There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Phong Nhi
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 765
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 891 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 61: Đào Hoa
ục Thất sửng sốt, nóng mặt lúng túng gật đầu, Vương Nhị phu nhân dịu dàng nói:
- Người mặc váy xuyên lan là Trần Tuyết Nhi, còn mặc váy màu vàng là Trần Tương Nhi. Trần Tuyết Nhi là con gáo do vợ Thập Lang thứ tử của Trần phủ sinh ra, Trần Tương Nhi là con do thiếp Thập Tam Lang thứ tử của Trần phủ sinh ra, mẹ đẻ của Trần Tương Nhi từng là cô gái thanh lâu, bởi vậy địa vị của Trần Tương Nhi ở Trần Phủ cực thấp, Trần Tương Nhi cũng là người mà Trần Kỳ lão muốn kết thân với ngươi, tuy nhiên thím cảm thấy Trần Tương Nhi có xuất thân quá kém, không xứng với ngươi.
Nghe xong lời giới thiệu của Vương Nhị phu nhân, Lục Thất sửng sốt, hóa ra tiểu thư Trần phủ mà Trần kỳ lão muốn kết thân là một vị mỹ nữ, mình lại quá lo lắng. Bản thân gia cảnh của hắn cũng vừa thoát khỏi nghèo khó có chút địa vị, đối với xuất thân của một cô gái cũng không quá để ý, chỉ cần hợp ý nhau, xuất thân không nhất định là điều kiện phải suy tính.
- Không phụ kỳ vọng của Trần Kỳ lão đại nhân, Thiên Phong nguyện ý kết thân với Trần Tương Nhi.
Lục Thất thoải mái đưa ra lựa chọn.
Vương Nhị phu nhân nhu cười nói:
- Tất nhiên là do hiền chất quyết định, thím sẽ thành toàn.
- Đa tạ thím.
Lục Thất thành khẩn nói lời cảm tạ.
Vương Nhị phu nhân nhu cười nói:
- Lòng biết ơn của hiền chất thím nhận rồi, tuy nhiên thím có chuyện mong cậu thành toàn cho.
Lục Thất ngẩn ra, trong nội tâm cẩn thận, bề ngoài bình thản nói:
- Mời thím nói, Thiên Phong có thể làm sẽ tận hết sức.
Vương Nhị phu nhân dịu dàng nói:
- Kỳ thật chuyện này không khó, thím có một tộc muội là quả phụ thủ tiết, muội ấy vốn là bình thê một vị cử nhân, mới gả được hai năm thì trượng phu qua đời, tộc muội của thím hình thức xinh đẹp, cũng chưa từng sinh đẻ, thím cầu cháu có thể nạp muội ấy làm chính thiếp, như vậy thím và cậu thân càng thêm thân, thím cũng có thể an tâm.
Lục Thất nghe sửng sốt, sở cầu của Vương Nhị phu nhân ngoài ý nghĩ của hắn, vận đào hoa này của mình cũng quá vượng đi, trước có Ninh Nhi nhập phòng, lại có Tân Vận Nhi chủ động hứa gả, tiếp theo lại xông tới một Vi Song Nhi xinh đẹp, trong lòng đã đầy thỏa mãn, lại có Trần Kỳ lão cảm ơn kết thân, lúc này vị Vương Nhị phu nhân lại muốn tặng thêm một muội muội nữa, vậy một thời gian tới thê thiếp của hắn sẽ thành đàn rồi.
Hắn ngơ ngẩn trong chốc lát mới nói:
- Thím, thím nói đến muội muội của thím, vậy Thiên Phong thấy chính là việc loạn bối phận đó.
Trong lòng Lục Thất mơ hồ cảm thấy hành động này của Vương Nhị phu nhân tám mươi phần trăm là có ý đồ bất lương, chỉ có thể uyển chuyển chống đẩy.
Vương Nhị phu nhân nhu cười nói:
- Cậu nói vậy, nữ nhân trên dưới Đường quốc vào nhà là phải theo bối phận, đồng xuất nữ nhân vãn bối trưởng bối một nhà cùng về làm thiếp của một người đàn ông cũng là bình thường, thím chỉ cầu ngươi nạp tộc muội làm chính thiếp, thật sự không phải là nhập vào thê thất tổ tông Lục thị, không được coi là loạn bối phận đấy.
Lục Thất nghe xong á khẩu, trong đại gia tộc thiếp thất không có tư cách tiến vào từ đường tổ tông, bởi vậy thiếp thất thủy chung bị cho là công cụ và tài vật sinh con, không được vào gia phả, dĩ nhiên cũng không được sắp xếp bối phận, chỉ có điều được xưng hô là nữ nhân của con trai chủ phòng nào đó, sau khi chết mới được đặt vào gia phả bên cạnh tên con, thừa nhận địa vị nữ chủ. Nếu như không có danh phận thiếp thất, sinh con cũng không có tiểu chú trên gia phả.
(Tiểu chú: ghi chú nhỏ)
- Thiên Phong, cậu không nói tức là đáp ứng thím rồi.
Vương Nhị phu nhân thân thiết xưng hô, ngôn ngữ mềm nhẹ bức bách Lục Thất đáp ứng.
Lục Thất đối với việc nạp thiết thất nhiều cũng không khó xử, hắn đột nhiên cả thấy hiếu kỳ với Vương Nhị phu nhân, trong nội tâm nghĩ nên từ chối, nhưng lại nghĩ vừa mới thành lập đồng minh với Vương chủ bộ, nếu có lỗi với thê thất của Vương chủ bộ cũng không phải chuyện tốt.
Nhưng hắn cũng không đáp ứng qua loa, nói:
- Thím à, Thiên Phong luôn coi trọng nhân duyên, nguyện đồng ý, tuy nhiên Thiên Phong vẫn muốn gặp một lần rồi mới quyết định.
Vương Nhị phu nhân nghe xong thầm thở phào, nàng vắt óc nghĩ ra cách lưỡng toàn, tất nhiên trượng phu dùng nữ nhân Trần phủ để lôi kéo Lục Thất, nàng cũng có thể dùng cùng phương pháp, cách nghĩ của nàng là đặt một người nữ nhân Tống Phủ bên cạnh Lục Thất, đến lúc này Lục Thất và nàng có mối thân hôn, nàng cho rằng nàng chỉ cần giúp tộc muội tìm được nơi chốn, ngày sau tộc muội sẽ hồi báo mình, chỉ cần Lục Thất là trượng phu, là cây cột trụ trọng yếu, tương lai khi mà trượng phu nhân thù hận Tống phủ mà chán ghét vứt bỏ nàng, tất sẽ suy nghĩ ối quan hệ thân gia giữa nàng và Lục Thất.
- Thiên Phong, tối nay thím sẽ để cho cậu được âm thầm gặp, nếu cậu vừa ý thì thím sẽ thành toàn cho cậu.
Vương Nhị phu nhân dịu dàng nói.
Lục Thất nghe xong trong lòng cười khổ, chỉ cần cô gái kia không xấu hắn sao không hợp ý chứ, hắn nhận ra Vương Nhị phu nhân rất coi trọng chuyện này, hắn nói:
- Thiên Phong nguyện nghe an bài của thím.
Vương Nhị vui mừng gọi các xe tiếp tục lên đường, các tiểu thư lưu luyến lên xe, nguyên nhân nạn trộm cướp gia tăng cộng thêm gia quy nghiêm khắc, các nàng rời khỏi xã Đông Lưu bao giờ, vừa nghe gọi lập tức lên xe trở về phía huyện thành Thạch Đại.
Trong Thư ký thiên đường, Vương chủ bộ nhìn bọc đồ mà Lục Thất dâng lên, Vương Nhị phu nhân đứng bên hạ thấp giọng nói:
- Trọng lang, những vật phẩm này có hữu dụng với ngài không? Ngài có được lập công lớn không.
Vương chủ bộ lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Những vật phẩm này đưa đến ta trước cũng không có lợi gì mấy, cấp trên sẽ ghi nhớ công lao này lên người Huyện úy hoặc Huyện lệnh, ta chỉ là Chủ bộ, cấp trên sẽ không cho là ta lấy được phỉ chứng, ngược lại sẽ cho là ta tham công của người khác.
- Hóa ra là vô dụng, thiếp thân thấy Lục Huyện úy trịnh trọng dẫn thiếp thân đi cùng, còn dặn dò là vô cùng quan trọng.
Vương Nhị phu nhân thất vọng nói.
- Lục Thiên Phong đồng ý đem này vật phẩm giao cho nàng, chỉ chứng minh hắn không có lòng tham nuốt hết của cải của đám trộm cướp, cũng là biểu hiện thành ý giải thích với ta.
Vương chủ bộ chỉ thẳng ra dụng ý của Lục Thất.
Vương Nhị phu nhân “ồ” một tiếng, dịu dàng nói:
- Đã vô dụng thì hủy nó đi, giữ lại sẽ rước họa vào thân.
Vương chủ bộ lắc đầu, cười nhạt nói:
- Đối với ta vô dụng, nhưng lại hữu dụng đối với nhị công tử Thượng Thư phủ, hiện giờ Nhị công tử là Tòng lục phẩm Chấn Vũ Giáo úy, chức sự Thành môn lang, vật phẩm này tới tay Nhị công tử, có thể tùy ý tìm giết một kẻ tù tội rồi báo lên trên, tại kinh thành tiễu trừ tham quan Chu quốc, nhất định là có công đấy.
Vương Nhị phu nhân gật gật đầu, có thể lấy lòng tạo nên mạng lưới quan hệ vững chắc đương nhiên còn có chỗ trọng dụng rồi. Vương chủ bộ cất kỹ bọc đồ dưới bàn, lại viết một phong thư, gọi hai ngục vệ tâm phúc, bảo họ mang theo thư và vật chứng hỏa tốc đưa đi kinh thành, vật phẩm này Vương chủ bộ cũng không dám giữ lâu thêm khắc nào, nếu chẳng may bị mất y có miệng cũng không giải thích được.
Xong xuôi chính sự Vương chủ bộ ngồi ở ghế khách, uống ngụm trà nói:
- Mân Nhi, Thiên Phong nhìn trúng mấy người?
Vương Nhị phu nhân dịu dàng nói:
- Nhìn trúng Trần Tuyết Nhi và Trần Tương Nhi rồi, hơn nữa còn tỏ vẻ nguyện ý kết thân với Trần Tương Nhi.
Vương chủ bộ gật gật đầu, Lục Thất có thể nhìn trúng người kia cũng là điều y dự đoán trước rồi, trên thực tế y đã gặp tiểu thư Trần phủ, hơn nữa cũng vô cùng biết tính tình của mỗi vị tiểu thư đều rất tài hoa, y đã sớm thỉnh cầu Trần Kỳ lão, mong được âm thầm quyết định hôn sự của các tiểu thư Trần Phủ, Trần Kỳ lão luôn nhân nhượng nghe theo ý của Vương chủ bộ, cho nên việc kết thân của Trần Tương Nhi không phải là chủ trương của Trần Kỳ lão, các tiểu thư Trần Phủ chính là từng quân cờ do Vương chủ bộ định đoạt.
- Trọng lang, tất nhiên Lục Huyện úy nhìn trúng Trần Tương Nhi, hôn sự của Trần Tuyết Nhi vẫn không thay đổi là thỏa đáng nhất.
Vương Nhị phu nhân dịu dàng khuyên nhủ, nàng hết sức hàn gắn vết rách giữa trượng phu và Tống phủ.
Vương chủ bộ không nói gì, lại bưng trà uống một ngụm, trong lòng y hiểu được Lục Thất có thể lựa chọn Tương Nhi, nhất định là thê tử dẫn đường đấy, y nghĩ một Trần Tương Nhi có đủ phân lượng cho Lục Thất hay không, lấy tình thế trước mắt cho thấy, y rất cần Lục Thất rồi.
Thấy thái độ không biểu lộ của Vương chủ bộ, Vương Nhị phu nhân bất an nói:
- Trọng lang, tốt nhất chúng ta không nên gây to chuyện với Trần phủ, một khi cứng rắn mạnh mẽ hủy hôn, Tống phủ sẽ từ tối trở thành đối lập ngoài sáng với ngài, hơn nữa tính tình của Trần Tuyết Nhi ngoài mềm trong cứng, việc hủy hôn chưa chắc nó đã cam tâm chịu nhận, cứng rắn gả nó cho Lục Thiên Phong gây chuyện không tốt nó sẽ châm ngòi cho quan hệ giữa ngài và Lục Thiên Phong.
Da mặt của Vương chủ bộ co giật, nói:
- Nàng yên tâm đi, ta sẽ không hoàn toàn vạch mặt với Tống phủ, tuy nhiên bản thân Tống phủ rời bỏ ta, Trần Tuyết Nhi lại gả cho Tống Phủ thì không có ý nghĩa chút nào, vậy thì không gả cho Lục Thiên Phong, cũng không gả cho Tống phủ.
Vương Nhị phu nhân nghe xong thầm than, trượng phu rõ ràng quyết tâm không muốn hàn gắn với Tống Phủ, nàng do dự một chút, khẽ nói:
- Trọng lang, thiếp thân hứa gả tộc muội của mình là Tống Ngọc Nhi cho Lục Thiên Phong làm thiếp thất rồi.
Vương chủ bộ nghe xong chau mày vẻ không hài lòng, trầm mặc hơn mười giây mới dịu đi, nói:
- Bỏ đi, ta biết nàng lo lắng điều gì, lần sau ta không muốn nghe đến chuyện này nữa, nàng cũng không được tự tiện làm chủ chuyện gì cả.
- Sau này thiếp thân sẽ không làm thế nữa.
Vương Nhị phu nhân thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng hứa.
- Được rồi, nàng đi gọi Trần Tương Nhi đi.
Vương chủ bộ ôn tồn chỉ bảo.
Vương Nhị phu nhân lên tiếng đi ra, Vương Chủ bộ nhìn theo lưng nàng khẽ lắc lắc đầu, y thích phụ nữ thanh xuân diễm lệ, nhưng lại càng cần hơn là hiền nội trợ trí tuệ, Vương Nhị phu nhân đúng là hiền nội trợ, phụ nữ bên cạnh dung mạo kém có thể vứt bỏ, nhưng Vương Nhị phu nhân thì y chắc chắn sẽ không chán ghét mà vứt bỏ đấy
Kiêu Phong Kiêu Phong - Hải Phong Nhi