Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Monogram Murders (2014)
Dịch giả: Tuấn Việt
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 257 / 36
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20 - Tại Sao Kế Hoạch Trớt Quớt
uốn chứ,” Poirot nói. “Cô kể đi. Ông Catchpool và tôi đang nóng lòng nghe đây.”
“Đó là do lỗi của tôi,” Jennie nói, lúc này giọng đã trở nên khàn đục. “Tôi là một kẻ hèn nhát. Tôi sợ chết. Dù đau khổ vì Patrick đã mất, tôi đã trở nên thích nghi với nỗi buồn và không muốn cuộc đời mình kết thúc. Dù cuộc sống có như thế nào, có chất chứa nhiều dằn vặt, vẫn còn hơn là trạng thái hư vô! Xin đừng lên án tôi thiếu đức tin, nhưng tôi không tin có cuộc sống nào sau khi chết. Tôi càng lúc càng sợ hãi khi ngày hành quyết theo thỏa thuận đến gần. Tôi sợ phải giết. Tôi nghĩ ngợi điều gì sẽ xảy ra, tưởng tượng mình đứng trong một căn phòng khóa chặt, nhìn Richard uống thuốc độc, và tôi không muốn làm việc đó. Nhưng tôi đã đồng ý rồi! Tôi đã hứa rồi.”
“Cái kế hoạch tưởng dễ dàng nhiều tháng trước đây bỗng có vẻ như bất khả thi,” Poirot nói. “Và dĩ nhiên cô không thể nói với Richard Negus về nỗi sợ của cô, sau khi ông ta đánh giá cô cao như vậy. Nếu cô thừa nhận sự dao động nghiêm trọng, ông ta có thể sẽ coi thường cô. Có lẽ cô sợ ông ta sẽ quay sang hành quyết cô dù cô có ưng thuận hay không.”
“Phải! Tôi rất sợ ông ấy làm vậy. Các ông biết không, qua trao đổi, tôi biết ông ấy rất coi trọng việc cả bốn chúng tôi cùng chết. Có lần ông ấy bảo tôi rằng nếu không thuyết phục được Harriet và Ida, ông ấy sẽ ‘làm những gì cần làm mà không cần sự ưng thuận của họ’. Ông ấy đã nói thế. Đã biết vậy thì làm sao tôi có thể nói với ông ấy rằng tôi đã đổi ý, rằng tôi chưa sẵn sàng cho cả cái chết lẫn việc giết người?”
“Tôi hình dung cô đã tự quở trách mình vì sự ngập ngừng đó. Cô tin rằng việc giết và chết này là một việc làm đúng đắn và danh giá, đúng không?”
“Vâng, phần lý trí trong đầu tôi đã nói vậy,” Jennie nói. “Tôi đã hy vọng và cầu nguyện cho mình tìm ra trong bản thân một nguồn dự trữ bổ sung của lòng can đảm để giúp tôi vượt qua.”
“Cô định làm gì với Nancy Ducane?” Tôi hỏi.
“Tôi không biết. Ông Poirot ạ, sự hoảng loạn của tôi trong đêm đầu tiên chúng ta gặp nhau là thật đấy. Tôi không quyết được phải làm gì! Tôi để cho Sammy xúc tiến câu chuyện chìa khóa và cáo giác Nancy. Tôi mặc cho tất cả những chuyện đó xảy ra, tự nhủ lòng rằng, vào một lúc nào đó, tôi sẽ tìm đến nhà cầm quyền để nói lên sự thật và giải cứu bà ấy. Nhưng… tôi đã không làm vậy. Richard nghĩ tôi là người tốt hơn ông ấy, nhưng ông ấy đã lầm – lầm to! Một phần trong tôi vẫn ganh ghét Nancy vì Patrick đã yêu bà ấy. Cũng cái phần thù hận đó đã khởi đầu tất cả những rắc rối ở Great Holling. Và… tôi biết nếu thú nhận mình thông đồng giá họa cho một phụ nữ vô tội, chắc chắn tôi sẽ phải ngồi tù. Tôi sợ lắm.”
“Xin cho chúng tôi biết cô đã làm gì, thưa cô? Điều gì đã xảy ra vào cái ngày… hành quyết đó ở khách sạn Bloxham?”
“Tôi phải đến đó vào lúc 6 giờ. Đó là giờ chúng tôi hẹn gặp nhau.”
“Bốn kẻ thông đồng?”
“Vâng, và cả Sammy nữa. Tôi trải qua cả ngày trời ngồi nhìn chiếc đồng hồ gõ nhịp, nhích dần đến khoảnh khắc đó. Đến gần 5 giờ, tôi biết rằng mình không thể làm chuyện ấy. Tôi dứt khoát không thể làm! Tôi đã không đến khách sạn. Thay vào đó, tôi chạy khắp London, khóc lóc và sợ hãi. Tôi không có ý niệm phải đi đâu, làm gì, vì vậy tôi cứ chạy và chạy. Tôi cảm thấy như Richard Negus đã ra đường để tìm tôi, giận dữ vì tôi phản lại ông ấy và những người kia. Tôi đến quán cà phê Pleasant vào giờ thỏa thuận, lòng nghĩ rằng ít ra mình cũng giữ được lời hứa về phần này của kế hoạch, dù không thể giết Richard.
“Khi đến quán cà phê, tôi đã sợ cho tính mạng của mình. Tôi không diễn kịch như ông nói. Tôi nghĩ Richard, chứ không phải Nancy, có thể giết tôi. Hơn nữa, tôi tin rằng nếu ông ấy làm vậy thì cũng là việc đúng. Tôi đáng chết! Tôi không nói gì giả dối với ông cả, ông Poirot ạ. Xin ông hãy nhớ lại lời tôi.
“Tôi có sợ bị giết không? Sợ chứ, sợ bị Richard giết. Tôi có làm điều gì khủng khiếp trong quá khứ không? Có chứ. Và nếu Richard bắt được và giết tôi – điều mà tôi tin ông ấy sẽ làm được ngày nào đó – tôi thành thực mong ông ấy đừng bị trừng phạt. Tôi biết tôi đã bỏ rơi ông ấy. Richard có thể muốn chết, nhưng tôi lại muốn ông ấy sống. Bất chấp những gì Richard đã gây ra cho Patrick, ông ấy vẫn là một người tốt. Các ông có hiểu không?”
“Oui, mademoiselle.”
“Tôi ước có thể nói với ông sự thật tối hôm đó, ông Poirot ạ, nhưng tôi đã thiếu dũng cảm.”
“Vậy cô tin rằng Richard Negus sẽ tìm giết cô vì cô không đến khách sạn Bloxham để giết ông ta?”
“Vâng. Tôi cho rằng ông ấy sẽ không vui nếu chết đi mà vẫn không biết vì sao tôi không đến khách sạn theo kế hoạch.”
“Quả vậy,” tôi nói, đầu suy nghĩ rất lung.
Jennie gật đầu.
Giờ thì tôi đã thấy mọi thứ sáng tỏ: ví dụ như tư thế tương đồng của các xác chết – được xếp theo một đường thẳng tắp, chân hướng ra cửa, thi thể đặt giữa chiếc bàn nhỏ và chiếc ghế. Như Poirot nói, Harriet Sippel, Ida Gransbury và Richard Negus khó mà ngã xuống một cách tự nhiên và rơi chính xác vào tư thế đó.
Có sự tương đồng đáng ngờ giữa ba hiện trường gây án, và rốt cuộc tôi nghĩ mình đã hiểu ra: những kẻ đồng mưu cần cảnh sát tin rằng chỉ có một hung thủ duy nhất. Thật ra, mọi thám tử đích thực đều có thể nghĩ vậy, chỉ qua những chiếc khuy măng-xét trong miệng không thôi, cộng với việc ba thi thể được tìm ra tại cùng một khách sạn trong cùng một đêm. Nhưng những kẻ giết người đã bị ám thị quá nhiều. Họ biết họ gồm nhiều người nên họ sợ – giống như các thủ phạm thường hay thế – người khác nhận ra sự thật đó. Vì vậy họ đã tạo ra ba hiện trường án mạng giống nhau nhiều hơn mức cần thiết.
Việc sắp đặt các tử thi thẳng tắp và tương đồng nhau còn phù hợp với ý niệm rằng những vụ án ở khách sạn Bloxham không phải là giết người mà là hành quyết. Sau khi hành quyết, người ta thường thực hiện các quy trình, thủ tục hay nghi lễ. Tôi nghĩ cái chết sẽ trở nên trầm trọng hơn khi người ta làm gì đó với tử thi thay vì đơn giản bỏ chúng nằm tại chỗ chúng đổ xuống, như trong những vụ giết người thông thường.
Hình ảnh một Jennie Hobbs trẻ hơn nhiều bỗng hiện lên trong tâm trí tôi: tại trường Saviour thuộc Đại học Cambridge, đi hết phòng này đến phòng khác để làm giường. Cô ta đã làm cho những chiếc giường trông giống hệt nhau, theo một khuôn mẫu định sẵn… Tôi rùng mình tự hỏi cớ sao hình ảnh một cô gái trẻ vô tội chuyên làm giường tại một trường nội trú lại khiến tôi phải ớn lạnh như thế.
Giường ngủ, và giường người chết…
Những hình mẫu và việc phá vỡ hình mẫu…
“Richard Negus đã tự sát,” tôi chợt tuyên bố. “Hẳn là thế. Ông ta cố làm cho giống như bị giết – cùng kiểu chết như hai người kia để chúng tôi nghĩ là do cùng một hung thủ – nhưng ông ta lại khóa cửa từ bên trong. Rồi ông ta giấu chìa khóa sau viên gạch ở lò sưởi – để chúng tôi nghĩ hung thủ đã mang nó đi – rồi mở toang cửa sổ ra. Nếu chiếc chìa khóa được tìm ra, chúng tôi sẽ thắc mắc – và chúng tôi quả đã thắc mắc – vì sao hung thủ lại chọn cách khóa phòng từ bên trong, giấu chìa khóa trong phòng và thoát ra qua cửa sổ, nhưng chúng tôi sẽ vẫn cho rằng một hung thủ đã làm tất cả những chuyện đó. Negus chỉ quan tâm mỗi việc ấy. Còn nếu như cửa sổ bị đóng và lỡ ra chìa khóa được tìm thấy, chúng tôi sẽ chỉ có thể rút ra một kết luận duy nhất: Richard Negus đã tự sát. Ông ta không thể để chúng tôi đi đến kết luận đó, cô hiểu không? Nếu chúng tôi kết luận như vậy thì việc đổ vấy ba cái chết cho Nancy Ducane sẽ thất bại. Khi đó nhiều khả năng chúng tôi sẽ nghĩ rằng Negus giết Harriet Sippel và Ida Gransbury rồi sau đó tự sát.”
“Vâng,” Jennie nói. “Tôi nghĩ ông có lý.”
“Sự khác biệt khi đặt khuy măng-xét vào miệng…” Poirot lẩm bẩm rồi nhướn mày nhìn tôi, ngụ ý muốn mời tôi tiếp lời.
Tôi nói: “Chiếc khuy măng-xét nằm gần cuống họng của Negus là vì sự co giật do thuốc độc khiến ông ta há miệng ra. Ông ta đã cẩn thận nằm ngay ngắn vào vị trí trên sàn và ngậm chiếc khuy măng-xét giữa đôi môi, nhưng nó đã lọt sâu trong miệng. Không giống như Harriet Sippel và Ida Gransbury, Richard Negus không có hung thủ nào hiện diện lúc chết, vì vậy chiếc khuy măng-xét không được đặt cẩn thận vào vị trí thỏa thuận.”
“Cô Jennie, cô có tin rằng ông Negus đã uống thuốc độc, nằm xuống chết mà trước đó không tìm hiểu vì sao cô không đến khách sạn?” Poirot hỏi.
“Tôi không tin vậy, cho đến khi đọc báo và biết được ông ấy đã chết.”
“À.” Biểu hiện của Poirot rất khó suy đoán.
“Đến cái đêm thứ năm đó, đã là quá lâu Richard chờ đợi được chết, được kết thúc những tội lỗi và dằn vặt bao năm qua,” Jennie nói. “Tôi tin ông ấy chỉ muốn có vậy khi đến Bloxham: muốn mau chóng kết thúc. Vì thế, khi không thấy tôi đến, ông ấy đã tự sát, tự kết liễu chính mình.”
“Cảm ơn cô.” Poirot đứng dậy. Ông hơi loạng choạng lấy lại thăng bằng sau khi ngồi quá lâu.
“Điều gì sẽ đến với tôi, ông Poirot?”
“Xin cô hãy ở lại nhà này cho đến khi tôi hoặc ông Catchpool trở về với nhiều thông tin hơn. Nếu cô phạm sai lầm mà chạy trốn lần nữa thì sẽ không hay cho cô đâu.”
“Tôi ở yên thì cũng vậy cả thôi,” Jennie nói. Đôi mắt cô đờ đẫn và xa xăm. “Không sao đâu, ông Catchpool, ông không cần phải thương hại tôi. Tôi đã sẵn sàng.”
Lời cô ta có lẽ nhằm trấn an tôi, nhưng lại khiến tôi ngập tràn lo sợ. Cô ta có cái cung cách của một người nhìn vào tương lai và thấy ở đó những sự kiện khủng khiếp. Cho dù chúng là chuyện gì, tôi biết tôi sẽ không sẵn sàng và không muốn chúng diễn ra.
Kỳ Án Dòng Chữ Tắt Kỳ Án Dòng Chữ Tắt - Agatha Christie Kỳ Án Dòng Chữ Tắt