I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3151 / 4
Cập nhật: 2015-09-14 02:58:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ăn gác trọ thật thơ mộng. Nó thơ mộng vì ngay tại cửa sổ, một nhánh cây trứng cá của nhà bên cạnh sà sang, che gần kín khung cửa. Thậm chí người ngồi trong chiếc bàn học cũ kỹ cũng có thể với tay ra hái được một trái trứng cá chính nào đó lạc loài trên cành.
Căn gác trọ còn thơ mộng ở chỗ nó rất kín đáo, không sợ bị một cặp mắt tò mò nào dòm ngó. Vì thế, người trong nhà có thể tự do nằm nghiêng nằm ngửa thế nào tùy ý để mà ngắm những đám mây đang trôi bàng bạc trên bầu trời cao thẳm. Mà nó kín đáo chẳng phải vì kín cổng cao tường gì, đơn giản chỉ một lẽ là vì căn gác này là của một căn nhà nằm cuối con hẻm cụt, và nó nhìn sang bức tường cao ngất của một nhà máy nào đó.
Căn gác trọ này còn ấm cúng ở chỗ khoảng không gian nó có thể chứa đựng chỉ khoảng chừng 6m vuông, và chiều cao của nó cũng hơi khiêm tốn một chút, vì chàng thanh niên hiện đang chiếm giữ nó chỉ cao 1m7, nhưng lúc nào anh ta cũng phải lom khom vi sợ bị đụng đầu.
Căn gác trọ này còn có một đặc điểm là nóng kinh người. Vì với chiều cao từ sành lên tới mái tole không đầy hai thước, lại chẳng có trần gì hết, thì ánh nắng mặt trời nào có buông tha ai bao giờ.
Thế nhưng trong căn gác trọ hiện giờ không chỉ có mỗi mình chủ nhân tạm thời của nó - gọi anh ta như thế vì hiện giờ, anh ta đang thuê căn gác này - mà còn có thêm một người nữa, một người con gái trẻ trung xinh đẹp và có vẻ rất yêu đời nữa. Mà không yêu đời sao được khi mà cô ta cứ cười suốt. Và kìa, không hiểu anh chàng nói nói gì mà cô bé đang cười khúc khích nghe thật vui tai.
Tay trong tay, mắt trong mắt. Hai người trẻ tuổi cứ thế nói chuyện. Hết rì rầm, họ lại cười phá lên. Đã nói là căn gác này rất kín đáo, nếu không, lỡ như có một người nào đó nhìn thấy, chắc hẳn họ sẽ bảo là cả hai không bình thường.
Chàng thanh niên vừa nói một câu gì không biết, thế là cô gái phá ra cười. Cô cười tới nỗi nước mắt chảy ra, và cô ôm bụng gập người lại rồi mà vẫn cứ cười. Vừa cười, cô vừa nói với một giọng ngắt quãng:
- Thôi đi, Quân à! Anh chọc cho em cười tới nỗi muốn đứt ruột rồi đây nè!
Anh thanh niên cứ tỉnh như không:
- Anh đâu có chọc em đâu nào! Anh chỉ kể chuyện cho em nghe thôi mà. Nào, em có muốn nghe nữa không hở Việt Hà?
Vừa xua tay, Việt Hà vừa nói:
- Thôi đi, em không nghe nữa đâu. Anh chuyên môn chọc cười em không à, bây giờ em đau tới nỗi thắt ruột rồi đây nè.
- Vậy thì không được than buồn nữa nghe.
Việt Hà trợn mắt nhìn Quân:
- Vậy té ra nãy giờ anh cố ý chọc cho em cười phải không?
Quân lắc đầu nguây nguẩy:
- Nào co, em chỉ đoán mò.
Việt Hà dựa đầu vào vai Quân, thở ra một hơi dài:
- Ôi, mệt qúa! Gía mà được ngủ một giấc nhỉ?
Quân dịu dàng:
- Thì em cứ ngủ đi, ai cấm em nào?
Việt Hà lại bật lên tiếng cười khúc khích:
- Lỡ như em ngủ, anh nhìn lén em thì sao?
Quân trợn mắt nhìn Việt Hà:
- Anh nhìn em công khai chứ anh sợ gì em mà phải nhìn lén?
Việt Hà cong môi:
- Vậy thì em sẽ không ngủ nữa!
- Sao thế?
- Vì anh nhìn em!
- Thì bình thường anh cũng nhìn em mà, có sao đâu?
Việt Hà cãi bướng:
- Lúc thức thì khác, anh muốn nhìn cũng chẳng sao. Nhưng khi em ngủ mà có ai nhìn thì em không thể nào ngủ được.
Quân nhìn Việt Hà một thoáng rồi anh sặc lên cười:
- Khi em ngủ rồi, ai nhìn thì em làm sao mà biết được?
Việt Hà ngẩn người ra vì Quân nói đúng qúa. Nhưng chỉ một thoáng thôi rồi cô lại nhanh trí nói:
- Mọi người khi ngủ thì sẽ không biết gì, nhưng mà em thì lại không như thế. Vì khi em ngủ thì mọi ánh mắt nhìn em, em đều cảm nhận được. Khi đó thì em sẽ không ngủ được nữa.
Quân lắc đầu trước những điều "lý sự cụt" của Việt Hà. Nhưng anh không nói gì thêm, vì anh biết có cãi hăng tới đâu đi nữa thì cuối cùng, anh cũng vẫn cứ là người thua cuộc mà thôi. Chi bằng ngay bây giờ, anh chịu thua đi cho xong!
Nghĩ thế, Quân lắc đầu nói với Việt Hà:
- Nhưng mà anh thì không nhìn em đâu, anh còn khối việc phải làm đây này. Vì vậy em cứ yên tâm mà ngủ.
Quân đứng lên, anh bước tới ngồi vào bàn học. Việt Hà nằm xoài ra tấm nệm mỏng kê trong góc sàn, vơ chiếc gối của Quân úp vào mặt. Mùi mồ hôi quen thuộc của Quân từ gối mền thoang thoảng tỏa ra tạo cho cô một cảm giác thân thuộc.
Khẽ hé mắt nhìn qua bên phía Quân, Việt Hà thấy anh đang cắm cúi làm gì đó nơi bàn, cô khẽ trề môi một cái. Quân là vậy đó, hẽ nói làm việc là dường như anh quên mất cô, dù cô có đang ở bên anh cũng vậy.
Nằm một lát, Việt Hà không ngủ được. Vất chiếc gối sang một bên, cô lại nhìn về phía Quân. Đúng là anh đã quên hẳn sự có mặt của cô ở đây rồi. Vì Việt Hà thấy, anh đã nghiêng đầu say sưa với công việc của mình.
Việt Hà ấm ức, chẳng lẽ ta không quan trọng bằng công việc của anh ấy hay sao?
- Anh Quân!
-...
- Anh Quân!
Gọi lần thứ nhất, Quân vẫn im lặng. Việt Hà tức mình gọi lần thứ hai, lần này giọng cô cao hơn và to hơn, Quân mới miễn cưỡng rời mắt khỏi công việc, quay lại phía Việt Hà:
- Gì đó Việt Hà?
Đang định gây với Quân, nhưng Việt Hà kịp nén lại. Cô đổi giọng nhõng nhẽo:
- Em không ngủ được.
- Vậy thì làm sao?
- Em không biết!
Ngỡ là Việt Hà buồn ngủ thật, Quân dỗ dành:
- Em nhắm mắt một lát đi, chắc là sẽ ngủ được thôi.
Việt Hà lắc đầu:
- Đã nói là em không ngủ được mà, có nhắm mắt tới... em cũng không thể ngủ được đâu.
Biết là Việt Hà đã giở trò làm nũng quen thuộc của cô ra rồi, và cũng biết là anh sẽ không thể nào làm việc được trong hoàn cảnh này, Quân miễn cưỡng đặt cây bút chì xuống bàn, hỏi:
- Thế thì bây giờ phải làm sao?
Biết là Quân sẽ phải nhượng bộ mình, Việt Hà nhoẻn cười:
- Quân lại đây, em nói cái này cho nghe.
Quân nhăn mặt:
- Lại còn nói cái gì nữa, anh đang làm việc mà.
Việt Hà cong môi:
- Tạm cất công việc của Quân sang một bên đi, em muốn nói với Quân chuyện này.
- Thì em cứ nói đi, anh ngồi đây cũng nghe được vậy.
Việt Hà giãy nảy:
- Không được, Quân phải lại đây em mới nói.
Biết là không chiều Việt Hà thì không xong, Quân đành phải đứng lên. Ngồi xuống bên cạnh cô, anh nắm chóp mũi Việt Hà kéo nhẹ:
- Lại rồi đây, nói gì thì nói đi, cô nương.
Việt Hà kéo tay Quân:
- Quân nằm xuống đây nè!
Ngả người nằm bên cạnh Việt Hà, Quân tủm tỉm cười:
- Cho anh nằm cạnh mà không sợ hay sao?
Việt Hà tròn mắt nhìn Quân:
- Sợ gì?
Quân nhỏm đầu lên, anh hôn nhẹ vào môi Việt Hà, thì thầm:
- Thì sợ... anh đó!
Hiểu ý Quân muốn nói gì, Việt Hà đỏ mặt. Cô nhéo thật mạnh vào cánh tay Quân:
- Quân nhảm nhí ghê đi, em nói chuyện đàng hoàng mà.
Quân bật cười:
- Được rồi, nói chuyện gì thì nói đi. Đừng có nhéo anh như vậy nữa, coi chừng tay anh sưng vù lên bây giờ.
Buông tay Quân ra, Việt Hà còn lườm anh một cái rồi mới nói:
- Quân biết không, em thích cái gác này của Quân rồi đó.
Quân ngạc nhiên:
- Cái gác này thì có gì để cho em thích?
Chỉ tay ra ngoài ô cửa sổ, Việt Hà sôi nổi:
- Bộ Quân không thấy hở, cửa sổ có một cành trứng cá sà qua, che hết những tòa nhà cao tầng. Chỉ còn thấy một khoảng trời xanh và những chiếc lá đong đưa. Tuyệt vời ấy chứ!
Quân trêu Việt Hà:
- Mặc kệ nó có "nóng và ngột ngạt như cái lò bánh mì" phải không?
Nghe Quân nhắc lại nguyên văn câu nói của mình thường hay dùng khi đến đây, Việt Hà tủm tỉm cười:
- Chứ sao! Chuyện nó nóng và ngột ngạt là lẽ đương nhiên rồi, nhưng mà nó đẹp thì vẫn cứ phải khen chứ.
- Vậy thì em cứ ở đây tới chừng nào cũng được.
- Chỉ sợ mai mốt người ta không cho Quân thuê nữa thôi.
Quân lắc đầu:
- Lo gì chuyện đó, căn gác này gần như thuộc quyền sở hữu của anh rồi mà. Không sợ bị lấy lại đâu, mai mốt Hà tới đây ở luôn với anh chịu không?
Việt Hà nguýt Quân một cái:
- Mai mốt là khi nào?
Kề sát tai Việt Hà, Quân thì thầm:
- Là khi "anh rước nàng về dinh đó".
Việt Hà đỏ mặt:
- Chuyện đó khi nào tới sẽ tới, không nói trước được...
Việt Hà buông lửng câu nói khi cô bắt gặp ánh mắt Quân đang nhìn mình thật lạ. Cái ánh mắt như có lửa làm cho Việt Hà luống cuống. Cô không biết mình phải làm gì khi Quân từ từ cúi xuống. Bờ môi anh đã tìm được hai phiến môi hồng, và nụ hôn đã cuốn hai người vào với nhau.
Thật lâu, Quân mới buông Việt Hà ra, anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy yêu thương. Việt Hà cũng dành cho Quân tia nhìn trìu mến. Họ là hai người yêu nhau, và họ đang đắm say trong hạnh phúc của mình.
Quân nhỏm dậy, anh kéo Việt Hà theo mình:
- Dậy đi em, tụi mình đi chơi.
Việt Hà nũng nịu:
- Thôi đi, giờ này cũng muộn rồi, còn đi chơi làm sao em về kịp. Mà bây giờ em đói bụng rồi nè, mình kiếm cái gì ăn đi anh!
Quân gật đầu:
- Thì tụi mình đi ra ngoài ăn luôn.
- Mà em làm biếng đi qúa, ở nhà có gì ăn đỡ đi anh!
Quân ngần ngại:
- Ở nhà thì chỉ có mì gói thôi, em có ăn được không?
Việt Hà gật đầu:
- Em ăn được. Anh lấy mì ra đi, em nấu liền.
Q xua tay:
- Em cứ ngồi đấy đi, để anh nấu cho.
Việt Hà lắc đầu:
- Thôi đi, nấu mì thì có gì khó khăn. Em nấu được mà.
- Vậy em lại đây.
Quân mồi lửa vào chiếc bếp dầu hôi nhỏ kê ở góc phòng, rồi anh tráng soong sạch sẽ và đổ nước vào bắc lên bếp. Trao cho Việt Hà gói mì, Quân hỏi:
- Em có ăn tương ớt không?
Việt Hà gật đầu, cô xé giấy gói, cô đợi nước sôi và thả mì vào trong soong. Quân hỏi:
- Sao em không cho mì vào tô rồi hãy đổ nước vào?
Việt Hà lắc đầu:
- Em không thích ăn như vậy, sợi mì sẽ bị nở ra không ngon bằng nấu như vầy đâu.
- Vậy mà anh toàn ăn kiểu đó không đó.
Việt Hà trút mì ra tô, cô cho tương ớt vào rồi nói với Quân:
- Anh ăn đi!
Q lắc đầu:
- Em đói bụng thì ăn trước đi, để anh nấu gói nữa.
Việt Hà ấn đôi đũa vào tay Quân:
- Em ăn đâu có hết, chỉ cần nửa gói thôi. Anh phải ăn phụ với em chứ!
Quân lấy thêm đôi đũa:
- Vậy thì hai đứa mình ăn chung.
Nuốt xong miếng mì đầu tiên, Quân gật gù khen:
- Công nhận là em nấu ngon hơn anh đó nha Hà.
- Vậy thì lần sau anh cứ nấu như em vừa làm đó.
Quân gật đầu:
- Đương nhiên rồi, đã biết thì anh phải làm theo chứ sao.
Buông đũa xuống, Việt Hà ngồi nhìn Quân khiến anh ngạc nhiên:
- Em nhìn gì anh vậy?
- Em đang nghĩ...
Việt Hà ngập ngừng, Quân hỏi tới:
- Nghĩ gì mà không nói cho anh nghe?
Mặt Việt Hà hơi đỏ, cô giao hẹn:
- Em nói cho anh nghe, nhưng anh không được cười em đó nghe!
Quân gật, Việt Hà nói tiếp:
- Em đang nghĩ.. một ngày nào đó, em sẽ nấu cơm cho anh ăn. Em sẽ làm những món thật ngon... Chắc là ngay từ bây giờ, em phải học nấu ăn qúa.
Quân cảm động nhìn Việt Hà, anh không ngờ ước mơ của cô thật bình dị nhưng lại thắm thiết đến như thế. Quân nắm chặt hai bàn hay nhỏ nhắn của Việt Hà trong tay mình, anh tha thiết:
- Cám ơn em, Việt Hà! Anh sẽ cố gắng để ngày đó đến với chúng mình thật mau.
Việt Hà để yên tay mình trong hai ban tay cứng cáp của Quân mà nghe lòng mình cũng cuộn lên nỗi ước ao về một hạnh phúc thật nồng, trong hạnh phúc đó, chắc chắn là sẽ có cô và Quânn với tình yêu thật ngọt ngào.
Việt Hà!
Đang xách túi định đi ra ngoài, nghe tiếng bà Vạn gọi giật ngược, Việt Hà vội đứng lại:
- Mẹ gọi con ạ?
Bà Vạn ở trong bếp đi vội ra nhà ngoài, gật đầu:
- Con đi đâu vậy?
Việt Hà giơ cao chiếc túi xách:
- Con đi học Anh văn mà mẹ!
Bà Vạn tỏ ý không hài lòng:
- Học với hành gì mà học mãi thế? Con gái lớn rồi, không ở nhà mà tập tành bếp núc, mai mốt lấy chồng thì cha mẹ lại bị mắng vốn.
Ba Vạn ngồi xuống ghế, Việt Hà sà xuống bên cạnh mẹ, nũng nịu:
- Con còn nhỏ xíu mà mẹ lo gì chuyện chồng con, còn còn học tới bốn năm năm nữa đó mẹ Ơi!
Bà Vạn lắc đầu:
- Học nhiều mà làm gì? Người phụ nữ nào thì cũng chỉ có một con đường là lấy chồng, sinh con va chăm sóc nhà cửa mà thôi. Con cũng không ra khỏi cái nguyên tắc đó đâu.
- Con không giống những người đó đâu mẹ à, con muốn học cho tới nơi tới chốn rồi ra làm việc chứ không chịu rúc vào xó bếp đâu. Mà thôi, con còn nhỏ mà, mẹ nói chi mấy chuyện đó sớm qúa.
Bà Vạn nghiêng đầu ngắm con:
- Sớm sủa gì nữa, hồi bằng con là mẹ đã sinh anh Hai con rồi. Nay có người ngấn ghé con đó, liệu mà nghỉ học đi thôi. Ba mẹ cũng đã bằng lòng đám này rồi, con không cãi được đâu.
Việt Hà trợn mắt nhìn mẹ:
- Cái gì? Có người ngấm nghé con hở mẹ? Ai mà điên qúa vậy?
Bà Vạn cau mặt mắng con gái:
- Con lại nói nhăng nói cuội gì đó, vài bữa nữa người ta tới nhà đừng có mà ăn nói không suy nghĩ như thế đó nữa nhé.
Việt Hà ấm ức:
- Mà sao nhà mình lạ vậy, chuyện quan trọng như thế mà sao con không được nghe nói tới một chút gì hết vậy?
Bà Vạn phẩy tay:
- Thì bây giờ con được nghe đó, còn kêu ca gì nữa.
- Nhưng mà người ở đâu lạ hoắc lạ hươ, mẹ lại bảo con lấy?
Bà Vạn thản nhiên trả lời:
- Trước lạ sau quen, hồi xưa ba mẹ có quen ai đâu mà cũng sống đời với nhau đó thôi.
- Nhưng mà bây giờ khác rồi, nếu mà không yêu thì con sẽ không chịu lấy đâu.
Bà Vạn nhìn con, câu nói vừa rồi của Việt Hà bà coi như một cách làm nũng mà thôi. Vì từ trước tới giờ bà có nghe nó nói đến bạn trai nó bao giờ đâu. Vì thế, khi biết rõ về gia thế người muốn cưới Việt Hà, bà đã không ngần ngại gì mà bằng lòng ngay lập tức. Bà buông một câu thách thức:
- Được, vậy con bảo cái thằng mà con yêu đó đến xin cưới con đi, c`on không thì phải nghe lời cha mẹ trong chuyện này.
- Mẹ nói thật không?
Bà Vạn gật đầu:
- Không lẽ mẹ nói chơi với con. Thôi, bây giờ con đi học thì đi đi, nói chuyện với con một hồi mẹ mệt qúa à.
Việt Hà đứng lên, cô nhìn mẹ và biết là những điều bà vừa để lộ ra cho cô biết đúng là sự thật. Nét mặt bà nghiêm trang như thế kia cơ mà, đâu phải chỉ là nói chơi như mọi khi đâu.
Bà Vạn đã trở vào nhà trong. Biết là không thể nói gì thêm được nữa, Việt Hà nhún vai một cái rồi xách túi chạy biến ra ngoài.
Vừa đạp xe, đầu óc Việt Hà vừa nghĩ ngợi lung tung. Cái tin mẹ cô vừa nói khiến Việt Hà thực sự hoang mang, vì chưa lần nào bà nói đến chuyện này. Vậy mà hôm nay bà lại nói đến với một vẻ nghiêm chỉnh như vậy khiến cho cô thực sự bối rối, không biết bà nói có thật hay không nữa đây?
Bao nhiêu băn khoăn khiến Việt Hà quyết định không đến lớp học nữa, cô quay đầu xe để đi đến một nơi quen thuộc với cô.
Đến nhà Quân, Việt Hà đem xe đạp cất vào trong bếp nhà chủ. Cô nhẹ nhàng leo lên cầu thang. Vừa bước lên khỏi bậc thang cuối cùng, Việt Hà ngóng cổ nhìn lên. Quân đang ngồi nơi bàn làm việc, hí hoáy vẽ vẽ gì đó.
Nhón chân thật nhẹ, Việt Hà cố bước cho khỏi gây ra tiếng động. Cô bước tới sau lưng Quân, len lén đưa hai tay ra bịt chặt mắt anh.
Quân không có vẻ gì là giật mình, anh đưa tay lên nắm chặt hai bàn tay Việt Hà, cười to:
- Anh đã biết là em tới từ lúc em mới bước chân lên gác cơ.
Cụt hứng, Việt Hà rút tay lại, phụng phịu:
- Anh làm mất hứng hết trơn, không vui gì hết.
Quân xoay người lại, anh vòng tay ôm ngang hông Việt Hà, ngẩn người ra:
- Vậy là làm sao mới được?
- Thì anh phải giả bộ như không biết là em để hỏi "ai đó" chứ bộ!
Q muốn cười qúa, nhưng trước gương mặt đang xụ xuống của Việt Hà, anh đành phải nén tiếng cười vào bụng. Anh lắc đầu:
- Còn vậy nữa hở? Thôi để lần sau, anh sẽ "giả vờ" vậy. Còn bây giờ thì ngồi xuống đây nghe anh hỏi đây.
Vừa nói, Quân vừa kéo Việt Hà ngồi xuống trên đùi mình. Cô vòng tay ôm cổ anh, đầu nghiêng nghiêng sang một bên nhìn anh:
- Sao, muốn "phỏng vấn" gì đây hở chàng?
Quân làm mặt nghiêm nghị:
- Tại sao giờ này em lại ở đây? Bộ không đi học à?
Việt Hà lắc đầu không nói, Quân lại hỏi:
- Sao lại không học? Giáo viên vắng à?
Việt Hà lại lắc đầu. Quân bật kêu lên:
- Thế tại sao em không đến lớp? Chẳng lẽ nhớ anh đến nỗi phải nghỉ học để đến thăm anh hay sao?
Việt Hà liếc Quân một cái bén ngót, cô trề môi:
- Không dám nhớ anh đâu, tại có chuyện nên mới tìm anh chứ bộ.
Quân cười cười:
- Thì phải nói ra anh mới biết chu không thì anh cứ tưởng là như thế, anh lại cảm động tới nỗi đêm nay không ngủ được thì chết.
Việt Hà lại xụ mặt xuống:
- Người ta đang rầu muốn chết mà anh còn giỡn được nữa.
Bây giờ thì Quân biết là đã có chuyện gì đó xảy đến với Việt Hà rồi. Vòng tay anh ôm cô chặt hơn, anh ân cần hỏi:
- Nào, em có chuyện gì khó khăn đâu. Nói ra anh nghe thử xem có giúp gì cho em được không?
- Anh có giúp được em không?
Quân mạnh mẽ gật đầu:
- Đương nhiên là được rồi, bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ làm cho thật tốt.
Việt Hà vòng tay ôm cổ Quân, cô nhìn anh chăm chú như muốn để đo coi lời nói của anh thành thật đến mức nào. Rồi cô buông một câu thật đột ngột:
- Mình cưới nhau đi anh!
Giá như ai có bảo họ cho Quân một số tiền rất lớn chắc cũng không làm anh ngạc nhiên bằng câu nói vừa rồi của Việt Hà. Vì thế, anh cứ há mồm ra và trợn mắt lên nhìn cô mà không nói được tiếng nào.
Thái độ của Quân làm Việt Hà tự ái. Bộ anh ấy tưởng mình giỡn hay sao chứ? Chuyện quan trọng như vậy mà anh ấy cứ tỉnh như không, lại còn không thèm nói gì nữa hết. À, hay là anh ta tưởng mình cần anh ta tới mức phát khùng lên đòi cưới hay sao?
Mấy cái ý nghĩ lại cứ rối tung lên trong đầu Việt Hà. Cô giận dỗi gỡ tay Quân ra, miệng la lớn:
- Buông em ra, nhìn cái gì mà nhìn?
Tiếng hét của Việt Hà làm Quân sực tỉnh, anh vội giữ chặt vòng tay của mình, nhìn cô bằng ánh mắt lạ lẫm, và giọng anh trở nên cà lăm ngang xương:
- Em nói.. thật... hay là nói... chơi vậy Hà?
Việt Hà cáu kỉnh:
- Đương nhiên là thật rồi, chuyện này ai mà nói chơi bao giờ?
- Nhưng.. tại sao em lại có ý kiến như vậy?
Việt Hà dằn dỗi:
- Đương nhiên là phải có lý do người ta mới nói chứ không lẽ tự nhiên, có ai khùng đâu mà lại nói như thế?
Nhìn nét mặt Việt Hà, Quân hiểu là đã có vấn đề gì xảy ra với cô chứ từ trước tới nay, chưa bao giờ Việt Hà lại nói năng như thế cả. Anh nhẹ giọng dỗ dành:
- Nào, có chuyện gì thì từ từ nói anh nghe, chúng mình mới có thể tính toán được chứ.
Việt Hà vẫn chưa hết ấm ức:
- Còn tính cái gì nữa, em không còn cách nào khác nữa rồi.
Quân vẫn kiên nhẫn:
- Thì em cứ từ từ nói rõ nguyên nhân ra thì anh mới biết được chứ chỉ nói như thế thì làm sao anh biết được?
Việt Hà đã bình tĩnh lại, cô nhìn Quân rồi buông thõng một câu:
- Mẹ bắt em lấy chồng!
- Cái gì? Em lấy chồng à?
Quân thảng thốt kêu lên, Việt Hà gật đầu. Quân lại hỏi tiếp:
- Em lấy ai?
- Không biết!
Q trợn mắt nhìn Việt Hà:
- Lấy chồng mà không biết chồng là ai? Sao lạ vậy?
- Vậy mới nói, ba mẹ em bắt em lấy người quen biết nào đó với gia đình em, em cũng không biết nữa.
Q suy nghĩ một chút rồi hỏi với hy vọng:
- Hay là ba mẹ em chỉ nói chơi thế thôi?
Việt Hà lắc đầu:
- Không dám nói chơi đâu, lần này mẹ em nói là thật đó. Mẹ còn nói là em không cần học nữa, mấy hôm nữa là họ đến bàn tính xong rồi thì em phải ở nhà lo học làm nội trợ.
Quân nhìn Việt Hà mà không biết nói sao. Chuyện không phải đơn giản như mọi lần rồi, vì chưa bao giờ anh thấy cô lại căng thẳng như thế bao giờ. Bất giác, anh hỏi một câu thật ngây ngô:
- Mình phải làm gì bây giờ hả em?
Việt Hà cũng nhìn Quân chăm chú như muốn biết là câu hỏi của anh mang ý nghĩa gì nhưng rồi cuối cùng, cô chỉ thấy nơi anh sự thành thật mà thôi. Chần chừ một chút, cô nói:
- Mình chỉ còn có một cách, không biết anh có chịu làm không?
Q gật đầu ngay lập tức:
- Em cứ nói đi, nếu làm được anh sẽ làm ngay.
Mặt Việt Hà hơi đỏ lên:
- Mình làm đám cưới nha anh!
Quân giật mình, anh không ngờ Việt Hà lại đưa ra điều này. Anh nhìn cô chăm chú:
- Không còn cách nào khác nữa hay sao hở em?
Việt Hà lắc đầu:
- Chỉ còn cách này thôi anh à. Mẹ nói, nếu không có người yêu, và không có ai đến hỏi cưới thì phải nghe lời cha mẹ.
Quân trầm ngâm suy nghĩ. Vấn đề Việt Hà vừa nêu ra thật là khó đối với anh. Anh rất yêu Việt Hà, và có cô trong suốt cuộc đời anh là một điều Quân luôn ao ước. Nhưng ngay bây giờ bảo anh phải cưới Việt Hà thì thật là anh không thể. Ngay cả bản thân anh, anh còn lo chưa xong huống chi là anh còn cả một gánh nặng đang oằn vai nữa. Thế mà lại còn chuyện của Việt Hà nữa...
Quân rối trí nhìn Việt Hà, anh thành thật:
- Anh thì em biết rồi đó, Việt Hà! Ngay bây giờ mà bảo chúng mình làm đám cưới thì anh thật không biết tính sao...
Việt Hà tha thiết nhìn Quân:
- Em không đòi hỏi gì đâu anh, chỉ cần một bữa tiệc nho nhỏ để ra mắt vài người bà con trong dòng họ để chứng minh với mọi người chúng mình đã cưới nhau, thế là được rồi. Em không đòi sính lễ, cũng không đòi anh phải sắm sửa áo quần gì cho em đâu. Những thứ đó thật không cần thiết đối với chúng mình.
Biết Việt Hà qúa yêu mình nên mới nói như thế, Quân thấy trong lòng ấm hẳn lại. Nhưng anh biết, mọi chuyện đâu phải đơn giản như suy nghĩ của cô. Anh cười khổ:
- Em thì như thế nhưng ba mẹ em có chịu hay không? Rồi còn anh nữa, anh cưới em mà lại chịu để cho em thiệt thòi như thế, thử hỏi anh có đáng là một người đàn ông không?
Việt Hà lắc đầu:
- Có sao đâu anh? Chúng mình yêu nhau và được sống chung với nhau mới là đáng nói, chứ còn những chuyện đó chỉ là hình thức bề ngoài thôi mà.
Việt Hà thật ngây thơ! Quân nghĩ thầm trong lòng như thế, và anh nhắc lại điều anh vừa nói:
- Nhưng còn ba mẹ em nữa, đời nào các người chịu?
Việt Hà mạnh dạn lắc đầu:
- Không đâu, ba mẹ em thương em lắm. Chỉ cần em hạnh phúc là được, ba mẹ em không tính toán đâu.
- Hay là như thế này nha Hà...
Quân ngập ngừng, Việt Hà thúc giục:
- Hay là sao? Anh có ý kiến gì thì cứ nói ra xem nào?
- Hay là em về xin với ba mẹ em khoan hãy bắt em lấy chồng đã, đợi em học xong rồi hãy tính. Có được không hở em?
Việt Hà nhíu mày:
- Cưới bây giờ với sau hai năm nữa thì có gì là khác nhau đâu?
- Khác nhiều chứ em! Ngay bây giờ thì anh có chút gì trong tay đâu, vậy thì làm sao anh có thể lo được. Nhất là khi chúng mình cưới nhau rồi, anh lại phải để cho em vất vả với anh trong cuộc sống hàng ngày, nhất là có những khi anh còn không đủ điều kiện để tự lo cho mình nữa thì làm sao mà lo được cho em. Nhưng nếu như cho anh chút thời gian để chuẩn bị, anh nhất định sẽ lo lắng được cho em. Tuy là anh sẽ không đem lại cho em được cuộc sống sang giàu, nhưng chắc chắn anh sẽ không để cho em thiếu thốn.
Việt Hà lắc đầu:
- Em sợ là mình sẽ không có thời gian để chờ đợi, vì ba mẹ em đã bằng lòng người kia rồi. Nếu như anh không tiến tới thì chắc là em không thể cãi lời ba mẹ được đâu. Hay là anh cứ đến thưa chuyện với ba mẹ em đi Quân?
- Thưa cách nào bây giờ khi mà anh biết với điều kiện của anh hiện giờ, anh sẽ không bao giờ có được sự ủng hộ của ba mẹ em cả. Nhất là anh lại còn phải lo cho ba mẹ và em trai anh nữa, ba mẹ anh đã già yếu rồi, lại bệnh hoạn nữa. Quang nó cũng chưa tốt nghiệp, anh làm sao mà bỏ họ cho được?
Việt Hà đứng phắt dậy khi nghe Quân nói như thế. Cô nhìn sững anh một lúc rồi nói:
- Thì ra là như thế? Cuối cùng thì em mới hiểu được ý nghĩ của anh. Thật ra, bây giờ anh không muốn làm đám cưới với em phải không?
Việt Hà ngừng lại, cô nhìn Quân chờ đợi. Quân vội lên tiếng:
- Đúng vậy, nhưng...
Không để cho Quân nói gì thêm, Việt Hà cắt ngang lời anh:
- Nhưng không phải vì anh sợ em cực khổ mà là vì sợ cưới em rồi, anh không còn có điều kiện lo cho gia đình mình nữa chứ gì? - Nước mắt Việt Hà đã bắt đầu chảy - Em thật không dám tin nữa, anh coi em không bằng một góc so với những người trong gia đình anh mà.
Quân vội nắm tay Việt Hà, anh năn nỉ:
- Đừng nghĩ như thế, Việt Hà. Anh không phải như em nghĩ đâu...
- Chứ còn gì nữa, anh vừa nói là anh còn gia đình của anh nữa mà. Chẳng phải là anh rất thương họ sao? Làm sao anh có thể bỏ họ được?
Quân gật đầu:
- Đúng là anh rất yêu cha mẹ và em trai mình, vì đó là những người ruột thịt của anh mà. Nhưng em thì chính là tâm hồn và lẽ sống của anh, anh không thể thiếu em được đâu Hà. Em hãy hiểu cho anh!
Việt Hà đưa tay quẹt nước mắt:
- Nhưng mà dù em có quan trọng đối với anh như thế nào thì trong lòng anh, em cũng đứng sau những người trong gia đình anh mà thôi. Anh đâu có thể hy sinh vì em được?
Quân đứng lên, anh nhìn sâu vào mắt Việt Hà, tha thiết:
- Nếu nói cưới em để có em suốt đời là hy sinh thì anh có thể hy sinh hàng vạn lần để được như thế, Việt Hà ạ. Nhưng mong em hiểu cho anh, ngay bây giờ thì anh không thể đâu Hà ạ!
- Vậy thì anh cứ mặc em đi, em sống hay chết gì cũng được, anh cứ về lo cho gia đình của anh đi!
Nói xong, Việt Hà xông thẳng xuống nhà. Cô không màng tới tiếng gọi của Quân đang đuổi theo mình:
- Việt Hà! Việt Hà...
Mười năm sau!
Đập chiếc trứng gà vào chảo xong, Việt Hà lại nhanh tay đập thêm một chiếc nữa. Nghiêng chảo cho mỡ dàn đều khắp hai chiếc trứng, cô lại nhanh nhẹn dùng sạn lật úp những chiếc trứng gà lại để cả hai mặt đều có những lớp lòng trắng cháy xém. Thăng vốn dĩ rất thích ăn như vậy mà.
Nghiêng người quay nhìn sang bên cạnh, Việt Hà thấy chiếc philtre caphé đã chảy được một nửa, cô biết là giờ đánh thức chồng đã đến rồi. Đi nhanh lên lầu, cô vào ngay phòng ngủ của mình.
Trên chiếc giường bề bộn gối mền, Thăng đang ngủ một cách ngon lành. Chiếc mền đã bị anh đạp tung xuống chân, phô bày trước mắt Việt Hà một tấm thân vạm vỡ nhưng cân đối. Nhìn chồng rồi nhìn lại sự xô lệch của chiếc giường, Việt Hà hơi đỏ mặt khi nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua giữa hai vợ chồng cô. Mười năm chồng vợ đã trôi qua, thế mà Thăng vẫn nồng nàn như ngày nào.
Khi Tình Đã Xa Khi Tình Đã Xa - Hoàng Kim