Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 2
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10007 / 17
Cập nhật: 2015-11-23 12:45:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 2
nh Hai! Anh có trong phòng không?
-...
- Anh Hai!
Không có tiếng trả lời Thiên Ý lẩm bẩm:
- Ngủ gì mà ngủ dữ vậy trời?
Xoay nhẹ nắm cửa, Thiên Ý lách người vào trong. Ủa! Anh Hai ở đây mà! Nhưng... dáng điệu ngồi của anh... trầm ngâm, suy tư.
Thiên Ý rón rén nhẹ nhàng như một chú mèo. Cô đến sau lưng Đình Lâm:
- Hù! Bắt quả tang anh Hai của em đang mơ mộng nghe. Nhớ đến cô người yêu nào phải không?
Đình Lâm quay lại:
- Nhớ nhớ cái con khỉ! Nè, vào phòng người ta sao không gõ cửa?
- Ai nói không gõ? Gõ muốn gãy tay, gọi muốn khàn cả giọng, có thâý anh lên tiếng gì đâu. Em tưởng anh ngủ say, nào dè đang làm chàng thi sĩ bên cửa sổ.
Thiên Ý đu vai anh Hai:
- Anh Hai! Mâý lúc gần đây, em thâý anh la lắm đó nghe!
- Lạ là sao?
- Hay ngồi, một mình trầm tư, khuôn mặt ra chiều suy nghĩ. Anh nhớ chị Hai hả?
- Bảy năm, tất cả đã là quá khứ, nhớ có ích gì chứ?
- Vậy anh đang bận tâm điều gì? Công ty đang kinh doanh tốt mà!
- Chuyện kinh doanh, chuyện cuộc sống chuyện bạn bè không có gì làm anh bận tâm cả.
- Thế là chuyện tình cảm rồi. Anh đang băn khoăn với tình yêu của chị Thẩm Hằng phải không? Nếu anh yêu chị ấy thì đến với chị âý đi. Em sẽ vì hạnh phúc của anh mà chấp nhận chị Thẩm Hằng.
Đình Lâm vuốt tóc Thiên Ý:
- Khờ quá! Tình yêu mà miêñ cươñg thì đâu gọi là hạnh phúc.
- Nhưng...
- Thú thật, anh có băn khoăn về chuyện tình cảm, nhưng không phải với Thẩm Hằng.
- Vậy anh có người yêu khác hả?
- Từ khi chị dâu em mất, anh có yêu ai đâu mà có người yêu khác.
- Thâý anh cặp kè với Thẩm Hằng,em tưởng anh yêu chị âý.
Đình Lâm nén tiếng thở dài:
- Nói đến Thẩm Hằng, anh thâý mình có lỗi với cô âý.
- Anh không yêu, không làm kẻ phụ tình thì làm sao có lỗi được?
- Cuñg vì anh mà Thẩm Hằng phí tuổi xuân của mình.
- Anh đừng sống quá bao la tình cảm! Tại Thẩm Hằng yêu anh rồi tự nguyện chờ đợi chứ anh có hưá hẹn gì đâu. Nếu anh mở lời không được thì để em nói giùm cho.
- Thiên Ý à! Không khéo làm người ta bị tổn thương đó.
- Anh cứ lo sợ chần chừ mãi cuñg không phải là cách tốt.
Thiên Ý chụp điện thoại:
- Để em.
- Định làm gì?
- Gọi và hẹn Thẩm Hằng.
- Không được! Nói ra, cô âý đau khổ lắm.
- Vậy thì anh cưới Thẩm Hằng là xong.
Thiên Ý dập máy:
- Nhưng mà em cuñg không gọi cho Thẩm Hằng đâu. Mắc công gặp chị ta vài câu hai bên lại gây lộn.
Đình Lâm hỏi:
- Em từng gây gỗ với Thẩm Hằng rồi phải không?
- Chị ta nói chuyện kênh kiệu thâý ghét. Mà không hiểu sao anh lại kết bạn với chi.ta cuñg lạ.
- Anh thâý Thẩm Hằng điền đạm lắm mà.
- Hừ! Với anh thì như thế chứ mai mốt mà có tình địch, chị ta sẽ còn ghê gớm hơn.
Thiên Ý nhoài người lên giường:
- Nhưng mà thôi, đừng nhắc đến chị ta nưã! Nói chuyện của anh đi!
- Anh có chuyện gì đâu mà nói.
- Đừng làm bộ nưã! Cả công ty, ai cuñg biết anh đang chiếu cố đến cô trợ lý Nguyệt Bình.
- Ờ... thì em có ganh ty không?
- Tại sao ganh tỵ với người bạn mà mình thương yêu chứ. Tài năng của Nguyệt Bình được trân trọng, tụi em mừng lắm. Mà anh Hai nè! Cuộc đời nhỏ âý nhiều bất hạnh rồi, em không muốn một ai đó làm cho bạn em đau khổ kể cả anh, tình thân cuñg không tha thứ.
- Anh hiểu em và Hoài Trang thương Nguyệt Bình như thế nào mà. Cô âý thông minh có tài, là một cô gái trong sáng mạnh mẽ. Có một nhân viên, một người bạn gái như Nguyệt Bình, anh còn đòi hỏi gì nưã.
Đình Lâm thổ lộ tâm tình:
- Sau chị dâu em, Nguyệt Bình là người con gái đang bước vào trái tim anh.
- Vậy là anh yêu Nguyệt Bình?
Đình Lâm bụm miệng Thiên Ý:
- Có cần em la lớn vậy không?
- Tại em bất ngờ quá đâý thôi. Nhưng dù sao giao Nguyệt Bình cho anh, em cuñg thâý yên tâm một chút.
- Con nhỏ này...
- Công ty tài chính Đông Á có bà chủ mới rồi. Anh một mực đưa Nguyệt Bình về làm trợ lý, thế mà em không nghĩ ra.
- Bây giờ hiểu thì ủng hộ chứ gỉ?
- Ừm..Nhưng quan hệ của anh và Thẩm Hằng cấn phải kết thúc sớm một chút. Em không muốn vấn đề đó làm tổn thương Nguyệt Bình.
- Anh biết.
- Thế Nguyệt Bình cuñg yêu anh chứ?
- Hình như có.
Thiên Ý cau mày:
- Tại sao lại "hình như"?
- Cảm giác cho anh biết có một tình yêu tồn tại trong trái tim Nguyệt Bình. Anh không thể hỏi cô âý rằng em có yêu anh không.
- Để em giúp anh.
- Bằng cách nào?
- Đó là chuyện của em, hỏi chi vậy?
Đình Lâm đứng lên, anh vòng qua chỗ Thiên Ý:
- Em lo cho hạnh phúc của anh lắm phải không? Thế bao giờ đến lượt em đây? Bao giờ em mới tìm một hạnh phúc cho mình?
- Sống như thế này vâñ không thích hơn sao? Em có dì Mỹ Ái, có anh thương yêu rồi còn gì. Thêm anh Khánh Toàn va chi.Thu Tâm nữa.
- Nhắc đến anh mới nhớ. Ngày mai dì Mỹ Ái xuống đây.
- Anh gọi à?
- Ừm.
- Có chuyên gì sao anh Hai?
- Không! Anh định tuần sau đi Đà Lạt nên gọi dì ấy xuống trông chừng em.
Thiên Ý trề môi:
- Anh làm như em là đứa trẻ lên ba vậy, phải có người trông chừng.
- Nhưng dù sao có dì Mỹ Ái vẫn tốt hơn mà. Em không thích dì ấy sống chung với chúng ta sao?
- Dì cũng như mẹ. Mẹ không còn, em thương dì lắm. Em còn muốn dì sống với chúng ta luôn cơ, để mai mốt anh cưới vợ, em còn có dì để làm bạn
Đình Lâm cốc vào đầu em gái:
- Lo xa quá! Nếu anh có cưới vợ, anh vẫn lo được cho em mà.
- Hơ! Đến lúc đó không biết ai lo cho ai à? Nhưng không sao, anh cưới Thẩm Hằng, em còn nghi ngờ, chứ cưới Nguyệt Bình thì em yên tâm. Nhỏ ấy tốt với em lắm
- Nhìn mặt em kìa, vui như sắp lấy chồng vậy
- Em không bao giờ lấy chồng đâu.
- Định ở vậy ư? Anh thấy bác sĩ Hoàng Bình …
Thiên Ý hét lên:
- Không được nhắc đến anh ấy, cũng không được gán ghép anh ấy với em.
- Tại sao vậy?
- Hoàng Bình không phải là người đàn ông em chọn. Anh ấy là người Hoài Trang yêu.
- Hoài Trang?
- Phải! Nhỏ ấy sống chung với Nguyệt Bình và cũng là bạn thân với em. Anh biết Hoài Trang mà.
- Biết! Cô nhỏ lanh chanh đó mà. Anh đã từng bị cô ấy làm giật mình mất lần rồi chứ bộ. Hoài Trang chọn Hoàng Bình cũng hay, anh ta là một người đàn ông tốt đấy chứ?
- Cũng chưa biết. Đàn ông bây giờ nhìn bề ngoài thì thấy ai cũng tồt cả. Còn tốt thật hay không để thời gian trả lời.
- Thế anh của em có tốt không?
Thiên Ý ngẫm nghĩ:
- Nếu anh đem lại hạnh phúc cho Nguyệt Bình thì anh là người đàn ông tốt.
- Anh chưa khẳng định điều gì em ạ. Bởi anh không phải là người đàn ông hoàn hảo. Nhưng anh sẽ cố gắng để người anh yeu không đau khổ
- Anh lại nghĩ đến cái chết của chị dâu và cháu nữa à? Đó là số phận, anh còn băn khoăn làm gì? Cái chủ yếu là anh sống tốt cho mình. Em nghĩ họ cũng không trách anh đâu. Anh tìm hạnh phúc cho mình, chị dâu cũng không buồn đâu
- Thời gian trôi nhanh quá phải không em. Mới đó đã hơn bảy năm rồi còn gì?
- Phải! Hơn bảy năm rồi. Linh hồn chị và đứa bé cũng đã siêu thoát nên anh không cần phải ái náy rằng anh có lỗi.Thiên Ý triết lý:
- Con người luôn sống ở hiện tại và tương lại chứ không ai sống cho quá khứ cả. Nguyệt Bình cũng có một thời gian đau khổ cho sự mất mát. Bây giờ thấy nhỏ ấy tươi tỉnh, em cảm thấy mừng. Nhưng nếu so với Nguyệt Bình thì anh còn hạnh phúc hơn. Anh còn có em, có dì, có người thân. Còn Nguyệt Bình thì không có ai cả.
- Cô ấy không còn người thân nào sao?
- Chơi thân với nhau em biết, ngoài ba mẹ và em trai đã mất, em chưa lần nào nghe nhỏ ấy nhắc đến người thân nào nữa.
- Thế em có về quê Nguyệt Bình bao giờ chưa?
Thiên Ý lắc đầu:
- Lúc em trai Nguyệt Bình còn sống, nhỏ ấy có rủ đi mấy lần nhưng chưa có dịp. Rồi sau đó Thanh Bình mất, nỗi buồn luôn vây kín, bọn em không còn nhắc chuyện về quê, sợ Nguyệt Bình nhớ em trai càng thêm đau buồn. Nhưng dịp cúng cơm một trăm ngày mất của Thanh Bình, em và Hoài Trang bàn nhau sẽ về cùng Nguyệt Bình, trước là thắp nén nhanh cho Thanh Bình, sau đó bọn em ghé quê Hoài Trang chơi cho biết.
- Hoài Trang cùng quê với Nguyệt Bình à?
- Không! Quê Hoài Trang ở Cần Thơ.
- Thế em có biết bao giờ là ngày cúng cơm một trăm ngày của Thanh Bình không?
- Hình như là nữa tháng nữa.
Đình Lâm quyết định:
- Anh sẽ đi cùng bọn em. Anh cũng muốn thắp nén nhang cho Thanh Bình.
- Ôi! Anh Hai!
- Nhưng em đừng nói cho Nguyệt Bình biết. Anh muốn làm một cái gì đó cho cô ấy.
Thiên Ý cười:
- Em biết rồi! Ngu sao nói, ủng hộ anh không hết nữa là.
Đình Lâm xoa đầu em gái:
- Cám ơn cô bạn nhỏ tuyệt vời.
Thiên Ý phóng xuống giường, cô ôm cánh tay Đình Lâm:
- Anh Hai! Bây giờ mọi chuyện không còn là điều trăn trở nữa, anh không nên suy nghĩ nhiều, hãy để đầu óc thanh thản mà tập trung cho công ty tài chính Đông Á mở rộng thêm như ước mơ của anh mười năm trước.
- Em còn nhớ à!
- Nhớ sao không! Lúc ấy anh tự tin và bản lĩnh lắm. Em vẫn muốn nhìn anh mãi như thế. Anh Hai à! Bắt đầu từ bây giờ em sẽ nghiêm chỉnh lại, không con nít nữa, không rộn chuyện để anh không phải lo lắng nữa.
Đình Lâm nheo mắt:
- Sao đây? Cô út nhà ta muốn gì đây? Cuộc sống một mình chán rồi à?
- Anh Hai đừng đùa nữa! Em đang nói chuyện nghiêm chỉnh đó.
- Ừ! Anh nghe.
- Em sẽ giúp anh phụ quả lý công ty, để anh có thời gian mở rộng thêm chi nhánh mới.
- Út của anh lớn rồi đó. Quả thật, anh đang muốn mở rộng thêm chi nhánh ở Đà Lạt, cho nên anh dự định tuần sau đi Đà Lạt để khảo sát.
- Khánh Toàn đi với anh hả?
- Anh chưa quyết định. Nếu không có người thì Khánh Toàn phải đi thôi. Hiện giờ ở công ty không ít việc đâu.
- Cho nên Nguyệt Bình mới làm luôn buổi tối.
Đình Lâm chau mày:
- Em nói sao?
- Anh chọn Nguyệt Bình làm trợ lý chỉ mệt thêm cho nhỏ ấy chứ có ích gì. Ngày làm đêm làm, lớp học anh văn cũng bỏ luôn. Hoài Trang đang rủa anh đó.
- Sao cô ấy không nói gì hết vậy?
- Nguyệt Bình đâu phải là em hay Hoài Trang. Mà anh cũng kỳ, yêu người ta mà chẳng quan tâm gì cả.
- Hơn tuần nay anh đâu nói chuyện được với Nguyệt Bình. Gặp nhau chỉ gật đầu chào nhau thôi. Công việc nhiều quá.
- Đêm qua Hoài Trang gọi điện cho em, nó bảo hình như Nguyệt Bình gặp chuyện gì đó không vui, điện thoại của Hoàng Bình cũng không muốn nghe.
Đình Lâm lẩm nhẩm:
- Gì thế nhỉ? Quan hệ của Hoàng Bình và Nguyệt Bình cũng thân lắm mà. Để anh nói chuyện với Hoàng Bình xem sao!
- Anh định gọi cho Hoàng Bình ngay bây giờ à?
- Có gì không ổn à?
- Anh có thấy mình quá tê không? Tại sao không tự tìm hiểu mà đi hỏi chứ? Nhưng thôi, em cũng không còn thời gian nghe anh hỏi việc Nguyệt Bình gặp chuyện đâu.
- Em định ra ngoài à?
- Ừ! Hôm nay em có hẹn với Nguyệt Bình và Hoài Trang.
Thiên Ý nhìn đồng hồ:
- Ý chết! Mải nói chuyện với anh suýt nữa trể giờ rồi đó.
Cô vẫy tay:
- Em đi nha, có gì tối gặp lại!
Đình Lâm vội ngăn lại:
- Khoan đã, Thiên Ý!
Cô nhăn nhó:
- Gì nữa đây anh Hai? Em không kịp giờ đâu đấy. Nhỏ Nguyệt Bình và Hoài Trang khó chịu nhất khi không đúng hẹn.
- Cho anh tham gia với được không?
Thiên Ý tưởng mình nghe lầm:
- Anh đi theo bọn em?
- Ừm.
- Thế còn bạn bè anh trong ngày nghỉ?
- Anh không hẹn ai cả.
- Vậy thì…
Thiên Ý chưa nói hết câu thì điện thoại cầm tay trên bàn của Đình Lâm có tín hiệu.
Cô nhún vai:
- Không được rồi!
Nhưng Đình Lâm níu lại:
- Chờ anh!
Cầm lấy điện thoại, Đình Lâm mở máy:
- Alô!
- Anh Đình Lâm!
- Thẩm Hằng đó à!
- Hôm nay là ngày nghỉ, chúng ta đi đâu đó chơi có được không? Em muốn gặp anh và em cũng có chuyện nói với anh.
- Ngay bây giờ?
- Anh bận à?
- Ừ. Anh có việc rồi. Hôm khác nhé!
- Tối nay cũng không được sao anh?
- Anh nghĩ hôm khác tốt hơn. Anh sợ tối nay anh về không kịp.
- Vậy …
- Thế nhé!
Đình Lâm tắt máy. Thiên Ý vỗ tay:
- Một lời từ chối sáng suốt.
Đình Lâm bỏ điện thoại trên bàn, anh cầm chìa khoá xe:
- Đi thôi!
- Không mang điện thoại theo à?
- Không! Anh sẽ không bị người khác quấy rầy trong ngày nghỉ.
- Thế thì đi!
Thiên Ý tung tăng chim sáo theo sau Đình Lâm. Cô có cảm giác hôm nay là ngày vui vẻ nhất.
- - - -
Binh … binh…
- Hoài Trang! Nguyệt Bình! Thức dậy, thức dậy đi. Mặt trời lên tới đỉnh rồi còn ngủ nữa, thức dậy!
Tiếng đập cửa và tiếng gọi dồn dập của Thiên Ý làm hai cô gái bên trong căn nhà cuống quýt lên.
- Hoài Trang! Mi ra mở cửa đi. Không khéo, hàng xóm chửi ầm lên bây giờ.
Không kịp chảy lại mái tóc, Hoài Trang tuôn xuống lầu. Vừa mở cửa, cô vừa nói:
- Nhỏ này, mi có bị khùng không, sao lại đập cửa thế kia? Đã đến trễ mà còn lớn tiếng …
Cánh cửa được kéo ra, Hoài Trang bụm miệng, đôi mắt mở to hết cỡ:
- Tổng giám đốc! Sao lại …
Cô quay lưng chạy ngược lên lầu, mặc cho Thiên Ý gọi:
- Hoài Trang đi đâu vậy?
Nhưng Hoài Trang nào có nghe. Lên được trên lầu, cô ngồi xuống thở dốc:
Nguyệt Bình! Không xong rồi!
- Chuyện gì mà mi như bị rược đuổi vậy? Nói ta nghe, không phải Thiên Ý đến sao?
- Nhỏ ấy đang ở dưới …
- Vậy sao mi chạy lên đây?
- Không phải một mình Thiên Ý mà có cả tổng giám đốc, Đình Lâm?
Hoài Trang gật đầu:
- Vừa mở cửa thấy ông ta, ta hết cả hồn.
- Làm gì phải hết hồn? Anh Hai ta mà, chứ phải ma đâu …
Giọng nói vang lên ngoài cửa phòng, Nguyệt Bình và Hoài Trang cùng quay lại:
- Thiên Ý!
Cô chống nạnh:
- Sao tự nhiên thấy anh Hai ta rồi bỏ chạy vậy Hoài Trang?
- Ta …
- Khách đến nhà bỏ đứng ngoài đường coi được ư?
Hoài Trang hất mặt:
- Mi hẹn thì đến một mình thôi, tự nhiên dẫn anh mi theo chi vậy?
Anh Hai ta muốn đến nhà bọn mi cho biết. Có lạ lẫm gì đâu, gặp nhau hằng ngày ở công ty còn lạ sao?
Nguyệt Bình lên tiếnh:
- Làm ta bất ngờ quá. Thế anh Hai mi đâu rồi?
- Ngồi ở dưới.
Thiên Ý nhìn Hoài Trang:
- Chưa chuẩn bị gì hết à?
- Chuẩn bị gì?
- Thế ta hẹn mi hôm nay đi đâu?
- Ừ thì …
Thiên Ý giục:
- Thay đồ nhanh đi!
- Còn anh Hai mi?
- Cùng đi chung với chúng ta.
- Hả!
Thiên Ý trừng mắt:
- Làm gì la lớn thế? Anh Hai ta đi chung thì có lạ gì đâu?
- Nhưng …
- Không nhưng gì hết!
- Ta thấy không tự nhiên, ông ấy là tổng giám đốc …
- Tổng giám đốc không phải là người à. Cứ xem anh ấy như anh là được rồi. Mi nhìn xem, Nguyệt Bình đâu có hoảng hốt và hồi hộp như mi.
- Nhỏ ấy khác, ta khác. Nguyệt Bình làm việc chung với Đình Lâm nên quen, còn ta …
Thiên Ý nạt:
- Thôi mi đi! Lo mà sửa soạn cho nhanh!
Cô nheo mắt:
- Ta gọi điện rủ Hoàng Bình theo cho mi hết hồi hộp nghe.
Hoài Trang mắc cỡ:
- Đừng trêu ta nha!
- Xem mi kìa, đỏ mặt hết rồi!
Nguyệt Bình hỏi:
- Chúng ta đi đâu hả Thiên Ý?
- Thì đi mua sắm, đi ăn, đi dạo … như chúng ta đã bàn.
- Bắt anh mi đi theo như thế à?
- Có sao đâu! Ta còn dự định rủ thêm Hoàng Bình kìa, ít khi chúng ta có dịp đi chơi chung mà. Bọn mi thay đồ đi nhé! Ta xuống gọi điện cho Hoàng Bình, xem anh ấy có bận rộn gì không. Thiên Ý đi ra khỏi phòng. Nguyệt Bình thừ người ra đó. Hoàng Bình, gần hai tuần nay kể từ ngày ở quán nước Thiên Lý hôm đó, anh không liên lạc gì với cô. Có thể anh đang giận cô.
Nhưng nếu cô không nói rõ ràng thì càng đem lại nhiều hy vọng cho anh, mà càng hy vọng thì càng đau khổ nhiều. Thà như thế còn hơn, anh còn nhiều thời gian để lấy lại thăng bằng trong cuộc sống.
Xin lỗi anh nghe Hoàng Bình, em không thể yêu anh. không phải vì em chê anh, mà là trái tim em đã thuộc về người khác. Một con người có thể không được bằng anh, nhưng đã là chuyện của con tim thì không thể lý giải được.
Hoài Trang thúc vào hông bạn:
- Mi ngại à?
- Không phải!
- Vậy còn không mau thay đồ! Thiên Ý mà ré lên thì không ai chịu nỗi đâu.
- Mi xong chưa?
- Rồi.
- Thế thì xuống trước đi, ta xuống ngay.
- Ừm. Hôm nay đi chơi không cần lấy điện thoại theo đâu.
- Ta biết mà.
Hoài Trang cũng xuống lầu. Nguyệt Bình nhanh nhanh thay y phục, bởi cô không thích làm người chậm chạp.
Vừa thấy mặt Hoài Trang, Thiên Ý hất mặt hỏi ngay:
- Nguyệt Bình đâu?
- Ta đây.
Hoài Trang chưa kịp trả lời thì Nguyệt Bình đã có mặt. Cô cúi đầu chào Đình Lâm.
- Chào ông. Xin lỗi đã để ông phải chờ lâu.
- Không có gì.
Thiên Ý ôm vai Nguyệt Bình:
- Đừng cảm thấy ngại. Chờ đợi phụ nữ là chuyện muôn thưở của đàn ông mà. Chúng ta lên đường thôi.
- Không chờ Hoàng Bình à?
- Ta gọi rồi, anh ấy bảo đang trực nên không đi được, hẹn dịp khác.
- Vậy chỉ có bốn người chúng ta?
- Ừm. Anh Hai ta chở mi, còn Hoài Trang chở ta. Một sự phân công hợp lý.
Thiên Ý vỗ tay:
- Lên đường.
Nguyệt Bình ngần ngừ:
- Hay để ta đi với Hoài Trang, mi đi với Đình Lâm.
- Không được.
Hoài Trang đẩy xe ra, Thiên Ý thót lên phía sau:
- Mi và anh Hai theo sau nhé, coi chừng lạc đấy!
- Nhưng đi đâu?
- Một chổ đảm bảo mọi người chưa đến bao giờ.
Nguyệt Bình hỏi Đình Lâm:
- Ông biết chỗ Thiên Ý muốn đến không?
- Không!
- Nhỏ này đang bày trò gì thế không biết.
Cô khoá cửa rồi leo lên phía sau xe Đình Lâm:
- Ông chạy theo hai nhỏ ấy đi!
Đình Lâm khởi động máy, chiếc yamaha lướt êm hoà vào dòng người đông đúc trong ngày nghỉ cuối tuần.
Nơi họ đến không phải quán cà phê, nhà hàng sang trọng, cũng không phải một căn biệt thự hay một vườn trái cây, mà là một chỗ có đồng cỏ xanh rì trãi dài, có căn nhà gỗ thơ mộng và nhiều khóm hoa đủ màu đang khoe sắc trong ánh nắng vàng.
Chỗ bất ngờ của Thiên Ý đây ư? Quả thật là bất ngờ.
Đình Lâm còn đang ngơ ngác, Hoài Trang lạ lẫm thì Nguyệt Bình thốt lên:
- Đẹp quá!
Cô tuột xuống khỏi xe của Đình Lâm, tung tăng trên thảm cỏ xanh.
- Thích quá đi.
Đình Lâm, Thiên Ý, Hoài Trang đứng ngắm Nguyệt Bình. Trông cô như một đứa trẻ con vậy, nụ cười thật vô tư làm sao.
Đình Lâm nhìn Thiên Ý như biết ơn:
- Cám ơn em, Thiên Ý ạ!
Cô nhỏ hất mặt lên:
- Để nhìn thấy nụ cười tươi của Nguyệt Bình cũng là trách nhiệm của những người bạn như chúng em, anh Hai không cần phải bận tâm đâu.
- Nhưng làm sao em tìm được nơi tuyệt vời như thế này nhỉ?
- Không nói đâu! Nhưng thú thật em cũng chẳng tài giỏi gì, có người giúp em đó.
- Ai vậy?
- Từ từ rồi anh sẽ biết. Nhưng anh Hai này! Anh có muốn làm chủ nơi này không?
Đình Lâm ngẫm nghĩ:
- Điểm nghỉ ngơi sau một tuần làm việc căng thẳng. Thú vị đấy chứ! Anh muốn có nó, nhưng người chủ khôn phải là anh.
Thiên Ý gật đầu:
- Em hiểu rồi. Về thành phố, em sẽ giúp anh thương lượng.
Đứng nghe nah em Đình Lâm nói chuyện, Hoài Trang lên tiếng:
- Hổng hiểu gì hết!
Thiên Ý nheo mắt:
- Rồi đây mi cũng sẽ hiểu. Nhưng có lẽ mỗi tuần chúng ta đều xuống đây chơi. Không gian ở đây thật là thú vị phải không?
Nguyệt Bình hết chạy đầu này rồi chạy đầu khác, cô vẫy vẫy tay:
- Sao mọi người còn đứng đấy? Vào đây đi chứ!
Đình Lâm, Thiên Ý, Hoài Trang cùng bỏ giày chạy chân trần vào thảm cỏ.
Nguyệt Bình tíu ta tíu tít:
- Đình Lâm! Anh thấy sao? tôi có cảm giác như được sống ở thảo nguyên vậy. Nào cỏ, nào hoa, nào cây trái … ôi, như đang nằm mơ.
Cô nắm tay Thiên Ý, chỉ về phía căn nhà, nói:
- Căn nhà gỗ kia chúng ta có thể vào trong đó không?
- Có chứ.
- Không cần hỏi chủ của nó à?
- Không! Nơi đây sắp thay đổi chủ rồi.
Thiên Ý tiến về căn nhà gỗ. Cô đẩy nhẹ cửa và gọi:
- Chúng ta vào đây nghỉ một tí đi rồi đi dạo.
- Đến đây chơi sao chúng ta không nghĩ ra mua cái gì để đem theo ăn nhỉ?
Để trả lời cho Nguyệt Bình, Hoài Trang giơ cao cái bịch xốp đang cầm trên tay:
- Không cần phải lo vấn đề đéo đâu!
- Ồ…
- Nguyệt Bình mở to măt
- Mi chuẩn bị khi nào vậy?
- Lúc nãy đi ngang qua một cửa hàng, ta và Thiên Ý ghé mua.
- Chu đáo quá!
Tất cả đều bước vào nhà. Bên trong, mọi vật dụng đều bằng gỗ: bàn ghế bằng gỗ, giường bằng gỗ tủ bằng gỗ.
Nguyệt Bình đi chung quanh:
- Ở chổ này có người ở sao?
- Có! Chủ nhân của nó thường về đây vào ngày cuối tuần.
- Thế chúng ta đến có làm phiền họ không?
Thiên Ý lắc nhẹ:
- Tuần này họ không có đến. Với lại, họ cũng định bán nơi này.
- Uổng thế!
- Họ đã không chọn cuộc sống ở đây nữa.
- Họ đi đâu?
- Định cư nước ngoài.
- Thì ra…
Nguyệt Bình đứng ở cửa sổ phóng tầm mắt ra ngoài:
- Ở đây, ta có thể quên hết những phiền toái, đua chen trong cuộc sống. Sống ở đây là ta chọn cuộc sống lặng lẽ ẩn mình. Nhưng chọn nơi đây làm ngày nghỉ thì còn gì bằng.
Đình Lâm hỏi:
- Nơi này có giống quê của em không?
- Quê tôi ư? Quê tôi là những cánh đồng lúa bạt ngàn, những vườn cây ăn trái trĩu quả, những căn nhà lá đơn sơ mộc mạc, những con đường bình dị chân thành nó không giống như ở đây. Quê tôi còn có mùa nước lũ nữa.
- Nghe em nói, tôi cảm con sâu tò mò trong tôi đang ngọ nguậy rồi đây này. Tôi muốn biết cái nói gọi là Miền Tây quê hương sông nước của em.
- Quê tôi chẳng có gì đặt biệt ngoài lúa gạo và cây ăn trái. Nó không có thảm cỏ xanh, hoa chen đua sắc như ở đây đâu. Quê tôi còn là một tỉnh nhỏ. Nếu ông tò mò muốn biết thì hãy đến quê của Hoài Trang. Nhỏ ấy sinh ra ở Cần Thơ, vùng lúa gạo Hậu Giang ngày xưa ấy.
- Nhưng quê em đã sản sinh ra những người con ưu tú …
Nguyệt Bình im lặng. Đình Lâm bước đến cạnh cô:
- Lời vô tình của tôi làm em nhớ đến em trai phải không?
- Làm sao tôi không nhớ được hả ông? Nhưng bây giờ không là nỗi đau cùng cực nữa. Nỗi nhớ thương đã trở thành hoài niệm trong tôi. Mãi mãi, em trai tôi sống trong trái tim tôi.
Nguyệt Bình vuốt tóc:
- Bây giờ tôi sẽ sống theo ước nguyện của em trai tôi và cho những người chung quanh tôi nữa.
- Trong đó có tôi không?
- Tôi không biết … tôi sợ lắm!
Đình Lâm xoay người Nguyệt Bình lại:
- Em sợ điều gì?
Nguyệt Bình cúi mặt:
- Đừng như thế, Thiên Ý và Hoài Trang đang ở đây.
- Có họ thì sao?
Đình Lâm buông tay ra:
- Thiên Ý! Hoài Trang! Hai đứa …
Nhưng trong căn nhà gỗ chỉ có Đình Lâm và Nguyệt Bình cùng bịt thức ăn còn nằm chễm chệ trên cái bàn gỗ.
- Ho. đi đâu cả rồi?
Nguyệt Bình hỏi:
- Họ đâu?
- Tôi làm sao trả lời em đây trong khi tôi cũng không biết.
- Hai nhỏ này thật là…
Nguyệt Bình đi ra ngoài, Đình Lâm gọi với theo:
- Em đi đâu vậy?
- Tìm hai nhỏ ấy.
- Tôi đi với em.
Hai người bước song song với nhau, thảm cỏ xanh dưới chân họ trở nên thơ mộng. Đi càng xa phong cảnh càng đẹp, nhiều loài hoa đua chen nhau với nhiều loài hoa hương sắc: trinh nữ, lay- ơn, hướng dương, thược dược, cẩm chướng, … tuyệt nhiên không có hoa hồng, chắc chủ nhân của nó không thích loài hoa kiêu sa này.
Một cơn gió thoảng qua, mùi hương quen thuộc quyện vào mũi làm Nguyệt Bình bật kêu lên:
- Nguyệt quế!
Đình Lâm ngơ ngác:
- Em gọi ai thế?
- Ồ! Không. Tôi ngửi được mùi hương của hoa nguyệt quế.
- Loài hoa trắng nhỏ đơn sơ, hương thơm dịu dàng đấy à?
- Ông cũng biết?
- Lúc trước, tôi thường ngắm nó nở rộ vào những đêm không trăng, trên sân thượng nhà tôi và Thiên Ý cũng có mà.
- Tôi không để ý lắm.
Đình Lâm nhìn quanh:
- Nó ở bên kia kìa!
Hai người bước đến. Tất cả có năm cây nguyệt quế. Màu trắng của hoa nổi bật lên giữa những màu xanh, đỏ, tím, vàng…
Nguyệt Bình sà xuống:
- Ôi! - Cô nâng niu từng chùm hoa- Ở quê tôi có trồng nguyệt quế. Thanh Bình cũng rất thích. Mỗi lần về quê, chị em tôi hay thức đêm, ngồi hàng giờ để ngắm chúng.
Giọng Nguyệt Bình bỗng chùng xuống:
- Nhưng từ ngày em trai tôi bỏ tôi ra đi, tôi chưa một lần về quê, không biết cây nguyệt quế còn sống không nữa.
- Chắc chắn là còn sống. Vì những cây em trồng nó cũng sẽ giống như em: kiên cường, nghị lực vượt qua tất cả khó khăn, không chừng khi em về, trông thấy nó, nó sẽ nở rộ hoa.
- Thật sao?
- Khi nào về quê, em sẽ thấy lời tôi nói là đúng.
- Thế thì … Mà thôi, cái cây nguyệt quế kia sống hay chết cũng không còn quan trọng.
- Tại sao?
- Em trai tôi đâu còn để cùng tôi ngắm hoa nở.
- Thanh Bình không còn nhưng có tôi. Tôi sẽ cùng ngắm với em.
- Ông?- Nguyệt Bình đứng lên- Tôi được cái hân hạnh đó sao? chị ta yêu ông nhiều lắm, chị ta chịu để ông đi bên cạnh người con gái khác sao?
- Thẩm Hằng không có quyền gì ngăn cấm tôi cả.
- Thế nhưng chị ta có quyền đó. Chị ta còn đáng sợ hơn trong suy nghĩ của tôi nữa kìa.
Đình Lâm hấp tấp:
- Thẩm Hằng đã làm gì em?
- Chị ta không làm gì cả.
- Em nói đi!
- Không có!
Nguyệt Bình toan bỏ đi, nhưng rồi cô bỗng nhào lại ôm lấy Đình Lâm, giọng hoảng hốt:
- Á … Đình Lâm…
- Nguyệt Bình! Chuyện gì vậy?
Cô nhỏ nhắm mắt, miệng lắp bắp:
- Có … có con rắn.
- Rắn ở đâu?
- Trong khóm hoa thược dược.
Đình Lâm nghiêng đầu xem xét:
- Thấy rồi! Chỉ là một con rắn lục nhỏ hiền hoà thôi mà. Nó ăn sâu bọ chứ không có làm hại em đâu.
Nguyệt Bình vẫn ôm cứng lấy Đình Lâm:
- Ông đuổi nó giùm tôi đi!
- Thôi được…
Đình Lâm hơi đẩy Nguyệt Bình ra nhưng cô ghì lại:
- Ông định bỏ tôi à?
- Không có! Nhưng em ôm tôi như thế này thì làm sao tôi đuổi rắn đi được.
- Tôi không biết…
Nguyệt Bình càng ôm chặt hơn. Vẻ hoảng sợ của cô làm anh thấy thương làm sao. nhưng mà cảm giác gần gũi ấm áp, hơi thở trinh nữ làm Đình Lâm cảm thấy ngẹt thở. Anh cố gồng người, làm chủ lấy mình để không xúc phạm đến cô. Thế mà Nguyệt Bình vẫn không hiểu, cô càng lúc càng làm cho Đình Lâm bấn loạn cả lên.
Không khi ở đây dễ chịu, gió mát dìu dịu, thế mà người Đình Lâm vẫn nóng ran, bao sinh lực như sắp sửa nổ tung.
Không được! Đình Lâm đẩy nhanh Nguyệt Bình ra. Cô lại lao theo anh, bất ngờ hai người đều té xuống thảm cỏ. Chiếc cúc áo của Nguyệt Bình bung ra từ lúc nào. Bờ ngực trắng hồng nhấp nhô theo nhịp thở. Đôi mắt Đình Lâm như dại đi, anh ôm lấy Nguyệt Bình lăn tròn trên cỏ.
Bờ môi Đình Lâm khát khao tìm kiếm. Nguyệt Bình sững sờ với cảm giác đón nhận. Cô mở to mắt để nhận thức việc gì đang xảy ra, nhưng nụ hôn của Đình Lâm nồng nàn quá. Nguyệt Bình khép mắt, cô đáp trả lại nụ hôn của Đình Lâm bằng cả trái tim mình.
Đình Lâm vui sướng run cả lên. Anh thì thầm:
- "Vầng trăng bình yên"! Anh yêu em.
Môi anh rời môi cô trong luyến tiếc. Nguyệt Bình sượng sùng mắc cỡ. Cô đã để lộ tình yêu mình cho anh thấy rồi, còn trốn vào đâu được nữa. Thế này…
Đình Lâm nâng khuôn mặt người con gái anh yêu trong tay mình:
- Em đang nghĩ gì thế? Nói anh nghe đi!
- Không nghĩ gì cả.
- Em yêu anh chứ?
- Em…
- Em mà lắc đầu thì anh không chịu đâu đấy.
Nguyệt Bình đưa tay sờ lên khuôn mặt Đình Lâm đang rất gần mình:
- Anh yêu em, đó là lời thật lòng chứ?
- Em đang nghi ngờ anh đó phải không?
- Em chỉ sợ mình là cái bóng của vợ anh.
Đình Lâm kéo Nguyệt Bình vào sát mình hơn:
- Em nhìn anh và nghe anh nói đây này! Vợ anh, đó là chuyện của quá khứ. Còn em, em là tình yêu của anh, là hạnh phúc trong quãng đời còn lại của anh. Em hiểu không?
- Thế Thẩm Hằng thì sao?
- Cô ấy chỉ đơn giản là một người bạn tốt.
- Nhưng chị ấy yêu anh, chờ đợi anh hơn bảy năm.
- Anh cảm thấy mình như có lỗi với cô ấy khi không có một mối quan hệ rõ ràng. Trong lúc quá đau khổ, anh đã không nghĩ đến những điều hơn thiệt.
- Anh yêu em tức là anh làm cho chị Thẩm Hằng đau khổ.
- Bắt anh không yêu em thì không những anh đau khổ, mà em đau khổ, Thẩm Hằng đau khổ. Bởi vì anh không yêu Thẩm Hằng, anh chỉ yêu em.
- Đình Lâm! Chúng ta phải làm sao đây? Em rất sợ khi người khác bảo em là kẻ thứ ba.
- Không ai có quyền nói với em điều đó. Cả Thẩm Hằng cũng thế. Trong quan hệ giữa anh và cô ấy có một sự hiểu lầm. Chính anh sẽ giải quyết sự hiểu lầm đó, em không cần phải lo lắng. Chì lo yêu anh thôi.
- Ơ … Cái anh này!
Đình Lâm cúi xuống, nụ hôn của họ ngút ngàn tình yêu. Nguyệt Bình như quên hết mọi lo lắng vu vơ, cô đón nhận tình yêu của Đình Lâm trong niềm vui và hạnh phúc.
Khi yêu nhau, nụ hôn có lẽ không biết bao nhiêu cho đủ, Đình Lâm trân trọng Nguyệt Bình như báo vật. Anh đỡ cô ngồi dậy, tự tay cài lại nút áo bị bung ra cho cô khiến Nguyệt Bình đỏ mặt.
- Em hư quá phải không anh?
Đình Lâm ngắm cô lắc nhẹ:
- Không! Em đáng yêu lắm!
- Đình Lâm nè! Trước anh có một người nói tiếng yêu em.
- Hoàng Bình phải không?
Nguyệt Bình mở to mắt:
- Sao anh biết?
- Anh biết Hoàng Bình yêu em từ lâu rồi, từ cái hôm em đưa anh vào bệnh viện ấy.
- Thế anh có sợ không?
- Sợ chứ! Sợ đến ăn ngủ không được, nhưng bây giờ thì hết rồi, bởi anh biết trái tim em chỉ có anh.
- Đáng ghét! Mà em từ chối Hoàng Bình, liệu ảnh có buồn giận mà không gặp chúng ta nửa không?
- Anh nghĩ không đâu! Có lẽ sự từ chối của em là một nỗi đau, nhưng nỗi đau rồi sẽ đi qua, không có gì là không thể được cả. Huống chi còn có một người đang hướng về Hoàng Bình mà.
- Anh muốn nói Hoài Trang?
- Em là người biết rõ hơn ai hết, còn hỏi anh.
Nguyệt Bình tựa cằm lên vai Đình Lâm:
- Hoài Trang yêu Hoàng Bình, em cũng hy vọng hai người trở thành một đôi. Nhưng mà tất cả chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi, không cưỡng ép đuợc.
Đình Lâm chợt đề nghị:
- Nguyệt Bình! Hay là chúng ta cùng giúp đỡ họ đi, không phải trực tiếp mà là gián tiếp. Đang buồn, người ta tìm bạn tri âm.
Nguyệt Bình hưởng ứng:
- Một ý kiến hay. Hoài Trang giỏi nhất là an ủi người khác đấy.
- Vậy thì như thế đi nhé.
Nguyệt Bình cười, như nhớ ra điều gì cô nhìn quanh:
- Con rắn đâu?
Đình Lâm bẹo má cô:
- Em la quá, nó sợ nên trốn rồi.
- Thật chứ?
- Không tin thì em cứ tìm thử đi!
- Tìm làm gì, nh đừng hù em nghe.
Đình Lâm phì cười:
- Xem ra em cũng có trái tim thỏ đấy chứ?
- Hứ!
Nguyệt Bình quay ngang. Đúng lúc có tiếng réo gọi của Hoài Trang và Thiên Ý:
- Anh Hai! Nguyệt Bình! Hai người đừng mãi yêu nhau nữa, mau vào trong nhà đi. Bọn này đói lắm rồi.
Giọng Hoài Trang thấy ghét:
- Tình yêu thường làm cho con người ta đói trở thành no. Chắc là họ không đói đâu, chúng ta đừng chờ nữa!
Thiên Ý đưa tay lên làm loa:
- Anh Hai!
Đình Lâm nheo mắt:
- Sao hả, có vào trong căn nhà gỗ đó không?
Nguyệt Bình hất mặt lên:
- Vào chứ! Em vào để khép hai cái miệng con nhỏ kia lại.
Cô xăm xăm bước vào. Đình Lâm lắc đầu:
- Ba cô bé này trẻ con quá, có ai ngờ lại là nhân viên công ty tài chính Đông Á đâu.
- Chị! Chị ơ i! Vào trong đó không được đâu!
Tách …
- Chị …
Đình Lâm ngẩng lên, khuôn mặt anh lạnh lùng. Còn cô thư ký thì run giọng:
- Tổng giám đốc! Tôi xin lỗi!
Đình Lâm khoát tay:
- Cô về văn phòng mình đi, và nhớ khép cửa lại giùm tôi.
- Thưa vâng.
Và cánh cửa khép lại sau câu trả lời của cô thư ký.
- Đình Lâm! Sao anh lánh mặt em?
Lúc này Thẩm Hằng mới lên tiếng, trong đôi mắt cô là cả một sự giận dữ.
Còn Đình Lâm thì thản nhiên, anh xoay nhẹ cây viết đang cầm trên tay:
- Nếu em đến đây chỉ để hỏi anh câu ấy thì anh nghĩ anh không có thời gian rồi.
- Phải! Anh không có thời gian dành cho em, nhưng anh có thời gian để đi chơi với Nguyệt Bình đó phải không? Hai người yêu nhau khi nào mà nhanh thế? Một người chờ đợi trong bảy năm không bằng một cô gái chỉ quen trong vòng vài tháng. Anh nói đi!
Đình Lâm vẫn ôn hoà:
- Em đừng có quá kích động được không Thẩm Hằng. Ở đây là công ty anh. còn em muốn chúng ta ngồi nói chuyện theo phép lịch sự của người lớn thì tối nay anh hẹn em.
- Hẹn em? Từ này em nghe mới mẻ quá. Em không cần biết là ở đâu, nếu hôm nay anh không trả lời em cho thoả đáng thì em không biết em sẽ làm gì nữa đó.
- OK
- Đình Lâm chỉ vào ghế
- Thế thì em ngồi xuống đi, chúng ta cùng nói chuyện!
Thẩm Hằng ngồi xuống đối diện với Đình Lâm:
- Em đã làm sai điều gì đối với anh?
- Không có?
- Vậy tại sao anh thờ ơ với em? Tại sao anh đối xử lạnh nhạt với em, bỏ mặc em trong những nỗi mong chờ?
- Thẩm Hằng!
- Anh trả lời em đi. Có phải vì con bé Nguyệt Bình đáng thương đó không?
- Em đừng nghĩ lung tung, anh không vì ai cả! Anh vẫn đối xử tốt với em, quan tâm em, xem em là một người bạn tốt mà.
- Bạn tốt ư? Chỉ là bạn thôi sao?
Đình Lâm thở nhẹ:
- Có thể trong mối quan hệ của chúng ta có gì đó làm em hiểu lầm. Mà lỗi thì ở nơi anh, anh không có sự rõ ràng trong tình cảm. Anh không phủ nhận là có lúc trong suy nghĩ, anh đã xem em vượt quá giới hạn tình bạn. Anh cũng đã tự cố gắng rất nhiều nhưhg không thể được Thẩm Hằng ạ! Lúc ấy con tim anh bị xơ cứng bởi cái chết của vợ và con anh. cám ơn em với tất cả những gì em làm cho anh.
- Nghĩa là anh từ chối tình cảm của em?
- Anh xin lỗi.
- Đình Lâm! Thà rằng anh yêu người con gái khác chứ không yêu em. Vậy hơn bảy năm chờ đợi của em…
- Anh xin lỗi.
- Đừng xin lỗi em nữa! Anh tưởng anh xin lỗi thì em sẽ không đau khổ, không bị tổn thương sao?
Thẩm Hằng bật khóc:
- Bảy năm, tuổi xuân con gái đã qua mất rồi.
- Thẩm Hằng! Bây giờ anh phải làm gì cho em đây, để em đừng đau khổ?
- Không có quan hệ gì với Nguyệt Bình, không yêu Nguyệt Bình nữa.
Đình Lâm lắc đầu:
- Anh không thể chiều ý em.
- Tại sao? Vậy…chuyện anh yêu Nguyệt Bình là thật?
- Phải, anh yêu cô ấy.
- Anh … Đình Lâm! Anh có biết sự khẳng định của anh có thể giết chết em không?
- Anh biết chứ.
- Tại sao anh không nói anh thương hại Nguyệt Bình vì hoàn cảnh, vì sự nghèo khó, vì em trai cô ta mới mất để em còn đỡ đau khổ hơn chứ?
- Anh không bao giớ thích sự thương hại. Có thể điều anh nói làm em đau khổ. Nhưng một sự bắt đầu lại với em vẫn chưa muộn.
- Anh …- Thẩm Hằng mím môi- Anh tàn nhẫn lắm.
- Nếu em chửi anh mà em thấy bớt đau khổ thì em cứ chửi đi!
- Em chỉ bớt đau khổ khi anh không từ chối tình cảm của em.
- Chuyện này…
- Không được chứ gì? Vậy thì em đau khổ thì người khác cũng không được sung sướng gì đâu. Anh yêu Nguyệt Bình phải không? Để xem cô ta có bản lĩnh gì mà yêu anh.
- Em định làm gì?
- Không biết được! Có thể cho cô ta một bài học để cô ta biết không xứng đáng với anh và buộc cô ta xa anh. em nghĩ Nguyệt Bình là người có ăn học, có lòng tự trọng, hiểu biết…
Đình Lâm không dằn được với cách nói của Thẩm Hằng, anh bật dậy:
- Anh cấm em làm tổn thương Nguyệt Bình!
- Lấy quyền gì? Một người bạn ư? Khó lắm đấy Đình Lâm! Mà nếu anh lo lắng cho Nguyệt Bình như vậy thì cố gắng ở cạnh mà bảo vệ cho cô ta đi. Bằng không, em không lường trước việc gì sẽ xảy ra đâu đó.
Đình Lâm gằn giọng:
- Anh cũng nói cho em biết, Nguyệt Bình mà bị tổn thương gì, anh sẽ không tha thứ cho em đâu.
- Thế ư?
- Người có lỗi với em là anh chứ không phải cô ấy. Nguyệt Bình đáng thương hơn đáng ghét.
- Cô ta đáng thương, còn em thì sao? anh đừng vì cái bế ngoài đáng thương của Nguyệt Bình mà nông cạn trong tình cảm. Cô ta đã từng đáng em, anh có biết không?
- Đánh?
- Đình Lâm nghiêm mặt
- Em đã gặp Nguyệt Bình và nói điều gì đó xúc phạm cô ấy phải không?
Thẩm Hằng khoanh tay:
- Em chỉ yêu cầu cô ta rời xa anh thôi.
- Vớ vẫn!
- Nguyệt Bình không có quyền yêu anh. Cô ta là người đến sau, cô ta không làm được gì cho anh như suốt bảy năm qua em đã làm cả.
- Anh phải nói như thế nào cho em hiểu đây? Tình yêu là chuyện của con tim, không ai có thể lý giải được. Với em ngoài tiếng xin lỗi ra, anh có thể làm bất cứ việc gì miễn em không làm tổn thương Nguyệt Bình.
- Anh …
- Thẩm Hằng tức tốI
- Được rồi, anh càng bênh vực Nguyệt Bình bao nhiêu thì em càng căm ghét cô ấy bấy nhiêu. Em sẵn sàng để anh không tha thứ cho em, chứ em không buông tha Nguyệt Bình đâu. Cô ta sẽ trả giá khi yêu anh.
Đình Lâm có vẻ giận:
- Nếu em cảm thấy tình bạn của chúng ta không cần thiết nữa thì em làm đi!
- Đừng thách thức em!
Anh không phải là người nói suông!
- Hừ!
Thẩm Hằng vụt đứng lên, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Đình Lâm vẫn giữ nguyên nét mặt, tiếng anh vọng ra:
- Vào đi!
Cánh cửa được đẩy nhẹ:
- Anh Đình Lâm…
Tiếng nói ngưng bặt, người vừa đẩy cửa vào bước lùi lại. Đình Lâm gọi:
- Nguyệt Bình! Tại sao không vào đi?
- Tổng giám đốc đang có khách…
- Là Thẩm Hằng, em cũng biết cô ấy mà. Vào trong này đi, tìm anh có việc phải không?
- DaÏ, có một bản hợp đồng cần chữ ký của tổng giám đốc.
- Mang vào đây.
Nguyệt Bình bước vào, cô cúi chào Thẩm Hằng theo phép lịch sự:
- Chào chị!
Đặt bìa sơ mi màu vàng xuống bàn, Nguyệt Bình nói:
- Bản hợp đồng này phải đưa đi ngay, tổng giám đốc ký giùm cho.
Thẩm Hằng thoáng nhìn Nguyệt Bình:
- Gấp lắm sao?
- Thưa vâng.
Đình Lâm ký nhanh rồi xếp bìa sơ mi lại:
- Xong!
Nguyệt Bình cầm bìa sơ mi trên tay:
- Tôi xin phép!
Thẩm Hằng ngăn lại:
- Khoan đã!
Đình Lâm cau mày:
- Em muốn gì đây Thẩm Hằng?
- Muốn nói chuyện với Nguyệt Bình, tình địch của em.
- Em …
Thẩm Hằng hất mặt:
- Sao, cô Nguyệt Bình! Cô nói chuyện với tôi được chứ?
- Xin lỗi chị Thẩm Hằng. Tôi có việc phải làm rồi, không có rãnh rỗi như chị đâu.
Nguyệt Bình quay lưng thì Thẩm Hằng hét lên:
- Cô không được đi! Chẳng lẽ tôi không xứng đáng nói chuyện với cô sao? Như thế thì xem thường tôio quá rồi đấy. Mà cũng không phải, cô sợ tôi thì đúng hơn, cô sợ tôi vì cô đã yêu người đàn ông của tôi.
Đình Lâm mím môi:
- Em đừng có gây sự được không Thẩm Hằng?
- Gây sự ư? Anh làm em nổi giận rồi đấy. Trước mặt em mà anh vẫn bênh vực Nguyệt Bình, vậy là anh đây có tôn trọng em.
- Em nói nah không tôn trọng em, vậy em có tôn trọng anh không? Đây là văn phòng làm việc của anh, mà em la lối bắt người ta phải tiếp chuyện với mình, em có thấy em quá đáng lắm không?
- Quá đáng? Hôm nay anh dùng nhiều từ nặng nề cho em quá!
- Chuyện đã nói thì em nói xong rồi, bây giờ em về đi nếu muốn người khác tôn trọng mình!
Thẩm Hằng nhếch môi:
- Anh đuổi em ư? Hành động này là do từ khi có Nguyệt Bình phải không? Thế thì anh đừng trách em nhé!
Cô nhào lại giật lấy bìa sơ mi mà Nguyệt Bình đang cầm trên tay ném xuống bàn:
- Hôm nay giữa chúng ta không nói chuyện rõ ràng thì cô đừng hòng làm việc.
Đình Lâm kêu lên:
- Thẩm Hằng!
Nguyệt Bình làm một cử chỉ ngăn lại:
- Không sao đâu anh!
Cô lạnh lùng gỡ tay Thẩm Hằng trên vai mình:
- Không phải tôi không muốn tiếp chị, mà tôi sợ mình không kiềm được cái tát tay khi chị buông lời nói bậy.
Nguyệt Bình đứng chéo chân, cô khoanh tay:
- Tôi đang nghe, chị hãy cư sử như những người có học đi!
- Mày..
- Đừng lỗ mãng như thế chứ!
Thẩm Hằng cố kiềm chế:
- Tôi lặp lại một lần nữa, cô có chịu buông tha Đình Lâm không?
- Buông tha là sao?
- Tôi biết cô không yêu Đình Lâm, cô đeo bám anh ấy chỉ vì địa vị và tài sản của dòng họ Nguyễn Đình. Bởi vì gia đình cô quá nghèo, cô cần có người nương tựa để vươn lên. Sau sự kiện của em trai cô, cô đã được lòng thương hại của rất nhiều người, như thế cũng đủ rồi, tại sao lại cần đến Đình Lâm chứ?
Đình Lâm quá bất ngờ trước những lời của Thẩm Hằng. Còn khuôn mặt Nguyệt Bình thì đang lại:
- Đó là những gì chị muốn nói với tôi phải không? Tôi không phủ nhận là tôi nghèo thật, nhưng không nghèo đạo đức và suy nghĩ như chị. Chị yêu một người, người đó không yêu chị rồi chị buộc tội cho người khác có đúng không? Từ trước tới giờ tôi tự thấy mình không làm gì hổ thẹn với lương tâm, và tôi cũng chưa bao giờ làm người khác thương hại tôi. Nếu yêu một người mà bị buộc tội bởi nhữung lời tàn nhẫn của chị thì tôi hay chị là người đáng thương đây?
Cô nhướng mắt nhìn thẳng vào mặt Thẩm Hằng:
- Chị yêu Đình Lâm lám phải không? Vậy thì chị hãy có anh ấy bằng bản lĩnh của chị đi, chứ đừng làm tổn thương người khác?
- Cô tưởng tôi không làm được sao?
Tôi không nghi ngờ khả năng của chị, nhưng hình như chị không được sự đồng tình và ủng hộ. Thêm nữa, trái tim của người ta đã không dành cho chị.
- Cô…
Thẩm Hằng giữ bình tĩnh:
- Vậy cô nghĩ cô đã thắng tôi?
Nguyệt Bình lắc đầu:
- Tôi không nghĩ gì cả. Người đàn ông mà tôi và chị phải nói chuyện với nhau, anh ta có quyền lựa chọn cho trái tim mình. Anh ta chọn ai, đối phương không có quyền làm tổn thương.
- Tất nhiên là cô phải nói thế, vì cô biết Đình Lâm chọn ai.
- Chị cũng biết sao chị làm khó tôi?
- Nhưnh tôi không cam tâm. Bảy năm đối với tôi không phải là ngắn.
- Thế à!
- Cô đã làm được gì cho Đình Lâm, chia sẻ với anh ấy khi anh ấy đau khổ chưa? Hoàn toàn không có. Vậy cô lấy tư cách gì để yêu Đình Lâm chứ?
- Chị nói đúng. Tôi chưa làm gì cho Đình Lâm cả. Tình yêu không thể nói đến sự mang ơn, mà là tiếng nói của trái tim. Vấn đề này chị rỏ hơn tôi mà.
Thẩm Hằng lớn tiếng:
- Tôi hiểu thì sao, không hiểu thì sao. Trên đời này đâu phải hết đàn ông cho cô chọn lựa, tại sao cô phải chọn Đình Lâm của tôi? Hoàng Bình cũng yêu cô kia mà.
- Người ta yêu mình thì bắt mình yêu phải yêu lại sao? Tôi vẫn biết Hoàng Bình yêu tôi, nhưng anh ấy không ngang ngược làm khó đối phương. Còn chị, hết lần này đến lần khác, cấm tôi yêu Đình Lâm. Nếu quanh đi quẩn lại chỉ vì vấn đề này thì tôi xin lỗi nghe Thẩm Hằng, tôi không thể phí thời gian vì những chuyện vu vơ nữa.
Nguyệt Bình cầm tập sơ mi lên:
- Em phải ra ngoài đây. Anh tự mà nói chuyện với chị ấy đi!
Nguyệt Bình, chưa xong đâu!
Thẩm Hằng bất ngờ xô Nguyệt Bình, do không đề phòng nên Nguyệt Bình té sấp xuống
nền gạch. Đình Lâm hoảng hốt:
- Nguyệt Bình!
Anh đỡ cô lên:
- Em không sao chứ?
- Không sao!
Dìu Nguyệt Bình ngồi xuống ghế, không kềm được, Đình Lâm quát:
- Thẩm Hằng, cô điên rồi.
Thẩm Hằng bật cười:
- Anh đau lòng lắm phải không?
Cô sấn tới:
- Nếu đau lòng thì đánh lại tôi đi?
- Cô …
Đình Lâm chỉ tay:
- Ra ngoài ngay!
- Tôi sẽ đi, nhưng tôi không bỏ qua đâu. Tôi đau khổ thì anh và Nguyệt Bình sẽ chẳng sung sướng gì đâu. Hãy nhớ đó!
Cánh cửa đóng ầm lại trước sự giận dữ của Thẩm Hằng. Đình Lâm thở ra:
- Anh thật không ngờ …
- Thôi bỏ đi anh, đừng suy nghĩ làm gì!
- Xin lỗi em, Nguyệt Bình!
Nguyệt Bình nhún vai:
- Tại em mới ra cớ sự, nếu em không yêu anh thì Thẩm Hằng đâu đau khổ, tất cả tại em.
- Tự trách mình là không đúng. Anh không yêu em thì cũng không yêu Thẩm Hằng được.
- Thà như thế! Không có kẻ thứ ba, chi âý đỡ đau khổ hơn.
- Anh cấm em nghĩ lung tung. Đã nhận lời yêu anh rồi thì không được nói gì nữa cả.
- Em có nhận lời anh bao giờ đâu, tự anh nói anh yêu em chứ bộ.
- Ơ …
Đình Lâm cù léc cô:
- Còn dám nói!
Nguyệt Bình né tránh:
- Em không đùa đâu nghe!
- Anh cũng đâu có đùa với em.
- Vậy anh muốn gì đây?
- Cho em nói lại đó!
- Nói gì cơ?
- Đã nhận lời yêu anh.
- Chuyện này …
Đình Lâm giơ hai tay lên doạ:
- Sao?
- Nói nói! Em nhận lời yêu anh, được chưa?
Đình Lâm cụng trán người yêu:
- Thương quá!
- Còn em thì ghét anh, luôn luôn ăn hiếp em. Nhưng mà nè, hôm nay hành động của anh cho em hiểu một điêu là anh rất yêu em.
- Còn không biết thưởng!
Đình Lâm đưa mặt vào bị Nguyệt Bình đẩy ra:
- Em tin vào tình yêu của anh. Nhưng nếu để em biết anh làm gì có lỗi với em thì em không yêu anh nữa đâu.
- Anh sẽ không làm điều gì có lỗi với em.
- Đừng nói trước, chị Thẩm Hằng không buông tha cho anh đâu. Biết đâu chị ấy sẽ gày bẫy em và anh.
- Thế em có sợ không?
- Em chỉ sợ anh không yêu em nữa. Việc đó em không cần phải lo. Trái tim của Đình Lâm đã thuộc về Nguyệt Bình rồi,từ đây và mãi mãi.
Đình Lâm ôm vai Nguyệt Bình:
- Chuyến đi Đà Lạt em đã chuẩn bị tới đâu rồi?
- Xong rồi.
- Vậy sáng sớm anh đón em, nhớ mang theo áo lạnh. Lúc này Đà Lạt lạnh lắm.
- Vâng.
Nguyệt Bình đứng dậy:
- Em đi làm việc đây.
Đình Lâm níu lại:
- Khoan đã!
- Gì vậy anh?
- Chưa hôn em.
- Cái anh này!
Nguyệt Bình né người, cô bỏ chạy ra ngoài. Tiếng cười của cô phá tan bao phiền toái. Đình Lâm thì thầm:
- "Vầng trăng bình yên" của anh!
- - - -
Đang ngồi trong quán nước mà Thiên Ý hét toáng lên:
- Mi nói cái gì? Nói lại lần nữa ta nghe!
Hoài Trang giật mình bụm lấy miệng bạn:
- Không nghe thì để ta nói lại. Mi đâu phải làm trung tâm chú ý cho người khác. Tự nhiên hét toáng lên, người ta tưởng mi không được bình thường đó.
- Ta xin lỗi. Tại ta …
- Không tại bởi gì hết. Mi không thấy mọi người đang nhìn chúng ta lạ lẫm đó sao?
- Ừ, thì … Thôi, mi nói đi!
- Ráng nghe cho rõ nha! Ta nghe cô thư ký công ty nói mấy ngày trước Thẩm Hằng có đến công ty, quậy ông tổng giám đốc và Nguyệt Bình tơi bời luôn.
- Có chuyện đó nữa ư? Sao ta chẳng nghe anh Hai ta nói gì cả.
- Với tính tình nóng như lửa đốt của mi, ai mà dám nói.
- Thế Nguyệt Bình không nói với mi sao?
- Mi cũng biết rồi, Nguyệt Bình đâu bép xép như ta và mi, chuyện gì nói ra cũng được.
Thiên Ý nhăn mày:
- Nhưng chuyện xảy ra như thế nào nhỉ? Tại sao Thẩm Hằng phải đến công ty làm cho lớn chuyện mới được?
- Tình yêu là mù quáng mà. Thẩm Hằng yêu Đình Lâm, mà Đình Lâm thì yêu Nguyệt Bình. Chuyện tình tay ba này không tránh khỏi sóng gió. Nếu muốn biết thực hư câu chuyện như thế nào nữa thì chờ họ đi Đà Lạt về mà hỏi.
Hoài Trang chống cằm:
- Mà ông Đình Lâm này cũng biết sắp xếp ghê! Nè, Thẩm Hằng mà nghe tin này, chị ta như thế nào nhỉ?
- Tức lộn ruột lên. Ta muốn nhìn thấy bộ mặt tức tối khi là kẻ chiến bại của chị ta kìa. Để xem chị ta còn vênh váo nữa không?
- Nhưng Thẩm Hằng càng tức thì càng tội nghiệp cho Nguyệt Bình. Chị ta sẽ làm khó nhỏ ấy đấy.
- Ta đang chờ xem. Chị ta quá đáng ta không nể mặt đâu.
Thiên Ý ngẫm nghĩ:
- Không được! Ta phải đi gặp Thẩm Hằng.
- Chi vậy? Ta thấy không ổn đâu! Đây là chuyện tình cảm…
- Thì sao? Ngay từ đầu, đừng nói lúc chị dâu ta còn sống đã không chấp nhận Thẩm Hằng. Thêm nữa, anh Hai ta đâu có yêu chị ta. Việc chị ta làm khó Nguyệt Bình là không đúng, ta và mi chen vào chỉ là tình bạn với nhau thôi. Ví như Nguyệt Bình và anh Hai ta không yêu nhau, chúng ta vẫn nói chuyện với Thẩm Hằng được mà.
- Mi nói cũng phải. Lúc tình cờ nhìn thấy Thẩm Hằng ở bệnh viện. Ta đã không thích rồi, vậy mà anh Hoàng Bình kết bạn được cũng hay. Bác sĩ gì đâu mà đỏng đảnh thấy phát ghét.
Thiên Ý mở to mắt:
- Mi đến bệnh viện làm gì? Khám bệnh hay thăm ai trong đó?
- Thăm anh mi chứ ai!
- Thăm anh ta?
Hoài Trang khoát tay:
- Mà cũng không phải. Hôm ấy Nguyệt Bình rủ ta đến bệnh viện tìm bác sĩ Hoàng Bình để hỏi thăm tình trạng của một bệnh nhân mà tình cờ nhỏ ấy cứu, sau này mới biết là anh Hai của mi. bọn ta nói chuyện với Hoàng Bình cũng khá lâu, đến khi chuẩn bị về thì Thẩm Hằng vào. Chị ta nhìn bọn ta bằng cặp mắt không mấy cảm tình.
- Đối với những cô gái trẻ đẹp Thẩm Hằng không bao giờ có cảm tình.
- Chị ta sợ cướp mất Đình Lâm của chị ta chứ gì? Nhưng cuối cùng có giữ được Đình Lâm không?
- Cho nên chị ta mới điên tiết quậy hết người này đến người khác. Ta đang sợ Nguyệt Bình sẽ gặp nguy hiểm do Thẩm Hằng đem tới.
Hoài Trang lắc nhẹ:
- Mi cũng biết rồi, chuyện của gia đình đã làm Nguyệt Bình đau khổ như thế nào. Ta nghĩ chúng ta phải có trách nhiệm bảo vệ Nguyệt Bình để nhò ấy không bị tổn thương.
Thiên Ý gật đầu đồng tình:
- Ừm. Cho nên ta quyết định giải quyết chuyện của Thẩm Hằng thay cho anh Hai ta.
- Bằng cách nào? Không đơn giản đâu! Để giải quyết chuyện này chỉ có Đình Lâm thôi. Nếu chúng ta nhúng tay vào chắc chắn anh ấy sẽ không hài lòng.
- Vậy phải làm sao?
- Hiện tại không làm gì hết. Ta và mi đến đây uống nước chứ không phải để suy nghĩ.
Hoài Trang ngậm ống hút:
- Lạt quá!
- Tam đá hết rồi. Hay là gọi ly khác đi!
- Thôi! Ngồi đây không cần uống nước. Ngắm cảnh, ngắm người cũng được.
Thiên Ý nghiêng đầu:
- Mi có thấy thiếu gì không?
- Nguyệt Bình chứ gì? Chúng ta đi đâu cũng bộ ba, mấy ngày nay nhỏ ấy đi công tác Đà Lạt, buồn quá.
Đôi mắt Hoài Trang chợt sáng lên:
- Hê! Hay là chúng ta gọi điện cho Nguyệt Bình đi, xem nhỏ ấy đang làm gì?
- Đà Lạt thơ mộng, dĩ nhiên là đi dạo rồi.
- Sao mi biết?
- Không tin thì cứ gọi đi! Luôn tiện, hỏi thăm tình hình công việc mở chi nhánh ngoài ấy thế nào.
- Cũng là công việc, quan tâm quá nhỉ. Mà cũng phải thôi, người ta chuẩn bị lên chức rồi mà.
Thiên Ý trừng mắt:
- Nói nhăng nói cuội gì đó?
- Không phải sao?
- Phải cái đầu mi thì có! Gọi nhanh lên!
- Máy ta hết tiền rồi.
Thiên Ý lấy điện thoại của mình đặt lên bàn:
- Dùng máy ta nè!
Hoài Trang cười cười bấm số. Sau nhiều tiếng "bíp bíp" không có người nghe, cô nhăn nhó:
- Kỳ vậy?
- Máy không người nghe à?
- Ừm. Chắc ra ngoài bỏ quên máy rồi.
- Người ta không muốn làm phiền đó thôi.
Trong lúc Hoài Trang thất vọng định tắt máy thì bên kia có tiếng trả lời:
- Alô! Thiên Ý hả?
- Là ta đây, Hoài Trang! Mi làm gì mà điện thoại không nghe?
- Xin lỗi nghe, ta bận lắm.
- Bận đi dạo với chàng phải không?
- Đừng nói lung tung! Mi gọi ta có chuyện gì vậy?
- Ta muốn hỏi …
Nguyệt Bình cướp ngay:
- Như thế này nhé, xong việc rồi ta gọi lại cho bọn mi được không?
- Ơ … nè …
Hoài Trang lắc lắc cái máy. Thiên Ý hỏi:
- Tắt máy rồi à?
- Ừ, không biết nhỏ đang làm gì mà gấp gáp quá vậy? Hỏi một câu cũng không được.
Chắc là Nguyệt Bình bận rộn thật. Mở chi nhánh công ty mà, đâu phải đi du lịch.
- Làm thì làm, ngày nghỉ cũng không nghỉ được sao?
- Ra Đà Lạt chỉ có hai người, công việc lại đòi hỏi tốc độ. Phen này không biết đến bao giờ Nguyệt Bình mới về lại thành phố.
- Đình Lâm mở rộng chi nhánh ở Đà Lạt, vậy ai ra ngoài đó?
- Ta cũng chưa biết nữa. Có thể là vợ chồng anh Khánh Toàn cũng nên.
Hoài Trang trả máy lại cho bạn:
- Có thể khi xong việc, Nguyệt Bình sẽ gọi lại.
Cô uể oải:
- Chúng ta làm gì trong thời gian còn lại đây
Thiên Ý đề nghị:
- Về nhà ta đi. Mua cái gì đó cùng ăn với dì Mỹ Ái.
Hoài Trang ngạc nhiên:
- Dì Mỹ Ái vào khi nào?
- Trước khi anh Hai ta đi Đà Lạt khoảng mấy ngày. Đình Lâm bảo có dì Mỹ Ái, anh ấy yên tâm hơn. Anh Hai ta tưởng ta là một đứa trẻ lên ba chắc.
- Đình Lâm thương mi nên mới lo. Có một người anh như thế mi không hài lòng sao?
- Nhưng trước khi anh Hai ta về lại Việt Nam, bảy năm qua ta cũng sống một mình vậy.
- Trước khác, bây giờ khác! Bây giờ mi cần người chia sẻ và tâm sự về công việc, tình cảm, cuộc sống … Mà dì Mỹ Ái giống như một người mẹ của mi vậy. Nè, bộ mi không thích dì Mỹ Ái hả?
- Ai nói ta không thích chứ?
- Vậy thì đừng lấy làm ngạc nhiên hay thắc mắc nữa. Có người thương yêu quan tâm vẫn hơn. Mi có thấy mà tội nghiệp cho Nguyệt Bình không? Ngoài ta và mi là những người bạn, giờ có thêm Đình Lâm người thân duy nhất. Ta ước mong sao nhỏ ấy hạnh phúc và nụ cười luôn nở trên môi.
- Ta quen biết Nguyệt Bình sau mi. Về cuộc sống và những mối quan hệ vẫn còn cái nhỏ ấy chưa nói hết. Rồi khi Thanh Bình mất đi, ta lại không dám hỏi. Mi có thể nói cho ta nghe được không?
- Nếu mi từng nhìn thấy sự chịu đựng, sự nỗ lực vươn lên của Nguyệt Bình, một người con gái miền Tây đầy nghị lực, rồi nhìn lại mình, thật ra không dám so sánh.
Hoài Trang đặt tay lên vai bạn:
- Hôm nào có dịp về quê của Nguyệt Bình chơi, thì mi sẽ hiểu hết cuộc sống của chị em Nguyệt Bình, không cần ta phải nói. Đình Lâm được Nguyệt Bình chấp nhận là anh ấy có phước lắm.
Cô chợt lẩm nhẩm:
- À! Cũng gần đến cúng một trăm ngày của Thanh Bình rồi.
- Nhanh quá vậy ta? Lúc đó công ty nghỉ đến bốn người chắc họ biểu tình.
- Ai mà đến bốn người?
- Thì ta, ngươi, Nguyệt Bình và Đình Lâm.
- Tổng giám đốc cũng đi nữa?
- Bây giờ họ đã là một đôi, không đi sao được.
Hoài Trang gục gặc:
- Ờ há.
Thiên Ý nhắc:
- Sao, bây giờ có đến nhà ta không? Nếu đi thì kết thúc buổi nói chuyện ở đây.
- Đi thì đi!
Thiên Ý nhìn quanh để tìm người phục vụ gọi tính tiền. Bỗng đôi mắt cô dán vào người đàn ông đang trầm tư bên ly cà phê một mình, cách bàn cô ngồi không xa lắm. Thiên Ý khều Hoàng Bình.
- Ê! Nhìn kìa!
- Nhìn ai? Mi muốn quậy phá gì nữa đây? Hôm nay ta không có hứng thú đâu nghe.
- Không phải! Người đàn ông này ta và mi quen đó.
- Đâu?
Hoài Trang nhìn theo tay chỉ của bạn:
- Hoàng Bình!
- Anh ấy không có bạn sao đi một mình vậy?
- Sao mi biết là một mình? Hẹ với ai rồi thì có.
- Ta thấy không phải vậy đâu. Hình như Hoàng Bình có tâm sự. Dáng ngồi cô đơn … Nè! Hay là chúng ta đến chào hỏi đi. Luôn tiện, mi ngắm anh ấy cho đỡ nhớ.
Hoài Trang véo bạn:
- Nói bậy bạ không!
Thiên Ý trêu tiếp:
- Đừng giấu lòng mình nữa. Nhìn vào đôi mắt em, anh thấy có một trời yêu thương trong đó. Hi hi hi` … mà mi và Hoàng Bình cũng xứng đôi lắm chứ bộ.
Hoài Trang trừng mắt:
- Không nói sợ người ta không biết hả?
Cô đứng lên:
- Về.
- Không qua chổ Hoàng Bình sao?
- Mi muốn qua thì qua một mình đi.
Hoài Trang hầm hầm bỏ đi. Thiên Ý hấp tấp gởi tiền cho người phục vụ, cô chạy theo bạn.
- Nhỏ này … đùa tí thôi mà cũng giận nữa! Yêu Hoàng Bình thì người ta nói yêu, có gì lạ đâu. Hay …
Nhưng đi chưa được đến đâu thì bất ngờ có tiếng gọi:
- Thiên Ý! Hoài Trang!
Cả hai khựng lại, Thiên Ý khêu bạn:
- Hoàng Bình đã nhìn thấy chúng ta. Tính sao đây?
Hoài Trang so vai:
- Còn tính gì nữa, phải chào hỏi thôi.
Hoàng Bình đến sau lưng:
- Sao thấy anh mà hai đứa bỏ đi luôn vậy? Có chuyện gì đó không hài lòng về anh à?
Hoài Trang quay lại:
- Không phải! Tại bọn em có việc gấp nên không chào hỏi anh được.
- Thế à?
Hoàng Bình nhướng mày:
- Anh thấy em có gì lạ đó, Hoài Trang ạ. Không còn thân thiện vui vẻ như lúc trước nữa.
- Em thì không thấy gì cả.
Thiên Ý chen vào:
- Còn em thì biết tại sao Hoài Trang lạ đấy. Nhỏ ấy…
Hoài Trang bụm miệng bạn:
- Nếu mi không còn xem ta là bạn thì cứ nói đi!
Hoàng Bình giục:
- Em nói đi Thiên Ý! Có chuyện gì đã xảy ra phải không?
- Thật ra thì … à, không có gì cả! Chỉ tại không có Nguyệt Bình nên bọn em không được vui.
Câu nói của Thiên Ý làm Hoài Trang thở phào nhẹ nhõm. Nếu nhỏ ấy thổ lộ tình cảm của cô cho Hoàng Bình biết, thì Hoài Trang không biết phải chui vào đâu ở cái quán nước lịch sự như thế này.
Hoàng Bình hỏi:
- Ừ. Anh cũng đang thắc mắc. Tại sao Nguyệt Bình không đi chung với hai em?
- Nhỏ ấy đi công tác ở Đà Lạt rồi.
- Một mình à?
- Đi cùng tổng giám đốc công ty tài chính Đông Á.
- Đình Lâm?
- Anh có gì ngạc nhiên ư?
Hoàng Bình lắc đầu:
- Không! Anh chỉ thấy hơi lạ là tại sao tổng giám đốc đích thân đi thôi. Thường thì chỉ là người đại diện.
Thiên Ý và Hoài Trang muốn xem phản ứng của Hoàng Bình nên nói:
- Đình Lâm không yên tâm nếu để Nguyệt Bình lên Đà Lạt với một người đại diện khác.
- Tại sao?
- Đơn giản thôi, vì Đình Lâm cần có Nguyệt Bình bên cạnh.
- Vậy là…
Hoàng Bình giấu cay đắng và nỗi thất vọng vào trong ánh mắt.
- Anh vẫn nghĩ người Nguyệt Bình chọn là Đình Lâm. Chúc mừng tình yêu của họ, nhưng
- …
- Co´ phải anh lo lắng, tình yêu của họ sẽ gặp cản trở từ phía Thẩm Hằng?
- Điều lo lắng đó không thừa phải không?
- Phải đó! Và tôi cũng không dễ dàng buông tha cho họ. Họ yêu nhau bao nhiêu và cũng cay đắng bấy nhiêu.
Tiếng nói đanh gọn bỗng vang lên, ba người đồng kêu lên:
- Thẩm Hằng!
Thiên Ý hậm hực:
- Chị nghe lén bọn này nói chuyện à?
- Nghe lén? Ba người đứng giữa quán nước đông người như thế này, tại sao lại là nghe lén được.
- Chị …
Thẩm Hằng nhìn Thiên Ý và Hoài Trang:
- Sao hả? Họ đã bên nhau ở Đà Lạt rồi à? Hạnh phúc nhỉ! Nhưng cái hạnh phúc đó, họ phải trả giá đấy.
Hoài Trang lên tiếng:
- Buồn cười! Họ có cướp giật của ai đâu. Tại có người không cam tâm với hạnh phúc của họ nên mới cố tình quậy phá đó thôi. Chị không thấy quá thô thiển và dư thừa khi làm việc ấy à?
- Tôi chỉ giành lại hạnh phúc của mình thôi mà, tại sao gọi là thô thiển?
- Nhưng cái hạnh phúc ki akhông thuộc về chị.
- Không phải! Nguyệt Bình đã cướp đi hạnh phúc của tôi. Sự xuất hiện của nó làm tôi bị bỏ quên.
Tiếng la quá lớn của Thẩm Hằng làm mọi người chung quanh chú ý. Thấy không ổn,
Hoàng Bình khoát tay:
- Chúng ta cùng ngồi xuống uống ly nước trước đi! Có chuyện gì từ từ hãy nói!
Thiên Ý quay ngang:
- Xin lỗi anh, em không khát. Giữa em và Thẩm Hằng không có chuyện gì cả. Với lại, em không muốn ngồi chung bàn với loại người mà em không thích.
Cô kéo tay Hoài Trang:
- Chúng ta về thôi!
Theo đà kéo của Thiên Ý, Hoài Trang chỉ kịp gật đầu chào Hoàng Bình, rồi họ khuất sau cửa quán.
Thấy Hoàng Bình đứng nhìn theo, Thẩm Hằng trêu chọc:
- Anh luyến tiếc ai trong hai cô gái đó? Hoài Trang hay Thiên Ý? Nguyệt Bình có những cô bạn hợp ghê nhỉ?
Hoàng Bình cau mày:
- Em thôi đi, Thẩm Hằng! Em có biết cách nói chuyện của em làm cho người khác không thích không?
- Em chẳng cần ai thích cả.
- Ngang ngược!
- Tại sao em trờ nên như vậy anh hiểu mà. Em căm giận người đã cướp đi Đình Lâm của em.
- Cho đến bây giờ mà em vẫn không hiểu sao? Thật ra, Đình Lâm không yêu em. Buông đi Thẩm Hằng, đừng tự làm khổ mình nữa!
Khuôn mặt Thẩm Hằng lạnh lùng:
- Em khổ, người khác cũng chẳng sung sướng gì đâu. Mà còn anh thì sao, bị người khác cướp đi người mình yêu không có cảm giác gì à?
- Tình cảm của anh không thể nói bị cướp đi. Ngay từ đầu, anh đã là người yêu đơn phương. Nên việc Đình Lâm và Nguyệt Bình yêu nhau không liên quan gì đến anh. họ cũng không phải là người có lỗi với anh.
- Anh tưởng anh hiền và rộng lượng thì người ta sẽ cám ơn anh sao?
- Đình Lâm và Nguyệt Bình đều là bạn của anh. an hủng hộ tình yêu của họ.
- Anh điên thì có!
Hoàng Bình trầm giọng:
- Thẩm Hằng! Nghe anh nói một lần có được không! Đừng tiếp tục làm tổn thương mình và tổn thương người khác. Không khéo, em sẽ phạm sai lầm mà không thể nào cứu vãn được.
- Đừng nói nữa! Nếu hôm nay anh hẹn em ra đây vì Đình Lâm và Nguyệt Bình thì giữa chúng ta không có gì để nói cả.
- Thẩm Hằng!
Cô nhìn đồng hồ:
- Em có việc phải đi trước đây.
Hoàng Bình bất lực nhìn theo Thẩm Hằng. Đâu rồi một bác sĩ dễ yêu và dể mến. Thẩm Hằng của hôm nay có những ý nghĩ đáng sợ quá. Anh không tưởng tượng được những việc làm của cô có những hậu quả gì, nhưng chắc chắn sẽ bị người khác căm giận và oán ghét.
Hoàng Bình nén tiếng thở dài. Anh phải làm gì bây giờ đây giữa những nguơì bạn của anh và người anh yêu. Điều duy nhất anh muốn là người anh yêu được hạnh phúc. Cái hạnh phúc dù không phải do anh mang đến.
Trở lại bên ly nước của mình, Hoàng Bình tiếp tục suy nghĩ của anh, nỗi buồn vẫn còn tồn tại.
- - - - -
Buông cây viết xuống bàn, Nguyệt Bình vặn người cho đỡ mỏi. Cô kéo cao cổ áo. Đà Lạt lạnh thật. Ơû trong phòng mà còn lạnh như thế này thì lười ra ngoài lắm.
Cả ngày vùi đầu bên công việc, đến bây giờ mới được thư thả, muốn đi đâu đó. Trời thì lạnh, quả thật cô không chịu nỗi cái lạnh như da cắt. Hầu như không khí ở đây lạnh cả ngày lẫn đêm thì phải.
Nguyệt Bình mon men đến bên cửa sổ. Ôi! Thành phố đã lên đèn rồi ư? Vậy là một ngày đã kết thúc. Nhanh thật, cô và Đình Lâm lên Đà Lạt đã gần một tuần rồi còn gì? Công việc nhiều đến nỗi quên hết cả ngày giờ. Hai đứa chỉ được đi dạo vào buổi tối, nhưng đêm về quá lạnh chẳng đi đâu được nhiều.
Việc ở đây đã tạm hài lòng, ngày mai về thành phố rồi. Nhớ Hoài Trang và Thiên Ý, Nguyệt Bình nghe nôn nao chi lạ. Hai nhỏ ấy đang làm gì nhỉ? Ngày cuối tuần có cà kê ở quán cà phê không? Vắng cô có nhớ không? Nhất định cô phải có quà gì cho hai nhỏ ấy mới được. Cả Thanh Bình nữa, cũng gần đến một trăm ngày của nhóc rồi còn gì. Mỗi lúc một mình cô nhớ Thanh Bình quá.
Nỗi đau nào rồi cũng qua đi, nhưng vết thương lòng thì không thể xoá được. Nếu những ngày ở Đà Lạt này không có Đình Lâm bên cạnh thì có lẽ sự cô đơn luôn bao trùm lấy cô, và nỗi nhớ đứa em vắn số, nước mắt vẫn còn rơi.
Cô phải cám ơn Đình Lâm, cám ơn người đàn ông đã yêu cô từng ngày hạnh phúc.
Nguyệt Bình đẩy nhẹ rèm cửa nhìn xuống đường. Trời lạnh như thế này mà người người vẫn tấp nập dưới phố, tay trong tay đi dạo.
Aùnh đèn đường soi cộng thêm màu sắc áo lạnh mà các gian hàng bày bán làm cho phố xá thêm vui nhộn.
Xa xa, đâu đây những ngọn đồi sương giăng mờ mờ. Thành phố nên thơ chìm trong không khí lạnh. Rồi một cơn gió nhẹ thoảng qua thổi không khí lãnh vào phòng. Nguyệt Bình khoanh tay co ro trong chiếc áo khoác dày cộm.
Ngày mai về, Nguyệt Bình vẫn còn một chút nuối tiếc. Vì đến Đà Lạt mà không được lên đỉnh Lang- Biang chơi. Nguyệt Bình cảm thấy tò mò khi nghe câu chuyện của đôi trai gái người dân tộc trên Lan- Biang. Vì nghịch cảnh vì mối thù xưa mà tình yêu của họ bịngăn cấm. Cuối cùng thì sao? Nguyệt Bình chống cằm. Họ đã ra đi theo tiếng gọi con tim. Họ bên nhau dù có như thế nào. Đúng là một tình yêu tuyệt đẹp.
Nguyệt Bình ngưỡng mộ tình yêu của họ quá. Tình yêu đầy lãng mạn ở xứ sở sương mù. Lang- Biang dù không được dòng họ hai bên chấp nhận, nhưng tình yêu của họ có trời đất cây cỏ, núi đồi chứng dám. Còn tình yêu của cô thì sao? Được bao nhiêu nguời đồng tình và bao nhiêu người phản đối đây? Ngày mai như thế nào, không ai biết rõ cả. Trước mắt cô là một Thẩm Hằng phiền phức, luôn kích động quậy phá cô và Đình Lâm. Chị ta sẽ không buông tha nếu như hai người còn bên nhau. Những ngày ở Đà Lạt với bao nhiêu là công việc, Nguyệt Bình đã quên khuất đi tình yêu giữa cô và Đình Lâm còn có một người. Nguyệt Bình không tr1ch Thẩm Hằng, mà nếu đổi lại là cô, cô có xử xự như Thẩm Hằng không?
Thật ra, cô yêu Đình Lâm, đó có phải là hạnh phúc mà cô tìm kiếm?
Tín hiệu của chiếc điện thoại nhỏ chắt ngang dòng suy nghĩ của Nguyệt Bình. Cô nhoài người lên nệm nhìn vào màn hình nhỏ. Nguyệt Bình chợt nhớ. Chết không! Cô hứa gọi điện thoại cho Thiên Ý và Hoài Trang thế mà cô đã quên.
Nguyệt Bình ấn nút kết nối, cô áp máy vào tai nghe:
- Alô!
Tiếng Thiên Ý the thé:
- Sao, xong việc chưa người đẹp?
- Mới vừa xong được một chút.
- Đang làm gì vậy?
- Nghỉ ngơi.
- Không đi dạo à? Thành phố Đà Lạt đẹp và thơ mộng lắm mà!
- Ta không ham tí nào cả. Công việc thì nhiều, buông ra thì mệt đờ người. thêm thời tiết lạnh như cắt, xong việc ta chỉ muốn chui vào phòng và trùm chăn lại thôi.
- Ra Đà Lạt không đi dạo đâu đó thì uổng lắm.
- Chịu thôi.
Thiên Ý hỏi:
- Anh Hai ta đâu?
- Ở phòng của anh ấy.
- Ta tưởng trời Đà Lạt lạnh hai người ở chung chứ.
Nguyệt Bình ré lên:
- Ơ … nhỏ quỷ kia! Đầu óc mi đen tối quá!
- Hi hi … Mà có ở chung cũng đâu có sao, bọn này chấp nhận rồi mà.
- Thôi nghe! Gọi cho ta chỉ để trêu ghẹo như thế thì ta cúp máy đó.
Thiên Ý lính quýnh:
- Đùa chút cho vui thôi! Ta hỏi thăm công việc dự định mở chi nhánh công ty ngoài ấy thế nào?
- Sự khảo sát ban đầu được đấy. Anh Đình Lâm đã tiến hành triển khai kế hoạch. Sau đợt tuyển chọn nhân viên, chi nhánh mới của Đông Á sẽ tiến hành hoạt động. Vốn điều lệ ban đầu là bảy mươi tỷ, còn người điều hành là sẽ do anh Đình Lâm đề cử.
- Coi như là Ok rồi chứ gì?
- Ừm. Làm việc luôn cả ngày nghỉ mà!
- Vất vả quá.
- Sau chuyến công tác Đà Lạt này về nghỉ phép đi.
- Điều đó đương nhiên rồi, ta phải về quê mà. Tình hình trong thành phố thế nào?
- Bình thường có ta và Hoài Trang buồn thôi.
- Sao vậy?
- Bộ ba thiếu đi một người vui sao nổi.
Nguyệt Bình phì cười:
- Đừng trẻ con như thế chứ? Thân nhau nhưng cũng có một khoảng thời gian riêng mà.
- Chỉ cómi thôi à? Lúc sáng này có một chuyện khá hay đấy.
- Nói nghe xem!
- Ngày nghỉ, tao và Hoài Trang chẳng biết làm gì cả nên rủ nhau đến quá cà phê ngồi. Mi nghĩ xem ở đó bọn ta đã gặp ai không?
- Không nói làm sao biết.
- Nhìn được khuôn mặt suy tư của Hoàng Bình và sự tức giận của Thẩm Hằng. Nhìn chị ta điên tiết khi biết mi cùng Đình Lâm đi Đà Lạt, ta thấy thú vị làm sao.
- Tại sao lại cười trên sự đau khổ của người khác chứ? Mi và Hoài Trang chọc tức Thẩm Hằng chứ gì?
- Ai biểu chị ta mỗi một lời nói ra đều cay nghiệt và đáng ghét chi. Ta và Hoài Trang cũng đâu có muốn.
- Thôi đi, đừng như thế nữa! Ta không muốn càng ngày Thẩm Hằng càng căm ghét ta.
- Mi không cần quan tâm đến chuyện đó.
- Tại sao không quan tâm cho được. Thẩm Hằng đã chờ đợi Đình Lâm đến bảy năm.
- Thì sao? Mi nên thận trọng với chị ta là hơn. Ta sợ mi sẽ là nạn nhân của chị ta đấy.
- Ở hiền sẽ gặp lành thôi.
- Mi đừng nghĩ đơn giản quá.
Cộc... cộc ….. cộ c….
Nguyệt Bình nhỏm người lắng nghe:
- Nè! Có người đang tìm ta! Bây giờ ta tắt máy nghe. Ngày mai gặp lại!
- Ừm.
- Chúc ngủ ngon.
Nguyệt Bình bỏ điện thoại xuống, cô phóng nhanh đến bên cửa phòng, rất cẩn thận hỏi
trước khi mở cửa:
- Ai đó?
- Anh đây!
Nguyệt Bình mở cửa trong nụ cười tươi:
- Anh ngủ dậy rồi à?
Đình Lâm lách người vào trong:
- Em đang làm gì vậy? Không ngủ một chút sao?
- Lúc chiều ăn no quá, thêm công việc chưa xong phải làm cho xong. Vừa nghỉ được một lúc thì Thiên Ý gọi điện ra.
- Nhỏ ấy nói gì?
- Hỏi thăm công việc thôi.
Đình Lâm ôm ngang eo người yêu:
- Thật không?
- Ngoài công việc ở đây thì đâu còn gì ở đây để nói chứ!
- Anh không nghĩ thế, Thiên Ý là chuá phá phách. Nhỏ ấy không trêu người khác là không
được. Nhưng thôi, chuyện của con gái bọn em, anh không tò mò đâu.
Đình Lâm ngồi xuống nệm, anh kéo Nguyệt Bình ngồi lên chân mình:
- Em có mệt không?
- Công việc suôn sẻ thi bao nhiêu mệt nhọc đều tan biến.
- Làm trợ lý cho anh cực em quá.
- Được làm việc chung với anh, hạnh phúc hơn thì có.
- Anh cũng vậy, có em bên cạnh hình như mọi khó khăn không còn là vấn đề nữa.
Nguyệt Bình nghiêng đầu:
- Ơ, tại sao chúng ta phải khen nhau nhỉ?
Cả hai cùng cười, Đình Lâm siết lấy eo người yêu:
- Có muốn đi dạo không?
- Trời lạnh quá, em không thích ra ngoài.
- Vậy anh ở đây nói chuyện với em há.
- Gặp nhau hàng ngày có chuyện gì đâu để nói.
- Thì nói chuyện chúng mình yêu nhau.
- Anh "sến" quá đi!
Nguyệt Bình thoát khỏi vòng tay Đình Lâm. Cô đến tựa cửa sổ. Khuôn mặt đáng yêu nghiêng nghiêng làm Đình Lâm nôn nao. Anh yêu cô như một gã con trai mới lớn. Đình Lâm phải cám ơn thượng đế đã giữ Nguyệt Bình đến bây giờ cho anh.
Người con gái có cuộc sống bất hạnh đã làm rung động trái tim tưởng như băng giá sau sự đau khổ tột cùng.
Cám ơn ông Tơ bà Nguyệt đã kết nối sợi chỉ hồng, nếu như không có cái ngày tại nạn hôm ấy. Đình Lâm còn phải cám ơn đứa em trai vắn số của Nguyệt Bình. Nếu không có vụ tai nạn của Thanh Bình thì làm sao anh biết được Nguyệt Bình.
Hai ocúng một trăm ngày của Thanh Bình người đau khổ gặp nhau, có một cái gì đó đã cảm thông từ lâu. Ở bên cạnh Nguyệt Bình, đau khổ trong anh không còn tồn tại. Bây giờ xung quanh anh là cả một bầu trời hạnh phúc.
Nửa nằm nửa ngồi trên nệm Đình Lâm cất tiếng hỏi:
- Đang nghĩ gì thế em yêu?
- Nghĩ về ngày mai.
- Có gì băn khoăn à?
- Ca? những lo toan và tiếc nuối.
- Em lo điều gì và tiếc cái gì?
Nguyệt Bình hơi nhìn lại:
- Lo cho tương lai và tiếc ngày mai.
Đình Lâm nhướng mày:
- Anh có thể chia sẻ với em được không? Hãy nghĩ tương lai là anh và ngày mai của em cũng là anh.
- Tương lai có thể là anh, nhưng ngày mai làm sao là anh được?
- Tại sao?
- Em tiếc là ngày mai chúng ta về lại thành phố, không đi dạo đỉnh Lang- Biang được.
Đình Lâm chợt hiểu:
- Chỉ vì việc đó mà làm anh lo lắng, em thiệt là …
- Lâu lâu người ta đùa một chút vậy mà. Chứ anh không làm em đứng tim sao?
- Vậy huề há! Nếu mai muốn đi dạo đỉnh Lang- Biang thì ngày mai khoan hãy về.
- Như thế làm sao được. Chúng ta phải về cho kịp công việc chứ. Trễ một ngày là bao nhiêu việc chựng lại anh biết không?
- Nhưng em nói…
- Em nói là một lẽ, công việc quan trọng hơn. Nếu lúc này chúng ta không đi được thì còn lúc khác. Ngày tháng còn dài mà. Với lại, thành phố cách Đà Lạt đâu có bao xa. Tưởng bên Mỹ thì khó. Anh đừng có chiều em quá.
Đình Lâm cười:
- Đặt vấn đề cũng là em, giải quyết vấn đề cũng là em. Vậy anh không ý kiến mà có một đề nghị!
- Nói nghe xem em có chấp nhận không?
- Chúng ta hãy chọn Đà Lạt là nơi hưởng tuần trăng mật. Lúc đó, em đi dạo Lang- Biang thoả thích.
- Ơ … Cái anh này!
- Anh nói không đúng sao? Chỉ có cách đó không ai nói chúng ta ăn cắp thời gian của công ty. Chuyến công tác này về chúng ta cưới nhau nghe. Anh nôn lắm rồi.
- Ôi … ăn với nói.
Nguyệt Bình nhào lại đấm túi bụi lên người Đình Lâm. Anh giữ hai tay cô trên ngực mình:
- ANh nói thật đó! Anh đang cần em quản lý cuộc đời anh. Gật đầu làm vợ anh nghe Nguyệt Bình.
Ánh mắt Đình Lâm tha thiết nồng nàn và gần gũi quá. Lời nói anh chân thành. Khuôn mặt anh không có gì là đùa cợt. Nguyệt Bình như thấy mình đuối đi trong đôi mắt đầy tình yêu của Đình Lâm. Hai cơ thể đang áp sát vào nhau, cái giá lạnh của trời Đà Lạt không còn lạnh nữa. Hơi thở gấp rút ấm áp. Nguyệt Bình nhắm mắt. Cô cố gắng gượng dậy để thoát khỏi vòng xoáy ma trận nhưng Đình Lâm ghì lại, anh càng siết cô chặt hơn.
Ành mắt Đình Lâm như có lửa, nụ hôn rơi trên mắt, trên má, trên môi. Lý trí của Nguyệt Bình dại đi khi môi của Đình Lâm lướt dài xuống cổ và ngực.
Từng cái áo rơi ra, Nguyệt Bình bấu chặt Đình Lâm, cô thả mình theo cơn sóng tình cuồng nhiệt. Đến khi ý thức được thì trên người Nguyệt Bình và Đình Lâm không còn gì cả.
Đình Lâm định xoay người dứt ra, anh không muốn làm tổn thương Nguyệt Bình, nhưng làn môi cô cứ ướt trên vai. Đình Lâm nhắm mắt lại:
- Nguyệt Bình … không thể như thế được em ạ!
Nhưng tiếng nói của Đình Lâm, Nguyệt Bình nào có nghe, cô rên lên nho nhỏ:
- Đình Lâm! Em yêu anh.
- Nguyệt Bình! Anh cũng yêu em.
Môi Đình Lâm khoá chặt môi Nguyệt Bình, nụ hôn càng ngày càng mạnh bạo hơn. Con tim đã lấn át lý trí, hai người lăn tròn trên nệm và ở trong một không gian họ đã thuộc về nhau. Trời Đà Lạt lạnh nhưng họ vẩn tìm đến tột đỉnh yêu thương. Mọi động tĩnh chung quanh không còn là tiếng nói.
Lạnh! Nguyệt Bình có một cảm giác lạnh toàn thân, người cũng ê ẩm nữa. Theo thói quen cô kéo chăn đắp, bất ngờ chạm phải da thịt của ai đó.
Nguyệt Bình mở choàng mắt. Cô bật ngồi dậy và miếng drap trắng trên người tuột xuống.
- Hả!!!
Người cô không có một mảnh vải, Sao thế nào?
Nguyệt Bình nhìn sang bên cạnh. Đình Lâm đang ngủ ngon lành và cô đã hiểu tất cả.
Dỡ khóc dỡ cười, Nguyệt Bình bỏ chân xuống giường, cô với tay lấy cái khăn trên ghế, quấn người lại và đi vào nhà tắm.
Cuộc đời con gái đã trao cho Đình Lâm mất rồi, sao này buồn vui đau khổ, cô còn trách ai.
Cô có hạnh phúc không? Điều đó quá sớm. Nguyệt Bình không dám nghĩ về ngày mai.
Ở ngoài này Đình Lâm thức giấc huơ tay không đụng Nguyệt Bình, anh nghiêng người tìm kiếm. Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn ngủ, những giọt máu hồng trên drap trắng đập vào mắt Đình Lâm.
- Ôi! Tình yêu của anh!
Đình Lâm choàng dậy nhìn quanh không thấy Nguyệt Bình, anh đến gõ cửa nhà tắm gọi:
- Nguyệt Bình.
- …..
- Nguyệt Bình em có trong đó không?
Đình Lâm gọi đến tiếng thứ hai, Nguyệt Bình mới mở cửa ra, cô nhìn anh:
- Chuyện gì vậy?
Đình Lâm ôm Nguyệt Bình vào lòng:
- Em không sao chứ? Xin lỗi em.
Nguyệt Bình lắc nhè nhẹ. Đình Lâm giữ và dìu người yêu trong vòng tay mính đến giường anh đỡ cô nằm xuống và cũng nằm theo:
- Trời chưa sáng, em thức chi sớm vậy?
- Không. Tại em bị giật mình đó chứ.
- Em có giận anh không?
- Tại sao phải giận anh chứ khi em cũng yêu anh mà.
Đình Lâm hôn vào trán người yêu:
- Cám ơn em. Bắt đầu từ bây giờ em đã là vợ anh rồi đó nhé. Anh sẽ lo lắng cho em và em phải nghe lời anh.
- Cứ sống và quan hệ như bình thường đi anh. Đừng làm mọi người chú ý.
- Không được. Em là người của anh thì phải để anh lo lắng.
Đình Lâm quyết định:
- Khi chi nhánh mới đi vào hoạt động, chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới.
Nguyệt Bình kêu lên:
- Nhanh thế?
- Chẳng lẽ đợi lúc có người gọi anh bằng ba, em mới cho cưới sao?
Nguyệt Bình đỏ mặt:
- Cái anh này!
- Không được cãi lời anh!
- Anh độc tài từ khi nào vậy?
- Từ khi chúng ta là một.
- Ôi! Nói chuyện chẳng nghiêm chỉnh tý nào.
Đình Lâm cười, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc:
- Như thế này thì em đâu thể nào thoát khỏi anh.
- Ai nói không chứ?
Đình Lâm trừng mắt:
- Em dám!
- Chỉ cần anh có lỗi với anh thì em có thể bỏ anh được.
- Anh sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với em, bởi vì anh yêu em.
Khuôn mặt Nguyệt Bình hơi buồn:
- Còn Thẩm Hằng thì sao hả anh? Em thấy …
Đình Lâm cắt ngang:
- Cô ấy không liên quan gì đến chúng ta cả.
Anh kéo chăn lên đắp:
- Ngủ đi em, trời vẫn chưa sáng đâu!
Nguyệt Bình ngọ nguậy. Đình Lâm nhìn cô:
- Sao, ngủ không được à? Muốn gì nữa đây?
- Đừng nham nhở như thế chứ?
- Sao, em nói sao?
Đình Lâm tung chăn, anh chồm lên người Nguyệt Bình. Họ lại yêu nhau bằng những nụ hôn nồng nàn. Ngoài kia, xa xa đỉnh Lang- bang cỏ cây đang chuẩn bị đón một ngày mới.
Một nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống má.
- Dậy đi anh!
Đình Lâm lăn qua giọng nhừa nhựa:
- Cho anh ngủ chút nữa đi!
- Không được! Đã hơn tám giờ rồi. Tài xế đang chờ chúng ta dưới khách sạn kìa.
- Nhưng anh còn buồn ngủ.
- Lên xe anh ngủ cũng được mà.
Nguyệt Bình ngoáy mũi Đình Lâm:
- Dậy thôi! Tổng giám đốc lười! Còn biết bao công việc đang chờ chúng ta. Nếu anh còn chần chờ, không khéo sẽ trễ cuộc họp với khách hàng ba giờ chiều nay ở công ty đó.
Đình Lâm mở mắt ra:
- Còn mười lăm phút nữa mới tám giờ.
Đình Lâm kéo Nguyệt Bình:
- Nằm đây với anh một lát. Anh thích ôm em như thế này hoài. Không biết sao càng gần em, thấy yêu em nhiều hơn và muốn yêu em hoài.
Nguyệt Bình xỉ trán Đình Lâm:
- Cái đầu suy nghĩ bậy bạ! Nè, không còn cái gì khác để suy nghĩ sao?
- Mới sáng sớm mở mắt ra suy nghĩ cái gì bây giờ?
- Công việc, xem sắp xếp công việc phải làm như thế nào?
- Như thế thì cả đời anh chỉ có công việc thôi, chán lắm em ạ.
- Vậy suy nghĩ đến gái đẹp thì không chán chứ gì?
Đình Lâm chối nhanh:
- Không có! Anh không có!
- Còn không có! Nếu không, Thẩm Hằng đâu đau khổ. Nhưng mà nghĩ vẫn thấy thương cho chị ấy. Những việc làm của chị ấy cũng vì yêu anh thôi.
- Em đang đồng cảm với Thẩm Hằng đó à? Thôi đi Nguyệt Bình! Anh rất lo lắng cho em, không biết cô ấy còn giở trò gì nữa.
- Em thì không lo điều ấy! Chỉ lo anh sẽ xem thường em, lo anh sẽ bỏ rơi em.
Đình Lâm ôm Nguyệt Bình vào lòng:
- Từ đâu em có những suy nghĩ đó?
- Chuyện đêm qua … có phải em là người con gái dễ dãi không?
- Ôi, Nguyệt Bình! Chúng ta yêu nhau kia mà. Em đừng suy nghĩ nữa, không ai có thể làm chúng ta xa nhau đâu.
Đình Lâm dụi mặt vào cổ Nguyệt Bình, anh chuyển nhướng câu chuyện để đánh tan mọi suy nghĩ lo lắng trong lòng cô:
- Sao thơm quá vậy ta?
- Người ta tắm rồi mà!
Nguyệt Bình đẩy Đình Lâm ra, ngồi dậy:
- Còn anh, lười quá đi! Ở nhà anh vẫn ngủ như thế này à?
- Được như thế sao? Mới năm, sáu giờ sáng, nhỏ Thiên Ý đập cửa réo ầm trời.
- Vậy thì em gọi cho Thiên Ý nha.
- Chi vậy?
- Nhờ nhỏ ấy gọi anh dậy.
Nguyệt Bình chưa kịp quay lưng thì Đình Lâm đã bỏ chân xuống giường:
- Anh đầu hàng rồi đó.
Nguyệt Bình cười:
- Phải thế chứ! À, quần áo em đã chuẩn bị cho anh trong phòng tắm rồi đấy.
- Cám ơn bà xã.
- Này, ai là vợ anh hồi nào?
- Anh cũng không biết nữa.
Đình Lâm chạy nhanh vào nhà tắm trước cái trừng mắt của Nguyệt Bình. Cử chỉ của anh làm cô không nhịn được cuời. Vẫn có lúc Đình Lâm giống như trẻ con vậy. Trong lúc đợi Đình Lâm tắm, Nguyệt Bình sang phòng bên cạnh thu dọn mọi thứ giùm anh. cầm cái điện thoại của anh trên tay, Nguyệt Bình ngắm ngía, một phát hiện lạ, Đình Lâm cài tên anh và cô lồng vào trái tim trên màn hình máy. Dễ thương quá.
Nguyệt Bình không có thói quen soi mói lục lọi đồ đạc của người khác, kể cả Đình Lâm, người đàn ông hiện tại là người yêu của cô. Vừa định đặt trả lại chổ cũ thì điện thoại chợt run lên trên tay, tiếp theo đó là tiếng nhạc.
Sao đây? Anh ấy không thể nghe được trong lúc này.
Nguyệt Bình hết nhìn cái máy rồi nhìn ra ngoài. Cô quyết định nghe.
- Alô.
Đầu dây bên kia là giọng con gái:
- Sao hả, chàng đâu mà để nàng nghe điện thoại?
- Thiên Ý!
- Chứ còn ai nữa. Ta đang ở công ty. Thế nào, bao giờ hai người lên đường?
- Chuẩn bị đi. Đình Lâm ở trong phòng tắm. Mi nói chuyện với anh ấy không?
- Thôi đi, nói với mi cũng được mà. Nhớ nhắc anh Hai, ba giờ chiều nay có cuộc họp đó.
- Ừm.
- Có quà Đà Lạt cho ta và Hoài Trang đó nha!
- OK. Còn gì nữa không?
Thiên Ý chưa kịp trả lời thì đã nghe trong máy ồn ào giọng của Đình Lâm:
- Nguyệt Bình! Sáng tắm lạnh quá em ơi, cho ôm chút đi!
- Đình Lâm! Em đang nói chuyện điện thoại!
- Máy anh à?
- Vâng.
- Ai gọi vậy?
- Là Thiên Ý.
- Đưa đây cho anh.
Đình Lâm nhận điện thoại từ tay Nguyệt Bình:
- Alô! Quậy phá gì đây nhóc?
- Em gọi ra để đánh thức dậy, vì anh hay ngủ nướng.
- Hết Nguyệt Bình rồi em, một giấc ngủ không ngon gì cả.
Thiên Ý cười:
- Hì hì … phải có người trị anh mới được chứ. Không được ăn hiếp Nguyệt Bình đó!
- Cô ấy không ăn hiếp anh thì thôi. À! Dì khoẻ chứ?
- Khoẻ. Dì cứ nằm mơ thấy anh cưới vợ.
- Coi chừng thật đó.
- Vậy … Nguyệt Bình đồng ý làm chị dâu em rồi hả?
- Làm gì mà mừng vậy?
- Mừng cho anh thôi mà!
- Được rồi, anh cúp máy đây.
- Đi đường bình an.
Đình Lâm bỏ điện thoại vào túi. Anh nhìn qua Nguyệt Bình:
- Xong hết chưa em?
- Đồ em thì xong rồi. Còn của anh, những gì em thấy em đã xếp vô cái va li. Anh xem còn thiếu không?
- Trong phòng không còn thì chắc là đủ.
Dình Lâm hôn vào má người yêu:
- Cám ơn em. Bây giờ sang phòng em lấy va li, chúng ta xuống trả phòng. Sau đó đi ăn sáng và cùng bác tài về thành phố.
Nguyệt Bình nghiêng đầu:
- Còn buồn ngủ hết?
- Tiêu tan hết rồi.
- Vậy tí nữa lên xe, em ngủ.
- OK.
Đẩy cửa căn phòng trọ của Nguyệt Bình, Đình Lâm nheo mắt:
- Một căn phòng đầy kỷ niệm ngọt ngào.
Nguyệt Bình quê quá bỏ đi trước. Xuống đến quầy tiếp tân, Đình Lâm nhờ nhân viên khách sạn đưa va li lên xe. Anh và Nguyệt Bình ở lại trả chìa khoá phòng. Cô nhân viên duyên dáng:
- Hẹn gặp lại anh chị.
Đình Lâm tươi cười ôm vai Nguyệt Bình bước đi. Trước khi chui vào xe, cô còn ngoái đầu nhìn lại khung cảnh xung quanh.
- Tạm biệt. Hẹn gặp lại nơi kỷ niệm tình yêu.
Đình Lâm trêu:
- Thấy em luyến tiếc Đà Lạt như thế, hay là chúng ta xin lên chi nhánh ở đây nhé!
- Nếu anh thích.
Chiếc xe hơi bốn chỗ mang biển số thành phố lăn bánh. Khung cảnh thơ mộng của Đà Lạt bắt đầu lùi dần trong tầm mắt họ.
- - -
Tít …. Tít …. Tít …
Tít …. Tít …. Tít …
Hoài Trang gọi:
- Nguyệt Bình! Có điện thoại!
Trong nhà tắm, Nguyệt Bình nói ra:
- Đình Lâm gọi phải không? Mi nghe giùm ta đi.
- Không phải Đình Lâm. Số điện thoại bàn lạ quá.
- Vậy … cầm điện thoại xuống đây giùm ta.
Hoài Trang cằn nhằn:
- Lúc này đào hoa quá ha. Từ khi có tình yêu thì ngày nào cũng có người gọi. Hôm nào ta nói Đình Lâm kiểm tra mới được.
- Thì mi nói đi, ta cóc sợ, vì ta đâu làm điều gì có lỗi cả. Với lại, Đình Lâm tin ta hay tin mi đây?
- Trời! Tự tin ghê nhỉ?
- Nguyệt Bình mà!
- Ta thấy sau chuyến công tác Đà Lạt về, mi hơi bị lên mặt đó.
- Nhưng ta không thấy.
- Sắp làm bà tổng giám đốc công ty tài chính Đông Á rồi phải không?
- Nghe ai đồn vậy?
Nguyệt Bình hé cửa nhà tắm:
- Đưa điện thoại đây, nói nhiều quá!
Đứng bên ngoài chẳng làm gì được, Hoài Trang bực tức nói:
- Từ khi có tình yêu, mi càng trở nên thấy ghét.
Nguyệt Bình cười nhỏ, cô áp máy vào tai:
- Alô.
- Trời ơi! Nguyệt Bình! Là em hả?
Cô cũng hơi bất ngờ:
- Hoàng Bình! Lâu quá không nghe tiếng anh.
- Câu này để anh hỏi em thì đúng hơn. Em không thèm nhắn tin cũng không gọi điện, bộ quên người bạn này rồi hay sao? hay đi Đà Lạt mãi vui cảnh đẹp với người yêu rồi không nhớ gì nữa cả.
- Anh nói oan cho em rồi, sao em có thể quên người bạn như anh được chứ.
- Thế sao không liên lạc với anh?
Nguyệt Bình ngập ngừng:
- Em sợ anh còn giận em, nên em ….
Hoàng Bình chợt hiểu:
- Anh là đàn ông con trai chứ đâu phải đàn bà con gái đâu mà nhỏ mọn giận dai.
- Ai biết được đâu!
- Đừng băn khoăn nữa! Anh không còn đau khổ khi nhìn thấy tình yêu của mình hạnh phúc đâu. Chúc phúc cho em và Đình Lâm đó.
- Cám ơn anh.
- Nếu Đình Lâm làm em đau khổ, anh sẽ không tha thứ cho anh ta đâu. Thấy anh có giống" giang hồ" không?
- Hơi hơi.
Hoàng Bình cười:
- Đi Đà Lạt có quà cho anh không?
Nguyệt Bình ngạc nhiên:
- Sao anh biết em đi Đà Lạt?
- Vậy mới hay.
- Chắc là hai "bà tám" Thiên Ý, Hoài Trang nói rồi phải không?
- Anh không biết.
- Sao việc gì bọn ấy cũng nói với anh hết vậy nhỉ?
- Có lẽ anh đáng tin cậy. Thôi, đừng lảng tránh nữa. Quà của anh đâu?
- Kẹo và mức không hà, ăn không?
- Cái gì em cho là anh ăn hết.
- Vậy để em gởi cho anh.
- Bao giờ?
Nguyệt Bình ngẫm nghĩ:
- Chiều mai đi nhé!
- Bảy giờ tối nay đi. Bây giờ là sáu giờ.
- Tối nay?
- Ừ. Em có hẹn không?
- Không có!
- Bảy giờ anh chờ em ở quán " hương thời gian" trên đường CT. Em không ngại gặp anh chứ?
- Tại sao anh phải hỏi vậy?
- Thế thì được rồi. Anh cúp máy đây. Gặp nhau nói chuyện sau.
- Ơ …
Nhưng Hoàng Bình đã gác mạnh máy. Nguyệt Bình nhìn cái điện thoại mình mà thấy nhẹ nhàng đi một chút. Cô không còn canh cánh và nặng nề vỉ chuyện Hoàng Bình yêu cô nữa. Anh có thể gặp gỡ và nói chuyện với cô như một người bạn bình thuờng thì cô vui lắm rồi. Hoàng Bình đã tìm thấy một tình yêu mới hạnh phúc. Nguyệt Bình thì thầm:
- Chúc những con người đau khổ tìm thấy hạnh phúc.
Ầm …. Am …. Ầm ….
Hoài Trang đập cửa phòng tắm:
- Mi tắm xong chưa hả Nguyệt Bình?
- Chưa!
- Nãy giờ làm gì trong đó?
- Nói chuyện điện thoại.
- Trời! Nhiều chuyện với ai mà lâu vậy?
- Bí mật!
- Thôi, không cần mi nói ta cũng biết rồi. Gã Đình Lâm này lộn xộn thật đó, cả ngày gặp ở công ty, tối còn gọi điện thoại "nấu cháo" nữa.
Biết Hoài Trang hiểu lầm, nhưng Nguyệt Bình không giải thích, cô còn trêu:
- Mi không có người rồi ganh tỵ hả?
- Ai thèm ganh tỵ với mi và Đình Lâm chứ. Anh ta đâu phải người trong mộng của ta.
Thấy hai người hạnh phúc, ta còn vui không hết nữa là.
- Ta biết người trong mộng của mi là ai rồi. Hi hi ….
- Thôi đi, đừng ở đó cười nữa, tắm nhanh lên để ta còn tắm!
Nguyệt Bình hỏi:
- Mi có hẹn à?
- Hẹn cái con khỉ! Đi làm cả ngày người rít gần chết.
- OK. Ta ra ngay. Mi chuẩn bị đồ đi!
Nói ra ngay chứ cũng gần năm bảy phút sau Nguyệt Bình mới có mặt trên lầu, đầu tóc ướt sũng. Hoài Trang la lên:
- Sao tối mà đi gội đầu?
- Ngứa quá chịu không nổi.
- Mau lau khô rồi lấy máy sấy tóc đi, coi chừng bị cảm. Mấy ngày nay mi không được khoẻ đó.
Nguyệt Bình lắc đầu:
- Không cần phải sấy đây. Đi gió một hồi nó sẽ khô thôi.
Hoài Trang hỏi:
- Mi ra ngoài sao?
- Ừm.
- Đi với Đình Lâm?
- Không! Một người bạn khác.
- Là đàn ông phải không?
- Sao hôm nay mi thắc mắc nhiều thế?
- Ta sợ Thẩm Hằng bài trò ly gián mi và Đình Lâm. Mi có đi với ai cũng nên cẩn thận. Chỉ cần một sự hiểu lầm nhỏ thôi cũng có thể làm cho hai người đau khổ. Còn ta thì không muốn mi có một sự tổn thương nào. Đình Lâm chỉ mới yêu mi chứ không phải là chồng mi, nên không có một sự thông cảm hay một sự chắc chắn nào đâu. Huống chi bên cạnh anh ta có rất nhiều phụ nữ.
Nguyệt Bình nghĩ, nếu Hoài Trang biết cô và Đình Lâm đã thuộc về nhau thì tình yêu kia có sự chắc chắn như Hoài Trang đã nói không nhỉ? Mà thôi, người trong cuộc đã tin tưởng nhau là đủ lắm rồi. Cô nắm tay bạn:
- Cám ơn sự lo lắng của mi. Tình yêu giữa ta và Đình Lâm sẽ mãi mãi đẹp.
- Ừ, ta chỉ nhắc nhở vậy thôi. Lúc cảm thấy lòng bị tổn thương rồi sẽ không tin gì hết đó.
Nguyệt Bình ôm vai bạn:
- Cuộc đời ta cảm thấy vô cùng ý nghĩa khi có một người bạn tốt như mi đó.
- Đừng nói quá!
- Lòng chân thành mà. Ta sẽ bắt nhịp cầu cho mi và Hoàng Bình.
- Ai mượn?
- Thôi, đừng che giấu trái tim mang tình yêu cho chàng nữa.
- Hứ.
Hoài Trang đẩy bạn ra cô đứng dậy:
- Ta tắm đây!
- Ngồi một chút nữa đi!
- Mi nói ra ngoài mà.
Nguyệt Bình nhìn đồng hồ:
- Ý chết! Mười lăm phút nữa bảy giờ rồi, nhanh thật!
Hoài Trang nhại trêu bạn:
- "Ngồi một chút nữa đi"!
Nguyệt Bình mở tủ lấy quần áo.
- Tối về ta nói chuyện tiếp với mi.
Hoài Trang xoa vai, cô bỏ xuống lầu. Làn nước mát giúp cô thoải mái.
Giọng Nguyệt Bình lại ơi ới.
- Ta đi nghe, Hoài Trang!
- Ừm. Chạy xe cẩn thận đó!
- OK.
Căn nhà yên lặng, bởi người mang niềm hạnh phúc vừa đi.
Điểm hẹn quá cà phê "Hương thời gian" tìm không khó lắm.
Dừng xe quan sát một lúc, Nguyệt Bình mới đẩy vào bãy gởi. Men theo lối đi đầy ấn tượng, chung quanh là nuớc, Nguyệt Bình mới đối diện với cổng vào. Quán đông khách, theo cái nhìn của Nguyệt Bình. Bàn ghế đều bằng mây, loại dành cho hai, ba bốn hoặc số đông đan xen lẫn nhau. Thêm điệu nhạc hoà tấu du dương nhẹ nhàng hoà quyện, tạo thêm sự lãng mạn nên thơ. Ở thành phố, những quán như thế này mới là lạ.
" Hương thời gian" không chỉ dành cho giới trẻ mà còn là điểm hẹn cho những người yêu thích dòng nhạc dân tộc.
Cảm nhận đầu tiên của Nguyệt Bình là lịch sự và dễ chịu. Con người đến đây cũng không kém phần văn minh.
Cô bước qua cánh cổng và đưa mắt tìm kiếm, hy vọng Hoàng Bình đang ở gần đây và nhìn thấy cô.
Nhưng … đảo mỏi cả mắt, đứng mỏi cả chân cũng không thấy Hoàng Bình đâu cả. Chỉ tiếc một điều là cô không mang theo điện thoại. Nếu không, sự tìm kiếm đâu khó khăn như thế này.
Mà chẳng lẽ cứ đứng ở đây mãi sao? Nguyệt Bình nhìn lại đồng hồ một lần nữa. Đã bảy giờ hơn rồi. Hoàng Bình đến trễ chứ đâu phải cô đến sớm.
Hứ! Bày đặt bắt người ta chờ đợi nữa, Hoàng Bình này cũng thật quá đáng! Chờ người yêu, Nguyệt Bình này còn chưa chờ vậy nữa mà.
Về hay vào đây uống một ly cà phê nhỉ? Nguyệt Bình còn đang băn khoăn với suy nghĩ của mình thì tiếng khóc ai đó lọt vào tai cô.
Nguyệt Bình cau mày. Lại bắt nạt nhau nữa chứ gì? Hừ! Không hiểu nổi những gã đàn ông, miệng thì nói yêu, còn hành động thì làm cho người yêu mình rơi nước mắt. Đó mà gọi là yêu sao?
- Đình Lâm! Cuộc đời này em không thể sống thiếu anh được, không thể xa anh được.
- Thẩm Hằng! Anh xin lỗi. Em đừng khóc nữa!
Hả! Cái miệng của Nguyệt Bình tròn vo. Giọng nói này không phải là của Đình Lâm và Thẩm Hằng đó sao? Hai người hò hẹn nhau ở đây à?
Và ánh mắt của Nguyệt Bình còn trợn tròn lên khi trước mặt cô là hình ảnh hai người bên nhau, má kề má, môi kề môi.
Thế này là sao? Nguyệt Bình lùi lại. Miệng nói yêu thương lòng thì giả dối. Đình Lâm! Anh đối xử với tôi như thế đó sao? Anh nói anh không yêu Thẩm Hằng mà anh hò hẹn. Anh nói anh không yêu Thẩm Hằng mà anh có thể ôm cô ta trong một khung cảnh như thế này. Giả dối!
Nguyệt Bình ôm mặt chạy ra ngoài. Cay đắng quá, tình yêu của cô đã trở thành một trò đùa. Ươm mộng dệt ước cho hạnh phúc ngày mai đã trở thành đau khổ. Lời ru ngọt ngào bên tai của Đình Lâm, và …
Nguyệt Bình lắc mạnh. Không! Trái tim hạnh phúc bỗng rỉ máu. Đình Lâm, anh tàn nhẫn lắm!
Hoàng Bình đến trễ. Anh vừa gởi xe xong thì thấy Nguyệt Bình đi ra, khuôn mặt nặng nề lạnh lùng như tảng băng. Anh liền gọi:
- Nguyệt Bình!
Nhưng cô đâu nghe thấy. Hoàng Bình chạy lại nắm lấy tay cô:
- Xin lỗi, anh đã đến trễ. Đừng giận anh!
Nguyệt Bình giằng tay:
- Lại đàn ông!
- Chúng ta vào trong đi!
- Để làm gì? Nhìn người ta âu yếm nhau à? Tôi không có can đảm đó.
Hoàng Bình ngơ ngác:
- Em nói gì vậy?
- Tôi về. Anh có vào thì vào một mình đi!
Nguyệt Bình đẩy Hoàng Bình sang một bên. Cô lấy xe và đề máy phóng vút đi trong sự ngơ ngác của Hoàng Bình.
- Chuyện gì thế? Chẳng lẽ cô ấy giận mình? Nhưng việc anh đến trễ cũng đâu đến nỗi như thế?
Anh lắc đầu:
- Phụ nữ thật là khó hiểu. Thôi, đành phải uống cà phê một mình thôi.
Nhưng chưa kịp quay lưng thì Hoàng Bình nghe tiếng hỏi:
- Ủa! Anh cũng đến đây sao?
Hoàng Bình trợn mắt:
- Đình Lâm! Thẩm Hằng! Hai người…
Đình Lâm trả lời:
- Tôi và Thẩm Hằng vừa nói chuyện với nhau. Anh có hẹn với bạn ở đây à?
- Ờ …. Ờ …
- Bạn gái?
- Ờ …
- Có phải là Hoài Trang không?
- Không! Là một người bạn khác.
Cử chỉ của Hoàng Bình, Thẩm Hằng thấy lạ, cô lên tiếng:
- Anh sao thế Hoàng Bình?
- Không sao cả.
- Hình như anh có cái gì đó không được ổn.
- Em không ổn thì có.
Hoàng Bình kéo Thẩm Hằng ra một góc:
- Em giở trò phải không?
Thẩm Hằng vờ ngơ ngác:
- Trò gì cơ?
- Đừng làm bộ nữa. Anh đã biết hết rồi. Tại sao em phải làm như vậy?
- Tại sao ư?
Thẩm Hằng đanh mặt:
- Em đau khổ thì họ cũng không dễ dàng có hạnh phúc. Thật ra, sự việc hôm nay chỉ là trùng hợp thôi. Em đâu biết là Nguyệt Bình cò hẹn uống nước ở đây. Việc đó, anh không thể nói em được đâu.
- Em …
Thẩm Hằng quay sang Đình Lâm:
- Anh cùng về chứ? Hay là ở lại uống thêm ly nước với Hoàng Bình?
- Chắc anh về, vì anh còn một số công việc phải làm.
Hoàng Bình thấy mình cần phải có trách nhiệm với giọt nước mắt của Nguyệt Bình, nên anh chặn Đình Lâm lại:
- Tôi muốn nói chuyện với anh một chút!
- Nhưng tôi không vào đó nữa đâu.
- Ở đây, chỉ vài câu thôi.
Hoàng Bình tế nhị hất mặt với Thẩm Hằng:
- Em về trước đi!
- Vậy … bye nghe.
Đợi Thẩm Hằng chạy xe đi rồi, Hoàng Bình nói:
- Tôi mới vừa gặp Nguyệt Bình.
- Cô ấy đi đâu à?
- Nguyệt Bình có hẹn uống nước với tôi ở đây. Lúc chiều tôi có gọi điện rủ cô ấy.
Đình Lâm trợn mắt:
- Anh nói sao? Nguyệt Bình …
- Do tôi trễ chưa kịp vào trong thì đã nhìn thấy Nguyệt Bình đi ra với thái độ kỳ lạ. Tôi gọi thì cô ấy nói những câu tôi không thể hiểu. Hình như Nguyệt Bình đã nhìn thấy anh và Thẩm Hằng…
- Cả một sự hiểu lầm. Anh nói đi, Nguyệt Bình về lâu chưa?
- Khoảng mười phút.
Đình Lâm lấy điện thoại ra bấm số.
- …
- Nguyệt Bình! Anh muốn gặp em!
- Đình Lâm hả? Em là Hoài Trang chứ không phải là Nguyệt Bình.
- Vậy cho anh gặp Nguyệt Bình đi!
- Nhỏ ấy đi ra ngoài chưa về, điện thoại bỏ luôn ở đây nè. À! Hai người có chuyện gì thế?
- Chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi.
- Khi nào Nguyệt Bình về đến nhà, nhắn cho anh biết nghe Hoài Trang.
- Được rồi.
- Cám ơn em.
Đình Lâm tắt máy, anh lắc đầu:
- Cô ấy vẫn chưa về nhà, tôi lo quá.
Anh bứt rứt:
- Quả đất này thật là tròn, dù tôi không có lỗi, nhưng tai nghe đau bằng mắt thấy.
- Bộ anh có điều gì đó mà Nguyệt Bình không nên thấy chăng?
- Chắc cô ấy đã nhìn thấy lúc Thẩm Hằng khóc ôm chầm lấy tôi.
- Yêu nên mới ghen. Cho dù tin tưởng người mình yêu đến đâu đi chăng nữa, nhưng những hành động ngoài ý muốn nếu không kịp thời cứu vãn sẽ gây đau khổ cho nhau. Nguyệt Bình là cô gái tốt đáng được trân trọng và yêu thương.
Hoàng Bình vỗ vai Đình Lâm:
- Cô ấy có vẻ thất vọng về anh nhưng cố gắng mà hoà giải đi. Tôi tin anh, bởi anh không phải là người đàn ông xấu xa.
Đình Lâm hỏi:
- À này! Anh yêu Nguyệt Bình nhiều lắm phải không?
- Anh hỏi tôi điều ấy để làm gì? Bây giờ yêu hay không yêu đối với tôi không còn ý nghĩa gì nữa.
- Tại sao?
- Nguyệt Bình từ chối tôi, cô ấy chọn anh nghĩa là cô ấy yêu anh. Nói thật với anh, lúc đầu tôi có đau khổ thật, nhưng sau một thời gian tôi bỗng hiểu ra, tình yêu không phải muốn là có, nghĩ là đến, yêu là bắt người ta phải đáp lại và những gì không thuộc về tôi, tôi không bao giờ tranh giành cưỡng đoạt. Với tôi hiện giờ, anh và Nguyệt Bình là hai người bạn tốt. Tôi mong hạnh phúc luôn ở bên hai người.
- Hoàng Bình à! Anh là người bạn tốt của chúng tôi.
- Cám ơn. Chuyện của anh, tôi không xem vào được đâu. Cố gắng đi nhé!
Hai người cùng đi vào bãi gởi xe. Hoàng Bình nói:
- Không còn hứng thú để uống cà phê nữa, tôi về nhà đây. Anh đi tìm Nguyệt Bình đi nhé. Chúc thành công!
Hai người đàn ông rẽ ra hai hướng đi. Đình Lâm có dự định của mình, còn Hoàng Bình thì lang thang trên phố. Anh chạy qua không biết bao nhiêu con đường mà không muốn dừng chân.
Hoàng Bình cứ đi để cho ngọn lửa lòng ấm lại. Nói anh đã quên được tình yêu kia thì thật giả dối. Anh chỉ muốn người anh yêu không khó xử mà thôi.
Xe Hoàng Bình đi qua một công viên, dáng ngồi buồn bã của một cô gái làm anh phải thắng xe.
- Nguyệt Bình!
Hoàng Bình dụi mắt nhìn thật kỹ rồi mới tấp xe vào. Anh dựng xe nhẹ nhàng đi lại gần bên. Hình như cô ấy đang khóc. Mà công viên vắng như thế này…
Hoàng Bình gọi nhỏ:
- Nguyệt Bình! Sao em ngồi đây?
Cô gái quẹt mắt ngẩng lên:
- Sao lại là anh?
- Ừ, tình cờ anh đi ngang qua đây và nhìn thấy em.
- Chứ không phải anh đi theo em à?
- Em nghĩ sao cũng được.
Hoàng Bình nghiêng đầu nhìn cô:
- Hình như em khóc! Có phải em khóc vì Đình Lâm không?
Nguyệt Bình lạnh lùng:
- Đừng nhắc đến tên anh ta, em không muốn nghe!
- Em giận Đình Lâm và em khóc, chứng tỏ em yêu anh ấy rất nhiều. Nhưng trong cơn giận của em, em có suy nghĩ không? Biết đâu…
- Em không nhìn lầm! Đình Lâm là người phản bội. Em sẽ không yêu anh ta nữa.
- Được không? Tình yêu có thể nói quên là quên, nói không yêu lá không yêu sao?
Trước khi kết tội, em phải cho ngừơi ta một sự giải thích chứ?
- Còn giải thíchh được à? Đình Lâm …
- Anh tin anh ấy. Đình Lâm không phản bội em.
- Thế tại sao … - Nguyệt Bình lắc đầu- còn em thì không tin khi chíng mắt em đã nhìn thấy.
- Những gì em nhìn thấy chưa chắc là đúng!
- Vẫy thì anh nói đi. Đình Lâm không có gì với Thẩm Hằng, tại sao anh ta lại ôm và hôn chị ta?
- Anh…
- Lúc trước em có thể tin Đình Lâm, nhưng bây giờ thì không nữa rồi. Anh ấy đã làm em bị tôn thương. Còn anh, nếu còn là bạn em thì đừng bênh vực cho anh ta nữa.
Hoàng Bình thở ra:
- Anh biết hiện tại em rất giận Đình Lâm nên không nghe anh nói đâu. Nhưng anh hy vọng trước khi quyết định điều gì em nên suy nghĩ cho kỹ để khôn ghối hận. Trên đời này tìm một người chân thật không phải dễ đâu. Có thể đây là thử thách tình yêu của hai ngươì.
- Một kềt cuộc thì đúng hơn.
- Sao lại nói thế?
- Đình Lâm là của Thẩm Hằng, bây giờ em trả lại cho cô ấy.
- Tình yêu đâu phải là món hàng mua bán, với lại dù em có trả, Đình Lâm cũng đâu chấp nhận Thẩm Hằng.
Hoàng Bình vuốt tóc Nguyệt Bình:
- Đừng giận quá mất khôn mà đánh mất tình yêu!
Nguyệt Bình im lặng. Lời của Hoàng Bình nói liệu có nên tin không. Nhưng chuyện xảy ra không thể coi như là không có. Hoàng Bình có biết đâu, lúc nhìn thấy hai người hôn nhau là cô điềng cả người. đất trời như đảo lộn dưới chân. Cảm giác bị phản bội đến bây giờ còn đầy ắp torng tim.
Cô không thể dễ dàng tha thứ cho Đình Lâm khi trái tim cô đau khổ tan nát.
Cô muốn khóc thật nhiều cho lòng thanh thản một chút, nhưhg nước mắt còn đâu nữa mà rơi.
Sự ra đi của Thanh Bình, niềm đau còn đầy ắp. Đình Lâm! Anh đã nói gì khi chúng ta còn ở Đà Lạt? Không để em đau khổ. Thế mà anh đã vội quên. Đàn ông là thế đấy, khi được rồi thì những lời hứa hẹn chỉ còn ở đầu môi.Nguyệt Bình tựnhiên cảm thấy khó chịu, cơn buồn nôn ập đến làm cô phải bụm miệng.
Hoàng Bình hoảng hốt:
- Em sao thế?
- Tự nhiên thấy lạnh lạnh, có một cảm giác khó chịu.
- Ngồi đây quá lâu bị nhiễm sương rồi đấy. Về nhà thôi, anh sẽ khám và lấy thuốc cho em.
Nguyệt Bình gắng gượng:
- Nghỉ một tí sẽ khỏi mà!
- Còn ngồi nữa hả! Không khéo ngày mai ngả bệnh cho xem.
- Càng tốt chứ sao.
- Nói gì đâu không! Có ai thích bệnh bao giờ đâu?
- Em chứ ai. Để ngày mai không phải vào công ty nhìn thấy Đình Lâm.
Hoàng Bình cốc nhẹ:
- Càng giận là càng yêu đó!
- Hừ!
- Nè, hình như em gầy đi.
- Tại nhịn ăn đó.
- Chứ không phải lo ghen?
Nguyệt Bình bặm môi:
- Nói nữa trở mặt thật đó! Lúc này không phải lúc giỡn đâu.
Cô đứng dậy đến bên xe của mình, Hoàng Bình đi theo:
- Chạy được không?
- Em đâu phải là một bệnh nhân.
Nguyệt Bình rồ máy phóng đi, Hoàng Bình í ới phía sau. Cứ thế người chạy trước người đuổi theo. Cũng may là về khuya đường vắng. Nếu không, cảnh sát giao thông chẳng buông tha.
- - - -
A´nh nắng xuyên qua khung cửa rọi vào phòng làm Hoài Trang giật mình thức giấc. Cô tung chăn ngồi dậy.
- Chết rồi, đã bảy giờ rồi! Như thế này thì trễ giờ làm cho mà coi. Tại sao Nguyệt Bình không gọi mình dậy nhỉ? Hay nhỏ ấy cũng ngủ quên?
Hoài Trang đẩy cửa chạy lên phòng bạn. Cô đập cửa:
- Nguyệt Bình!
- …
- Nguyệt Bình! Dậy đi đã trễ quá rồi.
- …
Vẫn không có tiếng trả lời. Hoài Trang lầm bầm:
- Nhỏ này ngủ gì dữ vậy?
- Nguyệt Bình!
Vừa gọi, Hoài Trang vừa đập cửa. Căn phòng trống không. Mền gối gọn gàng, chứng tỏ Nguyệt Bình đã dậy từ lâu. Vậy nhỏ ấy đi đâu nhỉ?
Hoài Trang làm loa gọi lớn:
- Nguyệt Bình!
Nhưng chỉ có âm thanh cô vọng lại. Mơ hồ, Hoài Trang có một cảm giác gi đó không ổ. Cô tìm kiếm quanh phòng. Và rồi một phong thư và một tờ giấy gấp tư để trên bàn đập vào mắt Hoài Trang, cô cầm lên:
"ĐƠN XIN NGHỈ PHÉP"
- Sao thế này?
Hoài Trang mở nhanh tở giấy:
Hoài Trang!
Mang phong thư này đến đưa tận tay Đình Lâm gìum ta nhé. Ta cảm thấy mệt mỏi nên muốn nghỉ phép ít hôm. Còn ta đi đâu thì mi không cần phải biết. Ta cần sự yên tĩnh để tìm thanh thản. Ta muốn một mình để quyết định một vấn đề quan trọng. Mi không cần phải lo lắng cho ta. Mấy ngày vắng ta nhớ tự làm thức ăn nghe. Không được nhịn đói đó.
Nguyệt Bình.
Xếp tờ giấy lại, Hoài Trang vẫn không hiểu. Sao tự nhiên Nguyệt Bình xin nghỉ phép? Không phải nhò ấy nói công việc hiện tại rất nhiều, nên dù có mệt mỏi cũng không nghỉ trong lúc này. Vậy tại sao bây giờ lại nghỉ? Cái gì "Cần dự yên tĩnh để tìm thanh thản"? Cái gì là "Một mình để quyết định một vấn đề quan trọng"? Nhỏ này đang dự tính gì vậy? Cái tính thay đổi bất chợt này đâu phải của Nguyệt Bình?
Hoài Trang nhíu mày. Cô nhớ đêm qua Nguyệt Bình về cũng trễ lắm. Vào nhà rồi khuôn mặt buồn bã mệt mỏi, chỉ dặn cô một câu: " Đình Lâm có gọi đến bảo ta đã ngủ rồi".
Hoài Trang chỉ ừ hử, bởi vì lúc đó cô cũng đang buồn ngủ. Không biết Đình Lâm có gọi đến nữa không, nhưng trước đó thì có đấy. Giọng gấp rút, Đình Lâm hỏi thăm. Hình như hai người giận nhau thì phải.
Mà Nguyệt Bình xin nghỉ phép chẳng lẽ là chuyện giận nhau của hai người? như thế thì không đơn giản rồi. Giận nhau do bất đồng ý kiến hay vì kẻ thứ ba?
Hoài Trang không dám suy đoán tiếp. Đến công ty gặp Đình Lâm thì sẽ rõ thôi.
Trở về phòng mình, công việc sửa soạn đối với Hoài Trang hôm nay nhanh hơn thường ngày, vì lá thư xin nghỉ phép của Nguyệt Bình.
Chưa kịp dắt xe ra ngoài thì điện thoại di động lại run liên tục, buộc Hoài Trang phải cầm tay nghe.
- Alô!
- Hoài Trang! Điện thoại của Nguyệt Bình bị làm sao mà không gọi được?- Giọng Thiên Ý vang lên trong máy.
- Chắc nhỏ ấy tắt máy rồi đấy.
- Sao vậy?
- Ai mà biết!
- Trời! Vậy ở chung nhà chi.
- Bộ ở chung nhà là cần phải biết sao?
- Ơ … nhỏ này! Giận ai mà nói chuyện ngang ngang thế? Cho ta gặp Nguyệt Bình tí đi!
- Không có ở đây.
- Nhỏ ấy đâu?
- Nghỉ phép rồi!
- Không đùa chứ?
- Ta chuẩn bị đến công ty vì lá đơn nghỉ phép của Nguyệt Bình. Còn muốn biết tại sao Nguyệt Bình nghĩ phép thì gặp Đình Lâm sẽ rõ.
Thiên Ý thắc mắc:
- Nguyệt Bình nghỉ phép liên quan đến anh Hai à?
- Co lẽ vậy?
- Tại sao chứ?
- Đe^m qua Nguyệt Bình ra ngoài, lúc về thì lạ lắm. Ta đang buồn ngủ nên không hỏi được gì. Sáng ra thì thấy lá đơn xin nghỉ phép, còn Nguyệt Bình thì không thấy đâu cả. Ta đoán chắc hai người gây nhau.
- Ừ, đêm qua anh Hai ta cũng về khuya lắm, mà cứ bấm điện thoại liên tục.
- Nguyệt Bình có chịu nghe máy đâu. Vụ giận hờn đến người trong cuộc phải xin nghỉ phép chắc là chuyện không nhỏ rồi. Thôi, vào công ty cùng gặp nhau đi.
- Ừ.
- Mi thật không biết Nguyệt Bình đi đâu sao?
- Chưa nghĩ ra. Nhưng chắc chắn nhỏ ấy cần một nơi yên tĩnh.
Hoài Trang tắt máy, cô đẩy xe ra trong tâm trạng đầy lo lắng. Chuyện của Thanh Bình, nhỏ ấy còn không trốn tránh mọi người như thế mà….
Không hẹn mà cả Đình Lâm, Hoài Trang và Thiên Ý cùng gặp nhau ở cổng công ty. Ba người nhìn nhau, trong đầu mỗi người một suy nghĩ. Xong, Đình Lâm nói:
- Chúng ta sang quán cà phê bên kia đường uống nước đi!
Cần phải biết chuyện gì đang sảy ra giữa Nguyệt Bình và Đình Lâm. Không buồn chào cả người bảo vệ, Hoài Trang và Thiên Ý quay xe trở ra..
Quán cà phê Phượng Hồng buổi sáng khá đông khách, Đình Lâm tìm một cái bàn độc lập.
Anh kéo ghế:
- Hai đứa uống gì?
Hoài Trang trả lời:
- Cà phê! Bọn em cần tỉnh táo để nghe hết câu chuyện của anh.
Đình Lâm ra dấu cho người phục vụ gọi ba ly cà phê. Anh lục túi tìm cho mình điếu thuốc, hình như trong anh có một sự căng thẳng nào đó.
Thiên Ý nhíu mày:
- Đêm qua anh không ngủ à?
- Có! Nhưng không được ngon giấc.
Hoài Trang hỏi:
- Anh đang lo lắng chuyện gì? Có phải Nguyệt Bình không?
- Co^ ấy giận tôi.
- Thế anh đã biết chuyện gì đã xảy ra chưa?
Đình Lâm lắc nhẹ:
- Tối qua không liên lạc được với Nguyệt Bình, anh như ngồi trên đống lửa, chỉ mong trời mau sáng để gặp cô ấy thôi. Nhưng khi đến công ty chỉ thấy Hoài Trang, anh nghĩ …
Hoài Trang đặt phong thư lên bàn:
- Anh xem đi!
Đình Lâm cầm lên:
- "Đơn xin nghỉ phép". Của ai? Tại sao cô ấy xin nghỉ phép?
- Tại sao anh biết rõ hơn bọn em mà!
Đình Lâm vò đầu:
- Đúng là chuyện không đơn giản thật rồi.
Thiên Ý lên tiếng:
- Anh Hai nói đi! Mọi việc như thế nào? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì sao đến nỗi Nguyệt Bình phải xin nghỉ phép? Có phải anh đã làm tổn thương nhỏ ấy không? Nguyệt Bình không phải là một đứa tuỳ tiện muốn nghỉ là nghỉ muốn làm là làm.
- …
Hoài Trang đặt thêm một mảnh giấy lên bàn:
- Hai người xem đi!
Thiên Ý giành lấy, cô lướt nhanh qua những dòng chữ rồi đưa cho Đình Lâm:
- Anh Hai! Nguyên nhân Nguyệt Bình xin nghỉ việc là anh đấy. Nhưng bọn em muốn biết anh đã gây ra lỗi lầm gì? Nguyệt Bình cần sự yên tĩnh một mình có lẽ nhỏ ấy đang bị "sốc". Với bản tính cứng rắn của Nguyệt Bình, điều làm nhỏ ấy né tránh chỉ có thể là vần đề tình cảm thôi.
Cô níu tay Đình Lâm:
- Anh Hai! Sự im lặng không giải quyết được vấn đề gì đâu.
Đình Lâm thở ra:
- Nguyệt Bình hiểu lầm anh. Bây giờ cô ấy xin nghỉ phép, đi đâu, ở đâu anh cũng không biết, mà có giải thích, cô ấy cũng không chịu hiểu cho anh đâu.
Hoài Trang bênh vực:
- Nguyệt Bình không phải là một đứa hồ đồ. Trừ khi chuyện của anh rất nghiêm trọng nên nhỏ ấy không thể tha thứ.
Thiên Ý và Hoài Trang cùng nhìn Đình Lâm:
- Chuyên liên quan đến Thẩm Hằng phải không? Nếu đúng, để bọn này tìm chị ta giải quyết giùm cho.
- Đêm qua Thẩm Hằng hẹn anh uống nước, cô ấy nói muốn giã từ anh để lên đường sang Pháp tu nghiệp. Anh không nghĩ gì ngoài tình bạn nên đã đến quán "Hương thời gian". Anh đâu biết Thẩm Hằng bày trò gì, cô ấy khóc lóc rồi sau đó ôm chầm lấy anh, và còn … hôn anh nữa.
Thiên Ý và Hoài Trang đồng thanh:
- Hôn?
Đình Lâm lúng túng:
- Có gì lạ lùng đâu?
- Nhưng với Nguyệt Bình là sự phản bội đó.
- Anh biết. Có lẽ Nguyệt Bình đã vô tình nhìn thấy cảnh tượng đó nên cô ấy giận dữ, tưởng là anh đã phản bội. Không sai cũng như đã sai, bây giờ anh không biết phải làm gì nữa. Anh … Anh thấy bản thân mình tệ quá.
- Giờ mới biết sao? ai biểu đèo bồng nhiều cô chi.
- Nhưng anh chỉ yêu một mình Nguyệt Bình.
Thiên Ý tức tối:
- Thẩm Hằng này quá đáng thật đó! Chị ta không được tình yêu của Đình Lâm thì chị ta không cam tâm. Mà anh cũng lạ nữa, tại sao lại đi tin chị ta chứ? Năm lần bảy lượt, Thẩm Hằng tìm cách tách rời anh và Nguyệt Bình ra, thậm chí còn làm tổn thương nhún Nguyệt Bình, anh không nhớ sao? Thật, lần này em không mắng chị ta, em không hả giận mà!
Hoài Trang mím môi:
- Thẩm Hằng là một người phụ nữ tâm địa sâu độc, không xứng đáng là một bác sĩ chút nào. Tốt hơn hết đừng để em gặp Thẩm Hằng, nếu không, em không tha thứ cho chị ta đâu. Làm Nguyệt Bình đâu khổ!
Thiên Ý đùng đùng đứng lên:
- Đúng là không thể chịu được!
Hoài Trang níu lại:
- Mi đi đâu thế?
- Tim Thẩm Hằng, mắng chị ta một trận cho đỡ tức. Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt u buồn, đau khổ và những giọt nước mắt của Nguyệt Bình là ta không thể chịu được.
- Mi đừng nóng tính nữa mà! Ở đây là quán nước đó!.
Đình Lâm kéo tay em gái:
- Ngồi xuống đi em. Chuyện không muốn cũng đã xảy ra rồi. Bây giờ hãy tìm cách xem Nguyệt Bình đã đi đâu. Cuộc sống của anh không thể thiếu cô ấy.
Thiên Ý hậm hực ngồi xuống ghế, đúng lúc người phục vụ mang nước ra. Cô xẵng giọng:
- Có ba ly cà phê cũng lâu nữa. Sao không để chiều hãy mang ra luôn!
- Xin lỗi cô! Tại quán đông khách quá.
- Hứ!
Thiên Ý bưng ly cà phê lên uống một hơi. Hoài Trang nhìn bạn:
- Có ngon không?
- Ngon cái con khỉ?
- Xem tính nóng như lửa của mi kìa, làm trung tâm chú ý cho người khác!
- Nhưng ta tức quá mà, nghe nhắc đến tên Thẩm Hằng là máu nóng của ta nổi lên.
- Chuyện giận hờn của Nguyệt Bình và anh Đình Lâm bây giờ cũng đã rõ nguyên nhân.
Việc trước tiên cần làm là tìm cách giải hoà cho hai người chứ đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa.
Hoài Trang hất mặt:
- Mi nhìn anh Đình Lâm kìa, anh ấy cũng khổ sở lắm rồi.
- Để anh ấy nếm mùi đau khổ cho anh ấy biết. Ai biểu anh ấy đèo bồng.
- Thú thật, lúc đọc mấy chữ của Nguyệt Bình, ta giận anh Đình Lâm lắm, đến bây giờ cũng chưa giảm nữa nè. Ta vẫn hy vọng những gì anh Đình Lâm nói là đúng, để khi đối diện với Nguyệt Bình không phải khó xử. Hai người không phải xa nhau đau khổ, anh ấy còn có cơ hội hàn gắn. Nguyệt Bình không bị tổn thương.
Thiên Ý hỏi:
- Thế mi có biết Nguyệt Bình đi đâu không?
- Ta vẫn chưa nghĩ ra. Nguyệt Bình chắc có lẽ đi xa, bởi vì nhỏ ấy mang hết cả quần áo theo.
- Tại sao phải lẫn tránh như thế chứ?
- Mi không hiểu sao? Nguyệt Bình nghĩ mình là kẻ thứ ba xen giữa Đình Lâm và Thẩm Hằng, nên chọn sự ra đi đau khổ để trả họ về với nhau. Nguyệt Bình nghĩ Đình Lâm đang lừa dối nhỏ ấy.
Thiên Ý nhìn anh trai như một tội đồ:
- Anh nghe rồi chưa? Bảy năm truớc, anh đưa Thẩm Hằng về nhà chơi, em đã không đồng ý rồi, dì Mỹ Ái cũng thế. Tính cách chị ta không hợp với gia đình chúng ta. Bảy năm sau, em tưởng anh đã cắt đứt rồi chứ. Ai dè vẫn lưu luyến, rồi thêm một mối tình để cho rắc rối. Nói thật, em cầu mong Nguyệt Bình giận anh luôn đi. Chứ yêu anh mà hồi hộp từng ngày, cái đó còn khổ hơn.
Đình Lâm kêu lên:
- Sao em ác thế? Tại Thẩm Hằng bày trò chứ đâu phải tại anh lưu luyến cô ấy. Mà thẳn thắng qúa thì Thẩm Hằng bị tổn thương, dù sao …
- Chị ta cũng đã chờ đợi anh hơn bảy năm phải không? Anh thà để Nguyệt Bình bị tổn thương chứ không để Thẩm Hằng bị tổn thương. Thế anh có biết Nguyệt Bình đang đau khổ, đang thất vọng không? Nhỏ ấy trầm tính, ít nói, âm thầm bỏ đi. Nếu là em hả, em không tha thứ cho người phản bội như anh đâu. Em sẽ cho Thẩm Hằng vài cái tát tay cho thức tỉnh. Hứ…
- Em mắng anh, em trách anh như thế nào cũng được. Việc trước tiên phải có cách tìm ra Nguyệt Bình. Anh phải đưa cô ấy về bên anh.
- Anh không dứt khoát được Thẩm Hằng thì tìm làm gì?
Hoài Trang cũng nói:
- Phải đó anh Đình Lâm. Anh thật sự cần Nguyệt Bình thì anh phải bảo vệ nó. Anh có biết nhỏ ấy luôn miệng nói với em, tình yêu của hai người sẽ mãi mãi đẹp. Nguyệt Bình không còn ai ngoài chúng ta đâu. Nếu anh cứ làm cho nhỏ ấy khổ, thì em không biết sẽ ra sao.
- Thế hai đứa có biết bọn anh không thể rời xa nhau không? Lòng anh ray rức lắm chứ khi để người anh yêu phải rơi lệ. Nguyệt Bình đã bất chấp tất cả để yêu anh, người đàn ông có một đời vợ, tại sao anh phải làm cho cô ấy đau khổ? Anh yêu cô ấy rất nhiều. Bây giờ anh cần sự giúp đỡ của hai em, nghĩ xem cô ấy đang ở đâu. Nếu anh chưa biết được tin của Nguyệt Bình thì anh không thể lo cho công việc được.
Thiên Ý nhăn trán:
- Là bạn thân mấy năm nay, đâu phải chuyện gì của Nguyệt Bình bọn em cũng biết hết được đâu. Nhỏ ấy là người sống nội tâm, lại kín miệng. Đôi khi có những chuyện bọn em tra gạn dữ lắm, nhỏ ấy mới chịu nói.
- vậy hại đứa không nghĩ ra chổ Nguyệt Bình đến à?
Hoài Trang từ tốn:
- Không phải là không có. Nhưng … anh phải giải quyết xong chuyện của Thẩm Hằng đi, bọn em mới nói.
Cô nheo mắt với Thiên Ý:
- Ta nghĩ mi cũng đoán ra.
Thiên Ý cười:
- OK.
Đình Lâm cầu cứu em gái:
- Thiên Ý …
Cô quay ngang:
- Em sẽ không nói nếu chuyện của anh và Thẩm Hằng chưa xong.
- Nhưng anh không thể làm việc khi không tìm ra được Nguyệt Bình.
- Chuyện đó là của anh! nói tóm lại, Thẩm Hằng cỏn gây khó dễ cho Nguyệt Bình ngày nào thì ngày đó anh không thể gặp Nguyệt Bình. Coi chừng bọn em tìm người yêu khác cho nhỏ ấy đấy.
- Không được!
- Anh chờ xem!
Hoài Trang cùng Thiên Ý đứng lên:
- Bọn em về công ty trước đây.
- Nè …
Nhưng họ đã ra ngoài, bỏ lại Đình Lâm lộn xộn với nhiều suy nghĩ. Có ai biết trái tim anh cũng đang se thắt.
Đình Lâm đi lâu rồi mà Thẩm Hằng vẫn ngồi đó, cô như người từ trong cõi mộng đi ra.
Anh ấy nói gì vậy? Một sự dứt khoác từ phía anh. cuối cùng cô cũng là người bại trận. Sự chờ đợi bảy năm đâu có ý nghĩa gì? Một tình cảm đơn phương mà cô nuôi hy vọng giờ cũng chỉ có mình cô. Yêu một mình rồi đau khổ một mình.
Thẩm Hằng cười đau khổ. Là thế đấy! Một cuộc gặp gỡ dứt khoác giữa hai nguuời không có kẻ thứ ba. Câu chuyện của hai người vẫn còn văng vẳng…
- Anh khuyên em nên dứt khoát trò chơi của mình đi Thẩm Hằng.
- Anh nói gì? Trò chơi?
- Phải! Trò chơi làm người khác tổn thương ấy.
- Tình cảm mà anh nói là trò chơi à?
- Anh không xem thường tình cảm của em. Nhưng với Nguyệt Bình, em đã làm cho cô ấy bị tổn thương. Em cũn biết Nguyệt Bình và anh yêu nhau, và anh không muốn cô ấy đau khổ.
- Thế còn em thì sao? Bảy năm qua không đáng cho anh có một chút tình cảm sao?
- Giữa hai chúng ta, nói đúng hơn là đối với anh, em mãi mãi chỉ là một người bạn. Trái tim anh đã thuộc về Nguyệt Bình.
Dù đã biết, đã nghe từ miệng Đình Lâm nói điều này, nhưng không lần nào Thẩm Hằng không đau đớn.
Cô đã làm bao nhiêu chuyện, thậm chí còn buộc Nguyệt Bình xa Đình Lâm, vặn óc suy nghĩ bao nhiêu là mưu kế, muốn Nguyệt Bình tổn thương đau khổ, căm hận Đình Lâm. Thế nhưng cho đến phút này, người đau khổ vẫn là cô. Người thất bại vẫn là cô? Tại sao thế?
Thẩm Hằng ngẩng lên:
- Đình Lâm …
- Nghe anh nói một lần nữa đây! Anh sẽ không truy cứu việc em đã làm cho Nguyệt Bình hiểu lầm hôm ở quán cà phê "Hương thời gian". Nếu cứ còn tiếp diễn những trò đó nữa thì anh sẽ không tha thứ cho em đâu. Em tưởng em chiến thắng khi Nguyệt Bình giận anh rồi đau khổ sao? Em lầm rồi! Em càng hành động, tình bạn của chúng ta càng xa, mà tình cảm của anh và Nguyệt Bình không thay đổi được. Cho dù cô ấy có giận có chia tay với anh thì anh vẫn yêu cô ấy.
Thẩm Hằng khóc:
- Anh tàn nhẫn đến như thế ư?
- Đáng lý ra anh không nên nói những lời như vậy. Nhưng chính em, em đã buộc anh nói. Em làm cho anh coi thường em đó, Thẩm Hằng ạ. Em là một bác sĩ có lương tâm, đạo đức nghề nghiệp. Tại sao lương tâm đạo đức làm người của em không có. Em muốn người ta đau khổ em mới hài lòng sao?
- Anh Đình Lâm … - Thẩm Hằng nấc lên, cô gục vào hai tay- Em yêu anh, em cũng có lỗi ư? Em muốn giành lại người em yêu thì bị coi là không có lương tâm, đạo đức sao?
- Trong tình yêu em không có lỗi. Nhưng hành động của em làm cho người ta ghê sợ. Thẩm Hằng của những năm trước đây đâu phải như bây giờ.
- Bởi lúc đó tình yêu của em đâu có ai tranh giành. Em dệt bao nhiêu mộng có bao nhiêu mơ ước. Để rồi bây giờ mộng không thành, ước mơ cũng xa xôi. Em không cam tâm, khi nhìn thấy người hạnh phúc bên anh không phải là em.
- Thẩm Hằng! Coi như anh van xin em có được không? Đừng gây đau khổ cho Nguyệt Bình nữa, như thế em mới giải thoát được cho mình.
- Cầu chúc hạnh phúc cho người em yêu chứ gì? Em không làm được! Em không làm được!
Thẩm Hằng ôm đầu la lên. Đình Lâm đùng đùng bỏ đi và cô ngồi một mình.
Tình yêu đã hết. Tình bạn cũng không còn sao? Đình Lâm, Hoàng Bình, những người đàn ông cô quen biết không ai hiểu nỗi đau khổ của cô.
Hoàng Bình khuyên cô bắt đầu lại, Đình Lâm chấm dứt tình cảm. Tự nhiên Thẩm Hằng thấy mình cô đơn lạc lõng. Cô đang cần một ai đó an ủi, dìu cô đứng dậy.
Mà có ai chứ? Thẩm Hằng cười cay đắng. Ai còn dám ở gần bên cô nữa khi cô là một người không đạo đức, lương tâm. Ôi! Cô đã hiểu chưa cho cái giá phải trả cho những hành động của mình. Rồi đây cô phải đối diện với thực tế kia ra sao? Tranh giành không được gì mà còn bị rẻ khinh…
Thẩm Hằng ôm mặt:
- Không còn gì nữa rồi!
- Ai nói không còn chứ?
Thẩm Hằng thẫn thờ:
- Là anh hả Hoàng Bình?
- Tuy tình yêu không còn được như ý muốn. Nhưng em vẫn còn tình bạn của anh, của Đình Lâm.
- Anh đang mỉa mai em đó ư?
- Không đâu! Đình Lâm có giận em nhưng không vì thế mà chối bỏ tình bạn. Còn anh, tuy không hài lòng về cách làm của em thật, nhưng với anh em vẫn là người bạn tốt.
- Cám ơn anh, Hoàng Bình.
Hoàng Bình ôm vai Thẩm Hằng:
- Hãy khóc đi và chỉ khóc một lần này thôi. Anh không muốn thấy giọt nước mắt em rơi vì đau khổ nữa. Mọi chuyện đã qua, cố bắt đầu lại.
- Em không muốn bắt đầu nào khác.
- Thẩm Hằng …
Cô nhìn anh:
- Tại sao lúc đó em không yêu anh nhỉ? Biết đâu chúng ta hạnh phúc bên nhau, không phải đau khổ.
- Ngày mai ra sao nào ai biết đuợc. Có lẽ em và anh không trói buột phải đau khổ một lần.
- Nhưng anh còn có người để an ủi, em thì không. Đình Lâm là sự lựa chọn của em. Không có anh ấy, với em tình yêu không còn ý nghĩa. Có lẽ em sẽ đi torng chuyến tu nghiệp sắp tới.
- Chọn sự ra đi để tìm quên à? Liệu em có làm được không?
- Còn hơn phải nhìn thấy người ta hạnh phúc bên nhau. Không phải anh đã nói, em nên có một bắt đầu mới sao? Em hy vọng thời gian là liều thuốc tốt nhất để em quên một tình yêu đầy đau khổ. Bảy năm, tình yêu không dễ quên, nhưng em sẽ cố gắng.
Thẩm Hằng hỏi:
- Hoàng Bình này!
Em nói đi!
- Nguyệt Bình có gì hơn em mà tại sao Đình Lâm chọn Nguyệt Bình và anh cũng yêu cô ấy?
- Tình yêu thì không thể so sánh ai hơn ai. Đó là tiếng nói của con tim Thẩm Hằng ạ. Có lẽ
anh và em đã yêu sao đối tượng. Mà sai thì sửa lại.
Thẩm Hằng cười gượng:
- Anh nói chuyện khôi hài quá!
- Nhưng em đã thấy đỡ hơn chưa?
- Một chút.
- Vậy không còn trầm trọng rồi. Lúc nãy nhìn thấy em, anh cứ nghĩ em sẽ chịu đựng không nổi.
- Nguyệt Bình chịu đựng được, tại sao em thì không?
- Còn cà nanh nữa!
- Sống trên đời không ganh đua, tranh giành sao gọi là cuộc sống.
- Nhưng mỗi người đều có suy nghĩ và định hướng khác nhau, cuộc sống cũng khác
nhau…
Hoàng Bình nheo mắt:
- Nếu em so sánh với Nguyệt Bình thì em thua cô ấy đấy!
- Thì em đã thua cô ấy rồi còn gì.
- ANh đùa thôi, đừng có giận nghe!
- Giận làm gì nữa! Bộ em không biết sợ không còn người bạn nào sao?
- Cái cô này!
Thẩm Hằng nghiêng đầu:
- Anh yêu Hoài Trang chứ?
- Anh không biết!
- Thế còn Thiên Ý? Vẫn còn hai cô gái xinh đẹp để anh lựa chọn đấy.
- Em làm như …
- Nếu anh chọn Thiên Ý, anh sẽ trở thành em rể của tổng giám đốc công ty tài chính Đông Á rồi còn gì.
- Em tuuởng anh là ai mà nói vậy?
- Thì là bác sĩ Hoàng Bình. À em quên! Nếu anh thích sự giàu sang thì anh đâu có yêu Nguyệt Bình. Làm thế nào bây giờ nhỉ? Anh không biết chọn ai sau một tình yêu không thành, hay là để em chọn cho. Hoài Trang đi nhé, cô ấy có cảm tình với anh!
Hoàng Bình bực mình:
- Đừng đùa quá trớn nghe chưa! Nếu biết em không đau khổ thì anh đâu có đến đây an ủi. Thật là phí thời gian!
- Anh …. Anh biến đi!
- Gì mà nóng như lửa thế bác sĩ Thẩm Hằng? Lúc em giận dữ trông em cũng giống sư tử lắm.
- Hoàng Bình! Anh …. Anh…
- Thật đáng ghét chứ gì? Câu này luôn ở đầu môi em mà.
- Hừ.
Hoàng Bình hạ giọng:
- Thôi, đùa với nhau như thế đủ rồi!
- Em không có đùa.
- Vậy giận thiệt đó hả?
- Ừ.
- Không hối hận?
- Không.
- Được rồi. Tính anh thì không thích năn nỉ ai.
Hoàng Bình đứng lên
- Anh về đây!
Thẩm Hằng hét:
- Đứng lại!
- Trời!
- Anh đứng lại đó cho em!
- Nè! Thẩm Hằng! Chúng ta không phải là người yêu của nhau đâu.
- Hoàng Bình!
- Gì?
- Anh về thì em về bằng cách nào? Em đâu có đi xe đến đây, với lại đang đói bụng nữa.
Hoàng Bình quay lại:
- Hả!
- Anh chở em đi ăn rồi đưa em về nhà giùm.
Thẩm Hằng thản nhiên:
- Lúc nãy mãi gây với Đình Lâm nên em không có cảm giác đói. Bây giờ …
Hoàng Bình xua tay:
- Thôi, anh sợ em luôn đó. Chỉ đói bụng thôi mà làm anh hoảng cả hồn. Nãy giờ torng quán này người ta đang xì xào tưởng anh và em đang gây nhau đó.
- Mặc kệ người ta đi! Bây giờ anh có đi không? Một lần này thôi không còn lần khác nữa đâu.
- Nói lung tung gì nữa đó?
- Không đúng à? Ngày đi tu nghiệp cũng đâu còn xa. Em cần có thời gian để chuẩn bị nữa mà.
Hoàng Bình nghiêm trang:
- Em đi thật sao?
- Ừm. Nếu em không đi thì phụ lòng anh. Em nên cám ơn anh mới đúng. Vì đó là cơ hội tốt cho em. Có thêm kiến thức cho nghề nghiệp của mình và còn có thể bắt đầu cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
- Thẩm Hằng à …
- Em không thích anh ngập ngừng như thế đâu. Em đi, anh cũng không phải khó xử giữa những tình bạn.
- Ý của anh lúc đề cử em đi tu nghiệp không phải vậy.
- Em hiểu chứ. Em đi mang theo trái tim tan nát. Nhưng anh yên tâm! Em sẽ không sao cả. Quên thì không dễ gì quên rồi đó. Đình Lâm, anh ấy sẽ mãi mãi ở trong trái tim em.
Hoàng Bình vuốt tóc cô bạn gái một cách thân thiện:
- Anh vẫn muốn em là một Thẩm Hằng của bảy năm trước đáng yêu dễ thương, dù có xảy ra chuyện gì.
Thẩm Hằng đẩy Hoàng Bình:
- Đừng ru em hoài như thế chứ! Hoàng Bình, em đói bụng lắm rồi nè!
- Ờ, anh quên. Chúng ta đi chứ!
Trời hừng sáng. Tiếng chim hót véo von ngoài đường đánh thức Nguyệt Bình. Cô uể oải ngồi dậy xếp chăn mền.
Không hiểu sao từ ngày về đến bây giờ, cô mệt mỏi luôn, nằm thì cứ muốn nằm lì, làm thì không muốn làm gì hết. Đã thế còn nôn mữa nữa. Không lẽ … Nguyệt Bình lắc đầu không muốn suy nghĩ điều không nên nghĩ.
Nguyệt Bình đẩy cửa phòng đi ra. Trước bàn thờ ba mẹ và Thanh Bình, bà dì đang thắp nhang. Cô gọi nhỏ:
- Dì Năm.
- Ủa! Nguyệt Bình! Sao con dậy sớm thế? Không ngủ thêm một chút nữa đi. Sức khoẻ con không được tốt thì con phải nghỉ ngơi.
Nguyệt Bình lắc đầu:
- Mấy ngày về đây chỉ ăn với ngủ chẳng làm gì cả. Ngủ đến bụp con mắt luôn rồi nè, dì thấy không?
- Ở thành phố con lo làm việc, chẳng mấy khi được về đây. Mà về thì phải nghỉ ngơi chứ.
- Dì không cho con đụng vào việc gì cả, như thế cũng dễ bệnh lắm đó. À, dì ơi! Ngày nào con cũng thấy dì thức sớm cả. Có công việc gì làm đâu.
- Quen rồi con ạ. Ơ quê thức sớm để ra đồng. Còn những người già như dì thì ngủ được bao nhiêu. Một đêm ba bốn tiếng đồng hồ là nhiều lắm.
- Như thế sao chịu nổi. Dì biết không? Ở thành phố, bảy giờ cũng chưa có nhà nào mở cửa.
- Họ lao động bằng trí óc theo thời gian quy định. Còn việc đồng án làm chưa xong thì chưa nghỉ.
Đang nói, dì Năm chợt hỏi:
- Về đây lâu, ông chủ của con có làm khó không?
- Con xin nghỉ phép mà. Mà không chừng con xin nghỉ luôn nữa.
- Sao vậy? Ông chủ không tốt à?
- Không phải! Tự nhiên con muốn về đây ở với dì, phụ dì chăm sóc mộ cha mẹ và em trai con. Sống ở thành phố đua chen, con thấy mệt mỏi quá.
- Cũng phải! Cuộc sống đua chen, con người có lúc nào được thư thái đâu.
Dì Năm nhìn Nguyệt Bình:
- Con ốm đi nhiều và xanh xao quá. Cố gắng mà ăn uống cho đầy đủ. Bây giờ một mình con phải tự chăm sóc con thôi. Thanh Bình ra đi, nó đã yên phận rồi. Nhìn thấy con như thê này, cha mẹ con nơi suối vàng đau lòng lắm.
- Dì Năm …- Nguyệt Bình ôm lấy bà. Con buồn và cô đơn lắm dì ơi.
- Cố gắng lên con ạ! Cuộc đời không từ chối chúng ta trừ khi chúng ta từ chối nó. sống ở thành phố, lúc nào buồn thì cứ về đây với dì. Đêm nào dì cũng thắp nhang cho cha mẹ con và Thanh Bình, mong họ phù hộ cho con.
- Dì ơi …
- Đừng khóc nữa chứ con gái! Nguyệt Bình của dì cứng rắn và bả lĩnh lắm.
Dì Năm vuốt tóc Nguyệt Bình:
- Hôm con về, dì tưởng con nhớ nhà và về lo một trăm ngày cho Thanh Bình. Nhưng ngoài chuyện đó ra, con còn một vấn đề đau lòng nào khác mới về đây phải không?
- Con …
- Dì biết! Có phải liên quan đến vấn đề tình cảm không? Tháng trước con gọi cho dì, nói một trăm ngày của Thanh Bình cùng về với con còn có mấy người bạn nữa. Giờ thấy con về một mình khuôn mặt u buồn, dì cũng có thể đoán ra.
- Con xin lỗi dì Năm.
- Khờ quá! Dì có trách con gì đâu. Dì lo cho con mà non nớt trong tình cảm rồi bị người ta gạt gẫm thôi.
- Anh ấy không gạt con, nhưng anh ấy làm con bị tổn thương.
Rồi Nguyệt Bình tựa vai dì Năm nói hết lên nỗi lòng của mình. Cô thút thít:
- Dì thấy rồi đó, làm sao con không giận cho được.
- Giận rồi đau khổ về đây khóc thầm một mình?
- Dì Năm ….
- Con bị cô gái kia làm cho đau khổ chứ không phải Đình Lâm. Mà con đau khổ thì cô ta đã thành công.
Nguyệt Bình mở to mắt:
- Sao vậy dì?
- Đình Lâm yêu con và cần con đến như thế, nó không ngu đến nỗi phải làm con đau khổ rồi bỏ đi. Mà nếu Đình Lâm yêu cô gái kia thì đâu đợi đến bảy năm sau mới chọn con. Như con đã nói, Đình Lâm luôn bênh vực con trước mặt cô gái kia thì chứng tỏ nó không hài lòng. Những gì mà con đã nhìn thấy có thể do cô gái kia sắp đặt thì sao. con có từng suy nghĩ như thế không?
- Có chứ. Nhưng mà ….
- Thôi đi, những gì nhìn thấy cũng chưa chắc chắn là đúng đâu.
- Dì! Sao dì nói chuyện giống Hoàng Bình quá vậy?
- Hoàng Bình nào?
- Anh ấy là bạn của con.
- Và cũng là người đã từ yêu con, có phải không?
- Sao dì hỏi như vậy?
- Bởi vì ít có người đàn ông nào đơn giản chỉ là bạn của một người con gái xinh đẹp như con.
- Ôi! Dì lại ngạo con nữa rồi.
Dì Năm nghiêm trang:
- Nguyệt Bình này! Đừng bận tâm đến cô gái đẹp nào đó với Đình Lâm nữa. Cũng đừng cho Đình Lâm phản bội con mà đau khổ. Dì nghĩ bây giờ nó đang sốt ruột vì không biết con ở đâu. Trừng phạt như thế đủ rồi, hãy vị tha một chút để có được tình yêu tốt đẹp!
- Con không thể xem như không có chuyện gì xảy ra được dì à. Trừ khi anh ấy tìm xuống đây xin lỗi con.
- Con làm càng căng thì cả hai cùng đau khổ, mà bản thân con cũng không sung sướng gì. Nghe dì đi con!
Nguyệt Bình ngẫm nghĩ:
- Thôi được, nếu anh ấy xuống đây. Bằng không, con chẳng thèm lên thành phố nữa. Cái ghế trợ lý công ty tài chính Đông Á, con cũng chẳng thèm.
Dì Năm điểm ngón tay:
- Là do con nói đó nghe! Nó xuống tới đây mà làm eo thì biết tay dì.
Nguyệt Bình xụ mặt:
- Ơ, sao bây giờ dì bênh anh ấy chứ?
- Bởi vì theo cảm giác của dì, Đình Lâm là một người đàn ông tốt. Dì tin cha mẹ con và em trai con nơi suối vàng cũng ủng hộ Đình Lâm.
Nguyệt Bình nhìn lên bàn thờ cha mẹ và Thanh Bình, quyện theo khói nhang. Hình như họ đang mỉm cười và đồng tình với lời nói của dì Năm.
Ai cũng bảo Đình Lâm là người đàn ông tốt. Nguyệt Bình đặt tay lên bụng mình. Và anh ấy cũng là người cha tốt có phải không?
Dì Năm ngắm Nguyệt Bình:
- Hôm nay dì thấy con lạ lắm.
Nguyệt Bình cuống quít, cô sợ dì Năm phát hiện ra thêm điều dì đó thì nguy nên cúi mặt:
- Lạ là sao hở dì? Con thấy hôm nay khoẻ hơn mọi ngày đấy.
- Còn buồn nôn nữa không?
Nguyệt Bình nói dối:
- Thuốc hôm qua mua uống đã đỡ hơn. Chắc là bao tử có vấn đề thôi.
Cô đánh trống lãng:
- Hôm nay ăn nghe dì?
- Ừm. Cá lóc nấu canh chua nhé?
- Món khoái khẩu của con mà. Dì cho con đi chợ với nhé.
Dì Năm xua tay:
- Thôi đi, không được khoẻ thì ở nhà nghỉ đi, một mình dì đi được rồi.
- Nhưng con muốn ra chợ. Lâu lắm rồi con không được đi chợ quê.
- Muốn đi thì ngày mai đi. Một trăm ngày của Thanh Bình, dì sợ không có người đi chợ đó.
Bà ra sau lấy giỏ:
- Dì đi đây! Ở nhà không được ra mộ Thanh Bình ngồi khóc nữa đó!
- Dì nhớ mua bánh canh đường cho con nghe dì.
- Ừ.
Nhìn theo dáng dì Năm, Nguyệt Bình thấy thương dì làm sao. Tuy không phải ruột rà máu mủ nhưng dì Năm đã thương Nguyệt Bình như con ruột của mình.
Dì không chồng, không con, chỉ là người hàng xóm mà thôi. Từ khi cha mẹ cô mất, nhờ dì mà chị em cô không cảm thấy cô đơn. Những năm cô học thành phố, một tay dì chăm sóc cho Thanh Bình. Rồi khi Thanh Bình ra đi, cũng một tay dì hương khói, dì trông chừng cho căn nhà bớt lạnh lẽo.
Nguyệt Bình thương dì năm như mẹ. Cũng như lúc này đây, cô cảm thấy bớt cô đơn và đau khổ khi có dì bên cạnh.
Người thân không còn ai để nương tựa, Nguyệt Bình hứa với lòng sẽ chăm sóc dì lúc tuổi già sức yếu, thương dì sẽ không làm cho dì buồn.
Nguyệt Bình nhìn căn nhà đơn sơ của gia đình mà lòng đau nhói. Nguyện ước của Thanh Bình, cô vẫn chưa thực hiện được. Cô đã hứa gì trước vong linh của người em trai quá cố. Thế mà vì chữ tình cô đã làm cho mình khổ đau. Nguyệt Bình ơi, mi có xứng đán không chứ?
Đến trước bàn thờ của cha mẹ và em trai, Nguyệt Bình khấn:
- Con xin lỗi cha mẹ, chị xin lỗi em Thanh Bình ạ! Xin mọi người tha lỗi cho con. Nguyệt Bình đã sai rồi, đáng lý ra Nguyệt Bình đã không nên như vậy. Nguyệt Bình không nên làm khổ mình. Nguyệt Bình phải sống thật tốt để không phụ lòng mọi người.
Cô đưa tay lên sờ khung ảnh của Thanh Bình. Em trai của chị! Thế là đã hơn ba tháng em rời xa vòng tay của chị rồi. Chị không quên ước mơ của em, cũng không quên những gì chị đã hứa. Thời gian qua, có lẽ chị đã không làm tốt. Bây giờ chị sẽ làm tốt hơn, hảy tin chị.
Thanh Bình, em đã gặp cha mẹ chưa? Thay chị chăm sóc cha mẹ thật tốt em nhé. Và chị cũng sẽ sống thật tốt.
Nguyệt Bình lau giọt nước mắt vừa rơi xuống má cô đi ra sau khuôn viên của đất cúng dòng họ Phan. Ngôi mộ của Thanh Bình còn quá mới làm lòng cô nhói đau.
- - - - -
Cô cậu vào đây đi! Đây là nhà của Nguyệt Bình nè.
Dì Năm đặt giỏ thức ăn xuống đẩy cánh cửa gỗ rồi gọi:
- Nguyệt Bình à! Có bạn ở thành phố xuống chơi nè!
Hai chàng trai và hai cô gái bước vào nhà. Dì Năm lăng xăng:
- Cô cậu đi đường xa chắc mệt rồi. Thôi, ra sau rửa mặt cho khoẻ đi!
Một trong hai chàng trai lên tiếng:
- Dì …
Cứ gọi tôi là dì Năm. Tôi là hàng xóm. Nhưng Nguyệt Bình nhờ tôi ở đây trông chừng nhà và hương khói cho cha mẹ và em trai của nó.
Chàng trai giới thiệu:
- Con là Đình Lâm, kia là Hoàng Bình, Hoài Trang và Thiên Ý cũang là bạn của Nguyệt Bình.
Dì Năm chiếu tia nhìn đặt biệt đến chàng trai có tên Đình Lâm.
- Cậu là ông chủ của Nguyệt Bình đó hả?
- Dạ…
- Và còn là người đàn ông làm cho nó đau khổ chứ?
- Cháu…
- Mà thôi! Cậu có lỗi hay không có lỗi đó là chuyện của cậu với Nguyệt Bình. Hôm nay cô cậu xuống đây, có phải để cúng giỗ một trăm ngày của Thanh Bình không?
- Dạ phải.
- Ngày mai mới đúng ngày, cô cậu ở tới ngày mai chứ?
- Dạ. Bọn cháu đón Nguyệt Bình lên luôn ạ.
Dì Năm chiếu tia nhìn sang Hoài Trang:
- Cô tên gì, tôi quên mất rồi!
- Dạ, Hoài Trang.
- Ờ, người bạn cùng thời đại học với Nguyệt Bình đó hả?
- Dạ.
- Thế có có xuống đây lần nào chưa?
- Dạ chưa! Đây là lần đầu tiên.
- Sao mà cô cậu biết nhà hay vậy?
- Dạ, bọn cháu hỏi thăm nhà của Thanh Bình thì ai cũng biết hết.
- Ờ, Thanh Bình chết, hàng xóm ai cũng thương tiếc cả.
- Thanh Bình còn quá trẻ mà dì.
- Dì ơi …
Thiên Ý hỏi:
- Nhà bếp ở đâu hà dì?
- Đi thẳng xuống rẽ phải.
- Cháu mượn mấy cái đĩa để sắp trái cây cúng hai bác và Thanh Bình.
Ra sau một chút là Thiên Ý í ới:
- Hoài Trang! Hoàng Bính xuống phụ đi nào!
Mang hai đĩa trái cây đầy ắp lên, Thiên Ý ra lệnh:
- Đình Lâm! Anh lấy nhang giúp em đi!
Hai chàng trai, hai cô gái đứng trước bàn thờ cha mẹ và em trai Nguyệt Bình với vẻ mặt thành khẩn. Khói hương nghi ngút đang toả khắp nhà. Cắm nhang xong, Thiên Ý trêu:
- Anh Hai! Em biết anh khấn gì rồi?
Hoàng Bình ngạc nhiên:
- Ua! Đình Lâm nói lầm thầm trong miệng sao em nghe được?
- Vậy mới hay! Em biết anh ấy khấn gì rồi.
- Vậy anh ấy khấn gì?
Hoàng Bình và Hoài Trang chụm đầu lại:
- " Xin hai bác gả Nguyệt Bình cho con nhé. Con yêu cô ấy nhiều lắm. Con hứa con sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy."
Hoài Trang phá lên cười:
- Nhỏ này hay ghê nhỉ? Làm sứ giả cho anh trai mình. Thế có biết ba mẹ Nguyệt Bình trả lời như thế nào không?
- Nếu ta biết thì ta đâu đứng đây nói chuyện với mi.
Hoàng Bình lắc đầu. Suốt đoạn đường đi đã đùa nghịch không chịu nổi, thế mà xuống đến đây vẫn có thể đùa giỡn. Thiệt sợ hai cô nàng này luôn.
Hoàng Bình thấy thích vùng quê yên ả này ghê đi chứ. Cuộc sống ở đây mộc mạc, đơn sơ không đua chen, con người chân chất thật thà.
Nếu được chọn, có thể anh sẽ chọn cuộc sống nơi này. Anh chán rồi cảnh phồn hoa đô thị. Con người buông thả không định hướng tương lai. Nhưng sự lựa chọn không còn là của anh nữa. Từ khi anh sinh ra, thượng đế đã sắp đặt cả rồi. Nơi này không thuộc về anh thì mơ mộng làm gì. Nếu có thì có những cuộc dạo chơi lãng tử mà thôi.
Thiên Ý huơ huơ tay:
- Bớ ba hồn chín vía Hoàng Bình mau trở lại thôi!
Đình Lâm lắc nhẹ:
- Dì Năm! Họ đùa nghịch và phá phách lắm, có gì dì đừng buồn nghe.
- Không sao. cũng lâu rồi căn nhà này không có tiếng cười như thế này.
Dì Năm vội vã đứng lên:
- Để tôi gọi Nguyệt Bình, không biết con nhỏ đang làm gì nữa. Cô cậu tự nhiên đi nghe!
Bà đi vào phòng rồi trở ra:
- Chắc con bé lại đi ra mộ em trai nó rồi. Chậc! Ngày nào cũng vậy. Ra mộ là khóc. Để tôi đi gọi nó!
Hoài Trang nắm tay bà:
- Dì năm để anh Đình Lâm đi gọi cho!
Nhưng Đình Lâm như hiểu ý, bà gật đầu:
- Ừ, cố gắng mà năn nỉ nó đi nghe. Hình như Nguyệt Bình đang bệnh đó.
- Dạ, con biết rồi dì.
Chỉ chờ có thế, Đình Lâm vọt nhanh. Bởi vì từ khi vào nhà đến giờ, anh nôn nóng gặp Nguyệt Bình lắm rồi. Mấy ngày cô bỏ đi là mấy ngày lòng anh như lửa đốt. Hoàng Bình định đi theo nhưng Hoài Trang níu lại:
- Anh! Để họ gặp nhau đi!
Dì Năm khoát tay:
- Vườn rộng lắm, cô cậu cứ dạo chơi đi. Tôi ra sau làm thức ăn.
Thiên Ý và Hoài Trang đồng thanh:
- Tụi con phụ dì.
- Sao được.
- Sẵn dịp, dì dạy tụi con nấu mấy món đồng quê luôn.
- Tôi nấu ăn không ngon bằng Nguyệt Bình đâu.
- Thôi mà dì!
Hoài Trang cúi xuống xách giỏ thức ăn mà lúc nãy dì Năm mua về. Cô đi luôn ra sau bếp. Thiên Ý theo sau trong cái nhún vai của Hoàng Bình.
Đúng như lời dì Năm nói, Nguyệt Bình ngồi bên mộ của em trai, đôi mắt đang hướng về một nơi xa xôi nào đó. Cô nhớ đến anh hay là giận anh. Dáng ngồi cô đơn lẻ loi, Đình Lâm thấy mà đau lòng. Tại anh mà cô mới buồn, mới đau khổ, rồi âm thầm về đây lặng lẽ khóc một mình. Không dằn lòng được, Đình Lâm gọi nhỏ:
- Nguyệt Bình!
Cô giật mình nhìn lên với đôi mắt tròn xoe:
- Đình Lâm! Sao anh …
Đình Lâm giữ cô trong vòn tay mình:
- Anh xin lỗi! Anh nhớ em quá Nguyệt Bình ạ! Đừng giận anh nữa nghe!
Nguyệt Bình vùng ra:
- Đừng đụng vào tôi!
- Nguyệt Bình!
- Quay về với Thẩm Hằng của anh đi!
- Thẩm Hằng nào chứ? Chỉ có Nguyệt Bình của anh thôi.
- Tôi không đùa đâu.
- Anh cũng đâu có đùa. Anh tìm về đây là để giải thích sự hiểu lầm vừa rồi. Hôm ấy Thẩm Hằng hôn anh và đó là nụ hôn tạm biệt vì cô ấy sắp đi tu nghiệp ở Pháp.
- Chuyện ấy nói với tôi làm gì?
- Không nói, em cứ mãi giận anh sao? Mà em giận thì anh không chịu nỗi. Thẩm Hằng hôn anh chứ anh đâu có hôn cô ấy.
- Ai tin anh chứ? Đàn ông bọn anh chỉ đơn giản đứng cho người ta hôn thôi à?
Đình Lâm giơ tay:
- Anh xin thề!
- Những người thề là những người hay nói dối!
Đình Lâm khổ sở:
- Vậy anh phải làm sao đây? Hay anh gọi Hoàng Bình, Hoài Trang và Thiên Ý ra đây nha!
- Để làm gì?
- Chứng minh cho anh. Họ đều tin anh vô tội.
Dù đã nghe được lời phân tích của dì Năm nhưng Nguyệt Bình vẫn thích làm khổ Đình Lâm. Ai biểu anh làm cho cô rơi nước mắt chi. Bây nhiêu đây cũng chưa đáng tội anh mà.
- Họ tin anh nhưng tôi không tin anh.
Nguyệt Bình mím môi:
- Tôi nghĩ anh nên về lại thành phố đi. Có ở đây bao nhiêu ngày, tôi vẫn không thay đổi quyết định của mình đâu. Tôi sẽ không yêu anh nữa.
Cô đứng lên:
- À quên! Tôi cũng sẽ không làm trợ lý cho anh. Anh xem mà tuyển trợ lý khác đi nhé.
Đình Lâm đột ngột quỳ xuống làm Nguyệt Bình phải quay lại:
- Anh làm gì vậy?
- Xin lỗi em.
- Anh đứng lên đi.
- Anh sẽ không đứng nếu em không tha thứ cho anh. Anh thật sự yêu em và cần em.
Nguyệt Bình nhăn nhó:
- Đừng làm tôi phải khó xử mà.
- Nguyệt Bình! Anh xin em đó.
- Tha thứ cho anh ấy đi Nguyệt Bình. Dù sao lỗi lầm kia cũng đâu phải do anh ấy gây ra.
Nguyệt Bình mở to mắt:
- Hoàng Bình, Hoài Trang, Thiên Ý …
- Là bọn này đây. Đình Lâm có đáng trách thật, nhưng anh ấy không đáng bị đối xử như vậy.
Thiên Ý nói:
- Cả với người vợ trước, anh Đình Lâm cũng chưa một lần quỳ gối để xin lỗi. Nay anh ấy quỳ dưới chân mi cũng chứng tỏ anh ấy quá chân thành. Mi hãy cho Đình Lâm cơ hội cũng như cho chính mình cơ hội.
Hoài Trang xen vào:
- Tại Thẩm Hằng muốn ly gián tình yêu của hai người chứ Đình Lâm nào có tội gì. Lỗi chăng vì anh ấy là một người đàn ông quá lý tưởng. Ta thấy mi giận anh ấy như thế cũng đủ lắm rồi. Khổ cũng khổ lắm rồi, đón nhận hạnh phúc đi!
- Thì ra mọi người đi theo là để biện minh cho anh ta à? Đình Lâm! Anh có những người bạn xứng đáng thật đó.
Hoàng Bình lên tiếng:
- Nghe anh nói một lần có được không cô em gái nhỏ?
- Anh nói đi.
- Hãy suy nghĩ cho thật kỹ với lỗi lầm của Đình Lâm, nếu tha thứ được thì tha thứ. Còn không thì chia tay nhau đi, để hai người còn có thể bắt đầu lại. Chứ em giận như thế này đâu có sung sướng gì. Xem kìa, khóc xưng cả mắt hết trơn!
Hoài Trang và Thiên Ý kêu lên:
- Anh nói gì thế Hoàng Bình?
- Chứ hai đứa không thấy sao? Yêu mà khổ sở như thế thì yêu làm gì nữa.
Hoàng Bình hất mặt:
- Về đây mấy ngày đã tìm được quyết định chưa? Tha thứ hay là chia tay?
- Em …
Bất kể Nguyệt Bình còn giận hay không, Đình Lâm ôm chầm lấy cô:
- Không! Chúng ta không thể chia tay được! Anh không thể không có em.
Như thế là quá đủ rồi, còn làm nũng chi nữa. Đình Lâm đã hạ mình, cô danh giá gì mà làm cao.
- Anh đứng lên đi!
- Không!
- Vậy thì quỳ đó một mình đi. Em vào nhà để xem ai mỏi gối cho biết.
Một câu nói cũng đủ làm cho Đình Lâm mừng run, anh nhảy cẩng lên như một đứa trẻ:
- Cám ơn ém Nguyệt Bình.
- Nhưng anh không được quên những gì em nói cho anh.
- OK.
Mọi người thở phào. Thế là biển không còn nổi sóng.
Hoàng Bình nhướng mắt:
- Đói bụng chưa? Dì Năm gọi nãy giờ rồi đó!
Thiên Ý xoa bụng:
- Không đói cũng phải đói, bởi món canh chua bông so đũa quá hấp dẫn.
Đình Lâm nắm tay người yêu:
- Vậy chúng ta vào đi, kẻo dì Năm chờ!
Mọi người kéo nhau vào nhà, mâm cơm đã được chuẩn bị sẵn.
Dì Năm nói:
- Xong rồi! Xong rồi! Cô cậu rửa tay rồi vào ăn!
Hoài Trang ái náy:
- Tụi con làm phiền dì quá.
- Có gì đâu! Mấy thuở nhà được đông như thế này. Mấy ngày về đây, Nguyệt Bình chẳng chịu ăn uống gì cả. Nhớ ép nó ăn giùm tôi nghe!
Dì trêu:
- Dì nghĩ hôm nay con ăn cơm rất ngon.
Nguyệt Bình giậm chân:
- Dì Năm …
Nhưng chưa kịp ngồi vào bàn, mùi có kho xông lên làm Nguyệt Bình bụm miệng chạy ra sau, Đình Lâm hốt hoảng chạy theo.
Nguyệt Bình cắm đầu nôn mửa liên tục, nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt mày.
Đình Lâm lo lắng:
- Em không sao chứ?
- Không sao!
Dì Năm đưa cái khăn:
- Mấy ngày nay Nguyệt Bình cứ như thế đấy. Không ăn gì cả. Hôm qua mua thuốc uống chẳng thấy đỡ gì hết.
Đình Lâm hỏi:
- Thuốc gì hả dì?
- Nó nói đau bao tử. Mà nó mua thuốc chứ tôi đâu có mua. Đau bao tử gì mà nghe mùi cá là nôn?
Đình Lâm sáng mắt:
- Cô ấy không phải bị bao tử.
- Chứ bị gì?
- Xin lỗi dì. Con sắp làm cha rồi.
- Hả!
Cả dì Năm, Hoàng Bình, Hoài Trang và Thiên Ý đều bất ngờ. Bốn cái miệng há hốc tròn to.
Còn Đình Lâm thì vui mừng:
- Cám ơn em. Nguyệt Bình.
Cô vừa đỏ mặt vừa ngại ngùng:
- Trời ơi! Sao anh …
Thiên Ý la lên:
- Hoan hô! Tôi có cháu gọi cô rồi. Hoan hô tình yêu! Anh Hai về thành phố làm đám cưới ngay nhé!
Hoài Trang lắp bắp:
- Sao hai người … có phải chuyến đi Đà Lạt…
- …
- Ôi …
- Thiên Ý được nước trêu đùa. Hay mi và Hoàng Bình cũng đi Đà Lạt đi.
Hoài Trang đấm bạn:
- Nhỏ quỷ!
Hoàng Bình thì lặng người. Anh còn nói gì hơn nữa ngoài hai tiếng chúc mừng người anh yêu. Hạnh phúc nhé Nguyệt Bình!
Dì Năm nhắc nhở:
- Đình Lâm! Con đưa Nguyệt Bình vào phòng nghỉ đi. Dì sẽ nấu cho nó miếng cháo.
- Dạ.
Thiên Ý giành lấy:
- Dì Năm để con nấu cho! Con muốn chị dâu có sức khoẻ để nuôi em bé.
Đình Lâm dìu Nguyệt Bình vào căn phòng đơn sơ. Vừa khép cửa thì anh đã hôn cô ngay.
- Nguyệt Bình! Em tuyệt vời quá.
Nguyệt Bình cũng hôn trả lại anh:
- Em yêu anh.
Và họ hôn nhau quên cả thời gian. Họ đâu biết phía sau họ đang có những lời chúc tốt đẹp.
Không Thể Không Có Em Không Thể Không Có Em - Trần Thị Thanh Du Không Thể Không Có Em