Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Goh Poh Seng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2081 / 58
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
uổi chiều ngày hôm sau, Kwang Meng đi ăn trưa với Hock Lai và Portia. Lúc này anh đã quen với nhịp điệu của ngày thứ Hai. Nói cách khác, anh đã hoàn toàn đầu hàng, hoàn toàn chấp nhận. Thứ Hai, thứ Ba, thứ Tư, thứ Năm, thứ Sáu, rồi lại thứ Bảy, Chủ nhật rồi lại thứ Hai… và cứ thế xoay vòng, xoay vòng, xoay vòng. Căn vặn điều đó chả có ích gì. Chả có ích gì hết.
Anh gặp họ ở quán G. H. Café. Đã thành khách quen rồi đây. Dễ thật. Anh chưa từng nghĩ chuyện có thể dễ dàng đến thế. Chỉ có bàn chân không vớ của anh vẫn còn trần truồng, vẫn như đang đòi hỏi sự bảo vệ. Để tăng cường cảm giác thân thuộc với nơi này, anh gọi sườn heo với khoai tây chiên.
“Dạo này mày thế nào?” Hock Lai hỏi.
“Chả thế nào cả,” anh đáp, không muốn nói. Dẫu sao thì có gì đâu mà nói, anh không hoàn toàn nói dối. Chẳng có gì cả. Đơn giản là chẳng có gì. Đơn giản thế thôi.
“Hừm, mày phải nhìn thằng Portia đi! Nó có chuyện mới đó. Nói đi, Portia!”
Kẻ có chuyện mới chỉ nhấp nước đá, mặt cũng chẳng đỏ.
“Tao mất tân rồi, có thế thôi,” Portia cố làm ra vẻ thản nhiên.
Hock Lai cười lớn. “Nè, Portia của chúng ta đã hết làm trai tân chuyên nghiệp rồi đó!”
Không biết nói gì hơn, Kwang Meng chỉ lẩm bẩm: “Chúc mừng nhé!”
Hai đứa nó cứ thao thao chuyện đó cả trưa. Ban đầu chỉ có Hock Lai nói, nhưng sau đó Portia cướp lời, như thể y đã thành một con người khác, như thể chỉ một lần là đã đủ để nhiều kinh nghiệm. Một số người dễ bị chuyện đó ảnh hưởng thật, Kwang Meng nghĩ. Portia là một trong số đó. Phải, rõ ràng thằng bé đang trở thành một con người khác. Kwang Meng cảm thấy lần quan hệ đầu tiên đã giải thoát thứ gì đó, hoặc tháo cũi sổ lồng cho thứ gì đó, trong người Portia. Chắc là khả năng tình dục của y. Từ chàng trai tân chuyên nghiệp thành tay tán gái chuyên nghiệp. Hóa thân nhanh chóng. Từ Clark Kent thành Siêu nhân. Bay lên, bay lên cao nữa và đi cho xa…
Bọn nó đã ghé một nhà thổ đâu đó phố Keong Siak, một khu ở Singapore gọi là Telok Ayer. Bẩn thỉu và ảm đạm. Kwang Meng đã đi qua đó vài lần vào ban ngày, và như bất kỳ người Singapore nào, anh biết “lãnh vực kinh doanh” của khu phố đó, và cảm thấy ngượng ngùng, gần như xấu hổ. Chắc đó là tội lỗi. Anh gánh chịu cảm giác tội lỗi khó lý giải cùng với khách đi gái. Nhưng tại sao lại là anh?
Khi anh mới ăn được một nửa món sườn heo dai nhách như cao su xịt đầy nước xốt cà, Portia chuyển sang miêu tả mọi thứ với đầy đủ chi tiết. Kwang Meng cứ tiếp tục ăn. Đồ ăn dở ẹc như chuyện nói khó nghe. Anh không quan tâm đến đời sống tình dục của người khác. Vô nghĩa quá.
Sau khi Portia đã kể xong, Kwang Meng thiếu chút là mở miệng ra chúc mừng lần nữa. Tay người Ấn gầy nhom này vậy mà dai sức thật. Chắc mới tìm ra tài năng tiềm ẩn của nó. Kẻ từng là tay điền kinh cự phách phóng vọt vào một sự nghiệp mới: điền kinh tình dục. Kama Sutra[20] là của bọn Ấn mà, chẳng phải thế sao?
Chuyển sang chuyện khác, Hock Lai nói: “Mày phá đám tụi tao quá. Cuối cùng hôm qua tụi tao không đi Sedili. Biết mày không đi, Anne cũng không đi. Khi Cecilia biết Anne không đi, nó cũng chẳng đi nốt. Mày làm hỏng ngày Chủ nhật của tao đó. Mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đó hết, mày lại làm bung bét ra cả. Bạn tốt nhỉ?”
“Xin lỗi. Nhưng tao đã nói rồi, tao có hẹn với Lucy.”
“Lucy, Lucy, Lucy, mày mê con đó lắm à?”
“Và nó đã sờ mó gì được con bé đâu chứ?” Portia trầm trồ.
“Dễ ấy mà,” Hock Lai nói. “Mày chỉ trả con bé năm mươi đô là được rồi. Mary nói với tao đó. Mày biết Mary cũng như tú bà ở Paradise mà. Con nào cũng được. Năm mươi đô là đủ, mà muốn làm gì Lucy thì làm. Sao?”
“Tao phải thử con đó mới được!” Portia kêu lên. “Thân hình nó chuẩn quá. Mày có phiền không, Meng?”
Đầu óc Kwang Meng đã trôi ở nơi nào khác. Rất xa.
“Mày có phiền không, Meng?” Portia lặp lại.
“Nó có lý gì lại phiền hả?” Hock Lai xen vào như đang chữa cháy. “Con đó sẽ làm, chắc chắn mà. Chẳng liên quan gì tới Kwang Meng hết. Nó ngủ với người khác với giá năm mươi đô, tại sao không phải là mày. Tất cả giống nhau thôi. Trừ phi con bé ghét bọn người Ấn chúng mày.” Rồi phá lên cười hô hố.
“Cái quỷ gì thế!” Portia vờ giận dữ. “Chúng ta sống ở một đất nước tự do, đúng không? Xã hội bình đẳng sắc tộc nhé! Đúng không?”
Hock Lai cười lớn.
“Mà Hock Lai nè, mày đã ngủ với Lucy chưa? Con bé có ‘đã’ như bề ngoài không?”
“Chưa. Tao chưa thử nó. Nhưng tao ngủ với Nancy rồi. Không đáng giá năm mươi đô đâu.”
“Phải đó. Năm mươi đô cũng nhiều lắm chứ. Tao phải xin tiền bố mẹ mới được, hai ông bà già sắp thăm bà con về. Năm mươi đô! Nhưng tao nghĩ Lucy đáng giá đó! Một lần thôi cũng được.”
“Để thằng Meng làm con bé trước nhé?”
“Được, ý hay đó. Sau đó nó có thể mách lại với bọn mình năm mươi đô có đáng không. Vậy được không Meng?”
Họ chờ anh trả lời. Trong lòng anh chỉ muốn hét lên, hay bật khóc, gào thét rồi đấm vào mặt Portia một cú trời giáng cho văng hết mấy cái răng trắng ởn kia. Cái gì cũng được. Nhưng Kwang Meng chỉ gật đầu yếu ớt.
Buổi trưa như kéo dài vô tận. Không hiểu sao, anh còn có thể ngồi với họ, chịu đựng mọi thứ trong – 98 – GOH POH SENG khi uống cốc Nescafe nhạt thếch, hút một điếu thuốc lá Hock Lai mời, đến tận khi đứng dậy.
Và anh còn lại một mình. Mặt trời lại đổ lửa xuống thành phố. Đổ lửa lên đầu anh. Đêm qua bận chết đi được. Nàng đã nói như thế, khi anh ghé qua đón nàng ra biển sáng hôm qua. Đêm qua bận chết đi được. Nàng đã nói thế. Đúng, nàng đã nói thế.
Khi Ta Mơ Quá Lâu Khi Ta Mơ Quá Lâu - Goh Poh Seng Khi Ta Mơ Quá Lâu