We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1678 / 25
Cập nhật: 2015-11-28 05:30:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
ang Tử Quan ở bệnh viện kiểm tra hết lượt một lần, tất cả đều không có vấn đề gì nghiêm trọng. Iris làm xong mọi thủ tục rất nhanh, sau đó mới ra khỏi bệnh viện cùng cô. Cô ta vẫn tận tụy nhắc nhở cô như bình thường, "Đừng quên gọi điện thoại cho Tiêu tổng nhé."
Tang Tử Quan "ừm" một tiếng, đương nhiên cô cũng không chú ý lắm đến chuyện này.
"Cô Tang, tôi đã để ý cô ba năm nay, lúc có chuyện xảy ra cô vẫn vụng về như xưa." Đây là lần đầu tiên Iris gọi cô là cô Tang, vẻ mặt cũng khác hẳn với vẻ thân thiết trước kia, bây giờ vô cùng lãnh đạm, "Rốt cuộc anh ấy thích cô ở điểm nào? Vì sao lại một lòng một dạ như vậy nhỉ?"
Tang Tử Quan ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời chói chang giữa hè, ánh sáng tựa như chỉ nằm trong năm đầu ngón tay rồi chiếu lên da thịt cô. Cô thản nhiên mỉm cười với người phụ nữ chẳng biết là địch hay bạn bên cạnh "Có lẽ cô nên hỏi chính mình, cô thích anh ấy ở điểm nào? Vì sao lại một lòng một dạ như vậy?"
Dưới ánh mặt trời đẹp đẽ, nụ cười của Iris bị ánh nắng làm phai bớt, "Nhiều năm đã qua, trước kia vì sao tôi thích anh ấy, tôi cũng đã quên mất... Chỉ biết tôi luôn nhắc bản thân phải kiên trì."
Tang Tử Quan nhìn cô ta chăm chú, nói như nói với một người bạn: "Vậy thì tôi chúc cô sớm hoàn thành tâm nguyện."
Buổi chiều, Tang Tử Quan cũng chuẩn bị một món quà thật tốt rồi với vẻ mặt đầy phấn khởi cùng Lạc Lạc tới nhà họ Lăng.
Đúng là biệt thự của một ngôi sao đang hot, bảo vệ rất nghiêm ngặt, so với Tiêu gia còn nghiêm ngặt hơn. Ở cửa chờ rất lâu, cuối cùng phải đích thân trợ lý của Lăng Yến tới xác nhận, mẹ con cô mới được ra khỏi phòng bảo vệ, Lạc Lạc khẽ cảm thán: "Woa, xa quá nhỉ!"
Trợ lý ngồi ghế trước liền quay đầu lại, mỉm cười nói: "Tiêu phu nhân, còn có chuyện này phải nói với cô, mong cô bỏ quá cho... Công ty chúng tôi vì muốn bảo vệc cuộc sống riêng tư của Lăng tiểu thư, cho nên yêu cầu khách khứa vào nhà phải giao điện thoại di động ra." Tang Tử Quan không có ý kiến gì, chỉ là dưới đáy lòng không khỏi thương xót cho những người nổi tiếng thế này. Trước mặt mọi người thì vinh quang tỏa sáng, vinh hoa phú quý nhưng phía sau cũng có những nỗi buồn mà người thường khó mà hiểu được.
Lăng Mân Huyên nhìn thấy Lạc Lạc đương nhiên rất vui, hai cô bé nắm tay nhau chạy ra phía khu vườn đã được trang trí thật đẹp đằng sau chơi đùa. Lăng Yến mặc quần áo ở nhà khá thoải mái, áo T-shirt, quần jean, tóc buộc đuôi ngựa, so với những bức ảnh trên báo, trông cô ta lúc này hiền dịu hơn nhiều, hỏi chuyện Tang Tử Quan: "Tiêu phu nhân, để lũ trẻ đi chơi với nhau. Tôi đã chuẩn bị tiệc trà rồi."
Tang Tử Quan nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên là sinh nhật trẻ con, bóng bay buộc ruy băng treo đầy nhà nhưng vì sao có cảm giác lạnh lẽo như vậy?
"Bữa tiệc ba giờ mới bắt đầu, tôi hẹn cô sớm hơn mọi người một tiếng."
Tang Tử Quan lòng đầy nghi hoặc, theo Lăng Yến đi vào phòng khách của Lăng gia. Người giúp việc của nhà họ bưng lên hai tách hồng trà rồi lặng lẽ lui xuống. Cô trông thấy trên bàn trà còn có vài quyển tạp chí rất lộn xộn, tờ trên cùng có bài viết phỏng đoán về cha của đứa con riêng hiện nay của Lăng Yên vẫn rùm beng từ hồi ấy đến giờ.
Tang Tử Quan lịch sự rời mắt đi, giả vờ không trông thấy. Nhưng không ngờ Lăng Yến lại giơ tay cầm nó lên, mỉm cười nói: "Thực ra, công ty cũng rất cố gắng bảo vệ tôi, thường sẽ không cho tôi thấy những bài báo kiểu này."
Tang Tử Quan đã thấy sự điên cuồng của cánh nhà báo, đã thấy dáng vẻ sợ hãi đến mức chỉ biết nép sát vào lòng mẹ của Huyên Huyên, đều là những người mẹ, cô cũng hiểu được sự bất đắc dĩ của Lăng Yến liền giơ tay đặt cuốn tạp chí đó vào đúng vị trí cũ của nó: "Đúng vậy, Huyên Huyên trông thấy cũng không hay."
"Cho nên tôi rất biết ơn anh Tiêu. Khi Huyên Huyên nhập học anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, sau đó còn vì nó mà đặc biệt mở riêng một con đường đến trường, khoảng thời gian đó tuy rối loạn nhưng Huyên Huyên vẫn có thể đến trường đúng giờ."
"Là như vậy sao?" Tang Tử Quan nghĩ ngợi, "Anh ấy chưa kể với tôi lần nào!"
"Anh Tiêu mỗi ngày bận trăm công nghìn việc, có lẽ những việc này nhỏ nhặt quá nên anh ấy cũng không để trong lòng." Lăng Yến cười nhạt rồi lại lấy tờ tạp chí đó ra, nhìn tấm ảnh trên mặt báo, "Sinh được một đứa con rồi cảm thấy thời gian trôi đi thật nhanh... Chớp mắt một cái mà đã qua bao lâu như vậy rồi. Chẳng biết giới báo chí đào đâu ra được bức ảnh này nữa."
Tang Tử Quan nương theo động tác của cô ta, không khỏi liếc mắt nhìn tờ tạp chí đó.
Là ảnh chụp của hai cô nữ sinh.
Một người là Lăng Yến, người kia... chính là Hạ Tử Mạn.
Giọng nói của Tang Tử Quan có đôi phần run rẩy, "Cô Lăng, bức ảnh này là..."
Lăng Yến vẫn luôn theo dõi vẻ mặt của cô cho nên tới bây giờ cô ta mới khe khẽ thở dài, "Tử Quan... cô rất giống Tử Mạn..."
Tang Tử Quan nhìn người phụ nữ đối diện với ánh mắt không thể tin được, nghi ngờ đầy cõi lòng nhưng không biết nên nói gì.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của Lăng Yến khẽ gõ nhạc trên mặt bàn, lông mi dài như cánh bướm, giây phút này cô ta dường như đang chìm vào một tâm trạng khác, nói chầm chậm: "Lạc Lạc... là con gái của Tử Mạn phải không?"
Tang Tử Quan đứng vụt dậy, đôi mắt trừng lớn "Cô là gì của chị gái tôi?"
"Chị cô là bạn thân nhất của tôi." Lăng Yến trầm mặc một lát, "Sau khi xảy ra tai nạn hồi đó, tôi vẫn luôn đi tìm con gái của chị cô. Nhưng thật kỳ lạ, sau sự cố ấy, đứa trẻ đó cũng như biến mất khỏi thế giới chẳng thể tìm được. Sau đó tôi mới biết, thì ra là Tiêu Trí Viễn phong tỏa mọi tin tức liên quan. Cũng khó trách... anh ta thật sự có bản lĩnh làm việc này."
Có lẽ nhìn ra vẻ mặt cảnh giác của Tang Tử Quan nên Lăng Yến vội vàng xua tay, cười cười nói: "Tử Quan, cô đừng hiểu lầm, trong lúc vô tình tôi mới nhận ra cô, liên hệ với chuyện của Tử Mạn năm đó... mới đoán được thân thế của Lạc Lạc. Tôi không có ý gì khác đâu, thật đấy. Đúng rồi, năm đó chị cô còn để ở chỗ tôi một số thứ, mấy hôm nữa tôi sẽ soạn ra rồi đưa đến cho cô."
Tang Tử Quan lại ngồi xuống, nhấc tách trà nóng lên uống một hớp, hai bàn tay run rẩy cũng dần bình tĩnh lại.
"Tử Quan, nhưng tôi vẫn không tài nào hiểu nổi... tại sao cô lại cưới Tiêu Trí Viễn?" Dường như Lăng Yến kìm nén rất lâu mới hỏi điều này.
"Nói ra thì dài lắm." Tang Tử Quan cúi đầu, tiếp tục uống trà để che giấu biểu cảm của mình.
"Tôi và chị cô là bạn rất thân, Tử Quan, xin hãy tin tưởng tôi, tôi coi cô như em gái thật mà." Cô ta cân nhắc từng chữ, "Tôi chỉ nghĩ là... Tử Quan, cô nên thoát ra khỏi cái bóng của chị cô, sống cuộc sống của riêng mình. Cô không nên sống hộ chị cô thế này..."
Lăng Yến còn chưa dứt lời thì cô gái vốn luôn dịu dàng, hiền lành trước mắt đột nhiên sa sầm mặt mày, đặt cái chén rỗng xuống bàn thật mạnh, lãnh đạm nói: "Lăng tiểu thư, cô và chị tôi là bạn thân nhưng cô không phải là chị gái tôi. Cuộc sống của tôi thế nào không cần người lạ nhúng tay vào."
Cuộc sống trên màn ảnh của Lăng Yến rất phong phú, cô ta cũng đã thủ vai vào rất nhiều loại người, điều này khiến cô ta cũng thông minh hơn người trong việc đối nhân xử thế. Trong giây phút ấy, cô ta thực sự cảm thấy mình đã sai lầm... bởi vì nếu là một người rụt rè, nhút nhát, một cô gái chỉ biết làm thế thân cho người khác sẽ không có khả năng trong giây lát mà có thể bạo phát thành cơn giận kinh người như thế.
Cô ta cố gắng nghĩ khác đi, phủ nhận hoàn toàn khả năng kia. Tiêu Trí Viễn yêu thích Hạ Tử Mạn ưu tú xuất sắc là đạo lý hiển nhiên, cô em gái trước mặt này tuy là mặt mũi khá giống chị nhưng tính tình hai người khác nhau rất nhiều. Cô ta mỉm cười ái ngại, đang định kéo chủ đề sang hướng khác thì người giúp việc hớt hải chạy vào, vẻ thất kinh, "Bạn của cô chủ ngã cầu thang, khắp người toàn là máu."
Tang Tử Quan mặt mũi trắng bệch, không nói năng gì, chạy nhanh về khu vườn phía sau.
Lạc Lạc ngồi dưới đất, nước mắt và máu hòa quyện trên mặt con bé, khóc nức nở đến mức không thở nổi.
Trong mắt Tang Tử Quan không còn ai khác, cô chạy tới bên cạnh Lạc Lạc, giọng nói run rẩy: "Bảo bối, đụng vào đâu?"
Lạc Lạc hu hu khóc, nói không lên lời, Tang Tử Quan muốn ôm lấy con bé nhưng lại sợ nhỡ con bị gãy xương, trật khớp gì đó nên chỉ có thể dịu dàng hỏi: "Lạc Lạc đừng sợ, nói cho mẹ, con đau ở đâu?"
Lạc Lạc khóc đến mức không thể nói được, chỉ chỉ lên đầu mình, mếu máo: "Đau lắm..."
Lăng Yến rất bình tĩnh, quay người hỏi người giúp việc: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Vốn... Vốn là đang chơi trò trượt cầu thang, bỗng nhiên nó ngã từ chỗ đó xuống dưới..." Người giúp việc gấp đến độ sắp khóc, "Tôi... tôi không đỡ kịp."
"Bà chủ, bà chủ, bác sĩ tới rồi."
Trong hỗn loạn, bác sĩ riêng của Lăng Yến đã chạy tới, đầu tiên là kiểm tra tay chân Lạc Lạc rồi nói với Tang Tử Quan: "Xương cốt không vấn đề gì." Ông ta thử dỗ dành để con bé bình tĩnh lại rồi nhẹ nhàng kiểm tra trên đầu, thở dài nói: "Có lẽ không có vấn đề gì lớn quá đâu. Cô xem, ở đây bị rách da."
Tang Tử Quan vừa trong thấy vết thương kia liền hít một hơi thật sâu... dài khoảng mười phân, chảy rất nhiều máu nên ngay cả tóc cũng bị bết dính lại. Bác sĩ sát trùng đơn giản cho Lạc Lạc, con bé co rụt vào lòng Tử Quan, đau đến run rẩy.
Tang Tử Quan cố gắng giữ chặt tay chân con gái, cô đang tự trách bản thân, đáng lẽ cô không nên đi thưởng trà gì hết, đáng lẽ phải trông chừng con bé; còn nữa, nếu trước đó không đưa nó về nông thôn chơi, nó cũng sẽ không nghịch ngợm đến thế này... Các ý nghĩ liên tiếp hiện lên trong đầu, nhân lúc bác sĩ xử lý xong vết thương, Tang Tử Quan gọi điện thoại cho Tiêu Trí Viễn.
Vì trợ lý đã báo với anh là Tang Tử Quan không có vấn đề gì nên lúc Tiêu Trí Viễn nhận điện, giọng nói bình thường. Nhưng chỉ nghe thấy tiếng nói đầu tiên của cô, anh biết chắc chắn đã xảy ra chuyện – rất đơn giản, vì anh có thể nhận ra sự căng thẳng và bất an hiện ra từ trong giọng nói của cô.
Tiêu Trí Viễn ép giọng nói mình xuống thật trầm: "Đừng vội, từ từ nói."
"Lạc Lạc trượt ngã cầu thang, chảy rất nhiều máu..."
"Bị thương ở đâu?" Máu toàn thân lập tức dồn về tim, anh cố gắng giữ bình tĩnh hỏi thăm cô.
"Trên đầu, bây giờ vẫn chưa tới bệnh viện."
"Đừng vội, anh lập tức đi sắp xếp." Tiêu Trí Viễn cố gắng an ủi cô, "Anh sẽ gọi lại cho em ngay."
Lăng Yến đứng bên cạnh cũng thấp thỏm. "Tiêu tổng nói sao?"
Tang Tử Quan không trả lời chỉ cố gắng giữ tay chân đang giãy dụa của Lạc Lạc, cố gắng trấn an con gái, "Papa đến ngay thôi."
Tiêu Trí Viễn gọi lại cho cô, giọng nói quả quyết, trầm tĩnh: "Ở bên đó em có xe không? Đưa con đến bệnh viện nhi nhé."
Không biết tại sao trong lúc hoang mang lo sợ như vậy chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh, cô như một người lạc đường trong đêm tối tìm được ánh sáng, Tang Tử Quan lấy lại được bình tĩnh rất nhanh, quay đầu nói với Lăng Yến: "Lăng Yến, phiền cô bảo tài xế chở mẹ con tôi tới bệnh viện kiểm tra được không?"
"Được chứ, được chứ!"
Tang Tử Quan ôm lấy Lạc Lạc, cảm ơn bác sĩ rồi vội vàng bước ra khỏi vườn hoa
Xe đi rất nhanh, vừa tới cổng bệnh viện nhi đã có người đến đón: "Tiêu phu nhân phải không?"
Vì khóc đến kiệt sức nên Lạc Lạc lúc này đã buồn ngủ lắm rồi, vừa ngọ nguậy một chút liền bị y tá đưa đi.
"Tiêu phu nhân không cần lo lắng quá, chúng tôi chỉ kiểm tra cho cô bé mà thôi." Một bà bác sĩ rất phúc hậu đi tới trấn an Tang Tử Quan.
Tang Tử Quan đang định đi theo y tá vào phòng cấp cứu, vừa quay đầu lại đã thấy hai ba phóng viên chạy tới, ngó ngó nghiêng nghiêng hỏi: "Là con gái của Lăng Yến sao? Xảy ra chuyện gì?"
Tang Tử Quan cả đường đều quá căng thẳng, mãi đến lúc này mới nhớ ra cô đã ngồi xe của Lăng Yến đi tới bệnh viện, thảo nào lại có chó săn đi theo thế này. Lúc này cô không quan tâm đến những chuyện ầm ĩ linh tinh này, cũng may là bảo vệ đã chạy đến kịp thời, ngăn đám phóng viên đứng bên ngoài.
Lại là băng bó vết thương, chụp X-quang, kiểm tra hết cái này đến cái khác, nhưng mọi việc được tiến hành vô cùng thuận lợi. Trong lúc ấy Iris gọi điện tới một lần, báo cho cô biết Tiêu Trí Viễn đang chủ trì một cuộc họp khẩn cấp, kết thúc xong sẽ đến bệnh viện ngay. Tang Tử Quan cúp máy, đúng lúc y tá đi ra nói với cô: "Con bé đã được đưa vào phòng bệnh rồi, cô có thể đến thăm nó."
Cô vội vã lên lầu, Lạc Lạc một mình nằm trên giường bệnh, đã đổi quần áo bệnh nhân, co người ngủ say, trông hệt như một chú cún được cưng chiều, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu. Tang Tử Quan đi tới bên giường, vừa cúi người xuống liền bị giật mình, mái tóc đen dài mềm mại của cô bé đã bị cắt trụi, da đầu trơn nhẵn đã được băng bó cẩn thận, con bé chớp mắt nhìn mẹ, viền mắt đỏ bừng.
Thế này... Thế này... Mới nhìn thật không quen!
Tang Tử Quan cũng không biết mình nên có biểu cảm như thế nào, chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt con gái, giả làm ngáo ộp trêu nó: "Lạc Lạc thật là dũng cảm! Chỉ khóc một chút là nín luôn! Nếu mẹ mà bị như con, không khéo mẹ sẽ không được bằng con mất!"
Lạc Lạc bị mẹ trêu liền mỉm cười, rất tranh thủ nói: "Mẹ, vậy mẹ có thể thưởng cho con không?"
"Lạc Lạc muốn thưởng gì?"
Lạc Lạc còn chưa mở miệng thì ngoài cửa đã có một giọng nói già nua truyền tới: "Ôi, cháu nội bảo bối của ông bị sao thế này?"
"Ông nội!" Lạc Lạc ngồi dậy, mở to mắt nhìn ông nội đứng ngoài cửa, mặc dù trên tay vẫn còn cắm kim truyền nhưng vẫn giơ tay ra, ý đòi ôm.
Lão gia vừa bước vào, trông thấy cháu gái đầu trọc lốc liền ngẩn ra, dường như cảm thấy như thế rất đáng yêu nên cười lớn: "Lạc Lạc đừng khóc, ông ôm một cái là sẽ hết đau ngay thôi mà."
Tang Tử Quan bất an lên tiếng, "Là con không tốt, con không trông chừng nó cẩn thận."
"Trẻ con mà, đụng chạm, vấp váp là chuyện khó tránh khỏi." Lão gia cười xuề xòa, "Ta đã nói chuyện với viện trưởng rồi, ông ấy nói Lạc Lạc không sao đâu, chỉ bị thương ngoài da thôi, nghỉ ngơi thật tốt là được rồi."
"Cha, sao cha lại tới đây?" Tang Tử Quan thấy lão gia không tức giận nên mới dám thở phào nhẹ nhõm.
"Đang ở công ty họp." Lão gia nói chầm chậm, "Nghe thấy cuộc điện thoại của con nên tới đây xem."
"Vậy Tiêu Trí Viễn..."
"Nó vẫn chưa họp xong." Vẻ mặt lão gia có vẻ quái dị, "Cuộc họp này còn có cả sự tham gia của hội đồng quản trị, áp lực của nó không nhỏ."
Tang Tử Quan đoán là vì chuyện của Tiêu Chính Bình, thời gian trước anh ta cũng nằm trong hội đồng quản trị, tin tức về tình trạng hôn nhân của Tiêu Trí Viễn được giới truyền thông phanh phui ít nhiều vẫn còn chưa rõ ràng, dù sao Tiêu Chính Bình cũng có được sự thiên vị của cha già, cô do dự liếc mắt nhìn cha chồng, thầm nghĩ có lẽ lão gia sẽ không hồ đồ đến mức ấy, lẽ nào đến giai đoạn này vẫn còn muốn hất chân Tiêu Trí Viễn hay sao?
Cô mặc dù có nghi hoặc như vậy trong lòng nhưng cũng không dám biểu hiện bất cứ điều gì ra ngoài, cô chỉ đứng nhìn Lạc Lạc nói chuyện với ông nội, kỳ thực vẻ vui mừng, không hề để tâm thế này của lão gia khiến cô cảm thấy có đôi chút không phù hợp.
Lại nói tiếp, lúc cô vừa bước chân vào Tiêu gia, người duy nhất khiến cô cảm thấy ấm áp và đáng tin chính là lão gia. Ông không hề quá nặng nề chuyện con dâu "không chồng mà có con" – dù chuyện này đối với một gia đình bình thường cũng đã là chuyện không dễ gì được chấp nhận. Ông cũng không ngại xuất thân của cô, từ đầu đến cuối ông đều đối xử với cô rất công bằng, có lúc còn đứng ra che chở cô.
Cô đang suy nghĩ mông lung thì lão gia bỗng chuyển sang nói chuyện với Tang Tử Quan: "Chuyện lần trước hai đứa xử lý thế nào rồi?"
Tang Tử Quan giật mình, cười nói: "Chúng con sẽ giải quyết ổn thỏa."
Lòng dạ của lão gia cũng thuộc loại thâm hiểm khó lường, nghe câu trả lời rõ ràng chỉ để lấy lệ như thế liền nhếch mày: "Tử Quan, con có thực sự hiểu Trí Viễn không?"
Cô hiểu anh vẫn chưa đủ ư? Tang Tử Quan nhíu mày, không nói ra ý kiến của mình.
Lão gia vẫn cười ôn hòa như trước, lời nói đầy hàm ý: "Ta thì lại nghĩ, lâu lắm rồi con không đi tìm hiểu tâm tư của nó."
Nhất thời Tang Tử Quan không biết trả lời ra sao, cũng may là điện thoại di động đã giải vây giúp cô, nó đổ chuông rất đúng lúc, Tang Tử Quan thở phào nhẹ nhõm, chạy ra ngoài nhận điện. Nói xong cuộc điện thoại này, cô không vội quay lại phòng bệnh mà dựa trên hành lang của bệnh viện, nhắm nghiền đôi mắt lại. Không bao lâu sau, di động lại kêu lên một tiếng, đây là cô dùng một nickname riêng biệt gửi tin tức đến một tòa soạn báo, cái tít của tờ báo tài chính đó hôm nay là: "Việc thu mua Quảng Xương lại nổi sóng, nghi ngờ công ty đầu tư Đông Lâm là có vấn đề, có thể Quảng Xương sẽ hủy bỏ tư cách cạnh tranh của Đông Lâm trong vòng tiếp theo."
Trái tim Tang Tử Quan vẫn đập dữ dội, ấn cho màn hình di động sáng lên, sau đó ngón tay cô run đến đáng sợ, phải hít thật sâu mới dám đọc tiếp tin tức đó:
"Phía Quảng Xương đang tiến hành việc thẩm tra tư cách thì phát hiện có sơ suất, phát hiện gian lận trong việc phát hành cổ phiếu của Đông Lâm, số tiền có liên quan lên tới con số bảy trăm triệu. Được biết, việc này là do một vị cổ đông của công ty đầu tư Đông Lâm vạch trần, nghi ngờ là do nội bộ bất đồng, chia bè chia phái, có một số lượng kha khá thành viên trong hội đồng quản trị thấy khả năng thu lợi của dự án thu mua Quảng Xương là không khả quan. Người phát ngôn của Quảng Xương công bố, nếu như tất cả chuyện này là thật thì Quảng Xương sẽ hủy bỏ tư cách tham gia vòng tiếp theo của Đông Lâm. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc tập đoàn công nghiệp nặng Thượng Duy lại một lần nữa đối diện với việc thất bại trong lần thu mua này."
Tang Tử Quan phải đọc hai lần mới khiến bản thân cô bình tĩnh được, cầm kết quả kiểm tra mà bác sĩ vừa đưa cho, cô liền đi theo bác sĩ vào phòng bệnh. Lạc Lạc đã ngủ, lão gia xua xua tay, ý bảo nói nhỏ thôi.
Tất nhiên mọi tình trạng trong báo cáo đều rất bình thường, lão gia vừa ngồi nghe bác sĩ dặn dò vừa ngắm nghía thật kỹ tờ kết quả.
"Cha, cha hiểu trong đó nói gì sao?" Tang Tử Quan có chút tò mò.
Lão gia mỉm cười, "Mẹ chồng con... trước đây bà ấy là bác sĩ. Ta có thể hiểu được ít nhiều." Lão gia tựa như rất hài lòng với kết quả kiểm tra bèn cười nói: "Lạc Lạc không sao là tốt rồi, những thứ khác không quan trọng."
Rồi ông thuận tay giở trang tiếp theo ra, chẳng biết thấy gì liền lật lại trang phía trước, nhìn kỹ hai lần, vẻ mặt hơi biến đổi.
Tang Tử Quan rón rén đắp chăn lên cho con gái, cũng không chú ý đến nét mặt lão gia, đến khi cô quay đầu lại thì lão gia đã rời khỏi bệnh từ bao giờ mà không nói với cô câu nào.
Khi Anh Gặp Em Khi Anh Gặp Em - Vô Xứ Khả Đào Khi Anh Gặp Em