The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đinh Tiểu Tiên
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4441 / 180
Cập nhật: 2015-10-16 09:46:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ùng xăm xăm đi thẳng lên gác, bụng tức sôi. Đang diễn thuyết trơn tru về vai trò quan trọng của cây xanh trong đời sống và chuẩn bị chuyển qua liên hệ với lợi ích của khu vườn trên mái tôn, Hưng sún chợt hỏi đâm ngang khiến kế hoạch của Tùng bỗng nhiên vỡ lở. Mà Hưng sún xét kỹ đâu phai là đứa lòng gang dạ sắt. Tùng thấy rõ Hưng sún sắp sửa bị thuyết phục. Hưng sún sắp sửa hiểu ra khu vườn trên mái tôn không chỉ cung cấp ôxy cho nhà Tùng mà còn cho cả nhà nó nữa. Hưng sún sắp sửa hiểu được trong một thành phố ô nhiễm đủ thứ khói bụi như hiện nay, cây xanh hữu ích cho con người biết chừng nào.
Vậy mà đúng vào lúc Hưng sún đang bùi tai và sửa soạn mở miệng xin lỗi nó về những trò quấy rối lâu nay thì đột nhiên nó lại đâm tắc tị trước câu hỏi hóc búa của Hưng sún. Thế là mọi cố gắng trước đó của nó trong một phút bỗng sụp đổ tan tành.
Càng nghĩ, Tùng càng tiếc. Càng tiếc lại càng tức. Không rõ nên tức ai, Tùng hầm hầm với bà chị:
- Chị giảng cho em chuyện gì đâu không! Nhỏ Hạnh đang ngồi học bài trên gác, ngớ ra khi thấy ông em tự nhiên mặt sưng mày sỉa với mình:
- Ơ, em nói gì thế?
- Còn nói gì nữa! – Mặt Tùng vẫn như cái bánh bao – Tại chị mà ra hết!
- Ơ, lạ chưa kìa! – Nhỏ Hạnh ngơ ngác – Sao tự dưng lại gây sự với chị? Có chuyện gì thế?
Đang dồn dập hỏi, như nghĩ ra chuyện gì, nhỏ Hạnh chợt nhoẻn miệng cười:
- A, chị hiểu rồi! Lại “đụng độ” với Hưng sún nữa phải không?
- Chứ còn gì nữa! – Tùng làu bàu – Nhưng không phải là “đụng độ”! Chỉ là…
Thấy ông em ngập ngừng, nhỏ Hạnh giương mắt tò mò:
- Chỉ là sao?
Tùng liếm môi:
- Chỉ là trò chuyện về… khoa học thôi!
- Ghê nhỉ! Trò chuyện về khoa học cơ đấy! – Nhỏ Hạnh cố nén cười – Nhưng trò chuyện về khoa học gì lại quạu quọ ghê thế?
Trước sự vặn hỏi của bà chị, Tùng ngần ngừ một thoáng rồi tặc lưỡi kể lại câu chuyện vừa xảy ra ngoài vườn. Kể xong, nó ấm ức kết luận:
- Em nói hệt như chị nói, rốt cuộc Hưng sún hỏi một câu làm em cứng họng! Bây giờ chị trả lời em đi! Trước khi có cây xanh thì con người ta thở bằng gì?
Rõ ràng Tùng có ý bắt bí bà chị. Nó đinh ninh nhỏ Hạnh giải thích sai, khiến nó giải thích sai nốt giúp Hưng sún có dịp “kê tủ đứng” vào miệng nó. Nào ngờ nhỏ Hạnh thản nhiên:
- Trước khi có cây xanh thì con người chưa xuất hiện! Cây cối có trước, loài người mới có sau!
Câu trả lời vô cùng đơn giản của bà chị làm Tùng nghệt mặt ra, không thốt được tiếng nào. Sau một thoáng ngẩn ngơ, Tùng thở đánh phào một cái và lật đật quay trở ra vườn. Mình sẽ cho Hưng sún biết tay! Chuyện dễ ợt thế mà nó cũng bày đặt làm khó mình. Tùng hí hửng nhủ thầm. Nhưng Hưng sún đã không còn đứng ở dưới sân nhà nó nữa.
- Hưng sún!
Tùng ngoác miệng kêu lớn. Nó lặp đi lặp lại hai, ba lần, Hưng sún vẫn biệt tăm. Đang bực bội, Tùng bỗng giật mình quay nhìn vào lồng chim, vểnh tai nghe ngóng. Ôi, tiếng gì như tiếng chim vừa hót! Phải tụi mày vừa hót đấy không? Tùng láo liên nhìn cặp vàng anh nhảy nhót, trống ngực đập thình thịch. Như để “giải đáp thắc mắc” cho cậu chủ nhỏ, một trong hai chú vàng anh ngửa cổ hót một tràng ngắn.
- A ha, chị Hạnh ơi! Hai con chim này biết hót rồi nè!
Tùng reo lớn và ngoảnh cổ nhìn lên gác.
Nhỏ Hạnh thò đầu ra cửa sổ tự bao giờ, nheo nheo mắt:
- Chị nghe nãy giờ rồi chứ bộ!
Dì Khuê cũng chạy ra, dáo dác:
- Chim nhà mình vừa hót phải không Tùng?
Tùng hớn hở:
- Dạ, nó vừa hót! Giọng nó vang ghê là!
- Sao nó hót có một chút xíu thế?
Nhỏ Hạnh đáp vọng xuống:
- Mới tập hót nó chỉ hót thế! Ít hôm nữa nó sẽ hót cả một tràng dài cho dì xem!
Dì Khuê không hỏi nữa. Mắt dì dán mắt vào chiếc lồng, chờ đợi. Nhưng lần này, chim vàng anh không buồn hót nữa. Cả ba dì cháu chờ lâu thật lâu vẫn chẳng thấy gì. Tùng lo lắng:
- Hay là nó bị sao rồi!
- Nó chả bị gì đâu! – Nhỏ Hạnh hắng giọng – Ngày mai nó sẽ lại hót tiếp! Và có khi cả con kia cũng sẽ bắt chước hót theo!
Buổi tối, nghe ba dì cháu thuật lại chuyện chim vàng anh tập hót, ba và mẹ vô cùng thích thú. Nhất là ba. Ba nhìn mẹ, cao hứng:
- Em thấy chưa! Anh đã bảo chúng ta sẽ được mắt xem hoa nở, tai nghe chim hót, vậy mà em cứ một mực không tin!
- Thôi đi! – Mẹ nguýt ba một cái dài – Lúc đó anh bảo chim sẽ về làm tổ trong vườn chứ đâu phải chim nhốt trong lồng!
- Chuyện đó chẳng có gì khó! Chừng nào những con vàng anh này đã quen với khu vườn, anh sẽ thả chúng ra. Và chúng sẽ làm tổ trên cây ngọc lan cho em xem!
- Như thế là ăn gian! – Mẹ hứ một tiếng – Phải tự chúng ở nơi khác bay đến hót mới là hay!
Ba tỉnh khô:
- Sẽ có chim ở nơi khác bay đến hót, nếu em nhất định muốn thế!
Mắt mẹ tròn xoe:
- Anh không đùa đấy chứ?
- Chả đùa tí ti nào, nhất là khi anh có hai con vàng này trong tay! Chừng nào chúng quen hơi khu vườn, anh sẽ đem chúng sang nhà hàng xóm và tháo lồng cho chúng bay về nhà ta.
- Thế nghĩa là sao? – Mẹ vẫn chưa hiểu.
- Còn nghĩa là sao nữa! Nghĩa là đôi chim này lúc đó sẽ là “chim ở nơi khác bay đến” đúng theo yêu cầu của em chứ là sao!
- Nơi khác nào?
Ba nheo nheo mắt, hóm hỉnh:
- Thì nhà hàng xóm ấy! Nhà hàng xóm không phải là “nơi khác” sao?
Nghe đến đây, biết ba nãy giờ cố tình trêu mẹ, nhỏ Hạnh không nhịn được liền phá ra cười. Cả dì Khuê cũng tủm tỉm. Còn mẹ thì lườm ba, nhăn nhó:
- Giỡn dai nhách! Em nói thật, mà anh thì nói gì đâu không!
Trong bàn, chỉ có Tùng là đón nhận những ý tưởng của ba một cách nghiêm túc. Nó không xem đó là chuyện đùa. Ừ nhỉ, sáng kiến của ba hay đấy! Tại sao mình không rủ tụi bạn về nhà và bí mật “biểu diễn” màn “chim ở nơi khác bay đến” cho tụi nó lác mắt chơi?
Nghĩ là làm, chiều hôm sau, đợi ba và mẹ đi làm, chị Hạnh chúi mũi vào đống sách còn dì Khuê thì đang lục đục sau bếp, Tùng một mình lặng lẽ ra vườn, rón rén bước lại chỗ lồng chim. Ba bảo thời gian đầu chỉ nên cho bọn chim ra ngoài dạo chơi mỗi ngày một lần thôi. Hồi sáng ba đã cho bọn chim ra ngoài rồi. Có nghĩa là Tùng không được phép thả chim ra nữa. Tất nhiên Tùng không quên lời ba dặn, nhưng nó lại tự trấn an “Ba bảo “thời gian đầu” mới phải thế nhưng hôm nay đâu còn là “thời gian đầu” nữa! Bọn chim đã về ở nhà ta hơn mười ngày rồi kia mà! ”Ý nghĩ đó giúp Tùng thêm can đảm. Và sau khi len lét dòm quanh, nó lén lút mở lồng cho hai con vàng anh bay ra. Thoạt đầu thấy cửa lồng mở toác, hai con vàng anh có vẻ không tin vào mắt mình. Chúng không hiểu tại sao hồi sáng đã được ra ngoài rong chơi thoả thích rồi bây giờ lại được thưởng thêm một “suất đặc biệt” nữa. Nhưng đôi chim không buồn nghĩ ngợi nhiều. Sau một thoáng ngỡ ngàng chúng rủ nhau con trước con sau tiến về phía cửa lồng đập cánh bay vù ra.
Đúng lúc đó, dì Khuê đi ngang.
- Ôi, sao cháu thả chim ra thế? – Thấy hai con chim xẹt về phía cây ngọc lan, dì hốt hoảng kêu. Tùng chưa kịp đáp thì nhỏ Hạnh nghe động thò đầu ra:
- Chết em nhé! Dám tự tiện thả chim!
Tùng phân trần:
- Em cho chúng “thư giãn” một tí thôi mà!
Dì Khuê nhíu mày:
- Nhưng ba cháu bảo mỗi ngày chỉ được thả chim một lần thôi!
- Đó là ba nói “thời gian đầu”! – Tùng hùng hồn giải thích – “Thời gian đầu” hai con vàng anh này chưa quen lồng nên ba không dám cho chúng ra ngoài nhiều! Nhưng bây giờ đã là… “thời gian sau” rồi!
Nhỏ Hạnh nhăn mũi:
- Chống chế hay lắm! Để xem hai con chim có trở vào lồng không thì biết! Chúng mà bay luôn thì em chỉ có khóc!
- Chị đừng có nói xui! – Tùng cau mặt cự nự.
Nhỏ Hạnh chưa kịp phân bua thì hai con vàng anh đã thanh minh giùm cho nó. Vèo một cái, hai con chim đã bám vắt vẻo chỗ cửa lồng. Tùng toét miệng cười, quên ngay sự trách móc của mình vừa rồi:
- Chị thấy chưa! Em biết chắc là chúng sẽ không bay luôn mà lại!
Vừa nói, Tùng vừa nhanh tay đóng cửa lồng, đề phòng bất trắc. Dì Khuê áp tay lên ngực:
- Hú vía! Thế mà dì cứ lo lo!
Nãy giờ Tùng còn lo hơn dì nhiều. Nhưng thấy bọn chim đã chui trở vào lồng, mặt nó liền vênh vênh:
- Dì yếu bóng vía thật! Cháu thì cháu chả lo tẹo nào cả! Cú mạo hiểm thành công càng nung nấu quyết tâm của Tùng. Chiều hôm sau, nó hăm hở rủ tụi Nghị, Đạt và Cúc Phương tới chơi nhà.
- Ổi nhà bạn có trái rồi hả? – Cúc Phương hỏi.
- Có rồi! Nhưng trái đang còn non, chưa ăn được đâu!
Nghị liếm môi:
- Vậy chắc mày rủ tụi tao tới uống đá chanh?
Tùng lắc đầu:
- Chanh cũng thế! Trái nhiều lắm nhưng phải đợi thêm một thời gian nữa!
Nghị tròn mắt:
- Thế khu vườn của mày có gì hay mà hôm nay mày hào hứng thế?
- Có chim! – Tùng ưỡn ngực – Dạo này chim thường về đậu trong vườn nhà tao!
Đạt cà khịa:
- Lại “con chim không biết hót” hôm nọ chứ gì?
- Bậy! – Tùng đỏ mặt – Con chim hôm nọ thì nói làm gì! Đây là một đôi chim khác, chim vàng anh! Ngày nào chúng cũng bay tới vườn nhà tao!
Nghe tới chim vàng anh, mặt mày bọn trẻ háo hức hẳn. Nhỏ Cúc Phương xuýt xoa:
- Ôi, chim vàng anh hót hay lắm đấy!
Tùng phổng mũi:
- Còn phải nói!
Nghị cũng hùa theo:
- Lại đẹp nữa!
Tùng càng nở mày nở mặt:
- Hẳn nhiên rồi! Chim vàng anh đẹp nhất trong các loại chim!
Đạt “xì” một tiếng:
- Chưa chắc! Chim công chim trĩ đẹp hơn nhiều!
Biết mình ba hoa hơi có phần quá trớn, Tùng tặc tặc lưỡi:
- Chim công chim trĩ cũng đẹp! Nói chung mỗi con đẹp mỗi kiểu!
- Nhưng chim công không biết hót! – Nhỏ Cúc Phương đột ngột lên tiếng bênh Tùng.
Đạt tức điên:
- Nhưng chim công biết múa! Còn chim vàng anh không biết múa!
Cúc Phương không chịu thua:
- Nhưng nó biết hót!
- Nhưng nó không biết múa! – Đạt sùi bọt mép.
Tùng ngứa miệng:
- Chim vàng anh không biết múa nhưng nó biết bay về vườn nhà tao hót cho tao và tụi mày nghe!
Nghị cười:
- Ừ, phải rồi! Đó mới là điều quan trọng!
Nghị quả sáng suốt. Đó mới thực là điều quan trọng và chính vì điều quan trọng đó thằng Tùng mới khẩn khoản mời tụi nó đến nhà chơi. Chứ chim vàng anh giỏi hót chim công giỏi múa, ai mà chẳng biết! Tất nhiên nhỏ Cúc Phương và thằng Đạt hay cãi cũng nhận ngay ra sự sáng suốt của Nghị. Tụi nó không đôi co nữa, mà quay nhìn Tùng, vui vẻ hẹn:
- Chiều nay ba giờ hén!
Kính Vạn Hoa 13: Khu Vườn Trên Mái Nhà Kính Vạn Hoa 13: Khu Vườn Trên Mái Nhà - Nguyễn Nhật Ánh Kính Vạn Hoa 13: Khu Vườn Trên Mái Nhà