Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Main Rid
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Bui Hai Yen
Số chương: 79
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1050 / 18
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 76 - Trong Đồng Cỏ Đá Phấn
ừ chỗ nấp của mình, Zep nhìn rất lâu theo người kỵ sĩ đang phi xa dần. Và chỉ khi nó khuất sau đám lá keo dây, người thợ săn mới nhổm dậy vươn thẳng người.
Ông đứng như vậy hai, ba giây, suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Sự kiện đáng sợ và bất ngờ này đã làm ông thay đổi mọi dự định.
Cần phải tiếp tục theo dấu vết của chiếc cá ngựa hay đi theo kỵ sĩ không đầu.
Dấu vết có thể làm sáng tỏ nhiều điều. Điều thứ hai hầu như hứa hẹn nhiều điều hơn.
Có thể ông sẽ tóm được kỵ sĩ và biết được bí mật sự phiêu lãng của nó.
Mãi nghĩ về điều này, Zep suýt nữa quên đám khói và phát súng trên đồng cỏ.
Nhưng lát sau ý nghĩ của ông lại quay về nó.
Khi quay về phía đó, phía ông nhìn thấy đám khói, người thợ săn già chợt nhìn thấy một cái gì đó buộc ông lại phải nhảy vào đám lá keo giấu mình một cách đặc biệt thận trọng. Con ngựa già vẫn tiếp tục nằm, về nó thì có thể không lo lắng gì.
Lần này Zep nhìn thấy một người cưỡi ngựa: một kỵ sĩ chính cống, với chiếc đầu trên vai.
Hắn còn đang ở xa, và chưa kịp nhận thấy thân hình cao lớn của người thợ săn giữa đám lá keo và hơn nữa là con ngựa đang nằm dưới đất. Hắn không nhìn thấy họ, ít nhất xét theo cung cách của hắn.
Kỵ sĩ ngồi, hơi nghiêng về phía trước, chăm chú nhìn mặt đất.
Không khó xác định rằng hắn đang bận, Zep đoán ra điều này từ cái nhìn đầu tiên: người không rõ kia đang theo vết kỵ sĩ không đầu.
- Chà, nó là thế đấy! – Zep nói thầm – Không chỉ mình ta muốn đoán ra bí mặt. Còn có ai nữa nhỉ?
Zep không để mất thời gian lâu để suy đoán. Kỵ sĩ phi nước kiệu, nên dấu vết còn mới và rất rõ, một lúc sau hắn tới gần đến nỗi người thợ săn có thể nhìn rõ hắn không khó gì.
- Trời ạ! – Zep lẩm bẩm - Thế mà ta không đoán ra điều này trước! Và nếu ta không lầm, đây lại là một mắt xích nữa có thể giúp ta thu thập tất cả chuỗi chứng cớ cần thiết… Nằm im, con vật kia! Cứ thử mà động đậy xem! Mày mà ngọ mguậy cái chân dài là tao cắt cổ!
Sau câu nói này với con ngựa, Zep im bặt và giấu đầu vào đám lá keo xanh, bắt đầu chăm chú theo dõi người kỵ sĩ đang tới gần từ sau những cành lá hình lông vũ.
Đấy là một con người không khó nhận ra. Mặc dầu hắn đã gần ba mươi tuổi, nhưng trên khuôn mặt hắn đã in dấu những say mê bệnh hoạn không thể xóa nhòa được. Hắn có vẻ băn khoăn. Rõ ràng một mối lo sợ nào đó từ lâu đã hành hạ hắn và không cho hắn được yên tĩnh, mặc dầu hắn chưa mất hy vọng thoát khỏi nó.
Khuôn mặt của hắn có thể được gọi là đẹp nếu không hằn dấu vết của sự hư hỏng, dấu vết đó làm khuôn mặt của hắn có vẻ như một tên vô lại.
Quần áo? Có gì mà đáng mô tả! Chiếc áo choàng nỉ xanh cắt kiểu bán quân sự, mũ kết, thắt lưng lủng lẳng con dao săn và hai khẩu súng lục. Tất cả những điều chúng ta mô tả về quần áo và vũ khí làm chúng ta nhớ tới đại úy Kacxi Kolhaun.
Chính là hắn.
Zep tránh gặp hắn không phải vì hắn vũ trang, mặc dầu người thợ săn già rất ác cảm với hắn, nhưng viên đại úy giải ngũ không có cơ sở nào để cho ông là kẻ thù của hắn. Zep dừng lại trong bóng cây để quan sát mọi việc xảy ra cho rõ hơn.
Tiếp tục theo vết kỵ sĩ không đầu, Kolhaun đi ngang qua ngay bên cạnh.
Không ra khỏi chỗ nấp, Zep Xtump tiễn hắn bằng cái nhìn cho đến khi những cây keo, mà sau chúng người kỵ sĩ thứ nhất khuất dạng, cũng che khuất nốt viên đại úy sau những tán lá xanh của mình.
X
X X
Những ý nghĩ mới bắt đầu nảy sinh trong đầu người thợ săn già – Ông cần phải cân nhắc tất cả các sự kiện lạ một cách khác.
Nếu như trước kia đã có những cơ sở để đi theo kỵ sĩ không đầu thì bây giờ chúng đã được nhân đôi lên.
Zep suy nghĩ không lâu. Ông định theo dõi Kacxi Kolhaun. Sự chuẩn bị không có gì phức tạp. Zep cầm lấy dây cương và dùng chân đá con ngựa cái già và nó lập tức đứng dậy. Người thợ săn đến cạnh nó, chuẩn bị nhảy lên yên để đi ra khoảng trống, nơi Kolhaun vừa đi khuất.
Không nhìn Kolhaun, Zep vẫn có thể dễ dàng biết tên này đi dâu. Hai dấu vết còn mới là quá đủ. Ông có thể đi theo chúng với sự tin tưởng như ông phi ngay kề kỵ sĩ không đầu hay phi cạnh kỵ sĩ không tim.
Dựa vào những kinh nghiệm của mình, người thợ săn già ra khỏi chỗ nấp và đi theo vết Kacxi Kolhaun.
X
X X
Song lần này Zep đã nhầm. Ông hiểu điều này sau khi đi dọc khoảng rừng keo, lối mà hai kỵ sĩ đi khuất.
Tiếp tục là đồng cỏ đá phấn trải rộng, nơi mà người kỵ sĩ không đầu đã kịp đi qua.
Zep đoán ra được điều này khi thấy Kolhaun đi theo đường dích dắc, như con chó săn đánh hơi tìm gà gô trên ruộng mạ. Viên đại úy mất dấu vết và đang cố gắng tìm lại nó.
Người thợ săn từ sau những đám lá keo lén theo dõi mỗi hành động của hắn.
Cố gắng của viên đại úy không đạt kết quả. Trên đồng cỏ đá phấn không thể đọc được một cái gì, ít nhất là đối với người dò dấu vết non nớt như Kacxi Kolhaun.
Sau khi đi dọc ngang khoảng đó, rõ ràng là hắn đã từ bỏ ý định của mình, bực tức giật cương ngựa, lao về phía Lêông.
Kolhaun vừa đi khuất, Zep cũng bắt đầu tìm những dấu vết bị mất, nhưng cho dù với tất cả những nghệ thuật của mình ông cũng phải đầu hàng.
Bề mặt của đồng cỏ trắng lóa lên bởi ánh mặt trời phản chiếu, không thể nhận ra được cái gì trên nó.
Chẳng làm được gì hơn, người thợ săn già quyết định, quay ngược lại bắt đầu nghiên cứu những dấu vết mà ông tạm thời gác lại. Giờ đây ông hoàn toàn tin rằng những phát hiện hay ho đang chờ đợi ông.
Lát sau Zep đã trở về với vết cá sắt bị vỡ.
Không để mất thời gian, ông bước nhanh về phía trước. Con ngựa cái vẫn đi theo ông.
Chỉ có một lần Zep dừng lại, đây là chỗ dấu vết mà ông đang đi theo hợp với hai đầu ngựa khác.
Từ chỗ này cả ba dấu vết đi song song trên một khoảng gần hai mươi ácđơ, rồi bắt đầu hợp lại và cắt lên nhau.
Tất cả các con ngựa đều được đóng móng: người thợ săn dừng lại để nghiên cứu các dấu vết. Một trong hai con ngựa mới, một con nòi Mỹ, con kia là loài muxtang, mặt dầu nó rất lớn, móng của nó hầu như cùng kích thước của con ngựa Mỹ.
Zep không nghi ngờ rằng ông biết những con ngựa này. Ông không phải đau đầu để đoán con ngựa nào qua đây đầu tiên. Đối với ông điều này rõ ràng như tự mắt ông nhìn thấy chúng. Ông biết con muxtang đi trước – trên một đoạn bao nhiêu giờ đây còn chưa xác định được, nhưng hiển nhiên là cách xa hơn trong những cuộc đi chơi bằng ngựa của một nhóm bạn bè. Con ngựa Mỹ đi thứ hai, và cuối cùng là con ngựa có chiếc móng sứt – cũng là một con ngựa Mỹ.
Cả ba con ngựa đã đi quay đây với những thời điểm khác nhau trong cùng một đêm. Zep Xtump xác định điều này dễ dàng như người ta xác định thời gian theo đồng hồ và nhiệt dộ theo nhiệt kế vậy.
- Không tồi – Zep nói với vẻ hài lòng và ông đi tiếp.
Con ngựa già đi theo vết ông, như cố gắng đi cùng nhịp với ông.
- Họ đã ở đây – Người thợ săn già vừa nói vừa dừng lại lần nữa xem xét mặt đất dưới chân mình – Con muxtang và con ngựa Mỹ đi cùng nhau, có nghĩa là cùng một hướng. Con ngựa móng sứt rẽ ngang. Thật thú vị nếu biết: để làm gì nhỉ? Chưa bao giờ trong đời ta thấy những dấu vết rắc rối như thế này. Nó làm ngay đến Daniel Bun* (*Người Mỹ, tìm dấu vết rất giỏi) cũng phải đau đầu. Ta đi theo vết nào trước nhỉ? Nếu đi theo dấu vết của hai con ngựa thì ta biết trước chúng sẽ dẫn tới đâu. Đến chính cái vũng máu đó. Ta hãy xem xét vết thứ ba có dẫn đến đó hay không… Nào, bà già, rẽ sang phải và đi vào gần đây, đừng có đi lạc, không thì bọn sói sẽ mập lên vì mỡ mi đó.
Khi nhắc tới “mỡ” của con ngựa già, người thợ săn mỉm cười. Ông đi theo vết con ngựa thứ ba.
Dấu vết chạy dọc theo bìa rừng, nơi mà ba dấu vết đan lại với nhau rơi gần đúng vào chỗ con đường rừng mà bạn đọc đã quen thuộc.
Cách đó hai trăm acđơ dấu con ngựa móng sứt quay vào rừng và đi thêm khoảng năm mươi bước chân. Zep đã tìm ra nơi con ngựa bị buộc vào gốc cây.
Ông nhận thấy con ngựa không đi nữa, từ đó những dấu vết đi ngược trở lại đồng cỏ, mặc dầu theo một hướng hơi khác đi.
Người chủ của nó đi bộ tiếp, những dấu chân người còn in rõ nơi dòng nước bị cạn khô cạnh chỗ buộc ngựa.
Dể con ngựa già của mình cũng ở lại “cái chuồng” đó, người thợ săn đi theo dấu chân người đi bộ.
Một lát sau ông phát hiện ra dấu chân người đi bộ có hai hướng: một dẫn về phía trước; một dẫn về phía ngược lại.
Zep đi theo dấu vết đầu tiên.
Ông không hề ngạc nhiên khi dấu vết dẫn ông tới con đường rừng, không xa nơi trước đó có vũng máu, mà giờ đây đã bị bọn sói rừng liếm sạch từ lâu.
Dấu vết chắc rằng dẫn tới tận vũng máu, nhưng giờ đây đất ở khoảng trống đã bị dày xéo bởi hàng trăm vết ngựa.
Nhưng trước khi đi tiếp, Zep đã phát hiện ra một điều quan trọng. Trong đám bụi rậm ông đã nhìn thấy một chỗ, nơi mà rõ ràng có một người nào đó đã dừng lại khá lâu. ở đó không có cỏ, đất mềm đã bị nện hoàn toàn, dày đặc dấu vết. Nó đã bị ủng hoặc gót giày dẫm lên.
Có những vết của đế giày dẫn từ đó tới vũng máu. Một dấu vết đi tới đó, một dấu khác, cũng như vậy, nhưng dẫn ngược lại. Còn trên một cành cây gần đó Zep tìm thấy một thứ mà cả đội quân của ngài thiếu tá, cả người dẫn đường Xpengler không phát hiện thấy: đó là một mẩu giấy ám khói, nó bị cháy mất một nửa. Rõ ràng là nó được dùng để làm nùi.
Nó lủng lẳng trên một cành keo, bị dính vào một chiếc gai.
Người thợ săn già gỡ mẩu giấy ra khỏi chiếc gai, trải nó ra trên lòng bàn tay đầy chai của mình và đọc được trên tờ giấy nhàu nát, cháy sém cái tên họ rất quen thuộc bắt đầu bằng những chữ cái: “K.K.K”
Kỵ Sỹ Không Đầu Kỵ Sỹ Không Đầu - Main Rid Kỵ Sỹ Không Đầu