Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1873 / 39
Cập nhật: 2016-07-13 10:15:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ất giác ông nhìn lại vợ con và bây giờ ông mới nhận thấy điều nầy: là cậu Tập và vợ ông, cả hai người đều ăn mặc đàng hoàng như sắp đi đâu.
Cậu Tập, tính ra mới có hai mươi tuổi thôi, lông mép chỉ mới nhuộm xanh lờn lợt môi trên của cậu, thế mà cậu ăn mặc chững chạc như một chủ nhân ông: áo ngoài, cà vạt thắt thật khéo chớ không phải sơ mi hở cổ lôi thôi "một cách mỹ thuật" của bọn tuổi trẻ.
Bà Thần Tốc phấn son hẳn hòi, và cái xắc da của bà đang nằm nghiêng trên bộ ván chân quì. Ông mỉm cười hỏi:
- Trời mưa, lại đã khuya rồi hai mẹ con định đi đâu?
Lần nầy, cũng chỉ có cô Lệ là đáp lời ông. Không phải vì cô mau miệng như nãy giờ đâu mà hai người kia làm thinh lâu quá. Tập thì có lẽ do dự nửa muốn nói, nửa không, còn bà Thần Tốc thì hình như quyết định không nói gì cả.
Cô gái đáp:
- Thưa ba, anh hai con định đi thăm bạn.
- Nhưng có ba về, con không đi nữa, - Tập tiếp lời em.
- Cám ơn con, nhưng nếu có việc cần, con cứ đi.
- Thưa không cần lắm, ba à... nghĩa là cũng cần, nhưng không đi cũng không sao.
Trong lúc những lời đối thoại trên đây trao đổi với nhau thì cô Lệ mở tủ lạnh lấy một hộp sữa tươi mở ra rót vào ly rồi vừa đi lại bàn ăn, cô vừa nói:
- Ba uống một ly sữa cho lại sức, coi bộ ba mệt lắm.
Ông Thần Tốc vừa muốn hỏi vợ "Còn bà, bà định đi đâu?" thì cô Lệ đã lại nắm lấy tay ông mà nài nỉ ông ngồi bàn.
Cô Lệ có vẻ lo sợ câu hỏi trên đây thốt ra và quyết định đánh trống lấp.
Ông Thần Tốc bây giờ mới nhớ lại cái khát nước của ông: ly sữa tươi ướp lạnh như từ nơi bàn kêu gọi ông, nên ông dẹp sự tò mò của ông lại một bên.
Cô Lệ ngồi đối diện với cha, nhìn cha uống một hơi gần rốc ly rồi hỏi:
- Ba chưa nói cho con biết vì sao ba bị thương?
- Dài lắm.
- Thì hẳn là dài, nhưng ba cứ nói dài lắm, dài lắm hoài, nó lại càng bị kéo dài ra thêm nữa.
Cậu Tập đã cởi áo ngoài ra móc nó trên lưng ghế rồi chống cùi chỏ lên mặt bàn mà tiếp lời em:
- Ừ tụi con sốt ruột lắm, ba kéo dài thêm nữa làm gì.
Đặt ly sữa gần cạn lên dĩa, ông Thần Tốc day lại nhìn bà. Đáng lý gì bà là người sốt ruột hơn hết, nhưng bà lại ngồi bó gối mà nhìn lên trần. Không, bà không thờ ơ với ông, bà chỉ đi vắng thôi, mặc dầu đang ngồi đó.
Ông Thần Tốc giận lẫy sự lo xa của vợ, nên quyết phạt bà khỏi nghe chuyện ly kỳ của đời ông.
Ông đáp lời con:
- Ba bị một tên cướp đường đánh ba vì ba toan cứu một kẻ bị nó hạ sát.
- Ở đâu ba? - Lệ hỏi.
- Đằng ngã tư Cô Bắc - Nguyễn Khắc Nhu.
- Vậy hả? Gần đây dữ vậy hả? Nhưng ba đi đâu ở đó mà gặp cướp!
- Ba lái xe tắc xi.
Hai anh em hiệu Thần Tốc trố mắt nhìn cha, ngỡ ông nói đùa.
- Vậy chớ hai đứa không thấy lối ăn mặc của ba đó sao mà coi bộ không tin lời ba?
- Dạ, ơ... hơ... con ngỡ ba trá hình để làm gì đó, - cô Lệ nói.
- Phải, ba trá hình, nhưng chỉ để lái tắc xi kiếm ăn thôi.
- Nhưng sao ba lại bỏ nhà để đi lái tắc xi?
- Hai con đã quên rằng ba té dưới thác Bông-gua rồi hay sao?
- Phải rồi, con nhớ, hai đứa con nhớ. Đó là câu trả lời của hai anh em con trong mấy năm đầu, khi nào có ai hỏi ba ở đâu. Nhưng sao ba còn sống, lại không về?
- Lúc tìm xác ba không được rồi gia đình làm sao? - Ông không đáp mà hỏi như vậy.
- Má với lại hai anh em con khóc thôi lu bù. Cả nhà ở lại thêm vài ngày nữa mong vớt xác ba, nhưng chỉ vớt được xác của nạn nhân thứ nhì thôi. Y phục của người nầy đã bị ai đánh cắp hồi nào không biết nên không truy ra căn cước của hắn.
- Chính ba là kẻ cắp đây. Hắn là Phi, thợ điện.
- Nhưng làm thế nào mà ba thoát chết được?
- Có lắm cái may mắn mà không ai cắt nghĩa nổi. Chỉ biết ba thoát chết, lên bờ vào lúc đầu hôm, thiên hạ đã đi mất hết rồi. Vì đầu chạm mạnh vào đá nên thần kinh của ba bị lay động thế nào mà ba mắc phải chứng kiện vong rồi...
- Ly kỳ, thật ly kỳ như tiểu thuyết. - Lệ vừa nghe cha kể xong, kêu như vậy.
Là con trai, Tập thực tế hơn nói:
- Nguy quá! Thế là ba bị dính líu vào một án mạng. Ba là người bị tình nghi số một.
- Phải ba đã lo sợ vì chuyện đó.
- Mà ba không thể trốn dưới cái lốt chủ hiệu Thần Tốc được.
- Vì sao?
- Vì vài năm sau, khi ba bị xem như là đã chết, có một sắc lệnh cho phép gia đình những người mất tích khai tử những người đó để điều chỉnh việc quản lý gia tài của họ.
Ông Thần Tốc thoáng hiểu, hỏi:
- Vậy ba...
- Dạ, má con đã đệ đơn xin khai tử ba rồi.
Ông Thần Tốc bật cười mà rằng:
- Ba đã chết thật đó. Chỉ phiền là bây giờ sống lại xin khai sanh vào sổ hộ tịch không được nữa.
Nhớ sực lại điều gì, cô Lệ hỏi:
- Nhưng sao đêm nay ba lại thình lình ra khỏi tình trạng kiện vong?
- Thì con đã nghe câu chuyện từ đầu đến cuối hồi nãy. Nhờ cái vố đánh của tên cướp. Sự va chạm đầu vào đá thuở trước đã làm xáo trộn thần kinh; vố đánh lúc hồi hôm nầy cũng làm y như thế nhưng làm ngược lại, đổi trật tự mới về trật tự cũ.
Tập khoát tay bảo em nín để cho cậu nói tiếp:
- Thưa ba, ba không thể sống lẩn lút trong buồng mãi. Mà hễ ba ra mặt thì bị điều tra ngay. Ba hãy kể rõ cuộc đời của ba trong mười hai năm nay, thế là lòi ra chú tài xế Phi.
- Đúng như vậy, nhưng ba hy vọng rồi người ta sẽ tìm ra sự thật.
- Phải, con chỉ nói nguy thôi chớ không nói tuyệt vọng. Tuy nhiên phải nhận rằng loài người không luôn luôn sáng suốt mà bằng cớ rằng ba - không, chú tài Phi - rằng chú tài xế Phi phạm tội đã hiển nhiên ra đó.
- Con có ý kiến gì hay để giúp ba?
- Thôi, đã khuya lắm rồi, mà ba thì mệt. Ta nên đi ngủ là hơn. Đêm dài có thể bày cho ta nhiều mưu hay kế lạ; vả lại hễ người ngay thì thế nào cũng thoát nạn, - cô Lệ nói.
- Em thì cứ tin như vậy; cuộc đời có phải là tuồng hát ở đâu. Mà cả trong tuồng hát, bây giờ, các soạn giả người ta bắt người ngay mắc nạn, cho nó éo le tình thế ra.
- Éo le hay không éo le cũng nên để cho ba nghỉ cái đã. Ba à, buồng của ba cũng vẫn còn là buồng cũ. Con lên để dọn quét đây. Một lát nữa ba lên đó, cứ vào cửa không khóa.
Lệ nói rồi láy mắt ra hiệu cho anh cô cùng lên với cô.
Khi Từ Thức Về Trần Khi Từ Thức Về Trần - Bình Nguyên Lộc Khi Từ Thức Về Trần