Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3151 / 4
Cập nhật: 2015-09-14 02:58:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
uân trở mình một cái, ngay lập tức, một cú rơi mạnh làm anh tỉnh ngủ hẳn. Vội mở choàng mắt ra, Quân nhận ra ngay tình trạng của mình. Anh đang nằm trên gạch, lọt thỏm giữa chiếc ghế dài và cái bàn thấp.
Quân chống tay ngồi dậy, anh thấy đầu mình nặng trịch và toàn thân thì mỏi nhừ. Cố gắng ngồi lên ghế, anh vỗ nhẹ vào trán mấy cái như muốn xua đi cơn nhức đầu đang ùa đến.
Quân đã nhớ lại, hôm qua anh đã uống khá nhiều. Chắc hẳn là anh đã say mèm nên giờ này anh mới mệt mỏi thế này. Tay Quân chống lên ghế, anh đụng vào một chiếc khăn mặt khiến anh ngạc nhiên. Ở đâu ra thế nhỉ? Rồi lại thêm chiếc mền nằm một nửa trên ghế, một nửa dưới gạch tạo cho anh một thắc mắc. Chắc hẳn là đã có ai đó làm điều này cho anh?
Q nhíu mày suy nghĩ, anh cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra với anh tối qua. Đúng là hôm qua đã có ai ở đây rồi, vì anh nhớ là trong lúc mơ màng, có ai đó đã nâng anh lên và lau mặt cho anh. Quân nghĩ đó chỉ là trong giấc mơ vì anh thì có ai đâu để mà được chăm sóc. Nhưng mà bây giờ, nhìn những vật này thì điều đó đúng là thật rồi.
Quân đưa mắt nhìn quanh, điều anh thắc mắc đã được giải đáp ngay khi anh nhìn thấy một người đang nằm gọn trong lòng chiếc ghế bành. Quân đứng lên, hai chân anh tê cứng khiến cho anh loạng choạng mất mấy giây. Nhưng rồi Quân cũng đi đến bên người đó. Nhẹ tay kéo tấm drap mà người đó đang che kín cả đầu, Quân nhận ra ngay người con gái đang ngủ ngồi trong ghế kia.
Quân thừ người suy nghĩ, tại sao Khánh Chi lại có mặt ở đây nhỉ? Và cô đã vào nhà bằng cách nào? Có phải chính cô hôm qua đã chăm sóc cho anh hay không?
Bao nhiêu câu hỏi cứ lần lượt hiện lên trong đầu Quân mà anh không sao có thể trả lời được. Thôi thì đành phải đợi cho Khánh Chi thức giấc vậy.
Q đi lên lầu, anh vào ngay phòng tắm. Cái cảm giác nhớp nháp làm anh khó chịu. Soi mình trong tấm kiếng trước lavabo, Quân thấy gương mặt mình đầy nét mỏi mệt.
Cỡi chiếc áo chemise ra, Quân thấy những vết ố làm lấm lem ngực áo. Nhìn kỹ, anh nhận ra ngay nguyên nhân của những vết dơ đó. Anh giật mình, vậy thì chắc chắn là đêm qua Khánh Chi đã chăm sóc anh và phải dọn dẹp sự bê bối của anh rồi.
Đứng vào trước làn nước ấm, Quân vừa tắm vừa suy nghĩ. Anh thấy mình khó xử vô cùng, vì anh còn lạ gì tình cảm của Khánh Chi dành cho anh nữa. Không phải vì những lần cô nửa đùa nửa thật nói lời yêu anh, mà ngay cả những cử chỉ, thái độ cô dành cho anh mà Quân nhận biết, anh cũng cảm nhận được tình yêu của cô rất nồng nàn.
Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Quân, Khánh Chi thật đáng quý. Nhưng anh không hiểu được mình nữa khi đã bao lần, anh cố tìm nơi cô một tình yêu mà không được.
Khi Quân xuống nhà thì Khánh Chi đã thức giấc, cô vẫn ngồi gọn trong lòng chiếc ghế rộng, tấm drap cuốn gọn trong lòng. Quân cười:
- Em chịu dậy rồi hở?
Khánh Chi vươn vai, liếc xéo Quân một cái:
- Giờ này mà em dậy được là tốt lắm rồi đó, anh có biết là hôm qua mấy giờ em mới được đi ngủ hay không?
Quân dại dột hỏi lại một câu:
- Mấy giờ?
- Gần ba giờ sáng!
Quân lại dại dột thêm lần nữa:
- Sao em không ngủ sớm, thức chi dữ vậy? Hay là tại lạ nhà em không ngủ được?
Khánh Chi trề môi:
- Em mà đi ngủ sớm thì ai dọn dẹp cho anh? Hồi hôm qua, anh cho chó ăn chè đầy một nhà, nếu như để tới giờ này thì eo ơi, em không thể tưởng tượng căn phòng này sẽ thế nào nữa.
Quân ngồi xuống ghế, anh cười một cách ngượng ngùng:
- Cám ơn Khánh Chi quá, nhưng mà em làm anh áy náy thật đó Khánh Chi ạ. Lần sau anh có như thế này thì em cứ mặc kệ anh nhé, không cần em phải tốt với anh như vậy đâu.
Khánh Chi xụ mặt:
- Em làm thì không cần anh phải cám ơn. Em cũng đâu có muốn dọn làm gì cho mệt thân, vừa ghê tay vừa phải nín thở vì em cũng muốn ói theo anh luôn. Nhưng mà ai bảo em yêu người ta làm chi, đành phải chịu cực thôi.
Nghe Khánh Chi nhắc đến vấn đề mà mình luôn né tránh, Quân lãng sang chuyện khác:
- Thật là cám ơn em, anh cũng không hiểu tại sao mình lại hư đến như vậy? Mỗi khi uống rượu là anh lại quên hết mọi điều như thế, cứ uống cho đến khi say mèm thì mới thôi.
Khánh Chi nhìn Quân bằng ánh mắt diễu cợt:
- Anh không biết lý do chứ em thì có thể đoán được đó. Có phải ngày hôm qua anh nhìn thấy người yêu cũ hạnh phúc bên chồng nên buồn quá đi uống rượu phải không?
Quân giật mình, anh nhìn Khánh Chi lom lom. Tại sao cô ấy lại biết thế nhỉ? Hay là hôm qua cô ấy đã thấy lúc anh đậu xe chờ Việt Hà?
Quân tự đặt ra cho mình câu hỏi, rồi anh lại tự mình phủ nhận. Khánh Chi không thể nào biết được tâm sự của anh, vì có bao giờ, Quân tỏ lộ cho ai biết đâu mà. Trước kia, anh đã kín đáo như thế thì bây giờ, trước hạnh phúc của người con gái anh yêu, Quân lại càng giữ kín bí mật của mình hơn nữa.
Thế mà giờ đây, Khánh Chi cứ nói như là cô ấy biết rành rẻ mọi chuyện của anh lắm vậy. Chắc là cô ta chỉ đoán mò mà thôi!
Tự trấn an mình như thế, Quân bình tĩnh nói:
- Khánh Chi ạ, có ai đâu mà anh buồn!
Khánh Chi lắc đầu:
- Thôi đi, anh đừng có mà giấu em nữa. Đêm qua, lúc say rượu anh đã nói ra hết rồi.
Quân lại giật mình nhìn Khánh Chi lần nữa, anh bật kêu lên:
- Anh đã nói những gì?
Khánh Chi thản nhiên:
- Anh nói những điều đủ để cho em biết người anh yêu đến nỗi quên cả mình là ai.
Quân cố gắng chối bỏ những điều Khánh Chi vừa nói:
- Anh làm gì có người yêu mà em nói thế!
Khánh Chi bĩu dài đôi môi, cô thấy bực khi Quân còn cố gắng che giấu. Tức quá, cô nói thẳng tuốt:
- Em đã không muốn dính đến chuyện riêng tư của anh, tuy rằng em rất muốn được là người chia sẻ những điều đó với anh. Nhưng anh đã nói như thế thì em cũng không ngại gì nói cho anh biết, anh đã nhắc tới một người có tên là Việt Hà.
Quân sững người ngồi im, anh không biết phải nói gì thêm nữa khi mà Khánh Chi đã nói ra điều anh luôn giấu kín. Và anh biết là Khánh Chi không hề nói dối khi nhắc tới cái tên đó.
Khánh Chi cũng ân hận ngồi im khi thấy Quân có vẻ khó xử. Cô đứng lên, uể oải:
- Em đi về đây!
Quân bảo Khánh Chi:
- Em vào rửa mặt đi rồi hãy về.
Khánh Chi lắc đầu:
- Em không mang theo cái gì cả, thôi để em về nhà rửa cũng được.
Quân lắc đầu:
- Sao lại phải như thế? Em lên phòng tắm đi, anh có để sẵn khăn mặt cho em rồi đó. Không phải khăn anh đã dùng rồi đâu mà là khăn mới đó.
Khánh Chi nhún vai:
- Khăn cũ cũng đâu có sao, anh đâu có mắc bệnh truyền nhiễm đâu mà em phải sợ. Tuy nhiên, có đồ dùng mới thì cũng yên tâm hơn.
Nói xong, cô lửng thửng đi lên lầu. Quân ngồi im nhìn theo, anh chỉ còn biết lắc đầu cho cái tính đanh đá của cô.
Khánh Chi trở xuống, cô đã tươm tất. Nhìn gương mặt không một chút son phấn của cô, Quân thấy cô như trẻ hơn thường ngày một chút, và nét đáng yêu của cô thì vẫn không giảm một chút nào.
Thấy Quân cứ mãi nhìn mình mà không nói tiếng nào, Khánh Chi hơi ngượng. Cô mang túi xách lên vai, buông thõng một câu:
- Em về đây!
Quân vẫn đứng im, Khánh Chi giận dỗi gõ mạnh gót giày. Nhưng khi cô vừa đi ngang qua chỗ Quân đứng thì cánh tay anh đã vươn ra giữ chặt lấy dây túi của cô. Anh nói nhỏ:
- Để anh đưa về.
Khánh Chi lắc đầu:
- Không dám làm phiền anh đâu, em tới được thì tự về một mình được.
Quân bật cười, anh buông dây túi của Khánh Chi ra, nhưng lại đưa cả hai tay nắm hai vai cô, xoay người cô lại cho đối diện với anh. Nhìn thẳng vào mặt Khánh Chi, Quân dịu dàng hỏi:
- Giận anh à?
Ánh mắt của Quân nhìn Khánh Chi vừa dịu dàng vừa ấm áp khiến cô bối rối, cô vội che giấu tâm trạng của mình bằng cách ngúng nguẩy:
- Làm gì mà em phải giận anh?
- Vậy thì đợi anh đưa về chứ sao lại đòi về một mình?
- Anh đưa thì đưa, càng đỡ tốn tiền taxi chứ sao. Chỉ sợ là anh miễn cưỡng thôi thì thật là em không thích một chút nào.
Quân búng nhẹ lên chóp mũi Khánh Chi, mắng đùa:
- Em thật là rắc rối, sao lại là miễn cưỡng khi mà em đã làm cho anh bao nhiêu điều vừa rồi?
- Em làm được gì cho anh đâu, anh đừng nghĩ như thế mà áy náy.
Quân lắc đầu:
- Anh không áy náy, và anh cũng không miễn cưỡng mà là do anh tự nguyện. Thế có được chưa, cô bé hay rắc rối?
Câu nói của Quân đã làm Khánh Chi hài lòng, tuy cô vẫn biết là anh chàng yêu mình đâu. Nhưng cô đành phải bằng lòng với những gì anh dành cho mình vì ai bảo cô yêu anh quá làm gì.
Nguýt Quân một cái, Khánh Chi dài giọng nói:
- Là do anh tự nguyện đó nha, mai mốt thì đừng có mà kể công với em đó.
Quân cười lớn:
- Ai mà nhỏ mọn như thế chứ. Thôi nào, chúng mình đi mau kẻo anh đói bụng ghê lắm rồi. Mau đi ăn sáng với anh đã.
Ra tới cổng, Khánh Chi mở rộng cánh cổng đê? Quân lái xe ra. Ngay khi Quân vừa lái xe ra khỏi cổng thì cánh cổng nhà Thăng cũng mở ra, và Thăng cũng lái xe ra. Anh không chỉ đi một mình mà bên cạnh anh còn có cả vợ con của anh.
Quân định làm lơ, nhưng Thăng đã trông thấy xe anh. Thăng vội ngừng xe lại, anh mở cửa xe bước xuống, vồn vã chào hỏi:
- Chào anh, hôm nay anh đi làm sớm như thế à?
Quân cũng buộc lòng phải xuống xe, anh đưa tay ra bắt tay Thăng:
- Chào anh, tôi quen đi sớm rồi anh ạ!
Khánh Chi đã khóa xong cổng, cô quay lại và nhìn thấy vơ. Thăng đang ngồi trong xe. Giờ thì cô đã hiểu vị trí của Việt Hà trong trái tim Quân như thế nào rồi. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, Khánh Chi mỉm cười và lửng thửng bước tới:
- Anh Thăng, sáng nay anh đưa chị và cháu đi chơi hở?
Nghe tiếng Khánh Chi, Thăng mới nhìn thấy cô. Anh cười:
- Khánh Chi đi đâu sớm thế? Tới rủ anh Quân đi ăn sáng à? Có mời anh không?
Khánh Chi làm ra vẻ vô tư, cô lắc đầu:
- Sáng nay em không phải làm khổ chủ, có người mời em rồi - Quay sang Quân, cô móc cánh tay của mình vào cánh tay anh, nhõng nhẽo - Sao anh, anh Thăng nói như thế đó, anh có đãi anh ấy không?
Quân không ngờ mình lại rơi vào tình huống khó xử này, anh cười gượng:
- Chỉ sợ anh chị ấy không thèm đi với chúng mình thôi.
Thăng cười to:
- Ai mà lại bất lịch sự tới nỗi làm kỳ đà cản mũi như thế nhỉ? Khánh Chi đã chịu khó tới sớm như thế này để cùng đi ăn sáng với anh Quân, ai mà nỡ lòng nào lại chen vào thế nhỉ?
Việt Hà cũng đã ẵm con xuống đứng bên cạnh chồng, cô nhìn Khánh Chi chăm chú với một vẻ không vui tí nào. Khánh Chi nhận ngay ra nét mặt của Việt Hà, cô quyết định trêu cô vơ. Thăng một chút. Khánh Chi lắc đầu, cô nói một câu thật.. vô tư:
- Em đâu có dậy sớm được, chỉ tại từ tối hôm qua tới giờ em ở đây nên mới dậy sớm được đấy chứ.
Khánh Chi vừa nói vừa nhìn thẳng vào mặt Việt Hà để nhận xét thái độ của cô. Quả nhiên như ý nghĩ mà Khánh Chi vừa có, câu nói của cô vừa dứt thì gương mặt Việt Hà sa sầm ngay xuống.
Không riêng gì Khánh Chi mà ngay ca? Quân cũng nhận ra sự thay đổi nơi Việt Hà, anh cười gượng:
- À, tại tối hôm qua tôi say quá nên Khánh Chi mới ở lại giúp tôi đấy mà.
Quân không cãi chính thì thôi, anh không ngờ câu nói của anh lại càng làm tăng thêm sự thân mật nơi anh và Khánh Chi. Và nét mặt Việt Hà lại càng thêm khó chịu hơn.
Khánh Chi tinh ý, cô nhận ra hết những thay đổi dù nhỏ nhặt nơi nét mặt Việt Hà. Tự nhiên trong lòng cô thấy hả hê vô cùng, một điều gì đó như ghen tuông đang làm cô khó chịu, và cái ý nghĩ làm cho đối thủ của mình phải chịu thua mới thích thú làm sao.
Quân cũng đã nhận ra tình trạng khó chịu này, anh tìm cách thoát ra bằng cách quay sang hỏi Thăng:
- Sáng nay hai ông bà định đi đâu thế?
Thăng cười sảng khoái:
- Nào có đi đâu đâu, chỉ tại còn sớm nên vợ chồng tôi đưa nhóc con này ăn sáng trước khi tới trường thôi mà. Sau đó thì tôi sẽ đi làm như bình thường.
Quân chiếu ánh mắt sang Việt Hà:
- Còn chị đi làm ở đâu thế ạ?
Thăng lại cười to hơn:
- Cô ấy làm việc với Táo quân.
- Như thế có nghĩa là...
- Có nghĩa là cô ấy chỉ lo việc nội trợ cho gia đình cũng hết ngày rồi, còn làm được cái gì nữa.
Quân nhìn Thăng với vẻ thán phục nhưng giọng nói anh thì lộ rõ sự ghen tị:
- Anh thật là có phước khi có được người vợ đảm đang như vậy. Tôi không biết mình phải tu mấy kiếp nữa mới được như thế đấy.
Thăng choàng tay qua vai Khánh Chi, cười cười:
- Anh có một kho báu bên cạnh đây mà không biết, lại cứ ước mơ hão huyền ở đâu vậy?
Quân quay sang Khánh Chi:
- Em có đúng là kho báu như anh Thăng nói không đó, hay là vì quý mến em mà anh ấy khen em như thế?
Khánh Chi trề môi:
- Anh muốn tìm kho báu như vợ anh Thăng đây thì cứ tìm đi, chứ còn em không phải là kho báu gì hết mà chỉ là đất sình thôi, ai mà mắc vào em thì sẽ lún luôn xuống sình đó. Bây giờ anh có cho em đi không, hay là đứng đó mà mơ ước.
Quân biết là không thể đứng lại được nữa, nên dù có luyến tiếc giây phút đối diện với Việt Hà, anh cũng đành phải gật đầu lia lịa:
- Đi chứ, anh cũng đói meo rồi đây nè. Thôi, không dám làm phiền hai ông bà nữa, chúng tôi đi đây.
Thăng cũng gật đầu:
- Chúng tôi cũng phải đi đây.
Quân đưa Khánh Chi đến một tiệm ăn nhỏ nhưng thanh lịch, anh đậu xe sát cửa tiệm và vòng qua mở cửa cho cô:
- Đến nơi rồi, em xuống đi Khánh Chi!
Khánh Chi lẳng lặng không nói một lời nào. Quân chìa tấm thực đơn ra trước mặt cô:
- Em ăn gì thì gọi đi.
Khánh Chi uể oải trả lời:
- Ăn gì cũng được, anh cứ gọi đi.
Quân nhìn Khánh Chi một thoáng, rồi anh lặng lẽ vẫy tay gọi người phục vụ. Gọi hai phần thức ăn sáng xong, Quân cũng ngồi im lìm như Khánh Chi vậy.
Khi thức ăn đã được mang ra, Quân lẳng lặng ăn phần của mình, anh làm như không có Khánh Chi ngồi trước mặt mình vậy. Khánh Chi nhìn thái độ của Quân mà ấm ức trong lòng. Tô phở thơm phức trước mặt cô dường như lạt lẽo hẳn đi khiến cô không nuốt trôi được miếng nào.
Khánh Chi buông muỗng đũa xuống, cô chống hai khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay đỡ lấy cằm nhìn Quan chăm chú. Nhìn thấy anh ăn một cách ngon lành, cô càng tức hơn. Ánh mắt Khánh Chi cứ mãi nhìn chăm chăm vào Quân không rời.
Dường như ánh mắt của Khánh Chi đã tác động đến Quân, vì thế đang ăn, anh bỗng có một cảm giác nhột nhạt khiến anh phải ngưng đũa, ngước lên nhìn Khánh Chi. Thấy cô chống cằm ngồi im mà tô phở thì còn nguyên như cũ, anh ngạc nhiên hỏi:
- Sao em không ăn? Em không thích ăn phở hay sao? Anh gọi món khác cho em nhé?
Khánh Chi lặng thinh không đáp, cô chỉ nhẹ lắc đầu. Quân lại càng ngạc nhiên hơn:
- Em sao thế? Hay là em không khỏe? Để anh đưa em về nghỉ nhé?
Vừa nói, Quân vừa buông đũa xuống bàn và với lấy chiếc khăn lên lau miệng một cách vội vàng. Khánh Chi vội xua tay:
- Em không sao, anh cứ ăn cho xong đi!
Quân lắc đầu nhìn Khánh Chi:
- Em nói không sao mà lại không ăn gì hết, làm sao anh yên tâm cho được?
Câu nói của Quân biểu lộ sự ân cần, chăm sóc như những người thân thiết nhất. Nếu là khi khác, có lẽ Khánh Chi đã thấy vui sướng khi nghe những lời lẽ đó. Nhưng bây giờ, khi đã biết rõ tình cảm của Quân vẫn còn dành trọn cho người khác, và nhất là vừa được chứng kiến cảnh hội ngộ của anh và người yêu cũ của anh, lòng Khánh Chi bừng lên những giận hờn, ghen tức.
Nhìn thẳng vào mặt Quân, Khánh Chi gay gắt:
- Anh thôi ngay cái trò giả tạo đó đi, em không cần anh phải tỏ lòng thương hại đâu.
Quân ngỡ ngàng nhìn Khánh Chi, cô ấy nói năng lộn xộn gì thế nhỉ? Cái gì mà giả tạo với thương hại ở đây nhỉ? Và tại sao cô ấy lại gay gắt như thế kia? Hay là Khánh Chi mệt mỏi quá nên mới cáu kỉnh như thế? Điều này cũng có lý lắm, vì hôm qua cô ấy phải chăm sóc anh, chắc hẳn là vất vả ghê lắm đây!
Nghĩ thế, Quân không lấy câu nói của Khánh Chi làm phiền, anh nhỏ nhẹ nói:
- Em lại nói lung tung gì đó Chi, anh đâu có nghĩ gì như em vừa nói đâu.
Khánh Chi vẫn hung hăng như đang đối diện với một người mình đang căm ghét, cô mím môi:
- Làm sao anh dám nhận những điều em vừa nói.
Quân điềm đạm lắc đầu:
- Tại sao anh lại không dám nhận nếu như trong lòng anh nghĩ thế? Anh nào có sợ gì ai mà phải chối cãi nhỉ?
Khánh Chi mỉa mai:
- Đúng là anh không có gì phải sợ thật, nhưng nếu như bảo anh nói thật ra ý nghĩ hiện đang có trong đầu anh bây giờ thì anh có dám nói ra sự thật không? Bởi vì đối với anh thì có thể là anh không cần, nhưng còn người mà anh yêu dấu thí đương nhiên anh phải lo giữ gìn danh tiếng cho người ta chứ?
Quân nghiêm mặt nhìn Khánh Chi:
- Chi à, không phải ở đây chỉ có anh và em rồi em muốn nói gì thì nói đâu nhé. Anh không muốn em ám chỉ tới một người vắng mặt nào đâu. Nếu như em bất mãn anh chuyện gì thì em cứ nói thẳng với anh, không cần phải nói bóng gió gì đâu.
- Em mà nói được điều gì với anh khi mà em biết rất rõ một điều là không bao giờ trong lòng anh có một chút gì dành cho em hết. Bao lâu nay, em đã tự tạo cho mình một ảo tưởng, để rồi em cứ như một con hề bám theo anh dai dẳng. Em đã nhận được gì nơi anh? Hay là chỉ có được những khoảng trống mênh mông khi mà trong mắt anh, em chả là gì hết - Nước mắt Khánh Chi bắt đầu chảy, dù rằng cô đã cố nén. Hít mạnh một hơi, cô tiếp - Thật là phũ phàng cho em khi mà em nhận ra một điều là dù cho em có làm gì cho anh, có mang lại cho anh bao nhiêu điều chăng nữa thì rồi cuối cùng, tất cả những thứ đó cũng không thể nào sánh được với một ánh mắt của người ta. Em nói không phải hay sao mà anh cứ nhìn em như thế? Chẳng phải là từ lúc gặp lại người ta, trong lòng anh, trong tâm trí anh đâu có con nhỏ ngu ngốc khờ khạo này? Không hiểu tại sao em cứ ngu ngốc mãi như thế, cứ đi tìm cho mình một tình yêu không thể có được. Chắc là em phải mở mắt to ra mà nhìn mới được, chư nếu không thì em cứ mãi chạy theo ảo ảnh mất thôi.
Nói một hơi dài, Khánh Chi như xả hết nỗi uất ức trong lòng mình ra. Rồi mặc kệ nước mắt dàn dụa trên mặt, cô đứng phắt lên, vồ lấy túi xách và xông ra khỏi tiệm ăn, không để cho Quân kịp phản ứng.
Khánh Chi đã đi khuất rồi, Quân vẫn còn ngồi đó, ngỡ ngàng với những điều cô vừa nói. Thật ra, anh cũng nhận ra Khánh Chi nói quả không sai, vì từ lúc gặp lại Việt Hà tới bây giờ, anh thật sự thấy thần trí mình ngơ ngẩn quá đổi. Anh đã nhận thấy ánh mắt buồn bã của Việt Hà khi nhìn thấy Khánh Chi thân mật khoác tay anh. Và khi biết Khánh Chi đã ở lại nhà anh suốt đêm qua, Quân đã nhận thấy ánh mắt Việt Hà tối lại. Như thế là dù đã cách xa nhau 10 năm dài như thế, nhưng Quân chắc chắn một điều là Việt Hà vẫn chưa quên được anh, cũng như tình yêu của anh dành cho cô vẫn như ngày nào, đầy ắp trong tim anh vậy. Điều đó đã an ủi anh rất nhiều, vì chưa bao giờ anh quên được cô, dù chỉ một phút giây.
Quân tin chắc vào điều anh vừa nghĩ, vì với những gì hai đứa đã có trong những tháng ngày xa xưa đó, làm sao Việt Hà và anh lại có thể quên được nhau. Và anh thấy tình yêu anh dành cho Việt Hà đã thật không uổng phí một chút nào.
Khánh Chi trách anh đã không sai, và tình cảm Khánh Chi đã dành cho anh thì anh biết rất rõ. Nhưng Quân không thể làm cho Khánh Chi hạnh phúc được khi mà trái tim anh không còn một chỗ nào dành cho cô. Thôi thì đành chịu lỗi với em mà thôi Khánh Chi ạ.
Khi Tình Đã Xa Khi Tình Đã Xa - Hoàng Kim