However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Thanh Tâm Trần
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 17873 / 51
Cập nhật: 2015-05-24 22:30:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
oàn xe gồm sáu chiếc tiến vào sân bay, trong đó có gia đình ông Giang Hoàng và gia đình Thành Thông. Hai gia đình kết thân từ mấy năm nay, và họ muốn gắn bó mật thiết hơn qua cuộc hôn nhân của Giang Đông với Thúy San. Chính điều đó nên ông Thông mời gia đình ông Hoàng cùng đi đón cô tiểu thư ấy.
Thật ra, Thúy San đi du học mấy năm naỵ Cô và Giang Đông đều không biết mặt nhau, nhưng tất nhiên là nghe nói tốt đẹp về nhau. Giang Đông rất có ấn tượng về cô gái nghe kể là thùy mị ấy. Anh cũng đã bảo hòa những tình cảm vung vít, nên rất vui lòng với cuộc hôn nhân tương xứng này.
Mọi người đứng cạnh hàng rào chờ.. Không lâu sau, Thúy San đi ra. Vừa thấy con gái, bà Thông đã mừng rỡ vẫy tay:
- San ơi! Mẹ đây nè.
Thúy San thấy gia đình, cô cũng cười sung sướng và đẩy va li đi nhanh hơn.
Giang Đông tò mò quan sát cộ Điều đầu tiên làm anh hài lòng là cô rất đẹp. Cô ta mặc bộ đồ đi đường màu tím nhạt, chiếc nón nhỏ xíu trên đầu rất đúng mốt. Dáng điệu linh lợi hoạt bát, đúng mẩu con gái lịch lãm, tài năng.
Trong cái nhìn đầu tiên, anh chấm cô mười điểm về vẻ hoàn mỹ. Và vốn quen với tính ngọt ngào bề ngoài với phụ nữ, anh chẳng mấy khó khăn khi dành cho cô nụ cười và cái nhìn, mà chắc chắn đối tượng sẽ cảm thấy mình được tôn sùng.
Khi Thúy San lần lượt ôm những người trong gia đình xong. Đông bước tới, chia tay ra:
- Chào em.
Kèm theo lời nói ướp đến mấy keo mật là cái nhìn đăm đăm cuốn lấy trái tim người khác. Thúy San chưa kịp chào lại, anh đã hỏi một cách săn sóc:
- Ngồi trên mày bay lâu, chắc mệt lắm, phải không? Nhìn mặt em xanh quá.
Thủy San chợt đưa tay lên mặt rồi cười nhẹ:
- Chào anh. Anh là Giang Đông, phải không?
Đông gật đầu, kèm theo cái nhìn quyến rũ:
- Anh nghễ kể rất nhiều về em, em hoàn mỹ hơn cả những lời kể đó.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hài lòng. Ai cũng cố ý im lặng cho đôi trẻ được tiếp xúc nhau thoải mái. Và vì đôi trẻ, mẹ Thúy San sẳn sàng nhường Đông quyền được săn sóc con gái cưng của mình.
Đông hiểu điều đó, nên anh không ngần ngại sự quá đà. Đi bên cạnh Thúy San ra xe, anh tiếp tục phong cách của mình khi tiếp xúc với con gái:
- Em mới về, chắc phải dành thời giờ cho gia đình nhiều lắm, tiếc là không có dịp gặp riêng em. Dù vậy, mình vẫn có thể gặp nhau trong buổi tiệc tối nay, tại khách sạn gia đình anh.
- Dạ.
- Gia đình anh muốn chiêu đãi, mừng em trở về. Hy vọng em không thấy anh là người lạ.
- Ồ không! Không có đâu.
- Em tạo cho anh ấn tượng rất dễ chịu, cám ơn em.
- Đâu có gì đâu.
Thúy San vốn đã trưởng thành trong môi trường giao tiếp. Bản chất cũng rất hoạt bát, đối đáp linh lợi, nhưng không hiểu sao, cô lại không biết nói gì trước Đông. Vì anh đã giành thế chủ động và nói chuyện thân tình chứ không xã giao.
Ấn tượng đầu tiên của cô là hài lòng vì phong cách cứng cỏi của Đông. Điều đó chứng tỏ anh rất bản lĩnh. Thúy San chỉ thích con trai khống chế được mình, chứ xìu xìu thụ động thì chán chết được.
Khi đưa gia đình Thúy San về nhà, Đông theo cô vào tận phòng khách. Nhưng khi cô mời anh ở lại thì anh tế nhị từ chối ngay:
- Anh chắc mẹ em rất muốn nói chuyện riêng với em, anh không có đặc quyền giữ em lại, dù anh rất nôn nóng điều đó.
Anh chìa tay cho Thúy San bắt. Và khi tay cô đã nằm trong anh, anh siết mạnh một cái, như thể hiện tình cảm kín đáo của mình. Thúy San cảm nhận ngay được điều ấy. Bất giác, cô nhìn anh một cách quyến luyến.
Đông khẽ vẫy tay chào cô, rồi quay ra xe. Anh cảm thấy vui vui khi vị hôn thê tương lại là một cô gái hoàn hảo như vậy.
Buổi tối đó, sau buổi tiệc họp mặt gia đình trong khách sạn. Giang Đông nói với mọi người rằng, anh sẽ đưa Thúy San đi dạo để cô "thăm lại thành phố sau mấy năm sống ở nước ngoài".
Thúy San hơi bất ngờ khi nghe Giang Đông nói. Bởi cô biết là anh sẽ đề nghị đưa cô đi chơi, nhưng cách anh công khai như vậy thì cô không ngờ tới. Cô nghĩ là anh sẽ mất thời gian một chút. Không ngờ sự việc lại hóa ra đơn giản dưới sự chủ động của anh. Thật ra ngay từ đầu, cô đã không định từ chối, dù có thể viện lý do cô hơi mệt sau chuyến đi khá dài vừa qua.
Ra đến xe, Giang Đông mở cửa cho cô với vẻ thật lịch sự và nhã nhặn làm cô hơi bối rối. Tự nhiên cô không biết nói gì và cứ ngoan ngoãn ngồi vào xe, cô không bị những ấn tượng mà Giang Đông gây ra làm mình mất tự tin. Cô vờ sửa lại tóc rồi lén nhìn về phía Giang Đông. Anh đang kiên nhẫn tránh những chiếc xe đang luồn lách giành đường và không có vẻ gì định khơi chuyện.
Thúy San hơi cắn môi. Cô không chịu nổi không khí im lặng kiểu này, nhất là khi không phải do cô chủ động.
Như biết Thúy San đang muốn gì, Giang Đông lên tiếng:
- Thành phố có thay đổi gì không, San?
- Có. Xe cộ đông quá.
- Paris cũng vậy thôi.
- Không. Khác chứ.
- Khác ở chổ người ta trật tự hơn chứ gì?
"Câu nầy thường quá". Thúy San kiêu kỳ nghỉ. Ra đâu phải lúc nào anh ta cũng sắc sảo đâu mà ngại.
Giang Đông hơi nhìn cô một chút rồi bất ngờ giơ tay sửa lại kính chiếu hậu về phía cô làm cả gương mặt Thúy San hiện rõ trong đó. Anh nghiêng đầu nhìn cô không giấu giếm, đủ lâu để Thúy San thấy mặt mình nóng bừng, nhưng có giành lại sự chủ động rất nhanh:
- Định áp đảo à?
Giang Đông bật cười, đập nhẹ tay lên vô lăng một cách thích thú:
- Và em có nghĩ là mình sẽ bị khuất phục không?
Thúy San nguậy đầu kiêu hãnh:
- Còn phải xem đã.
- Đừng tự tin quá vậy san. Khi anh đã muốn thì không ai cưỡng lại được đâu, rồi em cũng vậy.
Nói xong, mặt Giang Đông chợt hơi tối lại. Anh nghĩ tới Hạnh Phương và phản ứng quyết liệt của cộ Bất giác, môi anh mím chặt.
Thúy San lại thấy mất phương hướng. Cô không thích cảm giác này chút nào, khi cứ bị Giang Đông hướng câu chuyện lệch khỏi quỹ đạo của mình.
- Em thấy hơi đói.
- Ừ, lúc nảy hầu như em không ăn gì cả. Không quen khẩu vị, phải không?
Cách xuống giọng rất ngọt của Giang Đông làm Thúy San hơi chao đảo. Cô thú nhận:
- Dạ, cũng hơi khó ăn một chút.
Xe ra vào một con đường nhỏ. Nãy giờ đã ra đến ngoại ô mà cô không để ý. Cô xuống xe chờ Giang Đông, tự hỏi tại sao anh lại đưa cô đến một nơi có vẻ bình dân thế này?
Giọng Giang Đông vang nhẹ sau lưng:
- Mình đi lối nầy nè em.
Anh khoát tay chỉ rồi ân cần choàng tay dẫn cô đi. Thúy San xao động nhìn anh. Cô bổng muốn biết cảm giác ngây ngất trong vòng tay siết chặt của anh sẽ ra sao. Mấy năm sống ở nước ngoài đã làm cô quen với cách chăm sóc, săn đón của cánh đàn ông. Nhưng cách của Giang Đông làm cô thấy chới với vì sự hoàn hảo ở anh.
Thúy San im lặng bước theo Giang Đông vào quán. Khác với vẻ trầm lặng bên ngoài, cách bài trí trong quán vừa có vẻ dân dã, nhưng vẫn sang trọng kỳ lạ. Chứng tỏ chủ nhân của nó ngoài năng khiếu kinh doanh còn có óc thẩm mỹ đặc biệt.
Giang Đông như đã quen thuộc nơi này. Thấy anh, tay quản lý ngồi bên quầy khẽ ra hiệu cho người bồi bàn dẫn anh đến góc phòng quen thuộc trên lầu. Nơi có thể vừa ngắm thành phố phía bên kia đang rực rõ ánh đèn, lại vừa là một góc riêng tư đầy lãng mạn, thích hợp cho hai người. Giang Đông lịch lãm kéo ghế cho Thúy San ngồi, rồi chống tay ngồi nhìn cô chọn thực đơn. Hình như anh vừa phát hiện ở cô điều gì đó nên khuôn mặt có vẻ bí hiểm. Đó là thói quen đã thành có tật, nhưng đối với các cô gái thì nó là sự quyến rũ nguy hiểm, mà chủ nhân của nó hình như không để ý.
Chờ cho người bồi đi khuất, Giang Đông lên tiếng:
- Cuộc sống bên ấy thế nào, San?
- Tất nhiên là khác với ở đây.
- Nghĩa là vui hơn, phải không?
- Cũng tốt hơn. Tụi em ở bển, mỗi khi nghĩ hè có thể đi du lịch khắp châu Âu, chứ không như ở đây, muốn đi đâu cũng nhiều khế.
- Sao em biết? Mấy năm nay em có sống ở đây đâu.
- Ờ.. em nghĩ vậy đó. Ở đây... chán thầy mồ.
- Vậy à.
Giọng Giang Đông có vẻ quan tâm:
- Vậy sao em trở về?
Thúy San xụ mặt xuống:
- Tại ba đó chứ. Ba muốn em phải sống gần gia đình. Nhưng mà không sao, em sẽ làm việc ở chỗ nào thường đi công tác ở nước ngoài, càng nhiều càng tốt.
- Vậy sẽ không tốt khi lập gia đình, San ạ.
- Chuyện đó đâu có gì quan trọng.
Thấy người bồi bàn trở lại, Thúy San không nói nữa mà ngước nhìn bức tranh trên tường. Mỗi khi nhắc đến chuyện này là cô bực lắm. Hy vọng là Giang Đông hiểu cộ Dù sao anh cũng là những người trẻ tuổi chứ không phải bảo thủ như ba ở nhà.
Khi còn lại hai người, Giang Đông tiếp tục câu chuyện:
- Vậy nếu ở nước ngoài, em có thích sống cuộc sống gia đình không?
- Cũng tùy, nếu mỗi người tôn trọng tự do của nhau.
Thúy San vừa nói, vừa nhìn nhìn vào món lẩu đang bốc khói nghi ngút:
- Rắn gì mà ghê quá vậy?
- Cá kèo chứ không phải rắn đâu, thưa tiểu thư.
Giọng Giang Đông hơi giễu cợt, nhưng âm sắc ngọt ngào đến nỗi Thúy San cảm thấy như anh đang ca ngợi sự ngây thơ của mình. Cô đổi đề tài:
- Chắc anh hay tới đây lắm hả?
- Cũng thỉnh thoảng thôi. Với mỗi quan hệ, anh có một địa điểm khác nhau. Em là đối tượng đặc biệt đấy.
"Điều đó tất nhiên rồi". Thúy San nghĩ thầm. Có nhiều người xem cô là đối tượng đặc biệt rồi nên cô không còn lạ nửa, nhưng cô thấy thú vị khi nghe Giang Đông nói. Thật là một con người đầy ấn tượng.
Thầy Giang Đông gấp cá cho cô, Thúy San nhăn mặt:
- Em không ăn đâu. Ở Paris không có món này.
Giang Đông trầm tĩnh nhìn cô:
- Cứ thử đi.
- Thôi, em không thích.
- San biết không? Món ăn này đã từng làm nhiều cô gái phát khiếp nhưng khi đã quen thì thích lắm đấy.
Trong Thúy San vẫn đầy vẻ ghê sợ:
- Nhìn nó ghê quá. Em không quen với mấy món dân gian như vậy đâu.
Giang Đông vẫn ngọt lừ:
- Có một cô gái mới về nhà chồng. Ngày đầu tiên vào bếp nấu ăn, ngay lúc mẹ chồng mua mòn cá kèo. Lúc mới nhìn, cô ta cũng tưởng là rắn – anh nhin sâu vào mắt cô – như vậy. Thế là cô ta hét toáng lên và quăng luôn bich cá xuống cống. Nhưng sau đó vì nể chồng, cô ta cố tập ăn và dần dần nghiện nó luôn.
Anh ngừng lại một chút và tiếp:
- Nào! Bây giờ đến lượt em đó, cô bé.
Chưa ai gọi Thúy San là "cô bé" ngọt lịm như cách gọi của Giang Đông. Nó làm cô thấy mình dường như thật sự là một cô bé. Anh gắp cho cô một con khác rồi nhìn cô chờ đợi. Ánh mắt đầy khích lệ làm cho cô không sao từ chối. Cô cắn thử một miếng và hơi nhăn mặt.
Giang Đông mỉm cười, nói:
- Phải kèm với rau và nước xúp nữa mới thấy ngon.
- Vâng.
Thúy San ngoan ngoãn làm theo lời Giang Đông.
Cô vừa ăn, vừa nghe Giang Đông kể chuyện về những giai thoại xung quanh loại cá. Anh kể hay đến nỗi cô không nhận ra mình đã ăn hết những con cá anh gấp cho.
- Thôi, em không ăn nữa.
Thúy San kêu lên khi nhận ra mình đã quá nọ Cô chưa bao giờ cho phép mình ăn no đến như vậy.
Giang Đông giơ tay ra hiệu cho người bồi bàn. Anh ta nhanh chóng thu dọn mọi thứ rồi cũng nhanh chóng biến mất. Thúy San nhìn Giang Đông. Có muốn thoa lại môi như thói quen, nhưng lại thôi. Cô nghĩ Giang Đông không để ý đến chuyện đó.
- Em có muốn trang điểm lại không? Căn phòng ngay sau lưng em đấy.
- Dạ.
Cô bước vào toilet, nhưng không thoa son vội mà cứ đứng tản mẫn kiểm tra từng đường nét trên mặt. Cô sợ mình mất đẹp trong mắt Giang Đông. Từ tối đến giờ, anh cứ làm cô nhói tim mấy lần. Sao mà anh ta hoàn mỹ đến thế nhỉ? Cô đâu phải là tuýp người con gái khờ dại, ngây thợ Đã từng trải qua những mối quan hệ vu vơ, từng lớn lên trong môi trường giao tiếp rộng rãi, từng nghe hằng tá lời tán tỉnh, nhưng ẩn tượng như Giang Đông thì chỉ có anh.
Thúy San lấy son, tỉ mỉ thoa lên môi như thế lát nữa sẽ xuất hiện trước hàng ngàn người. Nhưng nếu là hàng ngàn người thì cô cũng không cần đẹp hoàn chỉnh hơn nếu Giang Đông không nhìn.
Khi cô đi ra, phần thưởng đáp lại sự cố gắng của cô là cái nhìn khen ngợi của Giang Đông, và cô yên tâm là mình không có khuyết điểm nào. Bất giác, có liếc nhìn anh một cái tính từ.
Giang Đông đưa Thúy San về rồi quay lại khách sạn. Trên suốt đường về, anh không ngừng mỉm cười khi nhớ lại cuộc gặp tốt đẹp lúc nãy. Có lẽ anh sẽ nghiêm chỉnh. Ý nghĩ đó làm anh thấy dễ chịu. Thúy San đúng là mẩu người cho một cuộc hôn nhân tương xứng, hoàn mỹ.
Giang Đông cho xe chạy vào gara, anh đi trở lên cửa chính vào giản tiền sảnh. Chợt thấy một chiếc xe đổ xịch trước cửa hông, ở chổ tối phía ngoài hành lang. Anh định đi ra hỏi thì thấy từ trong xe, hai tên cao lớn lôi một cô gái bước xuống. Trong bóng tối, Giang Đông không nhìn rõ mặt, nhưng biết chắc cô ta bị một vật gì đó nhét vào miệng, vì cô ta được thoải mái vùng vẫy chứ không la.
Giang Đông nhíu mày đi về phía đó. Phía trước, hai tên nọ đẩy cô gái vào cửa hông, chổ đi lên tầng trên, nhưng rất ít sử dụng. Anh nhìn một cái lúc rồi quát lên:
- Làm gì đó? Dừng lại!
Ba người quay phắt lại. Hai tên nọ lừng khựng chưa biết làm gì thì Giang Đông đã đến bật đèn. Anh sửng sốt nhận ra cô gái là Hạnh Phương. Ánh mắt cô trào lên một vẻ khiếp đảm khó tả. Đến lúc Giang Đông bước vào vùng ánh sáng, cô mới vơi đi nổi sợ, va cuống cuồng đi về phía anh như cầu cứu.
Hai tên nọ hối hả bỏ chạy, nhưng Giang Đông đã vỗ tay một cái thật lớn.
Giang Đông không nhìn đến ai, anh lấy chiếc khăn trong miệng Hạnh Phương ra và mở trói cho cô.
Vừa được thong thả hai cánh tay, Hạnh Phương đã giậm chân, nhào đến trước mặt hai tên nọ. Cơn tức bộc phát như ngọn lửa, cô dang tay muốn tát hắn, nhưng chạm đến hắn thì cô ghệ Thế là cô lúng túng rút tay lại, hét lên:
- Đồ… đồ…
Tức quá nên không tìm ra nổi từ ngữ nào vừa ý. Cô ngắc ngứ một phút rồi mở nhanh xách tay choàng bên hông. Cô lôi chùm chìa khoá ném thẳng vào người hắn.
Thế là một lố lỉnh khỉnh từ đồ cắt móng tay, hộp kem, gương, lược đến lọ dầu nhỏ tới tấp bay vào mặt hai tên ma cô ấy. Vừa ném, cô vừa hét lên lanh lảnh:
- Đồ hèn! Con trai đi bức bách con gái. Ỷ mạnh ăn hiếp yếu. Hèn… hèn…
Mấy thanh nien bảo vệ quay mặt chổ khác, mím môi để khỏi bật cười. Giang Đông cũng vậy. Anh đứng yên theo dõi sự trả thù như phủi bụi của cộ Thấy Hạnh Phương hết thứ để ném, anh cười cười lôi hộp quẹt trong túi áo, chìa ra. Hạnh Phương lặp tức chụp ném tiếp, kế đến là hộp thuốc lá. Cô loay hoay như con thú nhỏ, gằm gừ, nhưng không làm gì được kẻ thù, ngoài vũ khí còn lại duy nhất là chiếc “loa phóng thanh”.
- Có ngon sao không nói chuyện lại phải dùng đến hai người để áp đảo một người. Đồ chết bằm! Đồ quỷ tha ma bắt! Đồ chuột bọ, cóc nhái, rắn rít…
Giang Đông cố nín cười, chặn lại:
- Thôi đi Hạnh Phương. Cô có mắng đến sáng cũng không làm cho tụi nó sợ thêm. Tôi sẽ giúp cô nhé.
Anh hất mặt tới trước:
- Trói nó lại và lôi tên tài xế trong xe ra đây!
Lệnh của anh được thực hiện ngay chốc lát. Thế là ba tên ma cô bị trói ngoặc tay phía sau, đứng thành hàng trước mặt Giang Đông. Anh hất mặt:
- Tụi bay băng nào vậy?
Hai tên lì lợm không trả lời. Tên tài xế thì run như thằn lằn đứt đuôi:
- Dạ… tụi em không theo băng nào hết. Hai thằng này cho tiền biểu em chở, em không biết gì hết.
- Thật sao? – Đông cười gàn.
Hắn nín thinh. Coi như hắn không có vẻ chịu chơi như hai tên kia, nhất là vẻ mặt lạnh lùng như tiền của ông chủ khách sạn, nó không đơn giản sẽ là vài cái đấm, cái đá mà hứa hẹn nhiều thứ lạnh người hơn.
Giang Đông bứơc đến trước mặt tên tài xế. Anh đưa tay phủi cổ áo hắn. Thấy hắn rùng mình, anh lại cười:
- Nói đi, anh bạn thân mến! Ai bảo anh làm chuyện này vậy?
- Dạ, em lỡ dại lần đầu, anh tha cho em.
Giang Đông gật đầu, cười gàn:
- Để xem có đáng tha không đã. Nói đi! Ai bảo anh làm chuyện này?
- Dạ, thật tình là em không biết gì hết. Hai thằng này là bạn em. Nó bảo chờ thì trả tiền gấp đôi. Em không biết vụ này thật mà anh.
Giang Đông gật gù:
- Vậy anh có biết đây là chổ nào không?
- Dạ, biết.
- Khách sạn này tất nhiên là anh phải biết rồi, nhưng tôi muốn hỏi là anh có biết nó thế nào không? Chắc anh nghĩ ở đây là tu viện, anh muốn lộng hành sao cũng được, phải không?
- Dạ, em không dám nghĩ vậy.
- Không dám nghĩ, nhưng làm thì dám?
- Dạ, không có. Em không biết thật mà. Anh làm ơn tha cho em.
Giang Đông gật đầu:
- Đưa nó trở về xe, trói nó lại, cho ở trong đó.
- Dạ.
Thế là tên tài xế bị dắt đi. Còn lại hai tên, ai cũng hiên ngang như đàn anh chị thứ thiệt. Giang Đông đứng trước mặt một tên, nhìn nhìn. Rồi bất ngờ anh đá vào bụng hắn khiến hắn cúi gập người đau đớn.
Thấy anh mạnh tay quá, Hạnh Phương che mắt không dám nhìn. Cô định can, nhưng nhớ ra, cô lầm bầm:
- Cho đáng đời.
Khi Hạnh Phương quay lại thì thấy hai tên đứng ngắt ngự Có lẽ bị ăn đòn đã thèm lắm. Hạnh Phương liếc mắt nhìn Giang Đông. Không hiểu sao anh ta có thể cười được nổi? Anh ta hỏi qua khẻ răng:
- Ai kêu tụi bay làm chuyện này?
- Dạ, con bà chủ quán Phượng Hoàng.
“Chị Tú Anh… Trời!”. Hạnh Phương kêu lên một tiếng thảng thốt. Không ngờ Tú Anh mà cũng biết được mấy người đánh thuê như thế này. Sao giống “xã hội đen” quá.
Lúc mới gặp Giang Đông, cô thấy anh giống “Maphia”. Bây giờ Tú Anh lại chơi kiểu “xã hội đen”. Không hiểu sao cô vướng vào toàn thứ dữ. Nghĩ lại thấy rùng cả mình.
- Giang Đông thì không có vẻ gì là bất ngờ. Anh ta hỏi, giọng điềm nhiên:
- - Ngoài cô đó ra, còn ai góp tay vào không?
- Nói!
- Hu! Dạ, đừng đánh, để em nói hết. Chị Thúy xúi chị Tú Anh làm. Và dặn tụi em lỡ có bi bắt gặp thì đổ cho chị Anh thôi, đừng khai thêm.
- Sợ bị gặp mà dám vô đây? Rồi vô đây làm gì?
- Dạ, chị Thúy bảo đưa lên phòng bốn lẻ hai.
Giang Đông khẽ nhíu mày suy nghĩ rồi ra hiệu:
- Đưa thằng này lên đó. Còn đứa này, nhốt nó vô nhà kho.
- Dạ.
Giang Đông quay qua Hạnh Phương:
- Em đi theo tôi.
- Vâng.
Hạnh Phương dè dặt đi hơi xa Giang Đông. Lên đến phòng bốn lẻ hai, một người của anh gõ cửa. Cánh cửa vừa hé, anh ta đã lập tức đẩy mạnh khiến người bên trong bật ngửa dưới sàn gạch.
Hạnh Phương theo mọi người đi vào. Cô tò mò nhìn người đàn ông. Không thấy nét nào quen, cô quay sang Đông. Trong một thoáng, cô thấy mắt anh ta lóe lên sửng sốt, những ánh lữa đỏ lập tức bị dập tắt và anh gật gù:
- Ra là anh.
Thật là bất ngờ, người đàn ông nổi nóng tát cho tên ma cô một cái:
- Đồ bất tài! Chuyện nhỏ như vậy mà làm cũng không xong. Cho chết!
Thấy anh ta định đánh thêm, Giang Đông bước tới một bước, giữ tay anh ta lại:
- Đừng đánh nữa, ồn lắm.
Người đàn ông vùng ra, nhưng bàn tay Giang Đông mạnh như gọng kìm. Anh ta đành buông tay xuống, hậm hực:
- Dính gì tới mày mà xen vô?
- Nếu không dính thì anh đến khách sạn này làm gì? Vuốt mũi cũng phải nể mặt chủ.
Anh hất mặt lên:
- Anh mặc áo đàng hoàng rồi qua bên kia nói chuyện. Có phụ nữ trong phòng, đừng phong phanh như vậy.
Rồi anh đến ngồi xuống ghế xa lông. Hạnh Phương đứng xa xa chứ không đến gần hai người. Cô nghe Giang Đông hất hàm hỏi người đàn ông:
- Có phải anh muốn cưỡng bức cô ta ở đây để dằn mặt tôi, phải không?
Anh ta ngang nhiên thừa nhận:
- Phải. Tao thích ở đây thì sao?
Nghe câu đó, Hạnh Phương muốn nhảy lên. Cô đi nhanh đến trước mặt anh ta, hét lên:
- Tôi không phải là đồ vật, mấy người không được đem tôi ra để đấu đã nhau.
Cô vung tay lên một cách tức tối và nhìn thẳng vào mặt anh ta:
- Tôi không quen biết, cũng không chọc ghẹo gì anh, sao anh cho người bắt tôi? Sao anh ngang ngược quá vậy? Sao coi thường luật pháp thế? Tôi sẽ kiện anh.
Người đàn ông nhìn cô, cười khẩy:
- Con nhóc này dữ quá nhỉ. Bồi bàn mà tưởng có giá lắm sao.
- Tôi làm bồi bàn hay làm gì cũng kệ tôi, mặc gì đến anh. Anh lấy quyền gì mà bức hiếp tôi? Anh là người đàn ông hèn nhất trên đời.
Anh ta nói với giọng khinh thường
- Cô có biết tôi là ai không?
Hạnh Phương cũng không vừa:
- Là ai mặc kệ anh.
- Hỗn láo.
- Còn anh thì xác xược.
Giang Đông chợt lên tiếng:
- Đừng cãi nữa, Hạnh Phương.
Anh đứng dậy, kéo tay cô ngồi xuống cạnh mình, rồi nghiêm mặt nhìn người đàn ông:
- Ba má biết chuyện này thì không hay cho anh đâu.
- Tao không vợ con, lăng nhăng thế nào cũng được. Hãy lo cho mày kìa. Sắp có vợ còn bồ bịch, coi chừng trắng tay đó.
Nghe anh ta nói, Hạnh Phương nhìn qua Giang Đông rồi vội nhích ra xa, quýnh quáng thanh minh:
- Tôi không phải là bồ của ảnh, đừng có nói bậy.
Thấy anh ta cười khẩy mỉa mai, cô tức quá gần như la lên:
- Tôi đã nói tôi không phải là bồ của anh tạ Mấy người tưởng mấy người có tiền thì ai cũng muốn bồ bịch với mấy người hết hả? Đừng có chủ quan.
Cô đứng bật dậy, nhìn anh ta hăm doa.:
- Tôi sẽ đi kiện anh về tội bức bách ngừơi khác vào khách sạn.
Anh ta tỉnh bơ:
- Ai làm chứng vậy cô bé? Thằng Đông à? Nó dám không? Hay là mấy thằng này?
Vừa nói, anh vừa hất mặt nhìn mấy người bảo vệ. Ai cũng ngó đi chổ khác như tránh né. Hạnh Phương cũng nhìn nhìn họ. Thái độ vô cảm của họ làm cô tức khủng khiếp. Bất giác, cô chụp lấy chiếc ly trên bàn, ném mạnh vào anh ta, hét lớn:
- Anh là đồ đểu.
Anh ta né người tránh được và đứng phắt dậy:
- Con nhóc này! Dám…
Thấy anh ta định đánh Hạnh Phương, Giang Đông vội đứng dậy, bước qua ấn anh ta ngồi trở xuống:
- Đây là giang sơn của tôi, anh không được ngang dọc như vậy.
- Con bé này quá quắt lắm, phải cho nó một bài học mới được.
Giang Đông cười khàn:
- Ngừơi cho bài học là cổ chứ không phải anh. Anh dám ngang nhiên bắt người về đây cưỡng hiếp. Nếu không biết dàn xếp, anh sẽ ở tù đó.
Anh quay sang kéo Hạnh Phương đứng dậy:
- Xuống phòng làm việc của tôi đi, tôi sẽ giải thích với em.
Hạnh Phương rút tay lại:
- Tôi không chịu. Tôi muốn hỏi tội anh ta.
- Em sẽ không làm gì được anh ta đâu. Nghe lời tôi đi.
Và anh cương quyết đẩy cô tới trước. Hạnh Phương đành phải đi theo, nhưng cô quay lại hăm doa.:
- Tôi mà gặp anh lần nữa, tôi sẽ cho anh một trận.
- Nhóc con mà cũng hăm doa. tôi à, buồn cười.
Hạnh Phương hung hăng định quay lại, nhưng Giang Đông đã ôm lấy vai cô kéo đi:
- Em không phải là đối thủ của anh ta đâu, nghe lời tôi đi.
Anh đưa cô ra hành lang, đi xuống phòng làm việc của mình. Anh khép cửa lại, dìu cô ngồi xuống ghế, nhưng cô lập tức né người ra:
- Anh đừng có làm như vậy, không thân mật thì tôi cũng đã bị hiểu lầm tơi tả rồi.
Bất giác cô oà lên khóc, khóc một cách tức tưởi. Cô co hai chân lên ghế, gục đầu xuống khóc một mình như không có mặt Giang Đông ở đó.
Anh đứng sau lưng cô, cúi đầu suy nghĩ. Chờ cho cô khóc xong để nói chuyện, nhưng thấy cô cừ “hức hức” một cách tức tối, anh đành lên tiếng:
- Nín đi nào cô bé. Tôi đã giúp cô trị tội hai tên đó rồi, đừng giận nữa.
Hạnh Phương ngẩng đầu lên, mắt mũi đỏ hoe, mắt còn đầm đìa nước mắt, mấy sợi tóc bị ướt dính vào mặt. Trong cô thật ảo nảo, nhưng cử chỉ thì không ảo nảo chút nào. Cô vùng mạnh tay:
- Nếu là anh thì anh có tức không chứ?
- Tất nhiên. Chỉ nhìn thấy như vậy, tôi cũng đủ phẫn nộ huống gì là cộ Nhưng cô bình tĩnh đi, đừng khóc thế nữa.
- Chuyện như vậy mà bảo đừng khóc.
Nói tới đó, cơn tức lại trào lên, và nước mắt lại tuôn liên tiếp. Cô lại úp mặt xuống đầu gối, khóc thêm một trận. Lần này thì Giang Đông không lên tiếng nữa, anh để cho cô tự nín và kiên nhẫn đợi.
Cuối cùng, Hạnh Phương nín khóc. Cô loay hoay lấy khăn ra hỉ mũi, giọng còn đứt quãng vì khóc, nhưng đầy hăm doa.:
- Tôi mà gặp anh ta ngoài đường, anh ta sẽ biết tay tôi.
Giang Đông gật đầu như rất tin Hạnh Phương đủ sức làm chuyện đó:
- Đúng. Tất nhiên là chuyện đó có thể xảy ra.
- Tôi sẽ túm lấy anh ta, đưa đên công an.
- Đúng. Ai ở trường hợp cô cũng muốn làm như vậy.
- Anh ta sẽ hối hận vì hành động xâm phạm ngược ngạo của anh ta.
- Tất nhiên, tất nhiên.
Anh cười mỉm và nói rất nhẹ nhàng:
- Nhưng em chỉ là một cô bé chân yếu tay mềm, chỉ có hăm doa. thôi thì chưa đủ để người ta sợ, cô bé ạ.
Hạnh Phương gân cổ lên:
- Tôi sẽ trả đủa đến cùng, anh hiểu không?
Giang Đông gật đầu như thể rất hiểu. Cử chỉ đó làm Hạnh Phương nguôi đi một chút, nhưng giọng vẫn còn đầy uất ức:
- Tôi không cần biết anh và anh ta mâu thuẫn thế nào, đấu đá nhau ra sao, nhưng tôi không cho phép các người lấy tôi ra làm vật hy sinh. Tôi không phải là đồ vật, tôi là con người mà. Anh nghĩ những người nghèo thì không có nhân cách của người ta sao?
Giang Đông định mở miệng, nhưng cô đã cắt ngang:
- Mà tôi thì đâu có bám theo anh, tại sao tôi phải chịu cư xử như thế?
Cô hơi ngừng lại cố tìm cách thể hiện ý nghĩ của mình. Và đúng lúc Giang Đông định lên tiếng thì cô đã hấp tấp nói trước:
- Vậy rồi mai mốt sẽ thế nào đây? Anh ta sẽ ngang nhiên chặn đường tôi giữa đêm khuya, sẽ “khủng bố” tinh thần tôi. Các người coi thường luật pháp như thế sao? Anh nói đi.
Thấy cô lại sắp khóc, Giang Đông cúi xuống vỗ nhẹ vai cô:
- Bình Tĩnh đi cô bé. Dĩ nhiên tôi sẽ có cách bảo vệ em, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa.
Hạnh Phương ngước lên nhìn anh ta có vẻ không tin:
- Anh sẽ cho người “nện” anh ta một trận chứ gì? Nhưng có chắc anh ta sẽ sợ?
- Tôi sẽ cho người bảo vệ những lúc em về khuya.
Anh hứa như thế thì Hạnh Phương tin. Gì chứ người bảo vệ thì anh ta có thiếu gì.
Đột nhiên, cô hỏi tò mò:
- Tôi không hiểu được, sao anh đi đâu cũng có người hộ tống thế, giống nguyên thủ quốc gia quá.
Giang Đông cười:
- Không phải lúc nào tôi cũng đem theo người. Tùy lúc.
- Lúc nào thế?
Thấy anh ta im lặng. Hạnh Phương chuyển thắc mắc sang chuyện khác:
- Nhưng tại sao phải làm như thế? Bộ tất cả những người chủ khách sạn đều phải có tùy tùng vậy à?
- Không phải. Trước kia, tôi cũng không thuê bảo vệ. Sau này có việc…
Anh ta bỏ lửng câu nói như không muốn trả lời. Và vốn không phải loại người chịu để người khác tra vấn mình, anh ta cắt ngang chuyện đó bằng một câu hỏi:
- Giải quyết như vậy, em yên tâm chứ?
- Vâng - Hạnh Phương trả lời trong một tiếng thở dài.
Giang Đông nghiêng đầu nhìn cô:
- Tại sao em thở dài?
- Tôi không thích đi ra đường là có người đi theo, mất tự do quá.
Giang Đông cười
- Trừ phi em đi với người yêu, còn thì không có gì mất tự do cả.
Hạnh Phương làu bàu:
- Nếu tôi có người yêu thì anh ấy đã không để tôi gặp chuyện vừa rồi, và tôi cũng chẳng cần ai theo giữ nữa.
Giang Đông lặng thinh không trả lời, rồi hỏi nghiêm nghị:
- Tại sao em nghĩ làm đột ngột vậy?
Hạnh Phương hơi ngớ ra. Cô giương mằt ngó anh ta, cố tìm hiểu xem anh ta có giả vờ hay không. Thấy cái nhìn của cô, anh ta có vẻ lạ lùng:
- Sao?
- Tôi không hiểu anh muốn hỏi gì?
- Câu hỏi của tôi khó hiểu làm sao?
- Anh cho tôi nghĩ rồi lại không biết, đâu có cần phải giả vờ với tôi.
Giang Đông ngạc nhiên thật sự:
- Tại sao có chuyện hiểu lầm tai hại như vậy? Sao luc nghĩ, em không nói một tiếng với tôi?
- Ông quản lý không cho tôi đến gặp anh, nhưng dù ông ấy không dặn thì toi cũng chẳng hạ mình tìm kiếm.
Giang Đông nhíu mày:
- Quản lý Phúc cho em nghĩ à?
Hạnh Phương trả lời bằng một cái gật đầu. Bây giờ cô ta chẳng thiết tha chuyện này lắm, vì đã có chỗ làm. Thậm chí Giang Đông có gọi lại, cô cũng từ chối dứt khoát. Trừ phi… trừ phi lương cao gấp đôi chỗ cô làm.
Giang Đông có vẻ suy nghĩ rất nhiều. Anh tư lự nhìn Hạnh Phương:
- Tôi sẽ điều tra lại chuyện này. Còn em, có bằng lòng trở lại làm tiếp không?
Hạnh Phương lắc đầu nguầy nguậy:
- Thôi, thôi. Tôi làm chỗ này được làm rồi.
- Tại sao em không muốn trở lại?
- Tôi cảm thấy dính vào anh sao khốn đốn quá. Không có gì mà còn bị tội vạ. Nếu tôi giống chị Thúy, chắc chết. Sợ lắm.
- Không quá phiền như em nghĩ đâu.
Hạnh Phương không trả lời, nhưng cô thấy Giang Đông vô tư quá. Ý là không phiền mà còn bị cứ hoảng vía như thế. Nếu anh ta thấy phiền, chắc cô sẽ hồn phi phách táng dài dài.
Cô chợt che miệng ngáp dài. Cử chỉ đó làm Giang Đông nhớ ra đã quá khuya. Anh đề nghị:
- Nếu mệt thì em cứ chọn một phòng nghĩ ngơi, mai về sớm.
- Thôi, thôi. Để tôi về.
Vừa nói, cô vừa xua tay rối rít, và đứng bật dậy như sắp bị nhốt vào “chuồng”. Giang Đông rất hiểu rõ phản ứng đó. Anh nói như giải thích:
- Tôi sợ em mệt nên chỉ muốn em thoải mái. Chỗ này không phải là hang cọp đâu.
- Đối với tôi, nó còn hơn như thế nhiều.
Vừa nói, cô vừa đi nhanh ra cửa. Giang Đông đi theo:
- Để tôi cho người đưa em về.
- Cám ơn.
- Em có thể chọn một người đưa em về mỗi đêm, tùy em thích.
- Ai cũng được cả, miễn có người thì thôi.
Giang Đông không nói gì thêm nữa. Anh đưa Hạnh Phương xuống sân, rồi quay lên phòng bốn lẻ hai lập tức.
Anh co chân đạp mạnh vào cửa phòng:
- Mở cửa!
Một lát sau, Giang Điền thò đầu ra. Anh ta cười ranh mãnh khi thấy khuôn mặt đằng đằng sát khi của Giang Đông:
- Con nhỏ về rồi à? Mày vớ được con bé kháu khỉnh thật, có điều dữ quá đấy. Đáng lẽ nó phải biết cách lấy lòng tao.
Giang Đông không nói gì. Anh dùng chân đá cánh cửa cho nó đóng lại, và lững thững đi đến phía Giang Điền. Anh chụp lấy ngực áo anh ta, lắc mạnh:
- Tại sao anh làm như vậy?
- Buông ra!
Giang Đông lắc thêm cái nữa:
- Anh muốn bêu rêu khách sạn này, phải không?
Nói xong, anh đẩy mạnh một cái khiến Giang Điền ngã ngữa ra ghế. Anh ta nổi khùng lên:
- Mày bỏ cái thói động tay động chân đi, nghe chưa.
Giang Đông bỏ qua phản ứng của anh tạ Anh gằn giọng:
- Tôi cảnh cáo anh, nếu còn đụng đến một sợi tóc của cô ta, tôi sẽ cho anh gãy răng.
Giang Điền khinh khỉnh:
- Một con bé chạy bàn mà có thể khiến mày nổi điên với anh mày được à? Càng ngày càng xuống dốc, thế mà tao tưởng mày khá hơn đấy.
- Đó là chuyện riêng của tôi. Hãy liệu hồn anh.
Giang Điền vẫn thản nhiên:
- Xưa nay, mày có thành tích tán gái lay long, nhưng mà cũng phải chọn lọc một chút. Cua con nhỏ chạy bàn thì xuống giá quá.
Giang Đông nghiến răng:
- Anh mà tiếp tục cái giọng đó, bảo đảm anh sẽ nhận một quả đấm đấy.
Thấy anh dợm bước đứng dậy, Giang Điền hơi gườm. Anh ta vốn nhát gan nên rất ngán cái tính mạnh mẽ của Giang Đông. Có điều ngán thì ngán, còn châm chọc thì không thể bỏ được. Bởi vì thứ vũ khí duy nhất giúp anh ta xoa dịu được sự đố kỵ là tìm cách chọc vào điểm yếu của Giang Đông.
Hai anh em cùng cha khác me và tính tình cũng khác nhau xa lắc. Giang Điền không hào hoa, điển trai như Giang Đông, sự bặt thiệp lại càng không. Anh ta thô nháp, vụng về như con gấu, rất mê gái nhưng lại không biết cách tán tỉnh. Anh ta chinh phục phụ nữ bằng tiền, và thừa biết họ nhắm vào những thứ đó, chứ không phải được yêu như Đông. Điều đó làm anh ta rất cay cú.
Một mâu thuẫn nữa giữa hai anh em, là ông bố đã giao khách sạn cho Đông quản lý. Còn anh ta thì chỉ được đứng tên hai cơ sở buôn bán máy móc không có tầm cỡ. Chỉ việc bị đối xử chênh lệch cũng đủ gây cho anh ta sự Oán hận, nói gì đến chuyện tình cảm.
Nói chung, anh ta oán ghét sự có mặt của Đông trên cõi đời này. Vì nó làm anh ta trở thành người thua kém.
Càng nghĩ, càng thấy căm tức. Điền gườm gườm nhìn Đông:
- Nếu mày tiếp tục nói với tao cách đó, mày sẽ nhận hậu quả không nhẹ đâu.
Đông bỏ ngoài tai cách doa. dẫm trẻ con đó. Anh tiếp tục răn đe:
- Tôi nói cho anh biết, cô ta không giống mấy người đeo bám theo anh. Cô ta không cần tiền của tôi, cho nên không có lý do gì phải chịu cách cư xử đó. Nếu anh còn chạm đến cô ta thì hãy coi chừng hàm răng của anh.
- Nghe cách mày nói, có vẻ mày phải lòng con bé đó thật rồi. Khùng!
- Nếu có như vậy thì đó không phải là chuyện của anh. Hãy bỏ tật chúi mũi vào chuyện người khác đi. Cả mũi của anh cũng cần phải bảo vệ đây.
Càng nói, càng thấy bực, Đông gằn giọng:
- Để anh làm đàn bà thì hay hơn.
- Ê! Đừng nói tự ái nghe.
- Giá mà anh biết tự ái, có lẽ anh khá hơn.
Đông đứng dậy, nhìn đồng hồ. Thấy đã quá khuya, anh quyết định ở lại khách sạn ngủ. Nhưng trước khi đi ra, anh ném cho Điền tia nhìn cảnh cáo:
- Tôi biết ý đồ anh rồi, đừng bắt tôi phải nói với ba, không hay cho anh đâu.
Anh ra ngoài, đóng sầm cửa lại rồi xuống phòng làm việc ngồi một mình. Anh bấm số mấy của Thúy, và kiên nhẫn ngồi chờ.
Đến hai hồi chuông, Thúy mới bắt máy, giọng cô đầy mệt mỏi:
- Alo.
- Nếu em còn buồn ngủ thì anh cho em năm phút để rửa mặt, chuẩn bị cho tỉnh táo rồi nói chuyện với anh.
Không cần phải rửa mặt, chỉ cần nghe giọng nói sặc đảnh của Đông mà lại gọi vào giờ này, Thúy tỉnh ngủ hẳn. Giọng cô hơi run:
- Chuyện gì vậy anh?
Đông buông một tiếng cười khan:
- Chuyện gì thì em đã biết rồi. Anh chỉ cần nhắc em điều này. Từ đây về sau, nếu em còn toa rập với anh Điền làm những chuyện mờ ám thì đừng trách anh.
- Em… em…
- Đừng thanh minh vô ích. Em hãy thức chờ đó, anh sẽ gửi người đến cho em. Không cần phai nói nhiều.
Và không cần nghe Thúy nói, anh gác máy. Rồi đứng dậy, đi xuống phía nhà kho.
Hai tên mà co con bị trói ngủ gà, ngủ gật trên đống đồ củ. Đông ra hiệu gọi hắn dậy. Người thanh niên bảo vệ vội lay mạnh hắn. Hai tên bật ngồi dậy ngơ ngác. Thấy Đông, hắn sợ xanh mặt, tỉnh ngủ hẳn.
Đông ra lệnh:
- Đưa nó đến nhà cô Thúy, và nói với cô ta rằng: Hãy nhìn tụi nó mà biết sợ. Chỉ cần nói bao nhiêu đó thôi.
- Dạ.
Đông đứng qua một bên, lạnh lùng nhìn hai tên bị đẩy ra ngoài. Đợi xe ra khỏi khách sạn rồi, anh mới lững thững trở vào gian tiền sảnh.
Anh đi thẳng đến quầy, lấy chìa khoá một phòng rồi đi lên tầng trên.
Để nguyên quần áo, anh nằm phịch xuống giường. Tối nay đúng là nhiều chuyện xảy ra. May mà gia đình Thúy San đã về, chứ nếu để họ gặp chuyện bê bối này thì thật mất mặt.
Đông nghiêng người tới tắt đèn, nhưng rồi lại ngồi dậy tìm thuốc hút. Bỗng nhiên anh nghĩ tới Hạnh Phương. Dù không hề có ý nghĩ gặp lại cô, nhưng anh thật sự thích khi cô xuất hiện tối naỵ Gạt bỏ những chuyện phiền toái, sự có mặt của cô lại một lần nữa làm anh nhớ. Đúng hơn là khơi lại những tình cảm tốt đẹp dành cho cô trước kiạ
Không Như Loài Cỏ Dại Không Như Loài Cỏ Dại - Hoàng Thu Dung Không Như Loài Cỏ Dại