Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Thanh Tâm Trần
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 17873 / 51
Cập nhật: 2015-05-24 22:30:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
uổi trưa, trời nắng chang chang. Vừa mệt vừa buồn khổ khiến Hạnh Phương thấy mình thật bi đát. Cô không phân tích được những cảm xúc lẫn lộn. Chỉ thấy mình vô cùng khổ sở và cô để nước mắt lã chã, mặc cho mình đang ở ngòai đường.
Buổi tối ở nhà, cô nằm sấp trêm gường mà khóc. Khóc xong lại ngồi dậy, loay hoay lấy sổ ra tính xem mình mất bao nhiêu tiền. Lấy tiền lời mấy hôm trước đắp qua thì mất không bao nhiêu. Nhưng nghĩ đến số tiền có thể kiếm được, nếu không xảy ra sự cố thì cô lại thấy tiếc đứt ruột.
Tính toán xong, Hạnh Phương thấy đỡ lo hơn, nhưng cô quay ra nhớ cách hành hung trấn áp của máy mụ chằn đó, rồi lại tức uất cả người. Cô tưởng tượng, nếu Giang Đông giúp cô trừng trị họ như đã trị Tú Anh lần đó, có lẽ nỗi uất ức mới được tan biến. Hạnh Phương định đi ngủ cho đỡ buồn thì chị Hai ló đầu vào:
- Ngủ hả nhỏ? Sao hôm nay lên “chương” sớm vậy? Có người kiếm kìa.
- Ai vậy chị?
- Một bà nào đó lạ hoắc. Sao Phương quen với mấy người đó vậy? Tướng có vẻ bặm trợn quá.
Nghe nói tới đó, Hạnh Phương tung người nhàu xuống giường, đi nhanh ra ngoài, lòng phập phòng với tâm trạng đối phó.
Trong đầu cô lướt qua ý nghĩ mấy bà chằn đó kéo đến nhà để “thanh toán” cộ Ý nghĩ đó làm cô lạnh cả người.
Đúng như Hạnh Phương linh cảm. Bà chằn bán thiệp đang ngồi chờ cô, nhưng vẻ mặt không có gì là gây sự. Hạnh Phương đưa mắt nhìn ra sân xem có ai không. Không thấy ai, cô yên tâm hồn và đến ngồi xuống đối diện với chị ta.
- Chị tìm tôi có chuyện gì nữa vậy? Tôi nghỉ rồi, không có bán nữa đâu.
Ngoài sức tưởng tưởng của Hạnh Phương, chị ta cười xuề xòa làm lành:
- Tôi đem tiên đến trả cho cô đây. Coi như hôm qua tôi xé của cô năm mươi tấm. Tính vừa lời vừa vốn thì không đến một triệu, nhưng tôi trả chẵn cho cô, coi như là tôi xin lỗi cô vậy. Cô bỏ qua cho.
“Sao thế này?” - Hạnh Phương như từ trên trời rơi xuống. Cô nhìn chị ta như nhìn một sinh vật kỳ dị. Còn chị ta thì tưởng cô không đồng ý nên lại xuống gịong:
- Cô Phương thông cảm đi. Bán cái này lời cũng đâu bao nhiêu. Coi như tôi phải xuất tiền túi đền cho cộ Còn chuyện xo xát, tôi cũng đâu có ngờ tụi nó mạnh tay quá. Xin lỗi cô nghe cô Phương.
“Trời ơi! Cứ như mình nằm mơ vậy”, Hạnh Phương nghĩ thầm. Cô bắt đầu đoán ra lý do, và cô nói lưng chừng:
- Không có gì, đền bao nhiêu cũng được.
Không biết chị ta đã bị “khủng bố tinh thần” thế nào, mà khi nghe Hạnh Phương nói vậy, chị ta mừng rối rít:
- Vậy cô chịu đền bao nhiêu đây hả? Cám ơn cô nhiều lắm nghe.
- Không có gì.
Chị ta xòa xoà tay:
- Không ngờ cô Phương có thế lực dữ. Chuyện cũ bỏ qua nghe cô Phương. Phải mà biết cô thế này, tôi đã không dám… Ồ! Tôi chỉ định nói chuyện phải quấy thôi mà.
Chị ta rối rít xin lỗi một chập nữa rồi ra về. Hạnh Phương nhìn xấp tiền trên bàn mà cứ tưởng mình năm mợ Bất giác, cô đưa hai tay ôm mặt, cười rúc rích một mình.
Cô đã đóan chuyện gì xảy ra rồi. Chắc chắn Giang Đông đã cho người tới trấn áp bà chằn đó, đến mức bà ta hồn phi phách tán. Đến bao nhiêu đó tiền mà còn sợ cô không vừa ý. Nếu cô mà đòi thêm gấp đôi, không chừng bà ta cũng chịu.
Như thế này thì cô và Hồng Khanh không bán mà vẫn có tiền lời, sung sướng thật. Đúng là bà ta bị gậy ông đậ lưng ông.
Hôm sau tan học, Hạnh Phương lại tìm đến Giang Đông. Lần này, vừa thấy cô, cô gái ở quầy tiếp tân đã vội đưa cô đến phòng làm việc của Giang Đông, rồi rút lui.
Hạnh Phương gõ cửa phòng. Bên trong có tiếng vọng ra:
- Mời vào!
Đó là giọng một cô gái lạ, chứ không phải Giang Đông. Hạnh Phương hơi chùng lại, nhưng cũng bước vào.
Ngồi phía sau bàn làm việc của Giang Đông là Thúy San. Thấy Hạnh Phương, cô cũng ngạc nhiên không kém, và cô nhìn chăm chăm cô khách, chứ không mời ngồi theo phép lịch sự.
Hạnh Phương hơi lúng túng một chút rồi lên tiếng:
- Dạ, em tìm anh Đông. Anh có ở đây không chị?
- Đang tiếp khách ngoài kia. Cô ở ngòai đó mà không thấy sao?
- Dạ không.
Thúy San khoanh tay trước ngực, ngả người ra thành ghế, giọng kề cà:
- Tìm anh Đông có chuyện gì không?
- Dạ có, nhưng cũng không quan trọng lắm.
- Cứ noi đi, lát nữa tôi nói lại.
- Vậy nhờ chị nhắn với anh Đông giùm, là em cám ơn ảnh. Em tên Hạnh Phương. Chị nói là ảnh sẽ biết thôi.
- Tôi biết rồi. Chuyện gì mà cám ơn vậy?
- Hôm qua, ảnh đã giúp em. Có lẽ để ảnh kể với chị hay hơn. Em chỉ nhắn vậy thôi, chào chị.
Thúy San gật đầu với vẻ ha co, cử chỉ kiêu kỳ đó làm Hạnh Phương thấy tâm trạng phấn khởi tan biến đi. Cô lững thững đi ra ngoài. Vừa đi, vừa ngẫm nghĩ lại thái độ và cách nói chuyện của Thúy San.
“Chị ta là ai mà có vẻ quyền lực thế? Có lẽ đó là một người quan trọng đối với anh Đông. Có lẽ họ thân nhau như người nhà, chứ không phải chỉ là bồ bịch bình thường”.
Ý nghĩ đó làm Hạnh Phương thấy buồn hẳn đi. Cô tự nhủ mình sẽ không bao giờ đến tìm Giang Đông nữa, và sẽ cố gắng quên anh, như anh chưa bao giờ bước vào cuộc sống của cô.
Hạnh Phương vừa về nhà thì thấy anh bảo vệ hôm qua đang ngồi chờ. Cô ngạc nhiên đến ngồi đối diện với anh ta:
- Anh đến lâu chưa vậy?? Có chuyện g`i không?
- Hôm qua, b`a ấy có mang tiền đến cho cô chưa? Có xin lỗi không?
- Sao anh bắt ho đền dữ vậy?? Chắc mấy anh “khủng bố tinh thần” bà ấy lắm, phải không?
Anh ta cười:
- Hôm qua, tụi tôi ra để nét dữ lắm, nhưng tụi tôi không phải để kiểm tra kết quả đâu.. Anh Đông bảo: Cô không được đi bán như vậy nữa.
Hạnh Phương mất hứng, 'iu xìu:
- Sao vậy?
- Tôi cũng không biết. Ảnh bảo với cô như vậy th`i tôi nói thôi.
- Vậy m`a tôi định tối nay…
- Không nên, cô Phương ạ. Anh Đông lo cho cô lắm, đừng làm anh giận.
- Nhưng tại sao không cho tôi bán chứ? Anh có biết lý do không?
- Tôi không biết thật.
R`ôi anh ta về, Hạnh Phương cũng không giữ lại. Cô tự Hỏi: Chẳng lẽ Giang Đông bảo anh ta đến chỉ để nói bao nhiêu đó. Mà tại sao lại không cho cô bán chứ? Giang Đông thật khó hiểu.
Hạnh Phương rất muốn đến gặp Giang Đông để nói chuyện với anh, nhưng nghĩ đến lúc gặp Thúy San, cô lại thấy chùn. Và cô thấy buồn buồn, ray rứt với câu hỏi: Thúy San l`a ai?
Giang Đông bấm số máy gọi cho Trung, rồi im lặng ngồi chờ. Khá lâu, mới nghe chú mày lên tiếng:
- Alọ Trung đây.
- Chào. Khỏe không? Đang ở đâu vậy?
- Ồ, khỏe. Ai vậy?
- đdông, Giang Đông đây. Không nhận ra hả?
- A! Mầy hả Đông? Có chuyện gì vậy?
- Rảnh không? Tao muốn gặp mầy, có chuyện đây. Tất nhiên l`a rất quan trọng.
- Có thể Nói sơ, được không?
- đdịnh rủ Mày hợp tác. Gặp sẽ bàn kỹ hơn.
- Vậy tối mai đi.
Giọng Giang Đông trầm lại:
- Cũng được. Tám giờ gặp ở quán “Tự Do” nghe.
- Ụ Ma “Tu Do” nao? Quan Nhat hay quan ba?
- Quán ba.
- Rồi, đồng ý.
- Cúp nghe, mai gặp.
Giang Đông cúp máy, rồi quay qua nh`in thanh. Anh ta đang ngồi đọc báo một cách chăm chú. Chờ một lát, anh lên tiếng:
- Chuyện tao nói, quyết định chưa?
Thanh vẫn không rời mắt khỏi tờ báo, lơ đãng hỏi lại:
- Chuyện đó hả Ư…
Giang Đông thở Hắt ra:
- đẹp mấy tờ báo đi. Hẹn mày qua đây không phải để Mày đọc báo đâu nghe.
Thanh quăng tờ báo xuống bàn, đứng dậy vươn vai một cách lười biếng:
- Cha me ơi là mệt! Đêm qua có ngủ Nghê g`i được đâu.
Anh rót tách tr`a uống một hồi, rồi lại ngồi xuống ghế, gác chân lên bàn, lim dim mắt. Cử Chỉ Lê mê của Thanh l`am Giang Đông nổi nóng:
- Nghiêm túc lại coi. Thấy điệu bộ Lừng khừng của mày, tao không chịu nổi. Làm ăn kiểu g`i vậy?
Thanh cười cười, phớt tỉnh ngồi thẳng lên:
- Lần đầu tiên, thấy ông chủ Trẻ Bực mình. Làm g`i mà căng thẳng vậy?
- Chuyện nầy bàn nghiêm túc đó. Tao muốn bứng ra làm riêng. Cần lắm mới nhờ đến mày, ý mày muốn sao?
- Như vậy rồi có sao không? Thôi, đừng đưa em về, cho em xuống đi.
- Thôi, bỏ đi, không sao đâu. Em mua hoa chi nhiều vậy?
- Sinh nhật bạn em, nó nhờ em cắm giùm.
- Chừng nào vậy?
- Chiều nay.
- Cho anh đi được không?
- Anh nói thật hả?
- Sao vậy? Bộ anh hay nói dối lắm à?
- Bạn bè em toàn là cỡ em. Với lại, nó tổ chức ở nhà, không sang trọng như những chỗ anh hay tới đâu.
- Sao em biết anh hay tới nhưng chỗ sang trọng?
- Em thấy vậy.
Giang Đông cười thành tiếng:
- Có nghĩa đó là cách từ chối khéo?
- Đâu có. Thì… anh muốn đi thì đi, ai mà dám cản anh.
- Làm như Hạnh Phương sợ anh lắm vậy.
- Chứ gì nữa.
- Hôm nay, cô Hạnh Phương bảo sợ một người, lại có vẻ rất dịu dàng. Sự thay đổi này làm anh lo quá.
Hạnh Phương cong môi lên một cách phật lòng:
- Anh nói mỉa em đó hả?
- Anh hay như vậy lắm sao? - Đông hỏi lại.
Hạnh Phương không trả lời. Cô cúi xuống nhìn móng tay, cười một mình. Thật là hôm nay cô và Đông đều nói chuyện rất hoà bình. Đông bảo cô thay đổi, nhưng cả anh cũng có cái gì đó khác lạ. Đó là cái gì?
Cô nhíu mày suy nghĩ một lúc và hiểu ra. Sự khác là do chính là vẻ trầm lặng dễ gần, không phải là vẻ quyến rũ tán tỉnh. Cũng không còn thái độ uy quyền xa vời. Hình như anh không coi cô là đối tượng để vui chơi qua đường. Cô cảm nhận được như vậy.
Thấy vẻ trầm ngâm của cô, Giang Đông lên tiếng:
- Tới chưa?
- Chưa, còn xa mà anh. Anh Đông này!
- Chuyện gì nữa?
- Lát nữa, em sẽ giới thiệu với bạn em, anh là gì?
Giang Đông chợt cười:
- Thích gì cứ nói nấy.
Bất ngờ, giọng anh trở nên giễu cợt:
- Nếu muốn, cứ bảo là người yêu, anh không phản đối đâu.
Hạnh Phương cong môi bất mãn:
- Lại đùa nữa.
Giang Đông vẫn tiếp tục giọng nửa đùa, nửa nghiêm:
- Còn nếu cảm thấy không thể yêu được một người tuyệt vời như anh thì cứ giới thiệu đây là kẻ thù.
Hạnh Phương hất đầu lên, mím môi:
- Được. Em sẽ giới thiệu với tụi nó, anh là kẻ thù của em.
- Rủ kẻ thù đi dự sinh nhật, coi chừng bạn bè bảo em không bình thường đó.
- Chuyện đó cũng đâu có gì lạ. Bị anh em nhà anh “khổng bố” riết, một người bình thường cũng phải bất thường thôi.
Giang Đông cười lớn:
- Tính nết rất hung dữ lại hay thù dai. Nhiều tính xấu quá, ai chịu cho nổi.
Hạnh Phương định đốp chát lại, nhưng lúc đó đã tới gần nhà nhỏ bạn, cô hơi ngóng tới trước:
- Anh chạy chậm lại đi. Đó! Nhà có cổng màu trắng đó.
- Không có chỗ đậu xe à?
- Em cũng không biết nữa. Để hỏi nó xem.
Giang Đông ngừng lại trước cổng. Trong nhà, mấy cái đầu ló ra nhìn. Thấy Hạnh Phương xuống xe, cả đám ồ lên ngạc nhiên làm cô cũng thấy ngượng.
Đúng là sự xuất hiện của Hạnh Phương hơi nổi. Thấy cả nhóm cứ đứng nhìn mình, cô cố làm ra vẻ tự nhiên:
- Ra phụ đem hoa vô đi lan, tao mua nhiều lắm
Nghe nói như vậy, cả bọn túa ra lấy hoa. Đông giúp các cô mở cốp xe, rồi theo mọi người đi vào nhà. Thấy ai cũng ngó Giang Đông tò mò, cô lúng túng giới thiệu:
- Đây là anh Đông... bạn mình.
Không đợi phải được giới thiệu, Giang Đông chủ động lên tiếng:
- Hôm nay, anh theo Hạnh Phương đến dự. Không biết chủ nhân có đồng ý không?
Lan vội kéo ghế:
- Dạ, em mừng lắm. Chỉ sợ anh Đông chê tiệc của tụi em thôi. Mời anh ngồi chơi.
- Cảm ơn.
Khi cả nhóm ngồi vào bàn, Hồng Khánh bặm tay Hạnh Phương, nói nhỏ:
- Lúc nảy mới nhìn, tao tưởng mày đi với anh Viễn. Anh đó là ai vậy?
- Bạn.
- Bạn gì mà lớn dữ vậy? Nhìn tướng chắc đi làm rồi, phải không? Ảnh có vẻ phong lưu.
Hạnh Phương nói như giấu:
- Ảnh đi làm rồi.
- Sao mày quen được vậy? Ảnh lớn hơn tụi mình nhiều. Mà có vẻ... có vẻ...
- Có vẻ sao?
- Thì... nói chung là không cùng môi trường với tụi mình đâu, phải không?
Hạnh Phương hiểu ngay ý của Hồng Khánh, nhưng cô không muốn thừa nhận sự thật. Cô nói bung xuôi:
- Ảnh đi làm, mình đi học, dĩ nhiên là môi trường khác nhau rồi.
- Không phải, ý tao muốn nói là kinh tế của ảnh chênh lệch với mày quá. Sợ hay không?
Hạnh Phương lắc đầu:
- Bạn bè bình thường, ảnh thế nào cũng đâu có ảnh hưởng tới tao. Tao không để ý chuyện đó đâu.
Hồng Khánh vẫn nói tới:
- Tao thấy mày kết anh Viễn hay hơn. Ảnh thật tình với mày. Còn anh này... sao ấy.
- Sao là sao?
- Tao thấy ảnh... Ờ... người cao sang quá, coi chừng họ coi mình như...
Hồng Khánh nói lắp lửng rồi im bặt. Một lát sau, sợ Hạnh Phương giận, cô nói thêm:
- Tao chỉ sợ mày bị người ta quen qua đường. Người như anh đó thiếu gì con gái nhà giàu tương xứng. Phải tỉnh táo một chút, mày ạ.
- Tao có gì đâu mà sợ không tỉnh táo. Mình xem họ là bạn thì họ làm sao lợi dụng mình được chứ?
Hồng Khánh nói chững chạc:
- Nếu nghĩ được như vậy thì tốt. Tao chỉ sợ anh nói ngon ngọt. Mấy người sành sỏi như vậy, ghê lắm. Tụi mình quen cùng giới chắc ăn hơn.
Hạnh Phương ngồi im. Lúc đó, Lan bắt đầu cắt bánh nên cả hai quay nhìn về phía đầu bàn, không tiếp tục câu chuyện nữa.
Nhưng những gì Hồng Khánh nói ít nhiều an cứ tác động tới Hạnh Phương. Thỉnh thoảng, cô quay qua nhìn Đông rồi tự nhiên thấy buồn.
Lúc ra về, thái độ của cô trở nên lặng lẽ hẳn đi. Cảm giác giống như mình được thức tỉnh và cô thấy mình đúng như Hồng Khánh nói. Ít nhiều cô đã bị lung lây vì cách chăm sóc ga lăng. Mà điều đó thì anh đâu phải chỉ làm với mình cô.
Lẽ ra hôm nay cô không nên rủ Giang Đông đi với mình.
Hạnh Phương cứ suy nghĩ miên man, rồi khẽ thở dài một mình. Cô quay mắt nhìn ra đường để tránh phải nhìn Đông. Và cô tự nhủ: đây là lần cuối cùng đi thế này, thiếu cảnh giác thế là đủ rồi.
Hạnh Phương không để ý nãy giờ Giang Đông cũng có thái độ rất khó hiểu. Anh cứ lặng lẽ lái xe, vẻ mặt im lặng khác hẳn thái độ nhẹ nhàng lúc nảy. Anh không đưa Hạnh Phương về mà ngừng lại trước một nhà hàng nằm trên con đường vắng người.
Hạnh Phương thấy con đường không quen. Cô quay lại nhìn Giang Đông:
- Đây là chỗ nào vậy?
Giang Đông hất mặt về phía nhà hàng, nói ngắn gọn:
- Xuống đi.
Anh cũng rút chìa khóa bước xuống và đi vòng qua phía Hành Phương mở cửa, nhưng cô cứ ngồi yên:
- Anh đưa em về đi, em không vô đó đâu.
- Sao vậy?
- Có lẽ em không hợp với mày chỗ này, em không vô đâu.
Đông tì tay trên cửa, cúi xuống gần cô hơn:
- Anh có chuyện quan trọng, đừng cải anh.
Hạnh Phương nhìn lên, nét mặt nghiêm chỉnh của anh làm cô đâm ra lưỡng lự. Cuối cùng, cô lên tiếng:
- Có lẽ sẵn dịp này, em cũng nên nói chuyện với anh.
Đông lùi lại cho cô bước xong. Anh khoát tay ra hiệu cho cô đi theo chứ không nắm tay hay choàng qua người cô nhu cái cách anh hay làm khi đi với một cô gái.
Anh nói khi cô tiếp viên đi về phía hai người:
- Cho tôi một phòng riêng.
- Dạ, mời anh chị đi lối này.
Hạnh Phương tò mò đi theo. Cô liếc nhìn qua Giang Đông. Vẻ đường hoàng của anh làm cô nhận ra nãy giờ, cử chỉ của mình có vẻ rụt rè, thiếu tự nhiên. Có lẽ Hồng Khánh nói đúng. Cô và Giang Đông không cùng môi trường với nhau.
Giang Đông hỏi ngay sau khi cô tiếp viên ra ngoài:
- Em có chuyện gì muốn nói với anh?
Thấy cô có vẻ không vội trả lời, anh nói tiếp:
- Từ nảy giờ, em có vẻ rất lạ. Thái độ lặng lẽ đó không giống em chút nào, có chuyện gì vậy?
Hạnh Phương nhìn Giang Đông. Bỗng nhiên, cô thấy điều mình sắp nói thật là thiếu chững chạc. Nếu muốn giữ mình tránh sự cám dỗ thị cách hay nhất là tự mình làm chủ mình, tự mình khước từ chứ không phải là lên tiếng chấm dứt, dù sự từ chối với cô thật là khó khăn.
Nhìn về mặt nghiêm nghị của cô, Giang Đông nhắc lại:
- Có chuyện gì vậy?
Hạnh Phương lắc đầu:
- Cũng không có gì quan trọng. Thế anh định nói với em chuyện gì?
- Em nghĩ gì thì nên nói với anh, đừng tự suy nghĩ một mình. Im lặng chưa chắc là đúng đâu.
Hạnh Phương lắc đầu:
- Nếu nghĩ, em sẽ thể hiện bằng hành động chứ không cần nói.
Nếu là trước đây, nghe cô nói như vậy, có lẽ Giang Đông đã phá lên cười chế giễu, hoặc bảo cô là một nhóc con bướng bỉnh. Nhưng bây giờ, anh chị thừa nhận như một sự tôn trọng:
- Có thể anh còn một khoảng cách nào đó chưa đủ để em tin, không sao.
Hạnh Phương chống cầm nhìn Giang Đông cử chỉ tò mò:
- Anh định nói gì với em?
Giang Đông không trả lời, anh lấy trong túi áo mảnh giấy gấp tư, im lặng đến đặt trước mặt Hạnh Phương.
Hạnh Phương mở ra đọc. Đó là biên lại đống tiền của một khóa học thư ký văn phòng. Cô ngước lên nhìn Giang Đông:
- Tại sao anh đầu tư cho em nhiều vậy?
Đông gật đầu, và trả lời bằng một câu hỏi:
- Anh muốn khi ra trường, em có đủ tiêu chuẩn của một trợ lý. Em học nổi không?
- Nổi chứ. Có điều là... tại sao anh lại muốn em học nhiều như vậy?
- Em đã từng mặc cảm trước gia đình anh. Tại sao em không tìm cách xoa bỏ ấn tượng đó?
- Có cần phải như vậy không?
- Rất cần, nếu em biết yêu anh.
- Anh nói cái gì?
Hạnh Phương hỏi và ngồi thẳng người lên, bàng hoàng vì đột ngột. Cô lập lại một cách hoảng sợ:
- Anh nói gì vậy? Anh không đùa đấy chứ?
- Mặt anh có vẻ đùa cợt lắm sao? Có nhiều chuyện để đùa lắm, nhưng không ai đem những chuyện thế này ra cợt nhã bao giờ. Anh nói rất thật.
Hạnh Phương tránh nhìn Đông, mặc dù rất kinh ngạc, cô vẫn tin Đông nói thật. Linh cảm báo cho cô biết như vậy. Tuy nhiên, cô vẫn không cho phép mình thiếu thận trọng:
- Chuyện này còn quá sớm. Em muốn có thời gian để kiểm tra lại.
- Kiểm tra ai?
- Tư cách của em và sự thành thật của anh. Tại sao anh nghĩ là em yêu anh?
- Tự anh biết, mà cái đó cũng không giải thích được.
Hạnh Phương nửa thật, nửa như trách móc:
- Anh luôn áp đặt em, ngay cả trong lúc tỏ tình. Em nghĩ khi tỏ tình với người khác, có lẽ anh lãng mạn lắm.
Giang Đông nhiếu mày nhìn cộ Hạnh PHương hiểu mình đã nói điều không nên. Cô khẽ cắn môi, mặt quay chỗ khác, bướng bỉnh:
- Em sẽ không xin lỗi anh đâu.
- Anh cũng không cần em xin lỗi.
Đông nói một cách lạnh lùng. Anh im lặng rót bịa ra ly, im lặng uống. Một sự im lặng khá nặng nề. Hạnh Phương biết anh bất mãn cách nghi ngờ của cộ Đồng thời, cô linh cảm anh còn bực mình một chuyện gì đó riêng tự Nếu không, một người nhẹ nhàng như anh không dể nóng nảy như vậy.
Tự nhiên, cô cảm thấy một chút hối hận:
- Anh đang có chuyện bực mình, phải không?
- Tại sao em lại nghĩ vậy?
- Từ chiều giờ, anh có vẻ rất lạ, dù anh vẫn nói chuyện bình thường.
- Em nhạy cảm lắm.
- Chuyện gì vậy anh?
Giang Đông lắc đầu:
- Em còn nhỏ lắm, hiểu cũng không đủ sức để giải quyết. Tốt hơn là đừng nên hiểu.
Hạnh Phương bướng bỉnh:
- Nhỏ không hẳn là thiếu hiểu biết đâu. Nếu đã coi em như người thân thì anh phải nói chứ.
Giang Đông pha chút giễu cợt:
- Cái gì làm cô nghĩ tôi coi cô như người thân vậy?
- Đừng có châm chích em, em nói thật. Anh đã biết em rất... yêu anh kia mà.
- Rốt cuộc, cô cũng tự thú nhận.
Hạnh Phương thoáng đỏ mặt:
- Tại anh nói trước chứ bộ.
Giang Đông nhìn có hồi lâu, rồi nói thẳng thắn:
- Anh yêu em, nhưng anh không muốn tỏ tình một cách văn chương như em muốn. Có lẽ em bất mãn cách sống quá thực tế của anh. Nhưng cuộc sống của anh còn nhiều thứ phải đối phó. Anh không thể là anh như trước kia nữa. Nếu anh còn như vậy thì chỉ làm khổ cho em thôi.
Hạnh Phương khẽ cau trán, cô vắt óc suy nghĩ, nhưng cô chỉ hiểu được phân nửa. Còn thì không sao hình dung nổi cái mà Giang Đông gọi là đối phó.
Thấy anh nhìn như quan sát, cô lắc đầu:
- Anh mà gặp khó khăn sao? Anh mạnh mẽ như thế, cái gì có thể khuất phục được anh chứ?
Đông chợt đứng lên, bước qua ngồi cạnh Hạnh Phương. Anh kéo cô vào người, thái độ dịu dàng bất ngờ:
- Không phải những thứ anh có bây giờ đều tuyệt đối là của anh. Nếu có lúc nào đó, anh trở thành người trắng tay, em có dám dấn thân sống với anh không?
- Em không biết nói thế nào, nhưng em nghĩ em không cần gì ngoài tình yêu của anh. Sự giàu sang của anh trước giờ chỉ làm khổ em thôi.
- Em có biết chính những điều đó đã trói buộc anh không? Cuối cùng, anh cũng tìm được một người như anh muốn.
Thấy Hạnh Phương dúi mặt trong ngực áo anh với vẻ mặt bằng lòng, mắt anh nheo lại một cách tư lự:
- Anh chống lại sự áp đặt của gia đình để chọn em. Có lẽ những ngày tới, em sẽ không được yên ổn. Em có dám đối đầu vì anh không?
- Em không sợ gì hết.
- Gia đình anh có cách nghĩ khác anh. Đó là lý do anh muốn em học hành đàng hoàng, và em sẽ không thua kém ai, sẽ không ai dám coi thường em. Nếu hiểu hy vọng của anh thì đừng làm anh thất vọng.
Hạnh Phương không hiểu hết ý nghĩ của Đông, nhưng cô lờ mờ đoán anh có chuyện gì đó bất ổn, mà điều đó cũng không làm cô sợ. Vì một người bản lãnh như anh chắc chắn sẽ không dễ dàng khuất phục.
Đông chợt nhìn đồng hồ, rồi đỡ Hạnh Phương ngồi lên.
- Khuya rồi, để anh đưa em về.
- Dạ.
Anh dìu cô đứng lên, rồi cứ giữ cô lại trong tay:
- Anh khô khan quá phải không?
Hạnh Phương hơi cúi đầu nhìn xuống:
- Có lẽ em đã tưởng tượng khi người ta tỏ tình thì giống như phim ảnh. Cách thể hiện tình cảm của anh...
Giang Đông nói chận lại:
- Làm em thất vọng, phải không?
- Không phải, em ngạc nhiên hơn là thất vọng. Nhưng em nghĩ, cái lớn nhất là tình yêu của anh, còn nói thế nào thì không quan trọng.
Đông không trả lời, chỉ lẳng lặng ôm cô vào lòng, siết chặt. Hạnh Phương nghe anh nói rất nhỏ bên tai mình:
- Em có biết đối với anh, em quan trọng đến mức nào không? Rồi thì cuối cùng em là người giữ chân anh, không ai khác được, và anh cũng không muốn khác.
Hạnh Phương hơi ngước đầu lên nhìn mặt Đông. Giờ đây, cô không một chút nghi ngờ về sự hạnh phúc của mình. Cô không bận tâm những mối tình trong quá khứ của anh nữa. Điều hiện tại là anh chọn cộ Còn gia đình anh, có lẽ cô sẽ không được yên với họ. Nhưng cô không thấy sợ như trước đây nữa.
Cô vịn tay Đông theo anh rời khỏi phòng. Khi cả hai ra xe thì cũng vừa lúc xe của gia đình Thúy San lăn bánh ra cổng. Hạnh Phương thấy Thúy San quay đầu nhìn ra cửa. Cô níu Giang Đông lại:
- Anh có thấy chị San không?
Đông nhìn theo hướng tây của cô, khuôn mặt vẫn thản nhiên:
- Có lẽ cô ấy đi với gia đình, em đừng quan tâm.
Và anh bình thản đưa Hạnh Phương về. Anh đoán cuộc gặp này chắc chắn sẽ làm Thúy San nổi điên lên, và sẽ quậy tưng làm anh điêu đứng. Tính cô là thế. Nếu phản ứng nhẹ nhàng thì đâu còn là Thúy San.
Giang Đông nghĩ chuyện Thúy San tra vấn anh là tất nhiên, nhưng không ngờ cô nóng nảy hơn anh tưởng. Khi anh về đến nhà thì thấy xe cô đậu trong sân. Bà Thông cũng đang ngồi trong phòng khách với mẹ anh.
Thúy San đầm đìa nước mắt. Bà Thông vẻ mặt lầm lì, vẻ khó xử in rành rành trên mặt bà Yến. Thấy Giang Đông về, bà sầm mặt, giọng bặt đi vì giận:
- Con lại đây!
Giang Đông thản nhiên bước đến ngồi gần bạ Anh đưa mắt nhìn bà Thông, gật đầu chào:
- Thưa bác.
Anh nhìn Thúy san, nhưng cô lập tức quay ngoắt đi chổ khác. Đôi mắt quắc lên, lóng lánh nước. Cử chỉ của cô đầy hằn học, bị xúc phạm.
Anh mỉm cười, nói nhẹ nhàng:
- Thúy san! Có chuyện gì vậy? Nhìn em khác thường quá.
Cô mím chặt môi, không trả lời. Còn bà Thông thì nói nhẹ nhàng hơn:
- Lúc nảy, bác gập cháu trong nhà hàng. Bác thấy không yên tâm về cách sống của cháu. Nếu là ai khác, thì bác không có ý kiến, nhưng Thúy San là con gái bác... Thôi thì cứ nói chuyện thẳng thắn với nhau. Ý cháu thế nào?
Đông chưa kip trả lời thì bà Yến đã gằn giọng:
- Mẹ không ngờ con tác tệ đến như vậy. Con giải thích về việc của con đi. Tại sao đến giờ vẫn còn lăng nhăng? Thúy San thế này, con còn chưa thấy đủ hay sao?
Đông định lên tiếng thì bà Thông đã nói tiếp:
- Bác nghe nói về cháu rất nhiều, nhưng bác nghĩ, con trai chưa vợ, quen biết chơi qua đường rồi thôi. Bác quan niệm thoáng lắm, nhưng bây giờ thì không thể thoáng được nữa.
- Và mẹ cũng đã cấm con quan hệ với con bé đó rồi mà. - Bà Yến rít lên.
Bà Thông khoát tay:
- Thôi chị à. Thời buổi bây giờ con cái không dễ để cho cha mẹ áp đặt đâu. Tốt hơn hết là để tự nó quyết định.
Bà lại quay qua Giang Đông:
- Nếu cháu thấy Thúy San của bác không thích hợp thì cháu cứ nói dứt khoát để gia đình bác quyết định.
Một lần nữa, bà Yến lại lên tiếng với vẻ hấp tấp:
- Bình tĩnh đi chị ạ. Về phía tôi với ba nó, dứt khoát chỉ chọn Thúy San là con dâu thôi. Còn nếu nó muốn cưới ai khác thì nó cứ ra khỏi nhà, không có tài sản gì hết.
Bà Thông có vẻ được vuốt ve tự ái, nhưng vẫn giữ thái độ điềm tĩnh. Bà nhìn Đông một cách nghiêm nghị:
- Trước đây cháu thế nào, bác không quan tâm. Nhưng bây giờ bác không thể đồng ý để cháu làm khổ con gái bác. Hôm nay, bác muốn nghe chính cháu quyết định.
Nãy giờ, Giang Đông định nói mấy lần, nhưng hết mẹ anh rồi đến bà Thông thay nhau nói, nên anh quyết định im lặng đợi.
Thấy không ai nói nữa, anh mới bắt đầu lên tiếng, giọng lễ phép, nhún nhường không chê vào đâu được.
- Cháu chưa từng ngưỡng mộ ai như Thúy San, và cũng không dám đánh đồng cô với bất cứ người nào. Nhưng cháu không xứng đáng với cổ, nên chưa bao giờ có ý nghĩ vượt quá ranh giới. Điều này, Thúy San biết rất rõ, phải không em?
Anh đưa mắt nhìn Thúy San, nhưng cô vẫn không thèm quay lại. Mặc dù vậy, cử chỉ anh vẫn rất nhẹ nhàng:
- Trước đây và cả trong quá trình làm việc chung, anh chưa hề có cử chỉ nào tán tỉnh hay xâm phạm đến em. Nếu anh có vô tình làm gì đó để em bị xúc phạm thì cho anh xin lỗi.
Thúy San quay phắt lại, nhìn Giang Đông bằng cặp mắt căm thù. Môi cô run lên:
- Anh khỏi phải giữ lịch sự như vậy.
Bà Thông thì thật sự ngạc nhiên. Cách nói của Đông khiến bà hết còn biết nói sao. Rõ ràng là anh không hề yêu Thúy San và cũng không cần giấu giếm điều đó. Bằng sự nhạy cảm của người mẹ, bà hiểu Thúy San đã quá chủ quan, ảo tưởng.
Nếu hôm nay không nghe chính Giang Đông nói ra, có lẽ bà vẫn cứ nghĩ anh quỳ lụy cộ Còn chuyện trì hoãn đám cưới là vì chính cô chưa muốn bị ràng buộc.
Bà Yến thi tức đến cực độ, như bị một ca nước tạt vào mặt. Vừa bất ngờ, vừa bẻ mặt với bà Thông. Trước giờ, mỗi khi bà thúc hối, Đông cứ nhún nhường như thư dong. Bà cứ nghĩ có thể điều khiển anh theo ý muốn.
Thế mà bây giờ… Thật không tưởng tượng nổi cậu con trai khoan hóa của mình lại có thể phản ứng như thế. Lịch sự không bắt bẻ được, nhưng thẳng thắn và cương quyết như thế. Bất giác bà xoay qua, tát thẳng vào mặt Giang Đông, nghiến răng:
- Mày là thằng con mất dạy.
Đông chỉ hơi nghiêng đầu, giơ tay quẹt ngang chỗ đau, ngoài ra không có phản ứng nào khác. Bà Thông và Thúy San thì sững sờ trước cử chỉ của bà Yến. Chưa biết ứng xử ra sao thì bà Yến đã quát lên:
- Mày làm mất mặt cha mẹ, hãy ra khỏi nhà tao ngay!
Giọng Giang Đông thật trầm tĩnh:
- Me bình tỉnh lại đi. Con sẽ...
- Câm họng! Mày không còn là con tao nữa. Tất cả gia tài sự sản tao sẽ giao hết cho thằng Điền. Còn hơn để mày đem đi tiêu phá cho con gái.
- Mẹ đừng nói nặng con như vậy. Dù sao thi con cũng không muốn bị me.
Bà Yến quát lên:
- Tao bảo mày câm họng lại!
Bà Thông lên tiếng:
- Thôi đi chị. Cháu nó đã không muốn, chị làm dữ cũng không khuất phục được nó duạ Hôm nay, tôi hiểu chuyện rồi, vậy cũng tốt. Mình vẫn có cách giải quyết.
Đông ngước lên nhìn bà, cử chỉ rất nhã nhặn:
- Cháu xin lỗi đã làm phiền bác. Về phía cháu, dù không thể kết thân với Thúy San, cháu vẫn rất ngưỡng mộ cổ. Xem như đó là thiệt thòi mà cháu phải chấp nhận.
"Nói chuyện như thế, con gái nào không chết?" - Bà Thông khẽ thở dài. Vốn là người hiểu chuyện, nên dù đau lòng cho con gái, bà vẫn không thể trách được anh.
Bà nói rất nhẹ nhàng:
- Bác thầy mẫu người như cháu thật hoàn hảo, nhưng đừng nên sử đúng ưu điểm đó để làm khổ con gái, nên dừng lại đi cháu ạ. Cái gì cũng có giá của nó.
Đông hơi cúi đầu:
- Dạ, cháu hiểu.
- Còn trẻ thì khó nhìn trước hậu quả. Nhưng khi về già thì hối hận cũng không cứu vãn được.
Đông chỉ cúi đầu trước cách phê phán nhẹ nhàng của bà. Phản ứng đó làm anh thật sự kính phục. Anh nhìn qua Thúy San, vẻ mặt cô chứng tỏ một sự phẫn nộ ghê gớm. Có lẽ cái đầu trang nhã kia đang nuôi dưỡng những ý nghĩ trừng phạt ghê gớm đối với anh, vì anh đã làm tổn thương tính tự phụ cao ngất của cô.
Khe mẹ con bà Thông về rồi, Bà Yến thả cho cơn điên giận bùng nổ. Lần đầu tiên bà quát tháo với Giang Đông không cần cả kiềm chế:
- Tại sao mày nói chuyện đó trước mặt bà ấy. Nếu muốn gì không nói trước với tao được sao, hả? Mày muốn lam tao mất mặt phải không?
Giang Đông trả lời bình tỉnh:
- Khi chuyện không thể được thì trước sau gì cũng nên để bên đó biết sự thật. Nói thẳng thắn với nhau vẫn là cách hay nhất, con nghĩ vay.
Bà Yến không biết trả lời thế nào. Ba xoay qua khía cạnh khác:
- Tại so đến giờ này, mày vẫn quen biết với con nhỏ đó? Mày định lấp lửng tới chừng nào đây? Nói mau!
- Con yêu cô Phương đó và sẽ cưới cổ. Tính cách Thúy San không hợp với con, cưới nhau chỉ là tai họa thôi.
- Cái gì?
Bà Yến hét lên. Sự kháng định của Đông làm bà nỗi điên và bà tát cho anh thêm mấy cái.
- Mày đi ra khỏi nhà tao, thằng bất hiếu.
Đông đứng thẳng người, cố chịu đau. Gương mặt trở nên cương quyết hẳn đi. Anh nói một cách điềm tĩnh:
- Con đã dự đoán trước chuyện này. Có điều con không ngờ mẹ thẳng tay như vậy. Con đang tự hỏi mẹ thương con hay thương Thúy San? Nếu xem con là con của mẹ thì mẹ không nên gán ghép độc đoán vậy.
- Con San nó hơn đám con gái kia gấp trăm lần, tại sao mày không cưới, hả? Tại vì tính nết mày trăng hoa quen rồi nên con gái đứng đắn, mày không thích, phải không?
Thấy mẹ nói chuyện trở nên khó nghe, Giang Đông quyết định không tranh cải nữa. Anh nhẹ nhàng đến đứng gần bà:
- Mẹ đang mất bình tĩnh, con sẽ đợi đến khi mẹ nguôi giận. Lúc đó, con sẽ giải thích.
- Tao không cần mày giải thích. Nếu mày cưới con nho thất học bá vơ đó, thì mày tự cười và tự đi làm kiếm tiền. Mày sẽ không được một xu nào của gia đình, trắng tay đi rồi biết thân.
Giang Đông im lặng nghe. Cuối cùng anh nói từ tốn:
- Con đã chuẩn bị tinh thần là không cần bất cứ tài sản nào của ba mẹ. Con sẽ cưới Hạnh Phương và giao khách sạn lẫn công ty lại cho gia đình. Con xin lỗi mẹ.
- Mày đi cho khuất mặt tao.
Bà Yến quát lên và ngồi phịch xuống ghế xa lông. Giang Đông đi vòng qua phía sau ghế để lên lầu. Chuyện xảy ra bất ngờ và gây cấn nhiều hơn anh tưởng. Nó làm anh thấy căng thẳng. Anh nằm dài xuống giường, nhắm mắt cho thần kinh thư giãn.
Không Như Loài Cỏ Dại Không Như Loài Cỏ Dại - Hoàng Thu Dung Không Như Loài Cỏ Dại