Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Goh Poh Seng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2081 / 58
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ột vài ngày sau, Kwang Meng nhận cú điện thoại từ Hock Lai. Y nhận xét rằng, dạo này họ ít gặp nhau quá, hy vọng Kwang Meng chưa thành kẻ cô độc đấy chứ. Người ta phải giao tiếp với mọi người, sống giữa mọi người, Kwang Meng tốt hơn hết là nhận ra điều đó. Y cũng nói rằng Portia sắp đi. Portia đang bận mua sắm quần áo dày cho mùa đông để mang theo trên đường.
Kwang Meng chỉ muốn đám bạn để yên cho mình. Anh chỉ muốn ở một mình. Nhưng Hock Lai lại mời anh đi Sedili chơi, và sẽ không chấp nhận câu trả lời “không”. Sẽ tốt cho anh mà. Ra ngoài giao tiếp đi. Còn Hock Lai thì, y vừa gia nhập “JC”, hội thanh niên của Phòng Thương mại Singapore. Y cũng thổ lộ rằng mình và Cecilia Ong đang càng ngày càng nghiêm túc với nhau, chẳng mấy chốc có thể sẽ nghe chuông đám cưới. Cuối cùng thì họ cũng đồng ý đi chơi chung với nhau, Hock Lai sẽ thu xếp mọi thứ.
Buổi sáng Chủ nhật ấy, họ lái xe dọc theo đường Bukit Timah đến Causeway. Trước đó, Hock Lai đã đón anh tận nhà bằng chiếc Morris 1100 màu đen.
Anh ngồi ở ghế sau với Anne, Cecilia chiếm ghế trước với Hock Lai.
“Anh có khỏe không?” Anne hỏi, giọng trầm thấp.
“Dạo này hắn cứ bo bo một mình vậy đó,” Hock Lai chen ngang. “Hắn sắp thành kẻ cô độc rồi. Không tốt đâu. Anne, em phải kéo hắn ra đi.”
“Hock Lai à, sao anh cứ trả lời hộ người khác thế?” Anne ra giọng khiển trách. Hock Lai cười lớn. Cecilia khúc khích.
Họ lái xe đi qua trường đua. Khung cảnh một buổi lễ khải hoàn vào sáng sớm. Khi chiếc xe êm ả tăng tốc rời thành phố, Kwang Meng liếc ra ngoài nhìn khách đi đường, những người chen chúc trong xe buýt. Một thế giới nơi mà người ta không mua nổi xe hơi. Như thể sự giàu sang của chủ xe đã lây sang người anh một chút, Kwang Meng cảm thấy như mình đang thăng tiến trong xã hội. Cứ như thể anh đã chung chạ với những bí mật của thế giới có xe riêng. Anh gần như tội nghiệp giùm cho những người không mua nổi xe, tội nghiệp cho tất thảy. Nhưng cảm giác đó chỉ có trong hành trình này mà thôi. Khi bước ra khỏi xe, anh lại chẳng khác gì họ.
Trên đường đi, họ lái xe qua bãi khai thác đá, một vài đồn điền cao su um tùm, vài nhà máy, căn cứ thủy quân ở Woodlands. Chiếc xe lượn vòng sang Causeway. Con đường kéo dài vài trăm thước này là mẩu dây nhau nối Singapore với đất liền Malaysia.
Sau khi qua cửa hải quan, Hock Lai lái chầm chậm ra khỏi Johore Bahru, rồi rẽ sang phía Đông về hướng Kota Tinggi và Mersing. Rời khỏi thị trấn, con đường vắng lặng vắt qua giữa những đồn điền cao su kéo từ dặm này sang dặm khác. Nhìn ra ngoài, Kwang Meng có thể thấy loang loáng những hàng cây cao su xếp thành dãy trật tự, trải mãi đi vô tận, những thân xám nhạt phóng lên trời thẳng tắp, với một vòm lá đội trên đầu. Anh có thể nom thấy cả vết thương do người cứa vát trên thân cây, mủ trắng đang chảy vào những chiếc cốc sứ bé xíu buộc quanh thân cây bằng dây thép. Hết giờ này sang giờ khác, thứ máu đặc ấy cứ trào ra, máu của nền kinh tế Malaysia. Đi xa hơn nữa, họ gặp những vệt đường nơi rừng cây nhiệt đới chỉ cách đường xe chạy vài thước. Kwang Meng gần như hình dung được những bầy lợn rừng, hổ, heo vòi, voi, gấu và pelandok, hay heo chuột. Anh còn như thấy cả Tarzan, chúa tể rừng xanh, dù anh biết Tarzan phải ở châu Phi cơ, châu Phi tăm tối, làm gì có ở Malaysia này. Họ băng qua vài biển quảng cáo lớn trên đường, thúc giục mọi người uống Coca. Cách đó không xa, Pepsi cũng dựng bảng cạnh tranh với đối thủ. Một cuộc đối đầu của những ông lớn đồ uống Mỹ trên đường quê Malaysia. Tiếp theo trận chiến là các đại gia dầu mỏ. Super Shell, Esso Extra, Caltex…
Bên ngoài Kota Tinggi có một nhóm người Ấn cắt cỏ bên vệ đường. Lưỡi liềm cong vút vung lên nhịp nhàng, cỏ cắt bay đầy trong không khí.
Vài dặm sau, họ rẽ phải sang con đường tới Sedili, hay vịnh Jason như người ta vẫn gọi. Kwang Meng tự hỏi chẳng biết Jason là cha nào. Hẳn không phải chàng Jason Hy Lạp săn lùng bộ lông cừu vàng rồi. Chắc là gã kỹ sư Công chính nào đó ngày xưa, một gã thực dân sau này khuếch khoác ở London rằng mình đã mở mang cả đất nước. Hay thật đấy. Mở mang. Cắt qua cánh rừng rậm, trên tay quét lưỡi liềm, hay đúng hơn, đi theo một đoàn thổ dân quét lưỡi liềm. Như nhau cả thôi. Gần như thế.
Hai bên đường, những mảnh đất trinh nguyên vẫn đang được khai phá. Những ngọn đồi thấp hình thù như bầu vú nhấp nhô những gốc cây cháy, một vài cây đã ngã gục trên nền đất nâu vàng, một vài cây còn đứng thẳng, đen cháy như cột totem. Mùi khét và hình ảnh của bước tiên phong. Tiên phong, và mình, một viên thư ký phức tạp ở một đô thị chết tiệt. Kwang Meng nghĩ thầm. Những kẻ tiên phong hẳn là những người đơn giản hơn.
Họ đi đến làng Kuala Sedili. Ở ngoại ô, một nhóm nữ sinh Malay tung tăng đi về nhà sau giờ học, mặc đồng phục học sinh, bộ baju kurong màu trắng đỏ.
“Mấy em gái muốn nghỉ kiếm chỗ xả chưa? Có một quán cà phê trong làng này đó,” Hock Lai nói.
“OK thôi,” Cecilia khúc khích.
Lúc nào cũng khúc khích, cô gái mọng táo này.
“Mày thì sao, Meng?”
“Thôi, khỏi.”
Tao chỉ muốn tè vào trong biển, anh những muốn nói thế. Họ dừng lại bên một dãy nhà thấp, và hai cô gái đi ra sau quán cà phê. Kwang Meng châm thuốc, mừng vì cuối cùng cũng duỗi được chân tay. Anh gọi cốc Tiger lớn và uống chung với Hock Lai.
Kuala Sedili là một ngôi làng nhỏ, thậm chí không có đường làng tử tế. Chỉ có một dãy hàng quán một tầng đối diện với vài ngôi nhà dân bên kia đường. Một ngôi làng nhỏ xíu, ngôi làng “một ngựa”[22] như người ta thường nói. Nhưng chẳng có ngựa nghẽo gì hết. Tại sao không có ngựa ở Malaysia? Bây giờ ngựa chỉ còn dùng ở trường đua. Thôn quê đã chuyển hết sang dùng trâu để kéo xe. Nhưng trâu không chạy được, chỉ khật khưỡng trong trời chiều, chốc chốc lại dừng thả những bánh phân xanh sẫm to tướng. Bộ mông của chúng, thật dơ dáy nhất thế giới loài vật.
Trong quán có vài người làng đang uống cà phê đen. Một đĩa bánh khô cứng, trên úp chiếc chụp thủy tinh để tránh ruồi, nằm chễm chệ giữa mỗi bàn. Xem ra không ai đụng tay vào mấy cái bánh đó cả. Đàn ruồi dày đặc vo ve ở thùng rác mở toang bên ngoài. Một người làng lại đến, đậu chiếc xe đạp cũ gần cây cột. Chiếc xe đạp cũ kỹ mòn vẹt đến nỗi chẳng nhìn ra màu sơn nữa. Chiếc xe gỉ sét âu sầu, và người đàn ông Malay cũng có nước da gỉ sét như thế. Một gương mặt khô dãi dầu sương gió, đôi mắt sắc lẹm. Ánh mắt của ngư dân, đã được mài sắc nhờ trời biển.
Mấy cô gái trở ra, cười nói líu lô. Ánh mắt người làng đuổi theo họ. Con gái thành thị. Dân làng hẳn đã quen thấy khách du lịch Singapore vào mỗi Chủ nhật đi chừng ấy dặm đường chỉ để tắm biển. Chính họ chắc chẳng bao giờ thèm bơi lội, đừng nói là nằm tắm nắng trên cát nóng.
Sau khi uống nước ngọt xong, mấy cô gái tới quầy mua vài thỏi sô cô la. Anne mời Kwang Meng một thỏi, nhưng anh từ chối. Anh không thích đồ ngọt.
Họ leo lên xe. Nóng như lò lửa. Càng mau tới biển càng tốt. Họ lái dọc con đường rộng mới mở một lúc, rồi đột ngột, biển trời xanh ngắt trải ra trước mắt. Chiếc xe rẽ khỏi đường cái, chạy trên nền đất gập ghềnh rồi dừng lại, đậu dưới một rặng phi lao. Kwang Meng thấy cao hứng hẳn lên. Anh chưa từng thấy một bờ biển dài như thế. Bãi biển ở Singapore có là gì đâu. Cuối cùng đây cũng là biển nhiệt đới như người ta mong đợi. Hàng dặm, hàng dặm dài.
Họ mau chóng chất đồ xuống xe, mang đến một chỗ vắng vẻ cách đó vài trăm thước. Vì hôm đó là Chủ nhật, đã có khá nhiều người ở bãi biển. Phần đông đã lái xe từ Singapore tới đây. Họ gặp vài cô gái người Âu mặc bikini cũn cỡn, phô ra bộ ngực đồ sộ, bộ ngực hình như càng cố rướn lên, mời mọc, khiêu khích. Kwang Meng nhìn ngắm họ phía sau kính râm. Có gì đâu, anh chỉ là người mà.
Họ dọn đồ xuống rồi bắt đầu thay quần áo, mấy cô gái đi đến một bụi cây phía xa. Hai người con trai thì quấn khăn thay đồ rồi bắt đầu nhào xuống biển. Mấy cô gái tới theo họ, Cecilia trong bộ bikini đỏ rực, và Anne trong chiếc váy tắm một mảnh màu đen. Anne đã cột tóc sau tai bằng một sợi chun. Cecilia để tóc ngắn, nên chẳng cần quan tâm.
Hock Lai ngụp xuống chụp lấy chân Cecilia, cô nàng thét lên. Nước bắn tung tóe theo tiếng cười. Kwang Meng thoải mái bơi ra, và thả mình vào lòng nước. Xin chào, thế giới xanh ngăn ngắt.
Sau đó, Hock Lai và Cecilia bỏ đi, tay trong tay. Kwang Meng vẫn ngồi dưới bờ nước cạn. Anne nhìn ra chỗ anh mỉm cười.
“Anh bơi giỏi thật đấy.”
“Không, đâu có đâu.”
“Có, có mà.”
Nếu mình nói không, nàng sẽ nói có, nếu mình nói không, nàng sẽ… Kwang Meng nghĩ thầm, vui vui trong dạ.
“Có, có mà,” Anne lặp lại cương quyết.
“Tôi không bơi nhanh được đâu,” anh trả lời, không chịu bỏ cuộc.
“Thế là nhanh lắm rồi,” nàng đáp lời, bắt vào đề tài mới. Nếu mình nói không, nàng sẽ nói có, và nếu mình nói…
“Dẫu sao thì,” nàng nói, “không nên bơi nhanh quá đâu. Dễ kiệt sức đấy.”
Anh không biết trả lời thế nào, nên đành nhận thua đề tài này.
“Muốn đi bộ với em không anh Meng?”
“Chắc rồi.”
Sao nàng lại nói là “với em” nhỉ. Liệu nàng có ý gì chăng? Không, không đâu. Anh nhìn sang nàng. Không hẳn là 60-60-60. Hẳn là 65-60-60, anh sửa lại kết quả tính toán lúc trước. Không tệ. Hai tuần nàng tăng được năm phân. Trong một năm? Năm mươi hai tuần… Anh đột ngột cười lớn.
“Có gì buồn cười ư?” nàng hỏi, như sẵn lòng cười theo anh.
“Không, chỉ nghĩ vớ vẩn thôi,” anh trả lời. “Xin lỗi.”
“Ổn mà.”
“Xin lỗi nhé.”
Anh thấy hơi hối hận vì đã cười nhạo nàng. Nàng đâu có tệ. Không phải là kém hấp dẫn. Nhất là khi nàng bỏ kính ra. Cách nàng nhìn anh thật mềm dịu và lôi cuốn. Có lẽ vì nàng cận thị. Mềm và mỏng manh chừng nào, khiến anh muốn bảo vệ nàng. Lucy cũng mỏng manh như thế, nhưng không mềm như Anne.
“Anh đã từng đi đến East Coast chưa Meng?”
“Chưa.”
“Em muốn tới đó. Em nghe nói nơi ấy đẹp lắm. Có lẽ là khi trường lại nghỉ học.”
“Ở đây cũng đẹp lắm.”
“Phải, nhưng người ta nói ở Kuantan thì đẹp hơn nhiều. Thú vị hơn. Một không khí rất Malay. Những con rùa to tướng trèo lên bờ cát đẻ trứng nhé!”
“Chuyện riêng tư như thế, ai lại xem chứ.”
Nàng bật cười. Nàng nghiêng đầu nhìn gần anh, đôi mắt cận như dò hỏi.
“Đúng không nào, đẻ trứng cũng như đẻ một đứa bé vậy.”
Nàng bật cười. Anh hiểu ra, vội chữa, “… như sinh em bé vậy.”
Chắc cũng chẳng phải lỗi to tát. Cũng đau đớn như nhau. Làm sao gà mái đẻ được những quả trứng to như thế, trước giờ anh vẫn băn khoăn. So với con gà thì to quá.
“Anh có thích du lịch không, Meng?”
“Có chứ.”
“Đi đâu?” nàng hỏi.
“Làm sao được?” anh hỏi.
“Mơ ước thì có hại gì.”
“Làm sao được? Với đồng lương của anh ư?”
“Đúng, sao lại không chứ. Biết đâu nhiều, nhiều năm nữa.”
“Có khi đến cái nhiều nhiều năm ấy, anh đã già khấc rồi không đi du lịch được nữa. Biết đâu lại mắc chứng thấp khớp, cuốc bộ còn chẳng nổi.”
“Anh ngớ ngẩn lắm,” nàng bảo. “Nhưng rất vui nhộn.”
Họ đi dọc trên bờ cát, nghe cát lỏng thiêu đốt bàn chân. Dọc đường, họ nhìn thấy nhiều khúc gỗ trôi bị sóng biển đánh vào bờ, hình thù cổ quái, trắng bệch ra dưới nắng mặt trời. Anne nhặt một mẩu gỗ nàng thích, trông cũng ngoằn ngoèo như mấy bức điêu khắc hiện đại anh đã thấy trong sách nghệ thuật.
“Để cắm hoa Ikebana đấy,” nàng giải thích. Nàng sẽ mang chưng khúc gỗ này với vài nhành hoa.
Họ cứ đi mãi, cho đến khi gặp phải một đầm đước nhỏ đành quay lại. Rễ đước cong vòng trên nền cát, hình thù như hang động.
Khi trở về, anh thấy Hock Lai và Cecilia đang ôm ấp nhau. Một tay Hock Lai đang luồn giữa hai bắp đùi đẫy đà của Cecilia. Nhìn thấy họ, Hock Lai và Cecilia lập tức rời nhau ngay.
Muốn trêu ác, Kwang Meng nói lớn: “Xin lỗi quấy rầy hai người nhé.”
Nhưng Hock Lai tỏ ra khiêu khích, “Đúng thế đấy, đồ phá bĩnh,” rồi bật cười. Thằng cha mặt dày thật, Kwang Meng thầm nghĩ. Cecilia vẫn cười khúc khích, đôi mắt mọng táo mở to chọc ghẹo.
Hai cô gái dọn bữa trưa, chuyền đĩa chung quanh. Hock Lai đã mua cơm cà ri ở một cửa hàng Singapore. Họ ăn bốc. Sau đó, Kwang Meng đào hố dưới nền cát để chôn thức ăn thừa. Anh rửa tay trong nước biển, gột sạch chỗ dầu dính trên tay mình bằng cát ướt.
Cơn ngái ngủ buổi chiều sau khi ăn no len vào. Họ nằm nghỉ trên chiếu. Hock Lai và Cecilia chẳng mấy chốc đã ngủ ngon lành, cuộn người bên nhau như một cặp song sinh trong bụng mẹ.
Kwang Meng ngẩng đầu nhìn cây phi lao trên đầu. Lá phi lao mỏng như kim, như tóc. Một mái tóc dài mượt mà, như tóc của Lucy. Có con gì vừa cắn anh. Muỗi lớn quá. Anh đập tay mạnh. Khi giở ra, trên tay anh là cái xác muỗi nát, một chấm đen đen, và một vệt máu đỏ tươi. Máu của ai đó? Hock Lai? Cecilia hay Anne? Hay là một trong số các cô nàng người Anh mặc bikini kia? Bây giờ cũng lẫn vào máu anh rồi. Anh em bốn bể cùng dòng máu. Anh chùi vệt xác và máu đi trong cát.
Nằm ngủ mơ màng, anh nhìn thấy bãi cát của sa mạc mênh mông. Anh là tộc trưởng đang trở về với hậu cung. Giấc mơ thật giản đơn. Khi thức dậy, anh thấy Anne chăm chú nhìn mình. Nhận ra anh đã tỉnh, nàng mỉm cười.
“Chào mừng trở lại với thế giới này. Anh mơ đó hả?”
“Ừ.”
“Hay chưa, em nhìn là biết anh mơ.”
“Em không ngủ sao?”
“Chỉ có một chút thôi. Anh mơ gì thế?”
“Em không đoán được ư? Em đã nhìn anh ngủ mà.”
“Ngớ ngẩn quá, làm sao em biết được.”
“Anh có biết đâu.”
“Anh mơ thấy gì thế?”
“À, chỉ là sa mạc đó mà.”
“Sa mạc ư?”
“Phải, là sa mạc đó.”
Cecilia và Hock Lai cũng đã thức dậy. Dụi mắt ngái ngủ, Hock Lai nhảy dựng dậy và hò hét cả bọn đi tắm. Một lần nữa, họ lại trầm mình trong nước rất lâu. Khi họ lên bờ thay đồ và dọn dẹp xong mọi thứ, trời đã xế chiều.
Chẳng có gì xảy ra suốt chặng đường về. Không còn cảm hứng phiêu lưu nào đối với Kwang Meng nữa, bây giờ anh đã biết đang đi đâu rồi. Khi họ trở về Johore Bahru, trời đã tối sầm, xe đi ngược chiều chiếu đèn lóa mắt. Ở Johore Bahru, Hock Lai dừng xe bên một quầy báo để mua số Playboy mới nhất. Chỉ đi qua Causeway, họ lại ở Singapore rồi. Phải, Kwang Meng biết rõ mình đang đi đến đâu rồi.
Khi Ta Mơ Quá Lâu Khi Ta Mơ Quá Lâu - Goh Poh Seng Khi Ta Mơ Quá Lâu