A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Thanh Tâm Trần
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 17873 / 51
Cập nhật: 2015-05-24 22:30:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
iang Đông ngồi một mình trong phòng làm việc. Anh vừa tiếp một người khách xong, và cho đến hết giờ làm việc, đúng hơn là hết giờ giao ca của Hạnh Phương. Một tuần lễ từ khi cô đến làm ở đây, Giang Đông chưa gặp cô lần nào. Đúng hơn là anh cố tình không gọi cô đến gặp, để tạo một khoảng cách vừa đủ cho cô biết trong đợi.
Hạnh Phương không giống Thúy, Tú Anh, hoặc vài người tình của anh trước đây. Cô có vẻ như bất cần những cơ hội anh ban tặng. Cũng không săn đón vồ vập hay khao khát chờ đợi. Những gì anh cho, cô cám ơn nhiệt tình và rất thật lòng, nhưng tìm cách quyến rũ thì không.
Một mẫu con gái bản chất ngang bướng, bất cần và hồn nhiên. Một cá tính thẳng thần, can đảm và cuồn cuộn nhựa sống. Chẳng biết màu mè giả dối, anh chưa từng gặp. Và vốn đã quá từng trải trong tình trường, cũng như trong giao tiếp, anh nhận xét khái quát Hạnh Phương không khó khăn, dù chỉ gặp cô có mấy lần.
Ở cô gái yêu ghét đến sừng sực này có một cái gì đó hây hây,mới lạ. Tất nhiên đó là một bông hoa còn chút thô sơ và gai nhọn, nhưng đã chán những bông hoa quý phái, quyến rũ đơn điệu, nên anh muốn thưởng thức cho biết cái mới lạ.
Giang Đông nhìn đồng hồ, rồi bước ra cửa vẩy một thanh niên đứng phía ngoài:
- Gọi cô Hạnh Phương lên đây!
Một lát sau, Hạnh Phương đi lên. Cô đưa mắt nhìn quanh, rồi tò mò:
- Đây là phòng làm việc của anh à?
Giang Đông gật đầu. Cô chép miệng:
- Anh có nhiều phòng làm việc quá hen. Vừa quản lý bên khách sạn, vừa quản lý ở đây, anh hay thật.
- Này! Tối thứ bảy nầy, em có làm gì không?
- Dạ không.
- Em có muốn đi chơi với anh không?
- Đi thì đi, nhưng đi đâu?
- Đến khách sạn, chỗ của anh.
- Cái gì?
Hạnh Phương bật kêu lên. Nghe câu đó, cô hình dung đến hoàn cảnh của Thúy, của Tú Anh và những người đã qua tay Giang Đông trước đây. Tự nhiên cô đứng dậy.
- Tôi không phải là chị Thúy.
Nói xong, cô hầm hầm bỏ đi ra. Giang Đông chỉ khẽ nhướng mắt một cái và ngồi yên.
Hạnh Phương chợt mở cửa, thò đầu vào:
- Anh muốn cho tôi nghĩ việc thì cứ cho, tôi không xin đâu.
- Đợi đó, Phương!
- Cái gì?
Giang Đông đứng dậy, đi về phía cô, mỉm cười:
- Đây là cơ hội tốt chờ em, đừng bỏ quạ Cho em một ngày để suy nghĩ.
- Tôi cóc cần suy nghĩ.
Và cô lùi trở ra, lần này thì biến mất hẳn.
Giang Đông cười, gật gù. Anh ta dựa tường, đầu hơi ngước ra sau, mắt nheo lại. Trông anh ta có một cái gì đó đe dọa ngấm ngầm.
Rồi Giang Đông rời phòng, lững thững đi dọc theo hành lang. Anh gặp Hạnh Phương ở thang cuốn, cô đứng bậc dưới anh. Không hiểu có phải linh tính hay không mà cô chợt ngước lên. Thấy Giang Đông, co nguậy đầu qua một bên, nghinh nghinh như chồng đối.
Xuống đến hết thang, cô đi thật nhanh như sợ anh có thể đuổi theo để nhắc lại lời đề nghị khiếm nhã lúc nảy.
Giang Đông hoàn toàn không có ý định đuổi theo. Anh ta đi rất chậm rãi. Thông đồng, sự kiêu ngạo thành nếp khiến anh ta nghĩ đến chuyện thuyết phục, thậm chí rất thích thú. Cảm giác có một người dũng cảm từ chối mình rất lạ lùng, thú vị. Sự chiến thắng dễ dàng quá, có lúc trở thành nhàm chán.
Anh chợt cười một mình khi nhớ lại cái nguẩy đầu nghinh nghĩnh của cô lúc nảy. Đúng là cô ta bất cần. Nếu lúc này cô lưng từng nhận lời, có lẽ sẽ làm anh bớt hứng thú hơn.
Đến chiều thứ bảy, anh lại cho gọi Hạnh Phương lên. Lần này, cô đến với gương mặt quàu quạu, môi trên bĩu ra như bất cần. Một thái độ ứng chiến căng thẳng. Cử chỉ đó không qua được cặp mắt sành sỏi của Giang Đông. Anh lịch sự khoát tay:
- Mời ngồi.
Và anh im lặng rất lâu như suy nghĩ. Nhưng thực chất là chờ xem Hạnh Phương phản ứng thế nào. Quả nhiên, cô ngọ ngoáy trên ghế một cách bực dọc. Cô chờ anh lên tiếng, nhưng trong cuộc kéo co khá gây này, cô làm sao qua nổi một tay bản lĩnh như Giang Đông.
Chịu hết nỗi, cuối cùng, Hạnh Phương bồn chồn:
- Có phải anh gọi tôi đến đây để cho nghỉ việc không?
- Cái gì làm em có ý nghĩ đó?
- Chứ gì nữa. Ai cũng vậy thôi, nhân viên làm phật ý mình thì cho nghỉ. Tôi cóc cần.
Thật ra, hôm qua Hạnh Phương rầu rĩ vô cùng. Một chỗ làm thoải mái như vậy, nghĩ thật là tiếc. Lúc Giang Đông cho người gọi, cô đã thầm hy vọng anh đổi ý. Nhưng nhìn thái độ đăm đăm của anh ta, cô biết là chẳng hy vọng.
Bản tính ngang nganh nổi lên, cô mím môi bướng bỉnh: "Nghĩ thì nghĩ, cóc sợ".
Giang Đông chợt đứng dậy, bước vòng qua đứng trước mặt Hạnh Phương. Một tay chống lên bàn, một tay tì hờ trên thành ghế của cộ Anh cúi xuống, gần đến mức Hạnh Phương nghe thoảng mùi thơm thoáng ra từ người anh ta và cô mở lớn mắt, ngồi im.
Giang Đông lên tiếng:
- Em suy nghĩ lại chưa?
Hạnh Phương lập tức lắc đầu:
- Không. Tôi đã trả lời, không thích.
- Tại sao vậy?
- Tôi không thích anh coi tôi như món đồ chơi, tự ái.
Giang Đông bật cười:
- Đó không phải vấn đề tự ái. Em sẽ được những cái mà nhiều người ao ước.
- Để rồi lúc không thích thì anh coi như đồ phế thải chứ gì? Thà tôi tự làm việc còn hơn như chị Thúy.
Giang Đông đứng thẳng lên, nhìn cô chăm chú:
- Em thực tế và cứng rắn quá. Em không thể nhìn sự việc lãng mạn một chút sao.
- Tự nhiên bảo tôi vào khách sạn với anh, thế mà lãng mạn sao? Sao anh không tự trách anh trước?
Giang Đông gật gật đầu. Anh ta trở lại chổ cũ và giữ vẻ yên lặng. Hình như anh ta bận suy nghĩ gì đó.
Hạnh Phương sốt ruột lên tiếng:
- Nếu anh cho tôi nghĩ việc thì cứ cho, bất quá tìm chỗ khác là cùng.
Giang Đông hơi ngẩng lên, nụ cười của anh thật tao nhã:
- Anh không có thói quen lập lờ giữa quan hệ cá nhân với công việc. Em làm việc rất tốt, tại sao anh phải cho em nghĩ chứ?
Hạnh Phương chợt cười lên, tươi roi rói:
- Anh thật là dể thương, không giống như chị Tú Anh. Cám ơn anh nhiều nhe.
Vốn đã biết khá nhiều về cô, Giang Đông cũng ngạc nhiên về sự thay đổi chớp nhoáng ấy. Tự vẻ tức tối cáu kỉnh, cô chuyển qua vui hớn hở như được quà. Cô thể hiện tình cảm một cách vô tư không màu mè, không cố gắng. Chẳng một chút vờ vịt, thậm chí cũng chẳng nhận ra điều đó.
Lần đầu tiên, Giang Đông hơi lừng khững trong cách ứng xử với con gái, và anh chỉ im lặng.
Hạnh Phượng nói không cần suy nghĩ:
- Anh cho tôi nhiều đặc ân và yêu cầu lại những thứ tôi không thể Đáp ứng, không nhận vẫn hơn.
- Anh chưa thấy ai nhìn sự việc và nói tên nó một cách rành rẽ như em. Mọi thứ ở em đều không thể Nhập nhàng. Em có nguyên tắc sống rất chuẩn mực.
- Tôi không đặt ra nguyên tắc nào cả. Nghĩ thế nào thì làm thế ấy, anh bực mình thì tôi đành chịu. Nếu anh cho tôi nghỉ việc thì tôi cũng không trách anh.
Giang Đông cau mặt:
- Em bỏ ý nghĩ về công việc đdi. Nó không liên quan gì tới quan hệ Riêng tư hết.
- Có chứ. Vì nếu ghét tôi, anh có thể cho tôi nghỉ, ai cũng vậy thôi.
- Em bị ám ảnh việc làm tới vậy sao?
Hạnh Phượng gật đầu không chút màu mè:
- Ám ảnh chứ, đó là cuộc sống của gia đdình tôi mà.
Giang Đông không noi gia, anh từ từ đứng dậy, đến trước mặt Hạnh Phượng và đột ngột ấn cô vào tường. Hạnh Phượng hoang mang nhìn Giang Đông, nhưng anh không làm gì khác, chỉ nhìn lướt từ đôi mắt đen láy, chiếc mũi thon nhỏ và đôi môi đỏ Hồng của cộ Khuôn mặt tự nhiên không viện trợ đến mỹ phẩm có vẻ rất non nớt trong trẻo và thanh tao.
Trong khoảng khắc, Giang Đông chợt có ý nghĩ mình làm vậy ban cô gái nhỏ này khi bình thản đề nghị qua đêm với cô trong khách sạn.
Anh chợt muốn hôn lên cặp môi như nụ hoa này, nhưng biết chắc sẽ nhận được cái tát, nên anh chỉ đưa ngón tay lên chạm mặt cô.
- Nếu ai đó nghe kể về những việc làm của em, họ sẽ nghi đó là một đứa con gai ngổ Ngáo, thích đánh lộn và lốc chốc. Không ai có thể Nghĩ em đẹp như thiên thần thế này.
Hạnh Phượng khẽ lúc lắc đầu:
- đdừng nói thế, tôi xấu hổ lắm.
- Em có nét đẹp của thiên thần.
Giang Đông chợt bỏ tay xuống, đứng lùi lại phía sau:
- Thời buổi bây giờ tìm một vẻ đẹp thế này không phải là dệ Em làm tôi liên tưởng đến hoa gì đó màu trắng.
- Còn chị Thúy là hoa đỏ Hoặc huyết dụ, vì nó lộng lẫy và diêm dúa, phải không?
Giang Đông cười và tát nhẹ vào mặt cô:
- Em thông minh thật. Cô gái thông minh gan góc.
Anh trở lại bàn, ngồi xuống và khóat tay ra hiệu:
- Em về đi.
Hanh Phượng thóat nhanh ra ngòai. Vừa đi, cô vừa cau trán, nghĩ ngợi một cách chật vật ve6` hành động vừa rồi của Giang Đông. Cô vốn quen làm theo những gì mình nghĩ, chứ không phán đoán hay tìm hiểu ý nghĩ người khác. Bây giờ biết là Giang Đông kỳ lạ, cô cũng không biết phân tích từ đâu.
Tính cô rất đơn giản. Đã một lần bị Tú Anh ghét, cô lập luận theo cách của mình, nên nghĩ Giang Đông cũng sẽ cư xử Như vậy. Cho nên khi anh có cử Chỉ tình cảm với mình, cô đâm ra roi run lên.
Mấy ngày sau, Hạnh Phượng vẫn còn nghĩ ngợi về lần gặp đó. Cô thấy thắc mắc, không hiểu Giang Đông sẽ thế nào nữa với mình. Giá mà Giang Đông cứ có tình cảm như vậy sẽ thú vị Biết bao.
Cô chóng tay trên quày kính, mơ màng suy nghĩ. Buổi trua* vắng khách, quày của cô hầu như không người qua lại, nhưng có một người đứng khoanh tay trước ngực, khinh khỉnh nhìn các mặt hàng trong ngăn lạnh rồi chỉ bừa một thứ:
- Lấy cho tôi cái đó.
Thấy Hạnh Phượng vẫn chống tay mơ màng, cô ta xẳng giọng:
- Lấy giùm cho coi gói ca kia. Trời ơi! Bán hàng kiểu đó, chủ Nào chịu cho nổi.
Hạnh Phượng gi^.at mình ngước lên. Nhận ra Tú Anh, lập tức cô nghếch mặt lên, đốp chát ngay:
- Chị có vẻ muốn tôi bị đuổi việc đó. Nếu không thì việc gì phải lôi chủ ra nói. Chủ Có cả trăm việc, không ai chú ý chuyện nhỏ này đâu.
Tú Anh lườm cô một cái, rồi nói như ra lệnh:
- Lấy hộp khô mực xuống đây.
Hạnh Phượng tức lắm, nhưng vẫn bước qua lấy hộp khô đặt lên mặt kính. Tú Anh không hề liếc mắt nhìn đến, chị tiếp tục chỉ bừa một thứ lọt tầm mắt cộ Có đến hơn năm món cô đòi như thế. Cuối cùng, khi cô yêu cầu lấy thêm một thứ, Hạnh Phượng chống hai tay lên hông, hất mặt lên:
- Chị có muốn mua không đây? Nếu đến để làm khổ Tôi thì mời chị cút xéo. Tôi không phục vụ Mấy khách hàng như chị.
Tú Anh chợt la lên:
- Buôn bán gì kỳ vậy? bộ nhân viên ở đây đều đào tạo như vậy sao?
Cô muốn mọi người chú ý đến vẻ ngang ngạnh của Han.h Phượng, nhưng vô tình vơ đữa cả nắm làm đụng chạm tới các cô đứng qùay gần đó và ai cũng quay nhìn lại cô một cách ác cảm.
Hạnh Phượng vốn đâu có hiền, cô cong môi lên:
- Gặp mấy loại khách khó chịu như chị, ai cũng phải vậy thôi.
Tú Anh không thèm đối đáp, đúng hơn là không biết trả đũa thế nào. Cô bèn quay qua chiêu dễ nhất, đó là miệt thị Khóe miệng nhếch lên một cách mỉa mai, cô dài giọng:
- Nghe nói được anh Giang Đông sũng ái lắm ma,` sao giờ này còn làm nhân viên hạng bét vậy? Bị chán lẹ vậy sao?
Hạnh Phượng chanh chua:
- Tôi đâu có bám theo anh ta như chị nên đâu cần làm cái gì khác. Không biết anh ta có chán tôi không, nhưng chắc chắn là không bị “đá” lăn lóc như chi.
Tú Anh gật gù như không thèm để ý, giọng cô châm chọc:
- đdi tới đâu gay gỗ tới đó, hạng người như vậy chỉ có thể Làm mấy việc tồi nhất thôi
- Có thể Là công việc tồi thật đấy, nhưng không mất tư cách, đặc biệt là không bị bẻ mặt giống như lần đó.
Cả hai đang đốp chát nhau thì Giang Đông đi tới. Anh ta đứng khá xa quan sát hai người, rồi ung dung bước tới:
Trong một thóang, Tú Anh đứng sững. Cuộc gặp lại bất ngờ này làm cô nghe nhói tim. Cảm giác khi gặp lại ngừơi mình từng mơ ước.
Thấy cô không nói gì, Giang Đông ân cần:
- Em mua được gì chưa?
Bản năng ca6`n giải tỏa làm Tú Anh không cần nghĩ gì khác, cô nói ngay:
- Em mua không được. Nhân viên của anh không cho em xem hàng. Em thích cũng không mua được, không lẽ qua chỗ khác.
- Vậy à.
Giang Đống nói và liếc nhìn qua quầy, rồi cười nhẹ:
- Vậy anh cho người khác đến phục vụ em nhe?
Nói xong, anh ra hiệu cho cô gái đứng gần đó:
- C^o qua đây thay cho Hạnh Phượng.
Anh quay qua Hạnh Phượng:
- Còn em, đi với anh.
- đạ, đi đâu ạ?
- Anh muốn mời em đi uống cà phê.
Tú Anh tím mặt đứng im. Còn cô đứng quầy thì tròn mat(' kinh ngạc, đến nỗi không nhớ cả chuyện mời khách. Cô buột miệng:
- Hạnh Phượng cô quen ông chủ À?
Tú Anh quay phắt lại, gắt lên:
- Hạng người như nó, ai mà nghiêm chỉnh rồi nó cũng sẽ bị cho nghỉ thôi.
Đi một đọan khá xa mà Hạnh Phượng vẫn còn nghe. Cô đứng phắt lại, nhưng Giang Đông đã mỉm cười, khóac vai cô, vỗ nhẹ:
- đdừng để ý nào.
Anh khẽ đẫy cô đi tới. Cô làm thinh đi tiếp. Ra đến cửa, cô đứng lại:
- Có phải anh muốn giúp tôi lấy sĩ diện không? Cám ơn anh nhe.
- Không có gì.
Hạnh Phượng liếm môi, lúng túng:
- Tôi trở vào nhẹ Một lần nữa, cám ơn anh.
Giang Đông phì cười vì cách nói khách s'ao của cộ Anh ra hiệu cho cô dừng lại:
- Em nghỉ chiều nay đi. Anh muốn đưa em đi đến mot^. Chỗ.
- Uống cà phê, phải không?
- Sẽ uống cà phê, nhưng không phải l`a quán. Tôi muốn dành cho em một món quà bất ngờ.
- Qùa gì?
Hạnh Phượng hơi tò mò, nhưng Giang Đông chỉ lắc đầu chứ không trả lời. Anh ra hiệu cho cô đi theo ra xe. Chiếc xe đậu sẵn trên lề, hình như Giang Đông đến chỉ để tìm cô.
Anh đưa Hạnh Phượng ra ngoại thành. Chiếc xe lái thẳng vào khuôn viên một khu nhà cao tầng. Hạnh Phượng tò mò nhìn ra ngòai. Buổi chiều, trời không có nắng, màu xanh của cây cối tạo cho không gian vẻ đẹp mát dịu, thanh bình. Hạnh Phượng buột miệng:
- Ở đây đẹp thật.
- đdây là khu do thi moi, rất yên tịnh.
- Vậy hả Anh có bạn ở đây ha?
Giang Đông không trả lời. Anh thắng xe lại, rồi đi vòng qua mở cửa cho Hạnh Phượng. Cô theo anh băng qua khoảng sân rộng rãi đi lên các tầng trên, Giang Đông mở cửa một căn nhà ngay sát cầu thang, rồi khóat tay ra hiệu cho cô.
Hạnh Phượng lững thững đi vào, cô tò mò ngó nghiêng vào trong:
- Nhà của ai thế?
- đdi theo anh.
Giang Đông đưa cô đi xem phòng khách. Anh bước tới bật đèn. Chụm đèn trần chợt tỏa xuống thứ ánh sáng màu vàng quý phái, dị.u mát. Hạnh Phượng ngửa lên nhìn, trầm trồ:
- đdèn đẹp thật!
Cô quay nhìn về phía ghế xa lông và tủ kính trang trí toàn những đồ pha lê, xúyt xoa:
- Sao mà đẹp thế? Ở đây sướng thật. Nhưng… chủ Đâu rồi?
- Em vào đây.
Cứ thế, Giang Đông từ tốn đưa cô đi quan sat hết các phòng trong nhà. Cả hai dừng lại ở phòng ngủ. Hạnh Phượng đứng tựa bàn phấn, tay mân mê lọ Nước hoa nhỏ xíu. Cô đã đóan lờ mờ ý định của Giang Đông. Khuôn mặt cô trở nên đăm chiêu, chứ không còn vẻ thảng thốt choáng ngợp như lúc nãy.
Giang Đông đứng đối diện với Hạnh Phượng, kéo mặt cô lên:
- Tất cả ở đây là của em.
Hạnh Phượng nhìn xuống, giọng trầm trầm:
- Với điều kiện thế nào?
- Không có điều kiện gì cả. Em cứ ở đây, những lúc rảnh, anh sẽ đến thăm em, em không cần đi làm.
- Có lẽ anh hiểu chưa hết về tôi rồi, Đông a.
Vừa nói, cô vừa lách người khỏi Giang Đông đến đứng phía tủ. Cô khoanh tay trước ngực, điềm tỉnh nhìn Giang Đông.
- Trước đây, tôi chưa bao giờ dám nghĩ anh thích tôi. Cả chuyện được sống cao sang thế này, tôi cũng không dám mơ tới.
Giang Đông nhìn cô chăm chú. Phản ứng của cô rất bất ngờ với anh và anh đâm ra tò mò:
- Vậy em nghĩ gì về chuyện này?
Hạnh Phượng cắn chặt môi, khuôn mặt hơi nghiêm:
- Những gì anh cho, tôi rất cám ơn, nhưng nhận thì không. Tôi muốn có nó một cách đường hoàng, chứ không phải lén lút thế này.
- Theo em thì đường hoàng là thế nào?
- Anh hãy cưới tôi đi. Hãy bảo bọc cuộc đời tôi như một người vợ. Anh đủ can đảm làm điều đó không?
Hạnh Phượng hỏi và nhìn thẳng vào mặt Giang Đông:
- Anh không đủ can đảm cưới một đứa con gái thấp kém. Còn tôi thì cũng không thể Vì tiền để làm gái bao. Cả hai không có điểm nào tương đồng cả.
Giang Đông nhìn cô rất lâu, rồi mỉm cười:
- Chưa có ai đủ Sức từ chối anh. Em kiêu ngạo quá đó Phượng.
- Tôi tự trọng chứ không kiêu ngạo.
- Có lẽ em muốn dùng tuổi trẻ Và sắc đẹp đổi lấy một địa vị cao hơn, tương xứng với em hơn?
Hạnh Phượng lắc đa6`u:
- Tôi không đặt mình cao, nhưng cũng không muốn thấp hơn trước ai.
Cô bước lại gần Giang Đông, cười nhẹ:
- Có lẽ anh làm ông chủ Của tôi thì thích hợp hơn. Làm nhân tình sẽ dễ khinh nhau lắm. Tôi không quen quỵ Lụy ai đâu.
Cô bậm môi, suy nghĩ một lúc rồi quay người đi ra. Giang Đông đứng yên nhìn cô, khẽ nhếch lên một nụ cười lẳng lơ.
Phản ứng của Hạnh Phượng hoàn toàn khác với ý nghĩ của anh. Những gì anh đã làm dễ dan`g với Thúy, bây giờ chạm phải bức tường vững vàng, khiến anh phải dội lại…
Anh chợt nhìn về phía giường, rồi hình dung Hạnh Phượng trong tay mình, những lúc ấy anh sẽ không tìm cách mo ao cô, ma `sẽ hôn lên vầng trán bướng bỉnh ấy.
Một lát sau, Giang Đông chậm rãi đi xuống. Hạnh Phượng đang đứng chờ anh. Giang Đông bước đến mở cửa xe cho cộ Anh im lặng rất lâu trên đường về, Hạnh Phượng cũng lặng thinh.
Ý nghĩ Đông đang ghét mình làm cô thấy nản. Lần này thì chắc chắn sẽ bị mất việc, vì anh ta sẽ không chịu để ai ngang bướng với mình.
Bản tính bất cần bốc lên. Cô mím môi, mặt vô tình hếch lên như đang nghênh chiến.
Đông liếc nhìn qua cô, rồi nói chậm rãi:
- Em đang sợ Mất chỗ làm chứ gì? Đừng có nghếch mặt như thế, tôi không phải người hay trả thù đâu.
Hạnh Phượng quay lại nhìn anh chăm chăm, rồi buông người tựa vào nệm xe:
- Cám ơn anh.
Đúng như Đông nghĩ, vẻ mặt thách thức của cô dịu xuống và nụ cười nở rộng tươi tắn, hớn hở hẳn lên. Dễ thương chứ không bất trị Như mới đây.
Đông cho xe trả Hạnh Phượng về chỗ cụ Anh giúp cô mo *?cưa xe, rồi lên tiếng:
- Em đã bỏ qua cơ hội, nhưng bất cứ lúc nào em cũng có thể Đổi ý kiến. Chờ một chút.
Hạnh Phượng nhìn nhìn Đông. Anh lấy xâu chìa khóa trong túi áo, đưa lơ lửng trước mặt cô:
- Cứ giữ, bao giờ đổi ý, em cứ đến đó. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng cho em.
Hạnh Phượng lướt mắt qua nhìn chià khóa, rồi lắc đầu nói chầm chậm:
- Tôi nghĩ mình sẽ không đổi ý. Tôi biết mỗi ngày, khi ở trong căn nhà nóng rực của mình, tôi sẽ mơ tưởng tới chỗ ở sang trong đó. Nhưng t^oi chấp nhận xem nó chỉ là giấc mơ.
Cô định bước xuống, nhưng Đông đã đưa tay ra nắm chặt tay cô, cười khẽ:
- Cứ giữ, đừng để mất cơ hội. Tôi không phải là người kiên nhẫn, cũng không thích dùng lời lẽ để thuyết phục.
- Căn nhà đó là sự thuyết phục hùng hồn nhất rồi, anh không cần phải nói đâu.
Và cô giật tay ra, bước xuống xe. Cô đi thẳng vào quầy của mình, đứng thứ người với cảm giác chông chênh của người vừa ra khỏi giấc mơ.
Nhớ lại sự việc xảy ra, cô thấy thật khó tin. Bây giờ thì cô chưa phân tích hết được, mọi việc sẽ từ từ mà ngẫm lại. Có điều cô tin chắc mình sẽ không hối hận.
Nhưng hai ngày sau, Hạnh Phương choáng váng khi chính người quản lý gọi cô lên cho thôi việc. Ông ta bảo đó là lệnh của ông chủ, và cấm Hạnh Phương tới gặp ông chủ để khiếu nại.
Không như Tú anh, ông chủ đã hào phóng cho cô hai tháng lương, gọi là bồi thường thất nghiệp.
Hạnh Phương rời phòng người quản lý. Dù đứng tựa vào tường, ngước mắt nhìn lên trần. Bất giác cô cắn chặt răng, cố nén cảm giác hụt hẫng làm mình rã rời. Cô chẳng hề hy vọng điều gì ở Đông, nhưng cách cư xử nhỏ nhen của anh ta làm cô thất vọng.
Nhớ lại sự cấm đoán của ông quản lý, Hạnh Phương mím miệng ngạo nghễ. Dù ông ta không cấm, thì lòng tự trọng cũng không cho phép cô tìm Đông để hỏi. Không bao giờ.
Hạnh Phương đến nhà Thảo, cô nàng đang phụ may đồ với mẹ. Thấy vẻ mặt xa xăm của Hạnh Phương, cô bỏ công việc kéo cô vào buồng mình:
- Hôm nay, không đi làm hả? Có chuyện gì vậy?
Hạnh Phương nằm dài ra giường, giọng ráo hoảnh:
- Bị đuổi nữa rồi. Không hiểu sao tao long đong thế nào mà không làm ở đâu lâu được cả.
Thảo nhướng mắt:
- Đuổi?
- Lạ lắm hả?
- Nhưng chính anh Đông đưa mày vô làm mà.
- Đưa được thì đuổi được, quyền của họ mà.
- Có chuyện gì phải không? Nếu không thì ảnh không cư xử tệ vậy đâu.
Hạnh Phương xoay người nằm sắp xuống giường, tay chống cằm, đôi mắt tư lự:
- Mày nhớ lúc anh ta cho người gọi tao tới gặp anh ta không. Sau này tao mới biết, lúc đó anh ta thích tao.
- Chắc vậy, cho nên mới ưu ái mày như vậy.
- Vừa thích tao đã cho bà Anh rơi đài. Bây giờ tao không làm vừa lòng anh ta, cho tao nghỉ việc là đúng thôi.
Thảo tò mò:
- Mày làm gì mà ảnh không vừa lòng?
Hạnh Phương kể tỉ mỉ về căn nhà cao cấp ở khu đô thị mới. Thảo nghe xong ngồi ngẩn ngơ:
- Người ta giàu thật, thích ai thì cho tiền mua cả căn nhà cho người đó. Trong khi mình thì cày như trâu cũng chỉ đủ sống.
- Nếu là mày, mày nhận lời không?
Thảo hỏi lung tung:
- Tao cũng không biết nữa. Tự nhiên được sống sung sướng như vậy, đâu phải ai cũng có được.
Hạnh Phương mơ màng:
- Phải nói là nhìn tiện nghi đó, tao mê mẫn cả người. Nếu mà mày được tận mắt thấy, mày sẽ mê biết chừng nào.
Rồi liền đó, cô thở dài:
- Nhưng dù sao cái đó mong manh lắm. Nó chỉ còn của mình khi tình cảm anh ta còn, và sẽ mất khi mình bị chán. Tao đã thấy sự nhục nhã của bà Thúy và bà Anh, lẽ nào tao mù quáng chui vào.
Cô thở hắt một cái:
- Chậc! Sao mà mình bị thử thách ghê gớm thế.
Thảo nói một câu hết sức tỉnh táo:
- Điều chủ yếu là mày có yêu anh Đông không?
Hạnh Phương hơi ngẩn người:
- Chuyện này thì tao chưa nghĩ tới. Có lẽ có cảm tình chút chút, nhưng giờ thì hết rồi. Nhỏ nhen như vậy, ai mà thích cho nỗi.
Thảo ngồi bó gối suy nghĩ. Hạnh Phương cũng đăm chiêu nghĩ ngợi, nhưng cô không còn buồn bực vì chuyện phủ phàng mình đang chịu, mà rầu rĩ vị lại phải long đong tìm chổ làm mới.
Chợt Thảo nhìn Hạnh Phương với vẻ khâm phục:
- Mày... hay lắm Phương.
Hạnh Phương ngóc đầu lên, nhướng mắt:
- Hay cái gì?
- Mày là người... dùng từ gì nhỉ... Ừ, cứ cho là chân chính đi. May chân chính thật đấy.
- Dùng từ đó nghe kêu quá. Tao mà chân chính nổi gì.
- Chứ gì nữa, đủ dũng khí để từ chối một cuộc đổi đời. Bước một bước là làm bà hoàng, tiền bạc có thể phung phí, không phải ai cũng dứt khoát như vậy đâu.
Hạnh Phương sửa lại:
- Mày nói sai rồi, làm một tình nhân chứ không phải bà hoàng. Bà hoàng thì người ta nể trọng. Còn tình nhân thì bị coi rẻ, người ta bảo gì cũng phải nghe theo, rồi đến lúc nào đó bị đá lăn lóc, mất tất cả.
- Cũng không biết cái nào nặng hơn nữa.
Hạnh Phương lại chống cằm im lặng. Đầu óc cô vốn không lắt léo hay thích phân tích tẩn mẩn vấn đề, nên trong lúc Thảo còn ngẩn ngơ tiếc nuối căn nhà huy hoàng ấy thì cô quay ra nghĩ chuyện kiếm việc làm.
Không Như Loài Cỏ Dại Không Như Loài Cỏ Dại - Hoàng Thu Dung Không Như Loài Cỏ Dại