Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Goh Poh Seng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2081 / 58
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ột lúc sau, mưa bắt đầu rơi nhè nhẹ. Làn mưa bụi mỏng manh rơi xuống người anh thật nhẹ nhàng. Êm như mái tóc dài của Lucy. Chẳng mấy chốc, đường phố đã vắng người qua lại. Những chiếc xe vụt qua trên con đường ẩm ướt, tiếng lốp xe nhem nhép hôn mặt đường. Không có lấy một vì sao. Vầng trăng khuyết tỏa sáng mờ nhạt. Ai đó nên tắt đèn trăng đi thôi, Kwang Meng lẩm bẩm. Trăng sẽ bị ướt mất. Hay say rượu. Anh cười khùng khục. Như mình vậy. Vài lon Tiger là mình chẳng biết trời trăng gì rồi. Anh đợi một mình ở trạm xe buýt. Chỉ có mình anh.
Đồng hồ đeo tay chỉ tám giờ hai mươi. Portia sẽ đến đây lúc tám rưỡi. Thằng bạn anh vừa trở về từ chuyến đi thứ mấy thăm bà con trên Seremban. Sabah. Ước gì mình cũng có bà con xa xôi gì đó mới tìm được ở Sabah nhỉ. Lâu lâu có những cô cậu anh em họ xa xa tới chơi. Bày vẽ ăn uống. Mà nghĩ lại, thôi vậy. Chẳng nên có bà con gì hết. Thế thì tốt hơn.
Khi đến quán Cold Storage, anh thấy Portia đang chờ anh. Cái thân mình khẳng khiu, cái gương mặt xương xương đen sạm. Y đang ăn sandwich phô mai. Kwang Meng ngồi xuống đối diện bạn mình. Lạnh như tủ đá ấy, anh bất giác run lên. Đột ngột anh nhận ra áo mình đã ướt đầm.
“Mày ăn nổi cái của đó à?” anh hỏi. Portia chìa cái đĩa ra trước mũi Kwang Meng.
“Thôi khỏi. Tao đã makan[8] rồi. Portia, làm sao mày ăn được cái của ấy? Tao thử phô mai một lần rồi. Dở như hạch.”
“Vớ va vớ vẩn. Phô mai rất giàu protein nhá, nhiều năng lượng lắm. Hồi ở trường mỗi lần chạy cự ly dài là tao ăn cả đống. Một ông anh họ làm bác sĩ tận Kuala Lumpur khuyên tao vậy đó. Hiệu nghiệm lắm!”
“Chả biết mày mà không có bà con thì làm được cái ngữ gì.”
“Tao quý bà con của tao nhá. Tất cả bà con của tao.”
Kwang Meng vội lảng sang chuyện khác.
Vậy cuối cùng mọi chuyện đã sắp xếp xong rồi. Portia sẽ sang Anh.
Những người họ hàng ở Seremban đã quyết định chung tay hỗ trợ thằng nhỏ. Một người khác ở Ipoh, vốn làm luật sư và hoạt động công đoàn, đã dành chỗ cho y ở Middle Temple, London. Sáu tuần nữa, y sẽ xuất dương, trên đường ghé qua Colombo để thăm mấy người bà con xa lắc lơ nào đó khác.
“Thằng Hock Lai có thích bán bảo hiểm không?” Portia hỏi.
“Trúng đài của hắn rồi. Mấy bữa trước hắn mới bán được cái hợp đồng nhân thọ năm chữ số đầu tiên. Vớ được món hoa hồng bở lắm. Tối đó chúng tao cứ gọi là uống thả cửa.”
“Chặp nữa nó có tới không?”
“Có chứ. Mày ăn cho xong cái của nợ phô mai đó đi để tụi mình còn ra khỏi cái tủ lạnh cao cấp này. Sao mày lại chọn cái đống rác đắt đỏ này chứ!”
Trong số ba người, chỉ Portia hình như vẫn nguyên xi như vậy sau ngày tốt nghiệp. Chắc được bà con cách nhiệt giùm cho. Làm Portia thì thế nào nhỉ? Trong số những người họ hàng của mình, Meng chỉ thích cậu Cheong. Anh thương hại chú Chye, em trai cha, một con nghiện cờ bạc hồi nào cũng thua liểng xiểng. Cả đời chú Chye là một quãng đường trượt dốc không phanh, nổi tiếng khắp đại gia đình. Nhiều đến nỗi như thành chuyện khôi hài. Chẳng ai tin tưởng ông chú vào chuyện tiền bạc, vợ ông giữ rịt từng cắc tiền lương, lâu lâu mới chắt cho ông vài hào nhỏ. Cứ đến ngày có đua ngựa thì ông già lại rối rít chạy đi vay tiền. Một lần ông thậm chí còn quỳ xuống trước mặt mẹ anh mà van xin. Bà đành đưa cho ông hai mươi đô la. Ông khẩn khoản cảm ơn, hứa đi hứa lại là sẽ trả ngay vài ngày sau, nhưng lại mất sạch tiền sau hai vòng đua ở sân Bukit Timar. Hoảng hồn, ông quay lại mượn thêm tiền nữa, khăng khăng ông có linh cảm mình sẽ thắng ở vòng đua thứ tư. Ông già đáng thương, Kwang Meng nghĩ. Ngay cả con cái cũng khinh rẻ ông. Cứ tới ngày đua ngựa, đến chúng ông cũng cậy mượn tiền, nhưng bình thường, lúc nào cũng tỏ vẻ khổ tâm khi nhắc về chúng: “Chả biết lễ độ gì hết, chả biết lễ độ gì hết.”
Nhìn Portia trên xe buýt, Kwang Meng thầm ghen tị.
Đi xa ư? Anh hình dung Portia ở London, cuộn mình trong quần áo mùa đông, ì ạch lội qua tuyết trắng. Một lần, Kwang Meng đã làm bạn bè kinh ngạc khi khẳng định là London không tồn tại. Đó chỉ là trò bịp bợm của bọn làm phim và mấy tay viết sách. Toàn là trò lừa đảo. London có tồn tại đâu.
Đúng. Không gì nơi xa tồn tại thật, hay có thể tồn tại: những ngôn ngữ lạ lùng, những phong cảnh kỳ dị, ánh sáng lấp lánh trên những thành phố xa xăm. Thế giới khác duy nhất tồn tại là mặt biển câm lặng xanh ngăn ngắt của anh. Và nơi ấy, chẳng có những người xa lạ tỏa sáng lấp lánh. Anh mơ hồ nhớ đến những tạp chí bóng lộn đầy tranh ảnh quảng cáo những hành khách thanh lịch bay khắp thế gian, những con người xinh đẹp. Người ta đồn rằng kể cả những người ấy cũng không hạnh phúc. Vô lý. Những sinh vật không thuộc thế giới của anh cơ mà. Và xa, xa quá đi thôi.
Khi họ đến quán bar Paradise, Hock Lai đã chờ ở chỗ ngồi quen thuộc. Anh thoáng thấy Lucy với những khách hàng khác. Lần đầu tiên khi họ làm tình, anh đã ngạc nhiên biết bao khi thấy nàng cười đùa vô tư với khách vào ngày hôm sau. Đó là điều anh không trông đợi, chưa từng nghĩ đến. Nàng chỉ lén gửi cho anh nụ cười bí mật: nụ cười ấm áp thân tình anh hiểu được. Mọi chuyện cứ dễ dàng như thế, anh chưa từng nghĩ đến chuyện chiếm hữu; nghĩ như thế có vẻ quá vị kỷ và phi lý. Ta không thể tuyên bố người nào đó là của ta, như một miếng đất hay một tòa nhà. Thật ra anh còn không hiểu cảm giác có chút tài sản có giá trị là thế nào, nói gì đến đất đai hay nhà cửa. Cũng chưa có ước muốn gì như thế. Vì vậy làm sao người khác có thể nói rằng “Nàng là của ta” như trong những bài hát nổi tiếng?
Một chầu bia được dọn ra, như xuất hiện từ thinh không. Anh lặng ngắm chất nước vàng óng đầy trong cốc thủy tinh, thứ nước có thể khiến người ta trôi dạt đi về những miền xa lạ. Bồng bềnh trên miệng cốc là lớp bọt trắng đục. Sức mạnh nằm trong chất lỏng. Lời hứa về năng lực thần kỳ. Giá như biển cả không toàn là nước mặn mà là bia thì sao nhỉ… hay nước xá xị hồi anh còn nhỏ… nhưng như thế biển sẽ vàng óng, chứ không xanh ngăn ngắt. Anh quyết định giữ màu xanh da trời. Như thế yên bình hơn.
Một tràng cười đổ xuống như chuỗi ngọc khiến anh quay đầu về phía Lucy ngồi, giọng cười không lẫn vào đâu được. Khuôn mặt nàng như biến đổi hẳn vì tràng cười, một khuôn mặt mới toanh.
“Mấy thằng kia chắc lại nói với con bé câu đùa tục tĩu nào đó,” Hock Lai nhận xét.
“Tốt!” Portia nói, thình lình bạo dạn hẳn sau khi đã ấm bụng nửa cốc bia. Người Ấn không biết uống thật, Kwang Meng nghĩ. Tất cả những người làm công nhật ở Hải quan hay Sở Vệ sinh Công cộng đêm nào cũng uống rượu dừa đến xỉn quắc cần câu, ba năm trời xa cách những bà vợ Ấn Độ, những người tháng nào họ cũng gửi tiền về cho. Đừng trách họ. Cuộc sống kiêng khem trinh bạch tự nguyện này hẳn rất khổ thân, nhất là khi không có những cô vợ người mũm mĩm thơm nức mùi dầu dừa bôi tóc, hai ngàn dặm xa cách, thỏa mãn nhu cầu của họ. Vậy nên, sau nhiều năm chịu đựng, tìm mọi cách trở xoay để mà sống vì nghĩ đến gia đình, họ sẽ sụp đổ, và mỗi đêm tìm sự an ủi từ mùi rượu dừa ngọt lịm. Trước cửa các hiệu bán rượu dừa do chính quyền cấp phép, họ xếp hàng mua từ buổi chiều, và buổi tối đã xỉn ngật ngưỡng, mắt thấy sao trời. Một dịp, Kwang Meng đã nhìn thấy một công nhân người Ấn lớn tuổi say mềm như thế, đi lảo đảo trên đường Bukit Timah, bắn những câu tục tĩu bằng tiếng Tamil vào những người lái xe phóng vọt qua trên những chiếc xe an toàn của họ.
“Tốt!” Portia lặp lại. “Cô ả sẽ kể cho tụi mình sau.”
Lucy ghé lại, và ngồi xuống cạnh anh, cơ thể nàng chạm vào anh. Ấm áp và dễ chịu. Sự êm dịu của da thịt đàn bà. Ban đầu, nàng chỉ là một trong số nhiều gái bar ở Paradise. Anh chỉ coi nàng là một gương mặt trong nhóm vài cô trẻ hơn. Sau này nàng nói mình đã hai mươi mốt tuổi rồi. “Em được quyền bỏ phiếu rồi đấy,” nàng nhỏ nhẹ tuyên bố, như thể là chuyện gì hệ trọng lắm. Kwang Meng chỉ mới mười tám, chẳng thể nói như thế được. Sau này nàng thành bạn gái quán bar của anh, mỗi lần anh ghé qua, nàng sẽ lấy thức uống, sau khi tế nhị cáo lỗi khách hàng khác nếu nàng còn kẹt với họ. Sau đó, có thể nàng sẽ còn trôi dạt đến vài bàn khác, nhưng rồi nàng vẫn quay về ngồi bên anh, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thân thể nàng sẽ chạm vào anh. Anh dần quen với hơi ấm đó, quen thuộc như xỏ chân vào đôi giày cũ vừa vặn thoải mái. Hay như những buổi chiều ẩm ướt mưa phùn, như những con tàu buổi tối. Những chi tiết làm thành cuộc đời anh, thành chính anh. Trở thành một phần của tất cả, dù anh cảm thấy tất cả sẽ trở thành một phần của mình.
Khuya hôm ấy, nàng dẫn anh về nhà nàng.
“Lần đầu tiên thật sao?” Nàng kêu lên, dường như giống câu cảm hơn là câu hỏi. “Đúng thế,” anh trả lời, ngắm nàng ngồi chải tóc bên bàn trang điểm. Anh thích mái tóc chấm vai của nàng. Như một dòng sông, tóc nàng mềm mại từ ngấn cổ thanh mảnh đổ xuống bờ vai. Chắc là anh bơi lội được trong dòng sông ấy đấy, dù đó chẳng phải là biển của anh. Ngoại lệ cũng được mà, anh lý luận. Anh rút túi thuốc ra mời nàng, nhưng nàng từ chối. Anh châm một điếu, ngồi xuống giường.
“Đừng sợ. Dễ lắm. Rồi anh thấy ngay mà,” nàng đứng dậy từ bàn trang điểm. “Dễ lắm,” lặp lại lần nữa, nàng đến với anh.
Cởi áo sơ mi của anh, nàng vuốt nhẹ bờ vai anh, rồi tấm lưng, rồi bờ ngực trần. Họ hôn nhau. Khi nàng chạm đến vùng bụng, anh tự nhiên cứng người lại. “Thả lỏng đi nào,” nàng bảo, vẫn tiếp tục. Nàng cởi khuy quần của anh rồi luồn tay xuống. Anh gần như nín thở. Nhưng nàng không tiếp tục chạm vào anh ở dưới nữa. Nàng hôn anh lần nữa, rồi lại lần nữa trên bờ ngực, mút đầu vú của anh. “Ê người anh mặn mặn vậy? Đổ mồ hôi à?” Anh phá lên cười, ngả người xuống giường, để tiếng cười dội lên trần nhà. “Không phải đâu! Anh đi tắm biển hồi chiều đó. Em vừa liếm được mùi muối biển đó.” Nàng cũng bật cười theo, rồi tiếp tục hôn anh. Anh không thích tắm lại sau khi vừa từ dưới biển lên, không thích giội đi vị nước biển mặn chát. Anh thích cả người đằm muối như vậy. Đấy là bí thuật sức khỏe của anh. Từ những ngày còn bé, từ lần tắm một mình đầu tiên dưới biển. Biển của anh. Nàng làm anh tập trung, nàng chạm vào anh, xoa vuốt anh nhẹ nhàng, quả quyết. Không có gì khác. Không có gì khác ngoài sự động chạm của nàng. Nàng dừng lại, cởi bỏ quần áo. Anh nhìn ngắm, ngạc nhiên trước sự trần trụi của cơ thể phụ nữ. Thanh mảnh và đẹp quá. Thực sự rất đẹp. Anh chạm vào nàng, rồi nghe nàng thầm thì: “Không, để em. Đây là lần đầu mà. Lần khác anh muốn cũng được.” Nàng tiếp tục. Quả thật nàng làm mọi thứ. Anh cảm thấy đôi tay nhỏ nhắn xoa bóp nhẹ trên dương vật anh. “Thả lỏng, thả lỏng đi. Em biết mọi thứ mà. Em nhiều kinh nghiệm lắm.” Anh nhổm nửa người dậy hỏi: “Ở đâu? Cái gì cơ?”
“Suỵt! Đừng có hỏi nhiều!” Nàng nhẹ nhàng đưa anh vào bên trong nàng. Anh chỉ là khán giả ngồi xem. Hoàn toàn lạc lối trong cảm giác. Rồi hứng khởi dâng lên ngoài sức tưởng tượng, anh chiếm lấy thế, điều khiển nhịp điệu. Anh thua cuộc dễ dàng, ra rất sớm. Anh đã mượn vài cuốn sách, vài bản hướng dẫn, và rất sợ xuất tinh sớm. Anh biết tất cả những thuật ngữ đó mà. Nhưng nàng không tỏ ra phiền, không thất vọng. Lát sau, họ bắt đầu lại từ đầu. Như trong sách nói, lần thứ hai tuyệt vời hơn, và cũng kéo dài hơn nhiều.
Tình dục, anh quyết định, cũng là một thứ anh thích. Sau đó, anh được biết chuyện đời Lucy. Anh nằm trên giường nàng, hút thuốc, trong khi nàng kể chuyện. Khói thuốc vờn cong, uốn éo, trộn lẫn vào lời nàng nói. Tuổi thơ xa xôi nhòa nhạt của nàng dần dần hiện ra. Một cô bé tóc bím chơi nhảy dây. Một khu dân cư ồn ào đầy những đứa trẻ cùng tuổi. Lẫn vào ký ức của anh, tuổi thơ của anh, cũng những đứa trẻ nhảy dây, không khác. Lucy là con nuôi, nàng được mua, bằng tiền, về nhà một bà góa không con cái. Nàng không biết cha mẹ nàng là ai. Bà đó nuôi nấng nàng, cho học hành đôi chút, tới năm mười sáu tuổi thì bảo nàng đi tìm việc. Nhưng việc gì? Mẹ nuôi nàng bảo, chỉ có một gia tài mà đàn bà có, mà đàn ông cần, mà thế giới này cần. Và là đàn bà thì phải biết tận dụng nó. Kwang Meng lắng nghe. “Em khóc nhiều lắm,” Lucy bảo anh, mắt ứa nước, dù đã bao năm tháng, dù đã bao chuyện qua. Nhưng chẳng có ích gì. Nàng thành bồ nhí của một ông chủ tiệm giàu có. Sau đó, lại một lão già nữa, một doanh nhân giàu có khác. “Em làm gái bao, chuyển từ chủ này sang chủ khác.” Khi lão sau đã phát chán, và nàng được mười tám, nàng quyết định không thể như thế mãi, và tự trở thành gái bar. “Ít nhất giờ thì em tự chủ,” nàng tuyên bố.
“Này! Lucy! Bọn kia nói với em câu đùa tục tĩu gì đó?” Portia hau háu hỏi.
“Ai nói với em câu đùa nào cơ?”
“Cái bàn đó đó. Bọn anh nghe em cười to lắm mà,” Hock Lai trả lời.
“À, cái đó hả? Nhưng có phải câu đùa tục tĩu nào đâu!”
Hock Lai vẫn khăng khăng: “Thế thì làm sao em cười dữ thế?”
“Vì thằng cha đó nói một câu buồn cười quá, nên em mới cười thôi.”
“Thế thì chia sẻ đi chứ!” Portia kêu lên.
“Có gì đâu mà chia với sẻ hả trời. Cái gã ấy, hắn đòi cưới em. Nhưng ý hắn chỉ là muốn ngủ với em mà thôi. Em biết chứ. Em nhiều kinh nghiệm lắm.”
Xa cách quá, như thể là chuyện của người khác, Kwang Meng chợt thấy nhói đau. Mà có thật là nỗi đau không, sao lại xa xôi diệu vợi tới vậy?
Sau khi Lucy đã đi mời bia những khách hàng khác, và anh bắt đầu thấy nhớ hơi ấm của nàng bên cạnh, Hock Lai đề nghị họ tổ chức một buổi đi chơi Chủ nhật tuần tới ở bãi Sedili, phía Nam Johore. Y biết hai cô. Gái ngoan. Có thể mời đi chơi được.
“Đôi lúc cũng phải đổi gió chứ!” y nói, “lúc nào cũng mấy ả gái bar như Lucy với Mary thì coi sao được. Nè, tao không có ý coi thường gái bar đâu nhé,” cứ như thể y cần phân bua với ai vậy, “nhưng bọn mình có nhiều điểm chung với những cô như Cecilia Ong và Anne Tan hơn.”
Kwang Meng cảm thấy hơi ngạc nhiên. Anh chưa từng biết bạn mình lại hợm hĩnh đến thế. Làm sao xếp loại được con người, xếp loại được con gái? Gái bar và gái ngoan cơ đấy, Kwang Meng nghĩ thầm. Anh không có kinh nghiệm nào với “gái ngoan”, và chẳng hiểu họ ra sao. Cũng không thích thú. Anh đột ngột nhớ đến những cô gái ở trường trung học. Lúc nào cũng chuyện trò cục ta cục tác, như gà mái đẻ trứng. Con gái có đẻ trứng được không nhỉ? Anh nghĩ vơ vẩn, một nụ cười ngơ ngẩn thoáng qua trên môi. Gà mái mới đẻ trứng.
“Không được!” Portia càu nhàu, bắt đầu say. “Tụi mình làm gì có xe cộ gì chứ!” Tự nhiên y hóa ra người Ấn Độ thực dụng, chẳng có họ hàng rào đón xung quanh.
“Chả có vấn đề gì hết, bạn hiền. Tao có thể lo vụ đó. Một đồng nghiệp ở công ty hứa cho tao mượn cái xe Morris 1100.”
“Đồng nghiệp” – thật là một từ ấn tượng làm sao, ấn tượng một cách không lý giải được. Một nhóm người cùng nhau tận tụy làm việc vì cái gì đó mà anh, Kwang Meng, chẳng thể dự phần. Không một chút. Không một chút nào.
“Tao không đi đâu,” anh nói. Rồi bỗng thấy lúng túng, anh thêm vào, “hai đứa mày cứ đi đi.” Ngay sau đó, anh cảm thấy mình thật ngu ngốc, như đã bày tỏ ý phản đối vậy. Chuyện này chẳng dễ mà được cho qua. “Tại sao?” Hock Lai căn vặn.
Kwang Meng nhìn bạn mình, rồi chỉ nhún vai.
“Tại sao?”
Kwang Meng nhìn lên bức tường phía xa sơn màu xám đậm, treo lơ lửng một hộp đèn quảng cáo thuốc lá “Players Gold Leaf”, rồi trả lời: “Tao đã hứa đưa Lucy đến Changi rồi.”
“A, Lucy, quên con bé đó đi! Mày sẽ đi với tụi này. Đừng nói là mày bắt đầu gắn bó với thứ đó rồi đấy nhé? Mày vẫn chưa ngủ với nó chắc?”
Kwang Meng quyết định không nói thật. “Chưa, vẫn chưa.”
Hock Lai bật cười. Kể cả Portia, cái gã luôn bị trêu chọc là “trai tân chuyên nghiệp”, cũng cười.
“Phí thời giờ với nó làm gì? Đuổi sang cánh bướm khác đi. Đi với bọn tao!”
“Không.” Và cả đêm ấy, Kwang Meng một mực nói không.
Như là tôn giáo ấy nhỉ?
Anh rời khỏi quán bar trước, băng vào màn đêm tăm tối. Mưa đã dứt, nhưng giày anh nghiến lên đường ẩm vẫn vang lên tiếng nước văng. Không khí màn đêm đã được gột rửa, sạch sẽ và mát rượi, cứ như dầu thơm. Anh không biết cảm giác hơi tây tây này là do bia hay do màn đêm đẫm mưa, nhưng thế nào cũng được cả.
Ở góc đường, tại một quầy sarabat,[9] anh gọi một cốc cà phê đen.
Lucy sẽ gặp anh ở đây sau khi Paradise đóng cửa. Ông già chủ quầy, một người Ấn theo đạo Hồi mặc áo phông vải mỏng và quấn xà rông ca rô trắng xanh, mang cho anh cà phê đen trong tách sứ dày đặt trên đĩa. Người đàn ông già có bộ râu cứng xơ, hầu hết đã bạc trắng. “Mau roti kah?”[10] Kwang Meng lắc đầu. Ông già quay lại sau quầy, lau bình pha cà phê màu đồng bằng miếng vải cũ. Chắc là một cái áo phông nào vứt đi. Tiết kiệm là quốc sách, người ta đã bảo thế. Kwang Meng thận trọng nhấp tách cà phê bỏng giãy, thưởng thức mùi hương đậm đà, tự nhủ liệu nó còn nóng khi Lucy đến hay không. Liệu anh có nên gọi cho nàng một tách cà phê khác không, để khi nàng đến nó sẽ nguội bớt? Không. Anh sẽ thổi nguội cà phê, rồi rót cho nàng uống trên đĩa lót tách, cách những người nhiều kinh nghiệm vẫn làm. Như thế, sẽ không nóng quá. Nhiều kinh nghiệm. Anh co người lại với ký ức do những từ này gợi lên.
Nhìn ra ngoài chờ nàng đến, anh hít thở bầu không khí dịu êm mát lạnh, háo hức hít trọn khung cảnh, cứ thế để nó tràn qua phổi, qua khắp cơ thể, lấp đầy khoảng rỗng không. Một vài người thong dong dạo qua, tị nạn khỏi nhà. Không khí đầy hương ngọt của cơn mưa vừa qua. Phía trên cao, bầu trời trong vắt, vầng trăng khuyết rõ ràng như cắt nét. Anh thấy nàng đến dưới ánh đèn đường, như đang tỏa sáng rạng rỡ với mái tóc đen xõa quanh mặt.
Ban đêm là thời khắc của anh, và chiều tối là khởi đầu ban đêm.
Ban ngày thì cùng lắm là chịu đựng được, và chỉ dễ chịu khi nào anh có thể đi bơi. Ban ngày của anh không có độ mở. Chỉ trong bóng tối đêm khuya, đi về nhà với Lucy, tay trong tay ấm áp, anh mới cảm thấy tự nhiên ngây ngất, thấy run rẩy như bầu trời trên kia đã mở rộng ra cho linh hồn của anh tự do rong chơi. Họ đi cùng nhau cho đến khi thấy một chiếc taxi dù đỗ lại chờ mình. Một cách đi lại rẻ tiền, những chiếc taxi dù đó.
Khi đã xong, anh chống khuỷu tay nhỏm dậy, nhẹ nhàng ve vuốt cặp mông nàng.
“Meng, chúng ta có thể ở trọn một đêm với nhau không?”
Nàng đã hỏi câu này một lần rồi. Anh thấy xấu hổ nếu phải nói rằng cha mẹ anh sẽ thấy ngờ vực. Xấu hổ quá, sau một hành động đàn ông như thế. Vì vậy anh ầm ừ trong họng một tiếng có thể coi là tránh né.
“Em không muốn anh về đâu. Bên ngoài tối lắm.” Gò mông nàng trắng ngần đến khó tin, trái ngược hẳn với phần còn lại của cơ thể nàng. Thấy rõ đường viền do bộ bikini. Da Lucy khá rám nắng, so với những cô gái khác. Anh thích những cô như thế. Anh thích màu da những thiếu nữ Tahiti trong tranh Gauguin, ở một bản in anh nhìn thấy tại nhà thầy giáo tiếng Anh cũ. Anh còn nhớ rõ ràng lời nhận xét của Hock Lai: “Hê hê, coi kìa, phía dưới nhiều lông quá!”
Anh ngắm nghía phần dưới cơ thể nàng. Anh muốn lấy cọ vẽ mà sơn cả người nàng cùng một màu da. Như cảm thấy được điều đó, nàng lật người lại. Phía trước nàng cũng vậy, phía trên đám lông mao (Hê hê, coi kìa, phía dưới nhiều lông quá!) cũng trắng như vậy, trắng ngần như màu sứ.
Sau đó, đi bộ một mình về nhà, anh nhìn thấy bóng phản chiếu của mình loang loáng trên đường ẩm. Cụm cây già gần dãy chung cư của anh tỏa sáng lấp lánh do hơi ẩm còn sót lại từ cơn mưa lúc nãy. Cẩn thận không làm ai trong nhà thức giấc, anh ngồi xuống giường, cởi giày đặt xuống ngay ngắn dưới gầm giường. Kwang Kai hơi trở mình. Kwang Meng chẳng bao giờ mang vớ. Vớ làm chân anh nghẹt thở. Làm sao người ta có thể mang găng tay? Anh đã nhìn thấy những quý ông quý bà, vì lý do nào đó chẳng thể gọi họ đơn giản là đàn ông và đàn bà, mang găng lái xe chạy qua lại giữa cái nóng oi ả miền nhiệt đới.
Một lần nữa, em trai anh lại trở mình. “Anh về trễ thế?”
“Ừ, cứ ngủ tiếp đi.”
“Meng à, em nói nè, anh nhất định phải đi coi phim đó. Nhiều cô nhìn hấp dẫn lắm. Mặc bikini tươi mát cực nhé.”
“Rồi rồi, đi ngủ đi.”
Kwang Meng leo lên giường, cảm thấy hơi tội lỗi khi đã quên đánh răng, nhưng cũng không dám làm cả nhà thức giấc. Em trai anh lại ngáy đều, mơ màng những giấc mơ niên thiếu đầy ngực vú với những đầu nhũ hồng đến phi thực. Anh mỉm cười khoan thứ trong màn đêm. Anh thích phụ nữ rám nâu cơ. Buổi sáng đang đến sẽ mang ánh sáng xói vào, xâm phạm đến giấc mộng của riêng anh.
Khi Ta Mơ Quá Lâu Khi Ta Mơ Quá Lâu - Goh Poh Seng Khi Ta Mơ Quá Lâu