Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Tác giả: Goh Poh Seng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2081 / 58
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
hế rồi mùa mưa cũng đến. Ngày nào cũng vậy, những đám mây chồng chất trên bầu trời, bụng trĩu nặng những nước, và mưa sà xuống không báo trước. Mưa nhiều đến nỗi, người ta cứ chốc chốc nhìn lên trời ngờ vực. Mưa đến cùng với những đợt gió mạnh, thoắt đến thoắt đi nhưng liên tục, cuốn tung xác lá, báo cũ, bụi đường. Sấm sét ùa về, đuổi người vào nhà đóng kín cửa. Như tất cả mọi người, Kwang Meng cứ mãi nhìn lên trời, như chờ đợi một dấu hiệu. Anh bị cắt đứt khỏi biển cả của anh, thế giới màu xanh không còn xanh ngăn ngắt nữa, mà xám đậm nhờ nhờ, hoàn toàn xa lạ. Bởi thế, anh cũng tránh xa cả biển.
Vào buổi sáng Chủ nhật, anh thức dậy lúc trời đang mưa, bèn nằm dài trên giường nghe mưa, thầm nghĩ mưa sẽ khóa cẳng mình cả buổi sáng, hoặc cả ngày không biết chừng. Anh nằm ườn rất lâu rồi mới dậy ăn sáng. Chỉ có một mình anh ở bàn ăn. Mẹ anh đã ra ngoài tán chuyện với láng giềng sống ở tầng ba. Anh ăn thật chậm rãi, dọn bàn, đặt chén không vào bồn rửa, rồi mang ra ngoài ban công một tách cà phê, sau đó quay vào nhà lấy chồng báo Chủ nhật và chiếc ghế mây.
Mưa rơi như trút nước, những giọt to bự xâm chiếm cả thành phố. Những khối nhà chung cư xung quanh ẩn hiện mờ mờ trong màn nước dày đặc, mọi vật, mọi hoạt động đều bị màn mưa vây bọc. Mưa chiếm lĩnh mọi thứ, nhấn chìm mọi âm thanh, nhấn chìm cả suy nghĩ của mỗi người.
Anh nhấp ngụm cà phê nóng, cố đọc tin tức buổi sáng, nhưng đầu óc chỉ mải dõi theo tiếng mưa rơi. “Mưa lớn quá phải không?” Ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy người hàng xóm, thầy Lim, hay Boon Teik.
“Phải đấy,” Kwang Meng trả lời, thấy hơi ngớ ngẩn. Thì rõ là đang mưa còn gì. “Thời tiết dạo này tệ quá nhỉ.”
“Ừ, tệ lắm.”
Boon Teik nhác thấy chồng báo trên sàn nhà cạnh Kwang Meng.
“Cậu nghĩ sao về tin mới đây hả Meng?”
“Tin gì cơ? Xin lỗi, em chưa có đọc báo.”
“Mấy tay Philippin đòi đảo Sabah.”
“À, vụ đó à!” Kwang Meng trả lời, chẳng biết nói gì khác. Anh chẳng để ý gì đến việc này, và tưởng rằng ai cũng thế.
“Lý lẽ mới đây của họ thật đầy lỗ hổng, y như lý lẽ trước đó; thật chẳng có cơ sở nào hết.”
Vốn không biết mấy lý lẽ mới đây là lý lẽ gì, và cũng chẳng nhớ lý lẽ trước đó ra làm sao, Meng chỉ gật gù, “Hừm.”
“Đúng đấy, chẳng có cơ sở gì hết,” Boon Teik nói, tưởng nhầm cái gật gù kia là đồng tình.
Đôi lúc chỉ gật gù thôi cũng qua được cuộc đối thoại, nhỉ. Kwang Meng đã học được điều này vài lần rồi.
“Cậu có tin như tôi không, là Marcos đang khuấy động sự việc nhân có bầu cử?[23] Chắc y chỉ cố tình hâm nóng chuyện này để đánh lạc hướng dân chúng khỏi những vấn đề quốc nội mà chính quyền dưới tay y xử lý không nổi? Rằng y chỉ đang cố gắng được bầu thêm một nhiệm kỳ nữa?”
“Hừm!” Kwang Meng gật gù.
“Y sẽ phạm sai lầm như Sukarno[24] cho mà xem!”
À, cái tay Sukarno đó. Kwang Meng cũng đã nghe lắm chuyện về y, từ miệng đám bạn ưa chuyện gẫu xem đàn bà nước nào giỏi chuyện giường chiếu nhất. Có thể là nước nào nhỉ? Nếu anh học giỏi hơn chút, biết đâu đã nghiên cứu vấn đề này rồi. Anh bật cười.
“Phải, đáng cười lắm. Nhưng những sai lầm loại đó chỉ tổ làm cho ASEAN suy yếu. Sao những người châu Á chúng ta chẳng học hỏi gì từ lịch sử vậy? Muốn khu vực phát triển, muốn hiện đại hóa được thì những người lãnh đạo phải vượt qua được chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi đi chứ. Nếu không thì chỉ rặt đem đến thất vọng mà thôi.”
Boon Teik luôn luôn nói hào hứng say mê về đủ vấn đề: cuộc đời, thể thao, chính trị, nghệ thuật, vân vân. Nhưng anh ta không làm thế để khoe khoang, cũng không lên lớp, không coi người khác là ngu dốt. Anh ta nói như thể mọi người đều chia sẻ những băn khoăn và thái độ nghiêm túc của mình. Vì thế mà người ta nghe anh được.
Boon Teik kể vắn tắt sơ lược tình hình Sabah, và Kwang Meng đồng ý với lập luận của bạn mình, vì chính anh chẳng có lập luận gì sất. Boon Teik có vẻ rất hài lòng, bèn mời Kwang Meng sang nhà ăn tối vài ngày sau đó. Khi anh ta đi, Kwang Meng nhặt chồng báo lên, định đọc tiếp thông tin về vụ Sabah trên báo, nhưng cảm thấy như mình đã biết mọi thứ rồi, anh lật tới trang truyện tranh.
Cậu em trai Kwang Kai lao tới trên ban công.
“Chào!” nó vừa thở vừa nói.
“Ờ, chào!”
“Anh làm gì đó?”
“Đọc truyện.”
“Chiều nay rảnh không?”
“Chiều nay hả? Tùy…”
“… tùy cái gì?”
“Chỉ là tùy thôi.”
“Muốn coi phim không? Có phim ở rạp Capitol với…”
“… nhiều gái đẹp chứ gì. Tao biết rồi. Sao? Muốn đi coi hả?”
Kwang Kai cười xấu hổ. “Dạ, muốn lắm.”
“Được rồi, anh em mình đi vậy.”
Chắc mấy chốc, khi bữa trưa kết thúc, cơn mưa dịu dần.
Họ đi bộ đến trạm xe buýt. Mưa nhỏ không làm họ ướt, nhưng chẳng mấy chốc, những chấm nước mỏng như sương đã đọng lại trên đầu, trên tóc, những phần cơ thể lộ ra. Họ dùng khăn lau đi trên xe buýt. Cửa sổ cũng mờ đi vì hơi thở của hành khách. Kwang Kai ngồi cạnh cửa sổ, đưa tay viết vẽ linh tinh lên nền kính đọng sương.
Rạp chiếu phim hầu như vắng tanh vì cơn mưa. Họ ngồi ở hàng đầu, hàng ghế một đô la, và ngỏng cổ rướn lên nhìn màn hình khổng lồ trước mắt.
Khi họ rời khỏi rạp chiếu phim, cơn mưa đã trở lại. Thế giới hóa xám xịt. Họ chạy vụt qua con đường bị mưa gió quất tơi tả, vào một quán ăn và gọi kem. Ăn kem chung với em trai, Kwang Meng cảm thấy như quay về thời đi học. Được trẻ lại thật tốt biết mấy, Kwang Meng thầm nghĩ như ông già bảy mươi.
Buổi tối hôm ấy vui vẻ khác thường. Dù gia đình anh không theo Phật, cũng chẳng theo Lão, họ luôn ăn mừng những ngày lễ Trung Hoa ở nhà. Nhưng hôm nay có phải lễ tết gì đâu. Không khí ấm áp vui vẻ này gần như là ngoài dự đoán. Chỉ đơn giản xảy ra như thế. Có lẽ cơn mưa nặng hạt bên ngoài mang hơi ấm và sự gần gũi tới bàn ăn tối chăng. Mỗi thành viên trong gia đình đều cố gắng hết sức, như thể đồng lõa với nhau trong âm thầm để bảo vệ tình trạng ấy, như thể họ đều hiểu rằng không khí đầm ấm này là cái gì đó vô cùng mỏng manh, gần như một sự tình cờ.
Mẹ anh tất bật chạy qua lại, bà như tỏa hào quang sưởi ấm xung quanh. Mẹ anh, người phụ nữ kiên trì mạnh mẽ đã nuôi dưỡng họ, nấu ăn cho họ, giặt quần áo cho họ, dường như còn mạnh mẽ hơn thường ngày. Tất cả là vì điều này, bà như đang âm thầm bảo họ. Cha anh cũng tỏ ra hài lòng và thư thái, như cả ông cũng đã chấp nhận, tất cả là vì điều này, mọi nỗ lực và khổ nhọc của ông là vì điều này. Lũ trẻ cũng nhận ra, và lần đầu cư xử hồn nhiên như con trẻ. Ngay cả Kwang Meng đến khuya ngồi hút thuốc cũng thấy bay bổng tự do như vệt khói cuộn tròn bay lên rồi tản mát vào không khí.
Khi Ta Mơ Quá Lâu Khi Ta Mơ Quá Lâu - Goh Poh Seng Khi Ta Mơ Quá Lâu