Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1678 / 25
Cập nhật: 2015-11-28 05:30:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44
ếp... Cái này..." Cô thư ký mới vào làm việc cầm tấm thiệp cưới màu vỏ quýt ấy hỏi sếp.
"Phương Gia Lăng?" Ngay cả cô thư ký đã làm việc rất lâu năm cũng có phần không chắc chắn, suy nghĩ một chút, cuối cùng đích thân cầm lấy, đi gõ cửa phòng.
"Tiêu tổng, Phương Gia Lăng gửi thiệp mời tới cho anh."
"Để ở đây đi." Tiêu Trí Viễn không ngẩng đầu, chỉ nói một câu: "Ra tay nhanh vậy à?"
Anh đưa tay lên xoa trán, cuối cùng giải quyết xong tất cả mọi việc mới bóc phong bì, lấy chiếc thiệp cưới đó ra.
Hôn lễ của Phương Gia Lăng tiên sinh và Tang Tử Quan tiểu thư sẽ được tổ chức vào hồi X giờ ngày X tháng X năm X, mời Tiêu Trí Viễn tiên sinh vui lòng đến tham dự.
Địa điểm: Cổ trấn Ôn Đường.
Thời khắc "tâm tư rối bời" xuất hiện không nhiều trong đời Tiêu Trí Viễn, nhưng dường như tất cả đều có liên quan đến một người.
Ví dụ như lúc Tang Tử Quan giận mình, ví dụ như lúc Tang Tử Quan bị bệnh, ví dụ như... lúc Tang Tử Quan đòi ly hôn.
Tang Tử Quan
Tiêu Trí Viễn đứng bật dậy từ trên ghế, môi mím thật chặt, sắc mặt tối sầm... Sao cô ấy lại ngốc nghếch như vậy?
Vì Lạc Lạc, một chiếc thuyền trộm giống nhau, cô lại có thể trèo lên hai lần!
Vì sao... Đã bao năm qua đi mà cô đối với anh không hề có nửa chút thông hiểu và tin tưởng... Lẽ nào cô thật sự cho rằng anh sẽ mặc kệ đứa con gái mình đã tự tay nuôi dưỡng bốn năm trời? Lẽ nào sau khi đã ly hôn, cô chưa từng nghĩ đến việc quay lại?
Điều đáng buồn chính là dù trong lòng giận dữ đến cực điểm, thậm chí muốn cãi nhau với cô nhưng động tác trong tay Tiêu Trí Viễn vẫn không hề ngừng lại, anh bỏ hết công việc, cầm lấy chìa khóa xe, bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Gần đây, đường cao tốc đi từ Văn Thành đến Ôn Đường đã được thông suốt, chỉ mất hơn hai tiếng, Tiêu Trí Viễn đã tới làng du lịch ở ngoại thành Ôn Đường. Nơi này là công trình hạng nhất thuộc sự đầu tư trực tiếp của chính phủ. Khi đó, chính phủ đã mời kiến trúc sư nổi tiếng thế giới đến thiết kế toàn bộ, xung quanh làng du lịch là vườn chè, nhà hầm cổ, phong cảnh đúng là đẹp như trong tranh.
Anh lái chiếc xe nhãn hiệu này cũng không được ưu tiên, hiện nay tất cả mọi nơi đều hòa vào xu thế toàn cầu hóa, nhưng vì tiêu chuẩn của anh quá cao, nên anh kiên trì phải đi tìm những nhà trọ sạch sẽ, xa xỉ. Toàn thôn có khoảng 78 căn nhà trọ, nhưng đều đã có người ở hết rồi, muốn có phòng trọ phải đặt trước ít nhất là nửa tháng.
Nơi Tiêu Trí Viễn ở chính là nhà họ Vân, căn nhà tường trắng ngói đen chỉ có hai phòng. Trong tiết trời u ám tối tăm của ngày thu đông, có thể nhìn thấy khói xanh lờ mờ ở phía xa xa, chính nó đã làm cho không khí có vẻ ấm áp lên một chút. Bức tường cao bằng nửa người được xây từ gạch nên thời tiết này còn mọc rêu xanh, cánh cửa gỗ sắp hỏng chỉ được khép hờ, người quản lý chào anh niềm nở.
Anh vội vàng đi về một nơi vắng vẻ: "Người đến chưa?"
"Phương tiên sinh không có ở đây, nhưng..."
Lời còn chưa dứt thì đã nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa trong sân.
Âm lượng tuy không lớn nhưng lại khiến bước chân Tiêu Trí Viễn khựng lại, sắc mặt thay đổi.
Người quản lý rất thức thời lánh đi.
"Ơ kìa! Mẹ ơi, có người!" Đứa trẻ hiếu kỳ, hơi rướn người lên quan sát xung quanh.
Tang Tử Quan vẫn chưa kịp phản ứng thì bạn nhỏ Tiêu Tuyển Cẩn còn chưa kịp đi giày đã xông ra ngoài.
Trong nhà được trải thảm ấm áp, nhưng ra khỏi cửa thì nền lại được lát bằng terrazzo, dưới nền vẫn còn hơi sương sớm lạnh lẽo chưa khô hẳn. Cô bé cũng chẳng quan tâm, đi chân trần lao tới trước mặt Tiêu Trí Viễn.
(Gạch Terrazzo là sản phẩm gạch không nung, dùng để lát vỉa hè, sân vườn.)
Tóc đã ngắn đi, dường như vẫn còn hơi gầy nhưng sự lanh lợi trong đôi mắt khá rõ ràng, tiếng "papa" kia nghẹn lại trong cổ họng, con bé đến gần sát anh thì lùi lại vài bước, không chịu mở miệng.
Tiêu Trí Viễn ngồi xổm xuống nhìn con gái, vươn hai tay ra "Lạc Lạc"
Lạc Lạc lại lùi về sau thêm vài bước nữa, không tự nhiên xoay lưng lại: "Papa không cần con nữa!"
Tiêu Trí Viễn im lặng hồi lâu rồi hơi cụp mắt lại, xoay con gái lại đối diện với mình, giờ khắc này anh chỉ cảm thấy không biết nên nói gì.
Con bé thấy mẹ đang dựa lưng vào cửa bèn tiến về phía trước hai bước, sau đó dừng lại, nhìn chằm chằm vào cha mình vẫn đang ngồi xổm dưới đất với vẻ mặt rầu rĩ, bĩu môi: "Mặt đất lạnh quá đi!"
Tiêu Trí Viễn đứng lên, trên mặt là nụ cười tươi tắn, dịu dàng khom người xuống, nịnh con gái: "Để papa bế con nhé?"
Cô bé gật đầu thật mạnh, đồng ý để papa bế mình. Anh vội vàng bế con bé đi vào trong nhà, lướt qua Tang Tử Quan, mắt không hề nhìn cô.
"Sao anh biết chúng tôi ở đây?" Tang Tử Quan cảm thấy rất ngạc nhiên.
Anh vẫn không hề quay đầu lại mà chỉ ôm con gái thật chặt, giọng điệu lạnh đến cực điểm: "Không cho em kết hôn với Phương Gia Lăng!"
Tang Tử Quan đứng tại chỗ, dở khóc dở cười, cô thấy Tiêu Trí Viễn đặt con gái lên giường, cầm khăn lau chân cho nó, không thể không hỏi: "Anh nói gì?"
Tiêu Trí Viễn thuận tay cởi áo khoác ra, bên trong anh mặc một chiếc sơmi trắng khá đơn giản, đường cong cơ thể hiện ra. Cho đến khi sắp xếp mọi thứ cho Lạc Lạc xong xuôi anh mới quay lại, vẻ mặt trầm ngâm: "Tang Tử Quan, dù lần này là em giận dỗi anh nhưng cũng không nên kích động mà đồng ý lấy Phương Gia Lăng. Người như anh ta... Dù lần này có từ bỏ hôn lễ với Tô gia nhưng vì lập lại giang sơn, sớm muộn gì anh ta cũng kết hôn với người phụ nữ khác..."
Anh đúng là không lạ gì chuyện môn đăng hộ đối, nhưng anh cũng là người thay đổi bạn gái liên tục cơ mà, vì thế, anh không có tư cách chê Phương Gia Lăng không trong sạch! Tang Tử Quan cười lạnh: "Anh có tư cách gì mà trách anh ta? Hay là bởi vì anh ta có khả năng chọn được một cô vợ môn đăng hộ đối, còn anh thì không có hôn nhân làm hậu thuẫn? Tiêu Trí Viễn, tôi cảm thấy anh cũng chẳng cao quý hơn anh ta là bao đâu!"
"Tử Quan, em đừng kích động. Anh biết em nghĩ anh là đồ hạ lưu, vô liêm sỉ... nhưng anh chọn Trác Sam làm bạn gái... vì lúc ấy mấy ông chú trong hội đồng quản trị cứ muốn anh phải liên hôn với Tô gia, quá phiền phức..." Anh cười bất đắc dĩ, ngữ khí nhẹ nhàng, "Không phải em vẫn luôn không hiểu tại sao anh phải đuổi tận giết tuyệt Phương Gia Lăng sao? Nếu anh không làm vậy, anh ta sẽ không bị ép phải kết hôn với con gái Tô gia... chỉ khi anh ta lấy nhị tiểu thư ghê gớm của Tô gia kia thì Lạc Lạc mới có khả năng bị trả về. Bởi vì Tô gia không thể để cho con gái mình đi làm mẹ kế của người khác."
Cho nên anh phải bay đi tìm Phương Gia Lăng, như có như không nói ra lối thoát này. Phương Gia Lăng mặc dù không nói năng gì nhưng anh biết anh ta đã động lòng, nhưng quay đi quay lại, anh trăm ngàn lần không thể ngờ rằng Phương Gia Lăng tình nguyện từ bỏ cơ hội tốt như vậy, mà lại muốn kết hôn với Tang Tử Quan.
Biểu cảm trên mặt Tiêu Trí Viễn đang dần thay đổi, dường như để cố lấp liếm vẻ thấp thỏm trong lòng.
Tang Tử Quan đã đem tất cả biểu cảm của anh thu vào đáy mắt, một lát sau, cô nói: "Đi ra ngoài nói chuyện!"
Tiêu Trí Viễn hơi yên tâm, đi theo Tang Tử Quan đến đình nghỉ, đình nghỉ này được kết cấu từ gỗ thân cây, người ta đã chuẩn bị một ấm trà nhài nóng hổi và hai chiếc chén ngọc đặt ngay ngắn trên bàn, nổi bật là đường nét chạm trổ trang trí của chân bàn, phong cách cổ kính mà thuần phác.
"Rốt cuộc em nghĩ thế nào?" Rõ ràng tiết trời hơi lành lạnh nhưng Tiêu Trí Viễn lại cảm thấy nóng ran, thậm chí bàn tay không kiềm chế được mà tháo một cúc trên cổ áo ra, nhưng vẻ mặt Tang Tử Quan trước mặt vẫn khiến anh không thể hiểu được.
Dòng khói bốc lên từ chén trà nhỏ lượn lờ quanh chóp mũi, Tang Tử Quan nhướn mày: "Tôi biết chuyện Phương Gia Lăng sắp đính hôn, nhưng tôi không hiểu, anh muốn đến đây cần gì phải tìm một cái cớ tồi tệ như vậy?"
Một cơn giận bắt đầu hừng hực cháy trong lồng ngực, cô càng bình tĩnh anh lại càng táo bạo, dùng tay lôi tấm thiệp cưới đó ra, hỏi rõ ràng từng chữ: "Vậy đây là cái gì?"
Tang Tử Quan mở ra xem, cười nhạt: "Là trò đùa của ai đó, thế mà anh cũng tin sao?"
Cô nhướn mắt với vẻ khó tin, ánh mắt ấy rơi trên người Tiêu Trí Viễn, hiếm khi thấy được khuôn mặt hết đỏ lại trắng của anh lúc này, cuối cùng anh đã lấy lại được vẻ trấn tĩnh vốn có, ánh mắt trầm hẳn xuống: "Là anh ta trêu anh thôi sao?"
"Ân oán giữa các anh tôi không hiểu lắm. Tóm lại Lạc Lạc trở về bên tôi là tôi đã rất thỏa mãn rồi." Đầu ngón tay Tang Tử Quan khẽ đặt lên thành chén trà: "Cảm ơn!"
Tiêu Trí Viễn chỉ cảm thấy bản thân thật nực cười, đối diện với cô vợ cũ ung dung bình thản, lạnh lùng mà không hề giận dỗi trước mặt, anh ngừng lại một lát mới đờ đẫn nói: "Có gì mà phải cảm ơn, lúc đầu khi đưa nó cho nhà bên đó, anh đã nghĩ đến sẽ phải lấy nó lại bằng được. Hơn nữa, nó họ Tiêu, là con gái anh!"
Tang Tử Quan lại nhìn anh lần nữa.
Tiêu Trí Viễn ý thức được điều gì đó nên vội vàng giải thích:"Anh không phải muốn tranh quyền nuôi dưỡng với em đâu."
"Vậy được rồi." Tang Tử Quan thở phào, lại nghiêm nghị nói: "Nếu anh muốn, tôi vẫn sẵn sàng tranh giành với anh."
Đôi môi mỏng của anh khẽ mím lại, dường như muốn nói gì đó, song lại thôi.
"Bây giờ tôi vẫn còn một điều chưa hiểu, vì sao... phải giấu tôi bốn năm?"
"Em để ý đến chị gái em như vậy, nếu anh nói với em rằng... cô ấy vẫn luôn biết quan hệ giữa chúng ta, lại lợi dụng mối quan hệ này để ngầm liên lạc với Quang Khoa, anh sợ em sẽ buồn lòng." Có lẽ là chìm sâu trong hồi ức nên vẻ mặt Tiêu Trí Viễn thoáng trầm xuống, giọng nói mang theo ý tự giễu mơ hồ: "Hơn nữa, em cũng biết đấy, anh chẳng phải người tốt gì. Hiểu rõ đây chỉ là một màn lợi dụng nhau, anh sợ em quá đơn thuần nên vẫn luôn gạt em. Lúc đầu anh dùng máy tính của em là cố ý, bởi vì anh nghĩ rằng chị em nhất định sẽ dùng cách nào đó thông qua em để có được password. Vì thế anh tương kế tựu kế, tiếp tục làm đối phương sa vào trận địa của mình."
"Buổi tối mà em trông thấy... anh hoàn toàn không say, anh biết cả quá trình, anh biết đó là Hạ Tử Mạn. Cô ấy đưa anh về nhà, thậm chí còn chủ động tiếp cận anh, chỉ vì lúc đó trong cặp sách của anh có một tập tài liệu. Em biết đấy... người chị em yêu là người khác, căn bản không thể xảy ra chuyện gì với anh... Ngày hôm sau anh mới phát hiện thì ra em ở trong nhà anh, thậm chí còn chứng kiến màn kịch đó. Nhưng vì anh phải lập tức ra nước ngoài bàn chuyện hợp tác với ESSE nên cũng không tiện giải thích nhiều.
Sau đó ở nước ngoài, hợp đồng đó đã nằm trong tay Thượng Duy, anh mới hoàn toàn ngả bài với chị em, cô ấy thừa nhận đã làm tất cả nhưng vẫn một mực không nói cho anh biết cha đứa trẻ là ai, anh... đương nhiên sẽ cho rằng đứa trẻ ấy là của tổng giám đốc Quang Khoa khi đó, cũng chính là chú ba của Phương Gia Lăng. Cô ấy nói họ đã chia tay, sau này sẽ không còn liên lạc với đối phương nữa, cô ấy chỉ muốn tìm một nơi an toàn, yên bình sinh đứa trẻ ra. Cô ấy... dù sao cũng là chị gái em, anh sợ cô ấy có chuyện nên đành đi kiểm tra, xét nghiệm, khám thai cùng cô ấy. Cô ấy cũng đã đồng ý với anh, sau khi về nước sẽ giải thích tất cả với em."
Tiêu Trí Viễn bất giác cười khổ, "Sau đó xảy ra chuyện gì thì em đã biết rồi đấy, trước khi đến gặp em, cô ấy đã gặp tai nạn, đúng là ngoài tưởng tượng... có lẽ đó chính là số phận. Lúc anh chạy tới bệnh viện, em dường như đã trở thành người khác, thực sự... rất đáng sợ."
Khi đó anh thực sự cảm thấy rất khó khăn. Phía trước là vực sâu vạn trượng, phía sau là vách đá dựng đứng.
Anh hiểu rằng, toàn bộ hy vọng của Tang Tử Quan lúc đó đều được ký thác lên đứa trẻ sơ sinh kia. Nếu như không có con bé, có lẽ cô sẽ bỏ đi, không còn một chút lưu luyến nào nữa.
Nếu như nói với cô tất thảy, cô liệu có thể chung sống với đứa trẻ này được không?
Thế nhưng, nếu như giấu giếm tất cả, cô và anh... lại sẽ trở thành cái dạng gì?
"Tử Quan, thời gian đó, tha lỗi cho sự sợ hãi của anh. Anh không dám đánh cược, anh không dám nói ra khiến em phải thất vọng... Nhưng chí ít làm vậy anh còn có thể giữ em lại bên mình." Tiêu Trí Viễn thì thào, "Xin lỗi, lúc đó... anh thực sự rất sợ hãi."
Tang Tử Quan nhìn cốc trà trong tay mình với vẻ kinh ngạc, dường như chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể trông thấy nó lạnh dần, mãi đến khi cả căn phòng đều lạnh như vậy. Cô biết anh đang đợi một câu nói từ phía cô, có thể là tha lỗi, có thể là an ủi nhưng bây giờ, cô không thể nói được bất cứ điều gì, cô chỉ có thể ngồi im ở đó, nghe tiếng chuông chùa từ phía xa xôi truyền đến qua một rừng chè.
Vành mắt cô hơi đỏ nhưng lại cố gắng kìm nén cảm giác muốn khóc này. Cô vội vàng đứng lên, chén trà trong tay cũng rơi xuống mặt bàn, còn bắn cả nước trà lên người anh, "Tôi không hiểu anh sợ hãi cái gì?"
Tiêu Trí Viễn không tránh né, trong đôi mắt sâu xa như đại dương chỉ phản chiếu hình ảnh duy nhất, đó là cô.
Anh sợ cái gì?
Anh sợ cô gái mà anh yêu sẽ vì anh mà biến thành một người khác, không còn tin vào tình yêu, tình thân... Anh còn sợ chính tay mình sẽ hủy diệt những điều tốt đẹp vốn có của cô.
Không thấy anh trả lời, Tang Tử Quan đặt lại chén trà ngay ngắn trên mặt bàn sau đó xoay người chạy vào trong nhà và không ra nữa.
Tiêu Trí Viễn đứng một mình trong đình nghỉ thật lâu, hơi cúi đầu, phần tóc mái ở trán rũ xuống che đi ánh mắt anh, gió đầu mùa đông thổi qua, chiếc áo mỏng manh càng khiến anh thấy lạnh lẽo hơn. Anh không biết chính mình còn đứng như vậy bao lâu nếu không có Lạc Lạc gõ vào cửa kính, mũi cũng dán chặt lên đó, từ khẩu hình miệng của con bé anh có thể hiểu là: "Papa, vào nhà đi."
Anh lau nước trên mặt, cố gắng để vẻ mặt mình trông có vẻ tốt hơn mới đẩy cửa bước vào.
"Papa, mẹ vẫn ở trong đó từ nãy đến giờ... " Lạc Lạc nói thật nhỏ, "Mẹ... hình như đang khóc." Tiêu Trí Viễn ôm chầm lấy con gái, ấn cái đầu nhỏ bé của con vào hõm cổ mình, thì thào: "Là papa không tốt, khiến mẹ con giận."
Con bé lập tức khẩn trương: "Vậy cha mẹ sẽ ly hôn à?"
Tiêu Trí Viễn không biết trả lời thế nào, đành rầu rĩ vuốt tóc con gái.
"Papa, papa đi nói gì đó với mẹ đi!" Lạc Lạc giãy dụa trong lòng anh.
Tiêu Trí Viễn đặt con gái xuống đất, con bé túm chặt lấy góc áo anh, kéo anh đến gần cửa phòng ngủ. Mãi đến lúc tới thật sát, con bé mới giơ nắm tay nhỏ bé của mình gõ gõ lên đó, còn mình thì chạy biến ra ngoài phòng khách, còn bịt chặt tai lại: "Papa, con sẽ không nghe trộm đâu."
Anh lặng lẽ đứng ngoài cửa, cách một lớp cửa gỗ rất dày anh vẫn mơ hồ nghe được tiếng động rất nhỏ bên trong.
Tiếng hít thở của cô nặng nề, có lẽ là khóc thật.
Tiêu Trí Viễn cụng đầu lên cửa gỗ, làn da anh có thể cảm nhận được cánh cửa này dày cỡ nào.
"Tử Quan, bây giờ nghĩ lại, anh cũng không biết rốt cuộc những việc mình đã làm là đúng hay sai nữa, nhưng nếu cho thời gian quay trở lại, anh vẫn sẽ làm như vậy. Em biết không... Khi còn bé, lớp anh và lớp anh cả luôn họp phụ huynh vào cùng một ngày, cha luôn đi họp cho anh cả... Có một lần anh được đứng đầu lớp, nên cố lấy dũng khí nói với cha, ông đã đồng ý... Khi đó anh thực sự rất vui, thầm nghĩ cuối cùng thì cha cũng có thể đến chỗ anh.
Sáng hôm ấy, anh đứng ở cổng trường chờ mãi, anh thấy cha đi vào trường... sau đó đi vào phòng học của anh cả trên lầu, còn người đi họp phụ huynh cho anh lại chính là dì giúp việc.
Từ khoảnh khắc ấy, anh đã tự nói với chính mình, nếu như không chắc chắn thì đừng bao giờ đánh cược tình cảm của ai đó... Bởi vì chỉ cần là đánh cuộc sẽ luôn có khả năng bị thua. Anh thà đem nó nắm chắc trong tay.
Tử Quan, nếu như năm đó anh nói hết chân tướng cho em, nói rằng anh và chị em lợi dụng nhau, thậm chí còn vì chuyện đó mà hại chết cô ấy... Dù có thể em không oán trách anh nhưng em còn có thể ở bên anh không?
Bốn năm nay, anh biết em rất khổ cực. Nhưng em biết không? Anh cũng không thoải mái hơn em chút nào, điều duy nhất có thể làm anh vui lòng chính là em và Lạc Lạc vẫn còn ở bên anh..."
Nói xong tất cả mà vẫn không nghe thấy bên trong có bất cứ động tĩnh nào. Trong phòng có một luồng sáng mờ mờ, làm bóng dáng anh càng có vẻ cô đơn hơn. Nơi sâu nhất trong đáy mắt Tiêu Trí Viễn là buồn bã chất chứa, cuối cùng anh không chờ đợi nữa mà xoay người rời đi.
Trên ban công phòng ngủ, đứng từ đây có thể nhìn toàn bộ quang cảnh vườn chè, ánh nắng nhẹ nhàng ánh lên màu kim trên màu xanh bát ngát, trong ngôi làng cổ xưa có những luồng khói bếp mềm mại bay lên bầu trời. Tang Tử Quan không biết mình đã nhìn cảnh tượng này bao lâu, dường như là bất cứ lúc nào cảnh tượng này cũng có thể xảy ra những biến hóa, hoặc khiến người ta rung động, hoặc làm người ta đau thương.
Mãi đến khi mặt trời xuống núi, từng luồng suy nghĩ miên man đều đã được thu lại hoàn toàn, cô mới đứng lên vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi bước ra khỏi phòng.
Trong nhà khá yên ắng, không có ai, ngay cả Lạc Lạc cũng không ở nhà.
Tang Tử Quan nhíu mày, bấm điện thoại gọi cho người quản lý.
"Họ đang ở nhà hàng." Người đó cười nói, "Cô đứng ở cửa chờ một chút, xe của nhà hàng sẽ đến tận nơi đón cô tới dùng cơm ngay."
Tang Tử Quan với tay lấy áo khoác, vắt lên cánh tay, lúc đi ra sân thì xe của nhà hàng đã tới rồi.
Cô ngồi ở hàng ghế sau, cũng không quan tâm rốt cuộc nhà hàng này ở đâu mà chỉ nhìn bốn phía xung quanh rồi nói "Đây... hình như là làng du lịch thì phải?"
Người tài xế vẫn lái xe, xe chạy lúc chập tối, anh ta cười cười nói: "Sắp đến rồi."
Từng tia nắng dần tắt, Tang Tử Quan cố gắng nhớ lại con đường này, cô ngập ngừng hỏi: "Phía trước... Có phải là dòng sông ở Ôn Đường không?"
Tài xế cười haha, dừng xe lại: "Tới rồi, tôi phải đi đón khách tiếp theo."
Tang Tử Quan xuống xe, trên con đường nhỏ là đá dăm, nhưng mỗi bước đi đối với cô đều vô cùng quen thuộc, cô vẫn nhớ bên trái con đường này có một nhà trọ nhỏ với điều kiện không được tốt lắm, nhớ những sinh viên ngành mỹ thuật đã đứng ở đây vẽ tranh phong cảnh, nhớ Phương Tự và mình tay trong tay cùng đi trên cây cầu đá này.
Trong ánh nắng chiều muộn, Tiêu Trí Viễn đang bế con gái đứng trên cây cầu đá, chẳng biết đang nhìn cái gì.
Tang Tử Quan đi tới phía sau họ, khẽ gọi một tiếng: "Lạc Lạc."
Lạc Lạc quay đầu lại, trông thấy Tang Tử Quan nhưng lại không hề giống như chú cún nhỏ nhào vào lòng mẹ chỉ nghiêng đầu quay sang nhìn cha, mắt chớp chớp, giống như đang đợi chỉ thị tiếp theo.
Tiêu Trí Viễn xoa xoa đầu con bé, đặt nó xuống đất, cô bé liền chạy về phía cầu bên kia.
"Lạc Lạc..."
Tiêu Trí Viễn chỉ mỉm cười đón lấy chiếc áo khoác trong tay cô, dịu dàng phủ thêm lên người cô: "Tang Tử Quan... Em thật sự khiến anh hết cách..."
Lời còn chưa dứt, trên dòng sông tối tăm lại lập lòe một chút ánh sáng.
Tang Tử Quan nhìn với vẻ kinh ngạc, cô đã nhận ra, nhưng lại chậm chạp không hiểu.
Trong màn đêm tối như mực, tựa như toàn bộ sao trên trời đều tụ ở đây, tầng tầng lớp lớp, rất nhiều những bóng đèn nhấp nháp sáng lập lòe, rất nổi bật trên nền trời tối thẫm, lúc sáng lúc tắt, không thể đoán trước.
Những ánh đèn ấy lúc cùng sáng lên sẽ xếp thành một hàng chữ.
"Lấy anh nhé?"
"Lấy anh nhé?"...
Chính là tại đây, họ lần đầu tiên gặp nhau. Lúc đó anh nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô, còn cả mùi hương đặc biệt trên người cô, mùi hương đặc hữu của thiếu nữ, còn mang theo cả mùi quất ấm áp trong lành, trong gió đêm mùa hạ rõ ràng tiến vào nơi sâu nhất trong lòng anh.
Khi đó anh đã nghĩ đây là món quà vô cùng hoàn mỹ mà ông trời ban tặng cho, nhưng chẳng hiểu sao, thế sự và thời gian lại khiến nó hóa băng đá, đem yêu hận giữa hai người biến thành một vết thương thật dài và sâu, giấu kỹ trong lòng khó xóa nhòa.
Hôm nay, anh lại đứng ở đây, tất cả mọi tế bào trên người đều đang cầu khẩn... anh muốn món quà này lại trở về bên mình lần nữa.
Tang Tử Quan kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng rũ mắt xuống: "Ngày đó em bán đứng anh, anh hận em không?"
Cô đến giờ vẫn nhớ như in ánh mắt cô quạnh ấy của anh, ánh mắt ấy khiến cô sợ hãi đến nỗi không biết nói gì.
"Không." Anh trả lời rất nhanh.
"Tử Quan, nếu yêu một người thật lòng em sẽ biết, giữa hai người nếu như người sai lầm là đối phương, dù người đó có cố ý gây sự đến đâu em vẫn có thể bao dung được, còn nếu chính mình là người mắc lỗi, em sẽ luôn cảm thấy lương tâm cắn rứt." Anh dừng lại, ánh mắt có chút buồn bã nhàn nhạt: "Anh đã... làm sai rất nhiều chuyện, rất có lỗi với em... vì thế sao anh có thể hận em được?"
Trong tiếng gió thổi, Tang Tử Quan ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng rực, nhưng giọng nói cô lại có phần run rẩy, không biết vì lạnh, hay vì trong lòng dậy sóng.
"Thực ra, ngày đó em không hề tiết lộ tin tức cho Phương Gia Lăng, em muốn ly hôn với anh nhưng cũng sẽ không dùng phương pháp... làm anh rất đau lòng này. Sau đó em mới biết tin tức là do Iris tiết lộ... Thời gian đó, em còn cảm thấy khó chịu hơn anh, bởi vì em nghĩ... có lẽ anh sẽ thực sự không tha thứ cho em."
Tiêu Trí Viễn mỉm cười, giơ tay kéo cô ôm vào lòng mình, rồi đặt môi lên trán cô, thầm thì: "Cảm ơn em."
Thì ra, hai người họ dù có đi đến đường cùng, cũng chưa từng... thực sự bỏ rơi đối phương.
"Lấy anh được không?" Anh lại một lần nữa lặp lại ước nguyện của mình, dần cảm thấy vững tâm hơn.
Tang Tử Quan bắt đầu khóc nức nở. Anh không ngăn cản cô chỉ dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ con, nhưng lại ôm cô chặt hơn nữa, cơ thể hai người dán chặt vào nhau, không một khe hở.
"Không có thành ý..." Tang Tử Quan giơ tay lau vội nước mắt, bất ngờ nói.
Tiêu Trí Viễn giật mình, "Anh mất cả buổi chiều để làm đấy... không có người giúp đỡ đâu."
"Phương thức cầu hôn mà anh và Phương Tự bàn bạc với nhau bốn năm trước... đến giờ vẫn dùng." Cô mỉm cười, một dòng nước mắt không thể kiềm chế được lại rơi xuống.
"..."
Chân quần anh bị kéo nhẹ, Lạc Lạc đã trở về, ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt lấm lét, ngây thơ nói: "Papa, mưa rồi!"
Cha con bé nhẹ nhàng giải thích, "Không phải đâu, là mẹ con khóc đấy"
"Hả? Vì sao mẹ lại khóc? Cha bắt nạt mẹ sao?"
Tiêu Trí Viễn nhìn dòng nước mắt đang chảy dài của Tang Tử Quan, anh thấy cô đang mỉm cười trong lòng mình.
Xin em hãy ở trong lòng anh, để anh có thể ôm lấy em.
Cho đến khi vết thương lành hẳn, cho đến khi thời gian qua đi.
Anh nhìn vẻ ngây thơ của con gái, trái tim như được lấp đầy: "Bởi vì, cuối cùng... mẹ con cũng bị cha làm cho cảm động."
Đây là lần cãi nhau hăng nhất của hai người từ khi trở về từ Ôn Đường, ngay cả lý do vì sao ban đầu lại cãi nhau Tử Quan cũng quên sạch.
Vốn hai người đang ở trong phòng khách đè âm lượng xuống thật thấp, sợ làm ảnh hưởng đến con gái đang vẽ tranh trong phòng, không ngờ trước khi Lạc Lạc được ông nội bế đi lại quẳng cho cha mẹ nó một câu "Ngốc nghếch", điều này khiến Tang Tử Quan vốn đã nguôi giận lại không thể bình tĩnh thêm nữa, đợi đến lúc con bé ra khỏi cửa, cô không thèm nhìn Tiêu Trí Viễn mà đi thẳng đến lấy chìa khóa xe, định ra ngoài.
"Em quậy chưa đủ hả?" Giọng nói Tiêu Trí Viễn khàn khàn.
"Đồng nghiệp liên hoan, em không phải đã nói với anh rồi hay sao?" Tang Tử Quan nhíu mày, "Ngài Tiêu, hôm nay ngài cũng được tự do, tối nay muốn hẹn hò với ai cũng được hết."
Sắc mặt Tiêu Trí Viễn tối sầm lại, "Nhà hàng cũng đã đặt rồi, Lạc Lạc cũng được đón đi rồi, em bây giờ lại nói không đi mà được sao?"
"Em không đi." Tang Tử Quan bỏ ngoài tai sự phân giải của anh, "Nhà hàng đó kín đáo, rất tiện cho việc anh thoải mái hôn hít người ta, vì nơi đó sẽ không có phóng viên đến chụp ảnh."
"Em nói lại lần nữa xem?" Trong giọng nói đã ẩn giấu sự uy hiếp.
"Em không phải nói lại, anh vốn dĩ đã hôn hít người phụ nữ khác rất nhiều lần rồi."
Mặc dù lửa giận trong lòng đã bốc cháy phừng phừng nhưng Tiêu Trí Viễn vẫn bình tĩnh sửa lại cho cô: "Hai lần."
Cô hỏi lại: "Hai lần còn không tính là nhiều sao?"
Mắt thấy đã qua thời gian hẹn nên Tiêu Trí Viễn cũng không nổi giận nữa, nắm tay cô cười nhạt: "Em muốn nói chuyện cũ phải không? Tang Tử Quan, em nghĩ em thực sự chưa từng mắc lỗi sao?"
Tang Tử Quan vùng vẫy "Đau." rồi không chịu yếu thế, "Anh nói xem nào!"
Anh hơi thả lỏng tay mình rồi cười nhạt, nói rõ từng chữ, "Những cái khác không nói, sở trường của em không phải là tỏ ra lạnh lùng sao?"
Bốn năm qua, anh đã chịu khổ biết bao lần, mãi đến giờ trong lòng anh vẫn nhớ rõ, lần dài nhất, hai người mười bảy ngày không nói với nhau câu nào.
"Ý anh là vì vậy nên anh mới bồ bịch với người khác, anh muốn thấy em ghen phải không? Em không tin đâu!" Tang Tử Quan nói tiếp, "Em chưa từng thấy anh thủ thân như ngọc bao giờ, đừng có viện cớ nữa!"
Tiêu Trí Viễn lại im lặng vài giây, làn mi đẹp đẽ nhướn lên, "Thực ra em cũng để tâm phải không?"
"Không có đâu!" Tang Tử Quan bướng bỉnh hất tay anh ra, "Em đi đây."
"Vì sao ngày mai phục hôn rồi mà hôm nay em vẫn còn muốn để anh cô đơn một mình, còn mình thì đi chơi, em vô trách nhiệm thật đấy!" Giọng nói Tiêu Trí Viễn hiện lên một chút tức giận, anh nhìn bóng lưng cô, truy vấn.
Dường như là bị ba từ "vô trách nhiệm" kia chọc tức, Tang Tử Quan ngược lại dừng bước, không hề run sợ mà đối diện thẳng thắn với anh, "Tiêu Trí Viễn, nếu ngày mai chúng ta không thể phục hôn, thì đó không phải là vì em vô trách nhiệm, mà là... em đang suy nghĩ thật kỹ, liệu tính cách của chúng ta có thích hợp để sống cùng nhau hay không?"
Tiêu Trí Viễn giật mình, vì ngạc nhiên lên khóe môi cong lên thành một độ cong lạnh lùng: "Em nói nghiêm túc à?"
"Em không biết... Nhưng anh không cảm thấy, chúng ta hình như... càng ngày càng thích cãi nhau sao?" Tang Tử Quan nói xong câu đó liền xoay người ra ngoài không nhìn nét mặt anh nữa.
Thực ra tối nay là liên hoan cùng đồng nghiệp thật, lúc cô lái xe tới nhà hàng đó, tâm trạng lúc này cũng giống như thời tiết – những đám mây âm u mù mịt được đè xuống thật thấp, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể có tuyết rơi. Nếu nói cuộc cãi nhau "anh một câu tôi một câu" lúc đầu chỉ là do mâu thuẫn đôi bên thì lúc này, cô lại phải suy nghĩ kỹ càng... Từ lúc từ Ôn Đường trở về, rõ ràng là mâu thuẫn đều đã giải quyết ổn thỏa nhưng vì sao họ lại cãi nhau càng ngày càng nhiều?
Đúng là đề bài khó giải.
Lúc Tiêu Trí Viễn về nhà, theo thường lệ vẫn dừng lại trước cửa phòng ngủ của Tang Tử Quan.
Cửa đóng chặt, anh nghĩ cô đã ngủ rồi.
Có nên vào xem một chút không? Tiêu Trí Viễn do dự. Cuối cùng vẫn quyết định không vào mà xoay người đi ra phòng khách.
Đứng dưới vòng hoa sen, Tiêu Trí Viễn đã nhận ra bản thân mình có một sai lầm. Từ khi rời khỏi Ôn Đường, anh không còn ngủ trong phòng sách hay phòng khách nữa mà sẽ tự nhiên đem quần áo và đồ dùng cá nhân của mình bỏ vào phòng ngủ, nghĩ thêm một chút, anh quyết định mặc áo choàng tắm, tóc vẫn ướt đẫm và bước ra ngoài.
Khi Anh Gặp Em Khi Anh Gặp Em - Vô Xứ Khả Đào Khi Anh Gặp Em