What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Tác giả: Sherrilyn Kenyon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1041 / 5
Cập nhật: 2016-07-02 00:21:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
.” Astrid nói, giọng cô đầy vẻ mỉa mai như anh. “Em hy vọng anh có một tấm bản đồ. Trước đây em chưa từng đến nơi này.”
“Tin tôi đi, Tôi biết nó rõ như lòng bàn tay của mình vậy. Gần như cả cuộc đời tôi đã sống ở nơi đây.”
Không chắc nên phá cười hay rên rỉ, Astrid nhanh chóng nắm chặt lấy tấm chăn ở phía trước mình trong khi Zarek lái chiếc xe trượt tuyết bằng tốc độ tối đa. Chiếc xe run bần bật đến nỗi cô nửa mong cờ nó rã thành từng phần bên dưới họ.
“Chỉ huy.” Cô nói với chất giọng Scotland giống nhất của mình. “Em không nghĩ cô nàng sẽ chịu đựng nổi. Cái động cơ méo mó này không thể trụ lâu nữa đâu. Nó sẽ rớt ra thành từng mảnh cho mà xem.”
Nếu cô không hiểu rõ anh, cô sẽ thề rằng cô thực sự nghe thấy tiếng cười khùng khục của Zarek.
“Cô nàng sẽ trụ vững.” Anh nói, chất giọng trầm, the thé của anh vang lên bên tai phải của cô. Nó làm cô cảm thấy ớn lạnh mà không liên quan gì đến nhiệt độ lạnh buốt này.
“Em nghĩ mình nên biết ơn sự mù lòa của chính bản thân mình, sau cùng thì.” Cô nói. “Có điều gì đó mách bảo em nếu em có thể thấy tốc độ chạy bạt mạng hiện giờ của anh, em chắc chắn sẽ lên cơn đột quỵ mất thôi.”
“Không nghi ngờ gì.”
Cô đảo mắt trước sự đồng ý ngay tức khắc của anh. “Anh thật sự không biết cách an ủi người khác, phải không?”
“Công chúa, trong trường hợp em vẫn chưa để ý đến, kỹ năng giao tiếp không phải là sở trường của tôi. Quỷ thật, em may mắn vì tôi đã được dạy cách cư xử cho phải phép.”
Ồ, anh quả là một kẻ xấu xa.
Nhưng vẫn có thứ gì đó gần như quyến rũ trong câu bốp chát cay độc của anh. Chúng là những lời đầy tức tối và chua cay, nhưng hiếm khi là những lời ác ý, và giờ đây khi mà cô đã nhìn thấy Zarek thực sự, con người mà anh đã che giấu trước những người khác, cô hiểu rõ bản chất của những lời chua cay đó.
Sự phòng vệ.
Chúng được thốt ra để giữ cho những người khác tránh xa khỏi anh. Nếu bạn không để bất kỳ ai len lỏi vào trong trái tim mình, thì bạn sẽ không bao giờ cảm thấy đau đớn vì bị phản bội.
Cô không hiểu làm sao anh có thể chịu đựng cuộc sống như thế. Trong vô vàn đau đớn và cô độc. Để thù hận dẫn lối mỗi hành động và lời nói của anh.
Zarek là một người đàn ông khắc nghiệt tràn đầy những nọc độc cay nghiệt còn nhiều hơn cả con rồng Hydra chín đầu. Nhưng thậm chí cả Hydra cũng gặp được bạn đời của nó.
Đêm nay Zarek đã gặp được phần tương xứng của mình và đó không phải là Thanatos.
Và cô sẽ không từ bỏ anh.
Họ tiếp tục đi cho đến khi tai cô ong ong và cả người cô lạnh đến tận xương tủy. Cô tự hỏi liệu mình có bao giờ ấm lại được nữa không.
Zarek người hiển nhiên đã quen với cái thời tiết giá rét này, tiếp tục điều khiển chiếc xe chạy ngoằn nghèo, như thể đang cố đánh lạc hướng Thanatos.
Chỉ đến khi cô chắc chắn cái ý tưởng những người bất tử không thể chết vì lạnh cóng là một chuyện hoang đường, thì Zarek cuối cùng cũng dừng xe lại.
Anh tắt máy.
Rồi đột nhiên sự im lằng bao trùm lên mọi vật. Khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Cô chờ đợi Zarek đứng dậy và giúp cô ra khỏi chiếc xe trượt tuyết, nhưng những gì anh làm là tháo mũ bảo hộ ra khỏi đầu cô. Anh quẳng nó đi và chửi thề lầm bầm.
Cô nghe tiếng nó nện vào mặt đất, rồi sự im lặng trở lại và chỉ bị phá vỡ bởi tiếng thở của bọn họ.
Cơn thịnh nộ của Zarek vươn đến cô như một mối đe dọa hữu hình. Nó dữ dội và đáng sợ.
Một phần trong anh muốn làm đau cô, cô có thể cảm nhận được điều đó, nhưng bên dưới cảm xúc ấy cô cảm nhận được nỗi đau.
“Em là ai?” Giọng Zarek ra lệnh và lạnh lẽo như mùa đông buốt giá. Anh vẫn vòng tay quanh người cô và giọng anh ngay bên tai cô.
“Em nói anh rồi mà.”
“Công chúa, em nói dối tôi.” Anh gầm gừ. “Tôi có lẽ không thể đọc suy nghĩ, nhưng tôi biết em không như vẻ ngoài của mình. Phụ nữ phàm trần không có bạn đồng hành là những người Katagaria. Tôi muốn biết em thực sự là ai và tại sao em lại lẻn vào trong tâm trí của tôi.”
Cô run rẩy vì lo sợ. Bây giờ anh định làm gì với cô?
Anh sẽ để cô lại cho Thanatos chứ?
Cô lo sợ khi phải nói sự thật với anh, và nói dối không phải là điều cô thường làm mà chỉ khi cô buộc phải làm thôi.
Anh có quyền nổi giận với cô. Không phải vì cô đã nói dối anh, cô chỉ xoay sở để kể anh nghe một ít việc thôi. Những thứ như mục địch thật của cô, lý do cô giúp anh, và Thực tế rằng con sói mà anh ghét có thể biến thành người…
Vâng, cô đã dối anh về việc Sasha chết, nhưng Sasha xứng đáng bị vậy.
Và cô đã đánh thuốc anh.
Phải, đúng là cô không thể tranh cử Qúy cô thân thiện của năm, nhưng mà, Zarek cũng không có khả năng đó.
Đặc biệt là trong tâm trạng như bây giờ.
Hơi thở ấm áp của Zarek phả lên má cô. “Em là ai?” Anh lặp lại.
Astrid quyết định đây là lúc kết thúc sự dối trá này rồi. anh xứng đáng được biết sự thật, và vì Artemis đã phá vỡ thỏa thuận và phái Thanatos đến, thì việc gì phải che giấu cho vị nữ thần đó nữa chứ?
“Em là một nàng tiên.”
“Anh hy vọng em vừa lướt qua âm tiết quan trọng nhất của từ đó, công chúa.”
“Anh nói sao?” Phải mất vài giây cô mới hiểu ý anh là gì. Khi cô hiểu ra khuôn mặt cô nóng như bị lửa đốt. “Em không phải là người đàn bà cuồng dâm[25]. Em là tiên nữ. Không có o.”
[25]. Nympho: người đàn bà cuồng dâm. Nymph: tiên nữ.
Trong vài phút anh không nhúc nhích hay nói gì cả.
Anh chậm rãi thở ra trong khi anh xem xét người phụ nữ trước mặt anh và cố kiềm chế cơn giận chạy trong huyết quản của mình.
Một tiên nữ chết tiệt ư. Anh đáng ra phải biết một thứ như vậy sẽ xảy ra.
Ồ, vâng, phải rồi. Làm như cái ý tưởng một tiên nữ Hy Lạp sống tại Alaska là thứ mà anh có thể ngờ đến vậy. Loài của cô thường xuất hiện quanh các bãi biển, đại dương và trong những cánh rừng hay sống trên đỉnh Olympus.
Họ không xuất hiện trong một cơn bão và kéo một tên Thợ săn đêm bị thương vào nhà họ.
Bụng anh quặn thắt lại khi nguyên nhân cho sự hiện diện của cô đập vào tâm trí anh.
Một ai đó đã cử cô đến đây.
Vì anh.
Anh bấu chặt bánh lái, không dám thả tay ra vì lo sợ điều anh có thể gây ra cho cô. “Vậy công chúa, em là tiên nữ đảm nhiệm việc gì?”
“Công lý.” Cô lặng lẽ nói. “Em phục vụ Themis và em được cử đến đây để phán xét anh.”
“Phán xét tôi à?” Anh tạo ra một âm thanh ghê tởm. “Ồ, em quả là kẻ không đáng tin mà.”
Trong đời mình Zarek chưa bao giờ muốn làm đau ai nhiều như thế này. Anh đứng dậy trèo ra khỏi chiếc xe trượt tuyết trước khi cơn thịnh nộ của anh bùng nổ, anh tạo ra khoảng cách giữa họ.
Đây chính là vận may của anh sao hay cái gì đây?
Anh cuối cùng cũng đã tìm được một anh nghĩ sẽ không phán xét anh và cô ấy thực sự là một người phán xét, người mà cái mục đích chính của cô ta là đưa ra phán quyết về anh và cách anh sống.
Ồ, phải rồi, anh thực sự biết cách chọn.
Các vị thần hẳn đang cười nhạo anh. Chế giễu anh.
Tất cả bọn họ.
Tức giận, anh đi vòng vòng chiếc xe trượt tuyết để anh có thể quan sát cô ngồi trên ghế ngồi, nhìn có vẻ rất nghiêm trang và đứng đắn với hai tay đặt trên đùi mình và giữ đầu cúi xuống.
Nhìn như một quý cô.
Làm sao cô ta dám đùa giỡn với anh như thế! Cô ta nghĩ mình là ai chứ?
Anh đã quá mệt mỏi việc người khác chõ mũi vào việc của anh lắm rồi. Mệt mỏi với những trò đùa và những lời dối trá.
Một người phán xét. Acheron đã cử một người phán xét đến trước khi bọn họ kết liễu anh. Ooo, Zarek chỉ cảm thấy rất hài lòng bởi ý nghĩ đó.
Có lẽ anh nên ca ngợi họ vì đã giả vờ tỏ ra công bằng với anh. Dù sao cái chuyện chết giẫm này còn kinh khủng hơn những thứ anh đã phải gánh chịu như một tên nô lệ bị kết tội
“Tất cả chuyện này chỉ là một trò chơi với em thôi, đúng không công chúa? ‘Đến đây nào Zarek, ngồi vào lòng em này. Nói em nghe sao anh không chịu cư xử cho phải phép.’” Tầm nhìn của anh trở nên tối tăm. Chết chóc. “Mẹ kiếp cô đi quý cô kia, và mẹ kiếp tất cả bọn chúng.”
Đầu cô đột ngột ngâng lên. “Zarek, làm ơn đi à!”
“Sao thế, cô quyết định rằng Acheron đã đúng à? Tôi là một thằng tâm thần, định hạ lệnh cho những con chó của cô đến giết tôi sao?”
Cô đứng dậy và quay người về hướng cô nghe giọng anh vang lên. “Không. Thanatos đáng ra không được cử đến để truy lùng anh. Còn về Acheron, anh ấy sẽ không bao giờ buộc tội anh. Nếu không nhờ anh ấy, giờ thì anh đã chết rồi. Ai mà biết được anh ấy đã thỏa thuận cái gì với Artemis để em có thể đến bên anh và tìm cách nào đó cứu lấy mạng sống của anh.”
Anh khịt mũi. “Ồ, phải rồi.”
“Đó là sự thật đó Zarek.” Cô nói, giọng cô đầy vẻ chân thành. “Cứ phủ nhận như anh muốn đi, nhưng việc đó cũng không thay đổi được sự thật rằng bọn em đứng về phía anh.”
Anh nhìn cô từ đầu đến chân với một ánh mắt ghê tởm mà anh chỉ ước cô có thể biết ơn vì điều đó. “Tôi nên để em chết cóng ngoài này. Ồ đợi đã, em là một tiên nữ bất tử mà. Em đâu có chết được.”
Cô nâng cằm lên và đứng thẳng người như thể cố lấy hết sự cảm đảm để chống chọi với những lời nói tồi tệ phát ra từ anh. “Anh có thể bỏ em ở đây nếu anh muốn thế. Nhưng người đàn ông mà em biết sẽ không nhẫn tâm và độc ác đến thế. Anh ấy sẽ không bỏ mặc nhìn người khác chết đâu.”
Anh nghiến răng. “Em không biết cái gì về tôi hết.”
Astrid rời khỏi chiếc xe trượt tuyết. Chậm rãi bước tới, cô vươn tay mình ra, muốn tạo ra những liên kết về mặt thể xác với anh. Cô cần nó, và thứ gì đó mách bảo cô anh cũng cần nó. “Em đã ở bên trong anh Zarek. Em biết thứ mà người khác không biết.”
“Thì đã sao nào? Chẳng lẽ điều đó nên khiến tôi cảm thấy ấm áp và ve vẫy đuôi với em à? Xem nào, nàng công chúa nhỏ bé đã lẻn vào giấc mơ của tôi để cứu lấy tôi. Ooo, tôi cảm động quá đi mất. Giờ tôi có nên khóc không nhỉ?”
Cô tóm lấy tay anh.
Các cơ bắp trên người anh, cũng giống như chính anh đang căng ra và cứng rắn. Một cách dữ dội. “Dừng lại ngay!”
Cô vươn người chạm vào hai má lạnh như băng của anh bằng đôi bàn tay mình. Chúng đã phồng rộp lên vì chuyến đi, và dù vậy chúng vẫn có thể sưởi ấm những ngón tay cứng như đá của cô.
Nửa trông đợi anh bước lùi lại, cô đã rất ngạc nhiên vì anh không làm vậy. Anh đứng đó như tượng. Không nhúc nhích. Lạnh lùng. Cứng rắn.
Astrid nuốt nghẹn, thầm ước có một cách nào đó khiến cho anh hiểu. Thầm ước có một cách nào đó cô có thể với đến anh để ngăn cản anh tự hủy hoại bản thân mình.
Tại sao anh lại không nhìn thấy sự thật cơ chứ?
Zarek không thể thở nổi khi cô ôm lấy khuôn mặt anh bằng đôi bàn tay ấm áp của cô. Cô thật xinh đẹp, với những bông tuyết nhỏ nhắn lấp lánh trên hàng mi và mái tóc vàng của cô. Anh nhìn thấy nỗi đau trên gương mặt cô, nhìn thấy sự dịu dàng.
Cô có vẻ như muốn giúp anh và dù vậy anh vẫn không thể thuyết phục bản thân tin vào điều đó.
Con người luôn đầy lòng ích kỷ. Tất cả bọn họ.
Cô cũng không phải là ngoại lệ.
Và dù vậy, anh muốn tin tưởng cô.
Anh không muốn khóc.
Cô đã làm gì với anh vậy nè?
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi trong giấc mơ của mình anh đã nghĩ có lẽ anh không xấu xa đến vậy. Có lẽ anh cũng xứng đáng được hưởng một ít hạnh phúc.
Thánh thần ơi, anh đúng là một thằng ngu mà.
Làm sao anh có thể quá ngu ngốc và cả tin đến như vậy? Anh phải hiểu rõ hơn chứ.
Tin tưởng là thứ vũ khí duy nhất được dùng để giết người.
Nó không chiếm bất kỳ vị trí nào trong cuộc đời của anh hết.
Astrid vuốt ve hai bên má anh bằng những ngón tay của cô. “Zarek, em không muốn anh phải chết.”
“Công chúa ơi, mỉa mai làm sao. Tôi lại muốn chết.”
Nước mắt đong đầy trong mắt cô khiến những bông tuyết vươn trên mi cô tan chảy. “Em không tin anh đâu. Thanatos hẳn đã rất sẵn lòng mang đến cho anh thứ mà anh mong ước và dù vậy anh đã chiến đấu với hắn ta. Tại sao chứ?”
“Thói quen.”
Cô nhắm mắt lại như thể đang rất bực anh. Cái ôm của cô siết chặt khuôn mặt anh hơn, rồi với sự choáng váng của anh, cô bật cười. “Anh thực sự không thể ngăn bản thân mình làm vậy, đúng không?”
Anh hoàn toàn bối rối trước phản ứng của cô “Làm cái gì?”
“Tỏ ra là một thằng khốn.” Cô nói, giọng cô vỡ ra thành những tiếng cười.
Vì cô cứ tiếp tục cười như vậy, anh chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào cô trong sự nghi hoặc. Trước đây không một ai dám cười nhạo anh. Ít nhất thì cũng kể từ cái ngày mà anh chết.”
Rồi cô làm một điều bất ngờ nhất. Cô bước vào vòng tay của anh và ôm lấy anh. Tiếng cười của cô mang cả cơ thể cô tiếp xúc với anh, khơi lên ngọn lửa trong anh.
Có nhắc anh nhớ đến những giấc mơ của mình…
Cô vòng tay mình quanh cổ anh và khéo anh lại gần hơn.
Chưa một ai từng ôm anh như thế. Anh không biết mình nên ôm lấy cô hay nên đẩy cô ra.
Cuối cùng, anh cảm nhận mình đang giữ hai tay mình vòng lấy cô một cách vụng về. Cái cảm giác này giống hệt như trong giấc mơ của anh. Tuyệt vời như trong giấc mơ.
Anh ghét điều đó hơn tất cả.
Cô siết chặt lấy anh. “Em mừng là Acheron đã cử em đến với anh.”
“Tại sao?”
“Bởi vì em thích anh, Zarek ạ, và nghĩ rằng nếu người khác làm nhiệm vụ của em thì giờ anh đã mất mạng rồi.”
Thậm chí nghi ngờ cô nhiều hơn cả trước đây, anh thả cô ra và bước lùi lại. “Sao em phải quan tâm chuyện gì xảy ra với tôi chứ? Em đã ở bên trong tôi; hãy thành thực mà nói tôi nghe tôi không làm em sợ à.”
Cô thở dài. “Thành thật mà nói, có. Anh khiến cho em sợ hãi, nhưng vì lẽ đó em cũng nhìn thấy điều tốt đẹp trong anh.”
“Và còn ngôi làng em nhìn thấy trong giấc mơ của tôi thì sao? Ngôi làng mà tôi đã phá hủy.”
Cô nhăn trán. “Nó như những mảnh vỡ ghép lại. Với em nó không giống như một ký ức, nó giống như một thứ khác.
“Thứ gì?”
“Em không biết. Em nghĩ vẫn còn nhiều việc đã xảy ra mà anh không nhớ hết.”
Anh lắc đầu. làm sao cô có thể tin tưởng anh trong khi anh không có bất kỳ lòng tin nào vào bản thân mình? “Em thực sự mù, phải không?”
“Không. Em nhìn thấy anh, Zarek. Theo cách mà em nghĩ trước đay chưa từng ai nhìn thấy.”
“Công chúa, anh đảm bảo với em, nếu em nhìn thấy con người thực sự của tôi, em sẽ tìm chỗ trốn ngay lập tức.” Anh chế giễu.
“Chỉ khi em biết anh đang đợi em ở nơi ẩn nấp đó.”
Anh choáng váng với những gì cô nói.
Cô không có ý đó.
Đó là một trò đùa khác. Một bài kiểm tra khác.
Khiêu Vũ Với Quỷ Khiêu Vũ Với Quỷ - Sherrilyn Kenyon Khiêu Vũ Với Quỷ