Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đinh Tiểu Tiên
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4441 / 180
Cập nhật: 2015-10-16 09:46:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
a giờ tụi Nghị, Đạt, Cúc Phương lò dò tới, không thấy Tùng đâu. Người ra mở cửa là dì Khuê.
- Tùng dặn các cháu có đến thì ra sau vườn chơi, Tùng sẽ về ngay bây giờ! – Dì Khuê mỉm cười nói.
- Bạn Tùng đi đâu vậy dì? – Nhỏ Cúc Phương thắc mắc.
Dì Khuê đáp lấp lửng:
- Tùng chạy đâu qua nhà bên cạnh!
Đạt nói nhỏ vào tai Nghị:
- Thằng Tùng lỡ phịa chuyện về bọn chim nên nó đi trốn tụi mình!
Nghị định lên tiếng bênh Tùng nhưng vì chưa tận mắt thấy đôi chim bay tới nên nó chẳng biết dựa vào đâu để phản bác, đành ậm ừ:
- Nó đã dặn thế thì cứ ra sau vườn đợi!
Khu vườn nhà Tùng dạo này tươi tốt thấy rõ, lại thêm mấy chậu hoa lài, một bụi ngâu và giàn thiên lí tuy thân còn mảnh nhưng đã bắt đầu trổ hoa vàng lốm đốm trông rất dịu mắt. Nhỏ Cúc Phương nhìn lũ ong bướm đang chập chờn thoắt bay thoắt đậu trên những bông hoa, miệng không ngớt hít hà:
- Khu vườn đẹp quá! Cứ tưởng như mình đang sống ở thôn quê!
Đạt trề môi:
- Chả giống thôn quê tí nào! Thôn quê là phải có chim!
Nhỏ Cúc Phương lườm Đạt:
- Bạn Tùng chẳng nói rồi là gì! Lát nữa chim sẽ bay tới! Nhưng bạn phải không được nói bô bô cơ!
- Được rồi! Muốn không bô bô thì không bô bô! Để xem chim có bay tới không cho biết!
Nói xong, Đạt giận dỗi đứng lui qua một bên, hai tay chắp sau lưng ra cái điều ta đây là thằng bù nhìn rơm chính hiệu. Thằng bù nhìn rơm tuy không hó hé tiếng nào nhưng vẫn ngửa mặt nhìn trời và nở từng khúc ruột khi đợi cả buổi vẫn chẳng thấy con chim nào bén mảng. Cuối cùng, không nhịn nổi, bù nhìn rơm khoái trá buột miệng:
- Thấy chưa! Dẫu không bô bô…
Nhưng Đạt nói chưa dứt câu, Nghị đã đưa ngón tay lên miệng suỵt khẽ:
- Im nào!
Đạt vừa chớp mắt đã thấy đôi chim cánh đen ức vàng sà xuống đậu trên cành ngọc lan. Đôi chim vừa đáp xuống đã đảo cặp mắt đen láy nghiêng ngó tứ phía. Nghị thì thầm:
- Đây chắc là đôi chim Tùng nói!
Nhỏ Cúc Phương cũng thì thầm đáp lại:
- Ừ, nếu đúng vậy thì đây là chim vàng anh!
- Chưa chắc! – Đạt xì qua kẽ răng – Nếu là chim vàng anh thì chúng phải biết hót!
- Ai bảo mày chúng không biết hót?
Tiếng Tùng đột ngột vang lên sau lưng khiến cả ba quay lại. Nhỏ Cúc Phương hoan hỉ:
- Đôi chim thường bay đến vườn nhà Tùng là đôi chim này đây hở?
- Ừ!
- Thế chúng sẽ hót cho tụi mình nghe chứ?
Tùng tươi tỉnh:
- Hẳn nhiên rồi! Chim vàng anh là chúa hót mà lại! Như để chứng minh chủ mình không nói ngoa, Tùng vừa dứt lời, hai con vàng anh bỗng ngửa cổ hót vang. Mới tập tành làm “ca sĩ”, đôi chim chỉ hót những tràng ngắn nhưng giọng chúng vô cùng âm vang và lảnh lót. Tiếng chim hót làm khuôn mặt bọn trẻ sáng bừng. Ngay cả thằng Đạt ưa khích bác cũng hớn hở reo ầm:
- Ôi, chúng hót kìa!
Tùng sướng rơn trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ tỉnh:
- Thì chúng hót chứ sao! Ngày nào mà chúng chả về đây hót!
Lần này mắt thấy tai nghe đàng hoàng nên Đạt chẳng buồn để ý đến giọng điệu huênh hoang của bạn, cứ một mực xuýt xoa:
- Chim vàng anh hót hay ghê! Thế mà tao cứ tưởng mày dóc tổ!
Nhỏ Cúc Phương mỉm cười liếc Đạt:
- Thế bây giờ Đạt đã thấy giống thôn quê chưa?
Đạt cười toe:
- Thấy rồi! Giống y chang!
Nghị cất giọng cảm khái:
- Mắt xem hoa nở tai nghe chim hót, người cứ thấy lâng lâng!
Nghe Nghị ăn nói như một ông cụ non, giọng lưỡi giống hệt ba mình, Tùng tức cười quá xá nhưng không dám trêu. Chỉ nhỏ Cúc Phương là nháy mắt:
- Nghị làm thơ đấy hả?
Nghị chưa kịp trả lời thì Đạt vọt miệng:
- Mai mốt, ổi và chanh tới kỳ ăn được, thơ thằng Nghị còn hay hơn nữa!
Nghị bĩu môi:
- Tao chứ đâu phải mày!
Đạt ngoác miệng nhưng chưa kịp hó hé đã vội im bặt. Hai con vàng anh lại cất tiếng líu lo khiến cả bọn nghệt mặt dỏng tai nghe. Lần này hót xong, đôi chim chuyền qua cây tường vi, ngó dáo dác rồi nhảy lên nhánh ổi chỗ vẫn treo chiếc lồng. Tùng thót bụng “Tìm không thấy chiếc lồng, chả hiểu bọn chim sẽ làm gì?” Sau khi lẻn qua nhà bác Đức hàng xóm tháo cửa lồng cho đôi chim bay về, Tùng đã lén giấu chiếc lồng dưới gầm bàn. Kế hoạch của nó bữa nay xem như thành công mỹ mãn: Nghị, nhỏ Cúc Phương, cả thằng Đạt ranh ma kia đều bị nó lòe đến trố cả mắt ra. Đứa nào cũng tưởng đôi chim vàng anh này từ nơi khác bay đến ca hát thật. Nhưng chưa tận hưởng nỗi khoái trá được bao lăm, Tùng đã bắt đầu chột dạ. Không tìm thấy chỗ cư ngụ quen thuộc, biết đâu bọn chim này chẳng cuống quýt bay đi mất! Nhưng mặc dù bụng lo ngay ngáy, Tùng vẫn không dám vào nhà xách chiếc lồng ra treo lên nhánh ổi. Làm vậy khác nào tự mình vạch trần âm mưu của mình cho tụi bạn có cớ chế nhạo! Thằng Nghị và nhỏ Cúc Phương còn đỡ, chứ thằng Đạt mà vớ phải “sự kiện giật gân” này, cái miệng nó sẽ oang oang khắp nơi khắp chốn suốt cả năm chưa chán!
Tùng thấp thỏm nhìn đôi chim đang ngọ ngoạy láo liên trên cành ổi, bụng rối như tơ. Mãi một lúc nó mới nghĩ ra kế thoát hiểm. Nó nhìn tụi bạn, hắng giọng:
- Thôi, hôm nay chơi thế đủ rồi!
Chưa gì đã thấy chủ nhà cất giọng tiễn khách, nhỏ Cúc Phương ngơ ngác:
- Mới nghe chim hót có một chút xíu mà!
- Ừ, mỗi bữa chúng chỉ hót có chừng đó thôi!
Đạt hừ mũi:
- Xạo đi mày! Chim vàng anh gì lại hót có một tí tẹo vậy!
- Hai con chim này vậy đó! – Tùng chép miệng – Hình như chúng mới tập hót hay sao ấy!
- Tao không tin!
Nói xong, Đạt lại đứng lì ra, nghếch mặt dòm lên cây. Tùng mặt nhăn mày nhó chưa biết làm sao để tống khứ thằng bạn ương bướng này thì hai con vàng anh đã không đủ kiên nhẫn, chúng rủ nhau vỗ cánh bay vù lên cao, thoáng mắt đã mất hút sau mái nhà.
- Ôi thôi, chúng bay mất rồi!
Tiếng than ai oán của Tùng khiến Nghị ngạc nhiên:
- Thì ngày mai chúng quay lại chứ có gì mày phải lo lắng thế?
Tùng rên rỉ:
- Biết chúng có quay lại nữa không!
Nhỏ Cúc Phương tròn mắt:
- Bạn bảo ngày nào chúng cũng đến đây kia mà?
Tùng buồn nẫu ruột nhưng lại không tiện nói thật. Nó lấp lửng một cách khổ sở:
- Nhưng lần này thì khác!
- Khác sao?
- Lần này có thể chúng không về nữa!
- Sao lạ thế?
- Ừ! – Tùng nói đại – Hôm nay các bạn làm chúng sợ!
Nghị áy náy:
- Tụi tao có làm gì đâu?
Tùng không trả lời. Nó cũng chẳng biết trả lời như thế nào, đành thất thểu quay vào nhà. Thấy chủ nhân mới hồi trưa còn nằng nặc mời khách đến chơi bây giờ bỗng dưng thay đổi thái độ, lại còn lên giọng quở trách, ba vị khách quý không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, đành ngớ ra nhìn nhau và lục tục kẻ trước người sau kéo ra cửa.
- Chết cháu rồi nhé! – Tụi bạn vừa ra về, dì Khuê lại gần Tùng, gí tay lên trán nó – Làm sổng mất bọn chim, tối nay ăn nói thế nào với ba mẹ đây!
- Cháu… cháu…
- “Cháu cháu” gì! Dì đã cản rồi, ai bảo cháu vẫn nhất định không nghe!
Miệng Tùng méo xệch:
- Làm sao cháu biết được bọn chim sẽ bay đi kia chứ? Cháu chỉ định đùa chơi với các bạn một tí thôi mà!
Bộ tịch thiểu não của Tùng khiến dì Khuê động lòng. Dì hạ giọng:
- Thôi, chẳng việc gì phải cuống lên như thế! Cháu đem chiếc lồng treo lại chỗ cũ đi! Rồi dì sẽ tìm cách nói với ba cháu cho!
- Dì sẽ nói sao? – Tùng vẫn chưa yên tâm.
- Dì sẽ bảo dì mở cửa lồng để cho quả chuối vào. Và khi dì rụt tay ra, chưa kịp đóng cửa thì bọn chim vụt ra theo!
- Ừ, hay đấy! – Giọng Tùng khấp khởi – Như vậy thì chỉ do vô ý thôi! Mà vô ý thì chả ai bắt tội!
Tùng chỉ nói đúng một nửa. Ba không bắt tội dì Khuê. Nhưng nghe dì thuật lại diễn biến sự việc, ba hấp háy mắt:
- Dì sơ sẩy làm hai con chim bay ra khỏi lồng là chuyện có thể tin được! Nhưng sau đó hai con chim không chịu trở vào lồng, điều đó nghe mới khó hiểu làm sao!
Ba vừa nói vừa cười, giọng điệu cũng không ra vẻ chất vấn nhưng đủ làm Tùng và dì Khuê giật thon thót. Dì Khuê ngước mắt lên trần nhà, giọng thật như đếm:
- Ừ, khó hiểu thật! Chả hiểu sao hôm nay chúng không chịu quay trở vào lồng!
- Chả có gì là khó hiểu! – Ba nói, nụ cười vẫn tươi tỉnh trên môi – Nếu chiếc lồng không còn treo ở chỗ cũ thì bọn chim có muốn quay trở vào cũng không tài nào vào được!
Câu nói của ba khiến Tùng nhảy nhổm, phải kềm mình lắm nó mới không bắn tung ra khỏi ghế. Còn dì Khuê thì đỏ bừng mặt:
- Ôi, làm sao…
- Dì đừng có mà tròn mắt ra! – Ba tặc tặc lưỡi – Tôi chả phải là Khổng Minh tái thế gì đâu! Chả là khi nãy tôi gặp bác Đức hàng xóm ở chỗ cầu thang. Bác hỏi hôm nay là ngày gì mà thằng Tùng nhà mình mua chim về phóng sinh như thế! Chỉ cần nghe thoáng qua là tôi đoán ra chuyện gì ngay. Dì đừng quên chính tôi là “tác giả” của sáng kiến “chim ở nơi khác bay đến” này chứ còn ai!
- Sáng kiến hay thật đấy! – Mẹ tủm tỉm – Ông bố nghĩ ra ông con thực hiện, kết quả là đôi chim bay mất!
- Chẳng bay mất đâu! – Ba lạc quan – Thế nào chúng cũng sẽ quay trở lại!
- Ôi, thật thế hở ba? – Nãy giờ im thít, đến lúc này Tùng mới bật reo khẽ.
- Sao lại không thật! Chim vàng anh rồi sẽ quay về với khu vườn!
Lời khẳng định của ba khiến Tùng cảm thấy nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng. Nó thấp thỏm đợi ngày đôi chim quay về.
Kính Vạn Hoa 13: Khu Vườn Trên Mái Nhà Kính Vạn Hoa 13: Khu Vườn Trên Mái Nhà - Nguyễn Nhật Ánh Kính Vạn Hoa 13: Khu Vườn Trên Mái Nhà