Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Taira Takahisa
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Thảo Bùi
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6924 / 81
Cập nhật: 2015-07-08 21:33:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Kudo Shinichi Trở Lại
ai đứa không sao chứ? – Bác Agasa đứng ngoài gọi với vào trong căn phòng đề biển “STAFF ONLY”.
Tay nắm cửa từ từ xoay, rồi cửa khẽ mở ra. Shinichi xuất hiện trong bộ vest màu xanh lá cây đậm. Cậu mỉm cười:
- Bọn cháu ổn mà.
- Shinichi!
- Lâu lắm bác cháu mình mới gặp nhau nhỉ?
- A… Ờ… Cháu lấy quần áo ở đâu ra thế?
- Dĩ nhiên cháu không thể trần truồng được, nên tạm mượn của một vị khách phòng 501. – Shinichi quay lại, chỉ chiếc thùng đề số 501 trong phòng.
- Còn bé Haibara đâu?
Bác tiến sĩ vừa thò đầu vào phòng ngó nghiêng thì cánh cửa phòng giặt mở ra. Bên trong phòng là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc bộ vest dành cho nữ.
- Cháu… Cháu là Haibara thật hả? – Bác Agasa há hốc mồm.
- Giờ thì cháu là Miyano Shiho rồi. – Haibara Ai, hay đúng hơn là Miyano Shiho, gật đầu.
- Nhưng…
- Bác đừng có nhìn cháu chằm chằm thế chứ.
- Bác xin lỗi… Bác có hình dung cảnh biến đổi từ trẻ con thành người lớn, nhưng đến lúc tận mắt nhìn thấy thì vẫn ngạc nhiên quá… - Bác Agasa quệt mồ hôi trên trán. Bác nhìn chiếc túi trên tay Shiho. – Chiếc túi đó cũng là đồ đi mượn hả?
- Vâng. Cháu để quần áo vừa nãy vào đây rồi, vì không biết bao giờ lại trở lại hình dáng trẻ con.
- Mà Shinichi này, cháu giải thích cho bác chuyện gì đang xảy ra đi chứ?
- Lần này cũng giống lần cháu uống nhầm rượu Paikaru thôi. Miếng bánh lúc nãy có loại rượu này, cơ thể của tụi cháu phản ứng với thành phần của rượu nên trở lại hình dáng trưởng thành.
- Chắc thế rồi… - Haibara gật đầu đồng tình.
- Bác tiến sĩ đưa Haibara về nhà ngay đi. Ở đây có nhiều máy quay của đài truyền hình quốc gia lắm. Chúng ta không thể để người ngoài nhìn thấy Haibara trong hình dạng này được.
- Được rồi. Nhưng còn cháu thì sao?
- Cháu không thể về được.
- Sao nào? Cậu định đi gặp cô gái của mình chứ gì? – Shiho trêu.
- Không phải! Tớ còn vụ lá thư đe dọa…
Nghe Shinichi nói, Shiho mới nhớ ra.
- Tớ sẽ ở lại đến khi buổi tiệc kết thúc suôn sẻ.
- Chúng ta không biết rõ tác dụng của rượu Paikaru trong miếng bánh. Cậu có thể bị teo nhỏ bất kỳ lúc nào đấy!
- Tớ biết mà.
- Thế thì sao…
- Dù có bao nhiêu hiểm họa phía trước, thì một thám tử đích thực cũng không được phép chùn bước. – Nói rồi Shinichi tiến về phía thang máy. – Bác tiễn sĩ, bác để mắt tới Haibara nhé.
- Ừ.
- Cháu sẽ cải trang đi tìm kẻ khả nghi trong hội trường. – Shinichi đeo kính của Conan lên, cười một cái trước khi cánh cửa thang máy đóng lại.
- Shinichi, cháu cẩn thận đấy… - Bác Agasa gọi theo vẻ lo lắng. – Nào, chúng ta đi chứ?
- Cháu muốn hỏi chị Karen công thức làm bánh.
- Cháu nói sao?
- Chiếc bánh đó có thể là chìa khóa giúp bọn cháu quay lại hình dáng cũ!
- Nhưng… - Bác tiến sĩ khoanh tay.
- Đi mà bác…
- Ừm…
Mặc kệ bác Agasa vẫn còn đang lưỡng lự, Shiho bấm nút đi lên. Cánh cửa thang máy cạnh chiếc thang Shinichi vừa dùng mở ra ngay lập tức. Bác tiến sĩ đi theo Shiho vào trong thang máy, vừa nhìn cô bấm nút tầng 20 vừa nhăn nhó:
- Hỏi được công thức xong cháu phải cùng bác về nhà ngay nhé! Shinichi mà biết, nó sẽ giận lắm đấy!
Hai người nhìn đèn thang máy nhấp nháy liên tục tới khi đến tầng 20. Bác Agasa nhòm ra ngoài kiểm tra xem có Shinichi không, rồi mới lại gần phòng khách sạn và gõ cửa.
- Vâng, đợi một chút! – Có tiếng bà Misuzu đáp. Một lát sau, cửa mở. Bà Misuzu ngạc nhiên khi thấy bác tiến sĩ. - Ủa, có chuyện gì sao?
- Chuyện là… Tôi vừa đi khoe người quen là bánh của con gái bà ngon quá, thế là người đó nhờ tôi hỏi công thức làm bánh… - Bác Agasa ấp úng. – Bà có phiền không?
- Xin lỗi ông, nhưng công thức đó chỉ Karen biết thôi. Với lại gần đây, chúng tôi vừa ký hợp đồng với một cửa hàng bánh ngọt ở Yamanote, họ sẽ bán bánh đặt theo tên của Karen, nên người ngoài không ai được biết công thức.
- Hả… - Shiho đứng sau bác Agasa bàng hoàng.
- Tôi hy vọng bà có thể tìm cách…
Bà Misuzu mỉm cười rồi lạnh lùng sập cửa. Bác Agasa lẩm bẩm:
- Chúng ta đành bỏ cuộc thôi…
- Ta vẫn có thể hỏi đầu bếp của khách sạn mà! Mẹ chị Karen nói chị Karen bắt đầu bếp làm bánh theo đúng công thức riêng của chị ấy!
- Ừ nhỉ, bác quên mất. Đi mau thôi…
Bác Agasa gật đầu rồi chạy bước nhỏ tới thang máy, mở sẵn cửa chờ Shiho. Đợi cô vào trong rồi thang máy đóng và bắt đầu lao xuống tầng dưới.
Trong khi đó, Shinichi đang mải xem xét cầu thang thoát hiểm. Cậu dựa người vào lan can, nhòm cầu thang kéo dài mãi xuống dưới hầm.
- Đây là tầng 20… Giả sử có kẻ muốn tấn công chị Karen, nếu hắn chạy trốn bằng lối này, bảo vệ sẽ dễ dàng phục kích ở dưới…
Cậu mở cửa lối ra cầu thang thoát hiểm để quay lại hành lang, nhìn bình cứu hỏa để trong hộp âm tường. Shinichi kiểm tra khoảng cách giữa bình cứu hỏa và phòng chị Karen rồi gật đầu hài lòng:
- Nếu có cháy thì ta cũng có thể dập được ngay… - Cậu tiếp tục vừa lẩm bẩm vừa bấm nút đi xuống trên bảng điều khiển thang máy. – Tóm lại hắn chỉ có thể ra tay ở hội trường…
Cửa thang máy nhanh chóng mở ra. Shinichi vào trong, bấm nút xuống phòng tiệc. Thang đi một lúc rồi kêu “keng” báo hiệu đã đến nơi. Cửa mở, và trước mắt Shinichi hiện ra hội trường cuộc thi hoa hậu. Cậu nhanh nhẹn đi vào. Trong hội trường, nhân viên của đài truyền hình đang đi qua đi lại tấp nập, ai cũng hối hả chuẩn bị cho buổi tối quan trọng. Viên đạo diễn đang bực tức nhìn đèn vừa càu nhàu vào bộ đàm:
- Kỹ thuật đâu, chỉnh lại hệ thống ánh sáng mau! Sắp đến giờ quay rồi đấy!
Shinichi ra khỏi hội trường, theo hành lang dẫn đến khu vực sau cánh gà. Cậu nhìn thấy một cánh cửa cuối hành lang. Trước cửa, một người đàn ông mặc áo khoác dành cho nhân viên đang giơ tấm thẻ đeo trên cổ ra trước phần khóa tự động của cánh cửa. Khóa cửa mở ra, và người đàn ông vặn nắm đấm, bước vào trong. Shinichi thấy vậy bèn bỏ đi:
- Chỉ nhân viên có thẻ mới được vào khu vực phòng chờ…
Trên sân khấu ở hội trường, tay nghệ sĩ múa rối mà Sonoko nhắc đến đang tập luyện cho buổi diễn giữa những con búp bê đủ loại. Giữa sân khấu, một con rối đang bước giật lùi xuống cầu thang. Cạnh đó là một chú hề có khuôn mặt đẫm nước mắt đang viết thư. Xung quanh chú, một diễn viên xiếc đang đi thăng bằng trên quả bóng tròn xoe.
Shinichi nhìn Amano. Giờ thì anh ta đang đặt con búp bê nữ có đôi mắt to xinh đẹp xuống và bắt đầu điều khiển nó. Con búp bê vỗ tay cổ vũ con rối đi giật lùi. Rồi nó đến gần chú hề đang vừa khóc vừa viết thư, xoa lưng chú vẻ an ủi. Cuối cùng, nó tham gia vào trò giữ thăng bằng trên bóng cùng con búp bê diễn xiếc. Khi buổi tập luyện kết thúc, Shinichi nhận ra mình đang vỗ tay từ khi nào.
Amano thấy tiếng vỗ tay bèn mỉm cười:
- Cảm ơn cậu.
- Những con búp bê của anh như có hồn vậy. – Shinichi nhắc lại lời đánh giá của nhiều người.
- Cậu thích thì tốt quá. – Amano cười đáp. – Tôi tên là Amano Shouichi. Cậu là nhân viên khách sạn à?
- Ừm… Vâng, cũng đại loại thế ạ. Những con rối của anh được giao lưu cùng nhiều búp bê khác từ khắp các nước trên thế giới, chắc vui lắm nhỉ?
- Tôi nghĩ rằng những người yêu thích búp bê sẽ thấy việc những con búp bê trên khắp thế giới thân thiết với nhau là một điều tuyệt vời. – Amano gãi đầu, có vẻ ngượng ngùng.
- Vậy ư. Nhưng anh có nhiều loại búp bê quá nhỉ? – Shinichi đi vòng quanh sân khấu, hiếu kỳ ngắm nghía đám búp bê.
- Con búp bê đi giật lùi xuống cầu thang, và con búp bê biết bắn cung là của Nhật. Anh chàng nghệ sĩ violon và chú hề đang khóc này, cùng với diễn viên xiếc kia là con rối của Pháp. Ngoài ra còn có búp bê của Đức và Ý nữa.
- Chà, hay quá nhỉ!
- Hai con búp bê Nhật mà tôi nói được làm từ thời Edo đấy.
- Chúng to phết, anh nhỉ? – Shinichi chỉ đám búp bê, con nào cũng có kích thước bằng một đứa trẻ bình thường.
- Chúng vốn nhỏ, nhưng để khán giả nhìn thấy rõ hơn, tôi đã sửa lại kích thước của chúng thành thế này.
- Ra thế. Nhưng với kích thước này thì người xem càng có cảm giác chúng là người thật.
- Đúng vậy. Chú hề vừa khóc vừa viết thư này chẳng hạn. Trông nó buồn quá phải không?
- Vâng. Chắc chú ta bị bạn gái bỏ nên mới phải viết thư xin lỗi…
- Ha ha, cậu khá đấy! – Amano cười thích thú.
- Nhưng em thấy con búp bê anh cầm là hay nhất đấy. Nó chỉ có chín sợi dây gắn vào người, vậy mà anh điều khiển đến cả cử động ngón tay của nó, trông sinh động như người thật vậy. – Shinichi bỗng đổi mặt nghiêm túc, nhìn con rối trong tay Amano.
- Chỉ cần luyện tập chăm chỉ thì ai cũng làm được thôi mà. – Nói rồi Amano đưa thanh điều khiển cho Shinichi.
- Ơ?
- Em thử đi.
- Anh cho em thử ạ?
- Ừ.
Shinichi nhanh nhẹn leo lên sân khấu, nhận thanh điều khiển con rối từ tay Amano.
- Ha ha, em chịu thôi! Nhìn thanh điều khiển em còn chẳng biết dây nào nối với phần nào nữa là! – Shinichi tự cười mình khi thấy con rối run lẩy bẩy.
- Lúc mới bắt đầu anh cũng nghĩ hệt em đấy. Hồi đó anh cố lắm mà cũng chỉ làm nó đứng, mà lại vừa đứng vừa nghiêng ngả nữa cơ.
- Thế ạ? – Nghe Amano nói vậy, Shinichi cố gắng tập trung vào con rối.
- Nếu chịu khó tập, sẽ có khoảnh khắc em cảm thấy cử động của nó mềm mại hơn. Khi đó em sẽ có cảm giác như một người cha thấy con mình chập chững bước đầu tiên vậy. Đấy, em thấy không? Vừa rồi con rối của em trông như biết đi thật ấy! – Amano vỗ tay khen Shinichi.
- Anh nói đúng thật, hình như con rối có hồn trong chốc lát. Nhưng em có cảm giác tự nó di chuyển, chứ không phải do em làm. – Shinichi ngạc nhiên.
- Như thế mới được. Những con rối khó điều khiển hơn búp bê bình thường vì giữa nó và người chủ có một đoạn dây dài. Chính sự phức tạp của nó đã dẫn đến những cử động mà đôi khi cả người điều khiển cũng không ngờ được. Nếu em có niềm đam mê với những cử động bất ngờ đó của chúng, em chắc chắn có thể trở thành nghệ nhân múa rối thành công.
- Em hiểu rồi, nghệ nhân múa rối là người yêu những cử động có hồn bất ngờ của con rối phải không ạ?
- Ừ. Em không bắt con rối hoàn toàn tuân theo ý muốn của mình được.
- Em cảm ơn anh. – Shinichi trả Amano thanh điều khiển. – Nếu tối nay anh diễn màn em vừa được xem, chắc chắn mọi người sẽ thích lắm.
- Thực ra… Sau một hồi suy nghĩ kỹ, anh quyết định sẽ diễn vở khác tối nay.
- Hả? – Shinichi ngạc nhiên.
- Có thể đạo diễn sẽ giận lắm, nhưng anh quyết định rồi.
- Anh định làm gì ạ?
- À… Anh sẽ kể câu chuyện một cô gái xinh đẹp ở một ngôi làng nhỏ.
- Nghe có vẻ hay đấy ạ. – Shinichi tò mò.
- Cô gái này được bao nhiêu người xung quanh khen xinh đẹp, vậy mà vẫn không hài lòng, ngày nào cũng ngồi soi gương và chăm chăm tìm cách làm cho mình đẹp hơn. Cuối cùng thì cô ta cũng trở thành người đẹp nhất làng. Đến vậy rồi, cô ta vẫn chưa chịu yên, muốn trở nên đẹp hơn nữa, nên quyết định đi chu du. Thậm chí, khi hoàng tử của vương quốc đó ngỏ lời cầu hôn, cô ta vẫn một mực từ chối, tiếp tục chuyến đi của mình. Một ngày, đột nhiên cô ta không nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong gương hay trên mặt nước nữa. Ngạc nhiên quá, cô bèn đi khắp nơi trong vương quốc tìm thứ có thể soi được, nhưng không tìm thấy…
- Rồi sao nữa ạ?
- Cô gái nghĩ ra cách hỏi ý kiến những người mình gặp ven đường. Tất cả những người cô gặp đều nói cô rất đẹp, mà cô ta không tin, cứ gặng hỏi mãi. Người ta cố gắng thuyết phục cô là cô đẹp thật, nhưng đến một ngày cô ta không nghe được họ nói nữa…
- Câu chuyện của anh ly kỳ quá nhỉ…
- Phụ nữ một khi đã thật sự để ý đến sắc đẹp của mình, thì không ai có thể ngăn họ lại được. Những cô gái tham dự cuộc thi này chắc hẳn phải biết mối hiểm họa đó. Họ cần hiểu rằng, chỉ cần tìm được hạnh phúc đích thực, thì họ có thể dễ dàng thoát khỏi nỗi ám ảnh…
- Hạnh phúc đích thực ấy ạ…
- Ừ…
Amano vừa gật đầu thì trợ lý đạo diễn gọi to:
- Anh Amano, anh tổng duyệt xong rồi chứ? Giờ đến lượt các thí sinh…
- Thôi chết, tôi phải xuống sân khấu thôi. – Amano bắt đầu dọn những con rối xung quanh.
- Để em giúp anh. – Shinichi cùng anh đặt búp bê vào một chiếc hòm gỗ lớn.
- Cảm ơn em. – Amano cười.
- Không có gì ạ. Ủa? – Shinichi nhìn con rối trong tay, buột miệng.
- Sao thế?
- Không có gì ạ… - Cậu vội vàng lắc đầu và cất con rối vào thùng.
- Em khiêng đầu bên kia hòm giúp anh được không? Phòng nghỉ của anh khá hẹp, nên anh phải để đám búp bê này ở hầm dưới sân khấu.
- Dưới hầm sân khấu ạ… Vâng, để em giúp. – Shinichi cùng Amano khệ nệ khiêng chiếc thùng gỗ xuống dưới.
Trong lúc đó, sau cánh gà, hai mươi cô gái xinh đẹp trong những bộ váy cưới màu trắng lộng lẫy đang chuẩn bị tổng duyệt. Sonoko mặc áo cưới nhưng vẫn giữ nguyên thói lăng xăng, chỉ trỏ lung tung như mọi ngày:
- Ran ơi, váy đẹp quá nhỉ!
Ngược lại với Sonoko, Ran đứng trên sân khấu mà run lẩy bẩy, chân như muốn khuỵu xuống. Ánh đèn màu trắng chói lòa chiếu thẳng vào mặt làm Ran cảm giác như đầu óc mình cũng bị tẩy trắng xóa luôn. Viên trợ lý đạo diễn cầm micro đứng giữa sân khấu trông như người dẫn chương trình. Ông nói:
- Tôi sẽ điểm qua tiến trình cuộc thi một lần nữa. Đầu tiên là màn thi trang phục cưới, sau đó sẽ tới phần tự giới thiệu và biểu diễn tài năng của từng thí sinh. Xin mời thí sinh mang số báo danh số 1…
Viên trợ lý vừa dứt lời thì một cô gái dáng người cao ráo được một chàng trai trẻ mặc vest tuxedo dẫn ra giữa sân khấu.
- Các cô chú ý nhé, ban giám khảo sẽ chấm từ dáng đi đến cử chỉ của thí sinh trong lúc đi cùng bạn diễn đấy. Người tiếp theo!
Cô gái mang số báo danh số 2 xuất hiện. Sonoko bình luận:
- Chị này nhìn kiêu quá, làm anh kia trông như người hấu ấy!
- Ừ. Tớ không biết có làm được không? – Ran sợ sệt.
- Cậu đừng sợ nữa! Chị Mimi cũng khen cậu xinh còn gì!
- Tiếp nào!
Nghe hiệu lệnh của trợ lý đạo diễn, Kotobuki Karen xuất hiện. Từ khán phòng rộ lên tiếng “Ồ!” hưởng ứng. Đám nhân viên nam đang bận bịu chuẩn bị cho buổi truyền hình trực tiếp đều đã ngưng tay, trầm trồ trước vẻ đẹp lộng lẫy của Karen. Đến Sonoko cũng gật gù:
- Phải công nhận là chị ta đẹp thật!
- Chị ấy không chỉ đẹp đâu. Đi cùng chị Karen, anh chàng hộ tống trông có vẻ tự hào, chứ không khép nép như người đi cùng chị số 2 ban nãy.
- Thế hả?
- Ừ. Cậu thấy anh ấy có giống kỵ sĩ kiêu hãnh đang hộ tống nữa hoàng không?
- Cậu nói tớ mới thấy… - Sonoko ngắm chàng trai. Người đang nhẹ đỡ đôi tay đeo găng dài màu trắng của Karen có vẻ mặt giống một nhà quý tộc đang ưỡn ngực tự hào vì được tay trong tay với một cô gái xinh đẹp như vậy. – Có cảm giác anh ấy sẵn sàng xả thân vì chị Karen ấy.
- Chắc đây là sự quyến rũ bẩm sinh mà người ta nói đến… - Ran vừa ngắm Karen vừa nói.
- Mấy anh chàng trong phòng cũng bị chị ấy mê hoặc hết rồi.
Đúng như Sonoko nhận xét, tất cả nhân viên truyền hình lẫn bồi bàn đều dừng công việc, há hốc mồm chiêm ngưỡng nét hoàn hảo của Karen. Sonoko bực bội nhìn họ:
- Giá mà họ biết được tính cách thật của chị ta nhỉ? Nhiều khi tớ thấy đàn ông ngu muội đến mức đáng thương…
Bỗng Ran linh cảm có ánh mắt ai nhìn mình từ trong bóng tối gần cửa ra vào. Cô chưa kịp phản ứng thì lại cảm thấy có bóng người mở cửa ra ngoài. Ran không kịp suy nghĩ, nhảy ngay xuống sân khấu, chạy ra cửa. Viên trợ lý hoảng hốt kêu:
- Cô kia! Cô đi đâu thế hả?
- Ran ơi – Sonoko cũng gọi.
- Sonoko, cậu để ý chị Karen hộ tớ một chút! – Nói rồi Ran ra khỏi hội trường.
Shinichi sốt ruột bấm nút mở thang máy liên tục. Cửa chưa mở hẳn, cậu đã vội vàng vào trong, bấm tầng 20. Nhưng một bàn tay đeo găng trắng đã nhanh nhẹn ngăn cửa đóng. Cánh cửa mở ra. Ran vừa thở hổn hển vì mệt vừa xông vào. Shinichi vội vã quay vào tường để Ran không nhìn thấy mặt. Nhưng Ran đã vùi mặt mình vào lưng cậu, vòng tay ôm thật chặt:
- Shinichi đúng không… Nhìn cử chỉ của cậu tớ nhận ra ngay…
Shinichi thở dài, cất cặp kính đi, quay lại đối diện Ran:
- Ừ, tớ đây…
Đôi tay cậu dịu dàng đẩy Ran ra. Ran ngước nhìn Shinichi với gương mặt đỏ ửng, thì thấy cậu đang cười. Cô gọi tên cậu mà nước mắt lăn dài trên má:
- Shinichi… Cuối cùng… Cuối cùng tớ cũng gặp được cậu…
- Đồ ngốc! Sao lại khóc?
- Bao lâu nay cậu ở đâu thế hả? Cậu làm tớ lo lắm, cậu biết không? Lúc nào tớ cũng muốn gặp cậu… - Ran nắm tay, định đấm vào ngực Shinichi, nhưng cậu ấy đã nắm chặt vai và nhìn cô chăm chú. – Ơ…?
- Ran… - Shinichi ghé sát mặt vào.
- Hơ… Cậu… - Ran lắp bắp.
- Cậu béo lên hả?
Ran ngừng khóc ngay.
- Tớ thấy cậu béo thế này không tốt đâu…
- Đúng là dạo này vòng hai của tớ hơi… Mà khoan, lâu lắm mới gặp nhau sao cậu dám nói tớ thế hả!
Ran tức tối định tung một chưởng karate, nhưng Shinichi dễ dàng tránh đòn, rồi nhe răng cười:
- Ha ha, thế này mới đúng là Ran chứ!
- Thôi, tớ tạm tha cho cậu đấy! – Ran phùng má giận dỗi rồi lại cười ngay. – Bởi vì cậu nghe lời nhắn trên điện thoại của tớ nên mới tới đây, phải không?
- Tớ đã nghe bác Agasa kể lại chi tiết.
- Thế chắc cậu cũng gặp Conan và cô bé Haibara bạn nó rồi?
- Ừ. Nhưng bác tiến sĩ vừa phải mượn một phòng khách sạn cho hai đứa ngủ trưa. Trẻ con ở đây không có việc gì làm nên mau chán lắm. Bác tiến sĩ bảo sẽ quay lại sau… Mà cậu phải chú ý theo sát chị Karen trong buổi tổng duyệt đấy, để tớ lo việc tìm kẻ khả nghi.
- Tớ biết rồi. Hiện giờ tớ chưa thấy ai khả nghi cả.
- Dù sao cậu cũng không được chủ quan.
- Ừ.
- Cẩn thận nhé.
Nghe Shinichi dặn, Ran mỉm cười gật đầu và quay lại sân khấu.
- Con bé Ran bây giờ đẹp quá. – Bác Agasa đã đứng cạnh Shinichi từ bao giờ. Bác ngắm Ran trong bộ váy cưới đang đi xa dần, không hiểu sao lại trông như sắp khóc.
- Bác tiến sĩ! Bác làm gì ở đây thế này?
- À, Shinichi hử?
- Trời đất, à là thế nào! Haibara đâu rồi ạ?
- Bác xin lỗi, con bé Haibara cứ nhất quyết đòi đi gặp đầu bếp của khách sạn để hỏi công thức bánh ngọt, nên bác đành để nó đi…
- Cháu đã bảo bác phải đưa cậu ấy về nhà mà. Khách sạn này đâu đâu cũng có máy quay truyền hình. Nhỡ có người nhìn thấy Haibara trên ti vi thì sao!
- Được rồi mà… - Bác Agasa vội vàng chạy ra cửa.
Shinichi gọi với theo:
- Cháu phải tìm cách lẻn vào khu vực phòng nghỉ. Hung thủ chỉ có thể tấn công chị Karen ở đó thôi!
- Ừm. Shinichi, cháu cũng phải cẩn thận đấy.
Shinichi gật đầu. Hai người rảo bước về hai hướng khác nhau
Kudo Shinichi Trở Lại (Cuộc Đối Đầu Cới Tổ Chức Áo Đen) Kudo Shinichi Trở Lại (Cuộc Đối Đầu Cới Tổ Chức Áo Đen) - Taira Takahisa Kudo Shinichi Trở Lại (Cuộc Đối Đầu Cới Tổ Chức Áo Đen)