A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Tác giả: Goh Poh Seng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2081 / 58
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
au bữa tối, Kwang Meng ra ban công ngồi. Có gió từ đâu thổi mơn man, mát và dễ chịu. Bầu trời trong sáng, anh có thể nhìn thật xa, thật sâu. Khoảng trống trải mênh mông ấy thật khó mà đo đếm được.
Anh ngồi đây suy nghĩ tương lai sẽ như thế nào, nhưng không thật lo lắng. Anh nhớ lại cách hành xử của em gái anh Swee Lin buổi chiều ấy. Trưởng thành quá. Và anh cảm thấy một hơi ấm, một sức mạnh nào đó trỗi dậy trong lòng. Một lúc lâu, Kwang Meng không nhận ra mẹ đã bước ra đứng cạnh anh. Bà tiến lại bên anh lặng lẽ và kín đáo quá chừng. Khi nhận ra, anh vội đứng lên.
“Sao mẹ không ngồi xuống đi mẹ?”
“Thôi khỏi, mẹ đứng được rồi,” bà trả lời.
Họ đứng đó không nói gì một lúc. Kwang Meng chờ bà sắp xếp suy nghĩ. Anh biết mẹ ra đây vì muốn nói chuyện với anh.
“Bây giờ con phải chăm lo cho gia đình rồi đó, Meng,” bà nói chậm rãi.
“Vâng, thưa mẹ,” anh nhẹ nhàng đáp.
“Trách nhiệm của con đó. Con là đứa lớn nhất mà.”
“Con biết mà mẹ.”
“Cha con liệt rồi, không đi làm được nữa, con hiểu không?”
“Dạ, thưa mẹ.”
“Con còn trẻ quá,” mẹ anh nhìn lên. “Con còn trẻ quá, mà phải gặp những chuyện này rồi.”
“Ổn cả mà mẹ, đừng lo.”
“Còn trẻ quá,” mẹ anh thở dài. “Con phải có thời gian chơi bời hưởng thụ cuộc đời. Vậy mà con phải gánh trách nhiệm này. Ông trời thiệt không tốt với nhà mình.”
“Nói mấy chuyện đó làm chi hả mẹ.”
“Chắc là vậy. Chắc là vậy. Con hiểu hết mọi thứ mà, đúng không Meng?” mẹ anh hỏi, nhìn lên con trai.
Kwang Meng gật đầu. Anh thầm nghĩ, mình đâu có hiểu hết mọi thứ. Chẳng ai hiểu được. Thứ gì phải đến thì nó sẽ đến, thế thôi. Vậy thì có gì cho mình hiểu đâu chứ? Thứ gì phải đến thì nó sẽ đến.
“Nhưng con còn trẻ quá. Cha mẹ muốn con thành đạt hạnh phúc chừng nào. Mẹ biết cha con không nói nhiều với con cái, nhưng con biết ông ấy mơ ước kỳ vọng vào mấy đứa con nhiều lắm. Chắc con không biết, lúc con tốt nghiệp và không tìm được việc làm tử tế, ông ấy buồn lắm. Buồn vô cùng, nhưng không muốn cho con thấy. Cha con cảm thấy như mình có lỗi, dù mẹ bảo cha đừng có ngớ ngẩn thế. Cha con nói nếu cha khá giả giàu có hơn thì đã cho con học đại học được rồi. Để đời con có cơ khá hơn, cha con nói thế đấy. Lúc nào ông ấy cũng đổ tội lên đầu mình.”
“Không có lý do gì để cha tự trách mình cả,” Kwang Meng nói.
“Mẹ cũng bảo cha như vậy đấy, có lý do gì đâu. Chỉ cần gia đình ở bên nhau, không ai đau ốm, có mái nhà trên đầu, có thức ăn để ăn, thì đã đủ để tạ ơn Chúa. Nhưng con biết cha con đâu có mộ đạo, nên cha bảo mẹ, sao phải cảm ơn Chúa?”
Amen, thiếu chút nữa Kwang Meng đã mở miệng ra nói. Cha nói đúng đấy. Sao phải cảm ơn Chúa?
“Rồi chuyện này thì…” bà ngừng lại, nhìn vào khoảng xa đang tối dần. “Nếu cha con có khỏe lại, cũng không đi làm được. Nên chỉ còn con thôi. Meng à, chỉ còn con thôi.”
“Ổn cả thôi, mẹ ơi.”
“Chỉ còn con thôi, những đứa khác nhỏ quá. Kể cả thằng A Kai, còn phải đi học nhiều năm nữa lắm. Cả nhà trông cậy nơi con đó A Meng.”
Kwang Meng không nói gì. Anh chỉ đứng đó nghe mẹ nói, thật chậm rãi nhẹ nhàng, như bà đang nói từ sâu thẳm trái tim.
“May mắn là cha con có chút đỉnh tiền trong quỹ lương hưu, giờ ông ấy không đi làm được, có thể rút được tiền rồi. Số tiền đó sẽ đỡ đần ta đôi chút. Cảm ơn Chúa còn có món tiền hưu ấy.”
Một lần nữa, Kwang Meng thầm nghĩ, tại sao phải cảm ơn Chúa. Chúa có vai trò gì trong chuyện này đâu. Đấy là quỹ trợ cấp trung ương cho người già, mỗi năm nhân viên cũng như ông chủ phải nộp một khoản nào đó, và chỉ rút được khi người làm đã đến tuổi về hưu, hoặc khi có giấy chứng nhận mất khả năng lao động, hoặc gia đình rút tiền khi người đó mất.
“Rồi mẹ đi vào nha,” mẹ anh nói, thở dài. “Tối nay đừng đi đâu chơi được không Meng? Mẹ lo không biết cha con có gặp gì không lành không. Lỡ như tình trạng của cha xấu đi.”
“Mẹ đừng lo. Con không đi đâu hết. Mẹ nghỉ chút đi. Đừng lo lắng nhiều.”
Mẹ anh gật đầu rồi chậm rãi bước vào căn hộ.
Còn lại một mình, Kwang Meng ngồi xuống. Không, anh không đi đâu. Và từ giờ anh cũng không ra ngoài được nhiều nữa đâu. Anh biết điều đó, rít một hơi thuốc, anh thả khói bay lên bầu trời rồi nhìn nó tan vào hư không.
Đêm ấy nhà lặng lẽ khác thường. Khi nằm trên giường, Kwang Meng thậm chí nghe được tiếng người nhà đang thở. Đấy là âm thanh sự sống duy nhất trong màn đêm. Thật gần gũi và ấm áp. Anh nằm đó, nằm đó rất lâu nghe tiếng họ thở cho đến khi mình cũng thiếp ngủ.
Đêm đó, anh mơ về thời thơ ấu.
Khi Ta Mơ Quá Lâu Khi Ta Mơ Quá Lâu - Goh Poh Seng Khi Ta Mơ Quá Lâu