Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Tác giả: Dave Pelzer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3276 / 55
Cập nhật: 2017-04-04 13:32:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Lời Kết
ạt Sonama,
California
Vậy là tôi vẫn còn sống.
Tôi đứng lặng người ngắm vẻ đẹp bất tử của Thái Bình Dương. Một cơn gió nhẹ thổi xuống từ những ngọn đồi ở phía sau lưng, làm mát cả trời chiều. Như mọi khi, hôm nay là một ngày thật đẹp. Hoàng hôn dần tắt, nhường chỗ cho màn đêm huyền bí đang buông xuống. Cả bầu trời như sắp bị đốt cháy bởi những quầng sáng rực rỡ khi nó chuyển từ sắc xanh nhẹ nhàng sang một màu cam vàng rực. Tôi nhìn về phía tây, dẫu khiếp sợ nhưng vẫn dán mắt như bị thôi miên vào những cơn sóng đang vỗ dập mạnh mẽ liên hồi. Một ngọn sóng khổng lồ từ khơi xa lướt vào đất liền, vỗ mạnh vào bờ tạo nên những âm thanh ầm ầm như sấm sét, rồi vỡ tan ra thành muôn ngàn đợt sóng nhỏ. Bọt nước trắng xóa chưa kịp quấn lấy chân tôi thì hơi nước đã hắt vào mặt tôi mặn chát. Rồi những bọt nước bé xíu ấy nhanh chóng bị một đợt sóng khác cuốn ra xa. Đột nhiên, một mảnh gỗ trôi dạt bị hất lên bờ. Miếng gỗ không rõ hình thù, thủng lỗ chỗ nhưng phẳng phiu và trơn láng sau một thời gian trôi dạt, thấm nước và chịu nắng trên biển. Tôi cúi xuống định nhặt miếng gỗ lên. Nhưng khi tôi vừa đưa tay ra thì sóng biển đã dội vào cuốn nó đi xa tít. Tôi khựng người nhìn theo. Dường như miếng gỗ đang cố chống chọi lại cơn sóng dữ để được ở lại với bến bờ. Nó để lại một vệt dài trên cát biển trước khi trôi vào làn nước và trồi thụt dữ dội rồi mới ngoan ngoãn đi theo con sóng về với đại dương bao la.
Tôi kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng diễn ra với mảnh gỗ. Nó gợi cho tôi nhớ về cuộc sống trước đây của mình. Giai đoạn đầu đời của tôi cực kỳ hỗn tạp, cuộc sống của tôi khi ấy hoàn toàn vô định. Hoàn cảnh sống càng tệ hại, thì tôi càng cảm thấy như có một sức mạnh vô biên vào đấy cuốn tôi vào sâu trong những vòng luẩn quẩn khổng lồ. Tôi đã chống chọi hết sức, nhưng vòng tròn luẩn quẩn ấy dường như không bao giờ kết thúc. Cho đến một ngày, đột nhiên, không báo trước, tôi được tự do.
Tôi thật may mắn. Quá khứ đen tối của tôi đã lùi lại phía sau. Cho dù mọi chuyện tồi tệ thế nào đi nữa, thì tôi cũng vẫn hiều rằng cuộc sống của tôi phụ thuộc vào chính tôi. Tôi từng tự hứa rằng nếu tôi thoát ra được cảnh sống ngục tù đó mà vẫn còn sống sót, thì tôi sẽ làm một điều gì đó cho bản thân mình. Tôi sẽ cố gắng để làm một người tốt. Hôm nay, tôi đã làm được điều đó. Tôi khẳng định rằng tôi đã để quá khứ ngủ yên, tôi xem phần đời đó là một mảnh nhỏ trong tất cả những trải nghiệm mà tôi sẽ kinh qua trong cuộc sống vẫn đang đợi tôi phía trước. Tôi biết cái lỗ đen vũ trụ sâu thẳm vẫn ở đâu đó ngoài kia, chờ đợi để nuốt chửng tôi và kiểm soát mãi mãi số phận của tôi - nhưng điều đó chỉ xảy ra khi nào nó được tôi cho phép. Giờ đây, tôi đã hoàn toàn nắm được quyền kiểm soát cuộc sống của mình.
Tôi thật hạnh phúc. Những nghiệt ngã trong quá khứ đã giúp tôi có được một ý chí mạnh mẽ. Tôi có khả năng thích nghi nhanh chóng đồng thời luôn học cách sống sót trong mỗi một hoàn cảnh éo le. Tôi hiểu được vai trò quan trọng của việc tự động viên mình trong những lúc khó khăn. Những trải nghiệm của tôi đã cho tôi một cách nhìn khác về cuộc sống, cách nhìn mà nhìu người khác có thể chưa từng trải qua. Tôi có khả năng nhìn nhận một cách sâu sắc các vấn đề mà những người khác có thể hờ hững cho qua. Trong suốt những năm tháng đó, tôi cũng đã phạm phải nhiều lỗi lầm, nhưng tôi đã may mắn biết dừng lại đúng lúc. Thay vì hoài tưởng về quá khứ, tôi chỉ giữ lại cho mình đức tin mà chính trong cái ga-ra nhiều năm về trước, tôi đã tâm niệm với chính mình, đó là Chúa nhân từ luôn ở đâu đó che chở cho tôi, vô hình nâng đỡ tôi và ban cho tôi sức mạnh những khi tôi cần nhất.
Hạnh phúc của tôi còn là cơ hội mà ở đó tôi được gặp gỡ biết bao nhiêu con người đã có những ảnh hưởng tích cực đối với cuộc đời của tôi. Biển người vô tận ấy đã khuyến khích tôi. Biển người vô tận ấy đã khuyến khích tôi, chỉ cho tôi cách hướng đến những quyết định đúng đắn và giúp đỡ tôi trên con đường tìm đến thành công cho bản thân mình. Họ là những người đã khích lệ khát khao chiến thắng trong tôi. Rồi tôi rẽ sang một hướng đi mới, tôi gia nhập Lực lượng Không quân Hoa Kỳ, nơi giúp tôi khám phá những giá trị lịch sử và lòng tự hào dân tộc đã thấm nhuần trong máu mà bấy lâu tôi chưa từng nhận ra. Sau nhiều năm tháng gian truân vất vả, tôi bắt đầu nhận ra rằng, nước Mỹ chính là vùng đất mà một người đi lên từ khởi đầu thấp hèn vẫn có thể gặt hái được thành công ngay từ nội tại.
Một con sóng lớn đánh ầm vào bờ đưa tôi trở về với thực tại. Mảnh gỗ mà tự nãy giờ tôi vẫn quan sát đã biến mất vào hàng ngàn con sóng cuốn xoáy. Không chút chần chừ, tôi nhanh chóng rời khỏi nơi ấy, quay trở lại phía chiếc xe. Vài phút sau, tôi lái chiếc Toyota của mình băng qua những khúc cua ngoằn ngoèo để đi đến một nơi mà tôi gọi là thiên đường bí mật của riêng tôi. Những năm trước đó, khi tôi còn sống trong cảnh tăm tối, tôi vẫn thường mơ về một nơi là bí mật của riêng mình. Ngày hôm nay, bất cứ khi nào tôi có thể đi xa, tôi luôn trở về dòng sông ấy. Sau khi ghé lấy gói đồ quý giá của mình ở khu nhà nghỉ Rio gần Monte Rio, tôi quay trở ra xe rồi hòa vào dòng người đông đúc. Với tôi, giờ là lúc phải chạy đua với thời gian, vì mặt trời đang dần khuất bóng và một trong những ước mơ lớn nhất đời tôi sắp thành hiện thực.
Vào trong thành phố Guerneville thanh bình, tôi cho xe giảm dần tốc độ. Tôi đạp thắng rồi cho xe rẽ phải, sang phần đường cạnh bờ sông. Cửa xe được kéo xuống, tôi hít thật sâu lớp không khí trong lành, ngọt ngào tỏa ra từ những cây tùng bách gỗ đỏ cao vun vút đang lả lơi đung đưa trước gió.
Tôi dừng xe trước căn nhà mà cách đây rất lâu, cả gia đình tôi đã ở vào những kỳ nghỉ hè. Số 17426, đường Bờ sông. Cũng như nhiều thứ khác xung quanh nó, căn nhà đã thay đổi quá nhiều. Ngày trước, hai chiếc giường nhỏ xíu được đặt đằng sau lò sưởi. Tôi nhớ không lầm thì trước trận hồng thủy năm 1986, có lần cái bếp bé xíu đã được cha tôi nới cho rộng ra. Ngay cả gốc cây cổ thụ to lớn mà năm xưa mấy anh em chúng tôi thường hay leo trèo hàng giờ không biết mệt, bây giờ cũng đã mục nát cả rồi. Chỉ có cái trần nhà làm bằng gỗ tuyết tùng tối màu và cái lò sưởi được làm từ đá lấy ở bến sông là còn giữ được nguyên hiện trạng.
Lùi bước ra cửa, tôi cảm thấy hơi buồn một chút. Rồi tôi tản bộ dọc theo con đường nhỏ rải đầy sỏi mịn. Sau đó, tôi dắt con trai Stephen băng qua một lối đi nhỏ bên cạnh căn nhà giống hệt căn nhà của gia đình tôi. Năm xưa, cha mẹ cũng đã từng dắt anh em tôi băng ngang qua đó để đi ra bến sông. Tôi và con trai cùng nhìn về hướng tây, cả hai cha con đều lặng im. Dòng sông Nga bao đời nay vẫn thế, nước vẫn một màu xanh đen và phẳng lặng như gương, sông cứ thế chảy hiền hòa ra biển Thái Bình bao la rộng lớn. Nhưng con chim giẻ cùi màu xanh réo gọi nhau khi chúng cất cánh lao vút vào không trung rồi mất hút sau những tàng cây tùng bách. Nền trời trên cao giờ đây đang được dệt bởi những sọc sáng màu cam, xanh lẫn lộn. Tôi lại hít thở một hơi thật sâu và nhắm nghiền mắt, tận hưởng từng phút giây trôi qua như tôi vẫn thường làm nhiều năm về trước.
Khi tôi mở mắt ra, một giọt nước mắt đã lăn dài trên má. Tôi quỳ xuống, vòng tay ôm lấy đôi vai của Stephen. Thằng bé tựa đầu vào tôi và quay sang hôn lên má tôi.
- Cha ơi, con yêu cha.
- Cha cũng yêu con, con trai ạ. - Tôi đáp lời đứa con trai bé bỏng.
Thằng bé ngước lên nhìn bầu trời đang tối dần. Mắt mở to, nó rướn người lên như muốn bắt lấy hình ảnh cuối cùng của mặt trời đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
- Đây là nơi con thích nhất trên thế giới này! - Thằng bé thốt lên.
Cổ họng tôi như nghẹn lại. Một dòng nước mắt nóng lại chảy xuống.
- Đây cũng là nơi yêu thích nhất của cha... là nơi yêu thích nhất của cha, con yêu ạ. - Tôi đáp lời con.
Stephen đang ở độ tuổi ngây thơ trong sáng nhất của nó, nhưng thằng bé lại cực kỳ nhạy cảm. Như lúc này đây, khi nhìn thấy những giọt nước mắt nóng mặn đang chảy dài trên gò má tôi, thằng bé vẫn mỉm cười, để yên cho cha nó đắm mình trong cơn xúc động. Stephen hiểu tại sao tôi lại khóc. Stephen biết tôi đang khóc bằng những giọt nước mắt hạnh phúc.
- Cha ơi, con yêu cha.
- Cha cũng yêu con, con trai ạ.
Tôi được giải thoát.
Không Nơi Nương Tựa Không Nơi Nương Tựa - Dave Pelzer Không Nơi Nương Tựa