You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Tác giả: Goh Poh Seng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2081 / 58
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ừ buổi sáng, Kwang Meng chỉ thui thủi một mình. Trên bãi biển, anh nhập vào đám đông người đi tắm sáng Chủ nhật: những gia đình đi nghỉ cuối tuần, đám con trai choai choai, đám gái văn phòng, những cặp tình nhân. Anh tới lui trên bãi biển như một cầu thủ dắt bóng, rẽ qua đám đông, qua tiếng người cười nói, mơ màng nhận biết họ đang nói những gì. Trước đây, anh đã ở một mình nhiều lắm rồi. Nhưng lần này thì khác. Anh cô độc.
Bơi lội đã đời, anh nằm xuống tắm nắng trên nền cát nóng.
Nhưng anh chẳng thấy chuyện bơi lội hứng thú gì nữa. Ngay cả khi trầm mình trong nước biển, cũng không thoải mái được chút nào.
Lúc anh đón xe trở về thành phố, mặt trời đã làm đám cây tỏa bóng dài. Anh ngoảnh đầu nhìn trời nhìn biển lần cuối: mặt biển đen sạm lại, như thứ kim loại nào anh không nhớ tên. Bầu trời đã chuyển màu cam tím, ánh lên sắc sáng buồn bã cuối cùng.
Trên đường đi, anh nhận thấy nhiều nhà đã bật đèn. Rồi đèn đường cũng bật, bởi một bàn tay xa xôi nào tại trạm điều khiển. Về đến thành phố thì trời đã tối.
Kwang Meng xuống xe buýt mua thức ăn vặt. Anh cứ nuốt như cỗ máy, không hiểu mình đang ăn gì. Sau đó, anh bước vào một quán bar chưa từng lui tới và uống liền mấy vại bia. Bia bọt chẳng có tác dụng gì. Không thứ gì có tác dụng cả. Đã miễn nhiễm hết thảy rồi.
Lặng lẽ tiến vào màn đêm, anh bước chậm rãi đến Esplanade. Những con tàu vẫn xa xôi như thế. Anh chỉ có một mình. Một mình cả ngày rồi. Cả một ngày trời không nói với ai. Không một lời. Mình cũng phẳng lì như biển cả. Nhạt phèo như thứ bia vừa uống.
Kwang Meng đứng đó một lúc lâu. Đến khi đã rất muộn, anh mới quyết định gọi taxi.
Khi đến nơi, anh lặng lẽ bước lên dãy cầu thang thấp và gõ nhẹ vào cửa phòng Lucy. Anh chờ đợi, sợ đến không dám thở. Lỡ như nàng không có nhà? Lỡ như nàng đang bận rộn với ai đó? Suy nghĩ sau cùng không làm anh giật mình chút nào. Không có chỗ cho nỗi đau nhỏ mọn. Anh nghĩ kỹ lắm rồi. Mãi một lúc, Lucy mới ra mở cửa. Nàng đưa tay dụi mắt, bộ dạng như mới ngủ dậy.
“Anh muốn gì vậy?” Giọng điệu nàng không chút gì giận dữ. Không giống như lần trước. “Đêm khuya lắm rồi, Meng.” Nàng đứng phía trong căn phòng sáng đèn, nhìn anh bối rối, ánh đèn hắt bóng nàng đổ dài lên người anh.
“Anh vào được không, Lucy? Làm ơn, anh phải nói chuyện với em,” anh nói thật nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng như ánh tối mờ trên thềm nghỉ nơi anh đứng. Mềm mại nhẹ nhàng như màn đêm.
Nàng ngập ngừng giây lát, rồi gật đầu. Anh bước vào nhà. Nàng đóng cửa, rồi ra dấu cho anh ngồi xuống ghế tựa. Mọi giác quan anh như thấm dần hơi ấm con người tràn ngập trong căn phòng ấm cúng của nàng. Nàng kéo cái ghế cạnh giường, đối mặt anh. Anh cảm nhận nàng, thật kỹ, bên kia lớp váy ngủ mỏng manh là hình hài của nàng, cơ thể mỏng manh, sống động và ngọt ngào của nàng trong cơn ngái ngủ. Giác quan anh đang đáp lại, lần đầu tiên trong ngày hôm nay, thế giới mỏng dẹt phẳng lì đến đáng buồn kia đột ngột căng phồng sự sống. Anh thả cho mọi giác quan cảm nhận Lucy, căn phòng của nàng, đồ đạc của nàng. Sự nhạt nhẽo suốt một ngày như biến mất.
“Sao anh tới đây khuya vậy, Meng?”
“Anh xin lỗi, Lucy. Anh chẳng biết gì thời giờ nữa. Khi anh quyết định tới đây, thì đã trễ như vậy rồi.”
“Anh vẫn buồn cười như thế nhỉ,” nàng bật cười.
“Đúng, chắc là thế đấy,” anh mỉm cười. “Anh đi loanh quanh suốt ngày như thằng ngốc. Cả ngày cả đêm. Và cả lúc này nữa. Không có em, anh lạc lối lắm rồi. Tuyệt vọng lắm. Cô đơn tới tuyệt vọng.”
Nàng trở người nhẹ nhàng trên ghế, hài lòng và hạnh phúc, và cảnh giác vì thấy mình hài lòng và hạnh phúc.
“Thế anh dạo này làm gì? Anh vẫn tới Paradise chứ?”
“Không. Từ khi em bỏ, anh không tới Paradise nữa. Không còn gì ở đó cho anh nữa, Lucy. Anh tới đây để hỏi em… hỏi em có muốn trở thành của anh lần nữa. Không có em, thật là khủng khiếp.”
Lúc này, Lucy đứng dậy. Nàng bước đến chiếc bàn bên giường, châm thuốc, hít một hơi dài, rồi ra đứng cạnh cửa sổ đang mở mà nhìn vào màn đêm bên ngoài.
Sự yên lặng của nàng làm Kwang Meng thấy sợ. Anh sợ mình đã làm nàng khó chịu. Một lúc lâu, Lucy quay lại nhìn anh. Nàng lại rít một hơi dài, rồi ngậm khói một lúc mới thở ra. Vầng khói như màn mây trắng, chốc lát che bọc gương mặt nàng.
“Không được đâu,” cuối cùng nàng cũng trả lời. “Chúng mình không thể quay lại với nhau được nữa.”
“Tại sao không? Em hiểu anh cảm thấy gì về em mà, Lucy. Trước giờ cũng vậy. Và mấy tuần rồi. Mấy tuần với anh như địa ngục. Anh nhớ em khủng khiếp. Không có em, anh như một thằng ngốc. Đương nhiên điều đó có nghĩa là anh rất thương em rồi. Em không thương anh ư, Lucy?”
“Chúng ta không thể đến với nhau nữa. Những gì ta có với nhau là tốt, em không phủ nhận. Tốt lắm. Nhưng sau chuyện vừa rồi, em đã suy nghĩ rất lâu. Chuyện này không đi đến đâu. Anh biết quá khứ của em. Không chỉ quá khứ, mà là cả cuộc đời em. Bây giờ vẫn vậy. Anh biết hết. Làm sao mà đi đến đâu được, nói em xem? Em chỉ như con điếm, Meng, anh biết thế, phải không?”
“Bỏ đi! Anh không quan tâm chuyện xảy ra trong quá khứ nữa!”
“Chuyện đó nói dễ hơn làm, Meng. Nhưng đàn ông các anh, em hiểu chứ. Các anh chẳng quên được đâu. Các anh bảo sẽ quên, nhưng trong lòng không khi nào các anh quên được. Lúc nào cũng thế, sẽ đổ tội lên em. Sâu, sâu thẳm trong lòng là thế.”
“Anh quên được, Lucy. Anh quên được. Anh có thể sống với chuyện đó. Anh đã nghĩ kỹ lắm rồi.”
“Không!”
“Được rồi! Cưới anh đi, Lucy. Cưới anh đi. Anh sẽ chứng tỏ cho em thấy, anh vì em nhiều đến chừng nào.”
“Anh vừa bảo em cưới anh hả?” Lucy hoài nghi.
“Đúng thế.”
“Anh không nghiêm túc đúng không?”
“Lucy, Lucy,” anh kêu lên khổ tâm. “Anh chưa bao giờ nghiêm túc thế trong cả đời anh, hãy tin anh đi!”
Nàng dừng lại. Rồi cất lời, gần như âu yếm. “Được rồi, Meng. Em tin anh. Em tin anh thật lòng muốn cưới em. Anh làm em cảm thấy…” Nàng bỏ dở câu nói, nghẹn lời, chìm vào im lặng. Kwang Meng đứng dậy, tiến đến bên nàng, cầm lấy tay nàng.
“Em cưới anh nhé, Lucy? Cưới anh nhé?” Nàng siết chặt tay anh.
“Không, Meng à. Không được. Em xin lỗi. Nhưng sẽ không thành đâu. Chỉ dẫn đến thảm họa mà thôi.”
“Không đâu.”
“Sẽ như thế đấy, Meng à. Em là phụ nữ. Phụ nữ hiểu mấy chuyện này lắm. Không thành đâu.”
“Tại sao? Tại sao? Chỉ vì em nghĩ anh không thể quên được quá khứ của em ư? Quá khứ của em có ý nghĩa gì với anh chứ? Có thể anh không bao giờ quên nó được, Lucy, nhưng anh có thể sống với nó. Anh sẽ không để nó chen vào cuộc đời của đôi ta. Anh biết chứ, anh nghĩ kỹ lắm rồi. Trời đất ạ, anh đã đủ lớn để nhận ra rằng, trong đời người đôi khi ta bị đưa đẩy làm đủ thứ chuyện. Đời là thế mà. Anh không phải là kẻ đạo đức giả để mà đi chỉ trích đời người khác. Sống đã khó khăn lắm rồi. Đời bảo gì phải làm thế thôi. Đạo đức, đạo đức giả, kệ mẹ nó đi. Cưới anh đi, Lucy.”
“Không.”
“Em không thương anh sao, Lucy? Hay vì anh chỉ là viên thư ký, không có tương lai?” anh nhiếc móc.
“Cũng có thể là vì thế nữa, Meng. Em không muốn nghĩ mình sẽ phải khốn khó cơ cực cả đời. Em không muốn lại không xu dính túi cả đời nữa. Em đã cho đi quá nhiều thứ rồi, không khi nào em chấp nhận cảnh đời đó nữa. Ngay cả khi là với anh, Meng.”
Kwang Meng thở dài. Không đi đến đâu cả. Không đâu cả.
“Xin lỗi anh chẳng phải triệu phú.”
“Đừng âu sầu vậy, Meng à. Như thế này thì tốt nhất. Tin em đi, thế này là tốt nhất cho anh. Một ngày nào đó, anh sẽ hiểu ra.”
“Không, anh không hiểu đâu!”
“Một ngày nào đó, anh sẽ hiểu ra mà. Làm sao cưới em mà anh hạnh phúc được. Anh sẽ làm gì đây, nếu một ngày thằng cha nào đó đến gặp anh nói rằng vợ anh là con điếm?”
“Không biết. Nói gì thì nói. Anh không quan tâm.”
“Không. Anh sẽ quan tâm. Em biết chứ.”
“Em biết cả đấy à?”
Nàng bật cười buồn bã.
“Phải, em biết cả mà. Anh quên ư, em có nhiều kinh nghiệm lắm.”
Kwang Meng gật đầu.
“Một ngày nào đó, anh sẽ cảm ơn em về chuyện này, Meng à. Anh sẽ cảm ơn em vì đã không cưới anh.”
“Không bao giờ.”
“Sẽ có ngày đó mà. Anh sẽ thấy thôi.”
“Em không muốn nghĩ lại sao, Lucy?”
“Không, em đã nghĩ kỹ rồi.”
“Vậy thì anh về đây.”
“Không. Đừng bỏ em lại. Ít nhất đêm nay. Em muốn có thể trân trọng đêm nay suốt đời mình. Sao ta không làm tình được chứ. Làm tình với nhau lần cuối,” nàng nói, và kéo Kwang Meng lại giường.
Đó là lần đầu tiên Kwang Meng ở trọn một đêm bên Lucy.
Khi Ta Mơ Quá Lâu Khi Ta Mơ Quá Lâu - Goh Poh Seng Khi Ta Mơ Quá Lâu