lên như những nghệ sĩ nhào lộn, những tên hề rạp xiếc. Xung quanh chúng tôi, mọi người vui đùa, ngưỡng mộ. Đôi khi họ còn vỗ tay nữa.
Một hôm, các phóng viên của kênh FR3 thậm chí còn quay phim chúng tôi cho chương trình thời sự của vùng. Hoan hô! Không phải lúc nào mẹ cũng là minh tinh màn bạc trong cái gia đình này!
Tôi thích điều đó. Và sau đó, tôi thích mỗi tuần lại tìm lại được chính những động tác ấy, bất chấp những nhóm khác đang trượt, đang lao vào, rồi lại tản ra các phía. Trocadéro thuộc về chúng tôi.
Thường thường, Carabine và tôi rất khó chấp nhận sự giống nhau giữa hai chúng tôi, nhưng về hình dáng, điều đó giúp chúng tôi, nó rất gây ấn tượng.
Về nguyên tắc, nếu có thể, chúng tôi mặc những áo quần khác nhau: nếu Carabine chọn màu lục, tôi diện màu vàng; mỗi khi nó mặc váy, tôi lại chọn quần dài, và ngược lại.
Chỉ trừ ở Trocadéro. Ở đó, chúng tôi cùng mặc quần bò đen, giày thể thao đen, áo phông ngắn tay màu đen của con trai. Tóc chúng tôi (màu đen giống tóc bố, dài và suôn giống tóc mẹ) buông tự do trên vai. Banzai cũng mặc toàn đồ đen, nhưng đôi khi lại diện chiếc áo thể thao màu đỏ. Cậu ta trượt từ chỗ người này qua chỗ người kia, lượn giữa chúng tôi, những bước trượt của cậu ta bao bọc lấy chúng tôi.
Chúng tôi làm cho những kẻ tò mò, những khách du lịch sững sờ. Thú thực là chúng tôi lòe họ đấy. Họ lẫn lộn giữa hai chúng tôi, tôi rất thích điều đó! Có một lần người ta nhầm tôi với Carabine mà không lầm bầm bằng một giọng thương hại: "Thật đáng tiếc là Caravelle quá nhút nhát, trong khi cô em gái lại quá sôi động, cởi mở".
Vâng. Thậm chí ngay cả Banzai, Banzai cùng nhầm lẫn giữa hai chúng tôi khi đang đua tốc độ, trong trạng thái kích động, trong điệu vũ pha-ra-đông (Pha-ra-đông: Điệu vũ xứ Provence (Pháp) - (ND) nhanh và trơn tru mà chúng tôi đang thể hiện trên những tấm đá lát màu trắng của mặt sân. Bàn tay anh ta nắm lấy tay tôi, chỉ một giây thôi, anh ta lưỡng lự, mỉm cười, rồi lại trượt đi. Thật tuyệt vời, tôi đã mơ một chút...
Cho tới thứ Bảy, ngày thứ Bảy nổi tiếng, ngày thứ Bảy đáng kinh ngạc. Vendredi 13 muôn năm và tôi muôn năm!
Trời đẹp. Cậu ta lao đến như một cơn bão.
Trong khi Carabine, Banzai và tôi đang chuẩn bị cho động tác sáu của chúng tôi, "ngôi sao", cực kỳ phức tạp, thì bỗng dưng, đột ngột, bất thình lình, bất ngờ, không tín hiệu, không báo trước, cậu ta đột nhiên rơi từ trên cao xuống: một anh chàng với chiếc ván trượt pa-tanh vạch ngang khoảng sân như một tên khùng đang lên cơn.
Cậu ta lao vào chúng tôi, nguy hiểm, đúng là một thằng điên! Thả lỏng vùng thắt lưng, đôi chân: cậu ta lại "cất cánh", lướt qua Carabine, ngã xuống, lại đứng dậy, gần như sượt ngang đầu Banzai, lại rơi xuống nữa, như một hung thần đẹp trai.
Tôi thoáng nhìn cậu ta: gương mặt màu đồng, mắt xếch, tóc đen và óng. Cậu ta hơi gợi cho tôi hình ảnh của Banzai. Cậu ta cũng trạc tuổi ấy, mười lăm hay mười sáu tuổi gì đó. Áo anorak (Áo thường dùng khi đi trượt tuyết - (ND) màu đen, quần bò màu xanh đậm. Một chiếc túi dết bằng da đeo chéo qua vai.
Tôi không như những kẻ ngu ngốc vẫn nói rằng tất cả những người châu Á đều giống nhau; trước hết những người ngu ngốc thường kể cùng một câu chuyện về những ngưòi da đen. Và sau đó, với Carabine, vấn đề cũng thế, tôi đã từng trải qua. Nhưng ở đây thì đúng là hai anh chàng này giống nhau.
Carabine gào lên:
- Này! Thằng điên kia nó lại bắt đầu rồi đấy!
Ưm... Rõ thật điên khùng. Cậu ta lại bay lên, những bánh xe của chiếc ván trượt pa-tanh của cậu ta lướt nhẹ qua mái tóc tôi. Cách chỉ khoảng gần ba xăng-ti-mét...
Carabine hét lên:
- Đồ bệnh hoạn! Suýt nữa thì mày giết chết chị ấy rồi!
Nó đã lo sợ cho tôi. Điều đó khiến tôi hài lòng. Nhưng xin hãy chú ý, bị lột da đầu bởi một anh chàng đẹp trai, tôi rất muốn, một cái chết đẹp...
Banzai, Carabine và tôi đứng như trời trồng, đối diện với chàng thanh niên lạ mặt kia. Cậu ta làm cho những bánh xe kêu ken két, nhìn thẳng vào mặt chúng tôi. Và rồi tôi hết sức kinh ngạc: thường ngày, cái anh chàng vô ý thức kia vẫn thành công với những trò nhào lộn của mình... cùng với con mèo trên vai.
Một con mèo thật, một con mèo kỳ cục, màu đen với đôi mắt màu xanh, bộ dạng như vừa ngốn hết một đàn chuột vào bữa sáng, dáng vẻ không dễ dãi. Một con vật điềm tĩnh không hề rung một sợi lông nào trong khi bộ râu của nó khẽ lướt qua tai tôi.
Ba chúng tôi sửng sốt. Chúng tôi có thể xoay sở trên cái ván trượt được, nhưng bay lên với một con mèo trên vai...
Carabine lấy lại bình tĩnh trước tiên. Nó đay nghiến bằng một giọng ranh mãnh:
- Không tồi. Hơi ẻo lả một chút, tuy nhiên...
Kìa, cậu ta nhìn nó. Nó. Lại bắt đầu rồi. Nó lại giành lấy cậu ta. Chơi trò phụ nữ quyến rũ. Chơi trò tung hứng với họ, Banzai bên tay phải, chàng trai lạ mặt bên tay trái, con mèo ở giữa.
Cậu ta đã cười với nó:
- Bạn tên là gì vậy?
Lại bắt đầu, tôi đã nói với các bạn rồi mà! Nhưng tôi thích giọng nói của cậu ta, khác lạ, hơi khàn khàn. Trong khi Banzai nói thông thạo tiếng Pháp, thì anh chàng thuần chủng súc vật đẹp trai của tôi cố xoay sở, nhưng giọng địa phương của anh ta vẫn rất rõ.
Vả lại, hắn trông có vẻ bực mình. Banzai ấy, chứ không phải con mèo.
Vậy nên không thể được! Quỉ tha ma bắt Carabine đi, tôi không thể để cho nó ăn hiếp nữa. Tôi hít thật sâu, như khi lặn xuống nước ấy, và veo! tôi lao mình đi.
Cậu ta không ngờ tới điều đó, cái anh chàng "phi công", "tay lái" điên khùng tuyệt vời ấy, bằng một cố gắng lớn lao, phi thường, tôi bay lên, lao lên phía trên cậu ta, và khi bay ngang qua chỗ cậu ta đứng, tôi cúi xuống, túm luôn vào gáy con mèo của cậu ta và "hạ cánh" xuống phía bên kia.
Một cú va chạm khủng khiếp, các bạn ạ! Mặt đất làm cho người tôi rung động đến tận răng. Con mèo quỉ quái thì kêu gào và quào, bằng một cú tát ra trò, bộ móng của nó làm rách hết cổ và một bên tai tôi.
Ái chà chà! Tôi đã tới nơi! Vai bị thương tích, hông chùn lại, má đầy máu như món đùi cừu, con mèo chết tiệt, nhưng tôi đã làm cho hắn kinh ngạc, tên khùng!
Thở hổn hển, tôi xoay tròn, làm cho những chiếc bánh xe rít lên như một ngưòi thợ xẻ, như trong phim kinh dị, trong màn đêm ghê rợn, tôi tuyên bố:
- Tôi, tôi tên là Caravelle Beauregret. Còn bạn?
Cậu ta nhìn kỹ tôi với vẻ khác thường và nói đùa:
- Bạn giống bạn hơn cô bé kia đấy.
Tôi cho rằng đó là một lời khen? Vả lại, Carabine, cô em gái thân yêu của tôi đang làu bàu gì đó.
Tôi muốn cười, nhưng con mèo đen đang vật lộn trong tay tôi, tiếp tục cào tôi, nó thoát được, và chỉ phốc một cái, nó đã nhảy lên được vai của anh chàng bí hiểm kia.
Dù không muốn, tôi gào lên:
- Ai cha! Đồ dã man!
Anh chàng kia nháy mắt với tôi:
- Thật đáng tiếc! Nó không chịu được khi có ai khác động vào người nó.
Cậu ta vuốt ve con quái vật của mình, mỉm cười với tôi:
- Xin lưu ý là nó còn chưa ăn sống bạn đấy. Chúc mừng.
Tôi mỉm cười lại với cậu ta, hài lòng. Nhưng Carabine thì lẩm bẩm:
- Con mèo chết tiệt, đúng không?
Gương mặt cậu ta trở nên lạnh băng:
- Chúng tôi cùng nhau từ xa tới đây...
Tôi lắc đầu:
- Được! Nhưng bạn tên gì?
Anh chàng lạ mặt nhìn quanh với vẻ khó chịu, ngờ vực, soi mói: những người khách qua đường đang túm lại, quan sát chúng tôi.
Cậu ta nhún vai:
- Tuần nào các bạn cũng tới đây. Tôi thường quan sát các bạn. Các bạn đều có biệt danh cả, phải không?
Chúng tôi nhìn nhau dò xét. Cậu ta nhăn mặt:
- Tôi tên là Vendredi 13.
Tại sao không? Tôi gãi gãi đầu, chỉ con mèo.
- Còn nó?
Vendredi 13 trả lời:
- Bad Luck.
Cái gì? Banzai từ nãy tới giờ gần như không nói gì, lên tiếng vẻ tò mò:
- Tiếng Anh có nghĩa là "Rủi ro" à?
Vendredi 13 nhún vai:
- Sao lại không cơ chứ?
Banzai cười khẩy với vẻ thù địch:
- Và ai trong số bọn mày mang lại tai hoạ?
Anh chàng lạ mặt thì thầm bằng một giọng đe dọa:
- Rất may là mày không biết gì hết!
Cậu ta xoay tròn trên chiếc ván trượt pa-tanh. Đột nhiên, tôi hốt hoảng kêu lên:
- Này! Bạn đi đâu đấy! Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?
Tôi cảm giác như chính con mèo của cậu ta nhún vai, nhắc lại:
- Tại sao lại không nhỉ?
Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13 Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13 - Paul Thies Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13