Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1603
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8226 / 235
Cập nhật: 2015-10-28 17:45:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1194: Trong Tay Không Có Kiếm, Trong Lòng Có Kiếm
ác ngươi đi đi! Ta còn muốn ở đây đợi thêm một thời gian nữa.
Đương nhiên cũng không có người không thay đổi chủ ý.
- Đồ ngốc, ngươi ở chỗ này chờ đợi chỉ uổng công mà thôi! Thật sự là lãng phí thời gian.
Lần này không cần phải chờ thêm một tuần, chỉ qua ba ngày, Diệp Trần lại xông lên kiếm giới.
Thất bại. Kết quả vẫn là thất bại.
Nhưng điều đáng vui mừng là ở tầng thứ mười lăm kiếm giới, Diệp Trần giết được một trăm năm mươi sáu tên kiếm khách, so với lần thứ hai thì tăng lên gấp đôi. Không những thế Kiếm Vực cũng có một tia dấu hiệu đột phá.
Lại ba ngày trôi qua.
Lần này Diệp Trần giết được hai trăm năm mươi tám tên kiếm khách.
...
Hai trăm tám mươi năm kiếm khách!
Ba trăm tên kiếm khách!
Nháy mắt Diệp Trần đã ở đây hơn hai mươi ngày. Trước đó mười ngày hắn có tiến bộ cực lớn, nhưng những ngày sau đó, tiến bộ càng lúc càng chậm chạp.
Diệp Trần biết rõ, mình đang đến gần cực hạn của bản thân. Thành tích đừng nói là gấp đôi, mỗi lần có thể giết thêm được một hai tên kiếm khách đều khó hơn lên trời. Biên độ gia tăng càng ngày càng nhỏ.
Ngày thứ hai mươi bốn.
Diệp Trần chém giết được ba trăm ba mươi tên kiếm khách, lúc kết liễu tên kiếm khách thứ ba trăm ba mươi Diệp Trần như có như không cảm giác được Kiếm Vực thoáng động một cái, nhưng chưa kịp làm gì thì hắn đã bị giết chết.
- Không được! Loại tiến bộ này theo thời gian ngày càng yếu dần đi. Đến cuối cùng không chừng đánh mất cơ hội ngàn năm khó gặp. Tuyệt đối không thể lãng phí!
Không có nghỉ ngơi, hai mắt Diệp Trần đỏ ngầu, một lần nữa xông lên kiếm giới.
Từ khi thông qua tầng thứ mười bốn lên tầng thứ mười lăm. Mỗi lần vượt ải Diệp Trần đều cần nghỉ ngơi mấy ngày, cá nhân hắn đã quá mệt mỏi. Loại mệt mỏi này không phải mệt mỏi thân thể mà mệt mỏi trên phương diện tâm lý. Mọi người thường nói tiềm lực chính là tiềm lực của tâm, tiềm lực của linh hồn. Lúc cường đại có thể bỏ qua mọi sự suy yếu của thân thể, bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ vượt qua trước kia. Hiện tại tâm Diệp Trần vô cùng mệt mỏi, thân thể của hắn cũng bắt đầu có dấu hiệu mỏi mệt.
Thế cho nên lúc xông lên tầng thứ mười lăm, Diệp Trần mới chỉ có thể giết được mười lăm tên kiếm khách đã có cảm giác vô lực.
- Bạo cho ta!
Diệp Trần rống lên, bảo kiếm như tinh quang bạo tạc nổ tung. Kiếm quang đam ra nhanh đến mức tận cùng, hung ác đến mức tận cùng. Từng chiêu từng thức đều có uy lực rất lớn.
Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!
Một loạt kiếm khách ngã xuống, bọn hắn thậm chí không có cảm giác mình bị đâm như thế nào.
Nhưng đối với Diệp Trần mà nói, tất cả còn chưa đủ. Những kiếm khách khác lại tiếp tục xông tới.
Ah!
Lúc này Diệp Trần rơi vào trạng thái vong ngã cực độ. Bảo kiếm không ngừng dùng tốc độ nhanh nhất đâm ra, vung lên chém xuống, Thân thể như là một con rối bị điều khiển một cách cứng nhắc, từng chiêu từng thức vô cùng thô thiển và thực dụng.
Từng nhóm kiếm khách ngã xuống, trên người Diệp Trần tản mát ra khí tức khiến cho người ta run sợ.
Khí tức này giống như đao, như kiếm, chậm rãi dung nhập vào bên trong Kiếm Vực của Diệp Trần.
Cứ như vậy, Diệp Trần không ngừng vượt qua cực hạn của mình, số lượng kiếm khách hắn chém giết được rất nhanh lên đến năm trăm, rồi sáu trăm, bảy trăm. Nhưng lúc đến bảy trăm hai mươi tên kiếm khách, Diệp Trần một lần nữa cảm thấy vô lực. Loại cảm giác vô lực này đến rất mau lẹ, thế nên khiến cho Diệp Trần bị chặt đứt chân trái, thân thể suýt nữa thì ngã xuống.
Từ trong trạng thái vong ngã tỉnh lại, Diệp Trần chứng kiến hơn muồi chuôi kiếm lăng lệ, ác liệt đâm về phía hắn. Mặc kệ hắn có né tránh như thế nào đi chăng nữa đều không thể tránh thỏa khỏi đợt công kích này. Kiếm Vực có thể khiến cho quỹ tích xuất kiếm của đối phương hơi vặn vẹo một chút, có thể khiến cho một nửa số kiếm quang đánh trượt qua người hắn.
Kết cục giống như đã được định trước.
Ánh mắt Diệp Trần rất tỉnh táo, không phải hắn có phương pháp ứng đối đơn giản bởi vì Linh Hồn Lực cường đại cho nên mọi thời khắc, mọi thời điểm Diệp Trần luôn bảo trì được trạng thái tuyệt đối một lòng.
- Thiên!
- Lệch cho ta!
- Lệch cho ta!
Kiếm đâm tới với tốc độ rất nhanh, thường nhân căn bản thời gian phản ứng cũng không có. Nhưng Diệp Trần cảm giác hơn mười chuôi kiếm này đâm tới mình càng ngày càng chậm, gần như có xu thế bất động.
Một màn không thể tưởng tượng nổi phát sinh, tất cả kiếm trên tay kiếm khách thực sự bất động, bảo trì khoảng cách ba thước trước mặt Diệp Trần.
Đinh đinh! Đang đang!
Sau một khắc, hơn mười thanh kiếm bất động lại đâm về phía trước, chỉ có điều quỹ tích kiếm đâm tới lại sinh ra sai lệch rất lớn. Mười thanh kiếm đụng vào nhau tạo ra tia lửa chói mắt.
Tia lửa không cách nào đến gần Diệp Trần. Quỹ tích bị vặn vẹo, bay ra ngoài, mà Diệp Trần tựa như một Kiếm Thần. Trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm.
Kiếm Vực tam trọng! Thành!
Uông!
Mất đi một chất, khiến cho Diệp Trân không cách nào di chuyển thuận tiện được. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến hắn. Giờ phút này Diệp Trần không cần né tránh, bất cứ kẻ nào đâm tới, hắn tuyệt đối sẽ dùng kiếm đâm chết đối phương.
Kiếm Vực tam trọng đại biểu cho một cảnh giới hoàn toàn mới. Trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm là vì thế.
Trong tay không có kiếm đại biểu cho việc hắn không có nhược điểm. Trong lòng có kiếm đại biểu cho tốc độ xuất kiếm của hắn có thể ngăn cản được tất cả đối phương ở trước mặt. Có đồ vật gì có thể so sánh được với tốc độ suy nghĩ trong lòng. Một kiếm đâm ra cùng với thân thể hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ.
Cuối cùng Diệp Trần cũng hiểu được Kiếm Vực tam trọng. Kiếm Vực nhất trọng là dùng thân ngự kiếm. Kiếm Vực nhị trọng là dùng khí ngự kiếm. Kiếm Vực tam trọng chính là dùng ý ngự kiếm.
Thân tức là thân thể là lực lượng cơ thể. Cảnh giới này mỗi người đều biết, nhưng người có thể thực hiện được không nhiều. Có người lãng phí rất nhiều khí lực nhưng tốc độ xuất kiếm lại không lý tưởng, có người hời hợt lại có thể khiến cho tốc độ xuất kiếm đạt đến tình trạng đáng sợ. Kỹ thuật này cần phải trải qua thiên chuy bách luyện mới có thể tiến bộ được.
Dùng khí ngự kiếm so với dùng thân ngự kiếm thì cao minh hơn nhiều.
Thân không động khí đã xuất. Khí này là năng lượng trong cơ thể võ giả. Đừng nhìn nhiều người có tu vi cao nhưng không nhất định năm giữ được kỹ thuật dùng khí ngự kiếm. Trên bàn tay ẩn chứa chân nguyên sau đó xuất kiếm, cái này không gọi là dùng khí ngự kiếm là chỉ có thể coi là một phiên bản của dùng thân ngự kiếm mà thôi. Bởi vì dùng khí ngự kiếm chân chính là dùng khí làm chủ, thân là phụ, lực lượng cơ thể chỉ có thể dùng để phụ trợ. Một kiếm như vậy xuất ra nhanh hơn người khác rất nhiều. Một kiếm phong hầu.
Cuối cùng là lấy ý ngự kiếm. ý này là ý chí, ý chí vô hình. Chính bởi vì vô hình mới có thể khiến cho tốc độ của kiếm đến tới mức quỷ thần khó lường. Một kiếm ra không ai ngăn cản được.
Mà cái gọi là lấy ý ngự kiếm tự là dùng tâm ngự kiếm, ý chí cường đại tức là tâm cường đại. Ý chí vô hình, tâm cũng vô hình.
Kiếm Đạo Độc Tôn Kiếm Đạo Độc Tôn - Kiếm Du Thái Hư Kiếm Đạo Độc Tôn