A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3151 / 4
Cập nhật: 2015-09-14 02:58:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
oàn tất mọi thủ tục hải quan, Quân không vội lên thang cuộn để vào phòng cách ly. Anh vẫn thấy bước chân mình ra đi không đành.
Trong lòng Quân, giờ đây anh cứ mãi băn khoăn vì một câu hỏi. Mình có sai lầm hay không khi có quyết định như thế? Không hiểu sao, từ hôm qua đến nay, Quân cứ thấy mình nghĩ mãi tới Khánh Chi và đôi mắt rợp buồn của cô.
- Anh Quân!
Tiếng gọi của một người nào đó làm Quân giật mình quay lại. Anh nhận ra Thăng đang vội vã chạy tới. Quân vội đi ra sát phía ngoài, nét mặt căng thẳng của Thăng làm anh ngạc nhiên:
- Có chuyện gì vậy anh?
Không trả lời câu hỏi của Quân mà Thăng vừa hỗn hễn vừa nói:
- May quá, tôi cứ sợ anh bay mất rồi.
- Nhưng mà có chuyện gì mới được chứ?
Tự nhiên trong lòng Quân nóng như lửa đốt, anh cắt ngang câu nói của Thăng bằng một câu hỏi nữa.
Không trả lời câu hỏi của Quân mà Thăng lại nói:
- Anh có thể ra ngoài này một chút không?
Quân gật đầu, anh nói với nhân viên an ninh mấy câu rồi nhanh chóng xách túi đi ra. Kéo Quân ra một chỗ tương đối vắng người, Thăng nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm giọng hỏi:
- Tôi có điều này muốn hỏi anh, mong là anh nói thật.
Quân giật mình, Thăng nói gì thế nhỉ? Anh ta nghi ngờ mình với Việt Hà chăng?
Nghĩ thầm trong bụng như thế nhưng Quân vẫn giữ nét mặt bình tĩnh:
- Anh cứ hỏi, tôi không phải là người gian dối.
Thăng xua tay:
- Anh hiểu lầm rồi, ý tôi không phải như thế đâu. Tôi chỉ muốn biết là trong lòng anh có chút tinh cảm nào dành cho Khánh Chi không mà thôi?
Một luồng khí lạnh chợt xuyên qua sống lưng Quân, anh vội hỏi:
- Đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy thế?
- Anh trả lời câu hỏi của tôi đi đã.
Quân nhìn Thăng chăm chú, anh vẫn giữ nguyên nét mặt căng thẳng của mình. Ngẫm nghĩ một chút, Quân gật đầu thú nhận:
- Từ trước tới nay tôi vẫn nghĩ là mình chỉ coi cô ấy như em gái chứ không thể yêu cô ấy được. Nhưng từ hôm qua đến nay, không hiểu sao lòng tôi cứ nặng nề quá mỗi khi nghĩ đến cô ấy, và hình như cô ấy cứ ám ảnh tôi mãi không thôi.
- Anh nói như thế có nghĩa là anh cũng đã thấy mình yêu cô ấy?
Quân chậm chạp gật đầu:
- Cũng có thể nghĩ là như thế.
- Vậy tại sao anh lại ra đi?
- Vì tôi đã làm cô ấy tổn thương quá nhiều, bây giờ tôi có thật lòng mình với cô ấy thì Khánh Chi cũng chẳng chấp nhận đâu. Thôi thì tôi cứ làm theo những gì mà cuộc đời đã dành riêng cho tôi, rồi thì cô ấy cũng nguôi ngoai mà thôi. Cũng mong rằng sau này cô ấy sẽ gặp được một người tốt.
Thăng lắc đầu, ánh mắt anh tối lại:
- Tôi sợ là sẽ không có ngày đó.
Quân nắm tay Thăng lắc mạnh:
- Anh nói như thế nghĩa là sao? Chuyện gì đã xảy ra cho cô ấy?
Thăng trầm giọng:
- Hôm qua lúc ở nhà anh ra về, Khánh Chi đã gặp tai nạn...
- Anh nói sao? Khánh Chi gặp tai nạn à? Lúc nào? Ở đâu?
- Ngay ngã tư gần nhà anh, khi cô ấy vừa từ nhà anh đi ra. Nghe người ta nói, hình như Khánh Chi đầu óc sao đó, bởi vì cô ấy không cần biết xe cộ lưu thông như thế nào mà cứ chạy thẳng ngang qua ngã tư, vì thế mới xảy ra tai nạn.
Quân nóng nảy cắt ngang lời Thăng lần nữa:
- Tôi nóng ruột quá, anh nói mau cho tôi biết là bây giờ cô ấy sao rồi?
- Khánh Chi vẫn còn mê man, chưa tỉnh.
- Thế bây giờ cô ấy ở đâu? Anh đưa tôi tới đó mau đi.
Thăng ngần ngừ:
- Thế còn chuyến đi của anh?
Quân xua tay:
- Mặc kệ nó đi, anh làm ơn đưa tôi tới chỗ Khánh Chi ngay đi.
Thăng cẩn thận hỏi lại:
- Anh không ân hận chứ?
- Nếu tôi cứ ra đi mới là ân hận đó.
Thăng nhìn Quân thật chăm chú, sau một phút, anh gật đầu:
- Được, tôi sẽ đưa anh tới đó. Mong là anh sẽ làm được một điều gì đó cho cô ấy. Anh vào lấy hành lý ra đi.
Quân lắc đầu, anh giơ cao chiếc cặp đang xách trong tay:
- Cần gì những thứ đó nữa, tất cả những gì quan trọng tôi đều để cả trong đây rồi.
- Vậy thì mình đi.
Khi Quân và Thăng đến nơi Khánh Chi đang nằm, anh gặp vị bác sĩ điều trị cho cô ngay tại cửa phòng. Thăng vội hỏi ngay:
- Khánh Chi sao rồi, thưa bác sĩ?
Vị bác sĩ vui vẻ gật đầu:
- Cô ấy đã tỉnh lại rồi nhưng còn yếu lắm.
- Thế tình trạng cô ấy hiện giờ ra sao ạ?
- À, cũng may là cô ấy chỉ bị chấn thương nhẹ thôi, không ảnh hưởng lắm tới não bộ. Nhưng như thế cũng không có nghĩa là không sao, vì sau này có thể cô ấy sẽ thường bị nhức đầu đấy.
- Như thế là tính mạng cô ấy không còn nguy hiểm nữa?
- Phải, cô ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi.
- Vậy chúng tôi có thể vào thăm được không ạ?
Vị bác sĩ ngần ngừ một chút:
- Cũng được, nhưng một người thôi và nói chuyện ít thôi để cô ấy nghỉ ngơi.
Thăng quay sang Quân:
- Vậy anh vào một mình đi.
Vị bác sĩ chận Quân lại ngay khi anh đưa tay mở cửa phòng:
- Xin lỗi, anh này là...
Thăng vui vẻ giới thiệu:
- Giới thiệu với bác sĩ, đây là Quân, người mà Khánh Chi đã gọi tên.
Vị bác sĩ giơ tay bắt tay Quân:
- Hân hạnh được biết anh, anh là người được bệnh nhân của tôi gọi tên không phải một mà là rất nhiều lần đấy nhé. Anh vào thăm cô ấy đi, mong là có anh thì cô ấy sẽ mau bình phục.
Quân cười ngượng ngùng, anh mở cửa và nhẹ chân bước vào. Trong phòng chỉ có duy nhất một giường bệnh, và Khánh Chi đang nằm đó, giữa gối nệm trắng toát.
Quân tiến lại gần, anh nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế kê sát giường, chăm chú nhìn Khánh Chi. Lòng anh xót xa khi thấy gương mặt cô xanh mướt, và những vết trầy đã tím bầm lại trên làn da trắng xanh của cô.
Trong lòng Quân chợt dấy lên một nỗi lo sợ, có khi nào Khánh Chi cứ mãi thiêm thiếp như thế mà không tỉnh lại không nhỉ? Như thế thì tội lỗi của anh sẽ lớn biết chừng nào, vì anh đã vì những kỷ niệm vô vọng ngày xưa mà bỏ quên đi một tình cảm chân thực.
Từ sự lo sợ đến thắt tim đó, Quân bàng hoàng khi nhận ra người con gái đang nằm kia cần thiết với anh biết bao. Và như thế thì cũng có nghĩa là anh đã yêu Khánh Chi, đã yêu bởi tình cảm chân thành mà cô đã dành cho anh.
Quân đưa tay lên, anh vuốt thật nhẹ những sợi tóc lòa xòa trên mặt Khánh Chi. Anh cúi sát vào cô, gọi thật khẽ:
- Chi à, em tỉnh chưa? Em hãy mở mắt ra nhìn anh đây này.
Hai mí mắt Khánh Chi khẽ động đậy, rồi cô khó nhọc mở mắt ra. Ánh sáng của ngọn đèn neon trên trần làm cô chói mắt khiến cô vội nhắm nghiền mắt lại. Quan lại gọi nhỏ:
- Chi à!
Khánh Chi lại khó nhọc mở mắt ra lần nữa. Lần này thì cô đã quen với ánh sáng, và cô cũng đã nhận ra người đang gọi nhỏ tên mình. Đôi môi khô khốc của Khánh Chi khẽ mấp máy:
- Anh... Quân...
Quân cúi xuống sát mặt Khánh Chi thêm một chút nữa:
- Phải, anh đây! Em thấy trong người sao rồi?
- Chẳng phải.. anh đã.. đã đi rồi hay sao?
Khánh Chi mệt nhọc hỏi, Quân vội lắc đầu:
- Anh không đi nữa, anh về với em đây.
- Em không.. không... nằm mơ chứ?
Quân nắm tay Khánh Chi đưa lên môi, anh tha thiết:
- Không phải là giấc mơ đâu, Khánh Chi ạ. Đây đúng là sự thật, và anh đang ở bên em đây.
Khánh Chi cử động bàn tay thật nhẹ, cô sờ lên mặt Quân rồi mỉm cười, một nụ cười héo hắt:
- Phải rồi, anh đây rồi. Đúng là em không nằm mơ rồi.
Đột nhiên, nước mắt Khánh Chi chảy dài, cô khép mắt lại:
- Anh đi đi kẻo lỡ chuyến bay. Em không sao đâu.
Quân lắc đầu:
- Anh sẽ không đi nữa, không bao giờ đi nữa.
Khánh Chi nhẹ lắc đầu:
- Anh không cần phải thương hại em như vậy đâu.
- Anh không thương hại em, mà là anh yêu em - Quân trầm giọng, anh tha thiết - Chi à, em tha lỗi cho anh. Anh đã cố chấp không chịu nhận ra tình yêu trong tim mình mà cứ nghĩ mãi về kỷ niệm ngày nào. Nhưng từ khi em bỏ ra về, anh đã không ngừng nghĩ đến em. Và mới đây thôi, khi nghe anh Thăng báo tin về em, anh đã muốn ngừng cả thở vì lo cho em. Chính ngay lúc đó, anh mới nhận ra tình yêu đích thực của mình đang hướng về ai.
Khánh Chi nhìn Quân trân trối, cô không nghĩ là mình lại có tình yêu của Quân một cách bất ngờ như thế, vì thế, cô không nói được tiếng nào, chỉ có nước mắt cô cứ lặng lẽ chảy ra.
Quân âu yếm lau sạch nước mắt cho Khánh Chi, anh ngọt ngào:
- Thôi nào, em đừng khóc nữa. Từ hôm nay, anh sẽ không làm em khóc nữa đâu, mà em sẽ chỉ có nụ cười mà thôi.
- Nhưng mà.. anh đâu có ở bên em đâu, anh sẽ đi mà.
Khánh Chi mếu máo nói, Quân lắc đầu:
- Anh sẽ không đi nữa, từ bây giờ anh sẽ luôn ở bên em.
- Anh nói thật không? Anh đừng có gạt em đó!
- Anh nói thật, rất thật như anh đang ở bên em đây nè.
Khánh Chi nhìn Quân không chớp mắt, rồi cô cố gắng chống tay ngồi lên. Quân vội hỏi:
- Em muốn làm gì?
- Em muốn ngồi lên một chút.
- Em còn yếu lắm, sao mà ngồi được?
Khánh Chi nũng nịu:
- Nhưng mà nằm mãi em thấy ê ẩm cả người, em muốn ngồi lên một chút cho đỡ nóng lưng thôi mà.
- Vậy để anh đỡ em lên.
Quân luồn tay xuống dưới cô? Khánh Chi, thận trọng đỡ cô ngồi lên. Nhưng Khánh Chi yếu quá, cô không thể nào ngồi thẳng được. Quân vội choàng tay ôm gọn cô vào lòng, để cô ngồi tựa vào bộ ngực vững chải của mình.
Ngã đầu vào ngực Quân, Khánh Chi ngước lên nhìn anh. Cô gọi nhỏ:
- Anh Quân!
Quân cúi xuống, âu yếm:
- Gì hở em?
Khánh Chi thủ thỉ:
- Em hạnh phúc quá.
Quân ngọt ngào:
- Anh cũng thế. Bây giờ anh mới nhận ra, hạnh phúc chẳng phải tìm ở đâu xa mà nó ở ngay bên cạnh mình. Chỉ có điều mình có nhận được nó hay không mà thôi. Cũng may anh đã nhận ra, dù có hơi muộn nhưng vẫn còn kip cho anh sửa chửa sai lầm của mình.
Khánh Chi ngước lên, Quân cũng cúi xuống. Anh soi mắt mình trong mắt cô để thấy tình yêu của cô dành cho mình thật nồng nàn trong đó. Không cưỡng lại được lòng mình, Quân cúi xuống thấp hơn, cho đến khi môi anh chạm vào hai cánh môi con gái. Nụ hôn tình yêu đầu tiên đã làm cho Khánh Chi rung động cả người, và Quân cảm nhận thật rõ sự rung động đó.
Quân cũng không kém gì Khánh Chi, anh hệt như một chàng trai mới lớn, mới biết yêu lần đầu.
Anh cũng xúc động thật mãnh liệt, và Quân cứ ôm chặt Khánh Chi mãi trong vòng tay của mình, như ôm trọn cả phần đời còn lại.
- Chi ơi!
Quân thì thầm gọi tên người con gái mình yêu thương thật khẽ, những âm hưởng tiếng gọi kia vang vọng khắp cả hồn anh khiến hồn anh rộn rã một tình yêu ngọt ngào.
Tháng sáu năm 2001
Khi Tình Đã Xa Khi Tình Đã Xa - Hoàng Kim